Cái ghế trống - Chương 31
Cái ghế trống
Chương 31
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 50996 lượt xem
Emelia Sachs hình dung lại phòng thẩm vấn và phần làm việc của nhà tâm lý học.
Từ vị trí quan sát thuận lợi của mình, Sachs đã quan sát kĩ lưỡng gã trai qua tấm gương một chiều. Cô nhớ ông bác sĩ đã cố gắng như thế nào để ép gã tưởng tượng rằng Mary Beth đang ngồi trên chiếc ghế đó nhưng, mặc dù Garrett không muốn nói gì với cô gái, gã rõ ràng muốn nói chuyện với một người nào đấy. Cô đã nhìn thấy vẻ mặt gã, vẻ mặt chờ đợi, thất vọng – và giận dữ nữa, cô đinh ninh như vậy – khi ông bác sĩ kéo gã ra khỏi cái chỗ gã muốn đi tới.
Ôi, Rhyme, em hiểu rằng anh vốn vẫn ưa những chứng cứ cứng rắn, lạnh lùng. Rằng chúng ta không thể phụ thuộc vào những thứ “mềm yếu” ấy được – những lời lẽ, những vẻ mặt, những giọt nước mắt, và ánh nhìn của một người khi ta ngồi đối diện họ, lắng nghe những câu chuyện họ kể… Nhưng điều ấy không có nghĩa là những câu chuyện họ kể luôn luôn giả dối. Em tin tưởng rằng chứng cứ chưa nói hết với chúng ta về Garrett Hanlon đâu.
“Hãy nhìn chiếc ghế”, Sachs bảo. “Cậu muốn tưởng tượng ai đang ngồi kia?”
Garrett lắc đầu. “Tôi không biết.”
Sachs đẩy chiếc ghế lại gần hơn. Cô mỉm cười khuyến khích gã. “Hãy nói cho tôi nghe nào. Có vấn đề gì đâu. Một cô gái à? Hay một người nào đấy ở trường học?”
Garrett lại lắc đầu.
“Hãy nói cho tôi nghe nào.”
“Chà, tôi không biết. Có lẽ…” Garrett ngừng một chút, rồi buột thốt ra: “Có lẽ là bố tôi”.
Sachs khó chịu nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo và cách cư xử thô lỗ của Hal Babbage. Cô cho rằng Garrett sẽ có nhiều điều để nói với ông ta.
“Chỉ bố cậu thôi à? Hay cả ông ấy và bà Babbage?”
“Không, không, không phải ông ta. Ý tôi là bố đẻ của tôi cơ.”
“Bố đẻ của cậu?”.
Garrett gật đầu. Gã bối rối, căng thẳng, Liên tục búng móng tay.
Râu của côn trùng bộc lộ tâm trạng chúng…
Nhìn bộ mặt lo lắng của Garrett, Sachs băn khoăn nhận ra rằng cô không biết gì về việc mình đang làm. Chắc chắn có vô số cách mà các nhà tâm lý học thực hiện để khuyến khích bệnh nhân nói, để hướng dẫn họ, để bảo vệ họ, khi họ áp dụng bất cứ liệu pháp nào. Liệu có nguy cơ cô sẽ khiến Garrett rơi vào tình trạng tồi tệ hơn không? Đẩy cho gã vượt quá một ranh giới nào đấy và vì thế sẽ thực sự có hành vi bạo lực, làm hại bản thân hoặc người khác? Dù sao, cô cũng vẫn thử. Biệt hiệu của Sachs ở Sở Cảnh sát New York là “con gái cớm tuần tra”, con gái một cảnh sát tuần tra khu vực, và cô rõ ràng mang những đặc điểm giống cha mình: niềm say mê ô tô, tình yêu đối với nghề nghiệp, sự thiếu kiên nhẫn trước những thứ vớ vẩn, và đặc biệt là năng khiếu tâm lý học đường phố. Lincoln Rhyme hay gièm pha cô là một “cảnh sát nhân dân” và cảnh báo rằng điều đó sẽ đem đến cho cô kết cục thảm hại. Anh ca tụng cô là nhà hình sự học tài ba và, tuy cô đúng là nhà khoa học khám nghiệm có tài, về mặt tâm hồn, cô giống hệt cha. Đối với Amelia Sachs, những chứng cứ hữu ích nhất là những chứng cứ tìm thấy trong trái tim con người.
Ánh mắt Garrett lang thang về phía cửa sổ, nơi những con bọ cứ va vào khung lưới han gỉ ý như muốn tự sát.
“Bố cậu tên gì?”, Sachs hỏi.
“Stuart. Stu.”
“Cậu đã gọi ông ấy như thế nào?”
“Thường thì là bố, đôi khi là cha”. Garrett mỉm cười buồn bã. “Trong trường hợp tôi trót làm sai điều gì và nghĩ rằng mình nên, nói chung, cư xử cho tốt”.
“Cậu và bố cậu hòa thuận với nhau chứ?”
“Hòa thuận hơn phần lớn bạn bè tôi và bố chúng. Thi thoảng chúng lại bị ăn đòn và bố chúng lúc nào cũng quát tháo chúng. Cô biết đấy, đại loại như: “Tại sao mày không đạt được mục tiêu đó?”, “Tại sao phòng mày lộn xộn thế?” , “Tại sao mày quên làm bài tập?.” Nhưng bố tôi thì luôn luôn nhẹ nhàng với tôi. Cho tới khi…” Giọng Garrett nhỏ đi.
“Tiếp tục nào.”
“Tôi không biết.” Lại một cái nhún vai nữa.
Sachs kiên trì. “Cho tới khi làm sao, Garrett?”
Im lặng.
“Hãy nói ra nào.”
“Tôi không muốn nói với cô. Thật là một việc ngớ ngẩn.”
“Chà, không phải nói với tôi. Nói với ông ấy cơ, bố cậu”. Sachs hất đầu chỉ chiếc ghế. “Bố cậu đang ở kia, trước mặt cậu. Hãy tưởng tượng như thế.” Gã trai dịch người về phía trước, nhìn chằm chằm chiếc ghế, gần như là ghê sợ.” Stu Hanlon đang ngồi kia. Hãy nói với ông ấy”.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt gã trai xuất hiện vẻ chờ đợi khiến Sachs muốn phát khóc. Cô biết họ đã đến gần điều gì đó quan trọng và cô lo sợ gã sẽ chùn lại. “Hãy kể cho tôi nghe về ông ấy.” Cô nói, hơi thay đổi chiến thuật. “Hãy kể cho tôi nghe xem ông ấy trông như thế nào. Ông ấy hay mặc quần áo ra sao”.
Sau một chút im lặng, gã trai nói: “Bố tôi cao và hơi gầy. Tóc ông thẫm màu và ngay sau khi cắt thì chúng cứ dựng đứng hết lên. Trong vòng vài ngày sau đó ông phải bôi một thứ keo có mùi thơm thơm để tóc ẹp xuống. Ông bao giờ cũng ăn mặc khá tươm tất. Ông thậm chí không mặc quần bò, tôi nghĩ là ông không mặc. Ông bao giờ cũng mặc sơ mi, cô biết đấy, có cổ cồn. Và quần có gấu lơ-vê”. Sachs nhớ lại rằng khi khám xét phòng gã cô đã chú ý tới việc gã không có quần bò mà chỉ có quần vải gấu lơ-vê. Một nụ cười yếu ớt hiện trên gương mặt Garrett.” Ông hay thả cho một đồng hai mươi nhăm xu rơi dọc theo ống quần và cố gắng dùng gấu lơ-vê bắt lấy nó, nếu được thì ông sẽ cho em gái tôi và tôi. Nói chung, đó là trò mà chúng tôi hay chơi. Vào dịp Giáng sinh, ông mang về nhà những đồng đô la bạc và cứ thả chúng trượt dọc theo ống quần cho tới lúc anh em tôi bắt được.”
Những đồng đô la bạc trong cái lọ đựng ông bắp cày, Sachs nhớ lại.
“Ông ấy có sở thích gì không? Chơi thể thao chẳng hạn?”
“Bố tôi thích đọc. Ông hay đưa chúng tôi tới hiệu sách và đọc cho chúng tôi nghe. Rất nhiều sách về lịch sử và du lịch. Và sách về thiên nhiên. Ồ, ông còn hay đi câu cá. Gần như cuối tuần nào cũng đi.”
“Chà, hãy tưởng tượng rằng ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế trống kia, mặc chiếc quần đẹp cùng với chiếc sơ mi có cổ cồn. Và ông ấy đang đọc một cuốn sách. Được không?”.
“Tôi nghĩ là được.”
“Ông ấy đặt cuốn sách xuống…”
“Không, đầu tiên thì ông, nói chung, sẽ đánh dấu đoạn đang đọc. Ông có vô số các cái đánh dấu sách. Ông gần như sưu tầm chúng. Em gái tôi và tôi đã tặng ông một cái vào dịp Giáng sinh trước khi xảy ra tai nạn.”
“Được rồi. Ông ấy đánh dấu đoạn đang đọc và đặt cuốn sách xuống. Ông ấy nhìn cậu. Bây giờ, cậu có cơ hội để nói một điều gì đó với ông ấy. Cậu sẽ nói gì?”.
Garrett nhún vai, lắc đầu. Nhìn xung quanh căn nhà lưu động tối lờ mờ, vẻ căng thẳng.
Nhưng Sachs sẽ không mặc kệ.
Cuộc đấu tay đôi…
Cô nói: “Hãy nghĩ về một điều cụ thể mà cậu muốn nói với ông ấy. Một tai nạn chẳng hạn. Chuyện gì đó khiến cậu buồn bã. Có chuyện gì như thế không?”.
Nhưng bố tôi luôn luôn nhẹ nhàng với tôi. Cho tới khi…
Gã trai nắm chặt hai bàn tay vào nhau, tay nọ xát vào tay kia, móng tay búng tanh tách.
“Hãy nói với ông ấy đi, Garrett.”
“Được rồi. Tôi nghĩ là có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ờ, buổi tối đó… buổi tối bố mẹ và đứa em gái tôi qua đời.”
Sachs thoáng rùng mình. Cô biết rằng với chuyện này họ có lẽ sẽ trải qua những khoảnh khắc đầy khó khăn. Trong giây lát, cô nghĩ tới việc rút lui. Nhưng rút lui vốn không phải bản chất của Amelia Sachs và bây giờ cô cũng không muốn hành động như vậy. “Buổi tối ấy làm sao? Cậu muốn nói với bố cậu về việc gì đó đã xảy ra à?”
Garrett gật đầu. “Đấy, bố mẹ và đứa em gái tôi chuẩn bị lái xe đi ăn tối. Đó là một ngày thứ Tư. Thứ Tư hàng tuần chúng tôi lại tới quán Bennigan. Tôi thích món gà tẩm bột rán. Tôi luôn luôn gọi món gà tẩm bột rán kèm khoai tây chiên và một lon Coke. Còn Kaye, em gái tôi thì gọi hành thái khoanh tẩm bột rán, rồi anh em tôi chia nhau chỗ hành và khoai tây. Đôi khi, chúng tôi bóp chai xốt cà chua ra vẽ lên một cái đĩa đã hết thức ăn.”
Bỗng mặt Garrett tái nhợt và phiền muộn. Biết bao nhiêu đau khổ hiển hiện trong ánh mắt gã, Sachs nghĩ. Cô đấu tranh dằn những tình cảm riêng xuống. “Cậu nhớ gì về buổi tối ấy?”.
“Lúc đó là ở bên ngoài trời. Trên lối vào nhà. Họ đã ở trong xe, bố, mẹ và em gái. Họ chuẩn bị đi ăn. Và”, Garrett nuốt nước bọt, “vấn đề là họ chuẩn bị đi mà không có tôi”.
“Thế ư?”
Gã gật đầu. “Tôi về nhà muộn. Trước đó, tôi vào rừng ở Bến tàu kênh Nước đen. Tôi hầu như quên khuấy mất thời gian. Tôi đã phải chạy, nói chung, mất nửa dặm, hoặc đại loại vậy. Nhưng bố tôi không cho tôi lên. Ông hẳn rất tức giận vì tôi về nhà muộn. Tôi muốn lên xe biết bao. Trời rất lạnh. Tôi nhớ là tất cả chúng tôi đều run cầm cập. Tôi nhớ là có sương giá bám trên các cửa sổ xe. Nhưng ba người dứt khoát không cho tôi lên”.
“Biết đâu bố cậu không trông thấy cậu. Vì cửa sổ xe bị sương giá bám.”
“Không, ông trông thấy tôi mà. Tôi ở ngay phía ông ngồi. Tôi đập ầm ầm vào kính cửa sổ và ông trông thấy tôi nhưng không mở cửa. Ông chỉ cau màu và quát tôi mãi. Trong khi tôi cứ bám riết lấy ý nghĩ: Bố điên tiết với mình, còn mình thì lạnh và mình sẽ chẳng được ăn món gà tẩm bột rán kèm khoai tây chiên. Mình sẽ chẳng được ăn tối cùng gia đình”. Nước mắt chảy dài trên má Garrett.
Sachs muốn quàng tay ôm lấy vai gã trai, tuy nhiên cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ. “Tiếp tục nào”. Cô hất đầu chỉ chiếc ghế. “Hãy trò chuyện với bố cậu. Cậu muốn nói gì với ông ấy?”
Garrett nhìn Sachs, nhưng cô chỉ chiếc ghế. Cuối cùng, Garrett cũng quay về phía nó. “Trời lạnh lắm”, gã hổn hển. “Trời lạnh và tôi muốn lên xe. Tại sao bố tôi chẳng cho tôi lên xe chứ?”.
“Không, hãy nói với ông ấy. Hãy tưởng tượng rằng ông ấy đang ở kia.”
Sachs nghĩ: Đây chính là cái cách Rhyme vốn vẫn thúc ép cô tưởng tượng rằng mình là đối tượng tại hiện trường vụ án. Thực hiện điều ấy thật khổ sở vô cùng và bây giờ cô cảm nhận được hết sức rõ ràng nỗi hãi sợ của gã trai. Tuy nhiên, cô không ngừng lại. “Hãy nói với ông ấy – hãy nói với bố cậu”.
Garrett lo lắng nhìn chiếc ghế dựa cũ kỹ. Gã vươn người ra phía trước. “Con…”
Sachs thì thầm: “Nói đi, Garrett. Không sao đâu. Tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu đâu. Hãy nói với ông ấy đi nào.”
“Con chỉ muốn đến quán Bennigan cùng bố mẹ và Kaye!” Garrett nức nở nói “Có thế thôi. Nói chung, chỉ để ăn tối, cả nhà mình. Con chỉ muốn đi cùng bố mẹ và Kaye. Tại sao bố không cho con lên xe? Bố trông thấy con chạy tới và bố khóa cửa xe lại. Con có về muộn đến thế đâu!” Rồi Garrett trở nên giận dữ. “Bố khóa con bên ngoài! Bố điên tiết với con và như thế là không công bằng. Việc con đã làm, về nhà muộn… nó không tồi tệ tới mức ấy. Con hẳn đã làm việc gì đó khác khiến bố điên tiết. Việc gì? Tại sao bố không muốn con đi cùng? Hãy nói xem con đã làm việc gì?”. Gã nghẹn giọng. “Hãy trở lại và nói cho con biết đi. Hãy trở lại! Con muốn biết! Con đã làm gì? Hãy nói cho con biết, nói cho con biết, nói cho con biết!”
Nức nở, Garrett nhảy lên đá mạnh vào chiếc ghế trống. Nó văng ngang qua căn phòng và đổ nghiêng. Gã túm lấy chiếc ghế, vừa thét lên trong cơn cuồng nộ vừa quật nó xuống sàn. Sachs lùi lại, chớp mắt bàng hoàng trước nỗi tức tối mà cô vừa giải phóng ra. Gã quật chiếc ghế cả chục lần cho tới lúc nó vỡ tan tành thành từng mảnh. Rốt cuộc, Garrett đổ sụp xuống sàn, vòng hai tay ôm lấy mình. Sachs đứng lên và ôm lấy gã trong khi gã vừa nức nở vừa lắc đầu.
Năm phút sau, gã thôi khóc, đứng lên, lấy ống tay áo lau mặt.
“Garrett”, Sachs thì thầm.
Nhưng gã lắc đầu. “Tôi ra ngoài đây”, gã nói, rồi đứng lên đẩy cánh cửa.
Sachs ngồi một lát, băn khoăn không biết phải làm gì. Cô hoàn toàn kiệt sức, tuy nhiên cô không nằm xuống tấm nệm mà Garrett để cho cô, không cố gắng ngủ. Cô thổi tắt ngọn đèn lồng và kéo mấy mảnh vải khỏi cửa sổ, rồi buông mình vào chiếc ghế bành mốc meo. Cô vươn người về phía trước, ngửi mùi hăng hăng của cây sả, và quan sát cái bóng ngồi lom khom của gã trai bên ngoài trời, bên một gốc sồi, chăm chú nhìn những bầy đom đóm bay lập lòe khắp khu rừng vây xung quanh gã.