Bí mật núi sát nhân - Chương 57

Bí mật núi sát nhân - Chương 57

Bí mật núi sát nhân
Chương 57

Ngày đăng
Tổng cộng 70 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 69615 lượt xem

Carter Gray không nói gì trên chuyến trực thăng quay trở về Washington. Hemingway cũng không cố tìm cách cắt dòng suy nghĩ của ông ta; bản thân gã cũng có quá nhiều điều phải nghĩ đến.
Họ hạ cánh xuống NIC, và Gray trèo ra khỏi chiếc trực thăng.
“Ngài có muốn về nhà không, thưa ngài?” Hemingway hỏi.
Gray chằm chằm nhìn gã với vẻ ngờ vực. “Tổng thống đang mất tích. Tôi còn nhiều việc phải làm.”
Ông ta bước vào trong trụ sở của NIC và chiếc trực thăng lại cất cánh. Hemingway nói qua tai nghe của mình với viên phi công.
Tyler Reinke xác nhận lại mệnh lệnh này và họ hướng về phía Tây.
Hemingway liếc nhìn xuống sàn của chiếc trực thăng. Trong khoang chứa hàng phía dưới gã chỉ khoảng một foot, Tổng thống James Brennan đang ngủ rất ngon lành.
Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ ngay cả những khu vực hẻo lánh nhất của thế giới cũng biết ít nhất là vài chi tiết về những gì vừa xảy ra ở thị trấn nhỏ bé Brennan, bang Pennsylvania.
Cơ quan Mật vụ ngay lập tức thực hiện việc bảo đảm cho sự hoạt động liên tục của chính phủ, bảo đảm an ninh cho tất cả những nhân vật trong hệ thống chỉ huy xuống đến Bộ trưởng Ngoại giao. Viên Phó Tổng thống, Ben Hamilton, đã đảm trách các nhiệm vụ của Tổng thống theo đúng tinh thần của Tu chính án số hai mươi lăm của Hiến pháp Hoa Kỳ, lần đầu tiên Tu chính án này được áp dụng trong trường hợp một Tổng thống bị bắt cóc.
Và vị Quyền Tổng thống vừa lên nắm quyền không phải là một người hạnh phúc.
Hamilton đã rủa xả không tiếc lời viên Giám đốc của Cơ quan Mật vụ. Sau đó ông ta triệu tập những người đứng đầu của tất cả các cơ quan tình báo tới Nhà Trắng và chỉ trích họ đã hoàn toàn mù tịt về một âm mưu rõ ràng là đã phải huy động đến rất nhiều nhân lực và thời gian lên kế hoạch. Hầu hết mọi người đều biết rằng Phó Tổng thống có tham vọng trở thành Tổng thống. Hiển nhiên là ông ta biết rằng, ngoài vụ việc bắt cóc đã gây ra làm ảnh hưởng đến hình ảnh của đất nước, ông ta cũng chẳng được lợi gì khi lên nắm quyền lực cao nhất theo cách này.
Sau đó ông ta ra lệnh cho Carter Gray tới Phòng Bầu dục ngay trong đêm hôm đó.
Theo như mọi người kể lại thì Gray đã xử lý rất ổn thỏa cơn thịnh nộ được trút vào ông ta. Sau đó, Gray bình tĩnh hỏi liệu ông ta đã có thể bắt tay vào việc tìm ra Tổng thống và đưa ông ta quay trở về một cách an toàn được chưa. Câu trả lời của sếp ông ta, theo những nguồn tin nghe được cuộc đối thoại qua những bức tường rất dày thuật lại, hoàn toàn không thể đem in ở bất kỳ tờ báo nào.
Theo lời mời của Kate, Adelphia và Hội Camel tập trung trở lại ngôi nhà ngang của cô khi họ trở về từ Brennan. Adelphia vẫn còn nguyên vẻ mặt kinh hoàng. Kate đưa cho bà một chút nước và một chiếc khăn lạnh, nhưng người phụ nữ này vẫn ngồi ngay tại chỗ, mắt trân trân nhìn xuống hai bàn tay và chầm chậm lắc đầu.
Kate nói, “Alex không sao, nhưng tôi vẫn chưa thể nào gặp được anh ấy, chỉ được nói chuyện với anh ấy vài phút qua điện thoại thôi.”
“Tôi tin chắc là anh ta đang được lấy lời khai,” Reuben trả lời. “Anh ta tham gia trực tiếp vào toàn bộ vụ việc này. Có thể anh ta đã nhìn thấy điều gì đó có ích.”
“Điều gì tất cả chúng ta cùng chứng kiến mà có thể có ích?” Stone hỏi.
“Rất nhiều cảnh bắn giết, người chết và xe cháy,” Caleb liệt kê.
“Và Tổng thống bị mang đi nơi khác,” Milton bổ sung.
“Nhưng có gì đó không ổn với ông ta trước khi xảy ra chuyện đó,” Caleb nói. “Tôi nhận ra điều đó trên màn hình TV lớn. Lúc ấy ông ta đã bắt đầu ôm ngực rồi.”
“Bị đau tim chăng?” Reuben ướm hỏi.
“Có thể,” Stone nói.
“Hừm, chắc chắn là do vụ nổ súng của bọn Ả-rập,” Reuben bổ sung. “Tôi đã chộp được một trong những khẩu súng của chúng trước khi Tổng thống gục xuống.”
“Đây rõ ràng là một cuộc tấn công rất bài bản,” Stone nhận xét. “Bất chấp toàn bộ khung cảnh hỗn loạn, điều đó thì tất cả chúng ta đều thấy rồi. Những tay súng và những kẻ tự thiêu để đốt xe. Rồi lại có thêm những tay súng khác. Những loạt bắn được bố trí và sắp xếp rất trơn tru.”
“Ít nhất thì chiếc limousine của Tổng thống cũng kịp chạy thoát,” Kate nói thêm. “Cho dù kết cục là Tổng thống vẫn bị bắt cóc.”
“Đúng, nhưng có lẽ những kẻ chủ mưu đã cố tình để chiếc limousine đó chạy thoát,” Stone nói. “Sau khi chúng đã cắt nó khỏi phần còn lại của đoàn xe hộ tống.” Ông nhìn sang Milton, người đang cắm cúi gõ lia lịa trên bàn phím laptop của mình. “Có thông tin gì mới không, Milton?”
“Chỉ có tin là Tổng thống được xác nhận đã mất tích, và có một vụ đấu súng dữ dội ở bên ngoài Bệnh viện Mercy tại thị trấn Brennan.”
“Bệnh viện Mercy,” Stone trầm ngâm nói. “Nếu Tổng thống bị ốm, chắc chắn họ đã đưa ông ta tới bệnh viện. Quy trình hành động tiêu chuẩn là phải như vậy.”
“Và bọn chúng đã đốt cháy chiếc xe cứu thương,” Kate nói.
“Như một phần của kế hoạch,” Stone trả lời.
Caleb lần lượt nhìn tất cả mọi người. “Vậy giờ thì sao đây?”
“Chúng ta thực sự cần nói chuyện với Alex. Anh ấy cần xem đoạn phim kia,” Kate nói.
“Tôi tin chắc là ngay lúc này anh ta đang rất bận rộn đấy,” Reuben nhận xét.
“Tôi sẽ đến gặp anh ấy ngay khi anh ấy về đến nhà,” Kate nói. “Tôi biết là anh ấy sẽ muốn giúp.”
Tuy nhiên, Stone không hề tỏ vẻ gì là tin tưởng như Kate cả.
Tại trụ sở Cơ quan Mật vụ, phòng xử lý khủng hoảng đang trong không khí sôi sùng sục. Mặc dù về chính thức thì FBI đang phụ trách cuộc điều tra, nhưng chắc chắn Cơ quan Mật vụ cũng không chịu đứng ngoài trong vụ này.
Alex Ford - với cánh tay băng bó, những chiếc xương sườn rạn đang được bó lại bằng băng dính, trong khi hai lá phổi vẫn còn cảm giác bỏng rát như được nung trong lò - đã phải giải trình đến lần thứ mười, và lúc này đến lượt anh đang được cập nhật về những diễn biến mới nhất.
“Chúng ta đã tóm được tên phụ trách an ninh trong bệnh viện,” Giám đốc Cơ quan Mật vụ, Wayne Martin nói. “Hai tên khác trong chiếc xe cứu hỏa bị giết sau một trận đấu súng, nhưng chúng ta đã tóm được tên chó đẻ kia.”
“Vậy còn Tổng thống thì sao?” Alex hồi hộp hỏi.
Martin nói, “Không thấy tăm hơi ông ấy đâu cả. Chúng tôi nghĩ ông ấy đã được chuyển sang phương tiện khác. Một người phụ nữ tên là Djamila Saelem có thể cũng dính dáng vào chuyện này. Cô ta làm người trông trẻ cho một cặp vợ chồng tên là Franklin. Cô ta đã trói bà Franklin lại và mang lũ trẻ đi! Sau đó cô ta thả bọn trẻ nhưng lại bị giết bởi những sĩ quan cảnh sát chặn đường sau khi cô ta tìm cách chèn xe qua họ.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến Tổng thống,” một đặc vụ khác hỏi.
“Chúng tôi nghĩ cô ta đã sử dụng bọn trẻ để thoát khỏi trạm kiểm soát. Một cô giữ trẻ với ba đứa bé đang gào thét rõ ràng không phải là đối tượng ưu tiên cao trong danh sách tình nghi.”
“Tôi vẫn không thể nào hiểu nổi,” vẫn là tay đặc vụ kia nhận xét.
“Khi các nhân viên cảnh sát kiểm tra chiếc xe thùng mà cô ta lái, họ tìm thấy một khoang bí mật ở phía sau xe. Thành khoang được đổ khuôn bằng chì và đồng với hình dáng giống như cơ thể một người nằm và tương đương với những kích thước của Tổng thống, cộng với khoang trống dành cho một bình ô xy được tìm thấy sau đó. Bà Franklin cho biết, cô giữ trẻ có vẻ rất không hài lòng khi biết là bà Franklin đã thay đổi những kế hoạch và đang định tới nơi tổ chức buổi lễ cùng các con của mình. Điều đó rất có thể đã làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của chúng, nên Franklin phải bị loại bỏ.”
“Hắn đã khai chưa?” Alex hỏi. “Ý tôi là gã nhân viên bảo vệ ấy.”
“Bên FBI đã phụ trách mảng điều tra đó,” Martin nói một cách chua chát. “Nhưng dấu vân tay của gã đã được rà soát qua hệ thống và kết quả mang về là con số không tròn trĩnh.”
“Thưa ngài, đó không phải là một tên ngốc đâu. Tôi không thể tin đây là phi vụ đầu tiên của hắn,” Alex nói.
Martin nói, “Đồng ý, nhưng tôi cho là từ trước đến giờ hắn chưa bị tóm lần nào.”
Sau đó Alex đánh liều hỏi một câu mà anh vẫn sợ không dám hỏi. “Có bao nhiêu người chết, thưa ngài?”
Martin nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. “Tính hết cả tại địa điểm tổ chức buổi lễ và những gì xảy ra trong thị trấn, hai mươi mốt tên khủng bố đã bị tiêu diệt.”
“Ý tôi là người của chúng ta cơ?”
Martin liếc nhìn quanh phòng, hướng về phía những người đang có mặt. “Đây chưa phải là thông tin công khai, và sẽ còn được giữ kín cho đến khi chúng ta có thể điều tra ra chuyện gì đang xảy ra.” Ông ta ngừng lại. “Chúng ta không có thương vong nào hết.”
Alex bật dậy và tròn mắt nhìn ông ta. “Ngài đang nói cái quái gì vậy ạ? Người của chúng ta ngã xuống như ngả rạ. Tôi đã ở đó mà. Tôi đã nhìn thấy họ, khốn kiếp thật. Đây lại là một trò mánh khóe chính trị khốn nạn hay sao? Bởi vì nếu đúng thế thì quả thật là chó má!”
“Cứ bình tĩnh đã nào, Ford,” Martin nói. “Tôi biết anh đang bị ảnh hưởng nặng của các loại thuốc giảm đau, nhưng anh không được nói với tôi bằng cái giọng đó, con trai.”
Alex hít một hơi thật sâu và ngồi xuống chỗ của mình như cũ. ‘Thưa ngài, chúng ta có thương vong mà.”
“Người của chúng ta đã bị bắn, hơn hai mươi nhăm người cả thảy, cộng với khoảng mười lăm cảnh sát địa phương nữa. Và cả bác sĩ Bellamy.” Martin ngừng lại. “Nhưng họ bị bắn bằng phi tiêu thuốc mê. Tất cả đều đã bình phục. Đó là lý do tại sao những tay súng mang được vũ khí của chúng qua máy dò kim loại. Những khẩu súng và phi tiêu đều được chế tạo bằng vật liệu composit hoàn toàn không có thành phần kim loại.” Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp, “Không một thông tin nào tôi vừa nói với các anh chị được phép lọt ra khỏi căn phòng này.”
Tất cả những đặc vụ trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Alex chậm rãi nói, “Súng bắn thuốc mê ư? Lúc ở bệnh viện chúng không hề bắn bằng phi tiêu thuốc mê. Mà là bằng đạn thật.”
“Những tay súng bắn tỉa đã bắn phi tiêu vào hai đặc vụ mà chúng ta tìm thấy tại đó. Sau đó chúng ngăn chặn lực lượng cứu viện bằng đạn thật. Tuy nhiên, mặc dù có vị trí cao và một trong những loại súng trường bắn tỉa tốt nhất trên thị trường, chúng không hề bắn vào bất kỳ một ai bằng đạn thật. Các nhân chứng tại chỗ cho biết những tay súng bắn tỉa chỉ bắn xung quanh người của chúng ta. Chúng dựng lên những bức tường hỏa lực ngay phía trước bệnh viện để ngăn người của chúng ta vào bên trong. Giờ thì điều đó có vẻ hoàn toàn rõ ràng. Có vẻ như chúng không hề tìm cách bắn chết người, mặc dù người của chúng ta cho biết có vô số cơ hội để chúng có thể làm như vậy. Tôi không khẳng định là tôi hiểu được lý do, nhưng đến thời điểm này thì tất cả những điều đó đều là sự thật.”
Alex sờ vào cánh tay bị thương của mình. “Chúng đã sử đụng đạn thật đối với tôi.”
“Xin chúc mừng, anh là người duy nhất đấy. Tôi đoán có lẽ chúng đã không ngờ được rằng anh có thể xâm nhập vào bên trong bệnh viện và phá hỏng kế hoạch của chúng.”
“Rõ ràng là tôi đã không phá hỏng kế hoạch của chúng một cách thích đáng.”
Martin chăm chú nhìn anh. “Anh đã làm tất cả những gì một đặc vụ có thể làm.”
Alex không hề công nhận lời khen này.
Martin nói tiếp. “Rõ ràng ban đầu kế hoạch của chúng là dồn Tổng thống vào bệnh viện mà không có đội ngũ an ninh mọi khi của ông ấy. Chúng biết rất rõ quy trình và phương pháp làm việc của chúng ta, và chúng đã sử dụng điều đó để chống lại chúng ta. Chúng tôi cho rằng việc chúng không làm hại bất kỳ ai trong các lực lượng an ninh có thể là một điềm lành đối với Tổng thống. Lẽ ra chúng đã có thể hại ông ấy một cách dễ dàng.”
“Vậy là chúng sẽ giữ ông ấy để đòi tiền chuộc, và không chỉ là tiền,” một đặc vụ khác nói.
“Đó cũng có thể là kịch bản sẽ xảy ra,” Martin thừa nhận. “Có Chúa mới biết chúng sẽ đòi hỏi điều gì nữa.”
“Nhưng tại sao chúng lại phải mất công đến thế khi không giết chúng ta, thưa ngài?” Alex như phát điên. “Ý tôi là chẳng phải những tên này vẫn làm như vậy sao, chúng vẫn giết người cơ mà. Hãy nhìn vụ 11-9, vụ tàu USS Cole, nhà ga Trung tâm. Mà chúng lại còn bị giết khi gây ra vụ này nữa chứ. Thực sự không thể nào hiểu nổi.”
“Đồng ý, đúng là không thể nào hiểu nổi. Có vẻ như chúng ta đang ở trong một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ trong chuyện này.” Martin cầm lên một chiếc điều khiển từ xa và chĩa nó vào một màn hình TV plasma cỡ lớn treo trên tường. “Chúng ta vừa nhận được đoạn video này. Tôi muốn tất cả mọi người ngồi đây và xem cái này. Bất kỳ ai nhận thấy điều gì đó không bình thường, xin hãy lên tiếng cho.”
Màn hình TV bật lên, và Alex xem lại những sự kiện kinh hoàng tại Brennan diễn qua trước mắt.
Họ xem đi xem lại cả thảy ba lần liền, và mặc dù vài đặc vụ có đưa ra một số nhận xét, nhưng không ai thấy có gì khác thường. Rõ ràng là những tên khủng bố đã được tổ chức rất bài bản và có kỷ luật.
“Chúng vô hiệu hóa chiếc xe cứu thương và cả bác sĩ Bellamy để chúng ta buộc phải đưa thẳng Tổng thống tới bệnh viện cấp cứu,” Martin nói. “Sau đó chúng sử dụng một chiếc xe tải kéo rơ-moóc và phá sập một tháp nước để chặn đường lực lượng tiếp viện. Cực kỳ thông minh. Kể cũng may là chúng tôi không phải đối mặt với những tên này khi Reagan bị bắn. Ông ấy đến được với bệnh viện với một nhúm người. Giá kể khi đó có người chờ sẵn ở bệnh viện thì mọi việc coi như quá dễ dàng. Điều đó có nghĩa là từ nay trở đi chúng ta phải thay đổi cách thức hành động của mình.”
“Nhưng lúc đó nhìn Tổng thống rõ ràng là không ổn,” Alex nói. “Tôi nhớ là đã nhìn thấy ông ấy ôm ngực. Khi chúng tôi tới bệnh viện, ông ấy còn nói với tôi là ông ấy sắp chết. Tôi đã kiểm tra mạch của ông ấy. Có vẻ không sao nhưng tôi cũng đâu phải là bác sĩ.”
“Các nhân viên bệnh viện cho biết là một bác sĩ ở bệnh viện đã tiêm cho ông ấy thứ gì đó và Tổng thống bất tỉnh luôn sau đó,” Martin nói thêm.
“Chúng không thể cứ chờ Tổng thống bị ốm đột ngột và tới Bệnh viện Mercy,” Alex nói. “Chúng phải làm cho điều đó xảy ra ngay tại buổi lễ.”
“Chính xác, nhưng chúng ta không biết chúng đã làm như thế nào.”
Một đặc vụ khác lên tiếng. “Có thể chúng bắn ông ấy một mũi phi tiêu khiến cho ông ấy bị ốm.”
“Điều đó cũng có thể. Và những khẩu súng bắn phi tiêu không gây ra nhiều tiếng ồn cho lắm, nhưng không một ai nhìn thấy khẩu súng nào cho đến khi loạt bắn đầu tiên bắt đầu. Chúng tôi đã xem đoạn phim đó hàng trăm lần. Không có lúc nào Tổng thống giật mình hay có biểu hiện nào đó cho thấy ông ấy bị bắn bởi bất kỳ thứ gì. Ngay cả với một khẩu súng bắn phi tiêu, người ta cũng phải có phản ứng cơ thể nào đó khi bị bắn.”
Đúng lúc đó Jerry Sykes bước vào, tay cầm một tờ giấy.
“Cái này vừa mới được chuyển đến, thưa ngài.”
Martin chăm chú đọc và ngước lên nhìn các nhân viên của mình. “Bệnh viện ở Brennan vừa mới báo cáo là có năm người đã tới bệnh viện với những vấn đề về hô hấp và các triệu chứng như bị đau tim. Họ gửi cho chúng ta một bản miêu tả chi tiết về nhận dạng của những người này cùng các thông tin khác. Tất cả đều đang được điều trị, nhưng các xét nghiệm cho thấy họ hoàn toàn không gặp bất kỳ vấn đề gì bất ổn.”
“Có thể một loại tác nhân sinh học nào đó đã được tung vào không khí,” Sykes ướm thử.
“Và chỉ tác động đến Tổng thống cùng một vài người khác thôi sao? Nếu vậy đó phải là một loại tác nhân cực kỳ không hiệu quả,” Martin nói với vẻ hoài nghi.
Ánh mắt của Alex dán chặt vào màn hình TV. “Có phải năm người tới bệnh viện gồm một người Vệ binh Quốc gia, hai người đàn ông lớn tuổi, một cô gái và một phụ nữ cao tuổi không?”
Martin ngẩng lên khỏi bản báo cáo. “Thế quái nào mà cậu lại biết điều đó?”
Đáp lại, Alex chỉ tay lên màn hình. “Hãy cho tua lại và quay chậm đoạn băng kia.”
Tất cả đều chăm chú theo dõi nhìn cảnh Brennan bắt đầu bắt tay dọc dải dây phân cách.
“Được rồi, dừng lại đúng chỗ đó,” Alex thốt lên.
Martin sững người khi nhìn lại đoạn băng.
“Hãy nhìn tay của người đàn ông kia,” Alex nói, và chỉ vào bàn tay nhựa tổng hợp của người Vệ binh Quốc gia.
“Đó là một bàn tay giả, Ford,” Sykes nói. “Một vài đặc vụ đứng ở dải phân cách đã nhận ra điều đó.”
“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy ông ta mà,” Alex nói. “Ông ta bắt với bàn tay phải, đó là bàn tay giả. Và mọi người sẽ thấy là Brennan bắt tay thêm năm người nữa trước khi ông ấy bước xuống. Giờ thì tua lại đoạn băng đi.”
Người Vệ binh Quốc gia giơ tay chào Tổng thống.
“Dừng lại đúng chỗ này,” Alex nói. “Thấy không, ông ta chào bằng bàn tay trái. Hoặc đúng hơn là cái móc sắt bên trái. Một bàn tay và một cái móc ư?”
“Vậy cũng có thể là ông ta đang chờ làm nốt cho xong cái còn lại,” Martin sốt ruột nói.
“Nhưng tại sao lại bắt bằng tay phải và chào bằng tay trái?”
Sykes nói, “Tôi thuận tay trái, nhưng hầu hết mọi người đều thuận tay phải. Nên bao giờ tôi cũng bắt bằng tay phải của mình, nhưng đôi khi tôi cũng chào bằng tay trái. Như thế thì sao chứ?”
Martin nói, “Được rồi, còn ai nhìn thấy gì không?”
Alex vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay. “Có thể cho phóng to bàn tay của ông ta được không?”
Martin và Sykes bực bội nhìn anh.
“Xin cứ chiều ý tôi đi, mọi người,” Alex nói. “Có vẻ như không ai ở đây nhận thấy bất kỳ điều gì khác thường cả.”
Martin nhấn nút phóng to cho đến khi bàn tay nhân tạo choán gần hết cả màn hình.
“Hãy xem kỹ cái kia,” Alex vừa nói vừa chỉ tay.
“Xem kỹ cái gì chứ?” Martin thốt lên.
“Hơi ẩm trên lòng bàn tay người đàn ông.”
Sykes chằm chằm nhìn Alex với ánh mắt ngờ vực. “Đó là mồ hôi mà. Hôm qua là một ngày nóng nực, Alex.”
“Chính xác. Hôm qua là một ngày nóng nực. Nhưng tay giả thì làm sao toát mồ hôi được.”
“Khốn kiếp thật!” Martin thốt lên và trừng trừng nhìn vào màn hình.
Một lát sau khi mọi người lục tục rời khỏi phòng, Martin chặn Alex lại.
“Ford, cậu chẳng có gì phải xấu hổ cả. Cậu thực sự là một người hùng mà.”
“Ông cũng không thực sự tin vào điều đó,” Alex nói. “Và tôi cũng không.”

Chương trước Chương sau