Cát bụi thời gian - Chương 07

Cát bụi thời gian - Chương 07

Cát bụi thời gian
Chương 07

Ngày đăng
Tổng cộng 19 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 18040 lượt xem

Khi lên tám tuổi, hầu như mọi nguồn hạnh phúc đến với cuộc sống của Theresa de Fosse đều từ nhà thờ. Nó giống như một ngọn lửa thần bí cuốn cô vào hơi ấm của mình. Cô tới nhà thờ nhỏ Pénitent Blance, cầu kinh ở nhà thờ lớn tại Monaco và Notre Dame Bon Voyage ở Cannes, nhưng cô thường xuyên có mặt trong các buổi lễ nhà thờ tại Eze.
Theresa sống trong lâu đài ở vùng núi, phía trên một làng trung cổ Eze, gần Monte Carlo trông ra Côte d' Azru. Làng này nằm cheo leo trên một mỏm núi và đối với Theresa, từ đó có thể nhìn thấy cả thế giới. Từ tu viện ở trên đỉnh, những nếp nhà chạy xuống theo sườn núi cho tới Địa Trung Hải xanh thẳm phía dưới.
Monique, kém Theresa một tuổi, là vẻ đẹp của cả gia đình. Ngay từ lúc bé, người ta đã có thể biết lớn lên cô sẽ là một phụ nữ tuyệt vời. Monique có những đường nét thanh tú, cặp mắt long lanh và cảm giác tự tin, rất hợp với dáng vẻ của cô. Theresa thì xấu xí đến tai hại. Sự thực, ông bà De Fosse rất xấu hổ về người con gái lớn của họ. Nếu Theresa chỉ xấu vừa phải thôi thì họ đã gửi cô tới một bác sĩ chỉnh hình để cái mũi của cô ngắn lại, đưa cái cằm của cô ra phía trước hay chỉnh cho hai mắt cô cùng nhìn vào một điểm. Nhưng vấn đề là mọi đường nét ở cô đều lệch lạc. Mọi thứ đều đặt không đúng chỗ, cứ như một diễn viên hề làm biến dạng khuôn mặt để gây cười.
Nhưng nếu Chúa đã lừa cô về hình dáng bên ngoài, thì người lại đền bù bằng cách ban cho cô một món quà đáng kể. Theresa có giọng hát của một thiên thần.
Giọng cô được chú ý ngay trong lần đầu tiên cô hát ở đội đồng ca nhà thờ. Giáo dân ngạc nhiên nghe chất giọng trong trẻo, thuần khiết bay ra từ đứa trẻ.
Theresa càng lớn, giọng cô càng mượt mà. Cô được giao toàn bộ phần hát lĩnh xướng của nhà thờ song Theresa thấy xấu hổ với ngoại hình của mình mỗi khi phải đứng tách riêng ra lĩnh xướng.
Ở trường học, Monique có tất cả bạn bè. Trai cũng như gái đều kéo bầy kéo đàn đến với cô. Họ muốn được chơi cùng,cô, muốn được người khác nhìn thấy họ ở bên cô. Cô được mời có mặt ở mọi buổi liên hoan. Theresa cũng được mời, nhưng luôn quá muộn, như một sự hoàn thành nghĩa vụ xã hội và Theresa đau đớn cảm nhận điều đó – Ô, Renee! Em không thể chỉ mời một trong hai đứa trẻ nhà De Fosse mà không mời đứa kia. Thế sẽ là mất lịch sự.
Monique rất xấu hổ có một bà chị xấu xí, còn cho rằng dầu sao bà chị cũng làm ảnh hưởng tới mình.
– Ông bà De Fosse đối xử đúng mực với cô con gái lớn. Họ hoàn thành nghĩa vụ bậc cha mẹ một cách kỹ càng nhưng rõ ràng, người mà họ yêu chiều vẫn là Monique. Cái điều mà Theresa luôn khao khát thì cô lại không được đó là tình yêu thương.
Theresa là đứa trẻ ngoan ngoãn, sẵn sàng và mong muốn được làm hài lòng mọi người, một học trò giỏi, yêu nhạc, yêu lịch sử, ngôn ngữ, và rất chăm chỉ.
Các thầy cô giáo, đám gia nhân và người dân thị trấn ai nấy đều xót xa cho cô.
Như lời một thương gia khi cô rời cửa hiệu ông ta.
– Chúa đã không để ý khi tạo ra con bé.
Nhà thờ là nơi duy nhất Theresa tìm thấy tình người. Linh mục thương cô, Chúa Giêsu thương cô. Sáng sáng, cô đi lễ Met và làm dấu mười bốn bận. Quý trong nhà thờ mái vòm lạnh lẽo, cô cảm thấy sự hiện diện của Chúa. Khi hát, Theresa tràn ngập cảm giác hy vọng và cảm nhận được điều kỳ diệu nào đó sẽ đến với mình. Đó là điều duy nhất khiến cô còn chịu đụng nổi cuộc sống.
Theresa không bao giờ lộ ra nỗi bất hạnh của mình cho cha mẹ hay em gái biết, vì không muốn họ phiền lòng. Cô cũng giữ kín trong lòng mình điều bí mật rằng Chúa yêu cô biết bao và cô cũng yêu Chúa nhường nào.
Theresa yêu em gái mình. Họ cùng chơi bên nhau ngoài khu đất quanh lâu đài và cô thường để Monique thắng trong các trò chơi. Họ cùng đi thám hiểm theo những bậc đá trơn tuột trổ vào sườn núi dẫn xuống làng Eze phía dưới, và lang thang dọc theo các đường phố hẹp đầy cửa hiệu, xem các nghệ sĩ bán tác phẩm của họ.
Khi hai cô gái bước sang tuổi học trò, lời tiên đoán của mọi người đã thành sự thật. Monique càng trở nên xinh đẹp hơn và đám con trai vây bọc lấy cô, trong khi Theresa có rất ít bạn. Cô thường ở nhà may vá, đọc sách một mình.
Hôm đó, khi đi qua phòng khách, Theresa nghe thấy cha mẹ đang bàn luận về mình.
– Rồi nó sẽ thành gái già. Chúng ta sẽ phải cưu mang nó cả đời.
– Theresa sẽ tìm được một người. Tính tình con bé rất dịu dàng.
– Đó không phải là cái mà thanh niên ngày nay quan tâm. Chúng cần đứa nào làm chúng sung sướng trên giường kia.
Theresa chạy trốn.
Theresa vẫn hát trong nhà thờ vào các chủ nhật và bởi thế, một sự kiện đã đến, hứa hẹn làm thay đổi cuộc đời cô. Trong giáo đoàn, có bà Neff, dì ruột của vị giám đốc đài phát thanh Nice.
Một buổi sáng chủ nhật bà ở lại nói chuyện với Theresa.
– Này cô bé, cô đang phung phí đời mình ở đây. Cô có một giọng hát khác thường nên phải biết tận dụng nó.
– Cháu đang tận dụng nó đây. Cháu ...
– Tôi không định nói về ... - Bà nhìn quanh nhà thờ ...- chỗ này. Tôi muốn nói là phải sử dụng giọng hát một cách chuyên nghiệp. Khi nghe cô hát, tôi tự hào vì mình đã tìm ra một tài năng. Tôi muốn cô hát cho cháu tôi nghe. Cậu ấy có thể đưa cô lên Radio. Cô có muốn thế không?
– Cháu ...cháu không biết. - Ý nghĩ đó khiến cô hoảng sợ.
– Về bàn với gia đình xem sao.
– Mẹ nghĩ đó là một điều tuyệt vời. - Mẹ cô nói.
– Điều đó có thể tốt cho con. Cha cô gật gù.
Nhưng chính Monique lại có ý ngăn cản điều đó. Chị không phải là người hát chuyên nghiệp, - cô nói. Chị đừng tự làm trò cười cho thiên hạ.
Điều đó chẳng có liên quan chút nào với lý do cô ta ngăn cản người chị.
Monique sợ Theresa có thể thành công. Hiện tại, cô ta luôn được mọi người chú ý. Thật không công bằng, Monique nghĩ, khi Chúa lại ban cho Theresa giọng hát tuyệt vời như thế. Nếu chị ấy trở nên nổi tiếng thì sao Mình sẽ bị ra rìa, bị lu mờ.Vì thế, Monique tìm mọi cách để chị mình không đi thử giọng.
Nhưng chủ nhật sau, bà Neff vẫn giữ Theresa lại và bảo:
– Tôi đã nói chuyện với cháu tôi. Cậu ấy sẵn lòng để cho cô thử giọng, và sẽ đợi cô vào ba giờ chiều thứ tư.
Thế là thứ tư tuần đó, một cô Theresa hết sức sợ hãi đã xuất hiện ở đài phát thanh tại Nice và đến gặp giám đốc!
– Tôi là Louis Bonnet. - Anh ta nói cụt lủn. - Tôi sẽ dành cho cô dăm phút.
Sự xuất hiện của một Theresa bằng xương bằng thịt chỉ khẳng định thêm nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh ta.
Bà dì cũng đã từng gửi đến đây những tài năng mặt mũi thế này.
Phải bảo bà ấy mới được. Nhung anh ta biết mình không dám. Vấn đề ở chỗ bà dì rất giàu và anh ta lại là người thừa kế duy nhất.
Theresa theo Louis Bonnet đi qua một hành lang hẹp dẫn vào một buồng phát thanh nhỏ.
– Cô đã bao giờ hát trên sóng phát thanh chưa?
Chưa ạ, thưa ngài. - Chiếc áo khoác của cô ướt đẫm mồ hôi. Sao mình lại đem thân vào chốn này?
Theresa tự hỏi. Cô đang trong cơn hoảng sợ, chỉ chực chạy trốn.
Bonnet để cô ngồi trước chiếc micro. Hôm nay, không có người chơi piano nào ở đây cho nên cô sẽ phải hát một cappella. Cô có biết nó là gì không?
– Dạ có, thưa ngài.
– Tuyệt! - Anh ta tự hỏi, không phải lần đầu, rằng chẳng biết bà dì có đủ giàu cho bõ công mình làm những cuộc thử giọng ngu xuẩn này không?
Tôi sẽ ở phòng điều khiển. Cô có đủ thời gian để hát một bàl.
– Thưa ngài, tôi sẽ phải ...
Anh ta đã đi khuất, Theresa ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm vào micro. Cô không biết mình sẽ hát bài gì. Hãy đi gặp anh ta. - Bà dì anh ta đã nói thế. - Đài phát thanh có chương trình ca nhạc vào các tối thử bảy ... Mình phải thoát khỏi đây thôi.
Giọng của Louis từ đâu phát ra:
– Tôi không có cả một ngày trời đâu.
– Xin lỗi. Tôi không thể ... .
Nhưng anh chàng giám đốc đã quyết định trừng phạt cô vì tội đã làm mất thời gian.
– Vài nốt thôi, - anh ta khăng khăng đòi. Đủ để anh ta có thể nói lại với bà dì rằng cô gái này ngu xuẩn tới mức nào. Có thể nhờ đó mà cản được bà ta thôi đưa tới đây những người được bà bảo hộ.
– Tôi đợi đây Anh ta ngả lưng vào ghế, châm một điếu Gitaule. Bốn tiếng nữa mới phải đi.
Yvette vẫn sẽ đợi. Anh sẽ có thời gian vào phòng cô, trước khi về nhà với vợ mình. Có khi còn kịp để ...
Anh ta chợt nghe thấy, và không thể tin vào tai mình. Một giọng hát ngọt ngào, trong vắt đến ...lạnh cả sống lưng. Một giọng hát đầy ước mơ và khát vọng, về sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng, về những tình yêu đã mất và những giấc mơ đã chết ... Giọng hát khiến anh ta trào nước mắt. Nó khuấy động những ẩn giấu trong sâu thẳm mà bấy lâu anh ta tưởng chúng đã chết. Đây là tất cả những gì anh ta có thể thất lên. Giêsu Kitô! Nàng ở đâu ra vậy?
Một nhân viên phụ trách máy bước vào buồng chỉ huy từ lúc nào, đang đứng nghe như bị thôi miên. Cánh cửa buồng lại mở ra và những người bị giọng hát cuốn hút lũ lượt kéo nhau vào. Họ đứng chết lặng khi nghe những âm thanh xé lòng từ một trái tim tuyệt vọng đang gào thét đòi tình thương. Trong phòng tịnh không còn tiếng động nào khác.
Khi bài hát kết thúc, sự tĩnh mịch còn kéo dài mãi. Cuối cùng, một phụ nữ cất tiếng:
– Bất kể cô ta là ai, không được để giọng hát này “thoát”.
Louis Bonnet vội vã đi sang phòng phát thanh. Theresa đang nhấp nhỏm đợi được về:
– Xin lỗi vì tôi ngồi lâu quá. Ngài hiểu cho, tôi chưa bao giờ.. – Nào, ngồi xuống đã, Maria.
– Tôi là Theresa.
– Xin lỗi cô. - Anh ta hít thật sâu. - Chúng tôi có chương trình ca nhạc vào các đêm thứ bảy.
– Tôi biết. Tôi vẫn thường nghe.
– Cô đồng ý hát trên chương trình ấy nhé!
Theresa tròn mắt nhìn anh ta, không thể tin vào điều vừa nghe thấy. .. – Ngài nói ... ngài muốn ... thuê tôi?
Bắt đầu từ tuần này. Chúng tôi sẽ trả thù lao ở mức tối thiểu. Nhưng với cô, đó sẽ là một khoản thu nhập lớn đấy!
Điều đó hầu như tốt đẹp đến khó tin. Họ sẽ trả tiền cho mình hát.
– Thuê chị ấy à? Bao nhiêu cơ? - Monique hỏi.
– Chị không biết. Chị không quan tâm. - Điều quan trọng là có người cần đến mình. Theresa định nói thế nhưng rồi kìm lại được.
– Một điều kỳ diệu. Vậy là con được lên đài.- Cha cô nói.
Mẹ cô đã sắp đặt xong các kế hoạch:
– Tất cả bạn bè của chúng ta sẽ được nghe và họ sẽ phải gửi thư đến nói rằng con hát hay làm sao.
Theresa nhìn Monique, đợi cô em gái nói:
Mẹ không phải làm thế. Chị Theresa hát rất hay.
Nhưng Monique không nói gì. Chuyện ấy sẽ sụp đổ nhanh chóng là điều cô ta đang nghĩ.
Monique đã nhầm.
– Tối thứ bảy tại đài phát thanh, Theresa thấy sợ hãi.
Hãy tin tôi! Louis Bonnet trấn an cô. - Hoàn toàn bình thường thôi. Tất cả các nghệ sĩ đều qua đây cả mà.
Họ đang ngồi chờ ở một phòng nhỏ màu xanh dành cho các diễn viên.
– Cô sắp sửa khiến cho tất cả người nghe xúc động.
– Tôi sắp lên cơn sốt thì đúng hơn.
Không còn thời gian đâu. Cô sẽ diễn sau hai phút nữa.
Chiều hôm đó Theresa đã tập dượt vớl dàn nhạc nhỏ sẽ đệm cho cô. Buổi tập thật không bình thường. Căn phòng chật ních các nhân viên của đài, những người đã được nghe về cô gái trẻ có giọng hát ngoài sức tưởng tượng. Không một ai nghi ngờ rằng họ đang chứng kiến sự ra đời của một ngôi sao.
– Thật đáng tiếc, cô bé xinh không được nhiều. Giám đốc sân khấu chép miệng. - Nhưng chỉ nghe trên đài thì cũng chẳng ảnh hưởng gì ...
Buổi biểu diễn tối đó của Theresa thật tuyệt vời. Cô thấy mình chưa bao giờ lại được hát như thế. Ai biết được những gì rồi sẽ đến với mình? Cô có thể trở nên nổi tiếng và đàn ông sẽ quỳ dưới chân cô, cầu xin cô lấy họ, như họ đã cầu xin Monique.
Như đọc được ý nghĩ của cô, Monique nói:
– Em rất mừng cho chị, nhưng đừng để chuyện đó cuốn chị đi. Những thứ này chẳng bền đâu.
Sẽ bền, Theresa hạnh phúc nghĩ cuối cùng mình đã được làm người, một con người như mọi con người.
Sáng thứ hai, một cú điện thoại đường dài gọi đến cho Theresa.
– Chắc hẳn thằng cha nào đó đùa cợt. - Cha cô bảo. Hắn nói hắn là Jacques Raimu.
Một giám đốc sân khấu sáng chói nhất nước Pháp. Theresa thận trọng nhấc máy.
– Alô!
– Cô De Fosse đấy ạ?
– Vâng.
– Theresa De Fosse phải không?
– Vâng, tôi đây.
– Jacques Raimu đây. Tôi đã được nghe chương trình của cô trên đài vào tối thứ bảy. Cô chính là người tôi đang tìm.
– Tôi ... Tôi không hiểu.
– Tôi đang dựng vở tại nhà hát kịch Comédie Francaise, một vở ca kịch. Tôi đang tìm một người có giọng hát như cô. Nói thật là không thể có giọng hát nào giống được cô. Ai đang phụ trách cô đấy?
– Phụ trách tôi ấy à? Tôi ... không có ai phụ trách tôi cả.
– Vậy tôi sẽ tới và chúng ta sẽ thỏa thuận cụ thể.
– Ngài Raimu ... tôi ... tôi không được xinh đâu. - Thật đau đớn cho cô phải nói ra điều đó, nhưng cô hiểu là không có cách nào khác. Không được để ông ta mong đợi hão huyền.
Ông cười:
– Cô sẽ xinh đẹp khi ta thỏa thuận xong. Nhà hát là tạo dựng. Nghệ thuật hóa trang sân khấu có thể làm mọi ma thuật mà người ta không thể tin được.
– Nhưng ...
– Mai tôi sẽ gặp cô.
Một giấc mơ trên đỉnh cao của sự kỳ diệu. Được làm ngôi sao trong một vở kịch của Raimu?
– Bố sẽ thỏa thuận trực tiếp với.ông ta. - Cha cô nói. - Con phải cẩn thận khi tiếp xúc với một người của nhà hát.
– Bố mẹ sẽ mua cho con một cái váy mới. - Mẹ cô nói. Và mẹ sẽ mời ông ta ăn cơm tối.
Monique im lặng. Đến nước này thì không thể chịu nổi nữa. Không thể nghĩ được rằng chị cô lại đang trở thành một ngôi sao. Có lẽ, còn một cách để ...
Monique đã sắp xếp để cô là người đầu tiên xuống thang khi Raimu đến nhà De Fosse chiều hôm đó. Cô gái trẻ trung và xinh đẹp tới mức tim ông muốn nhảy ra ngoài. Để đón ông, cô ta mặc chiếc áo dài buổi chiều màu trắng giản dị, làm nổi bật thân hình tuyệt vời.
Lạy Chúa, ông ta nghĩ. Hình dáng này với cái giọng ấy!Côgái hoàn hảo thật.Cô ấy sẽ trở thành ngôi sao vĩ đại.
– Tôi không thể nói hết niềm vinh hạnh được gặp cô. - Raimu nói.
– Tôi rất sung sướng được gặp ngài. Tôi là một người cực kỳ hâm mộ ngài.
Thưa ngài Raimu - Monique cười nồng hậu.
– Hay lắm. Rồi chúng ta sẽ rất hợp nhau trong công việc Tôi mang theo đây một kịch bản. Đó là một câu chuyện tình rất thơ mộng, tôi nghĩ là ...
Đúng khoảnh khắc ấy Theresa bước vào phòng. Cô vận chiếc váy mới, nhưng trông thật ngượng ngập. Nhìn thấy Jacques Raimu, cô dừng lại.
– Ôi xin chào. Tôi không biết ngài ở đây.Tôi định nói là ... ngài tới sớm.
Ông nhìn Monique dò hỏi.
– Đây là chị tôi, chị Theresa. - Monique nói.
Cả hai đều thấy được ấn tượng dữ dội qua sự thay đổi nét mặt của ông ta. Nó chuyển từ trạng thái sốc sang thất vọng, rồi là kinh tởm.
– Cô là cô ca sĩ đó?
– Vâng.
Ông quay sang Monique:
– Thế cô là ...
Monique cười vẻ ngây thơ, nói:
– Tôi là em gái chị Theresa.
Raimu quay sang xem xét lại Theresa, rồi lắc đầu.
– Rất lấy làm tiếc, - ông nói với Theresa. - Cô quá ... - ông lúng túng tìm chữ.
– Cô quá trẻ. Nếu cô thứ lỗi, tôi sẽ trở về Paris.
Và họ đứng đó nhìn ông bước ra cửa.
Ăn tiền rồi, Monique hân hoan. Ăn tiền rồi.
Theresa không tham gia thêm buổi phát sóng nào nữa. Louis Bonnet nài nỉ cô trở lại, nhưng nỗi đau đớn quá lớn khiến cô khước từ.
Nhìn thấy em gái mình rồi, Theresa nghĩ, thì còn ai dám cần đến mình nữa Mình thảm hại quá.
Chừng nào còn sống, Theresa sẽ còn không quên được cái ánh mắt và vẻ mặt Jacques Raimu.
Chỉ tại mình mơ mộng ngu ngốc. Theresa tự nhủ. Đó là Chúa phạt mình đấy mà.
Sau đó, Theresa chỉ hát trong nhà thờ, và ngày càng trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.
Mười năm tiếp theo, Monique xinh đẹp chối bỏ hàng chục lời cầu hôn.
Nào là con trai thị trưởng, con chủ nhà băng, bác sĩ ...nào là con các nhà buôn giàu có. Dập dìu quanh cô có từ các chàng trai trẻ vừa mới ra trường tới các vị có danh tiếng, thành đạt ở tuổi bốn mươi, năm mươi. Họ là những người giàu hay kẻ nghèo, già nua hay trẻ trung, đẹp mã hay xấu xí, có học hoặc vô học.
Đáp lại tất cả họ, Monique nới không!
– Thế con muốn tìm cái gì? - Cha cô chán nản hỏi.
– Cha à, ở đây người nào cũng nhạt nhẽo. Eze quả là nơi nghèo nàn. Hoàng tử trong mơ của con ở Paris kia.
Làm theo bổn phận, ông gửi cô con gái tới Paris. Và đành phải cho Theresa đi cùng em gái.
Mỗi cô đi thăm Paris theo cách riêng của mình.
Monique tham dự các buổi dạ hội từ thiện và các bữa tiệc đầy hấp dẫn, dùng trà với những đàn ông danh giá Theresa thì đi thăm bảo tàng Les Invalldes và bảo tàng Louvre. Monique đến các cuộc đua ngựa ở Longchamp hay các hội hè ở Malmaison. Theresa thì tới Notre Dame cầu nguyện và thả bộ theo con đường rợp bóng dọc kênh đào St.Martin. Monique đến nhà hàng Maxim hay Moulin Rouge, trong khi Theresa thơ thẩn dạo quanh bến cảng, tạt vào các hiệu sách, dừng chân ở nhà thờ thánh Dems. Theresa thích Paris, còn Monique, xét về mọi góc độ, chuyến đi thật là thất bại.
Khi họ trở về, Monique bảo với cha:
– Không thể tìm thấy một người nào mà con muốn cưới.
Không gặp được một ai khiến con thấy hấp dẫn sao?
– Không hoàn toàn thế. Có một chàng trai đưa con tới nhà hàng Maxim. Cha hắn là chủ các mỏ than.
– Trông anh ta thế nào? - Mẹ cô háo hức.
– Ờ, hắn ta rất giàu, rất đẹp trai, rất lịch sự và rất chiều chuộng con.
– Anh ta có cầu xin con cưới anh ta không?
– Cứ mười phút lại hỏi một lần. Cuối cùng đơn giản là con từ chối gặp lại hắn.
Mẹ cô nhìn cô ngạc nhiên:
– Sao lại thế?
– Bởi vì tất cả câu chuyện hắn nói ra chỉ là về than than rải đường, than cục, than xám. Nhạt nhẽo, thật là nhạt nhẽo.
Năm sau, Monique quyết định rằng cô phải trở lại Paris.
– Chị sẽ đi gói đồ của chị. - Theresa nói.
– Không Lần này em sẽ đi một mình. - Monique lắc đầu Vì thế, trong khi Monique đi Paris, Theresa ở nhà và sáng sáng lại vào nhà thờ cầu nguyện cho em gái mình sẽ tìm được một hoàng tử xứng đáng. Rồi một hôm, phép mầu nhiệm đến. Mầu nhiệm bởi nó đến chính với Theresa chứ không là ai khác. Hoàng tử đó có tên là Raoul Givradot.
Vào một chủ nhật, anh đến nhà thờ và nghe cô hát.
Anh chưa từng được nghe một giọng hát như thế. Mìnhphải gặp cô ấy, anh tự nhủ.
Sáng hôm sau, khi Theresa dừng lại ở cửa hàng tạp hóa trong làng mua ít vải thì Raoul Givradot đang đứng sau quầy hàng.
– Ca sĩ?
Cô nhìn anh, lúng túng.
– Xin ... xin lỗi!
– Hôm qua tôi được nghe cô hát trong nhà thờ, thật tuyệt.
Anh đẹp trai, cao lớn, với đôi mắt sẫm tỏa sáng và đôi môi ướt mọng đáng yêu. Anh ngoài ba mươi, hơn Theresa độ một hai tuổi.
Theresa sững sốt trước ngoại hình của anh, tới nước chỉ còn lắp ba lắp bắp.
Cô nhìn anh, tim dập thình thịch.
– Ca ... Cảm ơn ... tôi ... tôi muốn mua ba thước vải mushin.
– Rất sung sướng được phục vụ cô, mời cô sang bên này. - Raoul cười.
Theresa bỗng thấy mê mẩn trước sự hiện diện của chàng trai, với thân hình đẹp đẽ, và hơi hướng đàn ông bao quanh anh.
Khi Raoul đang gói ba thước vải lại cô mới dám hỏi:
– Anh môi ... anh mới tới đây phải không?
Anh nhìn cô. Nụ cười của anh làm cô run bắn lên.
– Tôi tới Eze được vài ngày rồi. Dì tôi là chủ hiệu này. Bà ấy cần được giúp đỡ và tôi nghĩ rằng mình sẽ làm việc ở đây một thời gian.
Một thời gian là bao nhiêu? Theresa thấy mình tự đặt câu hỏi ấy. .
– Lẽ ra cô phải là ca sĩ chuyên nghiệp mới đúng. - Raoul bảo.
Theresa nhớ đến ấn tượng trên nét mặt Raimu khi ông nhìn thấy cô. Không, cô sẽ chẳng mạo hiểm thò mặt ra nữa.
– Cảm ơn - Theresa lẩm bẩm.. Trước vẻ bối rối và ngượng ngập của cô, Raoul cố kéo cô vào câu chuyện.
– Tôi chưa từng tới Eze. Một thị trấn xinh đẹp đấy.
– Dạ. - Theresa ấp úng. :
– Cô sinh ra ở đây?
– Vâng.
– Cô có yêu nó không?
– Có Theresa cầm gói vải, chạy biến đi.
Hôm sau, cô tìm được lý do để trở lại cửa hàng. Cô đã thức tới nửa đêm để chuẩn bị những câu chuyện cô sắp nói với Raoul.
Tôi rất mừng vì anh thích Eze ...
Tu viện này có từ thế kỷ Mười bốn, anh biết không?
Anh đã bao giờ tới Saint-Paulđe-Vence chưa? ở đó có một nhà thờ đáng yêu ...
Tôi rất thích Monte Carlo, anh thấy thế nào?
Thật tuyệt vời khi được ở đó. Thỉnh thoảng em gái tôi và tôi lái xe xuống Granđe Corniche và đi nhà hát Fort Antoine. Anh có biết cái nhà hát ấy không?
Đó là nhà hát ngoài trời ...
Anh có biết Nice một thời được gọi là Nikaia? Ồ, anh không biết? Đúng thế đấy. Trước đây, những người Hy Lạp đã từng ở đó. Nice có một bảo tàng hài cốt những người thượng cổ sống cách đây ba ngàn năm, điều đó thú vị nhỉ?
Theresa tự trang bị hàng chục câu chuyện mào đầu. Thật không may, khoảnh khắc cô bước vào cửa hiệu và nhìn thấy Raoul, mọi thứ vụt bay hết. Cô chỉ đứng chôn chân nhìn anh, không nói được lời nào.
– Chào, - Raoul vui vẻ nói. - Thật vui được gặp lại cô, cô DeFosse.
– Cảm ơn, - cô thấy mình thật ngốc nghếch. Mình ba mươi tuổi rồi đấy, cô nghĩ thầm, thế mà mình lại đang hành động như ở tuổi học trò. Dừng lại ngay.
Nhưng cô không thể dừng lại được.
– Hôm nay tôi có thể giúp gì cho cô?
– Tôi cần ... cần thêm muslin.
Cái thứ cuối cùng cô cần đến.
Cô nhìn Raoul khi anh đi lấy cuộn vải, khi anh đặt cuộn vải lên quầy và trải ra đo.
– Cô cần bao nhiêu?
– Anh đã có gia đình chưa? - Cô định nói hai mét nhưng lại bật ra câu này.
Anh ngẩng lên nhìn cô với nụ cười nồng hậu trên khuôn mặt.
– Chưa, tôi chưa được làm kẻ may mắn đó. Anh đáp.
Anh sắp sửa thôi, Theresa nghĩ, ngay khi Monique từParis trở về.
Monique sẽ yêu thích người đàn ông này. Họ thật hoàn hảo cho nhau. Cứ nghĩ tới phản ứng của Monique khi gặp Raoul, Theresa tràn đầy vui sướng. Có.
một cậu em rể như Raoul Givradot cũng thật thú vị.
Hôm sau, khi Theresa đi qua cửa hiệu, Raoul nhìn thấy bóng cô vội vàng chạy ra.
– Xin chào cô. Tôi sắp được nghỉ. Nếu cô rỗi, mong cô bằng lòng dùng trà cùng tôi.
– Tôi ... tôi ... vâng, cảm ơn anh.
Theresa như cứng lưỡi trước anh, còn Raoul thì làm mọi thứ có thể để cô được tự nhiên, thoải mái và liền sau đó, Theresa thấy mình đang nói với con người lạ này những điều mà cô chẳngbao giờ nói với ai - về sự cô đơn.
– Đám đông có thể càng làm người ta cô đơn hơn. - Theresa nói. - Tôi luôn cảm thấy mình như một ốc đảo trong biển người.
– Tôi hiểu, - anh cười.
– Ồ, nhưng chắc anh phải có nhiều bạn lắm.
– Chỉ quen biết thôi. Suy cho cùng, có ai thật sự là nhiều bạn đâu.
Dường như cô đang nói chuyện với bóng hình mình trong gương.
Một giờ đồng hồ qua đi rất nhanh, đã đến lúc Raoul phải trở về với công việc.
– Cô có vui lòng dùng bữa trưa ngày mai cùng tôi? - Khi họ đứng dậy, Raoul hỏi.
Anh ta tốt bụng, tất nhiên là vậy. Theresa biết rằng chẳng người đàn ông nào có thể cảm thấy cô hấp dẫn, đặc biệt một chàng trai hào hoa phong nhã như Raoul Givradot. Cô tin rằng anh tốt với tất cả mọi người.
– Tôi rất vui lòng. - Theresa nói.
Hôm sau, khi cô tới, Raoul vui như trẻ con.
– Tôi được nghỉ cả buổi chiều. Nếu cô không quá bận, sao ta không phóng xuống Nice nhỉ?
Họ lao xe theo con đường dốc dọc Moyenne Corniche. Thành phố trải ra như một tấm thảm diệu kỳ phía dưới họ. Theresa dựa vào ghế, nghĩ Mình chưa từng được hạnh phúc như thế này. Rồi cô thấy như có lỗi. Mình đang hạnh phúc thay cho Moniquẹ. Từ Paris, Momque sẽ trở về vào ngày hôm sau và Raoul sẽ là món quà Theresa dâng cho em gái mình. Cô cũng đủ thực tế để biết rằng những Raoul này sinh ra trên đời không phải dành cho mình. Cô đã đón nhận đủ đau đớn trong đời và từ lâu đã biết cái gì là có và cái gì là không thể. Người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cô là một giấc mơ mà cô không được phép mơ tới.
Họ ăn trưa ở Le Chanteler, trong khách sạn Negresco tại Nice. Đó là một bữa ăn tuyệt vời, nhưng sau đó thì Theresa không nhớ nổi mình đã ăn những gì Hình như cô và Raoul không hề dừng cuộc chuyện trò Họ có rất nhiều thứ để giãi bày với nhau. Raoul dí dỏm, duyên dáng, và tự nhiên. Anh thấy cô quyến rũ. Thật sự quyến rũ. Anh hỏi cô nhiều điều và chăm chú nghe cô bày tỏ. Họ đồng nhất hầu hết về mọi chuyện, cứ như họ đã là bạn tâm tình của nhau hàng năm nay. Nếu Theresa có chút hối tiếc nào về điều gì sắp đến, cô kiên quyết gạt ngay nó ra khỏi đầu.
– Anh có vui lòng tới dùng bữa tối với chúng tôi vào ngày mai không? Em gái tôi sẽ từ Paris trở về. Tôi muốn anh biết cô ấy.
– Tôi rất sung sướng, Theresa.
Hôm sau, khi Monique trở về, Theresa không thể kìm được câu hỏi:
– Em đã tìm được chàng trai nào thú vị ở Paris chưa? - Rồi cô nín thở chờ câu trả lời.
– Lại vẫn những người nhạt nhẽo ấy, - Momque đáp. Vậy là Chúa đã định.
– Chị dã mời một người tới dự bữa tối nay. Chị nghĩ em sẽ thích anh ta. - Theresa nói.
Mình sẽ không bao giờ để cho ai biết mình thích anh ấy như thế nào. Theresa nghĩ.
Đúng bảy giờ ba mươi tối hôm đó, người quản gia đưa Raoul Givradot vào phòng khách, nơi mà Theresa, Monique và cha mẹ họ đang chờ đợi.
– Đây là mẹ tôi và cha tôi, thưa ngài Raoul Givradot.
– Xin chào ông bà.
– Và em gái tôi, Monique. - Theresa hít sâu một hơi.
– Xin chào ông. - Biểu hiện của Monique là lịch sự, không có gì hơn.
Theresa nhìn Raoul, hy vọng anh ta bị choáng váng trước vẻ đẹp của Monique.
– Rất hân hạnh! - Chỉ là vẻ lịch sự.
Theresa nín thở đợi những ánh mắt mà cô nghĩ và tin là sẽ bay qua bay lại giữa hai người. Nhưng Raoul đang nhìn Theresa.
– Đêm nay cô trông đáng yêu làm sao, Theresa.
– Cảm ... cảm ơn. - Cô đỏ mặt nói lắp bắp.
Mọi sự tối hôm đó đều đảo lộn. Ý định đưa Monique và Raoul đến với nhau, để được xem họ cưới nhau, để có một cậu em rể như Raoul - thậm chí không có cả dấu hiệu nảy nở. Khó mà tin là mọi chú ý của Raoul lại chỉ dành cho Theresa. Nó như một điều kỳ diệu trong mơ đang biến thành sự thực. Cô thấy mình là Cinderella, cô gái xấu xí mà hoàng tử đã chọn để cầu hôn. Điều đó không thực, nhưng lại đang xảy ra, mà Theresa thấy mình đang cố sức chống lại. Cô thật sự muốn chống lại Raoul và sự quyến rũ của anh, bởi cô hiểu điều đó tốt đẹp quá mức, đến phi lý và cô hoảng sợ ngỡ như sự đau đớn lại xảy ra lần nữa. Suốt những năm qua cô đã giấu kín tình cảm của mình, bảo vệ mình khỏi nỗi đau đớn đến tột cùng vì sự chối bỏ. Giờ đây, theo bản năng, cô lại cố sức làm điều đó.
– Tôi đã nghe con gái ông bà hát, - Raoul nói, thật vô cùng kỳ diệu.
Theresa thấy mặt mình nóng bừng.
– Mọi người đều ca ngợi giọng hát của chị ấy. - Monique ngọt ngào nói.
– Đó là một buổi tối kỳ ảo, và đỉnh điểm của nó rồi cũng phải đến.
Khi đồ tráng miệng đã được mang đi, Raoul nói với cha mẹ Theresa:
.
– Khu nhà của ông bà trông thật đáng yêu, - rồi anh quay sang Theresa. - xin phép được cô đưa đi thăm vườn.
Theresa nhìn qua Monique, cố gắng tìm một biểu hiện tình cảm nào đó trên mặt em gái nhưng Monique lại tỏ ra hết sức thờ ơ.
Chắc nó bị mù, bị câm, bị điếc. Theresa nghĩ bụng.
Thế rồi cô nhớ lại những chuyến Monique tới Paris, tới Cannes hay St.Tropez để tìm một hoàng tử hoàn mỹ cho mình nhưng chẳng lần nào gặp được.
Vậy thì đó không phải lỗi của đàn ông, mà là lỗi của em gái mình. Nó đã không hiểu được chính nó cần gì.
– Tôi sẵn lòng. - Theresa quay sang Raoul.
Ra ngoài rồi, cô vẫn không quên “mơ ước” của mình.
– Anh có thích Monique không?
– Cô ấy có vẻ rất đẹp, - Raoul đáp, hãy hỏi tôi thích chị của cô ấy thế nào?
Rồi anh ôm và hôn cô.
Cảm giác đó Theresa chưa một lần có được. Cô run rẩy trong vòng tay anh.
Cảm ơn Chúa, xin cảm tạ Người.
– Tối mai em đi ăn với anh nhé? - Raoul hỏi.
– Vâng. - Theresa thở hổn hển. - Ồ, vâng.
Khi còn có hai chị em, Monique nói:
– Anh ta hình như thật sự thích chị.
– Chị cũng nghĩ thế, - Theresa xấu hổ nói.
– Chị cũng thích anh ấy à?
– Ừ.
– Ồ, hãy cẩn thận, bà chị lớn! - Monique cười to. - Đừng để chuyện ấy chui vào đầu chị.
Quá muộn rồi, Theresa nghĩ bụng. Quá muộn rồi.
Sau đó, ngày nào Theresa và Raoul cũng ở bên nhau.
Monique thường đi cùng với họ. Ba người tới những khu dạo chơi, tới các bãi biển ở Nice và vui đùa ở những khách sạn làm bánh cưới. Họ ăn trưa tại một tiệm nhỏ rất hấp dẫn ở Cap d'Antibes, đi thăm nhà thờ Matsise ở Vence.
Họ ăn tối ở lâu đài Chèvre d'Or (Dê Vàng) và nhà hàng Thánh Michel nổi tiếng. Có hôm, từ năm giờ sáng cả ba đã cùng tới khu chợ ngoài trời của nông dân, họp kín các đường phố Monte Carlo, mua bánh mì mới, rau và hoa quả.
Những ngày chủ nhật, khi Theresa hát trong nhà thờ, Raoul và Monique thường có mặt Ở đó để nghe và sau đó anh thường xiết chặt Theresa và nói:
– Em đúng là một phép lạ. Anh có thể nghe em hát suốt đời Bốn tuần sau cuộc gặp đầu tiên, Raoul cầu hôn Theresa.
– Anh tin rằng em có thể có bất kỳ người đàn ông nào em muốn, - Raoul nói, nhưng anh sẽ rất sung sướng nếu được em chọn.
Trong một khoảnh khắc khủng khiếp, Theresa nghĩ rằng anh ta đang nhạo báng mình, nhưng trước khi cô kịp nói ra ý nghĩ đó, anh lại tiếp tục – Em yêu, anh phải nói với em rằng anh chưa được biết nhiều phụ nữ, nhưng em là người tế nhị nhất, tài năng nhất, tình cảm nhất ...
Mỗi từ như một nốt nhạc bên tai Theresa. Cô muốn cười vang lên. Cô muốn hét to lên. Tôi hạnh phúc biết bao, cô nghĩ, yêu và đượcyêu. .
– Em sẽ lấy anh nhé?
Ánh mắt cô đủ nói lên câu trả lời.
Khi Raoul đi rồi, Theresa chạy như bay vào thư viện, nơi em cô, mẹ cô và cha cô đang ngồi uống cà phê.
– Raoul vừa cầu hôn với con, Mặt cô đỏ bừng và hầu như có một vẻ đẹp xuất hiện ở cô Cha mẹ cô như sững ra. Họ có vẻ choáng váng. Chính Monique lên tiếng trước:
– Theresa, chị có chắc là anh ấy không quan tâm tới tiền của gia đình ta không?
Câu nói như một cái tát vào mặt cô.
– Em không định ác ý như thế. - Monique tiếp tục. - Nhưng mọi điều hình như đến quá nhanh.
Theresa quyết định không để bất cứ điều gì cản trở niềm hạnh phúc của mình.
– Chị biết em muốn bảo vệ chị, - cô nói – Nhưng Raoul có tiền. Ông bố có để lại cho anh ấy một gia sản nhỏ. Hơn nữa, anh ấy không ngại phải làm lụng để kiếm sống. Cô cầm tay em gái trong tay mình, vẻ tội nghiệp. - Nào, xin em hãy mừng cho chị, Monique. Chị chưa từng nghĩ là sẽ được biết đến cảm giác này.
Chị hạnh phúc đến có thể chết được.
Thế rồi cả nhà ôm lấy cô và nói họ mừng cho cô biết bao, rồi họ bắt đầu hào hứng bàn về những dự tính cho lễ cưới Sớm tinh mơ hôm sau Theresa tới nhà thờ, quỳ xuống cầu nguyện.
Cảm tạ Người, Cha của con. Cảm tạ Người đã cho con niềm hạnh phúc dường ấy. Con sẽ làm mọi điều để xứng đáng với tình yêu của Người và của Raoul. Amen.
Theresa bước vào hàng bách hóa, đôi chân chơi vơi trên mặt đất, và nói:
– Nếu ngài bằng lòng, tôi sẽ đặt mua một ít vải để may váy cưới.
Raoul cười vang ôm lấy cô trong tay.
– Em sắp là một cô dâu tuyệt đẹp rồi.
Và Theresa hiểu anh định nói gì. Đó là phép mầu nhiệm.
Đám cưới được dự định tổ chức sau đó một tháng tại nhà thờ làng. Tất nhiên Monique sẽ là người phù dâu.
Năm giờ chiều thứ sáu, Theresa nói chuyện lần cuối cùng với Raoul. Mười hai giờ ba mươi ngày thứ bảy, khi cô đang đứng trong phòng làm lễ của nhà thờ đợi chú rể - lúc đó đã chậm ba mươi phút - thì linh mục đến cầm tay kéo cô sang một bên. Theresa ngạc nhiên trước sự xúc động của ông. Tim cô đập mạnh.
– Làm sao vậy, cha? Có chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra với Raoul?
– Ôi, con của ta, - linh mục nói, - Theresa yêu quý, tội nghiệp của cha.
– Gì thế, cha? Nói cho con đi? - Cô bắt đầu hoảng sợ.
– Cha, cha vừa mới nhận được tin đây thôi. Raoul ...
– Tai nạn? Anh ấy có sao không? - Cô gần như hét lên.
– ... đã rời thị trấn sớm hôm nay.
– Anh ấy làm sao? Chắc có chuyện gì khẩn cấp khiến anh ấy phải ...
– Anh ta đã cùng ... em gái con. Mọi người thấy họ lên chuyến tàu đi Paris.
Căn phòng xoay tít. Không. Theresa nghĩ. Mình không được ngất đi, mình không được tỏ ra bối rối trước Chúa.
Cô chỉ còn nhớ lờ mờ về những gì xảy ra sau đó. Từ xa xôi vọng đến bên cô tiếng linh mục tuyên bố gì đó về lễ cưới, và loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà thờ:
Mẹ Theresa ôm cô con gái, nói:
– Theresa tội nghiệp của mẹ. Em gái con độc ác quá. Mẹ rất đau lòng.
Nhưng Theresa lại bỗng tỉnh táo. Cô biết làm sao để mọi việc trở nên bình thường.
– Đừng buồn mẹ ạ. Con không trách Raoul đã phải lòng Monique đâu. Người đàn ông nào cũng vậy thôi. Đáng ra con phải biết không có người đàn ông nào lại yêu được con.
– Con nói sai rồi. - Cha cô kêu lên. - Con đáng giá bằng mười Monique.
Nhưng sự so sánh của người cha đã quá muộn màng.
– Con muốn về nhà.
Họ đi qua đám đông. Khách khứa trong nhà thờ rẽ sang hai bên nhường lối, lặng lẽ nhìn theo.
Khi về tới lâu đài, Theresa khẽ nói:
– Xin đừng lo cho con. Con hứa với bố mẹ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp Rồi cô lên phòng cha lấy ra một lười dao cạo và cứa vào hai cổ tay.
Khi Theresa mở mắt, bác sĩ riêng và linh mục của làng đang đứng bên giường cô.
– Không - Cô hét lên - Tôi không muốn trở lại Hãy để tôi chết. Để cho tôi chết!
– Tự sát là một trọng tội. Chúa đã cho con cuộc sống, Theresa. Chỉ Người mới có thể quyết định khi nào nó kết thúc. Con còn trẻ. Còn cả cuộc đời phía trước. - Linh mục nói.
– Để làm gì? - Theresa thổn thức. Để chịu đựng hơn nữa? Tôi đã không thể chịu nổi nỗi đau đang phải chịu. Tôi không thể chịu được!
Giêsu đã chịu đựng nỗi đau và đã chết cho tất cả chúng ta. Đừng quay lưng lại với Người. - Ông nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ đã khám xong cho cô.
Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đã nói với bà nhà cho cô ăn kiêng nhẹ một thời gian, - ông chỉ tay vào cô, - nhưng không có món dao cạo đâu đấy.
Sáng hôm sau Theresa lê ra khỏi giường. Khi cô đi vào phòng khách, mẹ cô nói vẻ cảnh giác:
– Con dậy làm gì thế Bác sĩ bảo ...
– Con phải vào nhà thờ. Con cần nới chuyện với Chúa. - Theresa đáp giọng khàn khàn.
– Mẹ sẽ đi với con. - Mẹ cô lưỡng lự.
– Không, con phải đi một mình.
– Nhưng ...
– Để cho con nó đi. - Cha cô gật đầu.
Họ nhìn theo cái bóng không hồn chệnh choạng ra khỏi nhà.
– Điều gì sẽ đến với con bé nữa nhỉ? - Mẹ Theresa thì thầm.
– Có trời mà biết.
Cô bước vào nhà thờ quen thuộc, tiến đến trước điện và quỳ xuống:
– Ta đến nhà Người để nói với Người vài điều, hỡi Chúa? Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra em ta được xinh đẹp Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra ta xấu xí. Ta khinh bỉ Người vì đã để cho em ta mang đi người đàn ông duy nhất mà ta yêu quý. Ta phỉ nhổ vào Người.
Những câu cuối cô nói to tới mức mọi người xung quanh quay cả sang nhìn.
Cô đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi nhà thờ.
Theresa không bao giờ tin rằng lại có một nỗi đau đớn đến thế. Đau đớn đến không thể chịu nổi, đến không thể nghĩ về một điều gì khác, khiến cô mất ăn mất ngủ. Ký ức luôn hiện rõ trong trí óc cô, giống như các cảnh trong một cuốn phim.
Cô nhớ lại ngày cùng Raoul và Monique đi dạo dọc bãi biển ở Nice. .
– Trời hôm nay bơi thì tuyệt. – Raoul nói.
– Em cũng muốn thế, nhưng không thể được. - Theresa không biết bơi. - Em sẽ không phiền lòng nếu hai người xuống bơi. Em đợi ở khách sạn nhé.
Và cô đã sung sướng khi thấy Raoul cùng Monique bắt thân nhau dễ dàng thế.
Họ ăn trưa tại một quán trọ gần Cagne. Người hầu bàn nói:
– Món tôm hùm hôm nay đặc biệt ngon.
– Em sẽ ăn món này. à Monique nói. - Theresa tội nghiệp không thể ăn được, tôm cua sẽ làm chị ấy ho rũ rượi.
Ở St.Tropez:
– Anh nhớ cưỡi ngựa quá. Ở nhà thì sáng nào anh cũng đi ngựa. Em có muốn đi với anh không, Theresa?
– Em ... Em sợ không được, Raoul.
– Em sẵn lòng đi cùng anh, - Monique nói:
– Em cũng thích cưỡi ngựa.
Thế là họ đi suốt buổi sáng.
Có hàng trăm bằng chứng, nhưng cô đã quên hết cả. Cô bị mù lòa, bởi cô muốn thế. Những ánh mắt mà Raoul và Monique trao cho nhau, những đụng chạm vô tình, những tiếng thì thầm và những chuỗi cười.
Sao mình lại ngu ngốc đến thế nhỉ?
Đêm đến, khi Theresa cố chợp được mắt thì lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ luôn khác nhau, nhưng cũng luôn giống nhau. , Raoul và Monique đang làm tình trên sàn, trần truồng. Và con tàu đang chạy qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hẻm núi. Chiếc cầu bỗng dưng sập xuống và tất cả, con người lẫn con tàu, đều lao xuống vực thẳm.
Raoul và Monique đang tại phòng khách sạn, trần truồng trên giường. Raoul ném mẩu thuốc lá hút dở xuống đất và căn phòng nổ tung, lửa trườn lên và thui cháy cả hai người, tiếng gào của họ làm Theresa tỉnh giấc.
Từ một đỉnh núi, Raoul và Monique ngã xuống dòng sông, hay chết trong một tai nạn máy bay.
Những giấc mơ luôn khác nhau.
Những giấc mơ luôn giống nhau.
Cha mẹ Theresa hết sức lo ngại. Họ nhìn con gái ngày càng tiều tụy, nhưng không biết làm gì để giúp cô.
Đột nhiên Theresa bắt đầu ăn. Cô ăn luôn mồm. Dường như lúc nào cũng thấy đói. Cô lấy lại được trọng lượng và tiếp tục tăng cân, cho tới khi da dẻ cô hồng hào.
Khi cha mẹ thử nói với cô về nỗi đau lòng, cô bảo:
– Con bây giờ khỏe rồi. Đừng lo cho con.
Theresa lại tiếp tục cuộc sống như chẳng có gì xảy ra. Cô vào phố, đến các cửa hiệu và làm những việc thường làm. Tối tối cô ăn cùng cha mẹ, rồi đọc sách, thêu thùa. Cô đã xây quanh mình một pháo đài vững chắc và khẳng định sẽ không ai có thể chọc thủng nó. Không người đàn ông nào còn dám nhìn mình nữa. Không bao giờ nữa.
Bề ngoài, Theresa có vẻ vui. Bên trong cô đắm chìm trong sâu thẳm cô đơn, tuyệt vọng. Ngay cả khi có mọi người ở xung quanh cô vẫn một mình ngồi trong chiếc ghế cô đơn, trong căn phòng cô đơn, trong ngôi nhà cô đơn và trong thế giới cô đơn.
Khoảng một năm sau, cha cô đi Avila.
– Cha có vài việc phải giải quyết ở đó, - ông nói với Theresa. - Xong là cha sẽ rỗi rãi, sao con không đi với cha. Avila là một thị trấn rất hấp dẫn. Nó sẽ làm con vui vẻ. Hãy lánh xa nơi này một thời gian.
– Không, cảm ơn cha.
– Thôi được, - ông nhìn bà vợ thở dài.
Người quản gia từ ngoài đi vào phòng khách.
– Xin lỗi, cô DeFosse. Bức thư này gửi cho cô, nó vừa tới.
Dù chưa bóc thư, Theresa đã ngập tràn phỏng đoán về một điều kinh khủng đang chập chờn quanh nó.
Bức thư viết:
Theresa, người yêu dấu của anh, Chúa biết anh không có quyền được gọi em là người yêu sau cái điều kinh khủng anh đã làm, nhưng anh xin hứa sẽ bù đắp lại cho em, dù có phải trả bằng cả cuộc đời Anh không biết bắt đầu từ đâu.
Monique đã bỏ đi, để lại đứa con gái hai tháng tuổi.Nói thật ra, anh cảm thấy nhẹ người. Anh phải thú nhận rằng đã phải sống trong địa ngục kể từ ngày rời bỏ em. Anh sẽ không bao giờ hiểu được tại sao mình lại làm điều đó. Dường như anh đã bị bắt đi, bởi một loại bùa mê huyền bí của Monique, nhưng anh biết ngay từ đầu riêng việc anh cưới cô ấy là một sai lầm khủng khiếp. Chính em mới là người anh hằng yêu dấu. Giờ đây anh hiểu rằng chỉ một nơi duy nhất anh có thể tìm được hạnh phúc là ở bên em. Khi em nhận được bức thư này cũng là lúc anh đang trên đường trở về với em.
Anh yêu em và anh vẫn hằng yêu em, Theresa. Vì cuộc sống còn lại của chúng ta, anh cầu xin em tha thứ. Anh muốn ...
Theresa không thể đọc hết được bức thư. Cái ý nghĩ gặp lại Raoul và đứa con của anh ta với Monique thật ghê tởm, không thể chịu nổi.
Cô quẳng lá thư xuống đất, điên cuồng.
– Tôi phải đi ngay khỏi đây, - Theresa hét lên, - ngay tối nay, ngay bây giờ, nào, đi nào!
Cha mẹ cô không thể làm cô bình tĩnh trở lại.
– Nếu Raoul tới đây, - cha cô nói, - thì ít nhất con cũng nên nói chuyện với nó.
– Không? Nếu thấy hắn, con sẽ giết hắn. - Cô giật tay cha, nước mắt tuôn trào xuống khuôn mặt, nài nỉ. - Cho con đi với cha. Con sẽ đi bất kỳ nơi nào đủ xa để trốn thoát khỏi Raoul.
– Vì thế, ngay tối hôm đó, Theresa theo cha lên đường đi Avila:
Cha Theresa như quẫn trí trước sự bất hạnh của con gái mình. Ông không phải người dễ đồng cảm, nhưng một năm qua, bằng sự can đảm của mình, Theresa đã giành được ở ông sự cảm phục. Cô ngẩng cao đầu, đối mặt với dân thị trấn, và không một lời phàn nàn. Ông không thể làm gì để an ủi cô. Khi tới Avila, ông nhớ một thời cô dã tìm thấy sự khuây khỏa trong nhà thờ, bèn hỏi:
– Cha Benendo, linh mục ở đây, là một bạn cũ của cha. Có thể ông ấy sẽ giúp được con. Con gặp ông ấy chứ?
– Không, con không có việc gì phải làm với Chúa. Theresa ở khách sạn một mình trong khi cha cô lo việc làm ăn. Khi ông quay lại, cô vẫn trong chiếc ghế ấy, nhìn chằm chằm vào bức tường.
– Theresa, con hãy đến với cha Berrendơ đi.
– Không ạ.
Ông lúng túng không biết làm sao. Cô từ chối rời khỏi phòng khách sạn, từ chối quay về Eze.
Vào phút cuối, linh mục tới thăm Theresa.
– Cha con nói rằng có một thời con đã đi lễ đều đặn.
Theresa nhìn vào cặp mắt của vị linh mục ốm yếu và lạnh lùng nói:
– Tôi không còn thích nữa. Giáo hội chẳng có gì dành cho tôi hết.
Cha Berrendo mỉm cười:
– Giáo hội có vài thứ để dành cho mọi người, con của ta. Giáo hội dành cho chúng ta hy vọng và ước mơ.
– Tôi đã chán ngấy mơ ước rồi.
Ông nắm tay cô trong đôi tay gầy guộc của mình, nhìn thấy những vết sẹo trắng to trên hai cổ tay cô, mờ nhạt như một ý ức xa xưa vậy.
– Chúa không tin như thế. Hãy nói chuyện với Người và Người sẽ chỉ bảo con.
Theresa ngồi yên, mắt dán vào tường và cuối cùng, khi linh mục miễn cưỡng ra khỏi căn phòng, thậm chí cô cũng không biết.
Sáng hôm sau, khi Theresa bước chân vào nhà thờ mái vòm lành lạnh, cái cảm giác bình lặng gần gũi từ xưa bỗng trùm lên cô. Lần cuối, cô đã đến nhà thờ để nguyền rủa Chúa. Một cảm giác hổ thẹn sâu kín dâng lên. Chính là sự yếu mềm trong cô đã phản bội cô, chứ không phải Chúa.
Hãy tha thứ cho con, - cô thì thầm. - Con đã mắc tội. Con đã sống trong sự căm thù. Hãy giúp con. Xin hãy giúp con. Cô nhìn lên và thấy cha Berrenđo đang đứng đó Khi cô cầu nguyện xong, ông đưa cô vào phòng mình ở phía sau phòng làm lễ.
– Con không biết phải làm gì, thưa cha. Con không tin vào bất cứ điều gì nữa. Con đã mất đức tin, - giọng cô dồn nén đầy tuyệt vọng.
– Thế khi còn là một cô bé, con có đức tin không?
– Có, rất nhiều.
– Vậy thì con vẫn có, còn của cha. Đức tin là thực và vĩnh hằng. Mọi điều khác chỉ là tạm thời.
Hôm đó, họ nói chuyện hàng giờ.
Tới quá chiều, khi Theresa trở về, cha cô nói:
– Cha phải quay về Eze. Con đã sẵn sàng chưa?
– Không, thưa cha. Hãy cho con ở lại đây một thời gian.
– Con sẽ thấy thoải mái chứ? - Cha cô ngập ngừng.
– Vâng, thưa cha. Con xin hứa.
Từ đó, ngày nào Theresa và cha Berrendo cũng gặp nhau. Trái tim linh mục hết sức thông cảm với Theresa. Ông thấy cô không phải là một người đàn bà kém hấp dẫn mà chỉ thấy đây là một tinh thần bất hạnh và đẹp đẽ.
Họ nói về Chúa, về tạo hóa, về ý nghĩa của cuộc sống mà cô hầu như không nhận biết được. Theresa bắt đầu bình thường trở lại Một hôm, cha Berrendo nói với cô:
Cái điều mà cha đã nhận được sự đáp lại sâu sắc trong con người cô:
– Con của ta, nếu con không còn tin ở thế giới này nữa, thì con hãy tin vào thế giới tiếp theo. Tin vào thế giới mà Giêsu đang đợi để tiếp nhận con.
Lần đầu tiên kể từ ngày được ấn định là ngày cưới của mình, Theresa bắt đầu cảm thấy thanh thản trở lại Nhà thờ đã trở thành thiên đường của cô, như chính nó đã từng như vậy. Nhưng cô còn nghĩ về tương lai của mình nữa.
– Con không có nơi nào để ra đi.
– Con có thể trở về nhà.
– Không. Con sẽ không bao giờ trở lại đó được nữa. Con không thể giáp mặt Raoul. Con không biết làm gì. Con muốn chạy trốn, nhưng không có chỗ nào để mà trốn!
Cha Berlendo im lặng một lúc lâu. Cuối cùng ông nói:
– Con có thể ở lại đây.
Cô nhìn quanh phòng khách sạn, bối rối.
– Ở đây ấy à?
– Tu viện dòng Cistercian ở cạnh đây. - Ông nhướn người. - Để cha nói cho con biết. Đó là một thế giới bên trong thế giới, nơi mọi người được hiến dâng cho Chúa. Tim Theresa đập rộn.
– Nghe ... thật tuyệt.
– Cha phải nói trước với con rằng đó là một trong những dòng tu nghiêm khắc nhất thế giới. Những người được nhận vào phải thề giữ nhân đức, im lặng và ngoan ngoãn. Không có kẻ nào vào đó rồi lại ra.
Nhũng lời đó của cha khiến Theresa run rẩy.
– Con sẽ không bao giờ rời xa nó. Đó chính là nơi con đã cố công tìm kiếm, thưa cha:
Con khinh bỉ cái thế giới con đang tồn tại.
Nhưng cha Berrendo vẫn không hết lo lắng. Ông biết Theresa sẽ phải đối mặt với một cuộc sống khác biệt hoàn toàn những điều cô đã trải qua.
– Sẽ không có đường trở lại, con ạ.
– Con sẽ không bao giờ trở lại.
Sớm hôm sau, cha Berrendo dẫn Theresa tới gặp mẹ Bentina. Ông để hai người nói chuyện.
Khoảnh khắc Theresa bước vào tu viện, cô đã hiểu ra. Kết cuộc, cô hả hê nghĩ, kết cuộc ...
Sau cuộc gặp gỡ này, Theresa háo hức gọi điện về cho cha mẹ.
– Mẹ đang rất lo. - Mẹ cô nói. - Khi nào con trở về nhà?
– Con đang ở nhà đây, thưa mẹ.
Ông giám mục Avila làm lễ.
– Lạy Chúa, đấng tạo hóa, xin Người chúc phước trên cô dâu này để cô được phục sức bởi đạo đức Thiên thượng, cầu cho cô gái được đức tin trọn vẹn và sự trung tín không suy suyễn.
Theresa đáp lại:
– Con xin từ bỏ nước ở thế gian này và tất cả mọi sự quyến rũ của nó vì tình yêu thương của Chúa - Đức Giêsu Kitô.
Tôi xin gả người này cho Chúa Giêsu Kitô, con trai của Cha tối cao, xin được nhận dấu ấn của đức Thánh linh để người này được gọi là tân phụ của Đức Chúa trời và nếu người này phụng sự Chúa trung tín thì sẽ được đội mũ Triều thiên đời đời. Hỡi Người đã chiếu cố lựa chọn người này trong sự tương giao vợ chồng như bà Maria đã được phước, mẹ của Chúa Giêsu Kitô ... ở trước ngôi nhà của Đức Chúa trời và trước mặt các thiên sứ.. Con hãy kiên nhẫn gìn giữ cho ý chí của Người, cho tình yêu, lòng bác ái và con có thể xứng đáng được nhận mũ Triều thiên của phước hạnh giống như Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.
Cầu xin Chúa phục sức cho con khi con ngã lòng, làm cho con được mạnh mẽ khi con mềm yếu, cho con được bình yên và sự cái trị tâm linh với lòng thương xót, sự ngay thẳng của đường lối của Người - Amen.
Giờ đây, ba mươi, năm sau, nằm trong rừng nhìn mặt trời leo lên đường chân trời, sơ Theresa nghĩ:
Mình đã đến tu viện với những lý do sai trái. Không phải là mình đến với Chúa mà là mình trốn chạy khỏi thế giới. Nhưng Chúa đã thấu được tim mình.
Bà đã sáu mươi tuổi và ba mươi năm cuối của cuộc đời là cõi hạnh phúc bà được biết tới. Giờ đây bà lại bị ném trở về với cái thế giới mà bà đã trốn chạy.
Thêm nữa, trí óc bà lại đang chơi những trò lừa đảo lạ lùng với bà.
Bà không biết cái nào là thực cái nào là hư. Quá khứ và hiện tại lẫn lộn với nhau trong một hình ảnh kỳ ảo lạ lùng. Sao điều này lại đến với mình? chúa đã sắp xếp cho ta những gì vậy?

Chương trước Chương sau