Bí mật núi sát nhân - Chương 51

Bí mật núi sát nhân - Chương 51

Bí mật núi sát nhân
Chương 51

Ngày đăng
Tổng cộng 70 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 69643 lượt xem

Đúng một giờ chiều chiếc Air Force One hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Pittsburgh. Tất cả những hoạt động giao thông khác đều được chuyển ra khỏi khu vực, mọi việc cũng sẽ y như vậy khi chiếc Air Force One cất cánh trở lại sau đó. Hàng xe xếp kéo dài đã sẵn sàng lên đường. Trong một đoàn xe tùy tùng của Tổng thống có một nguyên tắc cơ bản mà không một ai được phép quên: Khi bàn tọa của Tổng thống chạm xuống mặt ghế trong chiếc Quái vật, đoàn xe tùy tùng sẽ lăn bánh. Và nếu lúc đó bạn chưa kịp ngồi ngay ngắn vào một trong những chiếc xe khác khi điều đó xảy ra, bạn sẽ không được tham gia vào bữa tiệc.
Con đường mà đoàn xe hộ tống của Tổng thống đi qua đã được Cơ quan Mật vụ phong tỏa từ rất lâu trước đó. Những hành khách và lái xe cáu kỉnh ngồi hai bên đường hậm hực nhìn Quái vật và hai mươi sáu chiếc xe khác lăn bánh qua. Bên trong chiếc limousine gồm có Brennan, Phu nhân, bà Chánh văn phòng, Thống đốc bang Pennsylvania và Carter Gray.
Khi đoàn xe rẽ vào nơi tổ chức buổi lễ, đã có hơn mười nghìn người đứng chen chúc, vẫy những tấm băng rôn và biển bảng để thể hiện sự ủng hộ của họ đối với thị trấn và nhân vật cùng tên của nó. Những chiếc xe của giới truyền thông quốc gia đậu kín bên ngoài hàng rào. Những phóng viên tường thuật trực tiếp cả nam lẫn nữ ăn mặc chải chuốt bóng lộn đứng cạnh những nhân vật trẻ trung sành điệu hơn, nhưng cũng chải chuốt không kém của các hệ thống truyền hình cáp ăn khách. Cùng nhau, họ sẽ truyền trực tiếp sự kiện này tới toàn nước Mỹ và cả thế giới, mặc dù theo đủ những góc độ khác nhau; tiếng nói của những nhà báo trẻ thường tỏ ra giễu cợt hơn đối với các nghi lễ hào nhoáng như thế này.
Alex Ford được bố trí gần sân khấu, nhưng sau đó anh di chuyển ra phía sau một khu vực được căng dây quây lại và tiến về phía đoàn xe khi rẽ vào khu vực đã được quây rào. Anh giật bắn mình khi nhìn thấy Kate, Adelphia và Hội Camel trong đám đông, mới đi vào được nửa đường nhưng vẫn đang cố chen về phía trước. Kate vẫy tay để thông báo là cô đã nhìn thấy anh. Anh không vẫy tay đáp lại mà chỉ khẽ gật đầu về phía cô, rồi sau đó anh quay lại cố gắng quan sát để phát hiện những nguy cơ có thể xuất hiện. Vì đám đông quá lớn và ồn ào nên điều đó dường như là không thể. Tuy nhiên, máy dò kim loại đã được lắp đặt tại tất cả những điểm dành cho người đi bộ cũng giúp Cơ quan Mật vụ dễ thở hơn một chút. Alex chăm chú nhìn hàng cây phía xa hồi lâu. Anh biết chắc những xạ thủ bắn tỉa đã được bố trí ở đó, mặc dù anh không thể nhìn thấy họ. Trong trường hợp cần thiết, đừng có bắn trượt đấy, mấy anh bạn, anh thì thầm với chính mình.
Khi Tổng thống xuất hiện, xung quanh ông ta được bao kín bởi nhóm bảo vệ đặc biệt, một bức tường gồm áo giáp chống đạn Kevlar và chính xương thịt của họ che chở cho ông ta. Alex biết những đặc vụ này; họ là một đội vững vàng như đá tảng.
Tổng thống bước lên sân khấu và bắt tay một số nhân vật quan trọng trong khi Phu nhân, Thống đốc, bà Chánh văn phòng và Gray lần lượt ngồi xuống ghế của mình sau bục. Một phút sau Brennan cũng tới ngồi cùng họ.
Buổi lễ bắt đầu đúng như kế hoạch. Thị trưởng và một số nhân vật chóp bu địa phương phát biểu. Ai cũng cố nói hay hơn người trước mình khi thi nhau ca ngợi Tổng thống và thị trấn của họ. Sau đó Thống đốc huyên thuyên dài hơn một chút so với quy định của chương trình, khiến cho bà Chánh văn phòng bắt đầu cau có, gõ gõ đôi guốc cao gót của mình. Chặng dừng chân tiếp theo của chiếc Air Force One là một buổi lễ gây quỹ ở Los Angeles với tầm quan trọng to lớn hơn nhiều - ít nhất cũng là theo suy nghĩ của bà ta - so với buổi lễ đặt lại tên cho cái thị trấn bé bằng lỗ mũi nhưng lại có tham vọng không hề nhỏ thuộc bang Pennsylvania này, cho dù là để tôn vinh ông chủ của bà ta.
Alex tiếp tục quan sát đám đông. Anh để ý mấy tay quân nhân ngồi ở hàng ghế đầu, gần hàng dây phân cách. Căn cứ vào những bộ quân phục, anh thấy rằng hầu hết bọn họ là quân nhân chính quy. Một số người cụt chân cụt tay, có lẽ là sau những giai đoạn chiến đấu ở Trung Đông. Có hai người Vệ binh Quốc gia, gồm cả một người có chiếc móc sắt thay cho bàn tay trái. Alex lắc đầu thương cảm khi nghĩ đến sự hy sinh của họ. Chắc chắn Brennan sẽ đi xuống và nói chuyện với những quân nhân này sau khi phát biểu xong. Xưa nay ông ta vẫn rất giỏi trò này.
Khi ánh mắt của Alex lướt qua hàng nghìn khuôn mặt trong đám đông, anh nhận thấy là có khá nhiều người gốc Trung Đông. Họ ăn mặc giống hệt như tất cả những người khác xung quanh. Họ mang những tấm biển nhỏ và cài những chiếc huy hiệu mang dòng chữ “Hãy bỏ phiếu lại cho Brennan” và tỏ ra chẳng khác gì so với cả đám đông hạnh phúc, tự hào và yêu nước xung quanh. Tuy nhiên, Alex hoàn toàn không thể biết rằng nhiều người trong số đó không hề có chút gì là hạnh phúc, tự hào hay yêu nước.
Người của Thuyền trưởng Jack được bố trí thành những nhóm khác nhau rải khắp đám đông để hỏa lực của họ có thể bao quát khu vực lớn nhất phía trước bục phát biểu. Tất cả họ đều đã dán chặt mắt vào tay Vệ binh Quốc gia mang móc sắt. Sau đó thì mọi chuyện đều dễ dàng, vì ông ta lúc nào cũng đứng sát bên hàng dây phân cách, chờ đến lượt mình bắt tay Tổng thống.
Quả thật, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi James Brennan.
Vào khoảng thời gian chiếc Air Force One đang chuẩn bị hạ cánh xuống Pittsburgh, một chiếc trực thăng đen bóng cũng đang cất cánh từ sân bay trực thăng ở khu trung tâm thành phố New York và hướng về phía Nam. Ngồi bên cạnh phi công là một người đàn ông khác mặc bộ quần áo bay. Một trong những chiếc ghế phía sau là Tom Hemingway. Trên tay gã là một chiếc tivi xách tay mà gã đang chăm chú theo dõi. Đám đông ở Brennan quả là rất lớn, và toàn bộ khu vực tổ chức buổi lễ chật cứng người. Đó chính là điều khiến Hemingway lo lắng nhiều nhất. Đám đông.
Gã kiểm tra đồng hồ và ra lệnh cho phi công tăng tốc. Chiếc trực thăng lao vút qua bầu trời khu Manhattan.
Suốt hai tiếng đồng hồ vừa qua Djamila đưa bọn trẻ ra ngoài chơi. Cô rẽ chiếc xe thùng vào lối đi trước cửa gia đình Franklin. Kế hoạch của cô là làm cho cả ba đứa trẻ một bữa trưa gọn nhẹ và sau đó sẽ lên đường. Khi đang mở cửa, bế đứa út bên hông và dắt theo hai đứa lớn phía sau, cô giật bắn mình và chết điếng người đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi đứa trẻ.
Lori Franklin đang nói chuyện điện thoại trong phòng nghỉ, vẫn mặc bộ đồ chơi tennis, mặc dù cô ta đi chân trần.
Cô ta mỉm cười chào Djamila và ra hiệu sẽ kết thúc cuộc gọi điện trong vòng một phút nữa.
Sau khi cô ta đã tắt máy, Djamila vội nói, “Thưa bà, tôi không nghĩ bà lại đang ở nhà. Bà nói bà đến câu lạc bộ chơi tennis và ăn trưa luôn ở đó.”
Franklin quỳ thụp xuống và ôm chầm lấy hai con trai của mình khi chúng chạy ùa tới. Sau đó cô ta nhận lại đứa bé từ Djamila.
“Tôi biết, Djamila, nhưng tôi đã đổi ý rồi. Tôi đã nói chuyện với mấy người bạn của mình ở câu lạc bộ, và họ đang chuẩn bị tới tham dự buổi lễ đặt lại tên thị trấn. Nên tôi quyết định sẽ đi cùng.” Cô ta cúi xuống và nói với hai cậu con trai lớn. “Cả các con cũng đi nữa.”
Djamila hít một hơi thật nhanh. “Bà đưa chúng đi ư?”
Franklin đứng lên rồi nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu con trai và vẫy vẫy. “Vậy còn anh bạn nhỏ này.” Cô ta thủ thỉ với đứa bé. “Con có muốn đi gặp Tổng thống không? Muốn không?” Cô ta ngước lên nhìn Djamila. “Sẽ vui lắm đấy. Không phải ngày nào Tổng thống cũng tới thị trấn này đâu.”
“Bà đến buổi lễ đặt tên ư?” Djamila thốt lên bằng một giọng khe khẽ, hoài nghi.
“À, thì tôi bỏ phiếu cho ông ta mà, cho dù George cho rằng ông ta là một thằng ngốc. Đây là nói giữa cô với tôi biết với nhau thôi.” Cô ta nói thêm.
“Nhưng, thưa bà, ở đó sẽ rất đông người. Tôi thấy trên báo viết như vậy. Bà có nghĩ đưa bọn trẻ đi là tốt không? Chúng còn rất nhỏ và...”
“Tôi biết, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời dành cho chúng, cho dù chúng có nhớ hay không. Khi lớn lên, các con trai của tôi có thể nói rằng chúng đã từng tới đó. Giờ thì tôi sẽ tranh thủ tắm qua một lát. Tôi nghĩ chúng ta có thể chuẩn bị bữa trưa từ trước...”
“Chúng ta?” Djamila nói. “Bà muốn cả tôi cũng đi ư?”
“À, tất nhiên, tôi cần cô giúp đẩy xe với đủ thứ đồ linh tinh của chúng nữa. Và vì ở đó rất đông, nên tôi sẽ cần thêm người trông nom và giữ để lũ trẻ không bị lạc.”
“Nhưng ở đây tôi còn rất nhiều việc.” Djamila nói với vẻ ngơ ngẩn, như thể lúc này cô chỉ quan tâm đến công việc nhà.
“Đừng có ngốc nghếch thế. Đây cũng sẽ là trải nghiệm tuyệt vời đối với cả cô mà, Djamila. Cô sẽ được tận mắt chứng kiến điều thực sự khiến cho đất nước này trở nên vĩ đại đến thế. Cô biết đấy, chúng tôi thậm chí cũng có thể gặp Tổng thống. George sẽ sẵn sàng ăn sống cả tim mình ngay cả khi anh ấy nói anh ấy không thích Brennan.”
Franklin lên gác để tắm và thay đồ. Djamila ngồi xuống một chiếc ghế để trấn tĩnh lại. Cậu bé lớn nhất giật giật gấu váy cô, đòi cô phải xuống phòng chơi với chúng. Thoạt đầu Djamila cưỡng lại nhưng cuối cùng cô lại đi theo. Khi nghe thấy tiếng vòi hoa sen bắt đầu xả nước trong phòng tắm của Franklin, cô biết mình cần có chút thời gian để suy nghĩ.
Cô đặt đứa bé sơ sinh vào trong xe đẩy và dành một chút thời gian chơi với hai đứa lớn. Sau đó cô vào nhà tắm vã chút nước lạnh lên mặt. Tiếng nước từ vòi hoa sen vẫn chảy trên gác. Djamila biết là Franklin không bao giờ tắm nhanh.
Cuối cùng, Djamila biết không còn cách nào khác. Cô đi tìm chiếc túi xách của mình.
“Cơn bão đang đến,” cô tự nói với mình, thực hành lại trước khi cô phải nói câu đó qua điện thoại di động của mình. Đó là bốn từ đơn giản và rồi vấn đề của cô sẽ kết thúc, mặc dù vậy cô vẫn sởn hết gai ốc. Có lẽ đó cũng không hẳn là một giải pháp tốt đối với Lori Franklin, người đã chọn ngày hôm nay trong tất cả các ngày để làm điều gì đó với các con trai của mình.
Khi cô nhìn thấy chiếc túi xách của mình nằm lật úp trên sàn nhà, tim cô gần như ngừng đập. Cô đã thật ngu ngốc khi để nó trên ghế và quên không để nó lên chỗ cao hơn. Cô khuỵu hai đầu gối xuống và cuống cuồng lục tìm những thứ đồ trong túi bị rơi khắp xung quanh. Điện thoại của cô! Điện thoại của cô đâu rồi?
Cô hộc tốc chạy sang phòng chơi và tìm thấy đứa lớn nhất Timmy, thằng bé có thói quen lấy đồ ra khỏi túi xách của cô. Cô chộp lấy thằng bé và cố gắng nói bằng một giọng bình tĩnh hết mức có thể, “Điện thoại của Nana đâu rồi, Timmy, cậu bé hư này. Con lại lấy điện thoại của Nana phải không?”
Thằng nhóc gật đầu và mỉm cười, rõ ràng là rất lấy làm thích thú.
“Được rồi, cậu bé hư, con dẫn Nana tới chỗ để điện thoại đi. Nana đang cần điện thoại. Con chỉ cho Nana nhé, được không?”
Nhưng thằng bé không nhớ đã để chiếc điện thoại ở đâu. Hai cô cháu lục lọi khoảng mười phút và thằng bé dắt cô đến hết chỗ này sang chỗ khác. Với mỗi lần thất bại, tâm trạng của Djamila lại càng chùng xuống sâu hơn, sâu hơn. Và rồi cô nghe thấy tiếng xả nước ngừng lại. Cô nhìn đồng hồ của mình. Cô sẽ phải rời khỏi nhà trong một khoảng thời gian ngắn nữa, nếu không cô sẽ bị chậm so với kế hoạch. Cô cuống cuồng suy tính. Và rồi cô tìm ra giải pháp: Cô có thể sử dụng điện thoại của gia đình Franklin để gọi vào điện thoại di động của mình và tiếng chuông đổ sẽ cho cô biết nó đang ở đâu. Cô vừa đi quanh nhà vừa bấm số điện thoại. Tuy nhiên, cô không nghe thấy gì. Chắc chắn Timmy đã bấm vào phím silent trên điện thoại của cô khi thằng bé lấy nó ra khỏi túi xách. Cô lại nảy ra một ý nghĩ khác. Đơn giản cô chỉ việc sử dụng điện thoại của gia đình Franklin mà gọi. Cô bắt đầu bấm số và chợt nhận ra cách này cũng không ăn thua. Người ở đầu dây bên kia sẽ không trả lời. Người này, như cô được chỉ thị, sẽ chỉ nhận cuộc gọi nếu tên và số điện thoại của Djamila hiện lên trên màn hình điện thoại. Cô vội chạy ra cửa sổ trước và nhìn ra ngoài. Cô có thể nhìn thấy anh ta không? Liệu cô có thể ra hiệu cho anh được không? Nhưng cô không nhìn thấy ai cả. Không một ai. Hoàn toàn chỉ có mình cô.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đi lại trên gác. Cô chạy vụt trở lại vào bếp và mở một ngăn tủ ra. Djamila rút ra một con dao thái thịt và khẽ khàng lần đường lên gác, đến nơi cô gõ nhè nhẹ lên cánh cửa phòng Franklin.
“Có chuyện gì đấy?”
“Thưa bà?”
“Cô có thể vào đây.”
Cô mở cửa, đóng lại và khóa chặt nó sau lưng mình. Sau đó cô nhận ra là Franklin đang quấn quanh mình một tấm khăn tắm và đang xếp một loạt những loại quần áo khác nhau trên giường.
Cô ta liếc nhìn Djamila. “Lẽ ra tôi phải cho mình thêm chút thời gian lựa chọn thứ gì đó mới được. Mấy đứa nhỏ sẵn sàng chưa?”
“Thưa bà?”
“Sao cơ?”
“Thưa bà, tôi thực sự nghĩ là tốt hơn hết bà nên đi một mình. Mấy đứa nhỏ, chúng sẽ ở với tôi.”
“Vớ vẩn, Djamila,” Franklin trả lời. “Tất cả chúng ta cùng đi. Nào, theo cô thì màu xanh lục hay màu xanh da trời?” cô ta giơ cả hai món đồ lên.
“Màu xanh da trời,” Djamila lơ đãng nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Còn bây giờ đến giầy.”
Franklin bước vào trong phòng để đồ và nhìn qua những đôi giầy của mình.
“Thưa bà, tôi thực sự nghĩ là tốt hơn hết bà nên đi một mình.”
Franklin bước ra khỏi phòng để đồ, vẻ hơi khó chịu lộ rõ trên nét mặt cô ta. “Djamila, tôi không thể bắt ép cô phải đi, nhưng mấy đứa nhỏ và tôi sẽ đi.” Cô ta khoanh tay lại trước ngực và nghiêm khắc nhìn người trông trẻ của mình. “Nói cho tôi biết, có phải cô thấy khó chịu khi đi gặp Tổng thống của chúng tôi, đúng không?”
“Không, đây không phải là vấn đề…”
“Tôi biết là có rất nhiều chuyện căng thẳng giữa nước Mỹ và phần thế giới của các cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể bày tỏ lòng tôn trọng với nhà lãnh đạo của chúng tôi. Xét cho cùng, cô đã tới đây. Cô có rất nhiều cơ hội ở đây. Và điều khiến tôi thực sự không hài lòng là người ta thi nhau tới đất nước này, kiếm tiền rồi kêu ca và chê bai rằng chúng tôi là những kẻ xấu xa làm sao. Nếu người ta ghét chúng tôi nhiều đến mức ấy, họ có thể quay trở về nơi họ đã từ đó ra đi!”
“Thưa bà, tôi không hề ghét đất nước này, bất kể tất cả những gì nó đã gây ra với nhân dân của tôi, tôi không hề ghét.” Ngay lập tức Djamila biết mình đã phạm sai lầm.
“Chúng tôi đã làm cái quái gì với Saudi Arabia cơ chứ? Đất nước tôi đã đổ rất nhiều thời gian và tiền bạc vào Trung Đông, cố gắng làm nó trở nên tự do, và chúng tôi đã được gì trong chuyện này nào? Chỉ là thêm đau đớn, khổ sở và tăng thuế.” Franklin hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. “Nghe này, tôi không thích cãi vã như thế này, Djamila. Thực sự là tôi không hề muốn. Đơn giản tôi nghĩ là sẽ rất vui khi có một bữa trưa ngon lành và đi tới tham dự sự kiện này. Khi chúng ta tới đó, nếu đám đông quá hỗn độn và mọi chuyện không được thoải mái lắm, thì chúng ta chỉ việc rời khỏi đó là xong, được chứ? Còn bây giờ, cô đi kiểm tra xem lũ trẻ đã sẵn sàng chưa, được không? Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ xuống.” Franklin trở vào phòng để đồ của mình.
Djamila rút con dao thái thịt ra khỏi túi của mình, thu hết can đảm để làm cái việc mà cô phải làm. Cô bước về phía trước một bước và đứng khựng lại. Bỗng nhiên Franklin bước ra khỏi phòng để đồ và há hốc miệng nhìn Djamila.
“Djamila?” cô ta thốt lên với vẻ khiếp đảm, vừa nhìn người trông trẻ vừa liếc nhìn con dao.
Vẻ mặt của người phụ nữ kia biểu lộ cho Franklin tất cả những gì cô ta cần biết.
“Ôi, lạy Chúa tôi.” Franklin cố đóng sập cửa phòng để đồ lại để Djamila không kịp chạm tới cô ta, nhưng Djamila quá nhanh. Cô túm lấy tóc Franklin và kề lưỡi dao vào cổ cô ta.
Lori Franklin bắt đầu òa khóc nức nở. “Tại sao cô lại làm chuyện này?” cô ta kêu ré lên. “Cô định hại các con tôi phải không! Tôi sẽ giết cô nếu cô động tới chúng!”
“Tôi không hại các con của bà, tôi thề như vậy!”
“Nếu thế thì tại sao cô lại làm chuyện này?”
“Bà không được đi gặp Tổng thống!” Djamila gầm gừ đáp lại. “Nằm xuống sàn nhà. Nào, nếu không bà sẽ không được sống mà nhìn các con mình trưởng thành đâu.” Cô ấn lưỡi dao sát vào cổ Franklin.
Vừa run lẩy bẩy, Franklin vừa nằm sấp xuống sàn nhà. “Đừng động đến các con tôi!”
Djamila với tay và giật lấy sợi dây điện thoại ra khỏi ổ cắm sát tường để trói Franklin, buộc tay và chân cô ta lại với nhau. Sau đó cô xé một mảnh vải từ khăn trải giường, bịt miệng cô ta lại.
Cô vừa làm xong những việc này thì có tiếng gõ trên cửa phòng ngủ, và cô nghe thấy tiếng Timmy đang hỏi rất khẽ khàng, “Mẹ ơi? Nana ơi?”
Trong khi Franklin cố vùng vẫy ú ớ gọi với ra dù đang bị bịt miệng, Djamila cố gắng nói một cách bình tĩnh, “Không có chuyện gì đâu, Timmy. Cô ra đó ngay. Cháu quay lại với hai em của mình đi.”
Cô chờ đến khi nghe thấy tiếng chân lạch bạch của thằng bé đang bước đi rồi cúi xuống nhìn Franklin. Djamila rút ra một cái lọ nhỏ từ túi áo của mình, rót một chút dung dịch từ trong lọ nhỏ vào một góc khăn tắm rồi trùm kín nó lên mũi và miệng của Franklin.
Người phụ nữ Mỹ giẫy giụa và ú ớ rồi chìm vào trạng thái mê man bất tỉnh.
Djamila kéo người phụ nữ đã mê man vào trong phòng để quần áo và đóng cửa lại.
Cô bước xuống tầng, chuẩn bị cho mấy cậu nhóc và bế chúng xếp vào xe. Giờ đây khi mọi chuyện chính thức bắt đầu, Djamila không hề suy nghĩ gì hết. Đơn giản cô chỉ làm đúng như những gì cô đã tập luyện.
Một phút sau khi Djamila lái xe đi, điện thoại dưới nhà Franklin đổ chuông liên tục.
George Franklin gác điện thoại trong văn phòng của mình. Ông ta thử gọi vào điện thoại di động của vợ mình. Không thấy ai trả lời, ông ta lại gọi vào số của Djamila. Bên trong một ngăn của tủ bếp, điện thoại của Djamila nhấp nháy đèn nhưng không đổ chuông. Timmy đã vô tình bấm vào phím silent khi nó giấu điện thoại vào trong đó.
George Franklin đặt điện thoại của mình xuống. Ông ta không hề lo lắng; ông ta chỉ thấy bực mình. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta không gọi được cho vợ, mặc dù Djamila thì vẫn thường xuyên trả lời điện thoại. Ông ta muốn vợ mang cho mình vài thứ đã để quên ở nhà. Nếu ông ta không sớm liên lạc được với ai đó, ông ta đành phải quay về nhà tự lấy. Ông ta hướng sự chú ý trở lại đống giấy tờ trên bàn.

Chương trước Chương sau