Án mạng dưới đáy hồ - Chương 30

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 30

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 30

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 55958 lượt xem

Lizzie uống hết chỗ bia và ngẫm nghĩ những điều Julia nói với cô. Cô đã thấy cái xe chìm xuống hồ nước. Cô nhớ lại việc bắn vào đầu Người Lạ. Làm sao anh ta có thể còn sống được? Có lẽ Julia bị ảo tưởng. Có lẽ nó đang bị suy sụp tinh thần khi mọi việc xảy ra. Trước tiên là Người Lạ, Paul bị giết và cái chết của John. Lizzie phải chuẩn bị.
Cô rời nhà bếp và đi vào phòng ngủ của Brian. Con trai cô đã cuộn mình trên giường trong tấm dra, có nó vẻ đang ngủ, cô lay vai nó.
“Brian, dậy thôi. Tối nay con sẽ qua nhà bà”.
Trên chiếc giường ở khách sạn, Bruce đang vặn các kênh truyền hình thì thấy Julia bị cảnh sát dẫn ra khỏi nhà. Anh nhanh chóng trở lại kênh truyền hình cáp của địa phương phát sóng tin tức của địa phương 24 trên 24. Anh vặn lớn âm thanh và nghe người dẫn chương trình nói “Theo cảnh sát, bà Stanton kể cho họ nghe rằng khi bà ta đang tắm thì có người đột nhập vào nhà và bắn chồng bà. Cảnh sát yêu cầu ai có thông tin về vụ giết người thì gọi đến số 555-3400. Trong khi đó, việc truy quét tội phạm ở Long Island Sound ngày mai lại bắt đầu”.
Bruce tắt âm thanh và nhặt tấm hình anh lấy ở nhà Lizzie lên. Đó là tấm hình của Lizzie, Paul, John và Julia, họ đang cười và tựa vào nhau. Anh nhìn chăm chăm tấm hình thì một trong những khuôn mặt trong đó hiện ra trên ti vi. Bruce mở lại âm thanh.
“Trong một tai nạn hiển nhiên không liên quan”, người dẫn chương trình nói “Một người đàn ông khác ở Lakeside đã chết vào sáng sớm hôm nay khi anh ta uống nhầm ly thuốc tẩy vì nghĩ đó là vốt ka”.
Bruce so sánh tấm hình trong tay anh với hình ảnh trên màn hình ti vi. Đó là người đàn ông đứng cạnh Lizzie trong tấm hình.
“John Daly, thợ mộc, làm tư, sống tại...”
Thanh tra Roy McCarthy chạy xe vào chỗ đậu xe phía sau đồn cảnh sát Lakeside. Mắt ông vẫn còn đỏ vì mất ngủ. Ông cho xe vào chỗ đậu, tắt máy, ra khỏi xe và bước vào tòa nhà như người bị mộng du.
Cảnh sát trưởng Manzini đang đợi ông bên trong đồn cảnh sát với một cốc cà phê trong chiếc tách nhựa styrene giữ nhiệt.
“Đen, không đường”, Cảnh sát trưởng nói và đưa nó cho Mc Carthy.
“Chúng ta tìm được anh ta chưa?”
“Chính xác là chưa”.
“Nhưng ông nói có thể chúng ta tìm ra người đàn ông của tôi”.
“Có thể thôi. Này, nếu tôi sai thì hãy bắn tôi đi. Ông hãy gọi tôi nếu có bất cứ thông tin gì mới”.
“Được thôi”.
“Đợi đã. Có thể chẳng có ai biết cả”, Manzini nói và ông dẫn Carthy trở lại văn phòng chính của đồn cảnh sát. “Lúc nãy chúng tôi có một phụ nữ ở đây. Chồng cô ta bị bắn. Khi ở đây, cô ta đã trông thấy ảnh của người đàn ông mà ông đang tìm, Wilson. Hình như nó làm cô ấy giật mình”.
“Làm cô ấy giật mình?”
“Đó là điều tôi được thanh tra phỏng vấn cô ta cho biết. Anh ấy bảo khi anh ấy hỏi cô ta về anh chàng đó, cô ta giả bộ như không biết. Cô ta nói rằng hắn trông giống người anh em họ của cô ta”.
“Tại sao anh ấy không tin cô ta?”
“Có cái gì đó không bình thường trên khuôn mặt của cô ta. Vẻ mặt”.
“Vẻ mặt?”
“Trong một thoáng, cô ta có vẻ sợ hãi”.
“Ông có địa chỉ của người phụ nữ đó không?”
“Thậm chí tôi có cái còn tốt hơn nữa”.
“Ông sẽ tìm ra anh ta”.
“Có thể. Một trong những đơn vị tuần tra của chúng tôi đang lùng sục khắp các khách sạn. Một nhân viên của khách sạn 1-95 nói có một người đàn ông thuê phòng hôm qua trông giống anh chàng của chúng ta.”
“Chúng ta đi thôi”.
“Bình tĩnh nào. Tôi đã cho một đơn vị đi rồi. Hắn ta không có ở đó”.
“Thế thì chúng ta hãy xem xét phòng của hắn”.
“Chúng ta có thể làm như thế. Thật rầy rà cho tôi nếu người phụ nữ kia cũng bám gót tên giết người của ông”.
“Sao nào?”
“Chúng tôi cho cô ta kiểm nghiệm nói dối và hình như cô ta đã che giấu điều gì về kẻ giết chồng mình. Dù sao đi nữa có thể người đàn ông mà anh đang tìm cũng có liên quan”.
“Tôi e rằng như vậy”.
Julia khóa cửa và bước vào ga-ra. Cô nghe một tiếng sột soạt gần thùng rác đã đầy đang chuẩn bị để đổ ra ngoài vào buổi sáng. Cô ấn công tắc trên tường để mở cửa ga-ra. Julia đi bộ đến chỗ xe và định ngồi vào thì một âm thanh khác làm cô chú ý. Cô nhìn ra cánh cửa ga-ra đang mở và thấy một vài bụi cây động đậy. Sự sợ hãi làm cô đông cứng người lại.
Hắn ở đây, cô nghĩ. Cô từ từ mở cánh cửa phía tài xế và cúi người ngồi vào sau tay lái. Bỗng cô nghe một tiếng xoảng!
Cô đóng mạnh cánh cửa và khóa nó lại. Cô lóng ngóng với cái chìa khóa và đánh rơi nó xuống sàn xe, cô cúi xuống mò tìm, lo lắng làm mồ hôi tuôn ra trên mặt. Chuyển động. Thùng rác đang lăn về phía chiếc xe.
Ồ, Chúa ôi. Làm ơn đi Chúa ôi. Tay cô đã tìm ra chìa khóa. Cô ngồi lên, đút nó vào lỗ khóa và vặn. Chân cô nhấn xuống bình nén khí và cô de xe lại.
Chiếc xe quay ra khỏi ga-ra, cán ngang cái thùng rác bằng cao su dày làm rác vung ra khắp nơi, nhưng Julia không nhìn lại. Ngay khi chiếc xe ra tới đường, cô tăng tốc rồi phóng nhanh vào màn đêm. Thậm chí cô không dừng lại để đóng cửa ga-ra.
Giá mà cô nhìn lại phía sau, cô đã thấy một con gấu trúc Mỹ từ bụi cây xuất hiện một cách ngượng ngùng và bước vào ga-ra. Con vật nhìn quanh thật nhanh và bắt đầu xé cái túi nhựa chứa buổi điểm tâm của nó.

Chương trước Chương sau