Bóng tối Đồng Pha Lan - Chương 15

Bóng tối Đồng Pha Lan - Chương 15

Bóng tối Đồng Pha Lan
Chương 15

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 22248 lượt xem

Trong làng điệp báo quốc tế, Văn Bình Z. 28 khét tiếng là dại gái. Tới đâu, chàng cũng mò xuống xóm người đẹp. Có khi đang mê say công việc chàng cũng bỏ hết để cung phụng giai nhân.
Đêm ấy, như thường lệ, “thằng dại gái” lang thang xuống khu Đồng Pha Lan.
Chàng ngần ngừ một giây trước bức tượng toàn thân bằng thạch cao trắng toát, đặt trên cái đôn gỗ sơn đen, sát quầy bán rượu. Đêm nay chàng không la cà vào các vũ trường quen thuộc mà lại léo hánh tới một quán rượu mới mở, mang cái tên rất thi vị.
Thiên Thai.
Bức tượng thạch cao quả là một sản phẩm của động Thiên Thai. Tài nghệ điêu khắc loã thể tinh vi đến thế là cùng. Người đàn bà đúng hơn cô gái trạc 17, 18 tóc xoã chấm vai đứng hơi nghiêng, trong tư thế phô diễn những đường cong quý giá, còn khiêu khích hơn những xen thoát y táo bạo ở Đông Kinh ban đêm nữa.
Văn Bình tẩn mẩn lại gần, đặt tay lên bờ vai tròn trịa của pho tượng.
Bỗng chàng hơi nhăn mặt. Tay chàng tê tê, như chạm vào dây điện nóng.
Cô gái sau quầy rượu tủm tỉm cười. Thạch cao là chất không dẫn điện thế mà chàng vẫn bị giật như thường. Chàng quay lại, giọng dấm dẳn:
- Lạ thật! Tại sao nhà hàng lại truyền điện vào pho tượng khoả thân này?
Cô gái vẫn cười nửa miệng:
- Xin ông tha lỗi. Ông chủ của em muốn quý khách có một ý niệm thích thú hơn về đàn bà, vì thưa ông quán Thiên Thai là quán của đàn ông muốn tìm đàn bà. Bề ngoài, thạch cao không thể nào dẫn điện, thì phụ nữ chúng em cũng vậy.
chúng em rất hiền lành nhưng đụng vào đâu có thể gây ra vụ nổ to lớn như siêu bom 50 mêgalôn.
- Té ra đàn bà lợi hại thiệt!
- Cũng chưa lợi hại bằng ông. Vì em nhận thấy trong vòng 15 phút ông đã uống hết một chai Black Label sếch.
- Ồ, uống rượu như hũ chìm có gì lạ. Giới bợm nhậu quốc tế còn uống gấp hai, gấp ba. Vả lại, bọn uống rượu nhiều là đàn ông bỏ đi, cô ạ.
- Một số người thường tin như vậy, riêng em thì không. Dư luận cho rằng đàn ông rượu chè be bét chỉ là con số dê rô thảm hại đối với đàn bà, nhất là đàn bà sung sức của thế kỉ hai mươi này, nhưng em lại không vơ đũa cả nắm.
Theo em, có hai hạng bợm rượu. Hạng thứ nhất, uống để quên đời, uống một cách vô nguyên tắc mới là con số dê rô to tướng. Ông thuộc vào hạng đệ tử Lưu Linh thứ hai: uống rượu để biểu diễn, uống rượu để làm phụ nữ đẹp lác mắt. Ông lại hơn thiên hạ ở điểm uống rượu có nghệ thuật. Trông em cầm ly rượu cử chỉ khinh bạc, coi người bằng nửa con mắt, em cảm thấy toàn thân run rẩy.
- Vẻ đẹp khác thường của cô cũng làm tôi run rẩy.
- Cám ơn ông. Ông chỉ có thể tuyên bố xuông thôi ư?
Văn Bình từ từ nâng cằm cô gái lên, nhìn thẳng vào cặp mắt ươn ướt của nàng, rồi hôn giữa môi, đôi môi cong cong như muốn vòi vĩnh suốt ngày.
Cô gái ngắm nghiền mắt, giọng lạc bẳn đi:
- Khổ quá, ông làm em quên hết mọi chuyện.
Văn Bình vuốt ve những ngón tay tháp bút trơn tru của cô, giọng thân mật:
- Cô định nói chuyện gì?
Nàng chỉ về góc phòng:
- Có người đang chờ ông.
Văn Bình bặm môi khi nhận ra Sulô.
Hắn đứng dậy kéo ghế mời chàng:
- Tôi có chuyện cần nói với anh.
Văn Bình ngồi xuống, vớ chai huýt-ky mới khui:
- Tại sao anh biết tôi đến đây mà đợi?
Sulô nhún vai:
- Tôi theo anh từ khách sạn. Anh còn mải ngắm nghía cô gái khoả thân bằng thạch cao nên tôi giữ bàn trước và nhờ người đẹp mời anh.
- Nàng quen anh ư?
- Phải. Quen từ lâu. Hầu hết giai nhân ở Đồng Pha Lan đều quen tôi. Quen mặt và quen tên. Có người còn quen sâu xa hơn nữa. Nàng có cái tên ngọt như đường phèn Việt Nam, anh ạ. Nàng cũng dễ dãi và ngoan ngoãn vô kể. Vương tôn công tử Lào đã mất hết hàng trăm ngàn kíp mà chưa chiếm đoạt được nàng. Tôi có cảm tưởng anh là kẻ chiến thắng.
- Hừ, anh tâng bốc tôi quá. Tuy nhiên, chúng ta nên tạm gác ái tình sang bên để bàn công việc. Bức điện của ông Hoàng bắt tôi suy nghĩ rất nhiều. Anh đã tìm được thêm chi tiết mới lạ nào chưa?
- Rồi.
- Nàng Boun hiện ở đâu?
- Xin anh tha lỗi. Nàng Boun không còn nữa.
- Chết?
- Vâng. Nàng Boun đã thiệt mạng.
- Có lẽ tôi phải vào nhà điên mất thôi. Thoạt đầu, anh báo cáo nàng thiệt mạng. Lần thứ hai, anh lại nói nàng còn sống. Bây giờ, theo anh nàng Boun chưa chết. Để rồi mai mốt nàng sống lại.
- Sự lầm lẫn khôi hài này là ở tôi. Tuy nhiên, anh hiểu giùm cho rằng thu lượm tin tức trong toà đại sứ Bắc Việt không phải dễ. Từ trước đến nay nhiều tổ chức tình báo định thâm nhập mà đều thất bại. Lần này, tôi xin đảm bảo với anh.
- Mấy chục phần trăm?
Sulô thở ra, mặt đỏ gay:
- Cam đoan trăm phần trăm. Tôi dám cam đoan vì mật báo viên của tôi đã thấy xác nàng Boun.
- Ở đâu?
- Gần một miễu hoang, trên đường từ thủ đô Vạn Tượng tới đồn binh Chinaimo. Quân đội tuần tiễu đã tìm thấy tử thi và chở về nhà xác thành phố.
- Nghĩa là Hoài Thanh bị nghi ngờ?
- Không. Nhân viên của tôi được đọc phúc trình của công an Vạn Tượng. Họ nghi ngờ nàng Boun bị dân anh chị bên Thái sang thanh toán. Dạo này, án mạng thường xảy ra trên đường Chinaimo. Tuần nào cũng có ít nhất một vài vụ. Công an càng có lý do nghi ngờ bọn du côn chuyên nghiệp vì nạn nhân đã bị hãm hiếp tàn nhẫn. Lệ thường, hung thủ đón đường để cướp tiền bạc, rồi hãm hiếp chán chê trước khi giết.
- Còn Hoài Thanh? Hắn còn sống hay chết?
- Đúng như tôi báo cáo lần trước. Hoài Thanh còn sống nhăn. Hơn thế nữa, hắn lại khoẻ như voi.
- Trừ phi đại sứ Lê Văn Hiến rước được Hoa Đà, Biển Thước hoặc bà Tây vương mẫu cho tiên dược.
- Thật đấy, anh ạ. Hoài Thanh vừa được uống tiên dược.
- Tôi không thích nói đùa nữa đâu.
- Không, tôi đâu dám nói đùa. Quả là Hoài Thanh vừa được uống tiên dược. Đó là một người đàn bà. Đúng hơn là một cô gái nhan sắc khá mặn mòi.
- Thiên Hồng?
- Vâng, cô gái tên là Thiên Hồng. Nàng được đại uý Phạm Nghị về tận Hà Nội mang sang.
- Thiên Hồng tới Vạn Tượng làm gì?
- Tôi đã khám phá ra âm mưu khôn ngoan của bọn họ. Họ đinh ninh đệ nhị tham vụ Hoài Thanh liên lạc với tình báo Tây phương nên phải vời tới sắc đẹp của Thiên Hồng.
- Để bắt hắn cung khai?
- Vâng.
- Nếu tôi không lầm, Hoài Thanh chẳng biết gì mà khai cả.
- Dĩ nhiên. Vì hắn không phải là nhân viên của ta. Tuy nhiên, anh đừng quên rằng sứ quán Bắc Việt đa nghi kinh khủng, còn đa nghi gấp 5 gấp 10 Tào Tháo trong truyện Tam Quốc nữa. Họ tin là Hoài Thanh làm nhị trùng song liều chết không khai vì quá thương nàng Boun. Họ bèn dùng Thiên Hồng để moi móc gan ruột của Hoài Thanh.
- Dầu Thiên Hồng đẹp như tiên nữ giáng trần, dầu mê say nàng đến đâu Hoài Thanh cũng chỉ có thể ngậm miệng. Vì sự liên lạc với tình báo Tây phương nằm hoàn toàn trong óc tưởng tượng của sứ quán Bắc Việt.
- Đó là lợi điểm ngàn năm một thuở mà chúng ta cần nắm lấy. Sự hiện diện của Thiên Hồng ở Vạn Tượng chỉ làm Hoài Thanh tăng thêm ý định thoát ly. Nếu anh muốn, tôi có thể bố trí cho anh gặp họ.
- Họ?
- Vâng. Hoài Thanh hay Thiên Hồng.
- Tôi sợ đối phương cho người bám sát từng giờ, từng phút. Hớ hênh có thể gậy ông đâp lưng ông. Có lẽ anh cần nghiên cứu lại.
- Vâng, tôi xin lãnh ý. Tuy nhiên, tôi không tin là đối phương thắng nổi ta trong vụ này. Sứ quán Bắc Việt thả lỏng cho Hoài Thanh và Thiên Hồng là để dò xét. Song sứ quán Bắc Việt không biết rằng chúng ta đã kết nạp ít nhất một nhân viên trong số những người được lệnh theo dõi cặp tình nhân.
- Tôi sẽ bố trí cho anh giáp mặt họ. và anh đưa đề nghị mời họ về Sài Gòn để hợp tác.
- Nếu họ từ chối?
- Tôi không tin là Hoài Thanh từ chối.
- Tin hay không tin là một vấn đề thuần tuý tình cảm. Làm nghề này, chúng ta chỉ nghĩ tới sự kiện. Sự kiện thực tế. Hoài Thanh có thể từ chối vì theo hồ sơ tôi được đọc, hắn rất trung thành với chế độ Hà Nội. Trong trường hợp hắn từ chối, chúng ta sẽ giải quyết ra sao?
- Giản dị lắm. Chúng ta sẽ quật ngược lại. Không thu dụng được Hoài Thanh, chúng ta sẽ mượn tay đối phương để loại trừ Hoài Thanh. Hoặc ít ra, chúng ta cũng gieo được niềm hoang mang trong nội bộ đối phương.
Văn BÌnh bâng khuâng nhìn rượu huýt-ky gợn sóng lăn tăn trên những cục nước đá vuông vắn bóng loáng.
Sulô giục dã:
- Xin anh quyết định đi. Trì hoãn sợ bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp. Có lẽ đây là cơ hội tốt đẹp nhất của chúng ta ở đất Lào.
Văn Bình nâng ly rượu lên môi:
- Bao giờ tôi có thể gặp Hoài Thanh?
Sulô gõ nhịp trên bàn:
- Nội đêm nay, tôi sẽ liên lạc với nhân viên bí mật của tôi. Hy vọng giải quyết xong ngày mai hoặc đêm mai là cùng. Đồng Pha Lan là nơi gặp gỡ tình báo kín đáo và hữu hiệu nhất Đông Nam á. Chúng tôi thường gặp gỡ nhau trong phòng riêng, bên cạnh những cô gái đẹp như nặn.
- Hừ, bên cạnh đàn bà mà anh cho là kín đáo và hữu hiệu nhất. Theo tôi, đàn bà là vô địch về bép xép.
- Hô hô, tôi quên chưa trình bày với anh rằng những cô ả này có tai cũng như điếc. Toàn là gái từ Hồng Kông chở đến, không biết một ngoại ngữ nào, ngoài tiếng Hoa, và là tiếng Trung hoa miền Bắc líu la líu lo như chim.
- Chắc anh quen nhiều lắm.
- Chuyện. Tôi là thổ công Vạn Tượng. Quán Thiên Thai này có 5 cô gái tuyệt đẹp. Không đắt đâu, chỉ cần 800 kíp. Vị chi 10 đô la. Để tôi yêu cầu dọn phòng cho anh.
Văn Bình xua tay:
- Cám ơn. Tôi chưa thấy hứng.
Sulô lại cười hô hô:
- Khi nào thấy hứng anh cho tôi biết. Tôi sẽ làm cho anh hoàn toàn mãn nguyện. Thôi, chào anh. Tiền rượu đã trả rồi, mời anh uống thả cửa.
Sulô khệnh khạng xô bàn đứng dậy.
Văn Bình nhận thấy mặt hắn hơi đỏ. Ngày thường, hắn đã mang bệnh ba hoa. Uống rượu vào, hắn càng ba hoa hơn nữa. Trên vai hắn không còn cái máy ảnh bất hủ đeo tòng teng nên Văn Bình có cảm tưởng như hắn trần như nhộng.
Thở dài nhè nhẹ, chàng nhìn sang bàn bên.
Hai cô gái giang hồ đang lúi húi đánh phé. Từ nãy đến giờ Văn Bình mải trò chuyện với Sulô, mải quan tâm đến cô gái ở quầy rượu và pho tượng thạch cao trắng toát truyền điện nên đã vô tình bỏ rơi " tiểu Thiên Thai" bằng xương bằng thịt này.
Họ là thiếu phụ rất trẻ, chỉ độ 15, 16 là cùng. Tuy vậy, họ đã hiểu đời hơn những người đàn bà 30 của xã hội trưởng giả. Vạn Tượng là thành phố đạt kỷ lục trên thế giới bề những cô gái giang hồ mặt bấm ra sữa.
Dường như mắt Văn Bình có điện nên hai cô ả cùng quay lại một lượt.
Đồng thời Văn Bình nhận ra cả hai đều mặc áo tắm hai mảnh, đúng hơn, một loại bkini đặc biệt, còn nhỏ hơn loại bikini nhỏ nhất trên bãi biển Tây phương nữa. Đặc diểm thứ hai: loại bikini này được may bằng ni-lông lưới màu hồng, màu da thịt, mắt lưới lớn gần bằng đồng xu.
Nói cách khác, hai cô ả mặc đồ tắm như thực ra không mặc gì hết.
Văn Bình đứng dậy, châm thuốc Salem. Đột nhiên, chàng lợm mửa. Chàng lợm mửa không phải vì hai cô gái quá xấu. Trên thực tế, họ đều đẹp quá mức trung bình. Mặt họ đẹp mũm mĩm như búp bê Nhật Bản, mắt một mí, má núng đồng tiền, tóc xoã ngang vai, bắp tay tròn trại, ngực tròn trịa ngon lành, chân dài, thon, không một vết nám và thẹo.
Thân hình đàn bà trẻ con của họ đẹp hơn khuôn mặt một bực: quan sát kỹ lưỡng, không ai khám phá ra chút mỡ thừa, đường cong vệ nữ lại được xuất hiện ở những bộ phận cần thiết. Tuy là gái giang hồ, họ vẫn chưa hết vẻ thơ ngây khờ khạo.
Văn Bình lợm vì một nguyên nhân khác.
Ván xì phé mà hai cô gái chơi đang đánh cũng giống ván xì phé đầy lừa lọc của ông Hoàng và chàng ở thủ đô Vạn Tượng. Địch đinh nhin đã nhìn thấy "tẩy" của chàng, song chàng lại tin là đã nhìn thấy "tẩy" của địch.
Văn Bình không phải là tay mơ trong làng xì phé quốc tế. Những cao thủ xì phé ở những thủ phủ ăn chơi Tây phương đều sợ chàng như sợ cọp gấm. Vì chàng ngồi xuống bàn là vơ hết tiền.
Chơi bạc bịp, chàng ăn là lẽ thường vì chàng am tường mọi mánh khoé tinh vi nhất. Dầu chơi đàng hoàng, chang vẫn ăn. Dường như chàng có duyên thầm với nữ thần đổ bác, đặc biệt là phé. Có lẽ vì chàng đánh bài rất bình tĩnh, thắng hay bại vẻ mặt vẫn lạnh như tiền. Nhưng có lẽ vì chàng gặp toàn vận hên rút bài là trúng.
Cuộc vật lộn torng bóng tối giữa sở Mật vụ Sài Gòn và nhân viên tình báo địch không khác nào thuật chơi bài 52 lá. Trong quá khứ, Văn Bình ăn rền. Hiện nay, chàng chưa biết ra sao.
Chàng nhún vai, ném 3 tờ bạc năm trăm xuống bàn. Cả hai cô gái phục sức loã lồ đều nhăn răng cười. Kể ra, nụ cười của họ không đến nỗi nhạt nhẽo. Song chàng cảm thấy thèm ngủ hơn bao giờ hết.
Chàng giả vờ không nghe tiếng gọi thân mật sau lưng:
- Anh ơi, ở lại với em đi.
Ra đến cửa, sắp thoát khỏi bầu không khí đầy khói thuốc lá và mùi nước hoa ngột ngạt, Văn Bình bất thần đứng lại. Lần này, chàng không bỏ trốn được nữa.
Vì người gọi chàng là Simon.
Simon, cô gái đa tình bậc nhất thế giới, đã đeo dính lấy chàng như hình với bóng trong thời gian hưởng lạc thần tiên ở Vọng các. Simon đã cất công qua Vạn Tượng. Nàng gửi điện báo tin trước, song chàng không lên phi trường tiếp đón. Chàng cố tình quên, vì bổn phận nghề nghiệp. Chàng không ngờ Simon lại tìm ra chàng.
Nàng nghển cổ gọi lớn:
- Hoàng Lương?
Nếu biết thuật tàng hình của Tôn Ngộ Không, chàng đã biến ngay ra con muỗi, bay vù vào bóng đêm mù mịt. Nhưng chàng lại là con người bằng xương bằng thịt nặng 70 kí, thân hình đồ sộ như đại lực sĩ thế vận hội. Vả lại Simion đã nhận ra chàng. Chàng đành quay lại, giọng vồn vã:
- Simon.
Phải, nàng là Simon, khối từ thạch yêu đương của Vọng các về đêm, nữ thần của sàn nhảy khách sạn Erawan.
Ban ngày, Siomon đẹp như đoá hoa hồng hé nụ dưới sương sớm. Ban đêm, nhan sắc của nàng lại đượm vẻ bí mật khác thường. Làn da, miệng cười, hàm răng đều đặn, luồng mắt đam mê, suối tóc tha thướt, mọi nét, mọi bộ phận trong thân thể nàng đều thích hợp với ánh đèn màu của xóm dạ lạc.
Lần đầu gặp riêng tại Erawan, Văn Bình sửng sốt như lạc vào Thiên Thai. Ánh đèn lung linh nhiều màu của xóm Đồng Pha Lan làm nàng đẹp dội lên.
Nàng mặc cái áo dài Tây phương bằng hàng ni-lông kim tuyến óng ánh, may thật sát. Sát như thể nàng không có gì trên người. Hơn ai hết, Văn Bình biết rõ những đường cong phun lửa của Simon đều thật một trăm phần trăm. Hàng ngày, nàng không cần vào mỹ viện để thoa cho tiêu mỡ, hút mụn tàn nhang hoặc tiêm chất paraffine cho nảy nở cân đối. Vì thân thể đều đặn của Simon đều toàn bắp thịt nhò và rắn, da dẻ trơn bóng, không trứng cá và mụn, bộ ngực xuất thần không phải nhờ tới kỹ thuật tô điểm của loài người.
Ba phút trước, Văn Bình sợ chạm trán Simon. Giờ đây, chàng đã cảm thấy nàng đã mang lại sinh lực dồi dào cho chàng. Chàng mới xa nàng vài ba ngày mà tưởng như vài ba năm đằng đẵng.
Trong khoảng khắc, chàng quên hẵng toà đại sứ Bắc Việt và những lời dặn dò ruột thịt của ông Hoàng.
Chàng tiến nhanh về phía Simon, suýt ngã vì đụng chân bàn. Simon ngã trong lòng chàng, giọng nũng nịu:
- Khổ quá, em tìm anh mãi...
Chàng vuốt tóc nàng:
- Anh cũng vậy. Anh tìm em đứt cả hơi.
Nàng ngửa mặt, hai mắt lim dim. Văn Bình cuối xuống hôn. Simon run lẩy bẩy đánh rơi cái xách tay nặng chĩu:
Văn Bình nhặt lên, rồi quàng tay ngang lưng Simon, giọng đầy băn khoăn:
- Em sang khi nào?
Simon đáp, trách móc:
Rồi đổi giọng ngạc nhiên:
- Anh không nhận được điện tín của em hay sao?
Văn Bình không dám lắc đầu. Vì Simon sẽ bắt đền sở Bưu điện và lữ quán Constellation. Trên thực tế, chàng đã nhận được bưu điện, và đọc đi đọc lại nhiều lần.
Chàng đành cười xoà:
- Có. Nhưng anh...
Simon cướp lời:
- Thôi, em biết rồi, anh đừng kể nữa. Anh nhận được điện tín của em, anh sửa soạn đàng hoàng ra sân bay đón em, nhưng vào phút chót anh mắc bận phỏng vấn một yếu nhân trong chính phủ. ANh kẹt luôn đến tối, chưa có thời giờ đến khách sạn tìm em. Đinh ninh em xuống Đồng Pha Lan nên anh bỏ bê công việc, dành trọn đêm nay cho em...
- Em...
- Anh của em tốt lắm... Sự chung thuỷ này có thể làm em chảy nước mắt được. Nào, anh hôn em nữa đi.
Văn Bình không chờ nàng giục đến lần thứ hai. Chàng cố vận dụng tài nghệ tuyệt luân để giúp nàng quên nửa ngày đơn độc ở Vạn Tượng. Từ xưa đến nay chưa người đàn bà khó tính nào cưỡng lại được tài nghệ hôn môi độc nhất vô nhị của điệp viên đa tình Z.28.
Song Văn Bình đã tính sai. Chàng không ngờ Simon chìa môi ra để tặng chàng một bài học về chung thuỷ.
Chàng vừa cúi xuống thì "bốp", bàn tay xinh của người đẹp đất Thái vèo vào má chàng. Dầu giỏi võ, chàng vẫn né không kịp. Nàng cố tình trừng phạt một cách thân ái nên chỉ vung tay rất nhẹ. Nếu nàng quyết tâm, Văn Bình có thể phải húp cháo một tuần.
Tuy không đau, Văn Bình vẫn bàng honàg. Cái tát thần tốc của Simon vừa hé cho chàng thấy sự thật. Nghĩa là nàng rất giỏi võ. Nàng phải tập luyện lâu năm mới đạt tới sức nhanh phi thường này.
Đột nhiên Văn Bình nhìn thẳng vào mắt Simon.
Đôi mắt to và đen của nàng vẫn trong veo. Nàng vẫn giữ lại trên miệng, trong mắt chất liễu bồ đầy thi vị của giai nhân muôn thuở.
Simon ôm chầm lấy chàng. Rồi nàng phá lên cười. Văn Bình cũng cười theo.
Tiếng cười kỳ lạ của đôi trai gái chìm trong tiếng nhạc hiện sinh vừa trỗi dậy ồn ào và giục dã trong xóm thanh lâu Đồng Pha Lan....

Chương trước Chương sau