Arsène Lupin và những hồi ức bí mật - Chương 06
Cái Chết Vờn Quanh
Ngày đăng 13-10-2017
Tổng cộng 10 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 12164 lượt xem
Sau u khi vòng quanh dãy tường của toà lâu đài, Arsène Lupin trở lại điểm xuất phát. Chắc chắn không có lỗ hổng nào; người ta chỉ vào được khu vực rộng lớn nhà Maupertuis qua cánh cửa nhỏ, thấp, khóa bên trong hoặc cửa song sắt chính có chiếc còi cảnh sát đó.
Anh nói:
“Được, ta sẽ dùng phương pháp quy mô hơn.”
Đi vào giữa một bụi rậm anh dấu xe máy, lấy cuộn dây để dưới yên xe và đến một chỗ anh đã chú ý khi đi quan sát. Chỗ đó xa đường, gần bìa rừng, có những cây to trong vườn vươn ra quá tường.
Lupin buộc một hòn đá vào đầu sợi dây, tung lên qua một cành to và chỉ việc kéo lại rồi trèo lên. Cành cây bật lên kéo anh khỏi mặt đất, qua tường, trượt dọc cây và nhẹ nhàng nhảy xuống cỏ trong vườn.
Đang là mùa đông, cành cây trụi lá phía trên những bồn cỏ nhấp nhô, từ xa đã thấy rõ lâu đài Maupertuis. Sợ bị lộ, anh ẩn mình sau rặng thông, đưa ống nhòm lên mắt nghiên cứu mặt trước âm u của toà lâu đài. Tất cả cửa sổ đóng kín như được bảo vệ; người ta tưởng nhà không có người ở.
Lupin lẩm bẩm:
“Trang viên buồn bã quá, chán thật! Mình chẳng chết ở đây được.”
Khi đồng hồ điểm ba giờ, một cánh cửa tầng trệt mở ra trước thềm và bóng một người đàn bà thanh mảnh, bận chiếc bành tô đen xuất hiện. Người đàn bà dạo ngang dọc mấy phút, rắc vụn bánh cho đàn chim vây quanh rồi xuống bậc đá, đi ra bãi cỏ theo đường bên phải.
Với ống nhòm, Lupin thấy rõ người ấy đi về phía mình, người cao, tóc vàng, dáng điệu có duyên, có vẻ là một cô gái còn rất trẻ. Cô bước nhanh nhẹn, nhìn mặt trời mờ mờ mùa đông và chơi bẻ những cành khô trên cây dọc đường.
Cô đến chừng hai phần ba khoảng cách đến chỗ Lupin thì có tiếng sủa dữ tợn của một con chó rất lớn, con chó Đan Mạch to cao đang đứng dựng lên vì chiếc xích giữ lại từ một cái chuồng gần đó. Cô gái tránh ra một ít và đi qua, không để ý đến tai nạn có thể xảy ra. Con chó càng giận dữ, đứng thẳng kéo căng vòng cổ thít chặt lại.
Đi xa khoảng ba mươi, bốn mươi mét, cô ngoảnh lại giơ cánh tay ra. Con chó nhảy chồm lên, lùi lại cuối chuồng rồi nhảy mạnh tới. Cô gái sợ hãi hét lên. Con chó vượt tới, kéo theo chiếc xích bị gãy. Cô bèn chạy, chạy hết sức và kêu cứu thất thanh. Nhưng chỉ mấy bước nhảy con chó theo kịp. Cô kiệt sức ngã xuống, nguy khốn; con vật đã đến cạnh cô, gần cắn được.
Đúng lúc đó có một tiếng nổ. Con chó lộn nhào ra phía trước, phịch xuống đất, chân cào cào và nằm duỗi ra hộc lên khàn khàn, ngắt quãng, cuối cùng rên lên không thành tiếng nữa.
Lupin chạy ngay lại, sẵn sàng bắn phát nữa nhưng nói:
“Chết rồi.”
Cô gái đứng lên, run rẩy, xanh xao. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông không quen biết vừa cứu sống mình, miệng ấp úng:
“Xin cảm ơn… Tôi sợ quá… Thật vừa kịp… Tôi xin cảm ơn, thưa ông.”
Lupin cất mũ:
“Cô cho phép tự giới thiệu… Paul Daubreuil. Nhưng trước hết, xin cô chờ cho một lát…”
Anh cúi xuống xác con chó, xem xét chiếc xích ở chỗ con chó làm gãy. Anh nói trong kẽ răng:
“Đúng thật! Đúng như tôi dự đoán! Chà, nhiều hiện tượng xảy ra liên tiếp. Đáng lẽ tôi phải đến sớm hơn.”
Ngoảnh lại phía cô gái, anh nói vội:
“Thưa cô, không thể mất thì giờ. Tôi đến trang viên này một cách khác thường. Tôi không muốn ai bắt gặp và việc đó cũng vì liên quan đến cô. Cô có nghĩ trong lâu đài nghe được tiếng súng nổ không?”
Cô gái đã thôi hồi hộp, trả lời rõ ràng chứng tỏ bản chất vốn can đảm:
“Tôi cho là không.”
“Hôm nay ông cụ bố cô có ở nhà không?”
“Bố tôi đau nằm đã mấy tháng nay. Vả lại phòng ông cụ ngoảnh về hướng khác.”
“Còn những người hầu?”
“Họ ở và làm việc ở phía bên kia, không ai đến phía này bao giờ. Chỉ có tôi là hay đi dạo ở đây thôi.”
“Chắc cũng không ai thấy tôi, cây cối che khuất.”
“Chắc thế.”
“Nếu vậy tôi có thể nói chuyện tự do với cô được chứ?”
“Tất nhiên, nhưng tôi không rõ tại sao?”
“Rồi cô sẽ hiểu.”
Anh lại gần hơn nói với cô:
“Cô cho phép ngắn gọn thôi. Thế này: Cách đây bốn hôm, cô Jeanne Darcieux…”
“Chính tôi đây,” cô mỉm cười tự giới thiệu.
“Cô Jeanne Darcieux,” Lupin tiếp tục, “cô Darcieux xin viết một bức thư cho bạn cô, Marceline ở Versailles…”
“Vì sao ông biết điều đó? Tôi đã xé bức thư khi chưa viết xong.”
“Và cô vứt những mảnh vụn ra đường, chỗ lâu đài này đi ra.”
“Đúng vậy… tôi đi dạo…”
“Có người nhặt những mảnh vụn ấy và ngay hôm sau tôi biết được.”
“Thế là ông đã đọc?” Cô Darcieux bứt rứt hỏi.
“Vâng, tôi có lỗi tò mò và không ân hận gì vì có thể cứu cô.”
“Cứu tôi về việc gì?”
“Khỏi cái chết.”
Lupin nói lời đó rõ ràng; người con gái rùng mình:
“Tôi có bị đe dọa vì cái chết đâu.”
“Có đấy thưa cô. Cuối tháng mười khi cô ngồi đọc sách trên chiếc ghế ở thềm nhà thường ngày cô vẫn ngồi vào giờ đó thì một mảng đá trên hiên rơi xuống cách cô vài phân, nếu không cô đã bị vỡ đầu.”
“Chỉ là tình cờ…”
“Một tối tháng mười một khi cô đang đi qua vườn rau dưới trời trăng thì một tiếng súng nổ, đạn sạt ngang tai cô.”
“Ít nhất… tôi cứ tưởng…”
“Sau nữa, tuần trước cô đi trên chiếc cầu nhỏ ở con sông qua trang viên cách thác nước hai mét, thì cầu đổ. Thật may mà cô bám được vào một rễ cây.”
Jeanne Darcieux gượng cười:
“Đúng, nhưng như tôi viết cho Marceline, đấy chỉ là một loạt sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Thưa cô không, không. Một trường hợp tình cờ thì có thể chấp nhận, hai cũng có thể. Nhưng người ta không thể cho rằng đến ba lần tình cờ và lặp lại trong những trường hợp lạ lùng như vậy. Vì thế tôi mạn phép đến cứu cô. Và sự can thiệp này chỉ có kết quả nếu giữ được bí mật nên tôi không ngần ngại vào đây, như thế này chứ không qua cổng. Cũng thật đúng lúc như cô nói. Kẻ thù lại tấn công cô lần nữa!”
“Thế nào? Ông nghĩ là…? Không, không thể như thế. Tôi không tin.”
Lupin nhặt chiếc xích chỉ cho cô:
“Cô xem khâu cuối, chắc chắn đã bị cưa đi. Nếu không một chiếc xích như thế này không thể dựt đứt được. Vả lại, dấu cưa rõ lắm!”
Giận xanh tái người, mối lo sợ làm nhăn khuôn mặt đẹp của cô. Cô ấp úng:
“Nhưng ai muốn làm hại tôi thế? Khủng khiếp… Tôi có làm gì xấu cho ai đâu. Nhưng chắc ông có lý… Hơn thế…” Cô nói nốt, giọng nhỏ lại. “Hơn thế tôi nghĩ không biết mối nguy hiểm đó có đe dọa bố tôi không?”
“Người ta cũng tấn công ông cụ à?”
“Không, vì ông không ra khỏi phòng. Bệnh của ông cụ cũng thật khó hiểu. Ông không còn sức, không đi được. Hơn nữa lại ngạt thở như tim ngừng đập. Chà, thật kinh hoàng!”
Lupin cảm thấy anh đã gây được quyền lực đối với cô lúc này, bèn nói với cô:
“Cô đừng sợ thưa cô. Nếu cô tuyệt đối nghe lời tôi thì tôi tin sẽ có kết quả.”
“Vâng… vâng. Tôi muốn thế, nhưng việc đó thật kinh khủng… “
“Tôi đề nghị cô cứ tin tưởng, nghe tôi. Tôi muốn biết một số điểm.”
Anh hỏi cô từng câu một và Jeanne Darcieux vội vã trả lời.
“Con chó này không bao giờ thả phải không?”
“Không bao giờ.”
“Ai chăm sóc nó?”
“Người bảo vệ. Đến tối thì anh ta đến cho chó ăn.”
“Như vậy anh ta có thể đến gần nó không bị cắn chứ?”
“Vâng, chỉ có anh ta thôi; con vật dữ lắm.”
“Cô không nghi ngờ gì anh ta à?”
“Ồ, không… anh Baptiste ấy… không bao giờ.”
“Và cô không thấy có ai đó à?”
“Không ai đâu. Những người hầu rất tận tâm với chúng tôi. Họ mến tôi lắm.”
“Cô không có bạn trong lâu đài à?”
“Không.”
“Không anh em gì?”
“Không.”
“Như vậy chỉ có bố cô bảo vệ cô?”
“Vâng, và tôi đã nói với ông tình trạng hiện nay của ông cụ.”
“Cô có nói chuyện với ông cụ những trường hợp cô suýt bị nguy hiểm chứ?”
“Có, và như thế là tôi đã sai lầm. Thầy thuốc, bác sĩ già Guéroult cấm tôi không được để ông cụ xúc động chút nào.”
“Thế mẹ cô?”
“Tôi không nhớ được về bà. Bà mất cách đây mười sáu năm… đúng 16 năm.”
“Lúc đó cô bao nhiêu?”
“Gần năm tuổi.”
“Và sống ở đây à?”
“Chúng tôi ở Paris. Năm sau bố tôi mới mua lâu đài này.”
Lupin đứng lặng yên một lát rồi kết luận:
“Được rồi thưa cô, xin cảm ơn cô. Cho đến nay những hiểu biết như thế là đủ. Vả lại chúng ta không nên đứng lâu với nhau thì hay hơn.”
“Nhưng,” cô gái nói, “chốc nữa người bảo vệ trông thấy con chó… Ai giết nó?”
“Cô đấy, cô giết nó để chống lại lúc nó vồ đến.”
“Không bao giờ tôi mang vũ khí.”
“Phải coi như là có,” Lupin mỉm cười nói, “vì cô đã giết chết con chó, và chỉ có cô giết nó thôi. Rồi người ta muốn nghĩ sao thì nghĩ. Vấn đề cần thiết là khi tôi vào lâu đài không ai nghi ngờ tôi.”
“Vào lâu đài à? Ông có ý định…”
“Tôi chưa biết nên làm thế nào, nhưng tôi sẽ vào. Và từ đêm nay… Như vậy, xin nhắc lại cô cứ yên tâm, tôi chịu trách nhiệm mọi việc.”
Bị khuất phục vì thái độ tin tưởng, chắc chắn của anh, Jeanne nghe theo lời anh, nhìn anh và chỉ nói:
“Tôi xin yên tâm.”
“Như vậy mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Hẹn cô tối nay.”
“Xin gặp lại ông.”
Cô quay đi. Lupin nhìn theo đến lúc cô khuất sau góc lâu đài, lẩm bẩm: “Con người đẹp. Nếu tai họa xảy ra cho cô thì tiếc thật. May mà có Arsène Lupin này bảo vệ!”
Không sợ có người bắt gặp, dóng tai nghe ngóng, anh đi xem, khắp khu vườn, tìm chiếc cổng vườn rau anh đã để ý lúc ở ngoài, cất chốt cổng lấy chiếc khóa rồi dọc theo tường lại chỗ cây trèo vào lúc nãy. Hai phút sau anh phóng xe máy đi.
Làng Maupertuis ở gần lâu đài, Lupin đến đấy hỏi thăm và biết bác sĩ Guéroult ở cạnh nhà thờ. Anh gõ cửa, được đưa vào phòng khám, tự giới thiệu là Paul Daubreuil, cộng tác với cơ quan an ninh cần được giữ bí mật. Do một bức thư xé bỏ đi, anh biết được những sự cố đe dọa tính mạng cô Jeanne Darcieux nên đến cứu cô ấy.
Bác sĩ Guéroult, một bác sĩ già ở nông thôn, rất yêu mến Jeanne, theo lời giải bày của Lupin công nhận ngay những sự cố đó là bằng chứng rõ ràng của một âm mưu. Rất xúc động, ông tiếp nhận người khách và giữ lại ăn cơm. Hai người nói chuyện lâu với nhau rồi buổi tối họ cùng đến lâu đài.
Bác sĩ lên phòng bệnh nhân trên tầng và xin phép đến cùng một bạn đồng nghiệp trẻ mà ông muốn sớm chuyển bệnh nhân cho anh ta phụ trách để mình được nghỉ. Khi vào Lupin thấy Jeanne bên giường bệnh của bố. Cô nén một cử chỉ ngạc nhiên rồi ra ngoài theo lệnh của bác sĩ.
Việc khám bệnh thực hiện có mặt Lupin. Ông Darcieux mặt gầy đi vì đau đớn, đôi mắt đỏ lên vì sốt. Hôm đó ông kêu đau tim là chủ yếu. Sau chẩn đoán ông lo lắng hỏi bác sĩ và mỗi câu trả lời hình như làm ông thanh thản hơn. Ông cũng nói về Jeanne, khẳng định người ta đã giấu ông là con gái vừa thoát khỏi tai nạn. Dù bác sĩ phủ nhận ông vẫn lo lắng và muốn báo với cảnh sát để họ điều tra. Nhưng cử động nhiều làm ông kiệt sức và dần dần ngủ thiếp đi.
Ra ngoài Lupin hỏi bác sĩ:
“Thưa ông, chính xác ý kiến của ông ra sao, ông có nghe căn bệnh của ông Darcieux do một nguyên nhân bên ngoài không?”
“Như vậy là thế nào?”
“Vâng, có thể dự đoán có một kẻ thù nào đó muốn ám hại cả người bố và con gái.”
Giả thuyết đó làm bác sĩ Guéroult giật mình:
“Sự thực… sự thực… thì căn bệnh đôi khi tỏ ra rất khác thường… như đôi chân hầu như hoàn toàn tê liệt phải do hậu quả…”
Ông nghĩ một chốc rồi nói, giọng nhỏ lại:
“Chất độc, nhưng… chất độc nào? Vả lại không có triệu chứng gì bị trúng độc. Phải dự tính… Nhưng anh làm gì đấy?… Có gì thế?”
Hai người đứng nói chuyện trước một căn phòng nhỏ tầng một mà Jeanne trong lúc có bác sĩ bên cạnh bố, đã bắt đầu ăn tối. Lupin nhìn cô qua cánh cửa mở, trông thấy cô đưa một cái chén lên môi uống vài ngụm.
Anh chạy vội lại giữ tay cô lại:
“Cô uống cái gì đấy?”
“Nước chè pha mà…” cô cuống quít nói.
“Cô nhăn mặt… Sao vậy?”
“Tôi không biết… Hình như…”
“Cô thấy hình như thế nào?”
“Có vị đắng… nhưng chắc là do thuốc tôi trộn vào.”
“Thuốc gì?”
“Thuốc giọt mỗi buổi tối tôi phải uống, theo đơn bác sĩ, đúng không bác sĩ?”
“Đúng,” bác sĩ Guéroult nói, “nhưng thuốc đó không có mùi vị gì. Cô cũng biết chứ Jeanne, vì cô dùng đã mười lăm ngày mà đây là lần đầu…”
“Thật vậy,” cô gái lẩm bẩm, “cái này có một vị. Chà, miệng tôi còn nóng cháy lên đây này.”
Bác sĩ Guéroult cũng uống một ngụm nhưng nhổ ra và nói:
“A! Ghê quá! Không thể có sự lẫn lộn được!”
Lupin thì xem xét cái lọ đựng thuốc và hỏi:
“Thường ngày người ta để lọ này ở đâu?”
Nhưng Jeanne không trả lời được. Cô đưa tay lên ngực, mặt xanh đôi mắt ngơ ngác vẻ đau đớn. Cô nói lạc cả giọng:
“Uống cái đó vào đau quá… đau quá.”
Hai người mang cô vào phòng để nằm trên giường. Lupin nói:
“Phải có thuốc cho nôn ra.”
“Anh mở tủ,” bác sĩ bảo, “có một túi thuốc…”
“Thấy rồi chứ? Lấy một ống nhỏ… Đúng, cái ấy… Bây giờ lấy nước nóng… trên khay trà.”
Nghe gọi, cô hầu thường phục vụ Jeanne chạy tới; Lupin nói là cô Darcieux bị một cơn đau khó hiểu. Anh vào phòng ăn, xem tủ và các ngăn đựng thức ăn; đi xuống nhà bếp nói là bác sĩ bảo nghiên cứu thức ăn của cô Darcieux. Như vô tình, anh nói chuyện với bà nấu bếp, người hầu và anh bảo vệ cùng ăn trong lâu đài.
Trở lên phòng, anh hỏi bác sĩ:
“Thế nào?”
“Cô ấy ngủ.”
“Không nguy hiểm gì chứ?”
“Không. May mà cô ấy chỉ uống hai ba ngụm. Thế là trong ngày hôm nay anh cứu cô ấy lần thứ hai. Ta phân tích lọ này sẽ rõ.”
“Phân tích vô ích thôi bác sĩ ạ. Việc đầu độc là chắc chắn rồi.”
“Nhưng ai?”
“Tôi không rõ, nhưng bóng ma bố trí những việc đó tất nhiên biết rõ những thói quen sinh hoạt trong lâu đài. Hắn tự do đi lại, dạo trong vườn xích chó, trộn thuốc độc vào thức uống… tóm lại cũng sống cuộc sống của người hay những người hắn muốn khử.”
“À, anh nghĩ ông Darcieux cũng bị đe dọa vì nguy cơ đó à?”
“Có thể.”
“Thế do một trong những người hầu à? Nhưng không thể như thế được. Hay anh nghi ngờ…?”
“Tôi không nghi ngờ gì, không biết gì. Tôi chỉ có thể nói là tình trạng rất nguy hiểm và phải lo đến những diễn biến xấu nhất. Cái chết đang quanh đây thưa bác sĩ, cái chết vờn quanh lâu đài và không lâu nữa sẽ làm hại được những người nó theo dõi.”
“Làm thế nào bây giờ?”
“Phải canh chừng bác sĩ ạ. Lấy cớ lo lắng về sức khỏe ông Darcieux, chúng ta ngủ lại trong căn phòng nhỏ này. Hai phòng bố con gần nhau, có việc gì ta có thể nghe thấy được.”
Có một chiếc ghế tựa dài; họ thống nhất sẽ thay phiên nhau ngủ ở đó.
Thực ra Lupin chỉ ngủ hai, ba tiếng. Nửa đêm không nói gì với ông bạn, anh ra khỏi phòng đi một vòng quanh lâu đài và ra khỏi cánh cửa sắt chính.
Đến chín giờ anh đến Paris với chiếc xe máy, có hai người bạn mà anh điện dọc đường đã chờ anh. Cả ba người mỗi người một việc, để cả ngày sau tìm những điều Lupin suy tính.
Sáu giờ anh trở lại lâu đài và như sau này anh kể lại, có lẽ chưa bao giờ anh cả gan liều mạng như vậy với tốc độ điên cuồng trong một buổi chiều tháng chạp sương mù mà ánh đèn pha của anh thật khó chọc thủng màn đêm.
Trước cổng sắt còn mở, anh nhảy xuống xe chạy vào lâu đài, chỉ mấy bước nhảy lên đến tầng gác. Trong căn phòng nhỏ không có ai.
Không ngần ngại, không gõ cửa, anh vào phòng Jeanne, thấy Jeannevà bác sĩ đang ngồi nói chuyện bên nhau, mới thở ra an tâm và nói:
“À, cô còn đó!”
“Gì thế, có gì mới à?” Bác sĩ lo lắng hỏi khi thấy trạng thái kích động của con người mà ông biết rõ lòng can đảm.
“Không có gì,” anh trả lời. “Không có gì mới ở đây thì sao?”
“Ở đây cũng không có gì. Chúng tôi vừa ở chỗ ông Darcieux ra. Ông ăn ngon miệng sau một ngày rất đẹp. Còn cô Jeanne, anh thấy đấy, lại sức rồi.”
“Bây giờ cô Jeanne phải đi.”
“Đi à?” Cô gái không đồng ý. “Nhưng không thể được!”
“Cần phải đi” Lupin dẫm mạnh chân kêu lên.
Ngay sau đó anh bình tĩnh lại, nói mấy câu xin lỗi rồi đứng im lặng trong ba, bốn phút; bác sĩ và Jeanne cố gắng không làm phiền anh.
Anh nói với cô gái:
“Sáng mai cô sẽ đi và chỉ trong vài tuần thôi. Tôi đưa cô đến chỗ cô bạn cô đã viết thư. Đề nghị ngay tối nay cô chuẩn bị đầy đủ đi, chuẩn bị công khai. Báo trước cho người hầu… Còn bác sĩ, đề nghị ông tin cho ông Darcieux để ông ấy hiểu cho là một sự đề phòng phải có, chuyến đi này rất cần thiết về sự an toàn của cô. Hơn nữa, khi có sức ông ấy sẽ đến với cô. Thống nhất chứ?”
“Vâng,” Jeanne nói, hoàn toàn bị chinh phục vì giọng nói quyết đoán và nhẹ nhàng của Lupin.
“Như vậy cô chuẩn bị nhanh lên và đừng ra khỏi phòng.”
“Nhưng đêm nay…” cô gái nói lại, hơi run.
“Cô đừng sợ gì. Nếu có sự nguy hiểm bác sĩ và tôi sẽ đến. Cô chỉ mở cửa khi nghe ba tiếng gõ nhẹ.”
Jeanne gọi cô hầu phòng, bác sĩ lại chỗ ông Darcieux còn Lupin yêu cầu cho mình ăn trong căn phòng nhỏ.
Sau hai mươi phút bác sĩ cho biết:
“Thế là xong, ông Darcieux cũng không phản đối nhiều; thâm tâm ông thấy để Jeanne đi khỏi đây tốt hơn.”
Hai người rút lui, ra khỏi lâu đài. Đến gần cổng sắt Lupin gọi người bảo vệ:
“Anh bạn, anh có thể đóng cửa lại. Nếu ông Darcieux cần đến chúng tôi thì cho người đến tìm chúng tôi.”
Chuông nhà thờ gõ mười tiếng. Những đám mây đen bao phủ xóm làng, chỉ đôi lúc mặt trăng mới ló ra một ít. Hai người đi được hơn trăm bước. Khi họ đến gần làng Lupin nắm lấy tay ông bạn:
“Đứng lại.”
“Có gì vậy?” Bác sĩ kêu lên.
“Có việc là,” Lupin dằn từng tiếng, “nếu tôi dự đoán đúng, nếu tôi không bị lừa trong vấn đề này thì tối nay cô Darcieux sẽ bị ám sát.”
“Cái gì? Anh nói gì thế? Nếu vậy sao chúng ta lại bỏ đi…?”
“Chính là để kẻ sát nhân đang âm thầm theo dõi hành động của chúng ta sẽ thực hiện âm mưu không theo giờ nó chọn, mà theo giờ tôi đã định.”
“Chúng ta trở lại lâu đài chứ?”
“Tất nhiên, nhưng mỗi người một đường.”
“Nếu thế cần đi ngay thôi.”
“Thưa bác sĩ,” Lupin nhấn mạnh, “ông hãy nghe tôi đừng nhiều lời, mất thì giờ. Phải đánh lạc hướng mọi sự theo dõi. Ông về thẳng nhà đi và sau mấy phút khi chắc chắn không có người đi theo, sẽ ra đi. Ông men theo tường bên trái đến cổng nhỏ vườn rau. Chìa khóa đây. Khi đồng hồ điểm mười một tiếng ông nhẹ nhàng mở cổng, đi thẳng đến thềm sau của lâu đài. Chiếc cửa sổ thứ năm không chốt, ông bước qua ban công vào phòng cô Darcieux chốt lại và ngồi im. Ông nghe rõ chứ, dù xảy ra việc gì thì cũng không ai được động đậy. Tôi để ý thấy cô Darcieux để cửa sổ phòng tắm mở, đúng không?”
“Đúng, tôi khuyên cô ấy thường nên để thế.”
“Người ta sẽ vào theo đường ấy đấy.”
“Còn anh?”
“Tôi cũng vào theo đường đó.”
“Anh biết tên khốn nạn rồi à?”
Lupin ngập ngừng rồi trả lời:
“Không… tôi không biết… Cứ như vậy rồi chúng ta sẽ biết. Nhưng tôi xin ông hãy can đảm. Dù sự việc xảy ra như thế nào thì cũng không một lời, không một cử chỉ.”
“Tôi sẽ giữ đúng như vậy.”
“Thưa bác sĩ, tôi mong lời hứa của ông phải hơn thế.”
“Tôi xin hứa.”
Bác sĩ đi. Lupin lên một mô đất gần đấy để trông vào cửa sổ tầng một và tầng hai. Nhiều cửa còn sáng đèn.
Anh chờ khá lâu rồi từng nơi ánh sáng đèn tắt dần. Anh đi ngược theo chiều của bác sĩ, rẽ phải dọc theo tường lại chỗ lùm cây mà hôm trước anh giấu chiếc xe máy gần đấy.
Mười một giờ. Anh tính thời gian bác sĩ đi qua vườn rau vào trong lâu đài, lẩm bẩm: “Thế là một, về phía đó được rồi. Lupin, đến cứu viện thôi; kẻ thù sẽ không để chậm cú đánh quyết định và mình phải ở đó.”
Anh làm động tác như lần đầu, kéo cành cây, nhảy lên tường và leo qua những cành to. Lúc đó anh lắng tai nghe hình như có tiếng chân dẫm trên lá khô. Đúng thật, anh thấy một bóng đen đi bên dưới anh, cách khoảng ba mươi mét.
Anh tự nhủ: “Quái, tên bất lương đánh hơi được rồi, mình hỏng mất!”
Một ánh trăng lướt qua, Lupin thấy rõ người đó nâng súng lên. Anh định nhảy xuống đất đi trở lại nhưng cảm thấy nhói ở ngực, nghe thấy nổ, giận dữ chửi và lăn từ cành cây này xuống cành khác như một xác chết…
Trong lúc đó bác sĩ Guéroult theo lời chỉ dẫn của Lupin, trèo qua cửa sổ thứ năm dò từng bước lại tầng một. Đến trước phòng Jeanne, ông gõ nhẹ ba cái, vào được và khóa cửa lại.
Ông nói nhỏ với cô gái đang bận quần áo ngủ:
“Cô nằm lên giường đi, như đang ngủ. Chà, ở đây khá lạnh, cửa sổ phòng tắm mở à?”
“Vâng… Ông có muốn…”
“Không, cứ để thế. Họ sắp đến đấy.”
“Họ sắp đến à?” Jeanne sợ hãi lắp bắp nói.
“Đúng, chắc chắn sẽ đến…”
“Nhưng ông nghi ngờ ai?”
“Tôi không biết! Có thể một người nào đó ẩn trong lâu đài hay trong vườn.”
“Ôi, cháu sợ quá.”
“Đừng sợ. Anh chàng bảo vệ cô có vẻ rất mạnh, chắc tay. Anh ta đang ẩn đâu đó trong sân.”
Bác sĩ tắt đèn, đến gần cửa sổ vén màn lên. Một bậc hiên hẹp chạy dọc tầng một nên chỉ thấy một mảng sân phía xa. Ông trở lại bên giường.
“Thưa bác sĩ, tôi mong lời hứa của ông phải hơn thế.”
“Tôi xin hứa.”
Bác sĩ đi. Lupin lên một mô đất gần đấy để trông vào cửa sổ tầng một và tầng hai. Nhiều cửa còn sáng đèn.
Anh chờ khá lâu rồi từng nơi ánh sáng đèn tắt dần. Anh đi ngược theo chiều của bác sĩ, rẽ phải dọc theo tường lại chỗ lùm cây mà hôm trước anh giấu chiếc xe máy gần đấy.
Mười một giờ. Anh tính thời gian bác sĩ đi qua vườn rau vào trong lâu đài, lẩm bẩm: “Thế là một, về phía đó được rồi. Lupin, đến cứu viện thôi; kẻ thù sẽ không để chậm cú đánh quyết định và mình phải ở đó.”
Anh làm động tác như lần đầu, kéo cành cây, nhảy lên tường và leo qua những cành to. Lúc đó anh lắng tai nghe hình như có tiếng chân dẫm trên lá khô. Đúng thật, anh thấy một bóng đen đi bên dưới anh, cách khoảng ba mươi mét.
Anh tự nhủ: “Quái, tên bất lương đánh hơi được rồi, mình hỏng mất!”
Một ánh trăng lướt qua, Lupin thấy rõ người đó nâng súng lên. Anh định nhảy xuống đất đi trở lại nhưng cảm thấy nhói ở ngực, nghe thấy nổ, giận dữ chửi và lăn từ cành cây này xuống cành khác như một xác chết…
Trong lúc đó bác sĩ Guéroult theo lời chỉ dẫn của Lupin, trèo qua cửa sổ thứ năm dò từng bước lại tầng một. Đến trước phòng Jeanne, ông gõ nhẹ ba cái, vào được và khóa cửa lại.
Ông nói nhỏ với cô gái đang bận quần áo ngủ:
“Cô nằm lên giường đi, như đang ngủ. Chà, ở đây khá lạnh, cửa sổ phòng tắm mở à?”
“Vâng… Ông có muốn…”
“Không, cứ để thế. Họ sắp đến đấy.”
“Họ sắp đến à?” Jeanne sợ hãi lắp bắp nói.
“Đúng, chắc chắn sẽ đến…”
“Nhưng ông nghi ngờ ai?”
“Tôi không biết! Có thể một người nào đó ẩn trong lâu đài hay trong vườn.”
“Ôi, cháu sợ quá.”
“Đừng sợ. Anh chàng bảo vệ cô có vẻ rất mạnh, chắc tay. Anh ta đang ẩn đâu đó trong sân.”
Bác sĩ tắt đèn, đến gần cửa sổ vén màn lên. Một bậc hiên hẹp chạy dọc tầng một nên chỉ thấy một mảng sân phía xa. Ông trở lại bên giường.
Những giây phút nặng nề trôi, đối với họ như kéo dài vô tận. Đồng hồ trong làng điểm những tiếng động ban đêm lấn át rất khó phân biệt. Họ lắng nghe, thần kinh căng thẳng.
Bác sĩ thì thầm:
“Cô có nghe thấy không?”
“Có… có…” Jeanne ngồi dậy trên giường trả lời.
“Cô nằm xuống… nằm xuống… họ đến đấy…”
Một tiếng rắc nhỏ ngoài hiên rồi một loạt tiếng động không rõ rệt, không xác định được là tiếng gì nhưng họ có cảm giác cửa sổ gần đấy mở rộng thêm vì khí lạnh dồn vào. Đột nhiên rõ ràng là có một người nào đó bên cạnh.
Bác sĩ tay hơi run nắm lấy khẩu súng ngắn. Nhưng ông vẫn không nhúc nhích vì nhớ đến nghiêm lệnh đã có và ngại phải quyết định ngược lại.
Trong phòng tối om họ không thể thấy kẻ thù ở chỗ nào. Họ theo dõi những cử động không thấy được, tiếng bước đi trên thảm đã vào phòng. Kẻ thù dừng lại, họ cảm thấy chắc chắn thế. Hắn đứng cách giường năm bước chân, yên lặng, có thể vì chưa xác định được và tìm cách nhìn trong bóng tối.
Tay của Jeanne run rẩy, lạnh buốt và đầy mồ hôi trong tay bác sĩ. Tay kia bác sĩ nắm chặt vũ khí, ngón tay trên cò súng. Dù đã có lời hứa, ông không ngần ngại nổ súng hù dọa nếu kẻ thù đụng đến đầu giường.
Kẻ thù tiến một bước nữa rồi dừng lại. Và thật đáng sợ trong sự yên lặng, vô cảm, trong tối tăm mà những con người đang lúng túng rình nhau.
Kẻ nào lại xuất hiện như vậy trong đêm tối, kẻ ấy là ai? Căm hờn nào đẩy hắn chống lại cô gái và hắn đang theo đuổi công việc kinh tởm nào?
Tuy vô cùng lo sợ Jeanne và bác sĩ cũng chỉ nghĩ đến việc đó: thấy, biết được sự thật, nhìn rõ mặt nạ của kẻ thù.
Hắn bước thêm bước nữa và đứng yên. Họ thấy hình như bóng hắn ta tách ra, càng đen hơn trong đêm tối và cánh tay dơ lên dần dần.
Một phút trôi qua, rồi một phút nữa.
Và bỗng nhiên, xa hơn người đó, phía bên phải có tiếng động khô khan…
Một chùm ánh sáng loé lên, mạnh mẽ chiếu vào người đó, tàn ác soi rõ vào mặt.
Jeanne kêu lên một tiếng hoảng hốt. Cô thấy chồm về phía cô, tay nắm con dao là… bố cô!
Gần như cùng lúc đó, khi ánh sáng tắt có tiếng nổ… Bác sĩ bắn.
Lupin kêu lên:
“Quỷ quái, đừng bắn.”
Anh ôm lấy bác sĩ đang nói đứt hơi:
“Anh thấy đấy… anh thấy… xem kìa… Hắn chạy trốn rồi…”
“Để hắn chạy trốn, như vậy hơn.”
Lupin lại bật đèn, chạy vào phòng tắm thấy rõ người đó chạy khuất, bình tĩnh trở lại bàn châm đèn lên.
Jeanne ngất đi, xanh xao nằm trên giường. Bác sĩ ngồi trên ghế dựa, nói những tiếng không mạch lạc. Lupin vừa cười vừa nói:
“Nào, bình tĩnh lại đi, không nên tự dằn vặt nữa vì việc đã xong rồi.”
“Bố cô ấy… Bố cô ấy…” Bác sĩ già rên rỉ.
“Đề nghị ông chăm sóc cho cô gái, cô ấy đau đớn đấy.”
Không giải thích gì thêm, Lupin trở vào phòng tắm bước ra hiên. Ở đó có một cái thang, anh nhanh nhẹn đi xuống. Dọc theo tường đi quá hai mươi bước anh đụng phải chiếc thang dây, leo lên đi vào phòng ông Darcieux. Phòng này bỏ trống. Anh nói:
“Tuyệt, bệnh nhân thấy tình hình xấu đi và đã bỏ trốn. Chúc thượng lộ bình an. Chắc cửa phòng bị chặn lại? Đúng thật… Như vậy là bệnh nhân đã chơi xỏ bác sĩ, đêm đêm bình yên đứng dậy buộc thang dây vào ban công và chuẩn bị những đòn tấn công. Tay Darcieux này cũng không ngốc lắm!”
Anh cất chốt cửa, trở lại phòng của Jeanne. Bác sĩ trong đó đi ra kéo anh lại căn phòng nhỏ:
“Cô ấy ngủ, đừng quấy rầy cô. Sự chấn động thật nặng nề, phải có thời gian cho cô ấy bình tĩnh lại.”
Lupin lấy chiếc bình uống một cốc nước rồi ngồi xuống, bình thản nói:
“Chà, ngày mai hắn ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Anh nói gì?”
“Tôi nói: Ngày mai hắn ta không xuất hiện nữa.”
“Vì sao?”
“Trước tiên vì có lẽ cô Darcieux quá yêu thương ông bố…”
“Dù vậy, anh nghĩ… một người bố mà muốn giết con gái mình?”
“Một người bố trong mấy tháng bố trí bốn, năm, sáu lần ý định kinh khủng đó. Việc đó phải làm suy sụp hoàn toàn một tâm hồn dù có kém nhạy cảm đến mấy. Kỷ niệm thật ô nhục!”
“Cô ấy sẽ quên đi.”
“Người ta không quên được việc đó.”
“Thưa bác sĩ, cô ấy sẽ quên vì một lý do rất đơn giản.”
“Anh nói đi.”
“Cô ấy không phải con gái ông Darcieux!”
“Thế nào?”
“Tôi nhắc lại với ông rằng cô ấy không phải con gái tên khốn nạn đó!”
“Anh bảo sao? Ông Darcieux…”
“Ông Darcieux chỉ là bố dượng. Cô vừa sinh thì bố cô, người bố thực thụ chết. Mẹ Jeanne lấy một người anh em họ của chồng cùng tên, và bà cũng chết ngay trong năm làm đám cưới thứ hai đó, để Jeanne lại cho ông Darcieux nuôi nấng. Ông này lúc đầu đưa cô ra nước ngoài rồi mua lâu đài này và vì trong vùng không ai biết ông ta, ông nói đứa trẻ là con gái ông. Bản thân cô cũng không biết sự thật về nguồn gốc mình.”
Bác sĩ, bối rối thì thầm:
“Anh biết chắc chắn những chi tiết đó à?”
“Tôi đã có một ngày ở toà Thị chính Paris. Tôi điều tra hộ tịch, hỏi hai công chứng viên, thấy mọi giấy tờ, không thể nghi ngờ gì được.”
“Nhưng việc đó không giải thích được tội ác, đúng hơn là cả một chuỗi tội ác.”
“Có đấy,” Lupin tuyên bố. “Ngay từ đầu, lúc tôi tính đến việc này, một câu nói của cô Darcieux gợi cho tôi hướng tìm tòi. Cô ấy nói: “Mẹ tôi mất lúc tôi chưa đầy năm tuổi, đã mười sáu năm rồi.” Vậy cô sắp hai mươi mốt tuổi, nghĩa là đến tuổi trưởng thành. Tôi thấy ngay đó là một chi tiết quan trọng. Trưởng thành là tuổi người ta giao lại tài sản cho. Vậy tình hình tài sản cô đương nhiên thừa kế của mẹ cô thế nào? Tôi không hề một giây nghĩ đến người bố. Lúc đầu không thể tưởng tượng sự việc có thể xảy ra như thế, rồi màn kịch ông Darcieux bị bệnh nằm suốt ngày…”
“Bệnh thật đấy” bác sĩ ngắt lời.
“Như vậy sẽ không ai nghi ngờ gì ông. Tôi còn nghĩ là bản thân ông cũng có thể bị sát hại. Nhưng trong gia đình có ai được lợi nếu họ mất đi? Việc đi Paris làm tôi rõ được sự thật. Cô Darcieux được hưởng của mẹ một tài sản lớn mà ông bố dượng được hưởng hoa lợi. Tháng sau, ở Paris, viên công chứng sẽ mời một cuộc họp gia đình, sự thực được sáng tỏ và ông Darcieux sẽ phá sản.”
“Thế ông ta không có tiền nong dự trữ à?”
“Có nhưng sau một loạt đầu cơ thất bại đã mất đi rất nhiều.”
“Nhưng rồi đây, Jeanne có chấm dứt việc ông quản lý tài sản đâu!”
“Có một chi tiết bác sĩ không rõ mà tôi biết được do đọc lá thư bị xé: Cô Darcieux yêu người anh của Marceline, bạn cô ở Versailles mà ông Darcieux thì phản đối cuộc hôn nhân. Ông biết lý do rồi chứ? Cô ấy đang chờ đến tuổi trưởng thành để làm hôn lễ.”
“Đúng vậy… Đúng vậy… Như thế thì sẽ bị phá sản.”
“Phá sản. Chỉ có một dịp may cứu được ông là con gái vợ ông chết đi và ông là người trực tiếp thừa kế.”
“Phải, nhưng với điều kiện không ai nghi ngờ gì ông!”
“Tất nhiên, vì thế ông ta bố trí một chuỗi tai nạn để cái chết như là vô tình. Còn tôi, tôi đề nghị ông bàn với ông ta để cô Darcieux chuẩn bị ra đi là nhằm thúc đẩy sự việc. Bệnh nhân không còn được lang thang trong vườn hay hiên nhà vào ban đêm để bố trí tai nạn một cách khéo léo nữa mà phải hành động, hành động gấp, độc ác, vũ khí trong tay. Tôi dự đoán ông ta phải quyết định như vậy và ông ta đến đấy.”
“Ông ta không nghi ngờ gì à?”
“Có, ông ta nghi tôi, dự tính đêm nay tôi sẽ trở lại nên đến rình ngay chỗ tôi trèo qua tường vào.”
“Rồi sao?”
“Rồi tôi bị một phát súng vào ngực, Lupin cười, đúng hơn là ví da của tôi bị một viên đạn… ông xem, còn thấy lỗ… Tôi bèn ngã từ cây xuống như một người chết. Tưởng đã loại trừ được địch thủ độc nhất, ông ta đi vào lâu đài. Tôi thấy ông ta lượn quanh hai tiếng đồng hồ rồi quyết định làm, lấy trong nhà xe một chiếc thang áp vào cửa sổ. Tôi chỉ việc đi theo ông ta.”
Bác sĩ suy nghĩ và nói:
“Anh có thể tóm ông ta trước, sao lại để cho lên đây? Bằng chứng đối với Jeanne thật đau lòng… và cũng vô ích…”
“Cần thiết lắm! Không bao giờ cô Darcieux có thể chấp nhận sự thật. Phải để cô ấy thấy rõ mặt kẻ sát nhân. Khi cô tỉnh dậy ông nói cho cô rõ tình hình, cô sẽ chóng bình phục thôi.”
“Nhưng… ông Darcieux…”
“Ông có thể giải thích sự mất tích này theo ý ông cho là hợp lý: một
“Có, ông ta nghi tôi, dự tính đêm nay tôi sẽ trở lại nên đến rình ngay chỗ tôi trèo qua tường vào.”
“Rồi sao?”
“Rồi tôi bị một phát súng vào ngực, Lupin cười, đúng hơn là ví da của tôi bị một viên đạn… ông xem, còn thấy lỗ… Tôi bèn ngã từ cây xuống như một người chết. Tưởng đã loại trừ được địch thủ độc nhất, ông ta đi vào lâu đài. Tôi thấy ông ta lượn quanh hai tiếng đồng hồ rồi quyết định làm, lấy trong nhà xe một chiếc thang áp vào cửa sổ. Tôi chỉ việc đi theo ông ta.”
Bác sĩ suy nghĩ và nói:
“Anh có thể tóm ông ta trước, sao lại để cho lên đây? Bằng chứng đối với Jeanne thật đau lòng… và cũng vô ích…”
“Cần thiết lắm! Không bao giờ cô Darcieux có thể chấp nhận sự thật. Phải để cô ấy thấy rõ mặt kẻ sát nhân. Khi cô tỉnh dậy ông nói cho cô rõ tình hình, cô sẽ chóng bình phục thôi.”
“Nhưng… ông Darcieux…”
“Ông có thể giải thích sự mất tích này theo ý ông cho là hợp lý: một chuyến đi đột xuất, một chốc lát điên rồ. Người ta sẽ tìm kiếm ít lâu và ông tin rằng rồi sẽ không nghe nói đến ông ta nữa.”
Bác sĩ ngẩng đầu nói:
“Đúng… thật vậy, anh có lý. Anh đạo diễn việc này khéo léo lạ lùng và Jeanne nhờ anh mà sống. Cô ấy sẽ tự mình cảm ơn anh. Nhưng tôi, tôi có thể giúp gì anh? Anh có nói với tôi anh hợp tác chặt chẽ với cơ quan an ninh. Anh có cho phép tôi viết thư cho họ để ca tụng tư cách, lòng can đảm của anh không?”
Lupin cười:
“Được chứ, một bức thư như vậy sẽ có lợi cho tôi. Ông hãy viết cho thủ trưởng của tôi, Chánh thanh tra Ganimard. Ông ấy sẽ vui lòng được biết người ông bảo trợ, Paul Daubreuil ở đường Surène lại đạt được một chiến công có tiếng nữa. Dưới sự chỉ đạo của ông ấy tôi cũng vừa tiến hành có kết quả một vụ chắc ông có nghe nói, vụ “Giải lụa đỏ”… Hẳn ông Ganimard sẽ thích thú lắm!”