Cái ghế trống - Chương 38

Cái ghế trống - Chương 38

Cái ghế trống
Chương 38

Ngày đăng
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 47653 lượt xem

Kiểm tra xem vết thương có bị xuất huyết nghiêm trọng không. Cầm máu. Nếu có thể, kiểm tra xem bệnh nhân có bị choáng không.
Amelia Sachs, từng tham gia khóa huấn luyện về sơ cứu cơ bản của Sở Cảnh sát New York, quỳ xuống bên cạnh Thom, xem xét vết thương.
Anh chàng phụ tá nằm ngửa, tỉnh táo nhưng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi ra như tắm. Sachs dùng một bàn tay kiểm tra vết thương.
“Tháo còng cho tôi!”, cô kêu lên. “Tôi chẳng thể săn sóc tới anh ta theo cái cách như thế này được.”
“Không”, Lucy nói.
“Lạy Chúa.” Sachs lẩm bẩm và cố gắng hết mức có thể để kiểm tra bụng Thom với đôi bàn tay vẫn phải đeo còng.
“Cậu cảm thấy thế nào, Thom?”, Rhyme thốt lên. “Hãy nói chuyện với chúng tôi đi chứ.”
“Không cảm thấy gì cả... Có cảm giác... Kỳ lạ...”. Cặp mắt Thom đảo ngược và anh ta ngất đi.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên phía bên trên đầu họ. Viên đạn xuyên qua bức tường. Tiếp theo là phát đạn súng săn đập vào cánh cửa đánh thịch. Garrett đưa cho Sachs đống khăn giấy. Cô ấn chúng vào vết rách ở bụng Thom. Cô khe khẽ vỗ mặt anh ta. Anh ta không có phản ứng gì cả.
“Cậu ấy còn sống chứ?”, Rhyme tuyệt vọng hỏi.
“Anh ấy vẫn đang thở. Hơi thở nông. Nhưng vẫn đang thở. Vết thương phía ngoài không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên em không biết tổn thương bên trong thì thế nào.”
Lucy nhìn nhanh qua ô cửa sổ, rồi chúi người xuống. “Tại sao bọn chúng lại hành động như thế này nhỉ?”
Rhyme nói: “Jim bảo rằng bọn chúng sản xuất rượu lậu. Có thể bọn chúng đã để mắt tới chỗ này và không muốn chỗ này bị phát hiện. Hoặc có thể có một địa điểm điều chế ma túy ở gần đây.”
“Lúc trước có hai gã đàn ông - bọn chúng đã cố gắng đột nhập vào”, Mary Beth kể cho họ. “Bọn chúng bảo bọn chúng đang phá các cánh đồng cần sa, nhưng tôi nghĩ là bọn chúng đang trồng thì có. Có thể tất cả bọn chúng thuộc một hội.”
“Bell đâu?”, Lucy hỏi. “Và Mason?”
“Anh ấy sẽ tới đây sau nửa tiếng đồng hồ nữa”, Rhyme trả lời.
Lucy lắc đầu, mất hết nhuệ khí trước thông tin này. Rồi cô lại nhìn ra qua ô cửa sổ. Cô cứng đờ người, có vẻ thế khi trông thấy một mục tiêu. Cô nâng khẩu súng lên, vội vã nhắm bắn.
Quá vội vã.
“Không, để tôi!”, Sachs kêu lên.
Nhưng Lucy đã siết cò hai lần. Nét mặt nhăn nhó của cô nói với họ rằng cô lại bắn trượt. Cô nheo mắt nhìn. “Sean vừa tìm thấy một cái bình. Một cái bình màu đỏ. Bình gì thế Garrett? Bình ga à?” Gã trai ngồi co ro trên sàn, sợ hãi không dám nhúc nhích. “Garrett! Trả lời tôi đi!”
Gã quay về phía Lucy.
“Cái bình màu đỏ. Bình đựng gì?”
“Đựng, nói chung, dầu hỏa. Để chạy máy thuyền.”
Lucy lẩm bẩm: “Chết tiệt, bọn chúng định đốt chúng ta.”
“Mẹ kiếp”, Garrett kêu lên. Gã chống gối nhỏm dậy, nhìn Lucy chằm chằm, ánh mắt điên dại.
Sachs, dường như là người duy nhất, biết điều gì sắp xảy ra. Đừng, Garrett, đừng...”
Gã trai phớt lờ cô, mở toang cánh cửa và nửa chạy, nửa bò, thoăn thoắt di chuyển dọc dãy hàng hiên. Đạn găm chiu chiu vào gỗ đuổi theo gã. Sachs không biết liệu gã đã bị trúng đạn chưa.
Rồi xuất hiện một khoảng im ắng. Ba gã đàn ông mang bình dầu hỏa tiến đến gần hơn ngôi nhà gỗ.
Sachs nhìn xung quanh căn phòng bụi mù vì những phát đạn. Cô trông thấy:
Mary Beth, vòng hai tay ôm lấy mình, khóc lóc.
Lucy, ánh mắt đầy nỗi căm hờn độc địa, đang kiểm tra súng của cô.
Thom, đang chết từ từ vì mất máu.
Lincoln Rhyme, nằm ngửa, thở nặng nhọc.
Anh và em...
Sachs nói với Lucy bằng giọng vững vàng: “Chúng ta phải ra khỏi đây. Chúng ta phải chặn bọn chúng lại. Hai chúng ta.”
“Bọn chúng ba đứa, lại có súng trường.”
“Bọn chúng đang định đốt ngôi nhà này. Và sẽ hoặc là thiêu cháy chúng ta hoặc là bắn chúng ta khi chúng ta nhao ra. Chúng ta không có sự lựa chọn nào cả. Hãy tháo còng cho tôi,” Sachs chìa tay ra. “Chị phải tháo.”
“Làm sao tôi tin tưởng cô được?”, Lucy thì thầm. “Cô đã phục kích chúng tôi trên sông.”
Sachs hỏi: “Phục kích à? Chị đang nói tới cái gì vậy?”
Lucy cau có: “Tôi đang nói tới cái gì ấy à? Cô đã sử dụng con thuyền làm mồi nhử và bắn Ned khi cậu ta bơi ra kéo nó vào.”
“Vớ vẩn! Chính các chị tưởng chúng tôi ở phía dưới con thuyền và đã bắn chúng tôi.”
“Chỉ sau khi cô...” Rồi giọng Lucy nhỏ đi, và cô gật đầu vẻ hiểu ra điều gì.
Sachs nói với người nữ đồng nghiệp: “Đó là bọn chúng. Culbeau và hai gã kia. Một gã đã nổ súng trước. Có thể để đe dọa các chị và làm chậm bước các chị.”
“Còn chúng tôi lại tưởng đó là cô.”
Sachs chìa cổ tay ra. “Chúng ta không có sự lựa chọn nào cả.”
Người nữ cảnh sát thận trọng nhìn Sachs, rồi từ từ thọc tay vào túi quần tìm chìa khóa. Cô mở đôi còng thép mạ crôm. Sachs xoa xoa cổ tay. “Tình hình đạn dược ra sao?”
“Tôi còn bốn viên.”
“Tôi còn năm viên trong súng của tôi”, Sachs nói, cầm lấy khẩu Smith & Wesson nòng dài từ Lucy và kiểm tra ổ đạn.
Sachs nhìn xuống Thom. Mary Beth bước tới. “Tôi sẽ trông nom anh ta.”
“Có điều này”, Sachs nói. “Anh ấy là người đồng tính. Anh ấy đã được làm xét nghiệm rồi, nhưng...”
“Không thành vấn đề”, cô gái đáp. “Tôi sẽ cẩn thận. Bắt đầu đi.”
“Sachs”, Rhyme nói. “Anh...”
“Để sau, Rhyme. Bây giờ không có thời gian.” Sachs hé cánh cửa nhìn nhanh ra ngoài, quan sát địa hình trên cánh đồng cỏ, xem chỗ nào có thể làm cho nấp và ngắm bắn thuận lợi. Đôi bàn tay lại tự do, nắm lấy khẩu súng nặng, cô lại cảm thấy tự tin. Đây là thế giới của cô: súng đạn và tốc độ. Cô chẳng thể suy nghĩ gì về Lincoln Rhyme và cuộc phẫu thuật anh chuẩn bị tiến hành, về cái chết của Jesse Corn, về sự phản bội của Garrett Hanlon, về những gì chờ đợi cô nếu họ thoát khỏi được cái tình huống kinh khủng này.
Khi ta di chuyển, chúng không thể bắt được ta...
Sachs nói với Lucy: “Chúng ta mở cửa ra ngoài. Chị di chuyển về bên trái tới phía sau ô tô, nhưng đừng dừng lại, dù có thế nào. Hãy di chuyển liên tục cho đến khi tới được bãi cỏ. Còn tôi di chuyển về bên phải - đến chỗ cái cây đằng kia. Chúng ta sẽ luồn giữa những đám cỏ cao, tiến về phía trước, về phía rừng, kẹp bọn chúng lại.”
“Bọn chúng sẽ trông thấy chúng ta mở cửa ngoài.”
“Bọn chúng cần trông thấy chúng ta. Chúng ta muốn bọn chúng biết rằng đang có hai chúng ta ở ngoài, nấp đâu đấy giữa bãi cỏ. Điều đó sẽ khiến bọn chúng bối rối, không yên tâm. Đừng bắn chừng nào chị chưa nhắm trúng được một mục tiêu chắc chắn. Chị hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi.”
Sachs nắm lấy quả đấm cửa bằng bàn tay trái. Mắt cô gặp mắt Lucy.
Một trong ba gã - O’Sarian, có Tomel đi bên cạnh - đang kéo lê bình dầu hỏa về phía ngôi nhà gỗ, không chú ý gì tới cánh cửa trước. Bởi vậy khi hai người phụ nữ nhảy vụt ra, chia làm hai ngả guồng chân chạy tới chỗ nấp, chẳng gã nào kịp rút súng bắn.
Culbeau - ở lại đằng sau để bao quát được mặt tiền và hai đầu hồi ngôi nhà - hẳn cũng chẳng ngờ sẽ có ngưòi xông ra vì tới lúc khẩu súng trường săn hươu của gã nổ thì cả Sachs lẫn Lucy đã lẩn vào những đám cỏ cao mọc xung quanh ngôi nhà.
O’Sarian và Tomel cùng mất hút vào cỏ. Culbeau hét to: “Bọn mày để hai đứa ra ngoài. Bọn mày làm cái mẹ gì vậy?”. Gã bắn thêm một phát về phía Sachs - cô nằm dán xuống đất - và khi cô lại ngẩng nhìn thì Culbeau cũng đã chúi vào cỏ.
Ba con rắn ở đó, trước mặt họ, không động đậy gì. Và không thể xác định được vị trí bọn chúng.
Culbeau hô: “Sang bên phải.”
Một trong hai gã kia đáp: “Đâu?”. Sachs nghĩ đó là Tomel.
“Tao cho là... hẵng khoan.
Rồi yên lặng.
Sachs bò về phía lúc nãy cô trông thấy Tomel và O’Sarian. Cô chỉ trông thấy loáng thoáng có màu đỏ và di chuyển theo hướng đó. Làn gió nóng nực thổi cỏ ngả rạp sang bên và cô trông thấy đấy là cái bình dầu hỏa. Cô tiến thêm chừng vài feet, và khi làn gió lại hợp tác, hạ thấp mũi súng, bắn một viên đạn chính xác vào đáy cái bình. Nó rung rinh vì sức đẩy của viên đạn, rồi tuôn ra thứ chất lỏng trong suốt.
“Mẹ kiếp.” Một trong ba gã đàn ông kêu lên và Sachs nghe thấy tiếng rẽ cỏ loạt soạt. Cô đồ là gã bỏ chạy khỏi chỗ cái bình, tuy nó không bốc cháy.
Lại tiếng loạt soạt, tiếng bước chân.
Nhưng xuất phát từ vị trí nào?
Khi Sachs trông thấy một vật sáng lóe lên ở cách đấy chừng mười lăm mét, giữa bãi cỏ. Gần vị trí của Culbeau lúc nãy. Và cô nhận ra đó là chiếc kính ngắm hoặc thân khẩu súng to bự của gã. Cô thận trọng ngóc đầu, bắt gặp ánh mắt Lucy, chỉ vào mình rồi chỉ về phía vệt sáng. Người nữ đồng nghiệp gật đầu, khoát tay chỉ về phía đầu hồi ngôi nhà gỗ. Sachs gật đầu.
Nhưng khi Lucy bắt đầu khom lưng chạy trong đám cỏ phía tay trái ngôi nhà, O’Sarian đứng dậy, lại cười điên dại, siết cò khẩu Colt. Những tiếng nổ chát chúa vang lên khắp bãi cỏ. Lucy tạm thời trở thành một mục tiêu quá dễ dàng và nếu O’Sarian không phải tay súng nóng vội thì gã đã không bắn trượt. Người nữ cảnh sát nằm sõng soài, trong lúc bụi bốc mù mịt xung quanh cô, rồi nhỏm dậy, nã cho gã một phát, suýt trúng, và gã đàn ông bé loắt choắt thụp xuống nấp, phấn khích vừa reo vừa hét: “Khá đấy, cưng!”.
Sachs lại tiến về phía trước, về phía khẩu súng bắn tỉa của Culbeau. Cô nghe thấy vài phát đạn nữa. Tiếng lốp bốp của khẩu súng lục, rồi đến tiếng tạch tạch của khẩu súng trường quân đội, rồi đến tiếng nổ váng óc của khẩu súng săn.
Sachs lo lắng rằng bọn chúng đã bắn trúng Lucy. Nhưng một lát sau, cô nghe thấy giọng người nữ đồng nghiệp gọi: “Amelia, hắn đang đến chỗ cô đấy.”
Tiếng bước chân nện trong cỏ. Dừng lại một chút. Loạt soạt.
Gã nào? Và gã đang ở vị trí nào? Sachs cảm thấy khiếp sợ, choáng váng nhìn xung quanh.
Rồi yên lặng. Mơ hồ một giọng đàn ông hét gọi gì đó.
Tiếng bước chân lui dần.
Gió lại rẽ cỏ và Sachs trông thấy lấp lóe chiếc kính ngắm của Culbeau. Gã gần như ở ngay trước mặt cô, cách chừng năm mươi feet, trên một gò đất không cao lắm - một vị trí bắn thuận lợi cho gã. Gã có thể nhỏm dậy với khẩu súng to bự kia và bao quát được khắp bãi cỏ. Cô bò nhanh hơn, chắc chắn rằng gã đang chiếu chiếc kính ngắm có độ chính xác cao vào Lucy - hoặc vào bên trong ngôi nhà gỗ và nhằm bắn Rhyme hay Mary Beth qua cửa sổ.
Nhanh hơn, nhanh hơn!
Sachs đứng lên và bắt đầu khom lưng chạy. Culbeau vẫn còn cách chừng ba mươi lăm feet.
Nhưng hóa ra Sean O’Sarian ở gần cô hơn nhiều. Sachs phát hiện ra điều này khi cô guồng chân chạy vào và vấp phải gã. Gã há hốc mồm trong lúc cô lăn qua gã, ngã ngửa ra. Cô ngửi thấy mùi rượu và mùi mồ hôi.
Ánh mắt O’Sarian điên dại. Gã trông y như một kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt vậy.
Một khoảng lặng tưởng chừng vô tận và Sachs nâng khẩu súng ngắn lên cùng lúc gã vung khẩu Colt về phía cô. Cô đạp chân lùi lại, ngã người vào cỏ, và hai khẩu súng nổ đồng thời. Cô cảm thấy cái họng súng kia nã ba phát thì hết loạt đạn, cả ba phát đều trượt. Phát duy nhất cô bắn cũng trượt. Khi cô lăn sấp xuống và ngóc đầu tìm kiếm mục tiêu, gã đang vừa nhảy ào ào qua các búi cỏ vừa rú rít.
Đừng để lỡ cơ hội, Sachs tự nhủ mình. Và bất chấp khả năng bị Culbeau bắn, cô đứng lên nhằm O’Sarian. Tuy nhiên, trước khi Sachs kịp siết cò, Lucy Kerr đã đứng lên, nã cho gã một phát trong lúc gã đang chạy thẳng về phía cô. Đầu gã đàn ông nghênh lên và gã ôm lấy ngực. Lại một tràng cười. Rồi gã lăn lông lốc xuống cỏ.
Gương mặt Lucy hiện vẻ bàng hoàng và Sachs tự hỏi phải chăng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cảnh sát cô kết liễu một mạng người. Rồi Lucy thụp xuống. Lát sau, vài phát súng săn bắn nát đám cây cỏ chỗ cô vừa đứng.
Sachs tiếp tục tiến về phía Culbeau. Bây giờ cô di chuyển rất nhanh. Có vẻ gã đã xác định được vị trí của Lucy và chỉ chờ cô đứng lên sẽ nã một phát chính xác.
Còn chừng hai mươi feet, mười.
Chiếc kính ngắm lấp lóe rõ rệt hơn và Sachs chúi xuống.
Thu người lại, đợi tiếng súng nổ. Nhưng dưòng như gã đàn ông to lớn đó chưa trông thấy cô. Không có tiếng súng nổ và cô tiếp tục nằm sấp, trườn sang bên phải để kẹp lấy gã. Mồ hôi túa ra, chứng viêm khớp khiến các khớp xương của cô nhức nhối.
Còn năm feet.
Sẵn sàng.
Hoàn cảnh nổ súng không thuận lợi. Vì Culbeau chiếm vị trí trên một cái gò, muốn nhắm cho thật trúng Sachs sẽ phải lăn vào khoảng đất trống phía bên phải gã và đứng lên. Sẽ chẳng có gì che chắn. Nếu cô không ngay lập tức hạ gục gã, cô sẽ ở ngay trước mũi súng của gã. Và thậm chí nếu cô có hạ gục gã rồi, Tomel cũng sẽ có được vài giây quý giá đủ để nã vào cô bằng khẩu súng săn.
Nhưng không có sự lựa chọn nào cả.
Khi ta di chuyển...
Khẩu Smittie được giương lên, ngón tay đã kéo căng cò súng.
Một hơi thở sâu...
... chúng không thể bắt được ta.
Nào!
Sachs nhảy về phía trước và lăn vào khoảng đất trống. Cô chống một đầu gối ngồi dậy, nhằm bắn.
Và choáng váng há hốc miệng.
“Khẩu súng” của Culbeau chỉ là một đoạn ống lấy từ hệ thống chưng cất rượu cũ, còn chiếc kính ngắm chính là một mảnh chai đặt trên chốc. Dùng cái mẹo mà Sachs và Garrett đã sử dụng tại ngôi nhà nghỉ ven bờ sông Paquenoke.
Bị bịp rồi
Cỏ loạt soạt gần đó. Có tiếng bước chân. Amelia Sachs nằm dán xuống đất tựa một con bướm đêm.
Tiếng bước chân tiến đến gần hơn ngôi nhà gỗ, tiếng bước chân nện huỳnh huỵch, đầu tiên là rẽ qua các bụi rậm, rồi đi trên nền đất, rồi giẫm trên những bậc gỗ dẫn lên thềm nhà. Di chuyển chậm rãi. Đối với Rhyme, chúng nghe có vẻ ung dung hơn là thận trọng. Cũng có nghĩa là tự tin. Và vì thế mà nguy hiểm.
Lincoln Rhyme cố gắng hết sức để nhấc đầu lên khỏi đi văng, nhưng vẫn không thể trông thấy ai đang tiến đến.
Những tấm ván sàn kêu két một tiếng, và Rich Culbeau, cầm khẩu súng trường dài loằng ngoằng, nhìn vào bên trong.
Rhyme lại cảm thấy nỗi khiếp sợ nhói lên. Sachs có làm sao không? Một trong số hàng chục phát súng anh nghe được đã hạ gục cô ư? Cô đang bị thương nằm đâu đó giữa bãi cỏ bụi bốc mù mịt ư? Hay chết rồi?
Culbeau nhìn Rhyme và Thom, đi đến kết luận rằng họ chẳng phải mối đe dọa. Vẫn đứng ở ngưỡng cửa, gã hỏi Rhyme: “Mary Beth đâu?”
Rhyme nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông, nói: “Tôi không biết. Cô ta đã chạy ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ. Năm phút trước”.
Culbeau liếc nhìn xung quanh căn phòng, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Rhyme vội vã nói: “Tại sao các anh lại hành động như thế này? Các anh theo đuổi cái gì vậy?”
“Chạy ra ngoài à? Tao không trông thấy.” Culbeau bước thêm mấy bước vào bên trong nhà, mắt nhìn cánh cửa tầng hầm. Rồi gã hất đầu chỉ về phía sau, về phía bãi cỏ. “Bọn nó đáng lẽ không được để mày ở đây một mình. Việc này là sai lầm của bọn nó.” Gã xem xét cơ thể Rhyme. “Chuyện gì đã xảy ra với mày vậy?”
“Tôi bị thương trong một tai nạn.”
“Mày là cái tay người New York mà ai ai cũng đều đang nói tới đấy. Chính mày đã xác định được con bé ở đây. Mày thực sự không thể cử động sao?”
“Không.”
Culbeau khe khẽ cười hiếu kỳ, y như gã vừa bắt được một loài cá mà gã chưa bao giờ biết là có tồn tại.
Ánh mắt Rhyme lướt sang cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, rồi lại trở về với Culbeau.
Gã đàn ông to lớn nói: “Hãy chắc chắn rằng mày đã tự chuốc lấy chuyện lôi thôi ở đây. Lôi thôi hơn mày dự tính đấy.”
Rhyme không đáp lại gì và cuối cùng Culbeau bước tới, chĩa khẩu súng cầm bằng một tay vào cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
“Mary Beth rời khỏi đây rồi, hả?”
“Cô ta chạy ra ngoài. Anh định đi đâu?”, Rhyme hỏi.
Culbeau nói: “Nó ở dưới đây, phải không?”. Gã kéo cho cánh cửa mở toang và nhả đạn, lên đạn, nhả đạn tiếp. Thêm ba phát. Rồi gã ngó xuống khoảng tối mù mịt khói thuốc súng, nạp lại đạn.
Đó là lúc Mary Beth McConnell, giơ cao cây chùy thô sơ của cô, bước ra từ phía sau cánh cửa trước, nơi cô đã nấp rình. Nheo mắt quyết tâm, cô vung mạnh món vũ khí. Nó đập vào bên đầu Culbeau, làm rách một đoạn tai gã. Khẩu súng trường tuột khỏi tay gã và lăn theo các bậc thang xuống tầng hầm tối om. Nhưng gã không bị thương nặng, gã vung nắm đấm khổng lồ, đấm thẳng vào ngực Mary Beth, cô thở hổn hển, ngã xuống sàn, mất hết nhuệ khí. Cô nằm nghiêng, rên rỉ thảm thiết.
Culbeau sờ tai và xem xét chỗ máu chảy. Rồi gã nhìn xuống cô gái trẻ. Từ cái bao đeo ở thắt lưng, gã rút ra con dao gấp, mở đánh tách. Gã túm mái tóc màu nâu của cô, kéo lên, lộ ra cái cổ trắng ngần.
Mary Beth chộp cổ tay gã, cố gắng giữ nó lại. Tuy nhiên hai cánh tay gã quá to và lưỡi dao tối thẫm cứ thế đưa lại gần da thịt cô.
“Dừng lại.” Một giọng nói cất lên ở ngưỡng cửa. Garrett Hanlon vừa bước vào. Gã đang cầm hòn đá lớn xám xịt. Gã bước lại gần Culbeau. “Để cô ấy yên và cút mẹ mày ra khỏi đây.”
Culbeau buông tóc Mary Beth, cô đập đầu xuống sàn. Gã đàn ông to lớn lùi lại. Gã sờ tai lần nữa, cau mày. “Này, thằng nhãi, mày là đứa nào mà chửi tao hả?”
“Nào, cút đi.”
Culbeau cười lạnh lùng. “Tại sao mày quay lại? Tao nặng hơn mày đến một trăm pound. Và tao có con dao Buck. Mày có độc hòn đá đó thôi. Chà, hãy tới đây. Chúng ta sẽ cùng giao đấu, giải quyết vấn đề.”
Garrett búng móng tay hai lần. Gã khom lưng xuống như võ sĩ đấu vật, chậm chạp bước tới. Bộ mặt gã thể hiện một quyết tâm trông phát sợ. Gã giả vờ ném hòn đá mấy lần. Culbeau né người, lùi lại. Rồi gã đàn ông to lớn phá lên cười, đánh giá đối thủ và có lẽ đi đến kết luận rằng gã trai không phải mối đe dọa ghê gớm lắm. Gã xông tới, vung con dao đâm vào cái bụng gầy guộc của Garrett. Gã trai nhảy phắt về phía sau và lưỡi dao đâm hụt. Nhưng Garrett đã ước lượng sai khoảng cách, đập mạnh người vào tường. Gã khuỵu xuống, choáng váng.
Culbeau lau bàn tay vào quần, thản nhiên nắm lại con dao quan sát Garrett vẻ không chút xúc động, y như gã chỉ chuẩn bị làm thịt một con hươu mà thôi. Gã bước tới.
Đúng lúc đó, một sự di động loáng lên từ sàn nhà. Mary Beth vẫn đang nằm trên sàn, chộp được cây chùy và vung nó đập vào mắt cá chân Culbeau. Gã hét lên và quay về phía cô, giơ dao. Nhưng Garrett đã xông đến, đẩy mạnh vào vai gã. Culbeau mất thăng bằng, trượt gối qua các bậc cầu thang xuống tầng hầm. Nửa chừng thì gã níu mình lại được. “Đồ oắt con khốn kiếp”, gã gầm lên.
Rhyme trông thấy Culbeau mò mẫm trên các bậc cầu thang tối om tìm khẩu súng trường. “Garrett! Hắn đang tìm khẩu súng!”
Gã trai rất chậm rãi bước tới cửa tầng hầm và cầm hòn đá lên. Nhưng gã không ném nó. Gã định làm gì? Rhyme băn khoăn tự hỏi. Anh quan sát Garrett kéo nắm giẻ ra khỏi một cái lỗ phía dưới đáy. Gã nhìn xuống Culbeau, nói: “Nó không phải một hòn đá đâu”. Và, khi mấy con vật mặc áo vàng đầu tiên bay ra khỏi cái lỗ đó, gã ném cái tổ vào mặt Culbeau, đóng đánh sầm cánh cửa tầng hầm lại. Gã bập ổ khóa, bước lùi ra phía sau.
Hai viên đạn xuyên qua cánh cửa gỗ, rồi mất hút qua trần nhà.
Nhưng không có thêm tiếng súng nổ nào nữa. Rhyme nghĩ Culbeau chắc phải bắn nhiều hơn hai phát.
Rồi anh cũng nghĩ những tiếng thét từ tầng hầm sẽ vang vọng lâu hơn bình thường.
Harris Tomel biết đã đến lúc nhanh chóng rời khỏi đây, quay lại Tanner’s Corner.
O’Sarian đã ngoẻo - không sao, việc ấy đâu gây mất mát gì - và Culbeau đã vào nhà xử lý lũ còn lại. Thế thì nhiệm vụ của Tomel là tìm ra Lucy. Nhưng gã chẳng ngần ngại. Gã vẫn còn nhoi nhói nỗi xấu hổ vì đã không thể nhúc nhích được lúc đứng đối diện Trey Williams và chính cái thằng oắt con tâm thần O’Sarian lại cứu tính mạng gã.
Chà, gã sẽ chẳng đờ người ra như thế nữa.
Rồi, bên cạnh một cái cây cách đấy một đoạn, Tomel thoáng trông thấy một vệt màu nâu vàng. Gã giương mắt nhìn. Phải, đằng đó - qua vòm cây - gã có thể nhận ra rõ ràng chiếc áo đồng phục màu nâu vàng của Lucy Kerr.
Cầm khẩu súng săn trị giá hai ngàn đô la, gã di chuyển đến gần hơn một chút. Bắn ở vị trí này không được thuận lợi lắm - mục tiêu không lộ nhiều. Chỉ một phần ngực, hiện ra qua vòm cây. Với súng trường thì khó có thể bắn trúng. Với súng săn thì cũng có thể. Gã điều chỉnh van ở đầu họng súng để làm tăng thị trường văng tóe của các viên đạn nhỏ và gã có nhiều cơ hội bắn trúng hơn.
Tomel đứng nhanh dậy, hạ đầu ruồi xuống đúng vạt trước áo Lucy và siết cò.
Khẩu súng giật mạnh. Rồi gã nheo mắt nhìn xem mình có bắn trúng không.
Ôi, lạy Chúa... Không phải một lần nữa chứ! Chiếc áo đang lơ lửng bay trên không - do sức đẩy của các viên đạn. Cô ta đã treo nó lên cây để nhử gã xuất đầu lộ diện.
“Đứng nguyên đấy, Harris.” Giọng Lucy cất lên đằng sau gã. “Tất cả đã kết thúc rồi.”
“Tốt đấy”, Tomel nói. “Cô bịp tôi.” Gã quay lại đối diện Lucy, cầm khẩu Browning ngang bụng, được cỏ che kín, khẩu súng chĩa về phía cô. Cô mặc chiếc áo phông trắng.
“Hãy thả súng xuống”, Lucy ra lệnh.
“Tôi đã thả rồi”, Tomel nói.
Gã không động đậy.
“Cho tôi trông thấy hai tay anh. Giơ tay lên. Nào, Harris. Lời cảnh cáo cuối cùng.”
“Nghe này, Lucy...”
Đám cỏ cao bốn feet. Gã sẽ thụp xuống, bắn vào đầu gối cô rồi kết liễu đời cô ta bằng một băng đạn xả ở tầm gần. Tuy nhiên, như thế cũng đầy rủi ro. Cô ta vẫn có thể kịp nã một hay hai phát.
Rồi Tomel để ý thấy điều này: ánh mắt của Lucy. Ánh mắt thiếu chắc chắn. Và gã xem chừng cô giơ khẩu súng với vẻ quá đe dọa.
Cô ta đang bịp mình.
“Cô hết-đạn rồi”, Tomel mỉm cười nói.
Một chút im lặng và nét mặt Lucy khẳng định điều ấy. Tomel nâng khẩu súng săn lên bằng cả hai tay và nhằm vào cô. Cô chằm chằm nhìn lại với vẻ tuyệt vọng.
“Nhưng tôi thì không.” Một giọng nói cất lên gần đó. Nữ cảnh sát tóc đỏ! Tomel nhìn sang cô, và bản năng gã mách bảo gã rằng: Cô ta là đàn bà. Cô ta sẽ do dự. Mình có thể hạ cô ta trước. Gã vung khẩu súng về phía cô.
Khẩu súng trong tay Sachs giật lên và cảm giác cuối cùng của Tomel là bên đầu có cái gì đập vào ngưa ngứa.
Lucy Kerr trông thấy Mary Beth loạng choạng bước ra hàng hiên, hét to thông báo rằng Culbeau đã chết, còn Rhyme và Garrett thì không sao.
Amelia Sachs gật đầu, rồi bước về phía xác Sean O’Sarian. Lucy chuyển sự chú ý của mình sang xác Harris Tomel. Cô cúi xuống, bàn tay run rẩy nắm lấy khẩu súng săn Browning. Cô tự nhủ rằng mặc dù đáng lẽ cô phải tràn ngập nỗi khiếp sợ khi tò mò xem xét khẩu súng đẹp đẽ này từ bàn tay một kẻ đã chết thực tế thì cô lại hoàn toàn tập trung suy nghĩ về chính khẩu súng. Cô băn khoăn không biết liệu nó có còn đạn không.
Lucy trả lời câu hỏi ấy bằng cách siết cò - mất một viên đạn tuy nhiên biết chắc chắn một viên đạn khác đã được đưa lên nòng.
Cách đấy chừng năm mươi feet, Sachs đang cúi xuống lục soát xác O’Sarian, khẩu súng vẫn chĩa vào cái xác. Lucy băn khoăn tự hỏi tại sao người nữ đồng nghiệp lại phải cẩn thận thế, rồi, với sự chế giễu, đi đến kết luận đó ắt là một bước đúng chuẩn.
Cô tìm thấy chiếc áo đồng phục và lại mặc vào. Nó đã bị các viên đạn nhỏ của súng săn xé rách, nhưng cô cảm thấy ngượng ngập vì cơ thể mình khi chỉ mặc mỗi chiếc áo phông bó sát. Lucy đứng bên cạnh cái cây, thở nặng nhọc trong bầu không khí nóng nực, chờ Sachs quay lại.
Nỗi tức giận thuần túy - trước những sự phản bội xảy ra trong cuộc đời cô. Từ cơ thể cô, từ chồng cô, từ Chúa.
Và bây giờ là từ Amelia Sachs.
Lucy liếc nhìn ra phía sau, nơi Harris Tomel nằm. Ánh mắt có thể chiếu thẳng từ cho lúc nãy gã đứng đến lưng Amelia. Tình huống nghe cũng hợp lý: Tomel đã nấp dưới cỏ. Gã đứng lên, bắn vào lưng Sachs bằng khẩu súng săn. Rồi Lucy chộp lấy súng của Sachs và giết chết Tomel. Sẽ không ai biết được sự sai khác - trừ bản thân Lucy và có lẽ, linh hồn Jesse Corn.
Lucy cẩm khẩu súng săn lên, cảm thấy nó nhẹ tênh tựa một bông phi yến trong bàn tay cô. Áp cái nòng súng trơn nhẵn, thơm thơm vào má, nhớ lại lúc cô áp mặt vào thanh sắt mạ crôm chắn xung quanh chiếc giường bệnh viện sau ca phẫu thuật cắt bỏ vú. Cô hạ cái nòng súng trơn nhẵn xuống, chĩa vào chiếc áo phông màu đen của người nữ đồng nghiệp, nhằm đúng xương sống lưng cô ta. Cô ta sẽ chết không đau đớn gì. Và nhanh chóng.
Nhanh chóng y như Jesse Corn.
Việc này chỉ đơn giản là đối một cuộc đời tội lỗi lấy một cuộc đời trong trắng vô tội.
Lạy Chúa lòng lành, hãy để con bắn một phát thật trúng đứa phản bội.
Lucy nhìn xung quanh. Chẳng có ai chứng kiến cả.
Ngón tay Lucy móc vào cò súng, siết lại.
Nheo mắt ngắm, giữ cho cái chấm đồng của đầu ruồi không rung rinh nhờ đôi cánh tay đã khỏe mạnh lên sau nhiều năm làm vườn, nhiều năm chăm sóc một ngôi nhà - và một cuộc đời - mà không dựa dẫm vào ai. Nhằm chính xác vào giữa lưng Amelia Sachs.
Làn gió nóng nực thổi vi vu qua đám cỏ mọc xung quanh cô. Cô nghĩ về Buddy, về cuộc phẫu thuật, về ngôi nhà và những mảnh vườn của mình.
Lucy hạ khẩu súng xuống.
Cô siết cò cho tới lúc hết đạn, rồi báng súng áp bên sườn, họng súng chĩa lên trời, cô lững thững quay lại cho chiếc ô tô đỗ phía trước ngôi nhà gỗ. Cô đặt khẩu súng xuống đất và tìm thấy điện thoại di động, liền gọi cho cảnh sát bang.
Chiếc trực thăng cấp cứu tới đầu tiên, các nhân viên y tế vội vã băng bó cho Thom và đưa anh ta tới trung tâm y khoa. Một người ở lại chăm sóc Lincoln Rhyme, huyết áp của anh đang gần mức nguy kịch.
Khi mấy phút sau cảnh sát tới trên chiếc trực thăng thứ hai, họ bắt giữ Amelia Sachs trước, trói quặt chân tay cô ra đằng sau, để nằm trên nền đất nóng bỏng bên ngoài ngôi nhà, rồi họ vào bên bắt giữ Garrett Hanlon và đọc cho gã nghe các quyền của gã.

Chương trước Chương sau