Án mạng dưới đáy hồ - Chương 14

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 14

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 14

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 55948 lượt xem

Khi Lizze lại gần bàn của Eddie The Hand, cô ước chừng hắn đã béo ra ít nhất là một trăm pounds kể từ lúc hắn ngồi sau cô trong lớp. Hắn ngồi một mình chỗ quầy cho phép khách hút thuốc. Hắn đang ăn món thịt bò muối băm với hai cái trứng sốt nấm cà. Khi hắn nhúng một miếng bánh mì nướng vào chỗ tròng đỏ đã vỡ ra trên mặt của món thịt băm thì Lizzie xuất hiện.
“Ê, Eddie”, cô kêu và lướt nhẹ vào gian hàng
“Lizzie, cưng à. Uống thêm chút cà phê nữa không?”
“Chút nữa đi, Eddie. Tớ muốn cho cậu xem cái này”.
Hắn rời mắt khỏi đĩa thức ăn, nhìn lên và chùi miệng bằng khăn giấy. Hắn mặc một chiếc vét màu xanh lam, chiếc quần kaki và sơ mi trắng trông như vừa từ một du thuyền bước ra. Hắn với tay ra sau mái tóc đen vuốt keo và rút ra một điếu thuốc. Đốt thuốc, thấy Lizzie nhìn chằm chằm gói thuốc, hắn chìa gói thuốc ra cho cô và cô lấy một điếu. Sau khi mồi lửa cho cô, hắn ngồi trở lại chỗ và mỉm cười.
“Thế cậu định cho mình xem cái gì?”
“Đây”, cô nói, thò tay vào trong bộ đồng phục và lôi ra chiếc nhẫn. Cô đặt nó lên bàn cạnh chỗ thịt băm và trứng.
Hắn cầm chiếc nhẫn lên và đặt nó trong lòng bàn tay. “Nặng. Vàng ròng hả?”
“Tớ nghĩ vậy”.
Hắn thò tay vào áo khoác và lấy ra một dụng cụ bằng kim loại màu đen một đầu nhọn sắc, đẩy một trong những cái hột xoàn ra, rồi lấy một cái nhíp gắp hột xoàn giơ lên ánh đèn.
Quay cái hột xoàn chầm chậm dưới ánh đèn, hắn tính toán và gật đầu.
“Ở đâu cậu có chiếc nhẫn này vậy?”
“Tớ, à, tớ thừa kế nó”.
Eddie rít một hơi thuốc và nhìn Lizze chằm chằm.
“Từ một ông cậu” cô nói thêm “Nó thuộc về gia đình bao nhiêu năm rồi”.
“Chắc vậy”. Eddie rít một hơi nữa rồi thở khói ra lỗ mũi. Hắn lấy ra một cái kính lúp của những nhà buôn kim hoàn và xem xét những hột xoàn còn lại trong chiếc nhẫn. Hắn lăn chiếc nhẫn xuống dưới kính bàn và mỉm cười, rồi cất chiếc kính lúp cùng với những dụng cụ còn lại. Hắn nhét cái hột xoàn đã gỡ ra trở lại chỗ của nó và đưa chiếc nhẫn cho Lizzie.
“Thế nó đáng giá bao nhiêu?”, Lizzie hỏi.
“Còn tùy”.
“Tùy vào cái gì?”
“Nhiều thứ lắm”.
“Cậu muốn nói những thứ thuộc tình cảm ấy à? Đó là vật gia bảo”.
“Gia bảo hả, theo chữ khắc ở đây thì mới hai năm”. Eddie nói.
“Chữ đã khắc à?”
“Xem đi” Eddie nói và đưa kính lúp ra.
Lizzie lấy kính và nhìn bên trong chiếc nhẫn. Nó ghi: “Tặng BW, 1997”.
“Cậu biết điều gì rồi”, Lizzie nói.
“Tớ sẽ đưa cho cậu 500 đô, như vậy số nợ của cậu sẽ xuống còn 34.500 đô”. Eddie nói khi hắn quay lại chỗ trứng và thịt muối để tiếp tục ăn.
“Năm trăm! Nội mấy cái hột xoàn không cũng đáng giá bốn ngàn”.
“Thế thì cậu mang nó ra mấy tay thợ bạc đi. Tớ hình dung rằng cậu đến chỗ tôi vì bé này có thể hơi bị nóng lên rồi đó”.
“Quên đi, Eddie. Tớ đã sai rồi. Cậu uống cà phê nữa không?”
“Được đấy, búp bê ạ!”
“Một ngàn được không?”
“Bảy trăm”.
“Cậu thật là đáng sợ, đúng không, Eddie?”
Lizzie đứng lên bước khỏi gian hàng thì Eddie chụp cổ tay cô và siết chặt.
“Để tớ nói cho cậu nghe một chuyện, quý cô ạ. Những người tớ giao thiệp đều ăn Shitheads ở buổi điểm tâm, thế nên chúng ta hãy ăn ngay một cái. Cậu lại chỗ tớ đi. Lý do duy nhất để tớ phí thì giờ nói chuyện với cậu vì chúng ta có một công việc. Bởi vậy cậu hãy suy nghĩ về việc đó. Cậu muốn tớ lấy miếng khoai tây nóng này ra khỏi tay cậu và giải quyết nhanh chóng giấy nợ của cậu, tớ sẽ có mặt ở văn phòng tớ đến sáu giờ. Trong khi đó, để tớ khuyên cậu một lời khuyên nhỏ, Lizzie cưng ơi. Bọn tớ có một số dân chơi dưới phố. Những gã từ Bridgeport đến. Họ mua nợ của cậu mặc dù tớ vẫn còn trả lãi cho nó”.
“Cậu nói ‘Họ mua nợ của tớ’ là gì thế? Ai mua nợ?”
“Ở Wall Street người ta luôn làm như vậy đó thôi. Các ngân hàng bán những văn tự thế chấp. Cũng tương tự như đối với bọn này vậy. Nếu gần đây cậu không đọc báo, đã có một sự thống nhất giữa những thành viên trong gia đình East Coast nào đó. Dù sao đi nữa, điều tôi nói là cậu sẽ sạch nợ sớm chừng nào tốt chừng đó. Những gã này có một đại diện. Họ chơi thô bạo lắm. Họ muốn trả cho họ đều đặn mỗi tuần, cậu biết tớ đang nói gì chớ?”
“Nếu tớ trả dứt mọi thứ tớ nợ thì sao? Về chiếc nhẫn cậu có thể trả tớ thêm chút đỉnh nữa không?”
“Cưng à, tớ nói hết với cậu rồi. Cậu có mặt lúc sáu giờ, mang theo ba mươi lăm ngàn, tớ sẽ đưa cho cậu tiền chiếc nhẫn. Đó là điều tốt nhất mà tớ có thể làm. Còn bây giờ, uống thêm cà phê nữa chứ?”

Chương trước Chương sau