Bí mật Hồng Kông - Chương 10

Bí mật Hồng Kông - Chương 10

Bí mật đêm khuya

Ngày đăng
Tổng cộng 18 hồi
Đánh giá 9.8/10 với 27138 lượt xem

Đóng cửa lại, Z.28 !
Tiếng nói ngạo nghễ này từ phía sau vẳng tới. Nhanh như cắt, Văn Bình quay người, cánh tay rắn như thép của chàng đảo 1 vòng. Người vừa ra lệnh cho chàng là Alen. Hắn cầm trong tay khẩu súng Luger đen sì, thứ súng lục mà Văn Bình ưa thích. Hắn đứng sau lưng chàng khoảng 1 mét, miệng súng lắc lư, sắp sửa khạc đạn. Chính vì hắn quá tự tin, đứng quá gần Văn Bình nên không tránh kịp ngón đòn phản công chớp nhoáng. Alen chưa ấn tay được vào cò súng, bàn tay của Văn Bình đã phất ngang cổ. Nhờ được tập luyện công phu, hắn rụt cổ vận công chịu đòn. Sức mạnh của Văn Bình xô hắn ngã nhào vào cánh cửa. Văn Bình ôm chầm lấy hắn. Khẩu Luger văng xa. Hắn nhoài người định chụp lại, bàn chân của Văn Bình đã chặn lên khẩu súng. Kể ra, Văn Bình ở vào lợi thế, có thể nhặt súng hạ thủ đối phương bằng viên đạn 9 ly vào giữa tim. Song không hiểu sao, chàng lại đá bật khẩu Luger và quần thảo bằng nhu đạo với Alen. Đã có dịp thử tài Alen, Văn Bình biết hắn chỉ to xác, võ nghệ chẳng có gì xuất chúng. Lần chạm trán trong sào huyệt của Fu Chun, chàng bị còng tréo 2 tay ra sau, Alen thủ khẩu súng to tướng, mà rốt cuộc phần thắng vẫn về chàng. Alen bước tới, túm vạt áo của Văn Bình. Lối nắm áo cổ điển này sửa soạn cho 1 thế quật ngã của nhu đạo. Nhưng quật ngã 1 đai đen đã khó, quật ngã 1 tứ đẳng đai đen như Văn Bình lại còn khó hơn, nhất là đai đen từng nắm vững tinh hoa và bí quyết võ Nhật, từng lăn lộn nhiều phen trong làng quyền thuật quốc tế. Alen xoạc chân, định quật chàng, nhưng chàng lại đứng im như pho tượng chôn cứng trong đế bê tông cốt sắt. Alen mắm môi mắm lợi, mặt đỏ bừng, ráng sức mà không lay chuyển được Văn Bình. Chàng nhếch mép cười nhạt :
-Mạnh tay thêm nữa, Alen !
Cáu tiết, Alen nắm cả 2 bàn tay phạng xuống. Trúng người, dầu am tường nội công cũng nát thịt tan xương vì 2 bàn tay của hắn lớn bằng 2 quả phật thủ, nặng chình chịch như đeo thêm khối chì. Điều Alen không dè là Văn Bình ung dung giơ 1 ngón tay lên đỡ. Chàng chỉ dùng 1 ngón tay. Bình sinh, chưa ai dám chặn 2 nắm tay của địch bằng 1 ngón tay, thế mà ngón tay lửng lơ gần như lừng khừng của Văn Bình lại đánh bật được đòn thôi sơn kép của Alen. Hắn phải rùn người để khỏi bị ngã. Văn Bình dùng ngón tay chặn đòn để điểm nhẹ mạn sườn Alen. Hắn lắc lư rồi khuỵu xuống nhưng Văn Bình không cho hắn té. Chàng chờ hắn khuỵu nửa chừng, chặn hắn lại và đạp thêm cho 1 cái. Alen bắn ra xa, đụng đầu vào tường rồi nằm sóng sượt trên nền nhà. Văn Bình xốc lại y phục, toan lượm khẩu Luger làm vật tùy thân thì có tiếng cười nham hiểm phía trước. Ngẩng đầu, chàng nhận ra Fu Chun. Chàng không thể phản ứng vì miệng khẩu Colt 12 ly đã chĩa vào bụng chàng, kèm theo 1 khẩu lệnh :
-Văn Bình. Anh đừng kiếm chuyện nữa.
Thì ra địch đã phăng ra căn cước của chàng. Tuy nhiên, chàng không hề thay đổi sắc diện. Trong cuộc đời gián điệp, ít khi chàng sửng sốt trước kẻ thù trong hoàn cảnh hiểm nghèo, trừ phi chàng giả vờ sửng sốt. Thoạt đầu, Fu Chun đinh ninh chàng là nhân viên RU. Vì vậy hắn trả tự do cho chàng. Tại sao giờ đây, hắn lại biết chàng là Văn Bình Z.28 ? Điều này có nghĩa là Yvon đã tiết lộ hành tung của chàng. Yvon đã bị Fu Chun khuất phục ? Đầu óc chàng rối beng, tuy chàng vẫn giữ nét mặt lì lợm. Yvon không phải là hạng người thay trắng đổi đen dễ dàng. Nàng lại có thể chống lại những cuộc tra tấn tàn nhẫn nhất. Vậy tại sao nàng khai ra ? Fu Chun tiếp :
-Biết tài anh, tôi đã chuẩn bị chu đáo. Chờ anh quay lại vũ trường để đón tiếp nồng hậu với đủ cả gái đẹp, rượu sâm banh và kẹo đồng.
Văn Bình cười nhạt :
-Cám ơn nhã ý của anh.
-Vâng, nhã ý của tôi được đề cao bằng khẩu Colt đặc biệt này. Là tay chơi súng có hạng, chắc anh đã biết đây là Colt 12 bắn 1 phát là xụm giò. Đối với người có bắp thịt rắn chắc như anh, tôi đã sắm thứ đạn riêng.
-À, loại đạn cưa đầu để bắn thêm ngọt ?
-Không phải đâu, ông bạn thân mến, đây là đạn đum đum. Tôi có thói quen bắn đạn đum đum. Với súng này, đứa trẻ lên 10 cũng có thể bắn chết con voi, huống hồ người bắn là tôi.
-Chừng nào tôi được vinh hạnh ăn đạn đum đum của anh ?
-Chưa. Chúng mình còn nhiều thì giờ rỗi rãi. Người Tàu chúng tôi rất trọng khách. Khi nào bóp cò tôi sẽ thông báo để anh có thể đọc kinh sám hối những tội ác tày trời trong đời. Sau nữa, cũng để anh được tự ý lựa chọn bộ phận trong cơ thể mà ăn đạn. Nhưng trước khi vào việc, chúng ta cần phân ngôi chủ khách cho hợp với tập quán Trung hoa. Tôi là Fu Chun, anh đã biết tên. Còn anh, anh có can đảm tự nhận là Z.28 không?
Fu Chun ngồi sau cái bàn hình móng ngựa, sơn xanh lá cây, phía trên chễm chệ cái máy điện thoại đỏ chót như son. Cung cách cầm súng ung dung của hắn chứng tỏ hắn không phải là tay súng tầm thường.
Văn Bình đáp :
-Phải, tôi là Văn Bình.
Fu Chun cười khanh khách, rồi ấn nút trên bàn. 2 cửa bên hông mở ra. Mỗi bên Văn Bình thấy 1 cận vệ cao lớn chĩa súng tiểu liên. Văn Bình nói với Fu Chun :
-Tôi sẵn sàng chấp nhận điều kiện của anh. Nnhưng anh đừng tưởng có nhiều vũ khí làm tôi run sợ. Trong đời, tôi đã đối đầu với những kẻ tài cán hơn anh nhiều. Lần nào họ cũng dọa giết tôi, và rốt cuộc lần nào họ cũng là người bị giết trước.
Fu Chun cười nhạt :
-Lần này, kẻ chết là anh.
Văn Bình nhún vai :
-Anh còn đợi gì mà chưa hạ thủ ?
Văn Bình khiêu khích để thăm dỏ phản ứng của hắn. Không ngờ hắn bị mắc lừa dễ dàng :
-Bản tâm tôi không định giết anh. Mở cửa vào sàn nhảy, tôi đã thấy anh. Nếu muốn hạ thủ anh, chỉ cần hé cửa tặng anh 1 phát đạn. Song tôi đã kiên nhẫn chờ anh vào đây. Tôi ngồi đây đã lâu. Nhưng tôi để mặc Alen đối phó với. Anh quả danh bất hư truyền. Alen cầm súng trong tay mà bị anh đoạt mất như chơi. Tôi thành thật khen ngợi anh.
-Tôi rất ghét kẻ thù  khen ngợi.
-Ồ, anh  quả nóng nẩy ! Hồi tối, chúng ta là thù. Bây giờ, hoàn cảnh đổi khác. Anh với tôi là bạn. Và tôi rất hân hạnh được kết giao với anh.
-Với mục đích nào ?
-Mục đích nào, anh đã biết.
-Anh tha lỗi. Tôi kém thông minh lắm. Anh muốn gì, xin anh nói rõ ?
Fu Chun mân mê cái bật lửa bằng vàng :
-Những lời tôi thổ lộ với anh là hoàn toàn thành thật. Rút kinh nghiệm, tôi sợ anh chưa tin tôi. Vì cũng như anh, tôi là kẻ thù của RU.
-Vâng, điều này, tôi xin thừa nhận.
-Vì thế, tôi mới đề nghị hợp tác với anh để loại trừ nhân viên RU ở Hồng kông.
-Yêu cầu anh nói rõ hơn nữa.
-Anh đa nghi lắm. Mục đích của sự hợp tác giữa chúng ta là tìm mọi cách để tiêu diệt bọn Lêônit.
-À ra thế !
-Chắc anh cũng theo đuổi mục đích như tôi vì bọn Lêônit đã hạ sát nhiều nhân viên của ông Hoàng tại đây.
-Anh đừng hòng khích tôi.
-Đó là sự thật. Anh bằng lòng chứ ?
-Có thể tôi từ chối.
-Đặt vào hoàn cảnh hiện thời, tôi sẽ không từ chối. Về phương diện nghề nghiệp, tiêu diệt Lêônit và tổ chức RU là mối lợi lớn đối với anh. Còn về phương diện tình cảm …
-Nhân viên gián điệp không quan tâm đến vấn đề tình cảm.
-Trên nguyên tắc thì đúng. Nhưng thực tế lại khác. Tôi không tin 1 người quân tử như anh lại bỏ rơi được Yvon.
Văn Bình có cảm giác như bị kim đâm vào da thịt. Chàng biết Fu Chun đang chăm chú quan sát nét mặt của chàng, nên cố trấn tĩnh để khỏi lộ vẻ sửng sốt. Té ra Fu Chun đã phăng ra lý lịch của Yvon. Fu Chun vừa cười vừa nói :
-Khá lắm. Tôi hoạt động từ nhiều năm nay, song thú thật là chưa gặp đối thủ nào chai lì như anh. Nhưng bình tĩnh đến mấy, anh cũng phải ngạc nhiên. Không những tôi biết nàng là Yvon, tôi còn biết thêm nhiều điều quan trọng khác như căn bệnh của nàng. Tôi mang sẵn trong túi bản kết quả thử nghiệm 1 khúc ruột của nàng. Anh muốn tôi nói thêm gì nữa không ?
Văn Bình cười gằn :
-Mời anh.
Fu Chun cao giọng :
-Vâng, tôi xin lãnh tôn ý. Biết nàng sắp chết về bệnh ung thư ruột, ông Hoàng bố trí cho nàng giả làm Nancy. Mục đích của ông Hoàng là lừa gạt RU và Lêônit. Không ngờ trong cuộc đua còn có chúng tôi. Thoạt đầu, chúng tôi bị phỉnh gạt, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bọn mình đều là đại bịp, 1 khi đã ngồi với nhau là để tính chuyện hợp tác. Anh đồng ý chứ ?
-Đồng ý.
-Tôi lặp lại đề nghị : anh và tôi chung sức lại.
-Điều kiện ?
-Các anh đã dùng Nancy làm mồi nhử Lêônit. Hắn đang lởn vởn đâu đây, chờ cơ hội nhảy vào nội vụ. Tôi lợi hơn hắn 1 điểm : ấy là khám phá ra mưu kế của ông Hoàng, còn hắn thì không, nghĩa là chúng ta vẫn còn có thể dùng Yvon để lừa Lêônit.
-Kế hoạch của anh rất hay, nhưng tôi có quyền ngờ vực, xin anh hiểu cho. Tôi ngờ vực vì chưa được hân hạnh được biết anh là ai.
Fu Chun gật gù :
-Tên tôi, anh đã biết. Hễ đến Hồng kôn, ai cũng nghe tiếng Fu Chun. Tôi là nhà đại doanh nghiệp. Giữa anh và tôi, xin tự giới thiệu thêm cho anh khỏi thắc mắc : tôi đại diện cho Quốc tế Tình báo Sở trên đảo.
-Anh đóng kịch khéo lắm.
-Căn cứ vào đâu, anh bảo tôi đóng kịch ?
-Giản dị lắm vì từ nãy đến giờ, anh chưa trưng được bằng cớ anh là đại diện của Bắc kinh.
-Anh ngờ vực cũng đúng. Hồng kông là nơi quy tụ hàng chục cơ quan gián điệp khác nhau. Tôi có thể là nhân viên RU, KGB, Smerch để phỉnh phờ anh. Tôi cũng có thể là nhân viên Intelligence Service Anh, CIA, hoặc nhân viên Đài loan. Nhưng giữa anh và tôi, anh có thể kiểm soát căn cước và nghề nghiệp của tôi dễ dàng. Nếu anh còn hoài nghi, xin gọi dây nói cho tòa tổng lãnh sự Nam Việt : đệ tam tham vụ Hoàng Dung có 1 hồ sơ riêng về tôi, Fu Chun.
Văn Bình cười :
-Vâng, tôi tạm tin anh. Ăn cây nào, rào cây ấy. Anh đại diện cho Tình báo Sở, thảo nào anh kình địch với RU.
Fu Chun cắt ngang :
-Đây không phải là lúc phẩm bình đường lối người khác. Hiện anh là tù nhân của tôi. Anh chỉ được quyền chọn 1 trong 2 thái độ : có, hay không, mà thôi.
-Tôi không trả lời.
-Buộc lòng tôi phải giết Yvon.
-Anh lầm, giữa tôi và nàng không có cái gì khác ngoài tình lưu luyến thông thường.
-Văn Bình, anh nói láo. Tôi biết anh yêu nàng. Anh không yêu đến độ mù quáng nhưng anh là người quân tử, tôn trọng lời hứa, nhất là lời hứa với người đàn bà đẹp sắp chết.
-Có thể anh nói đúng. Nhưng sống trong nghề, hẳn anh phải biết 1 số nguyên tắc căn bản. Dầu tôi yêu nàng, tôi vẫn không thể coi nàng quan trọng hơn công tác, quan trọng hơn sự sống còn của tổ chức.
-Như vậy, tôi sẽ giết anh luôn.
Văn Bình bĩu môi :
-Tưởng gì chứ điều đó thì thường quá. Làm nghề này, sớm muộn cũng chết bất đắc kỳ tử. Anh giết tôi bây giờ, càng đỡ cho tôi bị kẻ khác giết sau này. Tôi khỏi chết già. Vì già mà hết síu quách còn khổ hơn là đoản thọ. Tôi không biết cám ơn anh cách nào cho xứng đáng.
Fu Chun quát :
-Đừng đánh trống lảng ! Tôi không đùa rỡn với anh.
-Tôi cũng vậy.
Fu Chun thừ người. Văn Bình mừng thầm trước sự bất lực của địch. Dầu sao hắn cũng chưa dám giết chàng trước khi nắm được trong tay những tài liệu về hỏa tiễn Polaris. Nhưng Fu Chun đã xoay đổi chiến thật. Nhìn thẳng mắt chàng, hắn nói chậm rãi :
-Anh có thể coi khinh tính mạng anh, tính mạng Yvon, nhưng không thể coi khinh tính mạng 1 người khác.
Văn Bình cười khẩy :
-Tính mạng ai cũng thế.
Fu Chun dằn từng tiếng :
-Nhưng nếu đó là tính mạng của ông Hoàng ?
Văn Bình không còn tự chủ được nữa. Mặt chàng hơi tái. Fu Chun nói tiếp, giọng tin tưởng :
-Dĩ nhiên, anh sẽ bào chữa là tính mạng của ông Hoàng được hoàn toàn bảo đảm, và hiện nay ông ấy đang ngồi trong văn phòng gắn máy lạnh, tường đúc bê tông cốt sắt, giữa 1 đại đội vệ sĩ trang bị súng tiểu liên, và giữa những dụng cụ an ninh tân tiến. Vải thưa không che mắt thánh được đâu anh ơi ! Trong hoàn cảnh hiện tại, chúng tôi muốn ám sát ông Hoàng giờ  nào cũng được.
-Hừ, chiến thật cũ rích của anh chỉ đánh lừa được bọn nhân viên tập tễnh mới vào nghề.
-Nhìn tròng mắt anh, tôi biết anh đang bối rối. Sự bối rối này rất dễ hiểu : vì cũng như tôi, anh biết ông Hoàng không ở Sàigòn, mà là ở đây, ở Hồng kông.
-1 lãnh tụ điệp báo xuất quỷ nhập thần như ông Hoàng thì nay ở Sàigòn, mai Tân gia ba, mốt Hồng kông là chuyện thường. Cho dẫu ông Hoàng đang ở Hồng kông, việc ám sát ông Hoàng không phải là chết dễ. Trừ phi anh tìm ra nơi ông Hoàng trú ngụ, và hạ sát được toán vệ sĩ.
Fu Chun cười nửa miệng :
-Tôi biết rõ tổng hành doanh của ông Hoàng.
-Xạo.
-Cái máy phát luồng sóng tí hon gắn trong răng Yvon là vật vô tri, không biết nói láo. Nàng đã thú nhận với tôi về công dụng của máy điện tử này. Nàng đã khai hết mọi chi tiết về việc ông Hoàng cùng đến Cửu long với anh bằng tàu ngầm. Máy phát tuyến bí mật này là sợi dây liên lạc duy nhất và vô hình giữa Yvon và ông Hoàng. Nhờ nó, ông Hoàng  có thể theo dõi các cuộc xê dịch của nàng, và phăng ra nơi nàng bị chúng tôi giam giữ. Nhưng anh Văn Bình ơi, tôi đã bắt được luồng sóng. Không giấu gì anh, tôi có đủ máy móc trắc giác trên đảo. Bởi vậy, tôi biết rất rõ ông Hoàng đang ở ngoài khơi, trong tiềm thủy đĩnh. Và tôi còn biết rõ cả vị trí con tàu. Nếu anh quan tâm đến tính mạng của ông Hoàng, tôi xin nói thêm là con tàu chỉ đậu cách bờ biển 4 cây số, trong tầm hoạt động của máy phát tuyến. Tôi chỉ cần chở thuốc nổ trên thuyền buồm ra khơi, thả xuống tọa độ neo tàu ngầm. Kỹ nghệ chiến tranh Tây phương vừa phát minh 1 chất nổ đặc biệt, có sức công phá ghê gớm dưới biển. 100 kí thuốc nổ có thể làm tiềm thủy đĩnh của ông Hoàng tan xác. Khỏi cần thả trúng mục phiêu, trong đường kính 200 mét, không vỏ thép nào chịu nổi sức ép ghê gớm của nó. Ở đây, tôi có sẵn hàng vạn cân, chứ đừng nói là 100 kí thuốc nổi nhỏ nhoi. Vả lại, nếu tôi chủ tâm tiêu diệt ông Hoàng thì thiếu gì cách thanh toán êm thấm hơn. Chẳng hạn tôi bắn tin cho RU. Sở do thám Liên sô là kẻ thù bất cộng đái thiên với ông Hoàng. Họ sẽ sẵn sàng biếu ông Hoàng vài ba chục tấn thuốc nổ hạng tốt.
-Tại sao anh chưa làm ?
-Ô hay, nếu mà tôi định giết ông Hoàng, chẳng dại gì tôi mất thời giờ và nước bọt để thuyết phục 1 người gàn bướng như anh. Sở dĩ tôi bàn bạc với anh là để thương lượng, tạm gác hiềm khích để tập trung nỗ lực loại từ tổ chức RU. Anh dư biết chúng tôi thù Lêônit hơn là thù ông Hoàng.
Fu Chun nói đúng. Gián điệp Bắc kinh thù RU nhất, vì từ nhiều năm nay, gián điệp Sô viết khinh đàn em Hoa lục như cỏ rác. Sau 1 thời gian đình chỉ các hoạt động gián điệp ở Liên sô trên lục địa Trung hoa đã được tái tạo. Tại Nam Mỷ, và Phi châu, điệp viên Sô viết đã xung đột với điệp viên Tình báo Sở Trung quốc.
Fu Chun tiếp, giọng thân thiện :
-Yêu cầu anh cho biết tôn ý ?
Là kẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, Văn Bình không bao giờ đầu hàng địch. Song Fu Chun đã thấu hiểu gan ruột của chàng. Gợi đến tính mạng ông Hoàng, hắn dồn chàng vào thế kẹt, phải chấp thuận vô điều kiện vì chàng yêu kính ông Hoàng trên mọi việc ở đời. Dầu sao, Fu Chun cũng đã nêu ra 1 phần sự thật. Sự thật là Yvon có cái răng phát tuyến liên lạc với ông Hoàng ngoài khơi. Sự thật là Fu Chun có thể thả chất nổ xuống biển làm chiếc tàu ngầm tan nát. Tuy vậy, Văn Bình không tin Fu Chun thành thật. Chàng nghĩ thầm :
-Hắn đang lập kế đánh lừa mình đây ! Tương kế tựu kế, mình cứ thỏa thuận với hắn.
Chàng bèn đổi sắc mặt :
-Anh du tôi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Tôi không còn cách nào khác ngoài cách nhận lời.
Fu Chun nở nụ cười thỏa mãn :
-Rồi anh có dịp hiểu tôi nhiều hơn. Tôi không có dã tâm bắt chẹt anh đâu.
Văn Bình đằng hắng 1 tiếng rồi nói :
-Tuy nhiên, tôi cần 1 thời hạn ngắn để suy nghĩ. Sáng mai, tôi sẽ trả lời dứt khoát.
-Không được. Anh phải trả lời ngay.
-Nếu vậy, tôi cũng đành chịu. Từ phút này, chúng ta là bạn. Nào, chúng ta bắt tay để tỏ tình hữu nghị.
Văn Bình tiến lại bàn Fu Chun. Hắn quắc mắt, và khẩu súng Colt nhảy gọn vào lòng bàn tay :
-Thong thả. Sau này bắt tay cũng chưa muộn. Anh còn nhiều thời giờ để chứng minh sự thành thật của anh.
-A, té ra anh đa nghi hơn tôi. Anh nài nỉ đến sái quai hàm tôi mới chịu hợp tác, nhưng đến khi tôi đồng ý, anh lại mang súng ra dọa tôi. Tôi hỏi thật : anh muốn gì ?
-Hồi nãy tôi mới đề ra nguyên tắc hợp tác. Nguyên tắc này đã được anh tán thành. Nhưng anh chưa phải là người có quyền quyết định tối hậu. Người ấy là ông Hoàng. Tôi chỉ bắt tay anh sau khi ông Hoàng chấp thuận kế hoạch hợp tác.
Văn Bình vờ ngạc nhiên :
-Làm cách nào thông báo cho ông Hoàng ?
Fu Chun cười xỏ lá :
-Thiếu gì cách. Chẳng hạn dùng điện đài liên lạc với tàu ngầm ngoài khơi.
-Điện đài của ông Hoàng được chế tạo theo công thức riêng, phải dùng từng cặp : cái đánh, cái nhận. Nếu dùng loại khác, chuyên viên vô tuyến trong tàu ngầm sẽ biết liền. Và ông Hoàng sẽ suy luận ra là tôi bị cưỡng ép.
-Vâng, tôi hiểu. Vì vậy anh nên về nhà trọ liên lạc với ông Hoàng bằng điện đài riêng của anh.
Văn Bình buột miệng :
-Tài thật. Cái gì anh cũng biết.
Fu Chun nghiêng mình, ra dáng nhũn nhặn :
-Yvon đã thộ lộ hết với tôi. Thật ra, ông Hoàng không cho biết rõ từ đầu chí đuôi nhưng nàng vốn thông minh nên đã phăng ra. Âu cũng là kinh nghiệm tốt cho anh. Chớ dùng nhân viên quá thông minh.
Fu Chun đứng dậy. 2 cánh cửa hông lại mở. 2 gã cầm súng máy lầm lỳ bước vào. Văn Bình nói với Fu Chun :
-A ha, những 2 cây súng máy hộ tống tôi về phòng ngủ.
Fu Chun đáp :
-Không, còn cây thứ ba nữa.
Văn Bình ngoảnh lại và thấy Alen. Mặt hắn hầm hầm như muốn vồ lấy chàng, cấu xé để ăn tươi nuốt sống. Fu Chun nói :
-Alen không giỏi võ bằng anh, lại có tính lè phè nên bị anh quật ngã. Từ nay, anh  thắng được hắn nữa đâu. Hắn đã khôn ngoan rồi. Tôi quên chưa giới thiệu với anh : Alen là quán quân bắn súng.
Văn Bình định tìm 1 câu nói sâu cay để chế riễu Alen, nhưng hắn đã thúc báng súng tiểu liên vào lưng chàng, quát :
-Thôi, xuống đi.
Với 2 tay súng theo sau, Văn Bình đành tuân lệnh Alen mặc dầu chàng chỉ cần nhấc tay lên là gạt được khẩu tiểu liên đầy đạn của hắn. Fu Chun đã biết tài chàng nên đã cử toàn bộ tay súng giải chàng về phòng ngủ. Chàng cất tiếng chào :
-Chúc anh ngủ yên đêm nay. Từ cổ chí kim, tôi chưa thấy cuộc hợp tác thân mật nào phải dùng đến 3 khẩu súng máy để bảo đảm.
Fu Chun cười :
-Quả anh là vua đùa dai ! Theo tôi, hợp tác dưới mũi súng là chuyện rất thường tình trong làng do thám quốc tế. Thôi chào anh. Lát nữa, tôi sẽ ghé thăm anh.
Hành lang vắng tanh. Vũ trường Métro tắt hết đèn từ lâu. Đứa bé giữ thang máy có bộ mặt nhí nhảnh đã ngủ say ở góc. Thang máy tụt xuống thật nhanh. Văn Bình đi giữa, Alen kèm bên, sau lưng là 2 tên cận vệ to lớn. Bộ 3 súng sính áo tơi mưa ni lông, bên trong giấu súng. Không ai nói với ai 1 lời. Điếu Salem cháy đến gần môi, Văn Bình đứng lại châm điếu khác. Alen giục :
-Muốn hút mai mốt tha hồ hút.
Câu nói xốc nổi của Alen đã giúp Văn Bình khám phá thêm mưu mô của địch. Nhờ Yvon, địch biết được sự có mặt của ông Hoàng ngoài khơi. Tuy nhiên, Fu Chun chưa biết rõ tàu ngầm bỏ neo ở đâu. Hắn lừa chàng đánh điện ra khơi để phăng ra tọa độ của tiềm thủy đĩnh. Fu Chun đang chuẩn bị hạ sát ông Hoàng. Xong xuôi, hắn sẽ hạ sát chàng. Chắc Fu Chun đang mải phóng xe ra bờ biển. Chàng cần thử lại bài toán trước khi tỏ thái độ. Chàng bèn hỏi Alen, giọng lo âu :
-Ấy chết, tôi còn việc muốn bàn với Fu Chun. Phiền anh cho tôi quay lại 1 phút.
Alen gắt :
-Việc gì ? Quan trọng lắm không ?
Văn Bình đáp :
-Rất quan trọng.
Alen chắt lưỡi :
-Quan trọng đến mấy cũng chịu. Ông chủ đi rồi.
Một chiếc xe hơi đen đậu xịch bên đường. 4 người trèo lên. Gió khuya mơn man da mặt Văn Bình. Đến ngã tư, chàng thoáng thấy 1 chiếc Renault lao vun vút về phía bãi biển. Đánh cuộc 1 ăn 10, đó là xe của Fu Chun.
Văn Bình đoán không lầm. Fu Chun đang xả hết tốc lực trên đường đến khu Tây Điếm. Trời tối mờ mờ. Thỉnh thoảng 1 ngọn đèn lắc lư trong sương đêm chập chờn như ma trơi. Cơn mưa khuya lại trút xuống. Càu nhàu, Fu Chun mở quạt nước. Theo kinh nghiệm, hắn không vặn đèn pha sợ làm mốc cho địch rượt theo. Tâm thần bồi hồi, hắn có cảm giác như đang bị những cặp mặt vô hình bám sát lấy từng bước. Đậu xe, Fu Chun nhìn đồng hồ : hắn đến rất đúng giờ. Mặc cho những giọt mưa khá lớn tạt vào mặt, hắn không cần đội mũ, hoặc kéo cao cổ áo, cứ bước xăm xăm xuống bờ biển đá mọc lởm chởm. Đến 1 chỗ bằng phẳng, hắn rút cây đèn bấm chĩa  xuống biển, mở tắt nhiều lần làm hiệu. 1 tia sáng xanh lập lòe gần bờ. Bóng đen 1 chiếc canô hiện ra. Fu Chun hối hả trèo lên. 1 người râu quai nón vẻ mặt dữ tợn, đón Fu Chun 1 cách lễ phép. Fu Chun hất hàm :
-Sửa soạn xong chưa ?
Gã râu quai nón đáp :
-Thưa, xong rồi.
Canô được lắp động cơ cực mạnh. Công an và thương chính duyên hải thường dùng loại tàu nhẹ này để săn bắt hàng lậu ven biển. Ngoài gã râu quai nón, trong thuyền còn có 3 người Tàu khác, dáng dấp cứng nhắc, thoạt trông người ta biết ngay họ là quân nhân, tuy họ phục sức xuề xòa theo kiểu dân chài Hồng kông.
Thuyền máy đảo nhẹ rồi lướt ra khơi. Fu Chun và gã râu quai nón ngồi đối diện trong cabin chỉ huy. 1 bản đồ tham mưu vừa được căng rộng trên bàn. Những khung cửa mở ra biển đã được che kín bằng vải dầy. Không 1 tia sáng nhỏ nào lọt ra ngoài. Fu Chun trầm ngâm hút thuốc lá trong khi gã râu quai nón chúi mũi vào tấm bản đồ ni lông in nhiều màu. Đầu hắn đeo mũ nghe giống hệt mũ nghe của tổng đài viên điện thoại. Chốc chốc hắn lại quay sang bên phải kiểm điểm những cái đồng hồ tròn, bầu dục, hình thoi, đủ cỡ, được gắn thành hàng dài trên 1 cái tủ sắt vuông vức cao hơn đầu người. Đây là bộ óc điện tử tí hon có thể nghe hết những tiếng động trên biển trong tầm xa mấy chục cây số. Không những nghe hết, nó còn có đặc tài phân loại âm thanh. Ngồi trước máy, người ta có thể biết được trong tầm xa mấy chục cây số có những con tàu nào đang lặn ngầm hay là chạy trên mặt nước, trọng tải bao nhiêu, và thuộc kiểu nào, quốc tịch nào. Nó còn khám phá ra được những tiềm thủy đĩnh tắt máy nằm chết dưới đáy biển. Và không cần nhìn lên không trung, nó vẫn « nhìn thấy » những phi cơ từ xa tới. Thuyền máy càng lúc càng lướt nhanh trên mặt biển nhấp nhô. Nếu ai đứng trên mũi canô thì sẽ trông thấy lù lù trong sương mù xa xa đảo Lan Tao, đảo lớn nhất trong vùng Hồng kông. Đảo này gồm những đồi núi và đường xá hiểm trở, song du khách lại đến thăm đông đảo vì bãi tắm ở đó thật ngoạn mục, phong cảnh lại đượm vẻ cổ kính thoát tục với đồn binh Tung Chung được xây cất từ đầu thế kỷ trước để chống giặc biển. Và tu viện Po Lin sơn son thếp vàng.
Fu Chun hỏi :
-Đến nơi chưa ?
Gã râu quai nón lấy bút chì đỏ vẽ cái chấm lớn trên bản đồ, miệng lơ đãng :
-Thưa, sắp.
Đoạn xem đồng hồ, hắn nói tiếp :
-Đúng 5 phút nữa.
Fu Chun nôn nao khui chai rượu huýt ky. Hắn vốn bình tĩnh, mà giờ đây tâm thần lại xáo động vì công việc hắn đang tiến hành đã chứa chất nhưng yếu tố ghê gớm khả dĩ làm người bình tĩnh nhất phải bấn loạn. Hơi rượu thơm thơm thấm vào cổ họng, tạo cho hắn 1 cảm giác ấm áp và khoan khoái. Điệp vụ này mà thành công, hắn đòi gì Bắc kinh cũng phải thỏa mãn. Fu Chun có quá nhiều tiền, hắn không thèm tiền nữa. Cũng như mọi người đàn ông sống cô độc khác, hắn không thích tiền bằng đàn bà. Sau bao năm dọc ngang trong nghề, Fu Chun đã nếm đủ hương vị của ái tình. Cao lớn, khôi ngô, nhã nhặn, cường tráng, hắn hội đủ điều kiện để chinh phục phái yếu. Kể hết những thắng lợi về tình ái của hắn phải mất 1 cuốn sách dầy bằng cuốn tự vị. Hắn không hề yêu ai được lâu, cũng như con thuyền đánh cá không buông chèo lâu 1 nơi nào cố định.
Cho đến ngày kia, hắn gặp 1 nhan sắc siêu phàm.
Hồi ấy, Fu Chun hoạt động tại Mạc Tư Khoa. Bảo là hoạt động nghề nghiệp e không đúng vì hồi ấy, hắn được lệnh qua Liên sô để nghiên cứu kinh nghiệm tổ chức của RU. Vào 1 buổi sáng nóng bức, Fu Chun nằm dài trên bãi cát gần Hắc Hải và gặp nàng đang đi tới. Trung tâm nghỉ mát Sochi này giành riêng cho yếu nhân Sô viết và tân khách ngoại quốc nên Fu Chun đoán nàng là ái nữ 1 viên chức cao cấp. Nàng trẻ măng, tươi tắn như bông hồng mới nở dưới sương sớm. Nàng mặc áo tắm chẽn đen làm làn da trắng muốt được tôn hẳn lên. Fu Chun chồm dậy như bị điện giật. Mỹ nhân trên 15, 16 tuổi là cùng. Hắn đánh bạo cười với nàng. Nàng ngây thơ cười lại. Hắn mời nàng xuống biển. Ngoan ngoãn, nàng rẽ sóng nô đùa với hắn. Là tay bơi lội cừ khôi nên Fu Chun chinh phục cảm tình của  nàng rất dễ dàng. Từ đó, ngày 2 buổi dạy nàng bơi và trượt nước. Sau những giờ vẫy vùng dưới nước, nàng lên bờ, nằm nghiêng tắm nắng. Bộ bikini dính sát da ngực và vòng bụng khiến nàng gần như trần truồng. Trong giây phút say sưa, hắn ôm ghì lấy nàng. Rồi 2 người hẹn hò với nhau trong bóng tối của bờ biển. Nàng là con út của tướng Menkitsép ( Melkishev ), giám đốc phụ trách Tình báo Chiến lược Trung đông và  Viễn đông của RU. Fu Chun theo chân người đẹp về Mạc Tư Khoa. Sau 2 tuần ân ái đằm thắm và cuồng loạn, hắn đinh ninh chiếm được mỹ nhân làm vợ, nhưng hắn không còn dịp gặp lại nàng nữa. Mối tình thơ mộng bị đứt đoạn. Nửa năm sau, xem hình trên báo, hắn suýt ngất. Nàng lên xe hoa về nhà chồng. Và người chồng là 1 sĩ quan phản gián có cái tên mà Fu Chun suốt đời không quên : Lêônit.
Một đêm kia, Fu Chun mò đến ngôi nhà mát của Lêônit ở ngoại ô Mạc Tư Khoa. Và hắn gặp nàng. Nàng nói là vẫn còn yêu hắn, song ván đã đóng thuyền. Thân phụ nàng bắt nàng thành hôn với Lêônit, không muốn nàng làm vợ 1 người Tàu. Thân phụ nàng vốn ghét người da vàng. Fu Chun đau đớn về nước. Hắn còn đau đớn hơn khi được biết nàng có con với Lêônit. 3 năm sau, tình cờ Fu Chun gặp đôi vợ chồng nàng ở Bá linh. Cơn ghen bừng dậy trong lòng, hắn xô ghế đứng dậy gây sự với Lêônit. Nàng ôm đứa con mới đẻ, thút thít khóc. Cậy võ giỏi, Fu Chun nhường tình địch đánh trước. Hắn không ngờ Lêônit là đai đen đệ tam nhu đạo. Miếng atémi đầu tiên của Lêônit quật hắn ngã nhào. Khi tỉnh dậy thì thấy y sĩ ngồi bên. Vết thẹo trên đầu, Fu Chun mang theo trọn đời với mối thù chưa trả. Thời gian trôi qua, những người trong cuộc đã mang 2 thứ tóc trên đầu. Tuy nhiên, những sợi tóc gần vết thẹo vẫn xanh như hồi trẻ. Fu Chun trở thành cáo già gián điệp của Bắc kinh. Từ nhiều năm nay, hắn tung hoành trên đảo Hồng kông.
Nhờ cha vợ, Lêônit được thăng cấp nhanh vùn vụt. Hắn cũng trở thành chuyên viên tình báo lỗi lạc của Liên sô, và trèo lên chức giám đốc Viễn đông vụ của RU. Lâu lắm, mỗi người đi 1 ngả. Oái oăm thay, định mạng lại an bài cho đôi tình địch chạm trán với nhau 1 lần nữa. Fu Chun không ngăn được giận dữ khi nghe tin Lêônit có mặt trên đảo. Mối tình đầu tuyệt vọng vùng dậy trong lòng như 1 trận bão. Fu Chun lao đầu vào công tác 1 cách say sưa. Hắn quyết giết Lêônit cho bằng được.
Đêm ân ái năm xưa với nàng trên bờ biển Hắc hải cũng phẳng lì và chứa đầy bí mật như đêm nay trên biển Hồng kông.
Tiếng báo cáo của gã râu quai nón là Fu Chun bừng tỉnh :
-Thưa đã đến nơi.
Fu Chun hất hàm :
-Nghe được gì chưa ?
Gã râu quai nón chúi đầu vào cái máy điện kêu rè rè. Lông mày chổi sể của hắn dựng tua tủa trên cặp mắt đầy tròng trắng, lạnh lùng và gớm ghiếc. Miệng hắn mím chặt, khi mở ra hắn còn xấu xí hơn, với làn môi thâm xì, như môi người nghiện á phiện lâu năm với hàm răng cải mả khấp khểnh, luôn luôn đâm chĩa ra ngoài. Fu Chun đặt ly rượu, nhìn gã râu quai nón như muốn hỏi ý kiến. Không khí trong cabin hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng động cơ. Bồ hôi giỏ giọt trên trán gã râu quai nón mặc dầu bên ngoài đang mưa to, và trời gần sáng trên mặt biển không lấy gì làm nóng nực. Lát sau, hắn ngẩng đầu :
-Thưa, chưa nghe được gì. Có lẽ nó đã trốn ra khỏi khu vực này. Nó lẩn ra hải phận quốc tế thì khó tìm lắm.
-Vô lý. Nó không thể ra khơi. Bắt buộc nó phải ở gần bờ mới bắt được luồng sóng do cái răng giả của Yvon truyền đi. Đây là tầm xa nhất của luồng sóng : tàu địch  không  thể neo xa hơn được  nữa.
-Xin ông đợi lát nữa xem sao.
Fu Chun hỏi thêm :
-Độ bao lâu nữa thì sáng ?
Gã râu quai nón đáp :
-Còn 2 giờ rưỡi nữa. Mùa này, đêm thường ngắn.
Fu Chun lẩm bẩm :
-2 giờ rưỡi nữa ! 2 giờ rưỡi …
Fu Chun thừ người ra nghĩ ngợi. Đoạn hắn giơ tay xem đồng hồ. Từ nãy đến giờ, hắn coi giờ đã 4, 5 lần. Không lẽ chiếc đồng hồ Thụy sĩ Oméga kiểu đắt tiền nhất thế giới lại chạy nhanh hơn ngày thường. Con đường từ tiệm nhảy Métro về đến nhà trọ của Văn Bình không xa là mấy. Chậm lắm là sau 15 phút đồng hồ phải đến. Hắn đã dặn Alen rõ ràng : sau khi về đến nơi, việc đầu tiên là thúc giục Văn Bình đánh điện ra tiềm thủy đĩnh ngay cho ông Hoàng. Fu Chun hỏi gã râu quai nón :
-Từ trên bờ, hắn đã đánh điện xuống chưa ?
Gã râu quai nón đáp :
-Thưa chưa.
Con thuyền mặt chòng chành trên mặt biển bắt đầu động mạnh. Mưa rạng đông trút xuống ào ào. Fu Chun cằn nhằn :
-Thế này thì lạ thật !
Cửa cabin được xô sang bên, 1 cái đầu thò vào, nước mưa chảy lênh láng trên cái áo tơi đen :
-Thưa, ông gọi tôi ?
Sực nhận ra sự lố bịch của mình, Fu Chun xua tay :
-Không, chưa cần chú. Gác ở ngoài thấy gì không ?
Người gác cung kính đáp :
-Thưa trời mới sáng được chút thì tối sầm lại ngay. Tôi đeo kính hồng ngoại tuyến mà cũng chẳng thấy gì.
Gã râu quai nón bỗng reo ầm :
-Đây rồi. Thưa ông đây rồi.
Cái máy chữ tự động đập nhè nhẹ lên băng giấy. Fu Chun cầm chai rượu, tự thưởng 1 ly đầy. Giờ thành công của hắn đã tới. Văn Bình đã sa vào cạm bẫy của hắn. Nghe danh Z.28 từ lâu, giờ đây hắn mới biết chỉ là láo khoét. Ông Hoàng, nhà lãnh đạo điệp báo tài ba từng làm Đông nam Á giật mình kính phục, đã bị hắn lừa quá dễ dàng. Nghĩ đến bức thư đặc biệt từ Bắc kinh gởi đến khen ngợi sự thành công phi thường của hắn, hắn sướng run. Gã râu quai nón dán mắt vào băng giấy đang chạy lạch xạch trước mặt. Đột nhiên hắn thốt lên, giọng gần như mếu :
-Kìa, sao thế này.
Fu Chun hỏi dồn :
-Gì vậy ?
Gã râu quai nón tái mặt, tiếng nói của hắn bị vướng trong họng :
-Thưa ông … thưa ông …
Fu Chun vung tay gạt gã râu quai nón. Hắn nổi giận vì gã râu quai nón thường ngày lì lợm đã tỏ ra mềm yếu, nhút nhát như đàn bà con gái. Nghề gián điệp là nghề giành riêng cho những kẻ có dây thần kinh bằng thép, và vẻ mặt như tượng đá, không lộ cho người ngoài biết được nội tâm. Fu Chun thường loại khỏi tổ chức những nhân viên chưa vui đã cười toe toét, chưa buồn đã sịu mặt. Hắn vẫn khen gã râu quai nón là nhân viên có bản lãnh. Ngờ đâu … Mỉm cười khinh bỉ, hắn điểm mặt gã râu quai nón :
-Đồ vô tích sự. Tránh ra 1 bên cho tao xem.
Gã râu quai nón nắm lấy tay Fu Chun :
-Thưa ông, đừng đọc nữa. Tôi can ông.
Fu Chun tát gã râu quai nón :
-Không ngờ mày hèn đớn đến thế. Bao năm học tập, kinh nghiệm của mày ở đâu
-Thưa, tôi sợ lắm … sợ cho bệnh cũ của ông. Năm ngoái, ông bị thổ huyết. Tôi sợ …
-Câm miệng đi, không tao đánh gãy hết răng bây giờ.
Gã râu quai nón im thin thít, ngồi nép trong xó cabin. Fu Chun ngồi xuống bàn. Máy viễn ký đã ngưng chạy. Trên băng giấy chỉ vẻn vẹn 1 giòng chữ. Bảo là chữ là không đúng vì đó là 1 giãy dài liên tiếp dấu chấm và gạch nối.
Đó là một bức điện bằng mã tự. Lệ thường, người ta phải dùng mật mã. Nhưng đây lại là bức điện thường. Và lạ lùng biết bao ! Bức điện này ký tên Văn Bình nhưng không gửi cho ông Hoàng mà là gửi cho Fu Chun. Nghĩa là gửi cho hắn. Người ta  biết hắn chực sẵn trên biển nên mới có nhã ý đánh bức điện báo tin. Hắn chỉ cần một giây đồng hồ là đọc xong bức điện. Bồ hôi hắn toát ra đầm dìa. Mắt hắn hoa lên. Đầu hắn nặng chĩu như bị khối sắt ngàn cân đè xuống, đè xuống, rồi cán hắn bẹp dí. Fu Chun cố cưỡng lại. Hắn trợn mặt, nhìn lần nữa giòng chữ vô tri vô giác phơi bày trước mắt. Phải, đúng là bức điện gửi riêng cho hắn. Ruột gan Fu Chun sôi sùng sục. Hắn lờm lợm ở cổ họng. Buột miệng, hắn ho 1 tiếng. 1 giòng máu đỏ tươi trào ra. Rồi máu tuôn có vòi. Bệnh thổ huyết lại tái phát. Hồi nhỏ, đọc truyện Tam Quốc, hắn chê đô đốc Chu Du có tài nhưng thiếu bình tĩnh, nên bị Khổng Minh khiêu khích đến nỗi 3 lần hộc máu mà thác. Giờ đây hắn mới nhận được thực chất của tấn tuồng « tam khí Chu Du ».
Thần trí Fu Chun quay cuồng. Hắn tưởng như mặt biển đang đảo ngược, và hắn đang lăn tròn như chong chóng giữa trận ác phong, cát bay, đá chạy. Nhà thủ lãnh gián điệp hữu danh của Bắc kinh ở Hồng kông thu hết tàn lực vào nắm tay. Hắn đấm xuống bàn một cái thật mạnh, rồi gục đầu xuống. Máu miệng Fu Chun tiếp tục phun đổ ồng ộc. Trước khi bị hôn mê, hắn thốt ra những tiếng nhát gừng :
-Lão Hoàng … Lão Hoàng … ! Chết rồi ! …

Chương trước Chương sau