Bóng tối Đồng Pha Lan - Chương 19

Bóng tối Đồng Pha Lan - Chương 19

Bóng tối Đồng Pha Lan
Chương 19

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 22258 lượt xem

Giờ ấy, ngoài Văn Bình ra, còn có nhiều người thấy ngọn lửa đỏ ối trong toà đại sứ Bắc Việt.
Một trong những người này là ông Hoàng, tổng giám đốc Mật vụ, mà Văn Bình vừa mệnh danh là "ông già vớ vẩn". Trái với sự nhận định vụng trộm của Văn Bình, ông tổng giám đốc không hề vớ vẩn chút nào. Trái lại, ông vẫn sáng suốt.
Và có lẽ còn sáng suốt hơn trai tơ cường tráng.
Có lẽ còn sáng suốt hơn điệp viên Văn Bình, Z.28 nữa là khác.
Giờ này, ông Hoàng đang ở trên lầu ba của một toà biệt thự xây cất chưa xong, cách sứ quán Bắc Việt hai trăm thước, trên đường từ trung tâm thành phố đi phi trường Wattay.
Dưới vườn, ngoài hành lang, trong phòng, không một ánh đèn. Ông tổng giám đốc Mật vụ là người cần đèn hơn ai hết, vì từ nhiều năm nay, ngày cũng như đêm, ông đều trầm mình trong ánh đèn đề nghiên cứu hồ sơ, chuẩn bị kế hoạch, ấn định chiến thuật hoạt động cho hàng trăm điệp viên dưới quyền đồn trú trên khắp thế giới.
Đêm nay, ông phải tắt đèn đề bào vệ bí mật. Qua cửa sổ mở hé, ông nhìn về hướng đông, nơi tọa lạc tòa đại sứ Bắc Việt.
Ống viển kình hồng ngoại tuyến tối tân của hãng Zeiss đen trên cặp mắt cận thị nặng đã giúp ông nhìn rõ như ban ngày. Ông thấy rõ lá cờ vàng sao đỏ năm cánh, rộng bằng cái chiếu Phát diệm, bay phơ phất trước cơn gío mạnh từ rừng bên thổi tới.
Tuy ở xa, ông cảm tưởng là nghe rõ tiếng vải kêu sột soạt, thậm chí ông còn nghe rõ cả tiếng chân người dẫm nhè nhẹ trên thảm cối và tiếng thì thầm.
Vì thật ra, ông đã có một vành tai bén nhạy, cực kỳ bén nhạy, trong pháo đài khét tiếng bất khả xâm phạm của Lê Văn Hiến. Vành tai này là một dụng cụ điện tử tinh vi do công ty Continental ở Hoa kỳ chế tạo riêng cho sở Mật vụ Việt Nam.
Đặt ống nhòm xuống thành cửa sổ, ông Hoàng mỉm cười. Một tia lửa đỏ ối vừa bay vút khỏi nóc nhà đối diện. Ông xoa tay, trịnh trọng cắt điếu xì gà Ha-van. Ông hút xì gà như một số người Mỹ nhai kẹo cao su, nghĩa là hút luôn miệng. Từ chập tối đến giờ, công việc quá bận rộn, và quá hệ trọng không cho ông có đủ thời giờ châm thuốc nữa.
60 phút trước, một chiếc Opel đen sì như củ súng đưa ông vào tòa nhà cô đơn. Xe không mở đèn mặc dầu trời tối không thua đêm củ mật. Máy xe nổ im ru, nhờ được gắn hai ống sắp-măng đặc biệt. Loại "bô" hãm phanh này của hãng Abrth, nổi danh ở Ý đại lợi, có thể biến tiến máy rú dữ dằn của một trăm mã lực thành tiếng thì thầm nho nhỏ.
Tài xế lượn qua những đống gạch gỗ lộn xộn, dáng điệu quen thuộc như chủ nhân, rồi chui vào ga-ra. Nửa phút sau, cửa ga-ra sập xuống, ông Hoàng từ tốn bước ra khỏi xe, mở cửa hông, lên nhà trên.
Biệt thự không có thang máy nên ông phải nghỉ nhiều lần trên cầu thang bê tông, thở phì phò, trước khi lên tới lầu ba. Năm ngoái, nhân một cuộc khám sức khẻo, y sĩ riêng đã cảnh cáo ông rằng ông mắc bệnh đau tim, không nên trèo thang lầu, và ông nên dưỡng sức một thời gian nếu không sẽ nguy hại đến tính mạng. Ông ầm ừ như không nghe lời. Ông tự nghĩ không còn sống thêm bao lâu nữa.
Giá hoàn thành được công tác Vạn Tượng rồi nhắm mắt ông cũng bằng lòng... Vì đây là công tác mà ông lấy làm thích thú nhất. Thích thú nhất vì đối phương đã bị ông cho vào xiếc dễ dàng như trở bàn tay. Thích thú nhất vì Văn Bình, điệp viên số một của ông, cũng bị ông cho vào xiếc...
Cùng đi với ông là một thanh niên cao lêu nghêu, vẻ mặt lì lợm, và một thiếu nữ đẹp lạ lùng. Chàng sếu vường này là Lê Diệp. Còn cô gái không phải là Nguyễn Hương, nữ bí thư có nhan sắc nghiêng nước, nghiêng thành, vị hôn thê không bao giờ cưới của Văn Bình, luôn luôn ở bên ông như bóng với hình.
Lê Diệp dừng lại hỏi nhỏ:
- Ông mệt rồi. Ông để tôi cõng ông lên lầu tiện hơn.
Ông Hoàng gạt phắt:
- Không sao. Để tôi vận động một chút cho mạch máu lưu thông. Lâu ngày ở trong văn phòng, gân cốt của tôi đã rỉ sét hết.
Thiếu nữ phá lên cười. Lê Diệp suỵt:
- Đừng cười cô. Họ nghe được thì hỏng bét.
Ông Hoàng nói:
- Ồ, mình ở xa họ gần nửa cây số. Trừ phi họ đặt máy ghi âm trong nhà này thì mới nghe được...
Ba người đã lên tới hành lang lầu ba. Lê Diệp mở cửa phòng, kéo ghế cho ông Hoàng ngồi. Ông hoàng hỏi cô gái:
- Anh ấy đến chưa?
Cô gái đáp:
- Thưa rồi. Lúc nãy, xe vào, tôi thấy anh ấy ngồi núp sau đống gạch. Ông yên tâm. Anh ấy quen thuộc toà nhà này như nhà riêng vậy. Tài xạ thủ cũng không đến nỗi thua ai. Với hai xạc-giơ đạn thuốc mê trong súng hãm thanh, anh ấy có thể triệt hạ một trung đội võ trang cực mạnh. Công an Lào không bao giờ léo hảnh đến đây. Còn họ thì chắc chắn là không bao giờ ngờ tới. Văn bình khôn ngoan, tài giỏi như vậy mà còn không biết, nữa là...
Ông Hoàng quay sang Lê Diệp:
- Anh nhớ hết chưa?
Lê Diệp đáp:
- Tôi có thể đọc lại, không sai một dấu chấm phết.
- Trước khi anh bắt tay vào việc, tôi cần nhắc lại một vài điều căn bản. Khỏi cần giải thích dài dòng, anh đã hiểu tại sao tôi lại cất công lên đây với anh. Vì công tác của ta có thể thay đổi vào giờ chót. Cho đến phút này, ta có thể nói là đã thành công được non nửa. Phần còn lại hoàn toàn tuỳ thuộc vào anh.
Thường lệ, không ai lọt được vào toà đại sứ Bắc Việt. Nhưng, đêm nay, tôi tin là mọi việc sẽ bớt phức tạp hơn nhiều. Bên trong hàng rào, họ còn hàng rào thép gai thứ nhì, cao gần bốn thước, luôn luôn truyền điện 320 vôn. Chạm vào sẽ té ngã, đồng thời chuông báo động reo lên. Tuy nhiên, đêm nay, họ phải cúp điện. Thứ nhất, vì có hoả hoạn. Thứ hai, vì nhân viên của họ cần vượt tường trốn ra.
Như vậy, anh có thể nhảy vào vườn dễ dàng, sau khi ngọn lửa đầu tiên nổi lên. Anh nên nhớ kỹ điều này: bốn hướng đông, tây, nam, bắc đều có bãi mìn, loại mìn muỗi rất nhạy, đụng nhẹ là nổ tung. Ban ngày, bãi mìn được chê kín bằng chướng ngại vật, tối đến, những chướng ngại vật này được dẹp bỏ, biến sứ quán thành một pháo đài kiên cố.
- Thưa, theo toạ độ, tôi sẽ đột nhập bằng hướng đông, sau lưng sứ quán trong một hành lang rộng hai thước. Tôi mang loại giày đặc biệt số 743 của Sở, có tác dụng chống mìn.
- Anh nên thận trọng. Giày 743 được gắn ở mũi một bộ phận điện tử, có thể đánh hơi thấy mìn. Cách trái mìn 20 phân, nó sẽ phát ra luồng điện 30 vôn làm bàn chân anh rung rung, giúp anh có thời gian bước sang chỗ khác.
Vượt khỏi bãi mìn, anh mới thắng được một phần mười mà thôi, vì anh phải lẻn vào nhà sau, trèo cầu thang cấp cứu lên lầu, vào phòng Trần Chương. Tôi hy vọng anh không gặp ai. Nếu gặp, anh phải đối phó ngay, kín nhẹm và thần tốc. Khầu súng thuốc mê của ta rất hiệu nghiệm, trúng đạn là gục ngã lập tức.
Sau khi lọt vào phòng Tần Chương, anh chỉ có từ 2 đến 4 phút, anh ráng thực hiện kế hoạch trong khoảng thời gian đã định.
- Tôi xin nhớ.
Lê Diệp lặng lẽ xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại ông Hoàng và thiếu nữ bí mật. Ông Hoàng ngoắt tay, cô gái từ từ lùi ra hành lang.
15 phút sau, ông Hoàng ra cửa sổ, dùng ống viễn kính chiếu sang sứ quán Bắc Việt, rồi ông điền nhiên ngồi hút xì gà Ha-van.
Khác mọi lần, ông Hoàng không mặc bộ âu phục cũ kỹ, và sờn chỉ bất hủ. Có lẽ là lần đầu ông cải trang: sơ mi ngắn tay xanh thẫm bỏ ngoài quần, chân dận giày đế cao su êm ru, đầu đội cát-kết đen, xùm xụp xuống tận mắt.
Cái hộp hình chữ nhật như hộp bích quy Lu trên bàn phát ra tiếng tút tít quen thuộc. Ông Hoàng giật mình, nhỏm dậy, bấm nút:
- Tôi nghe đây.
Hộp này là hệ thống walkie-talkie tối tân, liên lạc trực tiếp giữa ông Hoàng và Lê Diệp, trên một tần số bí mật, các máy nghe khác không bắt nổi.
Tiếng nói khàn khàn của Lê Diệp cất lên trong văn phòng vắng vẻ:
- Thưa, lửa đã cháy rồi, tôi đang ở trong phòng Trần Chương. Tuyệt nhiên không gặp ai hết.
- Tủ sắt ra sao?
- Kiểu ZV-917-H của Tiệp Khắc.
- Kích thước?
- Cao 1th85, ngang 75ph, sâu 60ph. Gồm hai ống khoá.
- Thế thì may. Đó là kiểu 1952 có ba vỏ thép và vỏ khí bí mật. Anh cắt dây điện chưa?
- Rồi. Tôi sợ còn một đường dây thứ hai nữa. Hiện tôi đang tìm.
- Không. Loại 1952 này chỉ có một đường dây mà thôi. Anh bắt đầu mở đi. Cẩn thận: vặn từ phải sang trái, ngược chiều kim đồng hồ.
Ông Hoàng nghe tiếng lách cách. Tuy không thấy mặt Lê Diệp song ông Hoàng đã đoán biết chàng sếu vườn đổ mổ hôi đầy mình, mắt dán vào ổ khoá mạ kền sáng loáng, chứa đựng cạm bẫy hiểm hóc.
Lê Diệp là chuyên viên mở tủ sắt, cũng như Văn Bình, và các điệp viên thượng thặng quốc tế. Nhưng tủ ZV-917-H này thuộc vào loại tối tân, khó mở nhất, nên ông Hoàng phải trực tiếp điều khiển bằng làn sóng điện.
Ông Hoàng biết được những bí mật ghê gớm của tủ ZV là do sự hợp tác chặt chẽ giữa sở Mật vụ Việt Nam và trung ương Tình báo Hoa kỳ, CIA. Cơ quan CIA gài được nhân viên torng xí nghiệp quốc doanh chế tạo tủ sắt ZV ở Tiệp Khắc. Mỗi quốc gia trong khối Nga-Hoa đặt làm một tủ loại riêng. ZV nghĩa là dành cho Bắc Hàn và Bắc Việt, 917 là mật số về ổ khoá, và H là mật số về hệ thống phòng thủ.
Nhân viên CIA chụp lén được bản mật số về ổ khoá và hệ thống phòng thủ két sắt, và chuyển bản sao cho ông Hoàng. Tuy nhiên, ông Hoàng còn phải khắc phục trở ngại cuối cùng nữa mới hy vọng mở được tủ két, đó là tìm ra chữ số của ổ khoá thứ ba. Hai ổ khoá thứ nhất có thể mở dễ dàng, nhờ chìa được rèn sẵn.
Nhưng còn ổ khoá chữ số...
Ông Hoàng đã giải quyết khó khăn này một cách hoàn toàn khoa hoc: trong văn phòng của Trần Chương, ông cho người đặt lén một dụng cụ truyền âm đặc biệt. Đặc biệt vì nó chỉ ghi âm tiếng mở lách cách của ổ khoá chữ. Ghi âm xong, nó chuyển ra ngoài, một dụng cụ tiếp tân khác chuyển tới một địa điểm bí mật và thu vào băng nhựa.
Băng nhựa này được trao cho ban chuyên viên của sở Mật vụ. Và 24 tiếng đồng hồ sau, ông Hoàng đã khám phá ra chữ số.
Ông hoàng giục:
- Đến đâu rồi?
Lê Diệp đáp qua walkie-talkie:
- Thưa, đã mở xong khoá thứ hai.
- Rọi đèn bấm vào... xem trước mặt có bao nhiêu nút?
- 3.
- Màu sắc?
- Xin kể từ trái qua phải: thứ nhất lá vàng, thứ hai là đỏ, thứ ba là đen.
- Cẩn thận: bấm nút đỏ, đúng 3 lần. Bấm không đủ 3 lần thì ổ khoá chữ bị hóc, nửa giờ sau mới xoay được. Còn bấm trên 3 lần thì đạn độc dược xi-a-nuya sẽ bắn ra. Bấm đi...
- Bấm xong rồi...
- Bây giờ, anh mở ổ khoá chữ, xoay từ trái sang phỉa, nhớ chưa, từ trái sang phải, thuận chiều kim đồng hồ. Anh thấy mũi tên đỏ trên ổ khoá không?
- Thưa thấy.
- Nó chỉ đúng số nào?
- Số 8.
- Cẩn thận: ở khoá này gồm 18 số, chứ không phải 9 số, từ 0 đến 9 như thường lệ. Nó gồm những số từ 0 đến 9 bằng mực đỏ, và từ 0 đến 9 bằng mực xanh. Vậy đây là số 8 nào?
- Xanh.
- Vậy anh xoay một nấc đến 9 rồi ngừng lại.
- Thưa rồi.
- Xoay từ số 0 đỏ đến số 8 đỏ.
- Rồi.
- Có nghe tiếng gì lạ không?
- Tiếng rì rầm như động cơ xe hơi, nhưng nhỏ hơn nhiều.
- Trong 5 giây, tủ sắt sẽ mở ra. Bên trong gồm 3 ngăn. Anh kéo ngăn phía trên, trong đó có những tài liệu góc trái, có ngôi sao đỏ 5 cánh. Xong chưa?
- Rồi. Thưa, chỉ có 2 tài liệu.
- Chụp đi. Anh chỉ có 90 giây.
Thời gian lạnh lùng trôi qua. Cách ông Hoàng 300 thước, Lê Diệp đang quỳ gối xuống đất, bấm nút máy ảnh. Máy ảnh này là kỳ công của kỹ thuật điện tử Hoa Kỳ: mỗi giây đồng hồ, nó tự động chụp một tấm, tự động lên phim, và chụp không cần ngắm, không cần đèn riêng.
Tài liệu gồm đúng 40 trang, kể cả thời gian giở từng trang Lê Diệp chỉ mất 80 giây. Đang còn 10 giây phù du nữa. Mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, Lê Diệp không dám đưa ống tay lên lau, sợ phí thời gian quý báu.
Tiếng ông Hoàng vọng ra:
- Hết 90 giây. Xong chưa?
Lê Diệp thở phào:
- Rồi.
- Đóng tủ lại. Chữ số, nhớ xoay về số 8 xanh. Còn hai ổ khoá kia, mặc kệ nó. Nó sẽ tự động khoá lại khi anh sập cửa. Bên ngoài, lửa đã bắt đầu cháy lớn, anh phải ra ngay mới kịp.
Nhanh như nhái bén, Lê Diệp phi thân ra cửa, cái máy ảnh nhỏ xíu được cất kỹ trong túi. Bên ngoài, tiếng chân người chạy rần rần, và tiếng kêu "cháy, cháy"...

Chương trước Chương sau