Án mạng dưới đáy hồ - Chương 12

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 12

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 12

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 56019 lượt xem

Người Lạ ngồi ở quầy cạnh cửa sổ nhìn ra lối vào của bệnh viện bên kia đường. Anh tìm thấy 4 đô 57 trong túi áo mổ của bác sĩ Wu và đã xài hết năm mươi xu trong số đó để mua cà phê và một phần trứng chiên phó mát với thịt muối trong nhà hàng ngay bên kia đường đối diện bệnh viện. Đó rõ ràng là nơi cung cấp đồ ăn thức uống cho nhân viên bệnh viện bởi lẽ không ai thèm nhìn bộ đồ bác sĩ của anh đến lần thứ hai.
Khi ngồi ở quầy, anh thấy xe cảnh sát của Lakeside và một chiếc xe mui kín trông đơn giản, nhưng những chiếc xe cảnh sát không có dấu hiệu đến bệnh viện. Sẽ không lâu trước khi họ mở rộng diện tìm kiếm ra bên ngoài bệnh viện, và có thể thậm chí trong cái nhà hàng anh đang ngồi đây.
Một phần anh muốn bỏ cuộc. Chỉ cần đi bộ qua bên kia đường và đầu hàng. Ít ra, anh cũng có thể biết anh là ai. Nhưng chiếc xe đến làm anh khó chịu, chắc chắn là có những thám tử trong đó. Nếu anh là người mà họ cần tìm, người phạm một tội gì đó nghiêm trọng thì sao nào? Anh tự hỏi sẽ ra sao nếu phải sống những ngày còn lại của cuộc đời trong lao tù?
Anh đã ăn xong, điều anh muốn hơn bất cứ gì lúc này là tìm được một chỗ an toàn để ngủ. Nhưng ở đâu kia chứ và làm sao anh có tiền để làm chuyện đó? Một băng ghế ở công viên thì sao? Ở đó sẽ an toàn chứ? Những kẻ vô gia cư ở Hạt Fairfield, Connecticut sẽ đi đâu? Anh sẽ đến một nơi nào đó. Cảnh sát sẽ kiểm tra các công viên, trạm xe buýt và thậm chí các khách sạn.
Khi đang cân nhắc thế tiến thoái lưỡng nan của mình, anh thấy hai viên cảnh sát bước khỏi lối vào phía trước của bệnh viện. Họ nói chuyện một lát, rồi một người bắt đầu đi xuống đường, nhìn vào những chiếc xe hơi, trong khi người thứ hai băng qua đường, tiến thẳng đến nhà hàng.
“Thưa bác sĩ, bác sĩ có muốn dùng thêm cà phê không?”, Một người đàn ông dáng chắc nịch hỏi. Eo! Anh ta mang một cái tạp dề bẩn thỉu.
“Không, cám ơn”, Người Lạ nói và đứng dậy.
“Trông ông không khỏe lắm. Ông chắc là tôi không cần lấy thêm gì khác cho ông chứ?”
Người Lạ quay đi và thấy một viên cảnh sát cách cửa khoảng 20 yards [1] “Tôi chỉ cần xài toa-lét”
“Ngay phía sau đó, cửa thứ hai bên phải”.
“Cám ơn”. Người Lạ đi nhanh về phía phòng vệ sinh, quay lưng về cửa trước. Thậm chí anh có thể nghe được tiếng cửa trước mở ra khi anh vào đến phòng vệ sinh nam. Nhưng lúc anh thấy một phòng khác đề chữ “Cấm vào”. Anh vặn núm cửa, cánh cửa mở ra phía ngoài, và Người Lạ bước qua đó. Anh nhận thấy mình, đang đứng ở một lối đi hẹp dẫn đến một cánh cửa khác. Anh đi xuôi theo lối đi và mở cánh cửa thứ hai. Lần này anh nhận thấy mình đã ra ngoài, dưới mái hiên phía sau nhà hàng. Đó là một mảnh đất trống, cây cỏ mọc um tùm và một cầu thang gỗ dẫn đến một cầu thang thứ hai. Phía sau, anh nghe có giọng đàn ông nói, “Ông chắc là anh ta vào toa lét nam chứ?”
Anh nghe tiếng mở cửa, vì thế anh nhanh chóng chạy đến cầu thang dẫn đến tầng hai qua mái hiên, ở đó anh thấy một cái ghế xô pha màu xanh nhạt trông rất đẹp, chỗ gác tay của nó đã mòn mỏng đi, và một trong những cái gối thì ố những vết màu lam lam lớn. Anh ngồi xuống phía sau ghế và cuộn mình lại như trái banh, hy vọng màu xanh của bộ đồ mổ sẽ trộn lẫn với màu chiếc ghế xô pha. Anh nghe được tiếng bước chân trên mái hiên bên dưới.
“Anh ta không có ở đây. Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Đây là chỗ tôi ở”, đó là giọng nói của người đàn ông hỏi anh có uống cà phê nữa không. “Đây là chỗ của tôi”.
“Anh có phiền không nếu chúng tôi xem qua một chút?”
“Để tôi lấy chìa khóa. Tôi khóa nó khi tôi xuống dưới”.
Người Lạ nghe tiếng cửa mở và đóng rồi tiếng bước chân lên cầu thang. Anh ép chặt vào đầu xa của chiếc ghế xô pha và cầu nguyện cho họ không thể nhìn thấy mình. Tiếng bước chân sột soạt qua sàn mái hiên và có người đẩy nhẹ núm cửa.
“Nó vẫn còn khóa” một giọng nam nói. “Không có cửa sổ nào bị phá. Chắc anh ta còn ở bên trong”. Một giọng khác gọi từ dưới lên “Anh muốn tôi quên chìa khóa sao?”
“Vâng. Tôi xuống dưới đây”. Những bước chân rời mái hiên và bắt đầu đi xuống cầu thang gỗ. Người Lạ vẫn giữ tư thế như trái banh cho đến khi những bước chân chạm đến sàn của tầng trệt. Khi ấy anh nhìn ra và thấy không còn ai.
“Anh ta có lẽ đã phải chạy ngang qua lô đất”, anh nghe người chủ nói. “Con hẻm đằng kia dẫn ra đường Broad”.
Anh cố gắng đứng lên nhưng khi anh làm thế, trời đất bắt đầu quay cuồng. Anh lại ngồi xuống và nhắm mắt lại. Những thứ thuốc giảm đau mà anh được cho trong bệnh viện đã hết tác dụng và một cơn đau chầm chậm cựa mình đang hình thành trong thái dương bên trái lan ra như một con rắn khắp đầu, qua lỗ tai, khắp lưng và đến phía sườn bên kia.
Anh mở mắt nhưng không tập trung được. Anh nhìn rào chắn quanh phía ngoài của mái hiên. Nó rõ ràng rồi mờ nhạt. Điều này cũng xảy ra với mọi thứ anh nhìn và nó làm anh buồn nôn. Cổ họng anh đầy mật và anh có thể cảm thấy cái trứng chiên bắt đầu trở ngược hướng tiêu hóa của nó. Cơn đau trong đầu đột nhiên bùng lên, một cơn rùng mình ớn lạnh làm hai vai anh rung lên. Anh muốn hét lên, kêu cứu. Miệng anh mở hoác ra nhưng không thốt ra được lời nào. Cơn đau trong đầu trở nên không chống lại được. Anh bắt đầu nghĩ đến cái chết và bất cứ điều gì để làm cho nó cuốn xéo.
Anh nhắm mắt lại và một hình ảnh lóe lên. Đó là một bé gái. Một cô bé rất xinh trong chiếc đầm màu trắng. Cô đang vẫy tay chào tạm biệt. Một hình ảnh khác phá ngang. Đó là một phụ nữ mặc áo tắm màu hồng và cô ta nói gì đó với anh nhưng anh không nghe được tiếng cô. Rồi tất cả mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ và cơn đau ở sau mắt lại nổi lên dữ dội. Anh phải làm gì đó cho đỡ đau. Bám chặt đai ghế xô pha, anh từ từ di chuyển về phía cửa mà lúc nãy viên cảnh sát cố mở. Anh xoay tay nắm. Nó vẫn khóa. Anh tìm chìa khóa ở cái gờ phía trên cánh cửa nhưng thứ mà anh tìm được chỉ là bụi bẩn. Anh nhìn bên dưới tấm thảm chà chân trước khi vào nhà nhưng cũng chẳng có gì cả. Ở bên xa của mái hiên là một cửa sổ, nhưng anh có thể thấy là nó đã bị khóa. Anh cởi áo choàng mổ ra và che quanh bàn tay lành lặn, rồi đấm vào cửa sổ. Anh với tay vào bên trong và mở chốt cửa sổ ra rồi leo qua đó.
Anh thấy mình đang đứng trong một phòng ngủ, cạnh một cái giường chưa dọn và một đống quần áo dơ. Một cái bàn trang điểm có ngăn kéo để lòi đồ lót ra. Anh nhanh chóng rời phòng ngủ và tìm thấy phòng tắm, có một bồn cầu và vòi tắm nhưng không có bồn tắm. Một tấm khoác ngoài của bộ thời trang grunge [2] màu đen trên sàn nhà tắm và bồn rửa trông như chẳng bao giờ được chà rửa. Trên chậu rửa là tấm gương vàng ố và một tủ thuốc, anh mở tủ thuốc. Xem tỉ mỉ những cái kệ đã han gỉ, anh tìm được một ít thuốc chữa bệnh trĩ, thuốc xịt khử mùi hôi, thuốc làm giảm lượng acid trong dạ dày, thuốc nhỏ mắt, đồ ráy tai, và bốn cuộn băng khác nhau chứa thuốc giảm đau. Anh lấy mỗi thứ hai cái, thêm vài cái nữa để dự trữ rồi rời phòng tắm.
Anh phải suy nghĩ, vì thế anh ngồi xuống một cái ghế bọc lớn ở nơi được xem là phòng khách, mặc dù đây là căn phòng duy nhất trong căn hộ trông có vẻ như không có ai ở này. Cái ghế không được thoải mái như người ta tưởng, nhưng nó cũng tạo sự khuây khỏa cho phép những viên thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng của chúng.
Ký ức của anh về bất cứ điều gì trước lúc thức dậy trong chiếc xe dưới đáy hồ vẫn còn là một màu xám trống trơn. Có lẽ từ từ anh sẽ nhớ lại. Làm sao anh lại vào trong xe? Chiếc xe đó của ai? Anh ngồi ở băng ghế sau, vậy chắc đó không phải là chiếc xe của anh, hay nó là xe của anh? Chiếc xe đó hiệu gì? Anh không nhớ nổi. Dù vậy, anh nhớ nó màu trắng, với rất nhiều ghế da. Thế đó. Rồi anh còn nhớ thêm một điều nữa. Anh thò tay vào túi quần mổ màu xanh và lôi ra chiếc đồng hồ.
Anh giơ nó lên ngang mắt và xem xét. Chiếc đồng hồ này của ai? Sao anh lại có nó? Rồi anh lật nó lại để đọc dòng chữ khắc trên đó “Tặng Julia, của Paul. Anh yêu em”.
Có phải tên anh là Paul không? Julia có phải là vợ anh không? Julia có phải là người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu hồng không?
Một làn sóng mệt mỏi quét qua khuôn mặt anh, làm anh nhắm mắt lại. Một ý nghĩ xuất hiện. Nếu mình ngủ, có lẽ mình sẽ mơ. Và nếu mình mơ, mình sẽ nhớ mình là ai.
Anh cảm thấy mình rơi vào một hố sâu đen ngòm. Đó là một cú rơi chậm, như người ta chơi môn thể thao nhảy từ trên máy bay cho tới khi dù bung ra trong chuyển động chầm chậm. Nếu anh tới, anh có chết không? Dù có mở ra không? Thậm chí anh có còn phải lo lắng nữa không?
Chú thích:
[1] Đơn vị đo của Anh, tương đương 0,914 m.
[2] Loại thời trang rất bụi của những năm 80, áo thường rộng thùng thình, quần bó và thường bị cắt hoặc xé cho rách ra, đôi khi áo khoác được cởi ra quấn quanh bụng.

Chương trước Chương sau