Bão ngầm trên biển Phong Lan - Chương 07

Bão ngầm trên biển Phong Lan - Chương 07

Lim Koon

Ngày đăng
Tổng cộng 13 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 16845 lượt xem

Việc đầu tiên sau khi Văn Bình tỉnh dậy là mở hé mắt, quan sát chung quanh. Đoạn chàng cử động xương cổ rồi khẽ nhấc tay chân, cử động xương cổ là điều rất quan trọng vì đòn atêmi đánh vào gáy, thường gây ra tê liệt.
Chàng thở phào nhẹ nhỏm. Thân thể chàng còn nguyên, bọn Tôkita chỉ dộng chàng bất tỉnh chứ không chủ tâm hành hạ trọng thương. Quang cảnh tứ phía hoàn toàn ấm cúng. Tôkita đã tử tế cho chàng nằm giường, có nệm, mền và mùng đàng hoàng.
Chàng lẩm bẩm một mình :
- Cám ơn.
Bỗng chàng nghe tiếng reo mừng rỡ :
- A, ông ấy đã tỉnh.
Tiếng reo này bằng thồ ngữ Quảng Đông, và là của đàn bà. Đúng hơn của con gái, căn cứ vào giọng trong trẻo, pha trộn nhí nhảnh. Nàng ngồi ở chân giường, vì cái mùng bằng vải tuynh mầu lục sẫm nên chàng không nhìn thấy nàng.
Chàng rẽ mùng, khua chân xuống đất tìm dép. Cô gái chạy băng ra cửa, thò đầu ra hành lang kêu tíu tít:
- Bác Hai ơi, ông ấy tỉnh rồi, ông ấy tỉnh rồi.
Căn phòng đanh thanh tịnh vụt trở nên ồn ào như ong vỡ tổ. Người được gọi là bác Hai là gã Tàu béo phục phịch, nặng 150 kí là ít. Hắn bước đến đâu sàn gác rung rinh đến đó khiến Văn Bình có cảm tưởng một phi đội phản lực cơ đang vượt bức tường âm thanh trên không phận thành phố. Hắn nện chân trên ngưỡng cửa, cất tiếng bô bô :
- Ông tỉnh rồi hả?
Văn Bình đoán đây là phòng lữ quán. Không phải lữ quán sang trọng gắn máy điều hòa khí hậu, với buồng tắm đầy đủ tiện nghi kế bên, bấm chuông là bồi mặc đồng phục mới ủi còn thơm và phong nếp cung kính xuất hiện. Đây chỉ là lữ quán hạng xoàng. Loại lữ quán không mang bảng hiệu. Không đóng thuế môn bài. Khách trọ khỏi cần ghi tên họ. Miễn họ có đủ tiền trả.
Đồ đạc chỉ gồm cái giường ngủ rộng kê ở góc, cái tủ gỗ tạp mở toang hoác, cái bàn giấy và hai cái ghế. Cây quạt trần Marelli cũ mèm với những cách quạt trắng ngả vàng đang quay tròn một cách lười biếng và nặng nề như gã Tàu có thùng nước lèo to tồ bố ì ạch đến gần giường.
Văn Bình cười ngoại giao với hắn :
- Chưa tỉnh. Còn ngủ.
Gã Tàu à một tiếng dài rồi quay sang phía cô gái:
- Tẩm quất cho ông thật ngon lành nghe.
Khi ấy Văn Bình mới có thời giờ ngắm nghía cô gái. Dĩ nhiên nàng cũng người Tàu. Người Tàu vốn là dân tộc chứa nhiều mâu thuẫn, đàn ông thường mập thù lu, bụng thè lè, nhưng con gái - đặc biệt con gái đẹp - lại gầy thon, eo thật gọn, chân thật dài. Tỷ lệ giai nhân - không phải giai nhân ngực lép, thân chủ trung kiên của mỹ viện mà là giai nhân hỏa diệm sơn trăm phần trăm - trong dân tộc Trung Hoa lại cao nhất thế giới.
Người Tàu chiến đa số ở Tân Gia Ba lại có nhiều mâu thuẫn hơn bất cứ bang Hoa kiều nào khác từ Đông sang Tây. Đảng PAP (1) cầm quyền một mặt cho du hí xả láng, mặt khác lại khe khắt với dân híp py. Những cậu tóc dài chấm vai hoặc râu ria xồm xoàm như vườn bắp từ phi cơ thót xuống thường bị mời lên lại, mếu may phước họ lọt vào thị trấn thì lại bị mấy ông cò đội mũ sắt đỏ, chuyên dẹp biểu tình, chặn bắt lại không thương sót, điệu về bót và sau đó bị mời tham dự một chầu... tông đơ và dao cạo. (2) Nhưng ai muốn hưởng thú da thịt lại được tự do hoàn toàn, thoát y vũ công khai 70 phần trăm là thường, trong hộp đêm kín đáo thì luôn luôn 100 phần 100, lại có nhiều rạp xi nê con heo, đủ thứ phim đen trắng, màu và đủ hạng nam nữ tài tử biểu diễn. Đối với dân ghiền thì Tân Gia Ba là thiên đường vì ở đâu cũng thấy thuốc lá cần sa. Bạch phiến và LSD chỉ xỉa tiền là có.
Chính vì người Tàu là dân tộc chứa nhiều mâu thuẫn nên Văn Bình không sửng sốt trước tấm thân chứa nhiều mâu thuẫn của cô gái Tàu. Nàng khoác áo choàng trắng, giống bờ lu y khoa, nhưng khác một chi tiết là may thật cao, cao hơn xiêm mini, cổ khoét hở, quá hở cho bộ ngực nhảy tâng tâng ra ngoài không khí...
Nàng không đẹp, nhưng bảo nàng xấu thì cũng quá đáng. Mắt mũi, miệng, môi, răng của nàng đều vừa vặn, da dẻ nàng khá thơm tho, tóc nàng thả dài óng ánh và mềm mại, chứng tỏ nàng là con nhà quý phái. Lá ngọc cành vàng mà mặc đồ đấm bóp hở hang trong phòng khách sạn với đàn ông, đó là mâu thuẫn thứ nhất.
Thứ hai là mâu thuẫn giữa thân thể nàng và ngực nàng. Nàng gầy đét như con cá mắm, vâng, phải dùng tiếng "con cá mắm" mới đúng, gầy đến nỗi cánh tay trần giơ ra khẳng khiu chỉ gồm khúc xương bọc da chứ không có lớp thịt nào hết. Ấy thế bộ ngực của nàng lại căng cứng và đồ sộ ngoài sức tưởng tượng. Chàng đo bằng mắt được hơn 100 xăng ti mét.
Lệ thường, vòng ngực trên một thước khó thể tìm thấy nơi phụ nữ Á đông, trừ phi ở các bà, các cô béo ụt ịt, nếu là thân hình bồ liễu thì phải bơm độn bằng chất si li côn. Nhưng nhỡn tuyến từng trải của Văn Bình khó thể lầm lẫn: ngực nàng là của thật đàng hoàng.
Cô gái có bộ ngực núi lửa vắt mùng rồi ra hiệu cho Văn Bình nằm xuống. Nàng đấm bóp thành thạo, chứng tỏ nàng đã học môn tẩm quất, bàn tay nóng hồi của nàng lướt đến đâu da thịt chàng hết nhức mỏi đến đấy.
Trong khi nàng đấm bóp, chàng được tự do rửa mắt vì áo bờ lu được khoét quá rộng, dường như lối áo chàng này được sáng chế để câu khách đàn ông nên thỉnh thoảng nàng lại giả vờ cúi thấp, miệng cười khúc khích. Mồ hôi của chàng vã ra như tắm, nàng dùng khăn lau khô cho chàng, cách lau của nàng cũng rất tài tình, chàng có cảm giác như vừa được chà sát bằng nước thơm.
Cuộc tẩm quất được kéo dài chừng 5 phút. Gã Tàu đứng bên, ngó nhìn chăm chú, như thể hắn sợ nàng đấm bóp sai phương pháp. Xong xuôi hắn mới hỏi:
- Ông hết mệt chưa ?
Chàng gật đầu. Không những hết mệt, chàng còn khỏe dội như được chích thuốc bổ thượng thặng. Chàng đã quen nhiều thợ đấm bóp hữu danh và riêng chàng cũng am tường nghệ thuật đấm bóp, tuy nhiên, chàng nhận thấy cô gái này có một đặc tài không ai bì kịp.
Gã Tàu mập ú há miệng rộng hoét:
- Ông là quý khách nên em nó mới tẩm quất 5 phút. Các vị khác, em nó chỉ dành 2 phút là nhiều nhất. Giá tiền lại đắt hơn nữa. 15 đô la một phút. Còn ông, em nó chỉ dám xin một đô tượng trưng mà thôi.
Văn Bình hỏi:
- Đây là đâu ?
Gã Tàu đáp :
- Thưa, đây là tiệm tẩm quất đặc biệt gần bến tàu. Em nó có bàn tay khác thường, ai bị bong gân, trật khớp, gẫy xương hoặc mang bệnh nội thương không muốn mổ, em nó chỉ xoa bóp một vài phút là bình phục.
- Ai mang tôi đến đây ?
- Ông không nên hỏi thì tiện hơn. Tôi chỉ có bồn phận săn sóc ông, sau khi ông tỉnh dậy cho người tẩm quất, rồi chở về khách sạn.
- Bây giờ mấy giờ ?
- 9 giờ sáng.
- Nghĩa là tôi thiếp đi 7, 8 tiếng đồng hồ.
- Tôi không được rõ.
- Cô gái làm nghề tẩm quất này là... gì đối với ông ?
- Tôi là chủ tiệm. Nó là con nuôi.
- Ông cho phép nàng ngồi chơi với tôi một lát nhé ?
- Xin ông tự nhiên. Tôi được lệnh làm ông vừa ý.
Cô gái xòe ngửa bàn tay trắng nõn, Văn Bình đặt lên trên tờ giấy một trăm. Một trăm Mã kim tương đương 30 đô la Mỹ, đó là số tiền khá xộp, cho dẫu cô gái là kỳ quan nghệ thuật đấm bóp. Người Tàu ít khi "chê" tiền. Làm chủ tiệm tẩm quất, một hình thức mua bán xác thịt sang trọng và khoa học, càng ít "chê" tiền hơn nữa. Song cô gái đã rụt tay, và gã Tàu béo có cái tên hiền lành là bác Hai vội giẫy nẩy :
- Ấy, đâu được thưa ông. Chỉ xin ông một đồng.
Văn Bình đáp :
- Còn thừa 99 đồng, thưởng cho cô em.
- Chúng tôi không dám. Lẽ ra, nếu không kiêng cữ, tôi đã dặn em nó không được lấy tiền. Chẳng giấu gì ông, nghề đấm bóp này là do cha truyền con nối, tôi là người Phước Kiến, huyện Đan Ninh, huyện lừng danh đất Tàu về bí quyết đấm bóp, giòng họ tôi từ mười mấy đời đều giỏi môn này, và chúng tôi theo phong tục thờ thần tài, dầu làm cho vợ con cha mẹ anh em trong gia đình chứ chưa nói đến bà con, bè bạn nữa cũng thu tiền tượng trưng, tôi xin ông một mã kim là vậy. Yêu cầu ông cất tờ bạc trăm vào túi, kẻo thần tài Đan Ninh nổi giận...
Văn Bình lục hết túi áo, túi quần không tìm thấy tờ bạc nhỏ nào. Chàng tần ngần thì cô gái nói:
- Ông đưa bạc em rồi.
Cô gái mở ngăn kéo, rút ra xấp giấy bạc cuộn tròn, kiên nhẫn đếm đủ tiền nhỏ cho Văn Bình. Gã chủ Tàu cầm tờ bạc một đồng, khom lưng chào rồi nói:
- Mời ông dùng bữa sáng trước khi xuống xe.
Văn Bình khoác tay :
- Cám ơn, tôi không đói.
Thật ra chàng đói meo. Đói đến nỗi bao tử của chàng co rúm. Song bộ ngực lớn hơn một mét tây của cô gái tẩm quất đã làm chàng no ứ. Gã Tàu béo mở cửa đi ra, chàng kéo đại cô gái xuống giường như nàng đã xô chàng một cách dịu dàng mà quyết liệt:
- Ông đừng làm thế.
Chàng mơn man làn da láng bóng của nàng :
- Bác Hai đã cho phép.
- Cho phép em trò chuyện, chứ không cho phép ông ôm em hôn.
- Chắc tôi xấu trai và hôi rình như nước ống cống.
- Ông nói mát mẻ và hờn dỗi làm gì tội nghiệp, ông là người đàn ông khôi ngô nhất em được gặp, nghề này khiến em trở thành lạnh lùng như tảng đá, bạn bè đã gỏi em là tử thạch, nghĩa là đá chết. Nếu em không bị ràng buộc em đã mời ông đến nhà riêng. Nhưng vì... lệnh trên, em không dám.
Cô gái lấm lét nhìn gã Tàu béo đi khuất ngoài hành lang. Tiếng giầy của hắn nện ình ình xuống sàn. Văn Bình biết cô gái có cảm tình với chàng. Yếu điểm cố hữu của đàn bà là khỉ mềm lòng thì mềm lòng kinh khủng, những bí mật quan trọng nhất cũng coi như pha. Nàng còn rụt rè vì sợ gã Tàu béo. Chàng bèn ghé sát tai nàng :
- Bác Hai đã ra đến cầu thang, không nghe được tiếng cô đâu. Ai ra lệnh cho cô ?
Cô gái đáp thật nhỉ, như thì thào :
- Hồng cô nương.
Văn Bình hỏi lại:
- Nhưng Hồng cô nương là ai?
Chàng thấy mặt nàng tái mét. Nàng sợ đến nỗi bàn tay nàng run bắn. Nàng ngó quanh quất một lần nữa, và sau khi biết chắc là trong phòng chỉ có hai người, nàng và người đàn ông khôi ngô, khả ái, nàng mới giơ hai tay lên ngang mắt, các ngón trải rộng ra, thoạt đầu nàng quặp ngón cái, sau đó nàng mở ngón cái và quặp 9 ngón còn lại.
Cử chỉ của nàng làm chàng kinh ngạc. Đoán được phản ứng này, nàng nói ngay :
- Nhất cửu.
Chàng đặt tay lên vai nàng :
- Nhất cửu là 1 và 9, song nó là cái gì mới được chứ ?
Cô gái há miệng toan giải thích thì bên ngoài tiếng nói oang oang của "Bác Hai" vọng vào :
- Nhanh lên, mày làm gì mà lâu thế?
Cô gái đứng hẳn người. Mệnh lệnh của gã Tàu béo như thùng nước đá lạnh đánh thức nàng ra khỏi cơn mê. Nàng không dám nói thêm lời nào, nàng cũng không dám nhìn chàng nữa. Nàng lầm lũi cúi đầu, thoát vội ra bên ngoài.
Thang gác bằng gỗ tưởng như sụp gẫy dưới sức nặng của gã Tàu béo. Tuy vậy khi Văn Bình đặt chân, nó chỉ tiếp tục rung rinh chứ không sụp gẫy. Nhà lầu 2 tầng mà cầu thang bằng gỗ kể ra kiến trúc của người Tàu cũng... liều hết chỗ nói. Bên dưới là tiệm thuốc bắc mùi thuốc tẩm rượu nướng than thơm ngạt mũi. Mấy người đàn ông bụng phệ ngồi trò chuyện bi bô, không quan tâm đến sự hiện diện của Văn Bình. Chàng cũng không buồn chào họ. Chàng đã học quen sự phớt tỉnh của người Tàu.
Văn Bình trèo lên xe, một chiếc díp lùn loại minimoke đậu xéo trên vĩa hè lồi lõm. Gã Tàu xoa hai tay vào nhau, bộ điệu xum xoe :
- Xin chào ông.
Tài xế xả thắng tay, chiếc díp lùn tịt và mảnh mai tụt xuống đường. Tuy trời nắng to, xe cộ và người rất thưa thớt. Tài xế cũng là người Tàu, căn cứ vào lối phục sức. Văn Bình gạ chuyện, hắn gật đầu như chầy máy, song miệng vẫn câm như hến.Chàng hỏi:
- Tại sao anh không chịu nói gì cả?
Hắn giảm tốc độ cho tiếng máy nhẹ bớt rồi ú ớ một dây dài. Khi ấy chàng mới biết hắn câm, chàng thở dài ngồi yên trên ghế, xe hơi đậu trước khách sạn Liên Lục Địa chàng lầm lì thót xuống.
Cũng may "bác Hai" đã lo liệu tươm tất, bộ com lê nhàu nát và bẩn thỉu của chàng đã được cởi bỏ trong lúc chàng ngủ, đem tẩy hấp thơm tho và ủi phẳng nên chàng có thể điềm nhiên bước qua mặt nhân viên lữ quán. Chàng vừa chỉ cái chìa khoá treo tòng teng trên táp lô, ra lệnh cho nhân viên tiếp tân lấy trao cho chàng thì một giọng nói trong trẻo cất lên sau lưng:
- Thưa ông, có thư.
Hừ... chàng mới đến Tân Gia Ba, ai biết chàng thuê phòng ở đây mà gửi thư. Bức thư thơm lựng, chàng đoán ngay là của đàn bà. Chàng bóc thư, bên trong có một tờ giấy quyến màu hồng nhạt viết những giòng chữ Hán sắc sảo nhưng ẻo lả, đúng là tuồng chữ phụ nữ, nội dung như sau:
"Thành thật xin lỗi những cử chỉ khiếm nhã hồi hôm, vì vậy, đã mời ông đến tiệm đấm bóp.
Tin tưởng ông sẽ thay đổi ý kiến.
D."
Văn Bình gấp tờ giấy làm 8, bâng khuâng ra thang máy: Disa vừa viết thư cho chàng. Kể ra nàng đoán không sai. Sớm muộn chàng cũng phải thay đồi ý kiến.
Chàng tra chìa khóa vào ổ.
Và chàng sực nhớ một chi tiết quan hệ. Khi chàng rời khách sạn, chàng chỉ đóng, không khóa. Giờ đây, nó được khóa hẳn hòi. Như vậy nghĩa là phòng chàng có người.
Chàng đã gặp một lô ngạc nhiên từ khi ló mặt trên đảo Phong Lan. Có thêm một ngạc nhiên nữa cũng không chết chóc ai. Vả lại, chàng đã nhìn thấy trong linh giác người lạ đang chờ trong phòng chàng là ai.
Người lạ ngồi trong ghế sa lông, chân vắt chữ ngũ, cái ống vố bằng bọt biển miếc sôm vàng khè được cắn chặt giữa hai hàm răng to chềnh ềnh, và ám đầy khói thuốc. Văn Bình không ngửi thấy mùi thuốc píp, vì lửa đã tắt ngấm.
Người lạ rút que diêm, toan châm thuốc thì Văn Bình dẩn xác về.
Da mặt sần sùi như mắc bệnh phong cùi của hắn đang đỏ lòm vì tức giận. Không hiểu sao cơn thịnh nộ của hắn lại khiến Văn Bình khoái trá. Chàng không ngăn được tiếng cười ngắn, người lạ bật dậy, sẵn giọng :
- Ông đã biết tôi là ai. Dầu vậy tôi cũng xin phép tự giới thiệu. Tôi là Lim Koon, phụ trách Phản Gián dân sự.
Văn Bình chưa hề biết hắn. Chàng mới nghe tên hắn lần đầu. Song chàng lại có ý nghĩ hắn rất quen chàng. Có lẽ hắn có bộ vó đần độn dài lưng tốn vải của những kẻ bất tài được thời thế nâng lên chức vụ điều khiển, bộ vó chàng thường gặp trong cuộc đời hành động. Đúng như Cheng Ho và Agong miêu tả, Lim Koon chẳng có nét nào đặc sắc, ngoại trừ cặp môi mỏng lét và thâm sì, nếu không nghiện á phiện thì hắn cũng là quán quân về tâm địa nham hiểm;
Hắn trạc 45, 46, nghĩa là đồng lứa tuổi với Cheng và Agong, nhưng hắn có vẻ phong sương hơn, trán, đuôi mắt và cổ đào nhiều vết nhăn, và tuy hắn nhuộm tóc, hai bên mái vẫn trắng xóa.
Chàng cười thân mật:
- Té ra ông bạn vàng là giám đốc Phản Gián, tôi được lệnh hợp tác chặt chẽ với ông. Lẽ ra sau khi đến đảo tôi phải tiếp xúc ngay với ông. Nhưng...
- Ông bận việc ?
- Vâng.
- Bận những việc gì ?
- Ồ, toàn là việc ở ngoài chương trình, chẳng đâu vào đâu... Nóng ruột quá, tôi định về phòng, thay quần áo rồi gọi điện thoại cho ông, may lại được gặp ông ở ngay tại khách sạn.
- Ông đến đảo hồi nào ?
- Tối qua.
- Theo kế hoạch được thông báo cho tôi thì ông lưu lại đêm qua ở Johore Bahru, sáng nay mới qua đây. ông có thể giải thích tại sao ông thay đổi ý kiến không ?
- Xin ông Lim Koon cảm phiền? Tôi vẩn có tính bốc đồng, thích thì đi, không thích thì nằm khoèo trong phòng, đại bác bắn bên tai cũng tỉnh khô...
- Nếu đó là việc riêng của ông Hoàng, hoặc việc riêng của chính ông thì ông tha hồ bốc đồng, tôi không dám can dự. Nhưng đây là việc chung của nhiều chính phủ, nhiều quốc gia. Tôi thay mặt cho quốc gia chủ nhà. Tôi có quyền đòi hỏi đại diện cho các quốc gia khác tôn trọng những điều đã cam kết.
- Tôi đã tôn trọng triệt để.
- Nhưng trên thực tế ông đã tự thay đổi giờ giấc nhập cảnh.
- Hừ... đêm ở Tân Gia Ba vui sướng như cảnh tiên, tôi không dằn lòng được ông ơi !
- Ông đến sớm, không phải để du hí như ông bào chữa. Mà để giáp mặt Cheng Ho...
- Nhiệm vụ của tôi là giáp mặt Cheng để đích thân điều khiển công cuộc điều đình với Hsiang-pen Lih, hẳn ông đã biết. Ông là đồng minh, là bạn có phần hùn... xin ông đừng lầm. Tôi có toàn quyền hành động trong thời gian ở đây.
- Ông Văn Bình ơi, ông quên... ông chỉ có toàn quyền hành động nếu ông không vô tình hay dụng ý đâm sau lưng Sở Phản Gián địa phương.
- Yêu cầu ông trưng bằng cớ cụ thể.
Lim Koon cười gằn, mở tép da trên bàn lấy ra cái phong bì lớn bằng bìa vàng dầy. Dáng điệu hắn rềnh rang một cách đáng ghét. Khi ấy Văn Bình mới để ý đến cái bụng khá vĩ đại của hắn. Thì ra hắn rềnh rang chẳng phải vì hắn học theo lối sống thượng lưu rởm, mà chính vì thùng nước lèo nặng nề đã ảnh hưởng đến thân thể hắn. Trong lúc hắn lúi húi Văn Bình lại tìm ra thêm một chi tiết thú vị khác : ngón tay hắn nuôi móng dài ngoằng, khá sạch sẽ, gọt rũa khá công phu, và tô vét ni trắng bóng. Điều này chứng tỏ hắn là khách quen thường trực của thẩm mỹ viện. Hạng đàn ông bết bát như Lim Koon chưa phải là đối thủ của chàng. Lim Koon xốc ngược cho xấp ảnh đựng trong phong bì rớt xuống mặt bàn, miệng gia giảm :
- Bằng cớ đây, mời ông xem. Sợ ông nhìn không rõ tôi đã cho chụp gần trăm tấm và phóng đại những tấm trọng yếu.
Chàng thấy trước mặt đủ cỡ hình, từ nhỏ như hình dán trên căn cước đến lớn gấp đôi gấp ba hình cát pốt tan, đen trắng có, mầu có, tuy nhiên cảnh trí trong hình không thay đồi, chung quy cũng chỉ một người đàn ông nằm sóng sựợt trên mặt đường. Chắc nạn nhân đã chết, mắt trợn trừng, miệng há hốc, tay chân dang ra như hình chữ thập. Hắn mặc đồ sẫm, cổ áo to bành và nhọn hoắc bỏ thỏng ra ngoài vét tông. Mặt hắn dài nhưng gẫy ở giữa do hai má hóp và mũi tẹt.
Văn Bình không cần nghiên cứu lâu lắt nữa. Chàng quan sát một bức hình cũng đủ. Nạn nhân trong ảnh là một trong hai nhân viên Phản Gián rình rập trước cửa hàng kỷ vật của Cheng Ho trên đường Nam Kiều, và bị chàng đánh ngã. Chỉ có vậy thôi. Một tên bị té lăn cù. Tên còn lại vắt giò lên cồ, chạy tóe khói.
Nhưng tại sao trên trán nạn nhân trong hình lại có một lỗ nhỏ. Vì là hình mầu nên chung quanh lỗ tròn có máu. Máu đỏ lòm. Nghĩa là nạn nhân bị bắn lủng trán.
Ách giữa đàng bỗng quàng vào cồ, chàng biết ăn làm sao nói làm sao để gây niềm tin cho Lim Koon chàng không phải là hung thủ...
Giọng nói của Lim Koon khản đặc :
- Ông có thấy ngôi đền phía sau xác chết không ?
- Thấy. Nhưng ông hỏi như vậy với mục đích gì ?
- Hừ... ngôi đền này này là đền kỷ niệm trung tướng Lim Bo Seng, một vị anh hùng dân tộc. Tướng Lim bị người Nhật bắt giữ, tra tấn tàn bạo và hạ sát trong thế chiến thứ hai. ông đến viếng đền lần nào chưa ? (3) Chắc có.
- Tôi vốn kính trọng danh nhân, tướng Lim Bo Seng lại là danh nhân nước bạn đồng cảnh ngộ, nên tôi càng kính trọng hơn, tuy nhiên tôi nghĩ rằng tướng Sang không ăn nhập đến người trong hình.
- Rất ăn nhập vì thuộc giòng họ Lim. Căn nhà của Cheng cách đền kỷ niệm một quãng đường ngắn, ông đã nhẫn tâm giết người. Giết xong chưa hả, ông còn nhẫn tâm chở xác chết vứt bỏ gần đền. Ông quá tay lắm. Tôi ở trong nghề đã lâu, chưa thấy ai tàn bạo bằng ông.
- Tôi đã giết người đàn ông này ?
Lim Koon dằn từng tiếng :
- Phải. Ông giết nó vì nó là nhân viên của tôi. Tôi sai hai anh em nó đến túc trực trước cửa nhà Cheng vì tôi sợ bọn Hsiang-pen Lih ám hại ông. Ai ngờ lòng tôi trong sáng như mặt nguyệt đêm rằm thì lòng ông lại tối thui, ông rắp tâm ăn mảnh một mình nên lừa nhân viên của tôi vào hẻm để hạ sát. May một đứa chạy thoát, ông đã ngông ngạo chở xác chết đến gần đền kỷ niệm của giòng họ Lim để trêu người tôi. Ông Văn Bình, ông đừng tưởng ông giỏi võ, ông làm gì cũng được... Dầu sao ông cũng là khách, tôi là chủ, bằng hành động man rợ này rõ ràng ông đã tuyên chiến với tôi, tuyên chiến với sở Phản Gián Tân Gia Ba.
Văn Bình nhìn giữa mắt Lim Koon:
- Ai bảo với ông tôi là thủ phạm ?
Lim Koon đập nắm tay xuống bàn :
- Thằng anh của nó. Chúng nó là anh em ruột, ông giết thằng em. Thằng anh chạy thoát về báo cáo.
- Người anh đâu ?
- Anh muốn đối chất hả ? Tôi sẽ làm ông vừa ý. Nhưng hiện nay nó đang liệt giường. Cái chết tức tưởi của em nó đã làm nó như điên như dại.
- Người anh thấy tôi hạ sát người em rồi chở đến đền kỷ niệm?
- Không. Khi ấy nó đã chạy bán chết. Nó chỉ thấy ông quất em nó ngã. Nhân viên đến hẻm mang nạn nhân đi thì chẳng thấy đâu. Mãi đến rạng sáng mới tìm ra thi thể gần đền kỷ niệm.
- Tôi lấy danh dự xác nhận là không giết nhân viên của ông. Đánh thì có. Thật ra, khi đánh họ tôi cũng không ngờ họ là nhân viên Phản Gián. Tôi có cảm tưởng là đối phương thâm hiểm chơi đòn ly gián giữa ông và tôi. Tôi bị buộc tội hạ sát nhân viên Phản Gián tất chính quyền địa phương sẽ tống tôi lên chuyến bay sớm nhất rời đảo, công việc quan trọng sẽ bị gián đoạn...
- Người khác sẽ thay thế ông. Ông là người tài giỏi, song chúng tôi cũng không thiếu những người tài giỏi, sở dĩ chúng tôị chấp nhận sự hiện diện cua ông trên đảo là để biểu dương tinh thần hợp tác nghề nghiệp quốc tế. Chúng tôi rất hiếu khách nhưng cũng rất nghiệt ngã đối với khách xấu chơi. Vì vậy ông đừng vội nghĩ sau vụ ám sát nhơ nhớp này ông sẽ được thảnh thơi trèo lên phi cơ trở về Sàigòn.
- Nghĩa là ông dọa bắt tôi ?
- Chúng tôi chỉ bắt gián điệp, về vấn đề tư pháp đã có cơ quan thuần túy tư pháp đảm trách. Tôi đã cho lập hồ sơ giao cho tòa án thụ lý. Tuy nhiên...
- Mạn phép ngắt lời ông. Ông đang rơi vào cảm bẫy ly gián của đối phương.
- Tôi lớn tuồi hơn ông và có nhiều kinh nghiệm trường đời hơn ông, ông miễn cho việc giảng luân lý.
- Hỏi thật ông Lim Koon, ông tin tôi là hung thủ không ?
- Đó là nhiệm vụ của tòa án.
- Ông đừng tìm cách né tránh. Sự tố cáo của ông chỉ đặt trên một mớ giả thuyết. Người anh của nạn nhân, chứng nhân độc nhất của vụ hạ sát, không thấy tôi giết em hắn. Không ai thấy tôi chở xác nạn nhân đến đền tướng Lim Bo Seng. Quan tòa sẽ không thể truy tố và kết tội tôi trên những phỏng đoán hồ đồ. Dầu sao nước ông cũng thừa hưởng truyền thống tư pháp độc lập của Anh Cát Lợi. ông muốn lam gì, xin cứ nói. Chúng ta sẽ điều đình với nhau.
- Ông biện luận thật trôi chảy. Nhưng ông Văn Bình ơi, ông đùa bỡn đấy chứ, trước khi đưa ông ra tòa tôi đã biết quan tòa xét xử ra sao... tôi chẳng có gì phải điều đình với ông. Nào, yêu cầu ông giơ tay...
- Giơ tay ? Giơ tay để làm gì ?
- Để nhân viên của tôi lục soát.
- Tìm võ khí ?
- Dĩ nhiên. Nạn nhân bị bắn hai phát, một phát vào hông, gãy xương sườn, phát thứ nhì lũng trán, gây tử thương tức thời. Chúng tôi cần kiểm soát xem loại đạn được dùng để giết nạn nhân có phải là loại đạn trong súng của ông không.
Văn Bình nhìn hai bên. Bọn nhân viên Phản Gián gồm trên dưới nửa tá, tên nào tên nấy cao lớn, vạm vỡ, tay chân khuỳnh khuỳnh, nếu không là đai đen nhu đạo trung cấp thì cũng là võ sĩ siêu đẳng Thiếu Lâm quyền. Lim Koon tổng động viên sở Phản Gián, điều này chứng tỏ hắn đã biết thực lực của chàng, và hắn quyết tâm không cho chàng sống thoát.
Chàng cười nhạt với Lim Koon :
- Ông định lấy thịt đè người hả ?
Lim Koon đáp :
- Nếu tôi đến đây một mình hoặc với vài cận vệ, ông đã ăn gỏi. Bắt buộc tôi phải lấy thịt đè người. Vì tôi không còn cách nào khác. Xin ông thông cảm.
Hắn lừ mắt ra hiệu cho nhân viên. Một tên bước lại, đứng nghiêm trong tư thế đề phòng khôn ngoan, bàn tay vươn ra, vuốt dọc thân thể Văn Bình. Chắc hắn là chuyên viên lục soát bên bàn tay chỉ lướt nhẹ, thật nhẹ, và chỉ trong loáng mắt đã xong.
Hắn quay lại trình :
- Không có gì hết.
Mặt Lim Koon đỏ tía :
- Ông Văn Bình, súng của ông cất đâu ?
Tiếng của z.28 to hơn :
- Nếu tôi quả là hung thủ, tôi chẳng dại gì mang súng trong mình. Vứt khẩu súng xuống cống trong khi Hoa kiều hoặc thuê đò máy ra khơi... thưa ông, đến thế kỷ thứ 25 ông cũng không có hy vọng tìm thấy võ khí giết người, sau đó, tôi sẽ kiếm một khẩu khác, trời ơi, mua súng ở Tân Gia Ba cũng dễ như mua vợ một đêm, mua đâu chẳng có.
- Ông ghê gớm hết chỗ nói. Té ra ông đã thủ tiêu súng tang vật.
- Trừ phi ông lười đọc hồ sơ về tôi. Hồ sơ này được gửi từ nhiều ngày trước đến văn phòng ông, hoặc ông đã đọc kỹ từng dấu chấm phết song vì lý do chỉ riêng ông biết, ông cố tình quên.... Thưa ông Lim Koon, hồ sơ z.28 được ghi rõ là z.28 ghét dùng súng kềnh càng, ngày xửa ngày xưa, khi mới vào nghề còn mang khẩu Luger hoặc Beretta nhưng từ hơn 10 năm nay, đã chuyển qua dùng hai bàn tay.... ông cố tình quên vì nếu ông không cố tình quên, ông phải biết tôi chỉ búng nhẹ là nhân viên của ông ngã rụp. Và tròng trường hợp ông chưa tin, tôi xin phép biểu diễn ngay tại đây với đám cận vệ của ông.
Bọn cận vệ lực lưỡng dạt ra hai bên, vẻ mặt gườm gườm. Chàng nhận thấy chúng nể sợ chàng. Lim Koon dằn cả hai nắm tay xuống bàn làm đống hình bắn văng tung tóe :
- Ông Văn Bình, yêu cầu ông thận trọng ngôn ngữ.
Văn Bình ung dung đứng dậy :
- Nếu đó là lời nói xúc phạm thì tôi thành thật tạ lỗi. Nhưng ngược lại ông cũng phải tạ lỗi tôi. Hơn ai hết, ông đã biết thủ phạm không phải tôi. Chẳng qua ông muốn nắm quyền điều khiển nội vụ. Tôi không quá cay nghiệt, quá ích kỷ như người ta đã báo cáo với ông. Tôi sẵn sàng đặt dưới sự chi phối của ông, ông nghĩ sao ?
Mắt Lim Koon hơi chớp. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại ra lệnh cho bọn cận vệ :
- Các em ra ngoài đợi tôi.
Trong phòng chỉ còn lại Lim Koon và Văn Bình. Thời gian đòn phép đã qua. Lim Koon đi đi lại lại tay chắp sau đít. Lát sau, hắn đứng lại:
- Giữa ông và tôi không hề có sự ganh ghét chứ đừng nói là thù oán nữa. Nhưng tôi không thể cho phép ông hoạt động ở đây. Ông nên rời đảo thì hơn.
- Tôi xin lĩnh ý.
- Có chuyến bay Boeing 737 đi Vọng Các trong vòng một giờ. Văn phòng tôi sẽ lo liệu hết.
Lim Koon ngưng nói vì cửa phòng được xô vàọ rồi một nhân viên ló đầu. Hắn trình Lim Koon một cái phong bì dán băng keo. Lim Koon xé thư, bên trong là tờ giấy nhỏ đánh máy. Lim đọc liếc qua rồi gương mặt sa sầm. Hắc chắc lưỡi:
- Ông chưa đi được, ông phải ở lại.
Văn Bình nhún vai:
- Tôi rất muốn ở lại. Chẳng qua tôi bị ông trục xuất nên phải ra phi trường.
- Ông phải ở lại để trả lời một số câu hỏi. Nhân viên của tôi vừa đến khám xét nhà Cheng Ho.
- Đó là quyền của ông.
- Ông không nên đánh trống lãng. Cheng Ho ở đâu ?
- Hắn không phải là điếu thuốc để tôi có thể giấu được trên vành tai.
- Lúc ông đến, hắn đang đau nặng. Dường như hắn bị nhiễm độc. Sáng nay hắn đã biến mất. Tôi yêu cầu ông giải thích. Nếu ông giải thích thiếu suông sẻ tôi sẽ phải yêu cầu ông khai rõ từng giờ, từng phút hoạt động của ông từ tối qua, sau khi ông đến đảo cho đến 9 giờ sáng nay, khi ông trở về khách sạn.
- Không khéo tôi bị gán tội hạ sát Cheng Ho cũng nên.
- Hắn là thuộc viên của ông, ông không thể hạ sát hắn.
- Cheng cũng là thuộc viên của ông.
- Nói nhảm.
- Ông Lim Koon ơi, tôi đã nhận được tiếng của ông trong điện thoại. Và có lẽ ông cũng nhận được tiếng tôi. Cheng Ho đã chết. Chết vì chất độc Disa. Trước khi tắt thở, hắn đã trò chuyện với tôi. Trò chuyện khá nhiều. Cheng đòi ông bao nhiêu ?
- Một triệu.
- Tiền Mã ?
- Không, một triệu đô la Mỹ. Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau về thể thức trao đổi. Nhưng vào giờ chót, hắn thay đồi ý kiến. Chắc hắn sợ ông, hắn sợ ông phăng ra sự liên hệ giữa hắn và tôi.
- Hắn đòi một triệu mỹ kim về khoản bán họa đồ đảo Hồng cho ông ?
- Hừ... hừ...
- Hồi nãy, ông sai bọn đàn em khám người tôi, chẳng phải để tìm võ khí. Mà là tìm họa đồ đảo Hồng. Nếu tìm thấy, ông sẽ tống tôi lên sân bay Payar Lebar bằng xe bít bùng có mô tô cảnh sát thét còi hộ tống. Vì không tìm thấy, ông đành dấu dịu, chuyển sang chiến thuật điều đình... Bản báo cáo ông vừa đọc cho biết nhân viên ông không tìm thấy gì trong nhà Cheng Ho, cho nên ông càng phải tận dụng chiến thuật điều đình...
- Vâng... ông đã đọc thấu ruột gan tôi.
- Tại sao một mảnh giấy nhỏ lại đắt tiền đến thế, thưa ông ?
- Rất dễ hiểu. Vì Hsiang quá tham lam, hắn đòi những 20 triệu mỹ kim. Nhờ họa đồ của Cheng Ho tôi có nhiều hy vọng khám phá ra nơi giấu các thùng thép đựng chất độc. Giữa 10 triệu và 1 triệu, dĩ nhiên 1 triệu rẽ hơn, vì vậy mảnh giấy nhỏ này đắt mà không đắt.
- Cheng Ho lầm lẫn thì mất toi 1 triệu.
- Hắn không thể lầm lẫn. Đối với hắn, Hsiang không phải là người lạ. Họ đã quen biết nhau từ nhiều năm nay, đúng hơn, vào thời kỳ Tân Gia Ba bị quân đội Nhật bao vây, tấn công và chiếm đóng. Do sự quen biết này Hsiang mới chọn Cheng làm gạch nối với các cơ quan điệp báo Tây phương.
- Họ quen biết nhau như thế nào ?
- Tôi không rõ lắm. Hsiang-pen Lih không phải tên thật mà là tên giả. Có lẽ Hsiang tòng sự tại bệnh viện toàn khoa nơi bà vợ của Fat-yew làm y sĩ giải phẫu, ông nhớ Fat-yew chứ ?
- Nhớ. Fat-yew là cha đẻ chất độc Disa. Fat-yew và vợ và hai phái viên tình báo Anh Quốc MI-6 rời đảo trên tàu Li-wo, mới ra khỏi cảng thì bị chặn đánh, thủy thủ đoàn và hành khách đều chết chìm, gia đình Fat-yew cũng chết chìm, trừ 10 người sống sót. Dường như Hsiang-pen Lih là một trong số những nạn nhân sống sót.
- Ông có hình của Hsiang không ?
- Không. Nếu có hình, công việc của tôi đã nhẹ được 2 phần 3. Người Anh để lại một thư khố khá đầy đủ, những kẻ phạm pháp hoặc tình nghi phạm pháp đều có hình chụp và hồ sơ cá nhân. Nhưng về Hsiang thì chẳng có gì. Thậm chí tôi còn mù tịt về tướng mạo của Hsiang nữa.
- Cheng không trao đồi tin tức với ông ?
- Hắn là nhân viên C.I.A., trên nguyên tắc chúng tôi không đụng tới các cơ quan điệp báo của ngoại bang hoạt động bí mật hoặc bán công khai trên đảo yì chúng tôi là nước trung lập, muốn cầu thân với tất cả mọi người. Chúng tôi chỉ âm thầm theo dõi, đúc kết thành hồ sơ, chừng nào cần thiết mới liên lạc với họ. Cheng không trạo đồi tin tức với chúng tôi vì nhiều nguyên ủy, thứ nhất, hắn không được cấp trên C.I.A. cho phép, thứ hai, dẫu cấp trên cho phép hắn cũng bất tuân, từ nhiều năm nay anh em hắn vẫn kèn cựa với tôi.
- Anh em hắn ?
- Vâng. Ông chưa biết ư ? Cheng và Agong là anh em cột chèo, cả hai đều già kằng khú đế mà vớ được vợ trẻ tuyệt đẹp. Vợ Cheng đẹp sắc sảo hơn vợ Agong nhiều. Nhưng Cheng chỉ được ngắm nghía chứ không được hưởng thụ vì vợ hắn đột nhiên mắc bệnh điên loạn, nàng vào bệnh viện một thời gian rồi đi đâu không biết, dường như nàng sống một mình trên một hòn đảo hẻo lánh ngoài khơi.
- Mắc bệnh điên loạn thì sống một mình càng điên loạn thêm.
- Không đâu. Bệnh điên loạn của nàng mang một tính chất kỳ lạ. Hễ Cheng mó vào da thịt là nàng la thét. Nàng khóa chặt cửa phòng, ăn riêng, ngủ riêng, cái gì cũng riêng. Rồi hễ nàng thấy người lạ, nàng nghe tiếng ồn ào của phố sá là cơn điên loạn lại nổi lên. sống xa thành phố, sống hoàn toàn cô độc, nàng cảm thấy thoải mái.
- Vợ Cheng bỏ đi hồi nào ?
- Chuyện riêng của hai người, tôi không rõ lắm. Chỉ độ 5, 6 tháng nay gì đó. Cũng từ ngày ấy, Cheng thay đồi hẳn tính nết.
- Thay đồi ra sao ?
- Hắn sinh ra nghiện rượu. Nói cho đúng, hắn là sâu rượụ từ hồi thanh niên. Hồi nhà cầm quyền trên đảo ra lệnh tiêu hủy các kho rượu tư nhân đề phòng quân đội Nhật uống say, Cheng đã lén giấu được hàng ngàn chai Sì cốt thượng hạn, để nhậu nhẹt lai rai và để bán chợ đen luôn thể. Hắn là đệ tử của thần Lưu Linh từ đó. Hắn có đặc tài uống bao nhiêụ rượu cũng không say, uống lót dạ buổi sáng, uống bữa trưa thay nước, và uống buổi tối thay cà phê. Bởi vậy hắn chỉ uống để nhớ bữa, chứ không uống quá chén. Từ ngày vợ hắn bỏ đi, hắn uống suốt ngày, đôi khi suốt đêm, và nhiều bữa hắn say mèm mới lạ... vâng, hắn say mèm như thể hắn chưa quen uống rượụ. Uống rượu say mèm cũng chưa đủ, hắn còn hút thuốc phiện, hút thuốc lá cần sa, và nghe đâu hít cả bạch phiến nữa. Dường như lương tâm hắn có điều gì cắn rứt...
- Vì hắn thương vợ?
- Có thể lắm. Song tôi không tin. Tôi cho nhân viên bám sát hắn ngày đêm. Lúc say mèm hắn gục đầu xuống bàn ngủ chứ không nói năng nham nhí, đến khi tỉnh dậy thì khôn ngoan đáo để. Tôi không rõ sự suy đồi của Cheng có thấu tại Trung Ương C.I.A. hay không. Thì vụ Disa xảy ra, hắn được Hsiang-pen Lih chọn làm gạch nối.... Rồi sau đó, hắn thỏa thuận bán họa đồ đảo Hồng cho tôi lấy một triệu mỹ kim. Hắn nóng ruột đòi bán rồi lại rụt rè... Rồi hắn chết tức tưởi... Hắn đã biết độc dược Disa trong thời chiến, hắn lại được Hsiang-pen Lih tín nhiệm, hắn bị nhiễm độc mà thiệt mạng kể cũng hơi lạ... Hắn có nói tại sao bị nhiễm độc không ?
- Không.
- Sớm muộn chúng ta sẽ tìm ra lý do. Nhưng trước hết phải có họa đồ đảo Hồng, ông cất họa đồ ở đâu?
- Trong này.
Lim Koon giật bắn người:
- Ông tiêu hủy bản đồ ?
- Vâng. Vì họa đồ này do Cheng đích thân vẽ. Nó rất đơn sơ, chỉ gồm mấy nét tôi còn nhớ kỹ.
- Giấy bút đây, phiền ông vẽ lại.
Văn Bình hí hoáy vẽ bản đồ Tân Gia Ba. Hòn đảo này giống hạt hạnh nhân nên rất dễ vẽ, cây bút chì của Văn Bình thoăn thoắt trong vòng một phút đã xong, kể cả những tiểu đảo ngoài khơi được chàng khoanh tròn bên trong là đảo Hồng. Dĩ nhiên là chàng đã cố tình thay đồi một vài chi tiết.
Lim Koon nhét cái ống vố bằng bọt biển miếc sôm vào miệng rồi hấp tấp rút ra, bật lên tiếng nói:
- Vô lý. Vô lý.
Văn Bình ngước nhìn hắn. Hắn nghiên cứu bức vẽ kỹ hơn trước khi tuôn ra tiếng thở dài
- Ngoài khơi Tân Gia Ba có hàng chục, hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ, có những đảo vắng tanh không một bóng người, có những đảo dân cư sinh sống, có đảo mang tên hẳn hòi, có đảo hoàn toàn vô danh, đối với người ngoại quốc thì đây là vấn đề nhức óc. Tuy nhiên, tôi lớn lên dọc bờ biển, quen từng khu đánh cá, từng bãi cát, hồi trẻ, tôi là tay đua thuyền hữu hạng nên quanh năm tứ thời, hễ rảnh rỗi là tôi vù ra khơi, không hòn đảo nào tôi không ghé thăm, vui chơi, tắm mát, câu cá ở đó. Trên bản đồ tham mưu rộng hơn cái giường, tiểu đảo ven biển nhung nhúc như ròi, vậy mà nhắm mắt lại tôi có thể chỉ tên từng đảo không trật một phân tây. Cái khoanh tròn ông cho là đảo Hồng thật ra không liên hệ đến hòn đảo nào cả...
- Ông để tôi sửa lại... Tờ giấy hơi nhỏ, chỉ hơn kém một li cũng có thể sai lầm.
- Nếu ông nhích ra xa thì đụng một đám tiểu đảo khác. Đảo nào cũng có hang hốc, tìm kiếm cả năm cũng khó thấy đâu là đảo Hồng và Hsiang. Ông Văn Bình, ông định giấu nghề hả ?
- Tôi đã tỏ ra thành thật, ông không tin thì thôi.
- Con nít cũng không tin, huống hồ tôi. Cho dẫu vị trí đảo Hồng trên hoạ đồ là đúng thì cũng còn nhiều chi tiết hệ trọng khác như cách thức tiếp xúc với Hsiang và nơi Hsiang cất giấu chất độc. Tôi tưởng có thể điều đình với ông, nhưng giờ đây tôi thấy chẳng đi đến đâu. Thôi chào ông, ông có ít phút để thu xếp hành lý, nhân viên của tôi chực sẵn ngoài cửa sẽ chở ông ra phi trường...
- Nếu ông không cho phép ở lại tiếp tục điệp vụ thì ít ra cũng cho phép tôi ở lại du hí...
- Tuần tới, ông sẽ là thượng khách của chúng tôi. Tôi xin cử phi cơ riêng đến Sàigòn rước ông. Khi ấy ông muốn du hí bao lâu cũng được, chúng tôi sẵn sàng bao hết sở phí. Còn về lần này tôi đã quyết định dứt khoát. Trong trường hợp ông trốn tránh không ra sân bay, hoặc giả vờ lên máy bay rồi quay lại bằng đường bộ, đường thủy, chúng tôi bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh, ông sẽ bị tòa án tống giam về tội sát nhân.
Văn Bình dơ hai tay lên trời, tỏ dấu đầu hàng :
- Vâng, tôi xin tuân lệnh cái rụp.
Chẳng nói thêm một lời nào nữa, Lim Koon nhét tẩu thuốc lá và giữa hai hàm răng khấp khểnh bước ra ngoài hành lang và đập cửa đánh sầm.
Văn Bình buông mình xuống giường. Từ lúc đến đảo lấy phòng trong lữ quán Liên Lục Địa đến giờ chàng chưa có dịp thử mức độ êm ái của tấm nệm cao su mút. Không những nệm mút êm ái, lớp lò so bên dưới còn êm ái hơn nữa. Chàng chép miệng tiếc rẻ. Lắm mối tối nằm không, chàng gặp một lô giai nhân song chưa giai nhân nào có dịp giúp chàng thí nghiệm mức độ êm ái của lò so và nệm mút. Chung quy cũng chỉ vì Lim Koon...
Tuy ở tận Sàigòn, ông Hoàng đã có cặp mắt thần thông để nhìn thấy sự việc chưa xảy ra ở đảo Phong Lan. Ông dặn chàng rút ngắn tối đa thời gian hoàn tất công việc vì sợ Lim Koon giở chứng. Nhưng chàng chưa kỊp trở tay thì hắn đã tống xuất chàng khỏi đảo.
Đây không phải là lần đầu chàng bị một cơ quan đồng minh liệt vào danh sách thành tích bất hảo. Những lần trước chàng đều tỉnh bơ. Không lẽ lần này chàng chịu cúi đầu.
Chàng quyết ở lại.
Chàng nhìn quanh phòng. Khỏi cần mang va li theo. Chàng sẽ tặng lại Lim Koon mớ quần áo ni lông và bịch thuốc lá Salem.
Nhưng chàng chỉ ra đến cửa thì phải đứng lại. Vì Lim Koon đã tiên liệu phản ứng bướng bỉnh của chàng.
Ngay trên ngưỡng cửa có hai nhân viên Phản Gián cầm súng. Toàn là tiểu liên hạng tốt.
Và miệng súng chĩa thẳng về phía chàng. Một tên lia họng súng gằn giọng :
- Định vù hả ? Vù đâu được, ông Văn Bình ? Yêu cầu ông nhét đồ vào va li, và xách xuống nhà ra phi trường Payar Lebar...
Chú thích 1. PAP là Peoplés Action Party, đảng Hành Động Nhân Dân nắm quyền từ năm 1959, với đương kim thủ tướng Lý Quang Diệu.
2. Có giống Sàigòn của chúng ta không các bạn ?
3. Đền kỷ niệm này được gọi là Cenotaph, tọa lạc trên đường Queen Elisabeth walk, chạy dọc bờ biển gần 400 mét, trong khu sang trọng của Tân Gia Ba.

Chương trước Chương sau