Cây thập tự ven đường - Chương 06

Cây thập tự ven đường - Chương 06

Cây thập tự ven đường
Chương 06

Ngày đăng
Tổng cộng 47 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 43824 lượt xem

Ngoài tiền sảnh bệnh viện, Dance dùng điện thoại công cộng vì ở đây không được phép sử dụng di động, gọi một nhân viên cảnh sát tới gác phòng của Tammy Foster. Sau đó, cô đến quầy tiếp tân và nhắn tin cho mẹ mình.
Ba phút sau, Edie Dance làm con gái bà ngạc nhiên khi xuất hiện không phải từ chỗ của bà ở khoa Tim mạch mà lại từ phía khu Điều trị tích cực.
“Chào mẹ.”
“Katie,” người phụ nữ thân hình bè bè chắc nịch với mái tóc xám cắt ngắn và cặp kính tròn lên tiếng chào con gái. Bà đeo trên cổ một mặt dây chuyền bằng vỏ bào ngư và ngọc thạch tự làm. “Mẹ đã nghe nói đến vụ tấn công một cô gái trong cốp xe đó. Con bé đang ở tầng trên.”
“Con biết. Con vừa từ đấy ra.”
“Rồi cũng sẽ ổn thôi. Như người ta vẫn nói. Cuộc gặp của con sáng nay thế nào?”
Dance nhăn mặt. “Có vẻ là một bước thụt lùi. Bên bào chữa đang cố dẹp vụ án sang một bên bằng cách vận động miễn truy tố.”
Câu trả lời “Điều đó chẳng làm mẹ ngạc nhiên” cất lên lạnh lùng. Edie Dance không bao giờ do dự nói ra quan điểm của mình. Bà từng gặp qua kẻ tình nghi, và khi biết được những gì hắn làm, bà đã rất phẫn nộ – một cảm xúc hoàn toàn rõ ràng với Dance khi cô quan sát khuôn mặt bình thản và nụ cười thoáng qua. Mẹ cô không bao giờ cao giọng. Song ánh mắt lại lạnh như thép.
Cái nhìn chết người, Dance vẫn nhớ từng nghĩ về mẹ mình như thế khi cô còn bé.
“Nhưng Ernie Seybold là một người kiên cường.”
“Michael thế nào?” Edie Dance vẫn luôn có cảm tình với O’Neil.
“Vẫn khỏe. Con và anh ấy đang cùng điều tra vụ này,” cô giải thích về cây thập tự tìm thấy ven đường.
“Không thể nào, Katie! Để lại một cây thập tự trước khi ai đó chết ư? Như một thông điệp?”
Dance gật đầu. Nhưng cô nhận thấy sự chú ý của mẹ mình vẫn tiếp tục hướng ra ngoài. Khuôn mặt bà đầy ưu tư.
“Con thấy đấy, đáng ra họ còn những chuyện quan trọng hơn để làm. Ông mục sư kia mới hôm nọ vừa đọc một bài diễn thuyết Lửa và lưu huỳnh[1]. Và vẻ căm ghét hằn học trên khuôn mặt họ kìa. Thật xấu xa.”
[1. Cách diễn đạt theo Kinh Thánh để ám chỉ cơn giận dữ của Chúa trút xuống đầu những kẻ tội lỗi.]
“Mẹ đã gặp bố mẹ Juan chưa?”
Edie Dance đã dành ra khá nhiều thời gian để an ủi gia quyến người nhân viên cảnh sát bị bỏng nặng, nhất là mẹ anh. Bà biết Juan Millar gần như chắc chắn sẽ không thể qua khỏi, nhưng đã làm tất cả để giúp đôi vợ chồng trong cơn choáng váng và hoang mang hiểu con họ đang được hưởng sự chăm sóc tốt nhất có thể. Edie từng nói với Kathryn rằng nỗi đau tinh thần của người mẹ cũng giày vò khủng khiếp không kém gì nỗi đau thể xác của cậu con trai.
“Không, họ chưa quay lại. Julio thì có. Sáng nay cậu ta đã ở đây.”
“Thật thế ư? Để làm gì ạ?”
“Có lẽ để lấy tư trang của cậu em trai. Mẹ cũng không biết nữa…” giọng bà lắng xuống. “Cậu ta chỉ đứng nhìn chằm chằm vào căn phòng nơi Juan chết.”
“Việc này đã được điều tra chưa?”
“Hội đồng Đạo đức nghề nghiệp của bệnh viện đang tìm hiểu. Và có vài cảnh sát ghé qua đây. Người của hạt. Nhưng khi họ xem qua báo cáo và thấy ảnh chụp các vết thương của Juan, thì không ai thực sự phẫn nộ vì chuyện cậu ấy chết. Đó đúng nghĩa là sự giải thoát.”
“Julio có nói gì với mẹ khi anh ta đến đây hôm nay không?”
“Không, cậu ta chẳng nói gì với ai cả. Nếu con muốn biết, mẹ thấy cậu ta có vẻ hơi đáng sợ. Và mẹ không khỏi nhớ tới những gì cậu ta đã làm với con.”
“Lúc đó anh ta nhất thời bị mất đi lý trí,” Dance nói.
“À, không gì có thể biện hộ được cho hành động tấn công con gái mẹ,” Edie nói với một nụ cười kiên định. Một lần nữa đôi mắt bà hướng ra ngoài cửa kính quan sát nhóm người đang phản đối. Một cái nhìn tối sầm. Bà nói, “Tốt hơn mẹ nên quay về vị trí của mình.”
“Nếu được, chốc nữa bố có thể đưa Wes và Maggie qua đây không mẹ? Bố có cuộc họp ở khu thủy cung. Con sẽ ghé qua đón hai đứa sau.”
“Tất nhiên là được, con gái yêu. Mẹ sẽ đưa chúng đến khu vui chơi trẻ em.”
Edie Dance lại ngoái đầu thêm lần nữa, liếc mắt nhìn ra phía ngoài. Khuôn mặt bà đầy phẫn nộ và bất bình. Như thể đang nói: “Các người không có quyền vác mặt đến đây quấy rầy chúng tôi thế này”.
Dance rời khỏi bệnh viện với cái liếc mắt về phía mục sư R.Samuel Fisk và người đàn ông đô con có thể là vệ sĩ của ông ta. Bọn họ cùng một vài người phản đối khác đang siết chặt tay và cúi đầu cầu nguyện.
~*~

“Máy tính của Tammy,” Dance nói với Michael O’Neil.
Anh nhướng một bên mày lên.
“Nó chứa đựng câu trả lời. Tuy không hẳn rõ mười mươi. Nhưng sẽ có một vài thông tin nào đó. Liên quan tới danh tính kẻ tấn công.”
Hai người đang ngồi nhấm nháp tách cà phê bên ngoài Whole Foods[2] trực thuộc Trung tâm Del Monte, một khu mua bán ngoài trời tọa lạc ngay cạnh Macy’s[3]. Dance từng có lần nhẩm tính rằng mình đã mua ít nhất năm mươi đôi giày tại đây vì giày dép vốn là thứ thuốc an thần đối với cô. Tuy vậy, nói cho công bằng, số lần mua có phần thái quá kia đã diễn ra trong vòng vài năm. Và thường xuyên, nhưng không phải luôn luôn, vào các dịp hạ giá.
[2. Whole Foods Market: Một chuỗi siêu thị chuyên bán thực phẩm ở Mỹ.
3. Tên một hệ thống siêu thị tại Mỹ.]
“Một kẻ quấy rối qua mạng ư?” O’Neil hỏi. Món ăn họ vừa thưởng thức không phải là trứng chần với nước sốt Hà Lan thanh đạm kèm mùi tây, mà là một chiếc bánh sừng bò nho khô kèm kem pho mát ít béo đựng trong vỏ bao hình lá.
“Có thể lắm. Hoặc một cậu bạn trai cũ đã đe dọa con bé, hoặc người nào đó nó gặp trên mạng. Nhưng tôi chắc chắn con bé biết danh tính của hắn, nếu không phải từng gặp tận mặt. Tôi nghiêng về khả năng ai đó học cùng với Tammy. Tại trường Stevenson.”
“Nhưng dù vậy cô bé vẫn không muốn nói ra?”
“Không, nó một mực khẳng định đó là một thành viên trong băng nhóm gốc La Tinh.”
O’Neil bật cười. Có rất nhiều lời khai bịp đòi chi trả bảo hiểm vẫn bắt đầu bằng, “Một người gốc Tây Ban Nha đeo mặt nạ xông vào cửa hiệu đồ trang sức của tôi”. Hay “Hai gã gốc Phi mang mặt nạ chĩa súng ra và cướp chiếc đồng hồ Rolex của tôi”.
“Không có chi tiết mô tả nào, nhưng tôi nghĩ kẻ tấn công mặc áo sơ mi vải len và áo khoác có mũ trùm đầu. Phản ứng phủ định của con bé khác hẳn khi tôi nhắc tới chúng.”
“Máy tính của cô bé,” O’Neil trầm ngâm, cầm cặp hồ sơ nặng trịch của mình để lên mặt bàn rồi mở nó ra. Anh xem qua một bản in báo cáo. “Tin tốt là chúng ta có nó trong các vật chứng thu được. Một máy tính xách tay. Ngay trên băng ghế sau chiếc xe của cô bé.”
“Và tin xấu là nó đã từng lềnh bềnh trong biển nước Thái Bình Dương rồi đúng không?”
“Hư hại đáng kể vì nước biển,” anh dẫn lời trong báo cáo.
Dance cụt hứng. “Chúng ta sẽ phải gửi nó đến Sacramento hay tới chỗ FBI[4] ở tận San Jose. Phải mất hàng tuần để có phản hồi.”
[4. Viết tắt của Federal Bureau of Investigation: Cục Điều tra Liên bang Hoa Kỳ.]
Hai người quan sát một con chim ruồi bạo dạn bất chấp đám đông bay sà xuống thưởng thức bữa sáng ở một giỏ cây treo có hoa đỏ. O’Neil nói, “Tôi có ý này. Tôi mới nói chuyện cùng một người bạn làm tại Cục ở trên đó. Anh ta vừa tham dự một buổi diễn thuyết về tội phạm máy tính. Một trong các diễn giả là người ở đây – một giáo sư tại Santa Cruz.”
“Ở UC[5] à?”
[5. Viết tắt của University of California: Đại học California.]
“Đúng thế.”
Một trong những ngôi trường Dance từng theo học.
“Anh bạn tôi nói tay giáo sư này rất khá. Và anh ta tình nguyện giúp đỡ nếu có lúc nào đó họ cần đến.”
“Xuất thân thế nào?”
“Tất cả những gì tôi biết là anh ta từ Thung lũng Silicon[6]tới và bắt đầu dạy học.”
[6. Silicon Valley: Tên một khu vực ở vùng nam Vịnh San Francisco, phía bắc California, có trung tâm là thung lũng Santa Clara, nơi tập trung nhiều tập đoàn lớn của Mỹ về công nghệ cao.]
“Ít ra ngành giáo dục cũng không có cái bong bóng nào bị vỡ.”
“Cô có muốn tôi thử liên lạc với anh chàng giáo sư đó không?”
“Tất nhiên rồi.”
O’Neil lấy từ trong ca táp một xấp danh thiếp được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng hệt như đồ đạc trên chiếc thuyền của anh, rồi tìm được một tấm thiếp và bấm số gọi đi. Trong ba phút, anh đã liên lạc được với người bạn của mình và có một cuộc trao đổi ngắn. Vụ tấn công đã kịp thu hút sự chú ý của FBI, Dance có thể suy đoán là vậy. O’Neil nguệch ngoạc ghi lại một cái tên và cảm ơn người đặc vụ nọ. Anh ngắt liên lạc rồi đưa mảnh giấy cho Dance. Tiến sĩ Jonathan Boling. Phía dưới tên là một số điện thoại.
“Có mất gì đâu, đúng không?… Bây giờ ai đang giữ chiếc máy tính nhỉ?”
“Nằm trong két bằng chứng của chúng ta. Tôi sẽ gọi điện bảo họ lấy nó ra.”
Dance rút điện thoại di động của cô khỏi bao đựng và gọi cho Boling, ấn vào hộp thư thoại của anh ta và để lại một lời nhắn.
Cô tiếp tục cho O’Neil biết thêm về Tammy, đề cập tới việc phần lớn phản ứng về cảm xúc của cô bé đều xuất phát từ nỗi sợ hãi kẻ tấn công sẽ lại ra tay nữa, và có thể nhằm vào những người khác.
“Đúng điều chúng ta đang lo ngại,” O’Neil nói, đưa bàn tay chai sạn lên lùa qua mái tóc muối tiêu.
“Cô bé cũng biểu hiện ra ngoài những tín hiệu của cảm giác tội lỗi,” Dance nói.
“Bởi vì rất có thể cô bé có một phần trách nhiệm trong chuyện đã xảy ra?”
“Đó chính là điều tôi đang nghĩ. Dù thế nào đi nữa, tôi thực sự muốn tìm hiểu xem bên trong chiếc máy tính đó có gì.” Dance liếc mắt xem đồng hồ đeo tay, và vô cớ cảm thấy bực bội vì anh chàng Jonathan Boling này vẫn chưa hồi đáp cuộc gọi của cô ba phút trước.
Cô hỏi O’Neil, “Có thêm đầu mối nào từ bằng chứng chưa?”
“Không hề,” anh cho cô hay Peter Bennington đã làm báo cáo về hiện trường vụ án: Cây thập tự được làm từ những cành sồi, loài cây vốn có số lượng khoảng một hay hai triệu ở vùng Bán đảo Monterey. Sợi dây ren màu xanh lục dùng để buộc hai cành cây lại là loại thông dụng, không thể truy ra nguồn gốc. Tấm bìa các tông được cắt ra từ bìa sau của một cuốn sổ ghi chép loại rẻ tiền có bán ở cả nghìn cửa hàng. Chất mực cũng không thể xác định được. Và không rõ những bông hồng có nguồn gốc cụ thể từ cửa hàng hay địa điểm nào.
Dance nói với anh giả thiết về chiếc xe đạp. Song O’Neil đã đi trước cô một bước. Anh cho biết người của mình đã kiểm tra lại bãi để xe nơi Tammy bị bắt cóc cũng như bãi biển nơi chiếc xe hơi bị bỏ lại, và tìm thấy nhiều vết bánh xe đạp hơn, không có vết nào nhận dạng được, song chúng còn mới, cho phép suy đoán nhiều khả năng đây là phương tiện đào tẩu của thủ phạm. Nhưng các vệt lốp lại không đủ đặc điểm khác biệt để có thể truy ra vết tích.
Điện thoại của Dance đổ chuông – nhạc hiệu Looney Tunes[7] của Warner Brothers – do các con cô cài như một trò đùa. O’Neil mỉm cười.
[7. Chùm phim hoạt hình ngắn nổi tiếng của hãng Warner Brothers, được sản xuất từ năm 1930 đến 1969.]
Dance nhìn màn hình để xem danh tính người gọi. Trên màn hình đang hiện lên J.Boling. Cô nhướng một bên mày lên, một lần nữa thầm nghĩ thật vô lý rằng cũng đã đến lúc rồi.

Chương trước Chương sau