Bà chúa thuốc độc - Chương 05

Bà chúa thuốc độc - Chương 05

Hồng nhan bạc mệnh tt

Ngày đăng
Tổng cộng 21 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 36585 lượt xem

Xe chạy qua khiêu vũ trường Vieng Ratry. Tài xế chắt lưỡi:
- Trong đó mới có một con bé tuyệt đẹp. Người da trắng, đại ca ạ. Nó nhảy thoát y, trên người không có vết thẹo. Đến nốt ruồi, tàn nhang cũng không có.
Gã Cụt nheo con mắt đĩ điếm:
- Con bé làm nghề cởi truồng ấy, tôi biết rồi. Chú mày cận thị thì phải. Trước khi ra sân khấu, nó trát kem phấn đầy mình, che hết lỗ chân lông, còn thấy quái gì nữa. Sáng sớm, gặp nó, chú mày sẽ giựt mình vỡ mộng. Eo ôi, lỗ chân lông của nó vừa to, vừa sâu, trông như ống nước. Đến cái nách của nó thì hôi không thể tả. Chú mày có biết nó dùng mấy lọ nước hoa một đêm không? Một đêm, cởi quần áo bốn lần, mỗi lần đi đứt một chai Sanen số 5, loại lớn. Bữa nào chú mày thấy hứng, đàn anh sẽ dẫn đến phòng nó. À, phải đeo mặt nọ hơi ngại nghe! Nếu không sẽ tắt thở mà chết.
Tên ngồi cạnh Gã Cụt suýt soa:
- Đại ca tài thật, cái gì cũng biết.
Tư Cụt vênh mặt:
- Chuyện! Vạn Tượng nhỏ như mù soa hỉ mũi, xó xỉnh nào tôi không biết. Vũ trường Vieng Ratry lại là giang sơn của tôi: hàng tuần bà chủ phải biếu tôi một phong bì toàn bạc 500, tụi gái nhảy đều sợ tôi như cọp. Con bé nhảy thoát ở Vieng Ratry còn thua mấy cô ả ở Ernest Outrey về cái khoản vệ sinh.
Rồi hắn nhún vai – cái nhún vai quen thuộc:
- Ồ, đàn anh còn biết nhiều vài cái nữa. Chẳng hạn bọn gái làm dưới quyền ông chủ Simun. Các chú đã gặp con bé cái bụng bằng chét tay, cái ngực to bằng hai quả lê đầy nước, suốt ngày đêm bị cấm cung trong phòng ông chủ chưa?...
Tên tài xế liếm mép:
- Của quí ấy, em không dám. Đứa nào mó vào là bỏ mạng. Ông chủ sai người qua tận Hồng Kông, bỏ ba trăm đô la mua nó về đầy năm ngoái. Còn nguyên, đại ca biết không? Nó mới 14 tuổi. Ông chủ chơi sành lắm. Cái nào cũng mới toanh, chưa cắt chỉ.
Gã Cụt hừ một tiếng:
- Tâm sự riêng với các chú, dừng tâu với ông chủ, nghe không? Một thằng ma cô, bạn thân của đàn anh, đã làm môi giới bán cho ông chủ. Khốn nạn, nó mua miếng thiệt có 50 đô la, mang về Vạn Tượng, cất trong phòng đúng một tháng. Trong tháng ấy, đàn anh đã tới ba lần. Ba lần ban đêm. Lần nào cũng ở suốt sắng. Simun cụt một giò nên nhận xét kém trước nhiều.
Tên tài xế trố mắt:
- Em bái phục đại ca sát đất.
Tên thứ hai xen vào:
- Thôi, câm miệng đi, ông nội. Sắp đến nơi rồi.
Dáng điệu khoan khoái, Gã Cụt châm điếu thuốc khác: Hắn khoan khoái vì đã qua mặt Simun. Con người từng được coi là trùm đĩ điếm và buôn lậu trên đất Lào. Simun có nhiều tiền, nhiều bộ ba, còn về mưu mẹo thì vị tất hơn hẳn. Dưới ánh đèn táp lô xanh nhạt, Gã Cụt thoáng thấy nét mặt kính phục của tên tài xế. Xong vụ này, hắn sẽ được năm chục lạng vàng. Hắn cố dồn tiền, gày cơ sở để trong tương lai gần laọi trừ Simun trèo lên bậc chúa đảng ở Vạn Tượng.
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười một mình. Chợt nhớ ra, hắn hỏi tên ngồi bên:
- À, quên khuấy đi mất. Tên các chú là gì nhỉ?
Tên lái xe quay lại:
- Em là Ba Mode. Bè bạn gọi em là Blode vì em xử dụng súng Môde rất giỏi. Bắn phát nào cũng trúng, dầu bắn xuôi, bắn ngược, bắn ngồi, bắn nằm, bắn đứng, bắn chạy. Còn thằng ngồi cạnh là đại ca là Tám Răng.
Gã Cụt phì cười:
- Thiếu gì tên mà đặt là Răng?
Tám Răng nhe hàm răng vẩu ra:
- Vì em có bộ răng nhọn và cứng kinh khủng. Khi lâm chiến, anh em thường dùng dao, dùng súng, còn em, em dùng bộ răng. Em chuyên cắn cổ như bẹt giê ấy. Hễ cắn vào là nát họng. Răng em đã uống không biết bao nhiêu máu rồi.
Ba Môde lái từ từ qua khách sạn Constellation sáng rực đèn điện. Hắn nói:
- Em sắp rẽ sang bến phà, đậu trên một quãng tối. Nhà Mila cách đây mấy bước. Chúng em đợi anh ở ngoài. Nếu gặp trở ngại, chúng em sẽ tiếp cứu.
Gã Cụt lại nhún vai:
- Hai chú yên tâm, một mình đàn anh đủ ha một tiền đội súng ống đầy đủ. Trong vòng năm phút, công việc sẽ xong xuôi. Rồi chúng mình qua Chợ Mới kiếm mấy con bò lạc, hú hí một lát chợ sướng.
Gã Cụt nhảy xuống xe. Giết một cô gái yếu ớt như Mila. Hắn thấy dễ dàng như giết con ruồi. Năm phút là lâu nhất, lệ thường hắn chỉ cần một phút. Sở dĩ hắn dặn năm phút vì còn muốn hạnh hạ cô ả rồi mới thủ tiêu.
Hắn bấm đèn trèo lên gác xiên vẹo.
Căn phòng của Mila le lói ánh điện. Hắn vặn nắm cửa. Bên trong có tiếng vọng ra:
- Ai đó?
Gã Cụt đáp:
- Cảnh sát.
Tiếng Mila:
- Các ông tới đây có chuyện gì? Trong nhà không có ai hết.
Gã Cụt quát:
- Mila, mở cửa ra mau.
Không đợi nàng thỏa thuận, hắn vận sức vào một bên vai, xô một cái thật mạnh, cánh cửa mỏng bật tung ra. Trong phòng, đồ đạc, chăn gối bừa bộn. Mila đang loay hoay với chiếc va li mở nắp. Có lẽ nàng đang dọn nhà.
Mila vờ lấy cái khăn bông, định quấn ngang bụng, song Gã Cụt đã giựt lại. Mila trần truồng đẹp gấp mười lần Mila mặc quần áo. Hắn đã tới xem Mila thoát y nhiều lần ở nhà hàng Vieng Ratry, song trên sân khấu nàng còn dán hai đồng tiền bằng giấy đỏ ở ngực, và bên dưới một cái mù soa cũng màu đỏ ba góc.
Trước mặt hắn đêm nay, nàng khỏa thân hoàn toàn. Đúng như thiên hạ ca tụng, người nàng không một vết thẹo, tay chân tròn trịa như nặn, bụng thót lại, ngực nhô ra trong một cử chỉ thách thức dâm đãng.
Thiếu tá Sim Leng mất mạng là đúng. Gã Cụt nổi danh có trái tim sắt đá mà cũng sững sờ.
Mila lấy tay che thân thể trần truồng:
- Trời ơi, Tư Cụt, anh đến đây làm gì?
Gã Cụt cười:
- Hai bàn tay nhỏ xíu thế kia che sao được hết! Bỏ xuống cho rồi.
- Anh ra ngay, nếu không tôi la lên bây giờ.
- Hà, hà, định kêu cảnh binh hà? Khu này làm gì có cảnh binh mà cầu cứu. Vả lại, đêm nay cuối tháng, cảnh sát vừa lãnh lương, phải xuống xóm đập phá đã chứ! Mila ơi, cô nàng đẹp quá!
- Anh muốn nói gì, đợi tôi mặc quần áo đã.
- Mặc làm gì, cứ để thế này đẹp hơn.
Sự thèm muốn làm giảm bớt những tia lửa sát nhân từ trong mắt tóe ra. Hắn bỗng cảm thấy toàn thân nóng bừng như ngồi gần lò lửa.
Lâu lắm, hắn chưa có dịp thưởng thức sắc đẹp quý phải. Cuộc sống nguy hiểm đã làm trái tim hắn kho đét như cây cỏ bên bờ sông Cửu Long dưới mặt trời thiêu đốt. Đột nhiên, hắn rung động lại như hồi trẻ tuổi.
Và trong khoảng khắc, Tư Cụt quên hẵng nhiệm vụ do Simun giao phó: hạ sát người đẹp Mila. Gần Mila, và chiêm ngưỡng của báu độc nhất vô nhị của nàng, hắn mới thấy 50 lượng vàng tiền công còn rẻ. Đem bán nàng cho ngoại kiều cũng được cả ngàn đô la, huống hồ giết nàng… Simun, Gã Cụt chán. Chủ tiệm nhảy Yêu Đương khôn thật…
Tư Cụt đỡ người ngắm Mila … Không những quên nhiệm vụ sát nhân, hắn còn quên luôn nhân viên của Simun, Ba Môde và Tám Răng đang chờ dưới đường.
Lăn lộn nhiều năm trong tình trường, Mila đã nhận ra sự chuyển biến đột ngột trên mặt gã du côn chuyên nghiệp và hung hãn. Nàng biết là pho tượng vô tri giác đã bắt đầu xao xuyến. Tuy còn sợ, nàng không sợ như trước nữa. Nàng hy vọng sẽ dùng nhan sắc thuyết phục được Tư Cụt.
Trong giây phút lạ lùng này, nàng bỗng nhớ đến Sim Leng. Sim Leng, người thanh niên cao lớn, cằm vuông, vai tròn, miệng cười ngạo nghễ, nhã nhặn khét tiếng với phụ nữ, uống rượu Vat như hũ chìm. Vì rượu Vat mà chàng mất mạng.
Tấn thảm kịch đêm ấy hiện rõ mồn một trong trí Mila. Nàng không thể quên được thái độ đau khổ đến bình thản của chàng khi chàng ngã sóng soài trên nền nhà, bọt xùi bên mép. Và chàng nói một hơi:
- Ba… tám… Hãy nghe lời anh trối trăn. Em phải trốn đi. Trốn đi trong đêm nay. Nếu không người Tám Răng sẽ giết em. Ráng nhớ lấy, Mila, nhớ lấy 3…8..
Nghĩa là Tư Cụt đến đây đêm nay để giết nàng. Tư Cụt là kẻ giết người thuê nổi danh ở Vạn Tượng. Hắn phải liên quan đến vụ đầu độc thiếu tá Sim Leng.
Đột nhiên, như được mớm lời, nàng hỏi Gã Cụt:
- Anh giết Sim Leng phải không?
Hỏi xong, Mila mới biết là dại, Tư Cụt có thể giết nàng để giữ bí mật. Vẻ lo lắng, nàng ngó Tư Cụt trân trân.
Song nàng đã đoán lầm. Giết người đối với hắn cũng giản dị và tầm thường như người đói bụng vào tiệm gọi thức ăn. Hắn gật đầu, giọng thản nhiên:
- Phải.
Nàng rú lên:
- Trời ơi, Sim Leng có làm gì anh đâu?
Tư Cụt bùng ngón tay:
- Sim Leng chẳng làm gì anh cả. Vả lại, anh chưa hề quen hắn. Anh giết hắn vì người ta muốn giết. Thế thôi.
- Người ta là ai?
- Em không cần biết. Sim Leng này chết thì hàng chục Sim Leng khác kết bạn với em. Em đẹp như bà tiên, dại gì khóc cho phí nước mắt. Em hãy nghĩ đến mình đi… vì người ta…
- Người ta nhờ anh giết em?
Tư Cụt lại nhún vai, lạnh lùng:
- Phải. Đêm nay, người ta nhờ anh tới giết em. Giết em, giết em, như giết Sim Leng, em nghe rõ chưa?
Mila rùng mình ớn lạnh. Giọng nàng run run:
- Lạy anh, anh tha cho em. Em chưa muốn chết.
Gã Cụt ngồi xuống giường:
- Ừ, nếu anh ghét em, anh đã tặng em nhát dao vào ngực nãy giờ. Gớm, cái ngực em tròn quá, căng quá, đẹp qúa, anh không nỡ đâm được.
- Anh đừng giết em nhé!
- Để anh xem đã. Em dễ thương, anh sẽ xét lại. Nếu em cứng đầu, anh…
- Dại gì cứng đầu với anh. Này anh coi, em dám tiếc gì anh đâu.
Mila ném áo che mình xuống đất. Nàng đứng kiễng chân nghiêng nghiêng trước mặt Tư Cụt, cốt cho hắn thấy những đường cong hỏa diệm sơn của nàng. Mùi nước hoa đắt tiền, mùi da thịt quyến rũ xông vào mũi hắn.
Mắt gã đàn ông tàn phế hoa lên. Da thịt hắn đã nóng tới cực độ. Mila đắm đuối nhìn hắn, rồi từ ngả lên nệm trắng muốt, duỗi chân ra, hai bàn tay kê dưới gáy, tôn hản bộ ngực nguyên tử căng phồng. Gã Cụt đã là chủ nhiều đàn bà, và có thói quen coi đàn bà như cỏ rác. Song đêm nay hắn biến thành tên nô lệ.
Có lẽ vì Mila là người đàn bà khác thường. Mặt đã đẹp, thân hình lại đẹp hơn, dáng điệu còn đẹp hơn nữa. Nhưng cũng có lẽ vì Mila có ngải. Nhiều phụ nữ ở Lào đã dùng ngải yêu để giữ riệt đàn ông.
Gã Cụt loạng choạng đứng dậy. Mila giang cánh tay ra, ôm gã đàn ông xấu xí vào lòng. Trước kia, Gã Cụt đã chết mê, chết mệt vì nữ sắc. Đến khi mất một tay, hắn càng thèm muốn hơn, bao nhiêu cũng chưa đủ. Còn lần bác sĩ nói với hắn là người tàn phế thường thèm ân ái, theo luật thừa trừ của tạo hóa.
Hắn hôn mạnh vào má nàng. Chợt nhìn thấy chai rượu huýt ky, Gã Cụt nhoài tay ra. Hắn nắm chai rượu, ghé cổ chai vào thành ghế sa lông, dằm xuống. Mảnh vỡ rơi tung tóe, rượu chảy ra ồng ộc. Gã Cụt đưa chai rượu nham nhở lên miệng và tu hết sạch.
Nếu có tủ rượu đầy, hắn cũng tiêu thụ hết, huống hồ một chai. Nhất là chai rượu Vat nhỏ xíu. Đối với bợm nhậu, rượu vào là lời ra, song Tư Cụt lại trái hẳn. Càng uống rượu, hắn càng lì lợm, mặt đanh lại như tượng đá. Hắn chỉ có một nhược điểm: thích phá phách. Phá phách không phải vì chếnh choáng hơi men, mà phá phách cho bớt ngứa ngáy tay chân. Hắn khoái nhất là uống rượu bằng cổ chai mỗi khi hẹn hò với đàn bà, và uống xong là ném chai cho vỡ nát. Nghe tiếng cha vỡ, hắn cảm thấy sung sướng tràn trề, hệt như hồi nhỏ hắn được hút thuốc lá lần đầu.
Như thường lệ, hắn giang tay quăng vỏ chai vào tủ gương. Loảng xoảng, tấm gương đắt tiền tan ra thành nhiều mảnh.
Cái tủ gương bằng gỗ bạch đàn, Mila thửa riêng ở Pháp, rồi tháo ra từng mảnh, chở phi cơ về Vạn Tượng. Hàng ngày, ít nhất nàng soi gương 10 lần, chưa kể những lúc trần truồng rượt lại màn múa thoát y khêu gợi.
Mila có hai cái thú: thú ngắm hình truong gương và thú uống rượu Vat. Thấy tủ gương vỡ nát, nàng đau nhói như bị đâm kim vào ngực, song nàng cố nén tiếng kêu trong cổ họng. Chai Vat mà Tư Cụt vừa nốc cạn và ném vỡ cũng là món hàng đắt giá. Vì đó không phải là Vat thường. Loại Vat đặc biệt này được Mila đặt mua từ nguyên xứ, gần 50 đô la một chai nhỏ.
Đúng ra, 50 đô la chỉ là hạt bụi đối với con người kiếm hàng ngàn đô la mỗi đêm như nàng. Song nàng tiếc vì đó là chai rượu Vat cuối cùng. Tuần sau, thùng Vat của nàng mới từ bên kia trời Tây hạ xuống Vạn Tượng bằng phi cơ thương mãi phản lực. Nàng có cảm tưởng là Tư Cụt đã uống luôn hy vọng cuối cùng của đời nàng, cuộc đời bắt đầu xuống dôc nguy hiểm từ ngày thiếu tá Sim Leng thiệt mạng.
Mắt nàng hoa lên. Nàng nằm ngửa, miệng há rộng, nhìn lên trần nhà, ra vẻ mỏi mệt.
Một cặp mắt từ trần nhà nhìn xuống. Cặp mắt nàng không thể nào quên được. Cặp mắt lờ đờ của người sắp bất tỉnh. Cặp mắt lờ đờ của người sắp bất tỉnh. Cặp mắt của thiếu tá Sim Leng trước phút vĩnh biễt coi thế. Nàng có linh tính là đời nàng sắp hết, không sức mạnh nào, kể cả nhan sắc tuyệt diệu của nàng cứu vãn được.
Tưởng nàng ưng thuận, hắn đè nàng xuống:
- Mila, Mila!
Mùi mạctini, mùi huýt ki, mùi thuốc lá tẩm á phiện, mùi hơi thở nồng nặc, tất cả hợp thành một mùi khó tả, phà vào mặt nàng. Nàng ngoẹo đầu sang bên cho khỏi ngạt:
- Đau em quá!
Tư Cụt cất tiếng cười ha hả. Hắn rít lên:
- Mũi dao của anh đâm vào thịt còn đau hơn nhiều. Nào, bây giờ còn đâu nữa không?
Nàng mắt ràn rụa, nàng đáp:
- Không.
Bỗng nàng cảm thấy như bị điện giật. Tiếng chân người dừng trước cửa phòng. Nàng định báo cho Tư Cụt biết song hắn đã nhắm mắt lim dim, bồ hôi đầm đìa trên tấm thân đen đủi, đầy thẹo, đầy lông lá và đầy hình xâm màu xanh.
Cánh cửa bị đạp toang ra. Một tiếng quát dữ dằn nổi lên:
- Ngồi dậy, thằng khốn.
Bản năng của kẻ chuyên nghề vào sinh ra tử bùng dậy trong người. Tư Cụt hất mình sang bên, ngồi thẳng lên. Hoảng hốt, Mila cuộn tròn trong « ga » giường để che thân thể trần truồng.
Gã Cụt khựng người khi nhận ra Ba Môde và Tám Răng. Tám Răng đứng gác ngoài cửa, tay chống nạnh, vẻ mặt kiêu căng và dữ tợn.
Dáng điệu thần phục ngoan ngoãn hồi nãy đã biến mất trên mặt Ba Môde. Tay hắn lăm lăm khẩu súng côn.
Tư Cụt nhận ra tiếng quát hỗn xược của Ba Môde. Hắn đinh ninh Ba Môde bị bức tượng Vệ nữ khỏa thân làm chóa mắt nên nhảy vào tranh phần. Vì vậy, hắn khệnh khạng gạt cái gối tròn văng xuống đất, với ý định cảnh cáo, kèm theo câu nói hách dịch:
- Gì thế các chú?
Ba Môde lạnh lùng ra lệnh:
- Thằng khốn, đứng lên.
Tư Cụt phản đối:
- Ai cho phép các chú gọi đàn anh là thằng khốn?
Tám Răng cười ác độc:
- Cụt ơi, mày ngu như con chó. Mày tưởng bọn tao là đàn em hả? Còn lâu. Chẳng qua bọn tao đóng kịch cho mày xem chơi. Giờ chết của mày tới rồi. Mày theo đạo nào, Phật hay Thiên chúa. Quỳ xuống sám hối rồi ăn kẹo đồng.
Sự thật đã xảy ra một cách quá phũ phàng. Quen với phép đối xử giang hồ, Tư Cụt luôn luôn có tinh thần mã thượng. Mỗi khi đấu dao với kẻ thù, hắn thường mời đầm trước. Hắn không ngờ bọn người giang hồ như hắn đã lừa hắn.
Tuy nhiên, Tư Cụt không phải là kẻ đầu hàng dễ dàng. Cái chết đã là bạn thân của hắn từ nhiều năm nay. Tức lạnh người, hắn vẫn cố nén:
- Hừ, các chú đừng láo. Tôi sẽ mách lại với ông Simun.
Tám Răng ngửa cổ cười sằng sặc:
- Simun, Simun … Cụt ơi, lớn ngần ấy tuổi đầu mà còn ngây thơ như con gái dậy thì. Được mày muốn gì, tao nói giùm với ông Simun cho. Nhưng bây giờ mày phải nghe lời chúng tao. Vì thời giờ eo hẹp, không thể nói chuyện phiếm với mày. Chúng tao sẽ hóa kiếp cho mày nhẹ nhõm, không đau đớn gì hết.
Tư Cụt định nói gì thì Ba Môde gầm gừ, ngoắt họng súng:
- Thằng khốn, giơ hai tay lên.
Mắt đỏ ngầu, Tư Cụt đành bước xuống giường. Ba Môde lại dõng dạc như viên tướng ngòai trận địa:
- Được, mày ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên đùi.
Tư Cụt còn trù trừ thì Ba Môde quát lớn:
- Đặt tay trên đùi, nhanh lên và không được nhúc nhích.
Rồi Ba Môde quay lại phía giường:
- Mila!
Thiếu phụ trùm mền kín mít, tường làm như vậy sẽ được hai tên du côn tha tội. Nàng đã lầm. Chúng đến để giết nàng:
Tám Răng lại léo nhéo:
- Mila. Còn đợi gì mà không ngồi dậy cho rồi.
Ba Môde kéo tấm ga tuột khỏi người thiếu phụ. Nàng nằm tô hố dưới ánh đèn sáng quắc. Tám Răng quát:
- Đứng xuống đất, mau lên.
Mila tuân lệnh răm rắp, mặt tái mét. Càng tái nàng càng đẹp, hai tên dao búa ngó nàng trân trân. Trong một cử chị tự vệ thông thường, nàng lấy tay che thân. Ba Môde trợn mắt:
- Bỏ tay xuống. Cứ đứng như thế. Ưỡn ngực ra cho chúng tao thưởng thức. Uổng quá, ngực mày no tròn thế này mà tao bắn vào.
Thiếu phụ rú lên:
- Trời ơi, em có tội tình gì… Các anh tha cho em.
Tám Răng cười điểu giả:
- Tha hả? Mày chỉ có thủ đoạn dâm dục ấy. Lúc nãy thằng Tư Cụt dọa giết mày, mày cũng cởi truồng ôm ấp nó. Bây giờ lại véo von, diễn lại trò nữ sắc. Đừng hy vọng con ạ. Thế nào, mày muốn bị thương ở đâu? Đôi vú mày ngon quá. Để tao ngoạm một miếng.
Tư Cụt xem vào:
- Tụi bay là thằng hèn. Tao khát máu thật đấy, song không khi nào giết đàn bà đẹp. Vả lại trong nghề giang hồ, giết được kẻ cầm khí giớ trong tay mới anh hùng.
Tám Răng nói:
- Câm họng đi. Rồi mở mắt xem tao biểu diễn.
Hắn quay về phía Mila:
- Cô em, tiến lại đây cho các anh ngắm nghía một chút. Gớm, thân thể em trắng quá, rấy máu thật uổng.
Run như cầy sấy, Mila tiến lên một bước. Nàng không dám lấy bàn tay che thân thể lõa lồ nữa. Ba Môde ngoắt miệng súng.
- Cô em biểu diễn vài điệu nhảy giựt gân xem.
Mila lắc đầu:
- Tay chân ríu lại, em không múa được.
Tám Răng cười hềnh hệch:
- Hừ, nếu em không múa tay chân thì múa răng vậy. Em biết hàm răng của anh chứ? Anh cắn nhẹ là đứt cổ. Máu em chắc nhiều chất ngọt lắm.
Mila lại rú lên:
- Em cắn rơm, cắn cỏ lạy hai anh. Hai anh bắt làm gì, em cũng làm.
Ba Môde đằng hắng:
- Thì nhảy múa ngay đi. Phải biểu diễn thật tình tứ như ở trên sân khấu Vieng Ratry vậy.
Nước mắt ràn rụa, Mila uốn éo theo một điệu luân vũ tưởng tượng. Tám Răng khoát tay:
- Không được. Các anh thích em mua bụng và ngáy mông kìa.
Thiếu phụ tuân lời răm rắp.
Gương mặt nàng buồn thảm một cách lạ lùng. Mắt nàng tóe ra một tia lửa ghê gớm. Nếu biết đôi chút võ nghệ nàng đã liều mạng…
Ba Môde đã nghe nói nhều về tài thu hồn đàn ông của Mila, giờ đây mới được mục kích bằng xương bằng thịt. Thân thể nàng uốn khúc mềm mại, uyển chuyển bay bướm như giải lụa đào của những cung nữ tuyệt diệu ngày xưa trong hoàng cung Luang Prabang thầm kín…
Bình tĩnh hơn, Tám Răng đứng khoanh tay, miệng cười lạnh lùng. Hết nhìn Ba Môde, hắn lại nhìn Gã Cụt. Trong cuộc đời trôi nổi, hắn không bao giờ rung động. Hắn chỉ nghĩ đến giết người. Nghĩ đến món tiền thưởng kếch sù mà ông chủ sắp trao cho hắn.
Như thường lệ, ông chủ căn dặn hắn:
- Giao việc này cho chú. Chỉ có chú mới có đủ tài ba và kinh nghiệm. Còn thằng Ba Môde… Nó là đồ bỏ…
Khi ấy, Tư Cụt có cảm giác như muôn ngàn mũi kim nhọn hoắt đang đâm vào da thịt hắn, khiến toàn thân đau đớn lạ lùng. Trong lòng hắn bùng lên một tình thương vô tận. Hắn thấy yêu Mila đằm thắm, sâu xa hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc hắn quên bẵng Tám Răng và Ba Môde, quên bẵng khẩu súng quái ác đang kè kè bên mình. Hắn chỉ nghĩ đến người đẹp đang bị bọn ngưu đầu mã diện hành hạ.
Toàn thân nóng bùng, Tư Cụt thét lên một tiếng thảng thốt:
- Thôi!
Mila ngừng lại, như bị một mãnh lực vô hình níu cứng tay chân. Nàng đứng thẳng như pho tượng giữa phòng. Một bầu không khí nặng nề đè xuống đầu ba gã đàn ông ngây dại.
Bừng tỉnh mộng, Ba Môde quắc mắt:
- Thằng khốn, tại sao mày phá đám cuộc giải trí của chúng tao?
Gã Cụt nghiến răng:
- Bọn mày là quỷ sứ. Tao không còn bụng dạ nào ngắm Mila múa bụng, ngoáy mông để rồi bị bọn mày hạ thủ.
Tám Răng dằn giọng:
- Nó biểu diễn cho chúng tao thưởng thức, mày chỉ xem « cọp » mà thôi. Đừng giả bộ đạo đức nữa, ráng nhìn cho sướng mắt để chết khỏi tiếc.
Tư Cụt cũng dằn giọng đáp:
- Mày dọa tao vô ích. Bình sinh tao là người không sợ chết. Ngực đây, chúng mày bắn đi! Bọn mày cứ giết quách cho rồi.
Tám Răng nói:
- Hứ, chết đâu dễ dàng như thế. Mày còn bị làm tình, làm tội ê chề rồi mới được tắt thở.
Gã Cụt ung dung không chút sợ hãi:
- Tám Răng, mày chỉ là nhãi ranh, tao đâu sợ. Chẳng qua bọn mày có súng. Nếu tay không, tao chấp cả hai đứa. Tao búng nhẹ là bọn mày bẹp dí như con ruồi chết dưới chân tao đây này…
Tư Cụt đập gót giầy trên nền gác, rồi thản nhiên cúi xuống. Ba Môde và Tám Răng vô tình nhìn theo. Nhưng con ruồi chết bẹp dưới chân Gã Cụt chỉ là sản phẩm của tưởng tượng. Chẳng qua hắn áp dụng một trong các thủ đoạn đánh lừa thông thường của nghề đại bợm.
Vì kém kinh nghiệm, Ba Môde và Tám Răng đã sa bẫy một cách ngây thơ. Bản chất khôn ngoan và bén nhậy, Ba Môde khám phá ra xảo kế của đối phương, song Tư Cụt thi thố một miếng võ cực hiểm khiến hắn xoay sở không kịp.
Trong nháy mắt, Gã Cụt đứng vụt lên, bàn chân phóng ra như tên bắn. Ngọn cước ghê gớm của tên trùm đao búa Vạn Tượng đã phạt trúng cườm tay cầm súng. Khẩu Mode đen sì, lắp ống hãm thanh bằng cao su dài ngoằng, bị đá bật xuống sàn gác kêu lên tiếng khô khan.
Ba Môde chỉ nguy hiểm khi đối với Gã Cụt khi hắn có súng – đặc biệt là có khẩu Mode quen thuộc – trong tay. Mất súng, hắn không phải là đối thủ đồng cân đồng lạng.
Nhưng bên cạnh Ba Môde đang còn Tám Răng nữa. Biết bị lừa, Tám Răng bước trèo sang bên, rút lưỡi dao trong bọc ra, xẹt một vòng trong không trung. Mila rùng mình, đưa tay lên bưng mặt. Nàng sợ đến nỗi quên bẵng chạy trốn.
Gã Cụt không bỏ qua một cử động nhỏ nào của đối phương. Khẩu Ba Môde vừa rớt xuống, Ba Môde toan lượm, Gã Cụt đã nhòai chân hất mạnh vào góc phòng, làm đống ly chai rơi vỡ loảng xoãng. Đồng thời, hắn quay mình về phía Tám Răng.
Mặc dầu chỉ có một tay, Gã Cụt vẫn xử sự như người có thân thể bình thường. Loáng một cái, hắn đã lôi được khẩu Iver Johnson nòng 22 đeo tòn ten dưới nách. Khẩu súng quí báu nằm gọn trong lòng bàn tay sần sùi, hắn nhắm giữa mặt Tám Răng bóp cò. Nếu viên đạn trúng giữa mặt, mũi và miệng Tám Răng sẽ nát ngướu, và Gã Cụt khỏi cần tốn viên đạn thứ hai nữa.
Trong cuộc đời ngang dọc, ít khi Gã Cụt phải dùng viên đạn thứ hai để kết liễu tính mạng kẻ thù. Đạn của hắn được chế riêng, gồm nhiều hột ghém li ti, bắn vào người là phá tung xương thịt như đạn đum-đum. Nòng khẩu 22 cũng là loại đặc biệt, có nhiều rãnh, nên viên đạn được xoáy lông lốc, và xuyên vào mục phiêu giống cái đinh vít.
Biết tài Tư Cụt nên Tám Răng phải nhảy lùi lại một bộ, mặt xanh mét như tràm đổ. Hắn định nhòai mình xuống sàn để tránh đạn, đồng thời phóng lưỡi dao vào họng Gã Cụt. Nghệ thuật chơi dao của Tám Răng đã khét tiếng trong làng ăn chơi Vạn Tượng. Dầu còn thua Tư Cụt, hắn cũng đủ tài hạ đối phương bằng nhát đầu tiên.
Tư Cụt chưa chịu bóp cò ngay. Vì hắn đã nắm chắc trong tay tính mạng của địch. Trước giây phút, hắn thích chơi trò mèo vờn chuột. Hắn nhe hàm răng cải mả cười ềnh ệch khi thấy Tám Răng cuộn tròn người, lăn lông lốc trên nền gác:
- Ha, ha, mày định trốn đi đâu?
Bàn tay Tám Răng run run, cán dao dính cahựt vào hổ khẩu như bị từ thạch thu hút.
Ba Môde lồm cồm bò dậy, hai chân lảo đảo, đứng không vững. Giọng Gã Cụt rít lên:
- Nhắm mắt lại cho khỏi thấy nòng súng của đàn anh. Chú em Ba Môde ơi!
Tư Cụt quay khẩu súng một vòng trên tay, rồi nhả đạn. Con vật hy sinh đầu tiên là Tám Răng. Vừa bắn, Tư Cụt vừa rủa:
- Thằng hỗn xược. Mày phải lên thiên đường trước.
Cổ nhân có câu « mưu sự tại nhân, thạnh sự tại thiên », Gã Cụt là người Lào nên càng tin hơn vào định mạng. Định mạng đã xỏ ngọt Gã Cụt, khiến viên đạn vị thối. Một tiếng « cấc » nho nhỏ nổi lên rồi câm bặt, viên đạn khốn kiếp không chịu nổ toang và cắm vào giữa mặt Tám Răng.
Khẩu Iver Johnson của Gã Cụt thuộc loại 57 rulơ chứa được 8 viên đạn. Loại này không gây khó khăn cho người bắn mội khi đạn hốc. Bởi vậy, Gã Cụt không biến sắc khi thấy Tám Răng chưa chết. Thái độ bình tĩnh khác thường, hắn bóp cò lần thứ ba. Lưỡi dao sắc như nước của Tám Răng bay vèo qua đầu, Gã Cụt phải thụp xuống suýt nữa mất mảng tóc.
Ba Môde cũng vung con dao nhọn hoắc. Thử dao bấm nút này có cái lưỡi dài thê lê giấu trong cán, đàn anh chị ở Âu châu thường dùng trong các trận sát lá cà, vì nó nhỏ bản dễ cất trong túi áo, lại đâm rất ngọt, ngọt như đâm vào bơ, và rút ra nhiều khi không dính máu mà nạn nhân đã tử thương.
Gã Cụt né sang bên tả, mũi dao của Ba Môde trệch ra ngoài. Hắn ném khẩu súng phân chủ xuống sàn, rồi thuận tay rút lưỡi dao bách chiến bách thắng.
Với con dao cán ngà, dùng lắc biến thành màu vàng rơm này, Gã Cụt đã dọc ngang khắp chốn từ Vọng các tới Vạn Tượng, du đãng Lào - Thái phải vào cụp tai chạy trốn. Kẻ nào gan dạ cũng chịu được vài ba phút đọ dao là cùng, vì trong tay Gã Cụt con dao trở nên một làn chớp xẹt sáng quắc, tóe hào quang tứ phía, đụng vào đâu là máu chảy, thịt rơi đến đấy. Có lần xung đột với ba tên anh chị ở Nồng Khai, trước sự chứng kiến của làng du đãng địa phương, Gã Cụt trồ tài múa dao, đâm cả ba trong vòng một phút đồng hồ. Kẻ địch bị tử thương mà trên mình không có vết máu. Gã Cụt ung dung ngồi xuống đâtá, mổ bụng từng đứa cắt lấy bộ gan, rồi đốt lửa thui chín đem nhắm rượu. Từ đó, oai Gã Cụt vang lừng suốt giải sông Cửu Long.
Tám Răng thét lên:
- Ba Môde, cẩn thận đấy. Thằng Cụt chơi dao cừ lắm.
Gã Cụt nhảy lùi, miệng bô bô::
- A, bọn mày đã biết ông nội là thần đao thì còn vuốt râu hùm làm gì nữa. Tao tha chết cho hai đứa mày, thôi cút đi cho rảnh mắt. Chắc bọn mày đã nghe tới vụ tao ăn gan ba thằng anh bị hét ra lửa ở Nồng Khai. Bọn mày còn trẻ, gan nướng nhắm rượu tuyệt ngon…
Ba Môde cười nhạt:
- Mày lầm rồi. Hôm nay mày phải chết dưới tay chúng tao… không ngờ mày là đứa lão luyện trong nghề mà bị phỉnh phờ như con nít. Tư Cụt ơi, vểnh tai mà nghe… Ông chủ đấy lừa mày đấy. Mày đầu độc chết thiếu tá Sim Leng nên mày phải chết. Ông chủ sợ mày phản phé, khai tuốt tuột với công an, mày hiểu chưa? Ông chủ lập mưu thuê mày giết Mila, rồi sau đó chúng tao sẽ giết mày… Vì mày tần ngần không chịu hóa kiếp cho nó, buộc lòng chúng tao phải thay đổi chương trình.
Tư Cụt rít lên:
- Thằng Simun phải gió! Nó hứa trả công tao 50 lượng vàng, ngờ đâu lại nuốt lời. Lát nữa, tao sẽ vằm nó hàng trăm mảnh mới nguôi được cơn giận.
Tám Răng cười ồ:
- Ái chà, đòi giết cả ông chủ! Này, tao bảo cho mày biết, ngòai chúng tao ra, đang còn nhân viên khác của ông chủ canh gác bên ngoài. Nếu chúng tao xẩy tay, họ sẽ báo thù, và quăng xác mày xuống sông Cửu Long, biếu tôm cá một bữa no nê… Trừ phi mày hóa thành con muỗi mới đụng được lông chân ông chủ… Mày giỏi võ thật đấy, song võ của mày chỉ là trò cười đối với ông chủ… Về trước khi mời được vào người ông chủ, mày còn phải đánh ngã toán vệ sĩ cừ khôi…
Ba Môde gạt ngang:
- Đừng nói chuyện tầm phào với nó nữa, mất thời giờ vô ích. Bọn mình còn phải xuống xóm uống rượu. Tư Cụt ơi, liệu chống đỡ đi con…
Gã Cụt xoay dao một vòng. Lưỡi dao của hắn dạo hai đối thủ kêu keng keng rợn người, Tám Răng loạng choạng suýt ngã, còn Ba Môde phải níu cánh cửa để khỏi mất thăng bằng.
Gã Cụt phá lên cười:
- Các cháu ơi, đã biết ngón đòn thần sầu của ông nội chưa? Mới nhát mở đầu mà các cháu đã lảo đảo, liệu còn hơi sức đâu chịu được vài ba trăm hiệp.
Ba Môde xông vào giữa làn dao của Gã Cụt đâm chém loạn xạ. Gã Cụt phải né tránh. Hắn ré lên:
- A, cái thằng con nít lại to gan lớn mật.
Nói đoạn, hắn tiến lên hai bước đâm dứ một cái rồi phạt lưỡi dao vào mặt Ba Môde. Ba Môde thoát chết, song Tám Răng lại đâm sầm tới, lưỡi dao xén mất mảnh áo trên vai, kèm theo miếng thịt to tướng.
Mùi máu tanh tưởng làm Tám Răng hăng lên. Hắn xoạc chân lấy tấn, rồi dùng toàn lực đâm vào giữa tim đôi thủ. Gã Cụt nhấc dao lên đỡ.
Choang…
Lưỡi dao của Tám Răng bị mẻ một miếng. Hắn bị bắn vào tường, song không ngã. Ba Môde đã xấn lại, một trân thư hùng diễn ra. Bắn súng đã giỏi, Ba Môde đánh dao cũng giỏi không kém. Đường dao của hắn biến hóa khôn lường, lúc đâm bên tả, khi thọc bên hữu, tưởng như đùa bỡn song rất nguy hiểm. Biết địch không phải tầm thường, Gã Cụt trở nên thần trọng, mỗi miếng đòn đều được tính toán kỹ lưỡng.
Phàm trong đời việc nào cũng phải kết thúc, nên sau năm phút xung đột phần thắng đã nghiêng về phía Ba Môde và Tám Răng. Có lẽ vì thiếu sung lực trước tấm thân nõn nàn của Mila, hồi tối hắn lại say sưa gần hai tiếng đồng hồ với một ả mỹ miều trong phòng ngủ – Gã Cụt không còn đánh đỡ tỉnh táo như trước nữa.
Gã Cụt lỡ một đường dao: Tám Răng phóng thẳng một mũi vào ngực kẻ thù. Vết thương đổ máu như suối. Gã Cụt không rên một tiếng, mặc dầu mặt hơi biến sắc. Ba Môde bồi nhát thứ hai vào cánh tay, Gã Cụt gầm lên như hổ đói, khoa dao như chong chóng, dâm lia lịa vào mặt đối thủ.
Tám Răng lãnh một nhát giữa bụng, ruột gan đổ ra lòng thòng. Một tay bịt chỗ bị đâm, tay kia Tám Răng vẫn chống đỡ gan dạ khiến Gã Cụt phải khen thầm:
- Thằng mọi này giỏi thật.
Gã Cụt lại hở một đường dao khác. Lần này Ba Môde đã chực sẵn nên Gã Cụt vừa mất trớn, hắn đã lọt vào khoảng trống, thúc mũi dao kinh hồn vào ngực gã. Gã Cụt thét lên một tiếng khủng khiếp, loạng choạng một giây rồi ngã vập vào tường.
Tám Răng nhảy xồ lại: lưỡi dao sửa soạn phập xuống nhát kết thúc. Hắn không ngờ Tư Cụt lại có sức chịu đựng dẻo dai đến thế. Hai vết thương vào ngực làm mất motọ lít máu trong khoảng khắc chưa tiêu hủy được nghị lực chống trả của Gã Cụt. Trái lại, Gã Cụt hăng thêm.
Hắn nhỏm dậy như được bà tiên thần diệu cho uống linh đơn. Giọng hắn rền vang:
- Hừ, chúng mày định giết tao!
Tám Răng thọc dao vào cổ Gã Cụt. Gã Cụt vung dao lên đỡ. Sức lực cuối cùng của hắn được thu vào cánh tay gân guốc khiến Tám Răng khựng người một giây, toàn thân rung chuyển vì đâu buốt.
Trên môi Tư Cụt nở lóe một nụ cười kiên bảnh. Tuy nhiên, hắn chỉ cười được một nửa rồi mím lại. Vì Mila nối đuôi Tám Răng phóng tới, Tư Cụt ngả người sang bên để tránh, song lưỡi dao ghê gớm đã ngập vào ngực.
Tư Cụt rú lên, vận bình tấn, rút phăng lưỡi dao ra, rồi ném trả vào đối phương. Ba Môde cúi thụp xuống, mũi dao đâm vào tường kêu keng một tiêng khô khan, rồi rơi xuống đất.
Thế là hết.
Biết sắp chết. Tư Cụt bình thản nhắm mắt lại. Đột nhiên, hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Hắn không sợ chết, song không thích chết, vì cuộc đời đối với hắn là thế, dưỡng đầy khoái lạc vật chất. Giờ đây, hắn lại thích chết. Ý nghĩ cuối cùng của Tư Cụt được dành cho tấm thân mỹ miều và trắng nõn của Mila.
Hắn sẽ gặp lại nàng dưới địa ngục. Nếu được ôm nàng vào lòng, thì địa ngục nóng như lò nướng bánh, hoặc lạnh như tảng băng, hẳn vẫn tìm thấy hạnh phúc.
Tư Cụt nằm lăn trên nền gác, mắt mỏ ròng. Dường như kẻ hấp hối muốn nhìn Mila lần chót, để hẹn thầm với nàng. Rồi Tư Cụt nằm ngoẹo đầu, thở hắt ra.
Tám Răng xà xuống, đâm lấy đâm để, Ba Môde can ra:
- Mày làm gì thế?
Tám Răng chọc thêm nhát nữa vào cuống họng rồi mới chịu ngừng dao. Dòng máu đỏ tuôn từ yết hầu nạn nhân tuôn ra. Tám Răng liếm mép:
- Anh cho tôi làm một ngụm nhé.
Ba Môde khoát tay:
- Không được. Phải hạ thủ con bé đã.
« Con bé » là Mila, Ba Môde giựt mình như ngồi trên ổ kiến lửa: « con bé » đã trốn đâu mất. Hắn gọi to:
- Mila, Mila, mày trốn đâu rồi?
Không có tiếng trả lời. Tám Răng tong ra cửa. Thừa lúc ba người quần thảo, Mila đã lẻn ra ngoài hành lang. Song nàng không đi được xa. Nàng sực nhớ tới thân thể trần truồng nên ngần ngừ trong một phút. Thời gian trù trừ này là bản án tử hình đối với người đàn bà còn chút Thiếu Cơ lệ trong lòng.
Lạ lùng thay! Lúc cần che giấu nạng lại phô bày toàn bộ, còn khi phải tranh thủ thời gian để tìm sống nàng lại thẹn thò. Thật vậy, nàng không e lệ, trái lại còn vui sướng khi được cởi quần áo mỗi đêm tại vũ trường Vieng Ratry, trên bục gỗ đánh xi bóng loáng, dưới ánh sáng chói mắt của ngọn đèn pha một ngàn nến, có thể chiếu rõ từng giọt mồ hôi lóng lánh trên tấm thân nõn nà và căng cứng. Tại sang nàng lại e lệ trước hai tên du đãng thô lỗ, còn trước hàng trăm người đàn ông hiếu sắc nàng cười luôn miệng, vui vẻ bỏ hết những mảnh vải cuối cùng, chỉ còn trên mình ba ngôi sao đỏ bằng giấy, nhỏ hơn đồng xu?
Chính nàng cũng không hiểu nguyên nhân.
Ba Môde gầm lên:
- Mila!
Với tấm khăn mỏng trên người, Mila rúc vào can buồng xếp dùng để cất đồ vặt vãnh cuối hành lang. Tiếng kêu của Ba Môde xen lẫn tiếng gió dữ dằn từ ngoài sông Cửu Long thổi vào, thành một âm điệu rùng rợn khiến Mila rợn tóc gáy.
Nàng rúc sâu vào góc, không để ý tới mạng nhện chi chít, tới bày kiến lửa thi nhau bám vào làn da ngon lành của nàng. Bình sinh nàng rất sạch sẽ, Sim Leng đã gọi đùa nàng là phụ nữ Nhật Bản. Vì nàng tắm nhiều lần mỗi ngày, và ưa tắm nước nóng như người Nhật. Đêm nay, nàng nhận thấy xó phòng đen kịt này sạch sẽ lạ thường, còn sạch sẽ gấp chục lần sàn xi bóng loáng của vũ trường mà theo lệnh nàng hai nhân viên Vieng Ratry phải lau cho đến khi biến thành gương soi trước khi nàng tiến ra nhảy thoát y.
Nàng lại sợ chuột hơn mọi vật trên đời. Vạn Tượng là một trong những thị trấn mà chuột mượn làm quê hương nên nàng hết sức thận trọng. Tuy vũ trường Vieng Ratry thuộc loại tân tiến, trần thiết sang trọng, toàn khách thượng lưu, nàng vẫn có ấn tượng là có chuột.
Mỗi khi trình diễn, nàng thường yêu cầu một người chực sẵn để đuổi chuột, mặc dầu từ nhiều tháng nay chưa thấy con nào. Có lần nàng hoảng hốt bỏ chạy ra đường, quên mặc quần áo vì một ông khách hâm mộ thất vọng đã bỏ con chuột giả bằng nhựa ở gần cây đàn dương cầm, bên dưới sân khấu thoát y vũ.
Tiếng chuột đua nhau kêu chin chít trong buồng xép. Chuột cha, chuột mẹ, chuột con, chạy rần rần. Một con chuột đồng kếch xù nhảy vào lòng nàng, làn da lành lạnh gớm ghiếc xông lên một mùi lợm mửa. Song Mila không cảm thấy lạnh và lợm mửa. Ngũ quan hàng căng thẳng đến cực độ. Nàng nghe thấy, ngửi thấy, cảm thấy thần chết đang tiến vào căn phòng chật hẹp.
Qua tiếng chuột điếc tai, nàng nghe rõ ràng chân người dẫm ngoài hành lang ẩm mốc. Nàng lại run như cầy sấy.
Tám Răng dừng trước cửa phòng:
- Lạ nhỉ, nó không mặc quần áo, tất không dám xuống nhà… Hay là….
Ba Môde vỗ đánh đét vào vai Tám Răng:
- Đúng rồi, con bé trốn trong này.
Tám Răng cười hềnh hệch:
- Được để nó cho tôi.
Ba Môde đạp toang cánh cửa ọp ẹp:
- Mila.
Mila thu nhỏ thêm nữa, và cố nén thở. Nàng hy vọng hai gã đàn ông chỉ hỏi bâng quơ rồi tới phòng khác. Nàng không ngờ Ba Môde đánh hơi rất giỏi. Hắn chĩa đến bấm vào xô buồng, giọng dữ tợn:
- Mila, tại sao mày câm miệng?
Biết trốn không thoát, Mila phải lên tiếng:
- Eeeemmm… đây.
Tám Răng quát lớn:
- Đồ khốn nạn. Mày làm chúng ông tim học mắt mới thấy.
Hắn nắm tóc nàng, lôi sềnh sệch ra ngoài như bị gạo. Máu điên sôi sùng sục, Ba Môde đạp mạnh vào lưng nàng. Nàng ngã chùi, mặt đập xuống đất, máu tuôn đầy miệng.
Tám Răng kéo tay nàng ngồi dậy. Sự cọ sát của làn dao làm hắn bàng hoàng. Tia lửa dâm dục tỏa ra ngoài mắt, hắn xà xuống, sửa soạn ôm ghì lấy nàng. Đoạn được phản ứng của bạn, Ba Môde với chĩa súng vào đầu Mila, bóp cò.
Nàng quẫy mình, xô Tám Răng. Vì thế viên đạn quái ác trượt ra ngoài. Ba Môde nã thêm phát nữa. Trúng đạn, Mila quằn quại trong vũng máu.
Đột nhiên, Ba Môde khựng người. Hắn vừa nghe tiếng động khả nghi. Tám Răng cũng nghe tiếng động lạ lùng này. Hắn đứng vùng lên, tay nắm chuôi dao. Ba Môde nói nhỏ:
- Có người mày ạ.
Ba Môde thoáng thấy một bóng người cao lớn nhô khỏi thang gác. Hắn giơ súng lên, bóp cò lia lịa.
Bóng người cao lớn là Văn Bình.
Văn Bình xô Thiếu Cơ ngã xuống. Đồng thời, chàng cũng nép mình vào tường.
Đoàng, đoàng, đoàng, ba phát súng nổ liên tiếp, lửa màu da cam sáng rực hành lang tối om, chi chít màng nhện.
Nhìn cách bắn, Văn Bình biết đối thủ là tay cự phách trong làng tác xạ, tuy nhiên chưa giàu kinh nghiệm chiến trận như chàng. Kẻ giàu kn không dại dột bắn trước trong bóng tối, vì tia lửa từ họng súng tó era sẽ giúp địch khám phá mục phiêu.
Không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở, Văn Bình bắn trả, nhưng vừa bóp cò xong chàng nằm rạp xuống sàn gác. Hai phát súng khác nổ ròn, do hai khẩu súng lục khác cỡ, 7, 65, và 9 ly. Chàng bò tới vách tường thẳng gốc thước thợ với hành lang. núp ở đây, chàng không sợ địch thấy.
Chàng nghe tiếng chửi rủa tục tũi, rồi súng lại nổ. Tám Răng quát to:

Chương trước Chương sau