Ba lê - Mắt biết môi hồng - Chương 13

Ba lê - Mắt biết môi hồng - Chương 13

Người thiếu phụ cải trang

Ngày đăng
Tổng cộng 16 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 18519 lượt xem

ăn Bình nhớ nhà hàng Café de la Paix hơn mọi nhà hàng nào khác vì những kỷ niệm.... đàn bà. Quá nửa số thực khách ra vào hàng ngày là ngoại kiều nên đó là nơi tập trung nhiều giai nhân tứ chiến nhất Ba Lê. Dân tứ chiến cũng lấy nhà hàng Hòa Bình làm tổng hành doanh. Khỏi cần đi đâu xa, vì ở đó đã có đủ.
Có nơi đánh điện tín. Nơi mua vé hát. Trước mặt lại có một ki-ốt bán đủ thứ báo xuất bản bằng đủ thứ tiếng trên thế giới. Muốn thưởng thức món ăn gì cũng có, giàu cũng được mà không giàu cũng được, giàu thì kêu bui-a-bét 20 đồng quan nặng một phần, còn không giàu thì xuề xòa với món hăm-bớt-gơ Mỹ 2 quan rưỡi.
Văn Bình nhớ nhà hàng Hòa Bình vì những ngày ngồi uống rượu ngó ra đường, dưới bóng những cây ngô đồng chàng đã gặp nhiều người đàn bà ly kỳ về thành tích. Hơn một lần, trong bầu không khí teng teng, đượm thêm nơi sầu lữ thứ, chàng đã ôm hôn người đẹp trong nhà hàng. Đối với dân tộc Pháp thì yêu đương là chuyện thông thường như ăn và ngủ, tuy nhiên, nỗi sầu lữ thứ đã dẫn Văn Bình đi quá xa, khiến ban giám đốc đã phải sai bồi mang lại cho chàng một tấm cạc ghi những giòng chữ "cảnh cáo" dịu dàng, "Ở nơi nhĩ mục quan chiêm, nên tỏ tình một cách kín đáo".
Trời còn sớm, các tiệm bách hóa sang trọng chưa mở cửa. Văn Bình nhẩn nha trên đường Cạ-puy-xin. Hồi nãy, chàng đã tạm biệt Lê Diệp. Chàng "sếu vườn" ngơ ngác khi Văn Bình khoác tay ra lệnh đậu xe rồi thót xuống nhòa biến vào đám đông trên vĩa hè. Lê Diệp không phải là người dễ ngơ ngác. Chàng quen thành phố Ba Lê như quen thành phố Sàigòn, sau nhiều năm luân lạc và sống vất vưởng bên giòng sông Seine. Chàng đã quen với sự nguy hiểm và những chuyện bất ngờ. Điều Văn Bình vừa nói với chàng phải là chuyện bất ngờ nhất trong những chuyện bất ngờ chàng mới trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngơ ngác thật sự.
Nhưng Lê Diệp đã biến sau ngã tư. Và trên đại lộ Ca-puy-xin chỉ còn Văn Bình nện gót giữa đám đông xa lạ.
Ngẫu nhiên Văn Bình dừng chân trước tiệm Nina Ricci bán nước hoa. Mỹ phẩm của tiệm này khét tiếng từ Đông sang Tây. cửa hiệu còn đóng kín tuy vậy chàng vẫn ngửi được mùi thơm. Nước hoa có mùi thơm đặc biệt, mỗi hãng, mỗi loại thơm một khác, không mùi thơm nào giống mùi thơm nào.
Và ngẫu nhiên chàng liên tưởng đến Quỳnh Loan, người vợ không bao giờ cưới của chàng, má của Văn Hoàng, đứa con trai cưng của chàng. Quỳnh Loan có cảm tình với nước hoa Nina Ricci. Mấy lần xuất ngoại trước, nàng dặn chàng mà chàng cứ quên. Quên mua đồ cho Quỳnh Loan, song lại không quên mua đồ cho người khác, có cả những kẻ chàng mới quen hoặc quen sơ. Nàng nhắc chàng mãi và chàng tiếp tục quên mãi. Quỳnh Loan đâm chán, nên lần này chàng qua Âu Châu nàng không buồn nhắc nữa. Chàng định bụng lần này sẽ mua nước hoa tặng nàng để chuộc lại những lỗi lầm của bệnh đãng trí hảo ngọt. Quỳnh Loan thích nhất loại ve pha lê hình tròn như quả cầu. Trước mắt chàng, một giãy ve nước hoa hình cầu xinh xắn nằm e lệ trong tủ gương đèn ống chiếu sáng lộng lẫy, Văn Bình bước lại gần để ngắm nghía.
Quỳnh Loan... Quỳnh Loan. Chàng có xảm tưởng như nhìn thấy miệng cười của nàng trên các lọ nước hoa. Nhưng ô kìa... miệng cười của nàng bỗng nhiên ngậm lại...
Sự hiện diện của Quỳnh Loan trong trí tưởng tượng đã giúp Văn Bình thoát hiểm. Tấm gương bóng loáng phản chiếu trung thực quãng đường rộng rãi đầy xe cộ và khách bộ hành sau lưng chàng. Và nó vừa phản chiếu thân hình dài thấp của chiếc DS 21, loại Pallas đắt tiền, đậu xịch. Chắc phải có lý do khẩn cấp nào thúc đẩy tài xế mới rẽ bừa vào lề trái, bất chấp luật lệ giao thông.
Chàng khám phá ra ngay lý do. Lý do này là chàng. Mánh lới đậu xe, giấu súng trong túi quần đệ bắt cóc người đi đường này là một trọng nhiều mánh lới cũ rích, mấy chú khóa sinh trường điệp báo còn không bị lầm, huống hồ Văn Bình z.28, mái tóc lấm chấm muối tiêu...
Đối phương đinh ninh chàng đang dí mũi vào tủ gương mỹ phẩm nên hoạt động một cách điềm tĩnh. Hai gã đàn ông gầy nhằng như Lê Diệp nhưng cao hơn nhiều, mặt lì lợm hơn nhiều, đội mũ phớt xùm xụp, đeo kính dâm tổ bố, dán giày đế mỏng, và mặc ba-đờ-suy mỏng, lừ đừ từ xe DS tiến về phía chàng.
Chàng có dư thời giờ phản ứng khi hai gã đàn ông mảnh khảnh ấn mũi súng giấu trong áo vào lưng chàng. Chàng có thể biểu diễn một pha nhu đạo tuyệt đẹp, vung tay đánh ngã đối phương rồi phi thân núp sau cây cột lớn để tránh lằn đạn của tên thứ ba còn lại trong xe, ngồi sau vô lăng. Song chàng lại án binh bất động.
Đối phương là dân Anh cát lợi chính cống. Giọng ốc-fo thanh thoát rót vào tai chàng :
Ông z.28. Chúng tôi là bạn. Mời ông ra xe.
Văn Bình giả đò sửng sốt:
Bạn hả ? Nếu là bạn thì cất giùm hai con chó lửa.
Một tên đáp :
Lên xe rồi cất. Thượng cấp của chúng tôi muốn tiếp chuyện ông.
Tại đâu ?
Ngay trên xe.
Tôi đang bận việc. Hẹn với thượng cấp của ông lát nữa.
Không được. Chúng tôi cũng đang bận. Có chịu ra xe không ? Coi chừng, nòng súng hãm thanh bắn không kêu đâu.
Ừ, thì ra xe. Hiếp đáp nhau quá.
Văn Bình ung dung ngồi giữa hai gã đàn ông mặc ba đờ suy. Chàng cười tủm tỉm khi nhận diện gã tài xế. Hắn là Henri, đệ tam tham vụ tòa đại sứ Anh, kiêm đại diện MI-6 tại Ba Lê, đứt đuôi con nòng nọc rồi. Đặc điểm của hắn là cái bụng "báng". Văn Bình nhìn thấy ngay sau khi trèo lên xe. Với thùng nước lèo siêu đẳng này, hắn khó kham nổi một cái búng tay nhẹ bổng của chàng. Chứ đừng nói đến atêmi nữa. Mặt hắn đỏ gay, chứng tỏ hắn có áp huyết khá cao. Rõ ràng hắn là điệp viên văn phòng, suốt đời làm bạn với hồ sơ và máy điện thoại, chưa hề biết tới đấm đá.
Chiếc DS phóng bon bon. Văn Bình chào gã tài xế :
Ông là Henri ?
Gã tài xế nhún vai:
Vâng, tôi là Henri. ông đã biết tên, càng đỡ cho tôi phải tự giới thiệu rườm rà. Nếu ông đã biết tên, ông tất biết tôi là nhân viên của ông M. Nghĩa là anh em nhà cả. Thành thật xin lỗi ông. ông dậy sớm, chắc chưa dùng điểm tâm, tôi xin lái ông đến một nơi nướng bánh thật ròn, và pha cà-phê thật thơm. Và xin nói trước để ông khỏi từ chối, chủ nhân thạo nghề nướng bánh và pha cà-phê là đàn bà, vâng, một cô gái kiều diễm.
Cám ơn. Tại sao tôi lại được MI-6 đối xử hậu hĩ như vậy ?
Ông đã hiểu rõ.
Các ông mời tôi ăn sáng với một cô gái kiều diễm để có hoàn cảnh tiếp xúc một mình một chợ với bác sĩ Tôlan.
Ông z.28 nói đúng. Vụ Tôlan do chúng tôi ngấm nghé từ lâu. Chúng tôi đã mất bao cơ mưu và tiền bạc để bố trí. Miễn cưỡng chúng tôi phải nhường lại cho ông Hoàng... vả lại, Âu Châu là giang sơn của MI-6, ông nên rút lui thì hơn.
Nói toạc móng heo, các ông chỉ hợp tác giả vờ, đến khi thuận tiện thì trở mặt, toan cướp Tôlan để khai thác một mình.
Ha... ha... phía các ông cũng thế, ông còn ta thán gì nữa. Dầu sao chúng ta cũng là đồng minh, tôi xin đảm bảo với ông là sẽ không quá tham lam, ăn tham thường bội thực, phải không, ông z.28 ? Sau khi đưa Tôlan về Luân Đôn, chúng tôi sẽ thông báo cho Sàigòn biết, và chúng ta sẽ hợp lực với nhau khai thác kiến thức của Tôlan. Chẳng nói ông cũng đã rõ, ông Hoàng lớn tuổi thì ông đi . Cũng chẳng còn thể nào, ông Hoàng cần tìm bí thuật cải lão hoàn đồng thì ông M. còn cần tìm bí mật này hơn hết.
Ông tệ quá. ông điều đình với Lê Diệp có phải ổn thỏa và có tình thân thiết hơn không. Lê Diệp có mặt tại Ba Lê từ nhiều ngày nay, chẳng những ông không thèm dàn xếp, ông còn hạ sát cộng sự viên của chúng tôi nữa.
Chưa biết ai tệ hơn ai. Các ông đã dùng tiền bạc và áp lực để mua chuộc nhân viên của tôi làm nhị trùng. Chúng tôi giết hắn, chỉ là một cách trừng phạt. Tổ chức điệp báo nào cũng có những thể thức thanh lọc nội bộ riêng. Nói cho đúng, tôi không hề ra lệnh giết. Đó chỉ là sáng kiến của Song Ngư. Song Ngư là người làm việc dưới quyền tôi.
Và Song Ngư đã sai Diễm Hà đổ khuôn mặt tôi để mang về trình nạp cho ông.
Vâng. Chúng tôi định cải trang làm ông để gặp Tôlan. ông khôn quá, nên chúng tôi thất bại. Nhưng cũng chẳng sao, với tài liệu và chi phiếu của ông Hoàng, chúng tôi đã có đủ điều kiện thuyết phục Tôlan theo chúng tôi ra trường bay.
Ông vẫn còn thiếu điều kiện như thường.
Tôi đã trưởng thành, khỏi nhờ ai dạy khôn.
Đừng nên tự ái hão huyền nữa, ông Henri à. Tôi cho ông một cơ hội chót, ông hãy hợp tác với tôi để chơi người khác, nguy hiểm và tàn bạo hơn nhiều. Nói thật, mất lòng, song tôi không thể không nói là bụng ông hoàn toàn khác bụng tôi.
Dĩ nhiên. Mỗi người một hoàn cảnh, một tâm tư, giống bụng nhau sao được.
Không, tôi muốn nói đến vòng bụng của ông kia. Chúng ta cách nhau gần 50 phân, cho dẫu ông nịt cứng bằng cao su, người ta cũng thấy, vả lại, ông vừa ăn sáng...
Ngông cuồng... hỗn xược.... Yêu cầu ông ngậm miệng. Hai người cộng sự của tôi ngồi bên ông đều là võ sĩ đệ tam đẳng karatê, họ không cần dùng súng, họ chỉ vung tay là ông sụm xương.
Vâng, tôi xin ngậm miệng. Tôi chưa ăn sáng, ăn đòn karatê thì sụm xương là cái chắc. Nhưng ông bạn Henri ơi, ông hãy tốp xe lại, cho tôi xuống.
Lát nữa, sau khi Tôlan rời khỏi Ba Lê.
Ông không ăn mảnh được đâu. sở Mật Vụ của tôi và MI-6 của ông là bạn, xỏ xiên nhau thật đấy, song mỗi khi ăn vụng đều chùi mép sạch sẽ. ông Henri ơi, vụ Tôlan này lộ tẩy, chúng tôi phản đối, trung ương MI-6 sẽ phải dùng ông làm con vật tế thần.
Nghe dễ quá nhỉ ? Muốn dùng tôi làm con vật tế thần, phía các ông phải xuất trình bằng chứng.
Trong vòng một giờ nữa, nghĩa là trước khi ông áp giải Tôlan về đến Luân đôn, những bằng chứng cụ thể về việc nhân viên MI-6 lật lọng ập xe lừa bắt nhân viên sở Mật Vụ của ông Hoàng sẽ được đặt trên bàn giấy của ông tổng giám đốc M.
Trời ơi, anh đã quay phim !
Bí mật nhà nghề.
Đồ đểu, đồ khốn nạn.
Người Anh cát lợi thường nổi tiếng thế giới về đức tính lịch thiệp kia mà...
Anh là đồ đểu... Anh giả vờ lang thang trước tiệm Nina Ricci để chờ bọn tôi hả ?
Vâng. Tôi nhìn thấy các anh trong tủ gương. Cộng sự viên của tôi đậu xe bên kia đường. Không khéo họ đang rượt theo xe các anh cũng nên. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng họ còn bận rộn công việc khác, quan trọng hơn. Chẳng hạn, công việc rửa phim, chạy vèo ra sân bay, vù qua eo biển, đế gõ cửa tổng hành doanh MI-6 tại Luân đôn. Hẳn ông đã biết dạo này ông M. đau ốm hoài, trái tim ông lúc nhanh, lúc chậm không đều, y sĩ nói ông M. cần giữ gìn, không nên để xúc động mạnh. Vì ở cái tuổi lão ô bách tuế thì xúc động mạnh là trái tim... đình công liền, ông Henri ơi, ông đã nghe rõ chưa ? ông đã có thời giờ cân nhắc chưa ? Xấp ảnh của chúng tôi sẽ có thể làm ông tổng giám đốc đứng tim...
Xạo.
Thì thôi, không nói nữa. Chịu khó phóng nhanh lên kẻo trở lại nhà hàng Hòa Bình không kịp.
Câu nói bâng quơ của Văn Bình lại làm Henri bủn rủn chân tay như bị đánh nốc-ao. Hắn hoảng hốt rà mạnh chân thắng, chiếc DS khựng lại, rúc đầu vào lề đường. Giọng hắn run run :
Lê Diệp đang chờ anh ở nhà hàng Hòa Bình.
Văn Bình cười rộ :
Đang chờ. Anh có đến đó cũng vô ích. Tôlan sẽ không tin anh. Vì... vì....
Vì thư từ và chi phiếu là của giả ?
Đúng ngắc. Anh bắt đầu thông minh rồi đấy. Thư từ thật của cô con gái Tôlan, và chi phiếu thật do ông Hoàng ký đang nằm trong tay Lê Diệp. Hà.... anh bạn Henri đã chịu thua chưa ?
Henri thở dài, rồi ra lệnh cho một trong hai tên cận vệ ngồi cạnh Văn Bình :
Mở cửa cho hắn xuống.
Hai gã cận vệ đều đã cất súng vào trong vét-tông. Mắt chúng không gườm gườm, gân cốt chúng không chùng dãn, chờ dịp tấn công, như trước nữa. Văn Bình không còn là kẻ địch nữa. Tên ngồi bên phải cười ruồi với chàng trước khi lom khom mở cửa. Thân thể hắn gầy nhẵn nên cổ dài ngoằng. Hắn cắt tóc ngắn theo kiểu nhà binh nên cái gáy càng dài ngoằng hơn. Văn Bình phóng cạnh bàn tay rớt đúng trúng gáy. Chẳng biết hắn thi đậu đệ tam đẳng huyền đại karatê ở đâu - có lẽ ở xứ Công-gô mắm ngóe - dài vì nếu hắn là võ sĩ karatê chính hiệu thì xương thịt hắn không đến nỗi mềm nhũn như thế.
Gã cận vệ ngồi bên trái cũng gục ngã cùng một lúc, vì lúc ấy Văn Bình đã ân cần tặng hắn một đòn cùi trỏ. Đòn cùi trỏ này cũng là karatê. Chàng đinh ninh hắn thắt lưng đen nên xuất đòn với sức mạnh trên mực độ trung bình.
Và nạn nhân đã rớt xuống băng xe DS êm ái, không kịp chống đỡ đã đành, lại không kịp kêu la nữa. Té ra đẳng cấp Thái Cực Đạo của hắn chỉ là đẳng cấp... lèo. Võ karatê gồm bốn màu đai, trắng, xanh lơ, nâu thẫm và đen. Muốn thắt đai đen phải trèo cho được 8 cấp. Riêng đai nâu được chia thành 4 cấp. Và ở cấp thấp nhất của đai nâu võ sinh đã được học đòn khuỷu tay, gọi là đòn pacúp.
Mỗi cấp học một lối đánh, càng lên cao, lối đánh càng ác liệt. Trong trường hợp hai gã cận vệ của Henri được dạy dỗ đàng hoàng, và được đeo đai huyền đen đàng hoàng, hắn đã không táng mạng...
Vâng, cú đánh thụt hậu của Văn Bình đã giết chết hắn tức khắc. Tài nghệ hạng bét như hắn mà đệ tam đẳng thì những điệp viên mang số z. của ông Hoàng phải cao hơn cả đệ cửu, nghĩa là cao hơn cả cấp tột đỉnh [1], một niềm kiêu hãnh dâng lên trong lòng Văn Bình.
Henri la "trời ơi" trước sự thảm bại quá dễ dàng của hai gã cộng sự viên đệ tam đẳng huyền đen. Nhưng hắn chỉ la một tiếng ngắn và nhỏ chứ không phản ứng dữ dằn. Có lẽ hắn đã biết thua. Văn Bình vung tay qua thành ghế. Lần này, chàng canh đòn một cách chu đáo. Bọn nhân viên cà mèng có thể chết song Henri không thể chết. Chàng chỉ ru hắn ngủ vài ba phút. Cũng may Ba Lê là thành phố đông đúc, không ai để ý đến ai nên Văn Bình ung dung bước xuống đường sau khi mở cái tép da của Henri cất trong hộc táp-lô cuỗm luôn cái phong bì dày cộm đựng tài liệu và chi phiếu.
Henri gục đầu thiêm thiếp trên vô-lăng. Xe DS được quây kiếng, bên trong xe có máy sưởi vì trời teng teng lạnh. Kiếng xe được nhuộm xanh bên ngoài người đi đường khó nhìn thấy bên trong. Văn Bình đóng cửa xe lại cẩn thận và không quên hạ thấp một cánh cửa kiếng cho Henri có đủ không khí để thở trước khi tỉnh lại.
Tự dưng chàng thương hại Henri. Thương hại ông M. tổng giám đốc MI-6. Chàng đã đánh lừa Henri quá ngon lành. Nhân viên của chàng không hề mai phục trên đường Ca-puy-xin để quay phim. Vì lẽ giản dị chàng không có nhân viên nào ở Ba Lê. Chàng có thể nhờ cậy Lê Diệp nhưng "chàng sếu vườn" lại mắc kẹt trong một công tác quan trọng khác. Chẳng qua điệp báo là nghề bịp. Bịp giỏi thì thắng.
Một sự ngẫu nhiên... rệu nước miếng đã khiến tắc-xi chở chàng về đường Ca-puy-xin, nơi tọa lạc nhà hàng Hòa Bình định mạng, tạt qua đường Vương-lộ [2]. Đó là sự ngẫu nhiên rệu nước miếng vì chàng đang đói như cào mà tiệm ăn ngon nhất nhì Ba Lê, ngon nhất nhì thế giới lại hiện ra bên đường.
Tiệm ăn Maxim"s.
Nói đến Ba Lê mà quên tiệm ăn MaxirrTs cũng như nói đến sở Mật Vụ của ông Hoàng mà quên điệp viên z.28. Tắc-xi vọt quá nhanh, Văn Bình chẳng nhìn thấy gì, thế mà trước mắt chàng vẫn hiện ra những bàn ghế kiểu xưa cổ kính và những đồ nệm bọc nhung đỏ xù lông, những giá đèn sáng choang hình cây hạt dẻ nở hoa, những tấm gương soi mặt mạ vàng mà các danh nhân thời giờ như nữ điệp viên Mata Hari từng ngắm bóng [3]....
Văn Bình ngửi thấy mùi chiên beo béo, ngòn ngọt, thơm thơm. Chàng khựng người trên băng xe tắc-xi, đúng rồi, chàng vừa ngửi thấy mùi vịt rán nấu chung với trái đào đóng hộp ngọt lất và rượu vang bót-đô, một trong những món ăn ruột của Hum-be, xếp đầu bếp của nhà hàng MaxirrTs [4].
Người Tàu nấu vịt ngon, điều này ai cũng biết, tuy nhiên, ít người biết là món vịt của Pháp cũng ngon không kém, có phần tinh vi hơn nữa. Đủ thứ vịt, vịt ngâm vang trắng chiên bơ trộn đậu, vịt chiên với trái bom, vịt củ cải đỏ, vịt nấu ô-liu, vịt nấu cam, và vịt rán với trái đào. Vịt rán trái đào của nhà hàng MaxirrTs độc đáo hơn vì đó là vịt còn tơ, úi chao, ăn đĩa vịt tơ ở MaxirrTs thì cụ già bát tuần, một chân đã xuống lỗ cũng.... tơ lại như thanh niên 25 sung sức.
Nhưng nhà hàng MaxirrTs đã biến mất phía sau. Văn Bình không thể tiếp tục mơ mộng được nữa vì thực tế đã sừng sững trước mắt. Cô thư ký trẻ đẹp của Tôlan đang chờ chàng trong nhà hàng Hòa Bình.
Chàng ra lệnh tài xế đậu gần cửa. Chàng không có việc gì phải vội vàng. Những gì phải xảy ra rồi sẽ xảy ra theo giờ giấc và chương trình định trước. Chàng vừa trả tiền cho tài xế thì giọng nói thánh thót của người đẹp Lệ Liên đã cất lên sau lưng. Gã tài xế dóc tổ đút luôn đồng bạc vào túi, quên thối tiền lẻ lại cho Văn Bình.
Mà có ít ỏi gì cho cam ! Cuốc xe chưa đến một cây số chỉ đáng trên nửa quan, cộng với quan rưỡi tiền rước khách, và nếu muốn xộp thì cộng luôn tiền thưởng cũng mới bằng một phần tư tờ bạc 10 quan chàng đưa cho tài xế. Hắn biến hóa nhanh như Tôn Hành Giả. Văn Bình quay lại để cười với Lệ Liên thì gã tài xế lái tắc-xi ra khỏi lề và đạp lút chân ga. Mất tiền đối với chàng là chuyện thường song chàng không thể dung thứ cái lối móc túi trắng trợn như thế.
Nhưng Lệ Liên - giai nhân Lệ Liên với tấm thân đồ sộ mà cân đối, căn phồng mà rắn chắc - đã nắm tay chàng :
May quá, em vừa đến thì gặp anh. cả đêm em cứ lo ngay ngáy. Anh bị bắt lại thì hỏng hết công việc.
Mùi da thịt ngọt ngào của nàng phù vào mũi làm chàng lâng lâng. Chàng nhớ lại những phút thần tiên trong xe fuốc- go-nét. Nàng không còn phục sức hở hang như hồi đêm với cái quần sọt bó sát, cũn cỡn và cái áo hở nách, hở bụng bằng vải voan đen mỏng mảnh, song bộ đồ dài của nàng, xiêm dài đã đành, áo cũng dài lòng thòng che kín hai cánh tay nữa, vẫn không che dấu được những nét khêu gợi. Trái lại Văn Bình còn thấy nó khêu gợi hơn nữa. Nếu chung quanh chàng không có xe cộ, bộ hành đông đúc, và nếu một điệp vụ quan trọng không đợi chàng cách đó mấy bước, trong nhà hành Hòa Bình, chàng đã ghì chặt lấy nàng.
Lệ Liên khoác vai chàng, thân mật như một cặp tình nhân :
Đến giờ rồi anh. Mình phải vào ngay mới kịp.
Khách dùng điểm tâm cũng khá đông. Lệ Liên dẫn chàng lại cái bàn trống ở góc trái. Chàng đảo mắt quan sát, đàn bà gồm chừng 10 người, đủ quốc tịch khác nhau căn cứ vào cách phục sức. Người đại diện cho Tôlan ở trong số phụ nữ này. Bửu Khoa cho biết nàng là giai nhân. Nghĩa là nàng rất đẹp.
Số nữ khách quay về phía chàng đều có nhan sắc trên mức trung bình. Họ khá đẹp, nhưng họ chưa phải là giai nhân. Lệ Liên tạt qua bàn họ mà mắt đàn ông trong nhà hàng sáng rực. Theo lời Bửu Khoa, nữ thư ký của bác sĩ Tôlan còn trẻ còn đẹp hơn Lệ Liên gấp bội. Vậy con người khuynh quốc khuynh thành này ở đâu ?
Chàng liếc giờ trên cườm tay Lệ Liên. Chàng đã cầm tay nàng hôn nhiều lần song mãi đến bây giờ chàng mới nhận ra nàng có cổ tay bắp chuối mũm mĩm và tròn trịa, cổ tay bắp chuối là cổ tay đẹp nhất. Theo truyền khẩu, đàn bà cổ tay bắp chuối thường phát ra sức nóng ghê gớm trong cơn yêu đương. Trước kia, chàng cho là xạo, vì chàng không thể tin được có sự liên hệ quá mật thiết giữa hình dáng của cổ tay và khả năng ân ái. Nhưng những phút hoan lạc với Lệ Liên trên xe fuốc-go-nét đã làm Văn Bình đổi ý.
Lệ Liên hơi bối rối:
Anh nhìn gì vậy ? Không lẽ trong lúc này anh lại ngồi ngắm cổ tay của em ?
Văn Bình sực tỉnh mộng :
Anh coi giờ.
Kém 2 phút đầy 8 giờ. Hơi lạ, anh nhỉ ? Bửu Khoa cho biết là họ đến rất đúng giờ.
Em quen nàng không ?
Nàng nào ? À, em hiểu rồi. Anh muốn hỏi cô thư ký của Tôlan. Không, em không quen nàng, em cũng không biết mặt nàng. Nếu em biết...
Lệ Liên ngưng bặt. Một cặp nam nữ vừa bước vào nhà hàng, được bồi hướng dẫn đến cái bàn còn trống cách bàn hai người chừng ba, bốn thước. Văn Bình nhìn theo chiều mắt của Lệ Liên. Người đàn ông già gấp đôi người đàn bà, cả hai đều phục sức sang trọng song kín đáo. Tuy nhiên, điều khiến Văn Bình quan tâm là nhan sắc phi thường của người đàn bà.
Không khéo nàng là thư ký của Tôlan, và người đàn ông lớn tuổi cùng đi với nàng vào tiệm Hòa Bình là bác sĩ di truyền học Tôlan cũng nên. Mọi nhỡn tuyến trong nhà hàng đều đồ dồn về phía nàng. Nàng ngồi xây lưng lại phía chàng nên chàng không có điều kiện quan sát những nét tuyệt diệu trên mặt nàng, dầu sao tấm lưng nhỏ, tròn và nở của nàng đã đủ làm chàng bàng hoàng ngơ ngẩn.
Lệ Liên nói nhỏ vào tai Văn Bình :
Có lẽ "họ" đấy.
Văn Bình không đáp. Không đáp, vì thật ra chàng không nghe tiếng Lệ Liên kêu. Cái eo thon của giai nhân đã thu hớp hồn chàng. Lệ Liên nhắc lại, chàng mới gật đầu. Lệ Liên lại nói
Anh đến tiếp xúc với "họ" đi.
Văn Bình nuốt nước miếng :
Theo lời Bửu Khoa dặn, mình không được phép tiếp xúc. Sáng kiến tiếp xúc phải từ phía "họ". Và họ chỉ xuất đầu lộ diện trong trường hợp họ cảm thấy an ninh.
Nghĩa là anh không biết mặt họ và họ đã biết mặt anh ?
Phải. Câu chuyện nó lắt léo như vậy đó. Họ chỉ tiếp xúc với anh mà thôi.
Nếu họ không xuất đầu lộ diện ?
Thì anh đành phải trở về Sàigòn tay trắng.
Đâu có được. Có thể họ lo sợ hão huyền, thấy khách ngồi đông đặc nên tưởng bị bao vây, ai cũng là KGB, GRU....
Em cũng biết KGB, GRU ?
Dĩ nhiên. Họ là kẻ thù của Bửu Khoa và kẻ thù của Bửu Khoa cũng là kẻ thù của em.
Văn Bình cúi xuống tách cà-phê đặc bốc khói nghi ngút. Từ nãy đến giờ chàng chưa uống ngụm nào. Lệ Liên gõ ngón tay đeo nhẫn kim cương sáng óng ánh xuống mặt bàn :
Này anh !
Họ đang tiến lại bàn mình hả ?
Không, người đàn ông vẫy bồi.
Em ráng chờ một phút nữa. Đừng nôn nóng. Mấy giờ rồi ?
8 giờ 20 phút.
Trời ơi, đã quá giờ hẹn 20 phút.
Này anh, người đàn ông vừa đứng dậy.
Chắc hắn sửa soạn đến gặp anh.
Không, cô gái cũng đứng dậy. Người đàn ông gọi bồi lại để tính tiền. Hắn là khách quen nên ký bông mà không trả tiền mặt. Khổ quá, anh ơi, hắn đã khoác tay cô gái...
Mình theo hắn ra đường.
Anh nói đúng.
Cặp nam nữ phục sức sang trọng đã ra đến cửa. Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt đạo mạo, còn người đàn bà vẫn ban phát những nụ cười nhí nhảnh như khi mới vào. Họ chẳng có gì là lo sợ. Lệ Liên thúc giục :
Nhanh lên anh, họ sắp đi mất rồi.
Văn Bình nhún vai, bưng tách cà-phê nóng bỏng lên miệng. Chàng vốn kỵ cà-phê nhưng thà chàng uống cà-phê còn hơn bám gót lão già 35 chơi trống bỏi và cô gái đôi mươi vui như Tết đã ra khỏi cửa. Lệ Liên ngó chàng một cách ghét bỏ rồi xô ghế. Chàng tiếp tục phớt tỉnh. Nhanh như cắt, Lệ Liên đã bắt kịp. Chàng không nghe rõ Lệ Liên đã nói gì với gã đàn ông lớn tuổi. Song chàng thấy rõ khuôn mặt ngẩn tò te của hắn. Có lẽ nàng hỏi hắn "xin lỗi ông, ông có phải bác sĩ Tôlan ?" hắn đã đáp "không, tôi không phải là Tôlan, và bác sĩ Tôlan là ai, thưa cô ?" Cô gái nhí nhảnh không cười tươi rói nửa. Mặt nàng đột nhiên sa sầm. Sự thay đổi diện mạo này cho thấy cô gái nhí nhảnh là xếp sòng sư tử Hà Đông. Nàng ghen. Nàng ghen vì thấy một người đàn bà đẹp khác, tuy đẹp chưa bằng nàng, nhưng thân thể ngon lành hơn thân thể nàng, gạ chuyện với gã đàn ông của nàng.
Tại sao nàng có thể yêu đương được với một ông già gấp đôi nàng, và xấu kinh khủng ? Văn Bình tìm ngay ra lý do : chắc lão già 35 này là tỉ phú và cô gái ghen tuông là gái-bao. Vậy lão già không thể là nhà khoa học di truyền lỗi lạc. Vậy cô gái kia không thể là thư ký của Tôlan.
Lệ Liên quay vào, mặt tiu ngỉu. Nàng ngồi xuống ghế, ngượng ngập thì ít, mà xúc động thì nhiều. Nàng nhìn Văn Bình nhắp cà-phê rồi nói:
Hỏng rồi anh ạ.
Nàng than thở một cách tuyệt vọng không phải là quá đáng. Vì trong số thực khách của nhà hàng Hòa Bình lúc ấy chỉ có lão già 35 và cô gái nhí nhảnh là hội đủ điều kiện thích hợp. Khách ra khách vào nườm nượp song đàn bà đẹp rất ít, họ lại có thái độ ung dung quá, phè phởn quá.
Tuy vậy Vặn Bình vẫn chưa chán nản. Giác quan thứ sáu của chàng báo hiệu một sự hiện diện khác thường. Chàng đảo mắt lần nữa, và luồng nhỡn tuyến sắc bén của chàng bỗng bắt gặp luồng nhỡn tuyến của một thiếu phụ ngồi bên tay trái.
Chắc thiếu phụ này vào sau chàng vì hồi nãy nơi ấy còn trống. Thiếu phụ không ngồi xa chàng bao nhiêu mà chàng không biết - không để ý đến thì đúng hơn - mặc dầu thiếu phụ có thể nghe rõ câu chuyện thì thầm giữa chàng và Lệ Liên.
Thiếu phụ không còn trẻ nữa, những nếp nhăn khá sâu đã hiện đầy trên vừng trán gồ và ở đôi mắt sếch. Trên mặt thiếu phụ chỉ có cái miệng và cái mũi là đẹp, song sự tàn phá của năm tháng đã làm mất hết vẻ duyên dáng. Thiếu phụ trạc 50, cái tuổi nhan sắc về chiều. Đàn bà ngũ tuần thường có thân hình sộc sệch, thiếu phụ có lẽ mắc bệnh tham ăn nên sự mập mạp đã khiến cho thân hình sộc sệch càng sộc sệch thêm.
Nhìn thấy chàng, thiếu phụ hơi khựng. Thiếu phụ cúi gằm xuống dĩa trứng lập-là vừa được bưng tới. Nhưng chỉ cúi gằm xuống chứ không ăn. Vì dao nĩa vẩn nằm tréo lên mặt bàn. Thiếu phụ ngồi một mình một bàn, và Văn Bình có cảm tưởng thiếu phụ gọi thức ăn làm gì. Gọi thức ăn để có cớ ngồi lại.
Đột nhiên Văn Bình nhớ đến đôi mắt của thiếu phụ. Tia mắt này nhanh nhẩu, sáng rực. Chứ không chậm chạp, mòn mỏi như tia mắt của đàn bà 50 tuồi.
Văn Bình ngồi yên, mắt chàng không rời thiếu phụ.
Một phút sau, thiếu phụ ngẩn đầu lên. Văn Bình khẽ mỉm cười. Ngay khi ấy, thiếu phụ cũng mỉm cười chào lại.
Văn Bình nghiêng sang bên trái để được gần thiếu phụ hơn, giọng lễ độ nhưng rí rỏm :
Chào cô, tôi là Văn Bình z.28. Đại diện cho giáo sư Bửu Khoa. Bác sĩTôlan đang chờ chúng tôi tại đâu ?
Chú thích: Đẳng cấp Thái Cực Đạo (karaté) cao nhất thời giờ hiện nay là của võ sư Choi Hung Hi, chủ tịch Tổng Cuộc Thái Cực Đạo Quốc Tế (đệ cửu đẳng)
Tức là rue Royale, tác giả dịch bừa Vương-lộ, xin bạn đọc thứ lỗi.
Tiệm ăn mang tên Maxim's vì chủ nhân vào năm 1893 là Maxime Gaillard, trên thế giới có khoảng 250 nhà hàng khác cũng mang tên Maxim's nhưng đó chỉ là thấy người sang bắt quàng làm họ "chứ không hề có liên hệ gì. z.28" xin nhà hàng Maxim's Sàigòn bớt giận. Chủ nhân hiện thời của Maxim's là Louis Vaudable.
Alexis Humbert. Humbert là xếp của hơn hai chục xếp đầu bếp khác. Hoảng chưa ?

Chương trước Chương sau