Bí mật núi sát nhân - Chương 14

Bí mật núi sát nhân - Chương 14

Bí mật núi sát nhân
Chương 14

Ngày đăng
Tổng cộng 70 hồi
Đánh giá 9.1/10 với 69646 lượt xem

Thi thể của Patrick Johnson được phát hiện lúc sáng sớm hôm sau bởi một nhóm học sinh lớp năm và các giáo viên của chúng đến từ một trường tiểu học bang Maryland, những người muốn tìm hiểu thêm về Teddy Roosevelt. Thật không may, họ đã tìm hiểu được nhiều hơn cả những gì họ muốn.
Cũng buổi sáng hôm đó Alex Ford đang lái chiếc Crown Vic ọp ẹp do chính phủ trang bị đến chỗ làm và nghĩ về những gì anh sẽ làm ngày hôm đó. Công việc cho mình ở Văn phòng Địa bàn Washington rất đa dạng. Giám đốc của WFO, tức đặc vụ phụ trách, thường được gọi tắt là SAIC, tin rằng, các đặc vụ có kinh nghiệm trong tất cả các lĩnh vực liên quan tới ngành Mật vụ là những đặc vụ giỏi chính vì điều đó. Về cơ bản thì Alex nhất trí với quan điểm này. Trong tuần này anh đã phải làm nhiệm vụ theo dõi một vài vụ việc đang dang dở, mất vài giờ cho việc áp giải tù nhân, đứng gác cho một số nhân vật chóp bu nước ngoài đang ở thăm và còn được triệu tập tham gia “Đội Người gọi cổng” túc trực 24/24 ở phòng giao ban của WFO.
Đội Người gọi cổng, một phần trong Ban Tình báo Bảo vệ của Cơ quan Mật vụ, được triệu tập bất kỳ khi nào có người bước tới Nhà Trắng, gọi cổng và đòi gặp Tổng thống mà không có lịch hẹn trước, chuyện này vậy mà xảy ra thường xuyên hơn hầu hết mọi người vẫn tưởng. Có một gã cứ sáu tháng lại xuất hiện một lần và khẳng định với những người canh gác rằng đây là nhà “của anh ta” còn tất cả họ đều là những kẻ xâm phạm. Số vụ như thế này cũng tăng vọt mỗi khi trăng tròn, Cơ quan Mật vụ đã phát hiện ra điều này. Những hành vi quái đản như vậy sẽ giúp cho kẻ gọi cổng có phần thưởng là một chuyến viếng thăm của Cơ quan Mật vụ, một quãng thời gian điều trị bệnh tâm thần, và có thể là một chuyến đi tới nhà tù hoặc bệnh viện tâm thần St. Elizabeth, tùy thuộc vào việc các đặc vụ thấy kẻ đó biến thái đến đâu.
Alex đậu xe, bước vào trong WFO, gật đầu với cô nàng bảo vệ hông nở đứng trong sảnh, quẹt thẻ an ninh của mình vào khe cắm ở thang máy và đi lên tầng bốn, nơi làm việc của Lực lượng Chuyên trách khu vực đô thị. Vì một phần kết quả công tác của mình, Alex được điều về Lực lượng Chuyên trách, giống như hầu hết các đặc vụ kỳ cựu ở WFO. Lực lượng Chuyên trách hợp tác chặt chẽ với cảnh sát các bang Virginia và Maryland cùng các lực lượng thực thi pháp luật liên bang khác trong vô số những vụ việc tội phạm tài chính. Đó là tin tốt. Tin xấu là bọn tội phạm hoạt động tích cực đến nỗi Lực lượng Chuyên trách có khối lượng công việc vượt quá khả năng giải quyết của mình.
Cơ quan Mật vụ có ba tầng trong tòa nhà này, và anh bước về phía ô làm việc không có vách ngăn của mình trong một khu vực trông rộng lớn trên tầng bốn. Có một bức e-mail từ Jerry Sykes, ATSAIC của anh, tức là trợ lý của đặc vụ phụ trách, nhắn anh lên tầng sáu ngay khi đến cơ quan.
Được thôi, kể ra thì cũng hơi khác thường, anh tự nhủ. Chẳng lẽ anh đã vi phạm quyền công dân nào đó mà anh không biết khi bắt giữ hai tên trộm máy ATM tối qua?
Alex đi thang máy lên tầng sáu, bước ra và đi dọc theo hành lang, gật đầu chào những người mà anh biết trên đường. Anh đi qua bảng phân công công việc treo trên một bức tường trong hành lang. Nó có những bức ảnh gắn nam châm của tất cả các đặc vụ tại WFO được xếp thành từng nhóm căn cứ vào nhiệm vụ hiện tại của họ. Đó là một cách rất tốt, cho dù không hề có gì là hiện đại để biết mọi người đang ở đâu và làm gì. Ngoài ra cũng còn có một bảng phân công nhiệm vụ điện tử dự phòng, bởi vì thế nào cũng có tay thích chơi khăm thường hoán đổi ảnh của các đặc vụ trên tấm bảng này sang những nhiệm vụ khác. Vậy là một đặc vụ đang làm nhiệm vụ ở Ban Hình sự bỗng thấy mình, ít nhất thì cũng là căn cứ vào bảng, đang nằm trong lãnh địa bàn giấy chán phèo của Ban Tuyển dụng.
Một vài trong số những bức ảnh được xoay lộn ngược xuống; điều đó có nghĩa là một đặc vụ đang rời khỏi WFO để thực hiện nhiệm vụ ở nơi khác. Ngoài ra còn có những chấm màu xanh và đỏ trên rất nhiều bức ảnh. Điều này không hề ám chỉ việc đặc vụ này ủng hộ Đảng Cộng hòa hay Đảng Dân chủ, mặc dù nhiều đặc vụ vẫn nhồi chuyện láo toét này vào đầu bạn bè và người thân của họ đến đây thăm; nó chỉ đơn giản cho biết người đặc vụ đó sống ở Virginia hay Maryland.
Sykes đứng lên khỏi bàn khi thấy Alex xuất hiện ở ngưỡng cửa.
“Xin mời ngồi, Alex,” Sykes nói, và ra hiệu về phía một chiếc ghế.
Alex ngồi xuống và cởi cúc áo vest. “Vậy là tôi đang gặp rắc rối, hay đây chỉ là một cuộc hẹn hò vui vẻ?” Alex mỉm cười và ơn Chúa, Sykes cũng ngoác miệng cười đáp lại.
“Đã nghe nói về hành động anh hùng của anh tối qua. Chúng tôi rất yêu quý những đặc vụ làm việc thêm thời gian không tính tiền như thế. Xin cứ tự nhiên làm thế thường xuyên hơn nhé.”
“À, tôi cũng sẽ không từ chối một mức tăng lương dễ chịu coi như một lời cảm ơn đâu.”
“Cứ việc mơ đi. Có trò chơi mới tinh cho anh đây, chuyện cực kỳ sốt dẻo.” Anh ta gõ gõ một tập hồ sơ nằm trên bàn mình. “Cái này được chuyển gấp từ Trụ sở chính đến cho SAIC ở đây, và rồi được chuyển xuống cho tôi.”
Alex tỏ vẻ nghi ngại. “Công việc của tôi cũng bận kín rồi, Jerry. Chừng nào mà con người ta còn sử dụng tiền, sẽ có những người khác cố tìm cách đánh cắp hoặc làm giả nó.”
“Tạm thời quên chuyện đó đi. Anh thấy điều tra một vụ án mạng thì sao nhỉ?”
“Tôi không nhớ là có điều đó trong chức năng nhiệm vụ của chúng ta,” Alex chậm rãi nói.
“Kiểm tra phù hiệu và séc thanh toán lương của anh đi. Trong đó nói là Bộ Nội an chứ không phải Bộ Tài chính nữa đâu, vì vậy chúng ta có rất nhiều kẹo mới trong túi của mình để chia cho mọi người.” Sykes liếc nhìn vào hồ sơ. “Một người đàn ông tên là Patrick Johnson được tìm thấy sáng nay trên đảo Roosevelt với một vết súng bắn trong miệng anh ta, một khẩu súng ổ quay và một chai whiskey bên cạnh anh ta cùng một lá thư tuyệt mệnh trong túi áo.”
“Và anh ta là...?” Alex hỏi.
“Làm việc ở N-TAC,” Sykes trả lời, ám chỉ đến Trung tâm Đánh giá Đe dọa Quốc gia. “Nói cách khác, anh ta là người của chúng ta. Đó là lý do anh tham gia vào vụ này.”
“Nhưng thật ra N-TAC đâu có còn là của Cơ quan Mật vụ nữa, ít nhất cũng là sau quyết định cải tổ cộng đồng tình báo. Giờ nó thuộc NIC cơ mà. Cùng với hầu hết tất cả mọi thứ chết tiệt khác.”
“Chính xác, nhưng chúng ta vẫn còn dính ngón tay vào cái bánh đó, và ít nhất về danh nghĩa thì Johnson vẫn là nhân viên chung của Mật vụ và Trung tâm Tình báo Quốc gia.”
“Phát súng bắn vào miệng, anh ta có thể còn say khướt, một khẩu súng ổ quay ngay bên cạnh cùng lá thư. Có gì để điều tra nữa đâu?”
“Từ đầu đến giờ thì có vẻ đây là một vụ tự sát, và có thể là đúng thế thật. Nhưng vì chuyện xảy ra tại khu vực của liên bang và anh ta cũng là một nhân viên liên bang, cả FBI và lực lượng cảnh sát Đô thị đều tham gia điều tra. Nhưng chúng tôi muốn chúng ta cũng có người để mắt nhằm bảo vệ lợi ích của mình. Nếu đó là một vụ tự sát, chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc. Nhưng nếu đó lại là chuyện khác, hừm, khi đó, chúng ta cần phải lần cho ra. Đó là lý do anh cần tham gia.”
“Tại sao lại là đảo Roosevelt. Chẳng lẽ Johnson là kẻ thần tượng T. R. à?”
“Đó là điều anh phải tìm cho ra. Nhưng đừng có để FBI dắt mũi anh đấy.”
“Vậy tại sao tôi lại may mắn thế, Jerry?” Alex hỏi. “Ý tôi là chẳng phải đây là việc của Bộ phận Điều tra sao?”
“Đúng. Nhưng tôi thích anh,” Sykes trả lời với giọng châm biếm. “Và sau tất cả ngần ấy thời gian làm nhiệm vụ bảo vệ, anh thực sự cần có càng nhiều kinh nghiệm làm việc thực tế càng tốt.”
“Nực cười thật, đó chính là những gì họ nói khi tôi đi vào công việc bảo vệ.”
“Có ai bảo cuộc sống là công bằng đâu?”
“Chắc chắn không phải là người từng mang phù hiệu,” Alex bật lại.
Sykes lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. “Anh đã thấy bọn trẻ lăng xăng ở đây rồi đấy. Họ vừa rất có năng lực vừa thông minh và làm việc rất năng nổ, nhưng kinh nghiệm trung bình của họ mới chỉ là sáu năm. Anh thì có gấp ba lần như thế. Và nhân tiện nói về những đặc vụ trẻ của chúng ta, hãy đưa Simpson đi cùng nhé. Lính mới cũng cần có thời gian hòa nhập.”
“Tôi đang tò mò,” Alex nói. “Simpson có ai đó giật dây từ bên trên phải không?”
“Tại sao?” Sykes hỏi, mặc dù Alex đinh ninh là anh nhìn thấy một nụ cười thoáng hiện trên mặt anh ta.
“Bởi vì cái nhiệm vụ bảo vệ chán chết dường như không hề đả động gì đến em lính mới đó cả, đó là lý do tại sao.”
“Tất cả những gì tôi có thể nói là Simpson là người thân được nâng đỡ của một trong những vị tai to mặt lớn, và người ta có xu hướng ưu ái một chút với em lính mới đó. Đừng có so bì như vậy. Hồ sơ đây. Hiện trường vụ án đang chờ anh đấy. Đi bắt chúng đi.”
Khi Alex đứng dậy, Sykes nói thêm. “Thời gian báo cáo vụ này là chín mươi ngày. Chúng tôi muốn có những bức e-mail chi tiết mỗi ngày. Và xin nhắc để anh nhớ, chúng sẽ được gửi thẳng cho SAIC và Trụ sở chính.”
“Được rồi.”
“Như tôi đã nói rồi đấy Alex, vụ này rất nóng, hãy dành cho nó sự quan tâm thỏa đáng.”
“Tôi hiểu rồi, Jerry.”
Alex quay trở lại bàn làm việc của mình, treo áo khoác ra sau ghế và mở tập hồ sơ ra. Thứ anh nhìn thấy trước tiên là một bức ảnh của Patrick Johnson trông cực kỳ sống động. Có một dòng ghi chú viết tay cho thấy Johnson đã đính hôn. Tên và số điện thoại người vợ chưa cưới của anh ta ở dưới dòng ghi chú này. Alex đoán người phụ nữ chắc đã được thông báo về cái chết của anh ta. Lý lịch công việc của Johnson hoàn toàn bình thường.
Johnson đã làm việc ở bộ phận N-TAC của Trung tâm Tình báo Quốc gia, hay NIC như cánh quan chức ở thủ đô vẫn gọi. Nói một cách dễ hiểu, N-TAC chắp nối các thông tin và chiến lược mà cảnh sát có thể sử dụng để ngăn chặn bất kỳ điều gì từ những âm mưu ám sát Tổng thống cho đến những vụ tấn công khủng bố hay một vụ xả súng học đường khác tương tự vụ Columbine. Không một nhân viên Mật vụ nào muốn bắt giữ một thủ phạm ám sát. Vì điều đó có nghĩa là người mà bạn bảo vệ đã chết rồi.
Alex còn nhớ vụ tranh luận gay gắt đã bùng lên khi NIC tuyên bố muốn sáp nhập N-TAC vào đế chế tình báo của mình. Cơ quan Mật vụ đã phát động một chiến dịch phản công mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Tổng thống đứng về phe Gray và NIC. Tuy nhiên, vì Cơ quan Mật vụ có mối quan hệ đặc biệt với Tổng thống, nên cơ quan này được phép giữ lại chút liên hệ với N-TAC, đó là lý do tại sao về danh nghĩa thì Johnson vẫn là nhân viên chung của cả Cơ quan Mật vụ, dù chỉ là về danh nghĩa.
Alex lật giở qua toàn bộ tập hồ sơ và thầm ghi nhớ trong đầu những chi tiết quan trọng. Cuối cùng, anh đứng dậy và choàng áo khoác lên người. Anh gọi Simpson trên đường đi ra.
Jackie Simpson trông khá xinh xắn với mái tóc đen cùng một làn da màu ôliu và những đường nét thanh tú sắc sảo trên khuôn mặt và sự nổi bật của một đôi mắt xanh biếc. Mặc dù là lính mới tại Cơ quan Mật vụ, nhưng cô hoàn toàn không hề mù mờ khi nói đến công tác điều tra, vì cô đã có gần tám năm làm sĩ quan cảnh sát trước khi gia nhập Cơ quan Mật vụ. Khi Simpson nói, không ai không nhận ra cái giọng gốc miền Nam, mà trong trường hợp của cô là ở Alabama. Cô mặc một bộ vest với quần và đeo súng trên một chiếc bao cài sát dưới cánh tay trái. Alex nhướng lông mày lên khi nhìn thấy đôi guốc cao 3 inch lênh khênh mà cô đi dưới chân vẫn khiến cô thấp hơn anh đến cả 6 inch. Sau đó anh nhìn đến viền chiếc khăn tay màu đỏ thò ra từ túi áo ngực của người phụ nữ. Alex cũng biết rằng khẩu súng ngắn của cô là loại hàng thửa riêng mà không hiểu sao cô lại được phép mang. Cơ quan Mật vụ muốn có sự thống nhất trong vấn đề vũ khí của các nhân viên, đề phòng trường hợp họ phải chia sẻ đạn dược khi chạm súng.
Giống như nhiều người khác trong một công việc mới, cô tràn trề lòng nhiệt tình xốc nổi cũng như sự thiếu tế nhị đến giật mình. Khi được thông báo về nhiệm vụ mới của hai người, cô trả lời bằng câu, “Tuyệt.”
“Kể ra cũng không tuyệt lắm đối với Patrick Johnson,” Alex nhận xét.
“Ý tôi không phải là như thế.”
“Rất vui khi nghe cô nói vậy. Chúng ta đi thôi.” Alex bước đi rất nhanh, để mặc Simpson vội vã bám theo anh.

Chương trước Chương sau