Cái ghế trống - Chương 24

Cái ghế trống - Chương 24

Cái ghế trống
Chương 24

Ngày đăng
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 47603 lượt xem

Một Lincoln Rhyme nghiêm nghị lăn xe quay vào la-bô khám nghiệm đã được thu dọn.
Lucy Kerr và Mason Germain đứng bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ ép công nghiệp lúc nãy đặt kính hiển vi. Họ đứng khoanh tay trước ngực và khi Thom cùng Rhyme vào phòng, cả hai đều nhìn nhà hình sự học cùng anh chàng phụ tá với vẻ vừa khinh miệt vừa nghi ngờ.
“Thế quái nào mà cô ta có thể làm việc đó chứ?”, Mason hỏi. “Lúc ấy cô ta nghĩ gì?”
Nhưng đây chỉ là hai trong số nhiều câu hỏi về Amelia Sachs và việc cô đã làm, những câu hỏi không thể trả lời, chưa thể, bởi vậy Rhyme chỉ hỏi: “Có ai bị thương không?”
“Không”, Lucy nói. “Nhưng Nathan rất bàng hoàng, nhìn xuống nòng khẩu Smith & Wesson mà chúng tôi thật điên rồ mới đưa cho cô ta.”
Rhyme nỗ lực duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng nỗi lo sợ cho Sachs xuyên thấu trái tim anh. Lincoln Rhyme vốn tin tưởng vào các chứng cứ hơn bất cứ thứ gì khác, và các chứng cứ thì chỉ ra rõ ràng rằng Garrett Hanlon là một kẻ bắt cóc, giết người. Sachs, bị vẻ ngoài có tính toán của gã đánh lừa, cũng đang chịu nguy hiểm y như Mary Beth hay Lydia.
Jim Bell bước vào phòng.
“Cô ấy có lấy cái xe nào không?”, Rhyme tiếp tục hỏi.
“Tôi nghĩ là không”, Bell nói. “Tôi đã hỏi xung quanh đây. Không có cái xe nào biến mất cả.”
Bell nhìn tấm bản đồ vẫn được dính trên tường. “Đây không phải một khu vực dễ dàng để đi khỏi, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Nhiều đầm lầy, không nhiều đường lớn. Tôi đã…”
Lucy nói: “Hãy sử dụng chó, Jim. Irv Wanner trông nom mấy con chó săn cho cảnh sát bang đấy. Hãy gọi cho Đại úy Dexter ở Elizabeth City và xin số điện thoại của Irv. Ông ta sẽ lần theo dấu vết bọn họ.”
“Ý kiến hay đấy. Chúng ta sẽ...”
“Tôi muốn đề xuất một việc”, Rhyme ngắt lời.
Mason cất tiếng cười lạnh lùng.
“Cái gì?” Bell hỏi.
“Tôi muốn thương lượng với anh.”
“Không thương lượng gì hết”, Bell nói. “Cô ta là một tội phạm chạy trốn. Và có súng, để nhả đạn.”
“Chị ấy sẽ không bắn bất cứ ai”, Thom nói.
Rhyme tiếp tục: “Amelia tin tưởng rằng không có cách nào khác để tìm thấy Mary Beth. Đó là lý do tại sao cô ấy hành động như vậy. Họ đang đến chỗ Mary Beth bị giam giữ.”
“Điều này chẳng thành vấn đề”, Bell nói. “Vấn đề là không thể cướp một kẻ giết người ra khỏi nhà tù được.”
“Hãy cho tôi hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi anh gọi cảnh sát bang. Tôi sẽ tìm thấy hai người cho anh. Chúng ta có thể vạch các lời buộc tội. Nhưng nếu để cảnh sát bang và chó nghiệp vụ tham gia vào thì chúng ta đều biết rằng họ sẽ hành động đúng theo quy định, mà như thế thì có nghĩa sẽ có nhiều khả năng dẫn đến thương vong.”
“Thương lượng ghê nhỉ, Lincoln”, Bell nói. “Cô bạn anh đã cướp tù nhân của chúng tôi...”
“Nếu không nhờ tôi thì hắn đã chẳng trở thành tù nhân của các vị. Tự các vị chẳng bao giờ tìm thấy hắn được.”
“Thôi, quên mẹ nó đi”, Mason nói. “Chúng ta đang lãng phí thời gian và mỗi phút chúng ta lãng phí nói này nói nọ bọn nó sẽ đi được xa hơn đấy. Tôi tán thành quan điểm huy động tất cả mọi người ở thị trấn tìm kiếm bọn nó. Rải cảnh sát khắp khu vực này. Làm như Henry Davett gợi ý ấy. Phát súng trường và...”
Bell cắt lời anh ta, hỏi Rhyme: “Nếu chúng tôi cho anh hai mươi tư tiếng đồng hồ thì chúng tôi được gì?”
“Tôi sẽ ở lại giúp đỡ các anh tìm thấy Mary Beth. Dù mất bao nhiêu lâu.”
Thom nói: “Cuộc phẫu thuật, Lincoln...”
“Quên cuộc phẫu thuật đi”, anh lẩm bẩm, cảm thấy nỗi tuyệt vọng khi nói điều này. Anh biết lịch của Tiến sĩ Weaver sít sao đến mức nếu anh bỏ lỡ ngày hẹn đã đặt trên bàn anh sẽ phải quay lại danh sách chờ. Cái ý nghĩ là Sachs làm việc này để anh không làm phẫu thuật được thoáng qua trong đầu Rhyme. Kéo dài thêm vài ngày và cho anh cơ hội thay đổi quyết định. Nhưng anh gạt cái ý nghĩ đó sang bên, nổi khùng lên với chính mình: Hãy tìm ra cô ấy, hãy cứu cô ấy. Trước khi Garrett bổ sung cô ấy vào danh sách các nạn nhân của gã.
Bị đốt một trăm ba mươi bảy phát.
Lucy nói: “Chúng tôi đang đứng trước cái, người ta gọi thế nào nhỉ, lòng trung thành bị chia sẻ, có phải không?”
Mason nói: “Đúng, làm sao chúng tôi biết được rằng anh sẽ không khiến chúng tôi tìm kiếm lòng vòng và để cô ta trốn thoát?”
“Bời vì...”, Rhyme kiên nhẫn nói. “Amelia đã sai lầm. Garrett là kẻ sát nhân và hắn chỉ sử dụng cô ấy để vượt ngục. Một khi hắn không cần cô ấy nữa, hắn sẽ giết cô ấy.”
Bell đi đi lại lại một lúc, đăm đăm nhìn tấm bản đồ. “Được rồi, chúng tôi sẽ làm như vậy, Lincoln. Anh có hai mươi tư tiếng.”
Mason thở dài. “Và cách quái nào mà ông tìm thấy cô ta giữa chốn hoang dã ấy chứ?” Anh ta hất tay về phía tấm bản đồ. “Ông sẽ chỉ gọi cho cô ta và hỏi cô ta ở đâu ư?”
“Đây chính xác là việc tôi sẽ làm. Và ai đó hãy đưa Ben Kerr quay lại đây!”
Lucy Kerr đứng trong văn phòng bên cạnh phòng tác chiến, gọi điện thoại.
“Cảnh sát bang Bắc Carolina, Elizabeth City nghe đây.” Giọng phụ nữ trả lời dứt khoát. “Chị cần gì?”
“Tôi muốn gặp Thám tử Gregg.”
“Xin giữ máy.”
“A lô?” Lát sau, một giọng nam giới hỏi.
“Pete, tôi là Lucy Kerr ở Tanner’s Corner.”
“Này, Lucy, tình hình thế nào? Mấy cô gái mất tích sao rồi?”
“Đã kiểm soát được tình, hình”, Lucy nói, giọng điềm tĩnh, tuy cô điên tiết vì Bell cứ khăng khăng yêu cầu cô phải nhắc lại đúng như lời Lincoln Rhyme: “Nhưng chúng tôi gặp một vấn đề nhỏ khác”.
Một vấn đề nhỏ…
“Chị cần gì? Vài cảnh sát à?”
“Không, chỉ là truy tìm vị trí một máy điện thoại di động.”
“Có lệnh không?”
“Thư ký thẩm phán sẽ fax cho anh ngay bây giờ.”
‘‘Cho tôi số điện thoại và số sêri.”
Lucy cung cấp thông tin.
“Mã vùng nào đấy, 212 à?”
“Đó là một số điện thoại của New York. Đang sử dụng điện thoại di động ở ngoài vùng đăng ký.”
“Không vấn đề gì. Chị muốn có ghi âm các cuộc nói chuyện chứ?”
“Chỉ cần vị trí thôi.”
Và một tầm nhìn rõ ràng đến mục tiêu...
“Khỉ nào... hẵng hượm. Tờ fax đây…” Gregg ngừng lại một chút, đọc. “Ồ, chỉ là một người mất tích?”
“Chỉ thế thôi”, Lucy miễn cưỡng nói.
“Chị biết là tốn kém đấy. Chúng tôi sẽ phải yêu cầu chị trả tiền.”
“Tôi hiểu.”
“Được rồi, giữ máy nhé, tôi sẽ gọi các nhân viên kỹ thuật của tôi.” Có một tiếng cách khẽ.
Lucy ngồi bên bàn, vai rũ xuống, bàn tay trái gập lại. Cô nhìn chằm chằm những ngón tay đỏ lên sau nhiều năm làm vườn, vết sẹo cũ do chiếc đai kim loại của một thùng gỗ nâng bổi, vết thắt ngẫng ở ngón đeo nhẫn sau năm năm đeo nhẫn cưới.
Gập lại, duỗi ra.
Quan sát các tĩnh mạch và cơ phía dưới da, Lucy Kerr nhận ra một điều. Rằng vụ phạm tội của Amelia Sachs đã trút vào lòng cô nỗi tức giận mãnh liệt hơn bất cứ tình cảm nào từng xuất hiện trong cô từ trước tới nay.
Khi người ta cắt mất một phần cơ thể cô, cô đã cảm thấy xấu hổ, rồi cảm thấy thật bất hạnh. Khi chồng cô rời bỏ cô, cô cảm thấy tội lỗi và nhẫn nhục chịu đựng. Và khi rốt cuộc cô tức giận trước các sự việc này, nỗi tức giận của cô tựa như than hồng - nó tỏa ra sức nóng ghê gớm nhưng chưa bao giờ bùng lên thành những ngọn lửa.
Nhưng vì một lý do mà cô chẳng thể hiểu được, người nữ cảnh sát đến từ New York ấy đã khiến cơn giận giữ mãnh liệt và ngoài ra không có thứ cảm xúc gì khác, bùng lên trong trái tim Lucy - tựa như đám ong bắp cày tuôn khỏi tổ, giết chết Ed Schaeffer theo cái cách thật khủng khiếp.
Cơn giận giữ mãnh liệt trước sự phản bội lại Lucy Kerr, người chưa bao giờ cố ý làm ai phải đau đớn, một phụ nữ yêu cây cỏ, một phụ nữ từng là người vợ tốt của chồng mình, người con gái hiếu thảo của cha mẹ, người chị gái hiền hậu, người nữ cảnh sát chân chính, một phụ nữ chỉ mong muốn những niềm vui vô hại mà cuộc đời hào phóng ban phát cho tất cả, tuy nhiên dường như quyết tâm từ chối riêng mình cô.
Chẳng còn cảm giác xấu hổ hay tội lỗi hay nhẫn nhục hay buồn rầu.
Chỉ là nỗi tức giận - trước những sự phản bội xảy ra trong cuộc đời cô. Từ cơ thể cô, từ chồng cô, từ Chúa.
Và bây giờ từ Amelia Sachs.
“A lô, Lucy?”, Pete hỏi từ Elizabeth City. “Chị đang ở đầu dây chứ?”
“Vâng, tôi đây.”
“Chị... chị có sao không? Nghe giọng chị là lạ.”
Lucy hắng giọng. “Không sao. Anh sẵn sàng chưa?”
“Rồi. Khi nào thì đối tượng thực hiện cuộc gọi?”
Lucy nhìn sang phòng bên kia. Cô hỏi to: “Sẵn sàng chưa?” Rhyme gật đầu.
Lucy nói vào điện thoại: “Bất cứ lúc nào kể từ lúc này.”
“Hãy giữ máy nhé”, Gregg nói. “Tôi sẽ kết nối.”
Làm ơn cho việc này có tác dụng, Lucy tự nhủ thầm. Làm ơn...
Rồi cô thêm dòng ghi chú vào lời cầu nguyện của mình: Và, lạy Chúa lòng lành, hãy để con bắn một phát trúng tim đứa phản bội.
Thom đeo bộ tai nghe qua đầu Rhyme. Rồi anh chàng phụ tá bấm một số điện thoại.
Nếu Sachs đã tắt máy, sẽ chỉ có ba hồi chuông và tiếp theo cái giọng phụ nữ trầm bổng êm ái ở hộp thư thoại sẽ cất lên.
Một hồi... hai hồi...
“A lô?”
Rhyme không tin mình lại cảm thấy nhẹ nhõm dường ấy khi nghe thấy giọng Sachs. “Sachs, em không sao chứ?”
Im lặng một chút. “Em không sao.”
Rhyme nhìn thấy, trong căn phòng bên cạnh, Lucy Kerr với gương mặt rầu rĩ gật đầu.
“Hãy nghe anh này, Sachs. Hãy nghe anh này. Anh biết tại sao em hành động như vậy, nhưng em phải đầu thú thôi. Em... em vẫn nghe đấy chứ?
“Em đây, Rhyme.”
“Anh biết em đang làm gì. Garrett đã đồng ý đưa em đến chỗ Mary Beth.”
“Đúng vậy.”
“Em không thể tin tưởng hắn đâu”, Rhyme nói. (Đồng thời nghĩ trong nỗi tuyệt vọng: Và cả mình nữa. Anh trông thấy Lucy xoay ngón tay thành hình tròn, nghĩa là: Giữ cho cô ta đừng cúp máy.) “Anh đã thương lượng với Jim. Nếu em đưa hắn quay lại, họ sẽ có hướng xem xét tội trạng của em. Cảnh sát bang hiện vẫn chưa tham gia. Và anh sẽ ở đây tới chừng nào tìm thấy Mary Beth. Anh hoãn phẫu thuật rồi.”
Rhyme nhắm mắt chốc lát, cảm giác tội lỗi xuyên thấu anh. Nhưng anh chẳng có sự lựa chọn nào. Anh hình dung ra cái chết của cô gái ở Bến tàu kênh Nước đen, cái chết của Ed Schaeffer... Tưởng tượng thấy những con ong bắp cày xúm xít trên cơ thể Amelia. Anh phải phản bội cô để cứu cô.
“Garrett vô tội, Rhyme. Em biết cậu ta vô tội. Em không thể để cậu ta bị đưa tới trung tâm tạm giam được. Ở đó bọn họ sẽ giết chết cậu ta.”
“Thế thì chúng ta sẽ thu xếp giam giữ hắn tại một chỗ khác. Và chúng ta sẽ xem xét lại các chứng cứ. Chúng ta sẽ tìm kiếm thêmcác chứng cứ. Chúng ta sẽ cùng làm. Em và anh. Chúng ta đã nói như vậy, phải không, Sachs? Em và anh… Bao giờ cũng là em và anh. Không có gì mà chúng ta lại không tìm ra được.”
Một chút im lặng. “Không có ai đứng về phía Garrett. Cậu ta hoàn toàn đơn độc, Rhyme.”
“Chúng ta có thể bảo vệ hắn.”
“Anh không thể bảo vệ một người trước cả một thị trấn, Lincoln.”
“Đừng dùng tên riêng”, Rhyme nói. “Điều đó sẽ đem đến xui xẻo, nhớ không?”
“Toàn bộ chuyện này đã là xui xẻo rồi.”
“Làm ơn đi, Sachs...”
Cô nói: “Đôi khi, người ta chỉ cần dựa vào niềm tin.”
“Bây giờ thì ai đang phân phát các câu châm ngôn đấy?” Rhyme bắt buộc mình cất tiếng cười - một phần để trấn an Sachs. Một phần để trấn an chính mình.
Tiếng rọt rẹt mơ hồ.
Hãy trở về nhà đi, Sachs, Rhyme tự nhủ thầm. Làm ơn đi! Chúng ta vẫn còn cứu vãn được gì đó. Tính mạng em cũng đang mong manh y như cái sợi thần kinh ở cổ anh - cái sợi bé tí duy nhất vẫn còn hoạt động.
Và cũng quý giá y như vậy đối với anh.
Sachs nói: “Garrett bảo em là bọn em có thể tới chỗ Mary Beth trong đêm nay hoặc sáng mai. Em sẽ gọi cho anh khi nào bọn em gặp được cô gái.”
“Sachs, đừng cúp máy vội. Còn điều này. Để anh nói điều này.”
“Gì vậy?”
“Dù em nghĩ về Garrett như thế nào, cũng đừng tin tưởng hắn. Em nghĩ hắn vô tội. Nhưng cũng hãy chấp nhận là hắn có thể có tội. Em biết chúng ta vốn vẫn tiếp cận các hiện trường vụ án như thế nào, Sachs.”
“Với một tư duy mở.” Cô đọc thuộc lòng quy tắc. “Không định kiến. Tin tưởng rằng mọi cái đều có thể.”
“Đúng. Hãy hứa với anh là em sẽ nhớ như thế.”
“Cậu ta bị còng mà, Rhyme.”
“Cứ còng hắn nhé. Và đừng để hắn đến gần vũ khí của em.”
“Vâng. Em sẽ gọi cho anh khi nào bọn em gặp được Mary Beth.”
“Sachs...”
Đường dây im bặt.
“Mẹ kiếp”, nhà hình sự học lầm bẩm. Anh nhắm mắt, trong cơn giận dữ cố gắng giải thoát mình khỏi bộ tai nghe. Thom vươn người về phía trước, nhấc nó ra khỏi đầu Rhyme. Anh chàng chải lại mái tóc thẫm màu cho nhà hình sự học.
Từ căn phòng bên cạnh, Lucy gác điện thoại và bước sang. Qua vẻ mặt cô, Rhyme có thể nói là việc truy tìm vị trí không đạt được kết quả.
“Pete bảo bọn họ ở trong vòng bán kính ba dặm tính từ trung tâm Tanner’s Corner.”
Mason lẩm bẩm: “Họ không xác định được cụ thể hơn à?”
Lucy nói: “Nếu cô ta giữ máy thêm mấy phút nữa, họ sẽ có thể xác định vị trí của cô ta chỉ sai số mười lăm feet”.
Bell đang xem xét tấm bản đồ. “Được rồi, cách trung tâm thị trấn ba dặm.”
“Liệu hắn có quay lại Bến tàu kênh Nước đen không?”, Rhyme hỏi.
“Không”, Bell nói. “Chúng ta biết rằng bọn họ đi ra khu Bờ Ngoài và Bến tàu kênh Nước đen thì ở hướng ngược lại.”
“Đường ngắn nhất để đi ra khu Bờ Ngoài là đường nào?”, nhà hình sự học hỏi.
“Bọn họ không thể đi bộ”, Bell vừa nói vừa bước tới trước tấm bản đồ. “Bọn họ sẽ phải đi ô tô hoặc vừa ô tô vừa thuyền. Có hai đường để ra đó. Bọn họ có thể theo đường 112 về phía nam đến đường 17. Theo tuyến ấy bọn họ đến Elizabeth City và có thể dùng thuyền, hoặc tiếp tục đi hết đường 17 đến đường 158 rồi lái xe ra bãi biển. Hoặc bọn họ có thể lựa chọn đường Harper... Mason, anh lấy Frank Sturgis và Trey, đến đường 112. Dựng rào chắn tại Belmont.”
Rhyme nhận ra đây là ô M-10 trên tấm bản đồ.
Viên cảnh sát trưởng tiếp tục: “Lucy, cô và Jesse lấy thêm Harper xuống đường Millerton. Dựng rào chắn tại đấy”. Đây là ô H-14.
Bell gọi cậu em rể vào. “Steve, cậu điều phối thông tin liên lạc và trang bị bộ đàm cho tất cả mọi người nếu ai chưa có.”
“Rõ rồi, Jim.”
Bell bảo Lucy và Mason: “Thông báo với tất cả mọi người là Garrett đang mặc bộ đồ nỉ của phòng tạm giam. Màu xanh lơ. Bạn gái anh đang mặc gì? Tôi không nhớ.”
“Cô ấy không phải bạn gái tôi”, Rhyme trả lời.
“Xin lỗi.”
Rhyme nói: “Quần bò, áo phông đen”.
“Cô ta có đội mũ không?”
“Không.”
Lucy và Mason đi ra cửa.
Một lát sau, căn phòng chỉ còn Bell, Rhyme và Thom.
Viên cảnh sát trưởng gọi cho cảnh sát bang, đề nghị viên thám tử vừa giúp đỡ họ định vị số máy di động cử người theo dõi tần số đó, vì đối tượng mất tích có thể sẽ liên lạc lại.
Rhyme để ý thấy Bell ngừng một chút. Anh ta liếc nhìn Rhyme và nói vào điện thoại: “Cảm ơn đề nghị của anh, Pete. Nhưng tới lúc này mới là một đối tượng mất tích. Chưa có gì nghiêm trọng đâu.”
Bell gác máy, lầm bầm: “Chưa có gì nghiêm trọng. Lạy Chúa, lạy Chúa tôi”.
Mười lăm phút sau, Ben Kerr bước vào văn phòng. Anh ta thực tế có vẻ mừng rỡ được quay lại, tuy rõ ràng là bối rối trước cái tin tức đòi hỏi sự quay lại của anh ta.
Anh ta cùng Thom dỡ các thiết bị khám nghiệm mượn của cảnh sát bang đã được gói ghém lại, trong lúc Rhyme đăm đăm nhìn tấm bản đồ và các bảng chứng cứ trên tường.
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG TRỰC TIẾP - BẾN TÀU KÊNH NƯỚC ĐEN
Khăn giấy Kleenex thấm máu
Bụi đá vôi
Nitrate
Phốt phát
Ammonia
Chất tẩy
Camphene
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP – PHÒNG RIÊNG CỦA GARRETT
Xạ chồn hôi
Lá thông bị cắt rời khỏi cành
Các bức vẽ côn trùng
Ảnh chụp gia đình
Ảnh chụp Mary Beth
Các sách về côn trùng
Dây câu
Tiền
Chìa khóa chưa xác định
Dầu hỏa
Ammonia
Nitrate
Camphene
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP - MỎ ĐÁ
Túi vải bao bì cũ - Không đọc được tên in bên trên
Ngô - Thức ăn chăn nuôi?
Muội than trên túi
Nước đóng chai nhãn hiệu Deer Park
Bích quy phó mát nhãn hiệu Planters
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP - CỐI XAY
Bản đồ khu vực Bờ Ngoài
Cát bãi biển
Lá thích/sồi đã rữa
Rhyme đăm đăm nhìn bảng chứng cứ cuối cùng, nhận ra rằng chứng cứ Sachs tìm thấy tại cối xay mới ít ỏi làm sao. Đây luôn luôn là vấn đề khi người ta đã đặt các manh mối hiển nhiên tìm thấy tại hiện trường vụ án vào một địa điểm cụ thể - ví dụ như chỗ cát và tấm bản đồ. Xét theo khía cạnh tâm lý, người ta bớt tập trung chú ý và rà soát ít cẩn thận hơn. Anh ước gì họ có thêm chứng cứ từ hiện trường này.
Rồi Rhyme nhớ lại một việc. Lydia nói rằng Garrett thay quần áo khi đội tìm kiếm đang đến gần. Tại sao? Lý do duy nhất là hắn biết những quần áo hắn giấu ở đó có thể tiết lộ nơi hắn giấu Mary Beth. Anh liếc nhìn Bell. “Anh bảo Garrett đang mặc bộ đồ nỉ của tù nhân à?”
“Phải.”
“Anh có quần áo hắn mặc lúc bị bắt chứ?”
“Ở đằng phòng tạm giam.”
“Anh cử người đem đến đây được không?”
“Chỗ quần áo ấy à? Có ngay.”
“Hãy yêu cầu bỏ chúng vào túi giấy.” Rhyme đưa ra mệnh lệnh. “Đừng gập lại.”
Viên cảnh sát trưởng gọi tới phòng tạm giam, yêu cầu một cảnh sát đem chỗ quần áo đến. Từ những câu trao đổi ở đầu dây đằng này, Rhyme suy luận rằng viên cảnh sát kia còn hơn cả sung sướng khi được góp phần vào việc tìm thấy cái cô ả đã trói chân trói tay anh ta lại với nhau và làm anh ta phải mất mặt.
Rhyme đăm đăm nhìn tấm bản đồ bờ biển miền Đông. Họ có thể thu hẹp phạm vi rà soát, chỉ tập trung vào các ngôi nhà cổ - vì chúng có những chiếc đèn đốt bằng camphene - và chỉ tập trung vào các ngôi nhà không nằm sát bãi biển - với dấu vết của lá thích và sồi. Nhưng việc xác định một khu vực cụ thể thì thật đáng nản. Hàng trăm dặm.
Điện thoại của Bell đổ chuông. Anh ta nhận cuộc gọi và trao đổi một phút rồi cúp máy. Anh ta bước tới trước tấm bản đồ. “Các rào chắn đã được dựng. Garrett và Amelia có thể sẽ đi vào trong nội địa ở chỗ này để vòng qua - anh ta đập đập vào ô M-10 - nhưng từ vị trí của Mason và Frank, cánh đồng này nằm trong tầm quan sát tốt và bọn họ sẽ bị phát hiện.”
Rhyme hỏi: “Tuyến đường sắt phía nam thị trấn thì sao?”
“Nó không được sử dụng để chở hành khách. Nó là tuyến vận chuyển hàng hóa và không có lịch tàu chạy. Nhưng bọn họ có thể đi bộ dọc theo đó. Đó là lý do tại sao tôi dựng rào chắn tại Belmont. Tôi cuộc rằng bọn họ sẽ đi lối ấy. Tôi cũng đang nghĩ Garrett có thể lẩn trốn một thời gian trong khu Bảo tồn sinh thái Thác Manitou - với mối quan tâm của hắn đến côn trùng và thiên nhiên hoặc đại loại vậy. Hắn có thể vẫn hay ở đó.” Bell đập đập vào ô T-10.
Farr hỏi: “Sân bay thì sao?”
Bell nhìn Rhyme: “Cô ta có thể lái trộm máy bay đi không?”
“Không, cô ấy không biết lái máy bay.”
Rhyme để ý thấy một ghi chú trên tấm bản đồ. Anh hỏi: “Căn cứ quân sự gì kia?”
“Nó từng được sử dụng làm kho vũ khí trong thập kỷ sáu mươi và bảy mươi. Đã đóng cửa nhiều năm nay rồi. Nhưng khắp chỗ đó có các đường hãm và boong ke. Chúng ta sẽ cần đến hai chục người mới lục soát hết chỗ đó và hắn vẫn có thể tìm được một cái xó để ẩn trốn.”
“Chỗ đó có lực lượng tuần tra không?”
“Trước thì có, bây giờ thì không.”
“Khu vực hình vuông kia là gì? Ở ô E-5 và E-6 ấy?”
“Kia á? Có lẽ là cái công viên giải trí cũ”, Bell nói, nhìn Farr và Ben.
“Đúng”, Ben xác nhận. “Hồi nhỏ em trai tôi và tôi hay đến đấy. Nó được gọi là, gì nhỉ? Nóc Nhà Anh điêng hoặc đại loại vậy.”
Bell gật đầu. “Nó từng là khu vui chơi giải trí của một làng người Anh điêng. Cách đây mấy năm thì ngừng hoạt động - không có ai đến đấy nữa. Williamsburg và Sáu Lá Cờ được ưa thích hơn nhiều. Là nơi ẩn trốn tốt, nhưng nằm ở hướng ngược lại hướng ra khu Bờ Ngoài. Garrett sẽ không đến đấy đâu.”
Bell đặt tay vào ô H-14. “Lucy đang ở đây. Mà ở những khu vực đó Garrett và Amelia sẽ phải bám theo đường Harper. Rời xa con đường sẽ là đầm lầy đầy đất sét. Bọn họ phải mất hàng ngày trời mới đi qua được - nếu bọn họ còn sống sót, mà chưa chắc bọn họ đã sống sót nổi. Bởi vậy... Tôi nghĩ chúng ta hãy cứ chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì.”
Rhyme lơ đãng gật đầu, cặp mắt anh di chuyển từ mốc địa hình này sang mốc địa hình khác trên tấm bản đồ quận Paquenoke y như chiến hữu của anh - con nhặng bất kham, lúc bấy giờ đã bay khỏi.

Chương trước Chương sau