Chuộc chồng - Chương 02

Chuộc chồng - Chương 02

Chuộc chồng
Chương 02

Ngày đăng
Tổng cộng 3 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 3499 lượt xem

Trưa hôm sau, khi ông Willy đeo túi đồ ra bãi thuê thuyền đi câu, bà Alvirah kiểm tra lại món trang sức hình mặt trời mọc có giấu cái máy ghi âm rồi gắn nó lên ve áo, chiếc áo màu hoa mới mua, rồi lái xe cùng với Cynthia đến nhà hàng Moocusser ở Berstable. Dọc đường, bà dặn Cynthia: “Cô nhớ điều này nhé nếu ông ta có ở đó thì cô chỉ cho tôi biết ông ta là người nào. Tôi sẽ chú ý đến ông ta. Ông ta có thể nhận ra cô và giật bắn người đấy. Cô biết cô phải nói gì không?”.
“Tôi biết”. Nhưng Cynthia lại lo lắng không biết điều họ làm có thể có kết quả không và ông Ned có tin theo lời họ sẽ nói với ông ta không?
Nhà hàng được kiến trúc theo kiểu thời thuộc địa, màu trắng và rất ấn tượng với nhiều đường xe ra vào thật dài. Bà Alvirah rẽ vô tòa nhà, một tài sản vô cùng tráng lệ chạy tới mé biển. “Đắt. Rất đắt tiền” - Bà nói với Cynthia - “Ông ta bắt đầu chỗ này từ một đồng vốn nhỏ xíu được sao?”.
Nội thất trang trí bằng hai màu xanh, trắng theo kiểu của Wedgwood. Những bức tranh treo trên tường là những tác phẩm mỹ thuật giá trị. Trong khoảng thời gian chừng hai mươi năm - cho tới khi bà và ông Willy trúng số - Alvirah đã từng quét dọn mỗi thứ ba hàng tuần tại nhà bà Rawlings, một chỗ giống như một viện bảo tàng. Bà Rawlings thường vui vẻ kể chuyện về từng bức tranh, giá khi mua và giá trị hiện tại. Alvirah thường nghĩ, chỉ cần học hỏi thêm một ít, bà ấy có thể làm người hướng dẫn viên trong một viện bảo tàng nghệ thuật. “Hãy quan sát cách dùng màu nhẹ này, những chi tiết rất ấn tượng của từng sợi nắng làm sáng rõ những hạt bụi trên mặt bàn kia, thấy chưa?” - Bà nhớ lúc bà Rawlings vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên bức tranh.
Biết là Cynthia đang hồi hộp, bà cố làm cho cô quên đi bằng cách kể chuyện, sau khi người quản lý nhà hàng đưa họ đến ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ.
Cynthia biết có một nụ cười rất miễn cưỡng trên môi mình lúc bà Alvirah nói với cô rằng, có cả núi tiền của như vậy, nhưng bà Rawlings không lần nào cho bà thứ gì nhiều hơn là một tấm bưu ảnh vào ngày lễ Giáng sinh: “Một giá trị lâu dài, ý nghĩa nhất lại rẻ nhất trên thế giới. Nhưng tôi cũng cảm thất rất tiếc cho bà ấy”. Bà giải thích luôn: “Không ai muốn làm việc cho bà ấy cả. Nhưng khi nào trở về với cát bụi, tôi định sẽ trình với Chúa rằng tôi đã nhặt được từ chỗ bà Rawlings một số điểm để bỏ vào cột số cộng của tôi”.
“Nếu muốn làm như vậy, bà còn có thể nhặt thêm nhiều điểm nữa ở Lathern mà bỏ đầy cột số cộng ấy của bà” - Cynthia tiếp.
“Cô muốn tôi làm vậy sao? Thôi, giờ thì đừng đánh mất nụ cười nữa. Cô phải làm cho mình giống con mèo sắp ăn thịt con chim hoàng yến mới được. Mà ông ta có ở đây không?”.
“Tôi chưa thấy”.
“Được rồi. Khi nào bồi bàn đưa thực đơn tới, cô hỏi thử xem”.
Và người quản lý tới, nụ cười rất nghề nghiệp nở trên môi của một khuôn mặt lịch sự: “Quý bà muốn dùng thúc uống nào, tôi xin được phục vụ?”.
“Cho hai cốc vang trắng. Mà ông Creighton có đây không vậy?” - Cynthia hỏi.
“Có thể ông ấy đang ở trong bếp để dặn bếp trưởng điều gì đó”.
“Tôi là bạn cũ của ông ấy”. Cynthia nói - “Tôi muốn mời ông ấy đến bàn tôi, khi ông ấy rảnh”.
“Vâng, tôi sẽ báo cho ông ấy biết”.
“Cô có thể làm một nữ kịch sĩ được đó” - Alvirah thì thầm, tay bà cầm quyển thục đơn mở ra trước mặt. Bà thấy mình cần cẩn thận như vậy vì một vài kẻ nào đó có thể đọc được những gì từ đôi môi mấp máy của mình.
“Tôi rất vui vì xúi giục cô mua bộ đồ này sáng nay. Những cái mà cô có trong tủ áo của mình đều nhuộm màu thất vọng cả rồi”.
Cynthia mặc áo jacket ngắn, màu vàng chanh và chiếc váy bằng vải lanh đen. Chiếc khăn quàng bằng lụa với những màu vàng, đen và trắng quấn qua cổ rồi thả xuống một bên vai. Bà Alvirah cũng có một dãy buộc tóc rất đẹp. Nhờ mái tóc vàng, từng lọn mềm mại ôm nhẹ khuôn mặt Cynthia nên vẻ nhợt nhạt xanh xao và bệnh hoạn của cô biến mất, thay vào đó là một làn da tươi mới hơn, đôi mắt nâu dường như đã tìm lại sự linh lợi ngày trước. “Cô rất đẹp”. Alvirah tán tụng, mà bà cũng nghe trong lòng có chút luyến tiếc, vì nét thanh xuân đã mất dần theo từng năm tháng. Bà đã nhờ Mỹ viện Sassoon’n biến mái tóc màu cam của bà thành đen và cắt ngắn lên, cũng như bà từ bỏ việc để móng tay nhọn và cũng không thèm sơn gì cả. Sau khi góp ý để Cynthia nghe lời bà mà mua bộ áo váy vàng, đen này, bà Alvirah đã đi qua từng dãy móc treo áo để cuối cùng chọn cho mình chiếc áo hoa màu tía đang mặc trên người này với giá mười đô-la. Có điều do cỡ áo hơi nhỏ, đã làm lộ những phần da thịt căng lên, mà ông Willy thường giải thích cho đó là cách tự nhiên làm phồng con người chúng ta, vì trước kia chúng ta cũng thường thích được to lớn như vậy.
Khi Cynthia nhất định không chịu đi làm tóc và làm móng tay, bà nói rất đơn giản: “Mỗi lần cô nói về người đàn bà đó, một nhân chứng quan trọng mà mất tích, cô tả bà ta vừa béo vừa lùn, tóc nhuộm đỏ và mặc bộ đồ giống bất cứ người nào chỉ hay mua hàng ở mấy cái xe đẩy, thì tôi có thể tin được nhân chứng ấy không?”.
“Tôi chỉ nói bộ đồ bà ta mặc có vẻ rẻ tiền” - Cynthia chữa lại.
“Mọi việc đều thế cả”.
Và bà thấy nụ cười của Cynthia phai màu: “Ông ta đến hả?” - Bà hỏi nhanh. Cynthia gật đầu.
“Nhìn tôi cười đi. Thế. Đừng nhìn ông ta. Cô đang hoảng đó”.
Cô cố tạo cho mình một nụ cười thật tự nhiên, đôi mắt cô hờ hững nhìn xuống mặt bàn.
Một người đàn ông đang đứng trước mặt họ. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông ta cố làm cho giọng nói có vẻ ướt át một chút; “Cô Cynthia. Làm sao nói hết được sự vui sướng khi gặp lại cô”. Rồi ông ta chìa tay ra.
Bà Alvirah chú ý quan sát. Nhìn ông ta cũng không đến nỗi nào trong số những người có nhiều nhược điểm. Đôi mắt hẹp gần như mất hết sự linh lợi. Ông ta có vẻ nặng thêm chùng mười kí-lô so với bức hình trong tập hồ sơ. Đây là một trong số người thời trẻ rất đẹp trai để rồi sau đó, lúc cuối đời, là sự tàn tạ thảm hại.
“Gặp lại tôi có tốt không, ông Ned?”. Cynthia hỏi và mỉm cười.
“Đúng ông ta rồi!” - Bà Alvirah bỗng lên tiếng, nhấn mạnh từng lời - “Tôi chắc một cách tuyệt đối. Ông ta phía trước tôi khi đi vô cửa hiệu bánh mì. Tôi chú ý ông ta vì ông ta có vẻ đau khổ như đang ở dưới địa ngục, mà đám thanh niên thì vây quanh, gào thét như lũ ma đói đang tranh giành nhau để nhận phần bánh mì của chúng”.
“Bà nói cái gì vậy”. Ned Crighton dằn giọng.
“Sao ông không ngồi xuống, ông Ned?” - Cynthia nói - “Tôi biết đây là chốn của ông nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy tôi sẽ là người ngồi tiếp ông. Và cũng không gì khác hơn là việc ông đã mua tôi một bữa ăn tối nhiều năm qua”.
“Một cô gái sâu sắc” - Alvirah nhận xét - “Tôi tuyệt đối tin rằng đêm đó ông đã toan tính, xếp đặt tất cả” - Bà cau mặt, căm phẫn nhìn thẳng Ned Creighton - “Đó là sự nhục nhã đến phát khóc vì sự nói láo của ông, để cô gái này phải mất đi một phần đời mình vì mười hai năm tù”.
Một nụ cười chua chát nở trên môi Cynthia: “Mười hai năm, sáu tháng và mười ngày” - Cô chữa lại - “Mất hết tuổi đôi mươi của tôi, trong lúc tôi cần tốt nghiệp trung học, tìm việc làm và chọn một người yêu”.
Mặt Creighton chai cứng: “Các người đừng xạo! Đây chỉ là cái bẫy rẻ tiền”.
Người hầu bàn mang tới hai ly rượu vang, đặt xuống trước mặt Cynthia và bà Alvirah.
“Ông có dùng gì không, thưa ông Creighton?” - Anh ta hỏi.
Creighton lừ mắt nhìn: “Không”.
“Địa điểm này tuyệt vời lắm, ông Ned”. Cynthia trầm giọng nói: “Phải có thật nhiều tiền mới mua được nó. Ông lấy tiền ở đâu ra vậy? Từ Lillian phải không? Phần sở hữu của tôi ở chỗ ông Stuart chừng mười triệu đô-la. Vậy cô ta cho ông bao nhiêu?” - Cô không đợi câu trả lời mà nói tiếp luôn - “Ông Ned, bà này là nhân chứng của tôi mà tôi tưởng không tìm thấy. Bà vẫn còn nhớ đêm đó đã nói những gì với tôi. Nhưng đã không ai tin tôi khi tôi kể rằng có mấy kẻ tới quấy rối bên cửa xe của bà, bên cạnh chiếc xe của ông. Nhưng bà thì nhớ rất rõ việc đó. Bà cũng nhớ rõ mặt ông. Mỗi ngày, mỗi ngày bà đều có ghi nhật ký. Đêm đó bà có ghi hết những gì xảy ra ở chỗ đậu xe”.
Gật đầu xác nhận, bà Alvirah quan sát nét mặt của Ned. “Ông ta căng thẳng lắm rồi” - Bà nghĩ - “Nhưng ông ta chưa bị khuất phục. Giờ thì đã tới lúc của mình”. Và bà lên tiếng: “Tôi rời khỏi Mũi Cod hôm sau đó. Tôi sống ở Arizona. Chồng tôi bệnh, bệnh nặng. Đó là lý do tại sao tôi không trở lại đây. Ông ấy mất hồi năm rồi” - Xin lỗi mình, Willy - Bà nói thầm - Nhưng đây là vì tôi đang đối phó với một việc quan trọng mà - “Rồi tuần qua, tôi xem truyền hình, ông cũng biết chương trình truyền hình vào mùa hè thì tẻ nhạt như thế nào rồi. Ông có thể đánh gục tôi bằng một cọng lông chim khi tôi thấy chiếu lại cảnh tù tội của những người đàn bà, và rồi cái bức tranh vẽ tôi lại hiện ra trên màn ảnh”.
Cynthia cầm lấy cái túi giấy cô đặt trên chiếc ghế bên cạnh: “Đây là bức tranh tôi đã vẽ lại người đàn bà nói chuyện đêm đó với tôi ở chỗ đậu xe”.
Ned nhỏm người lên.
“Không. Tôi phải giữ nó”. Cynthia nói. Trong khung tranh vẽ khuôn mặt một người đàn bà bên cạnh cửa xe. Nét vẽ mờ mờ và phía sau thì tối đen, nhưng vẫn lộ ra nét mặt của bà Alvirah.
Cynthia kéo ghế về phía sau, còn bà Alvirah cũng ngồi thẳng lên. Cynthia nói: “Ông không thể trả tôi lại mười hai năm trước, tôi biết ông đang suy nghĩ cái gì. Dù với bằng chứng này, tòa án có thể không tin tôi như họ đã không tin tôi mười hai năm trước. Nhưng rất có thể họ phải tin. Và tôi không nghĩ rằng ông còn có cơ hội nào như trước nữa. Ông Ned, tôi cho rằng tốt hơn hết ông nên nói ra kẻ nào đã trả tiền cho ông để làm tôi mắc cái bẫy đêm đó và bảo với kẻ đó rằng tôi muốn có mười triệu đô-la. Đó là bằng phần tài sản hợp pháp của tôi ở chỗ ông Stuart”.
“Cô điên rồi” - Sự giận dữ và hoảng sợ hiện rõ trên nét mặt Creighton.
“Tôi điên à? Không. Tôi không nghĩ như vậy”, - Cynthia lục trong cái ví: “Đây là địa chỉ và số điện thoại của tôi. Bà này đang ở cùng tôi. Gọi lại cho tôi lúc bảy giờ chiều nay. Nếu tôi không nghe ông gọi tới, luật sư của tôi sẽ đưa vụ án đó ra tòa, xin xử lại”. Cô ném tờ mười đô-la lên bàn. “Đây là để trả tiền rượu vang. Tôi còn trả lại ông bữa ăn tối, mà ông đã mua tôi”.
Rồi cô đi nhanh ra khỏi nhà hàng, bà Alvirah đi sau cô. Bà đã nhận thấy có những tiếng xì xào ở những bàn ăn khác. “Chắc họ đã biết chuyện gì rồi” - Alvirah nghĩ - “Tốt thôi”.
Cả hai không nói gì cho tới khi ngồi vào trong xe. Cynthia hỏi, không tự tin lắm: “Tôi thế nào?”.
“Cừ lắm”.
“Bà Alvirah, đó cũng chưa phải xong việc. Nếu chúng kiểm tra lại mặt người đàn bà trong tranh mà Jeff chiếu lên truyền hình, chúng sẽ nhận ra những chi tiết tôi vẽ thêm vào để làm cho giống bà”.
“Chúng không có thì giờ để làm việc đó đâu. Cô có chắc là cô thấy đúng người con riêng của ông Richards đang ở ngôi nhà đó hôm qua không?”.
“Chắc chắn”.
“Tôi mong cho Ned Creighton gọi điện cho cô ta liền bây giờ”.
Cynthia lái xe như một cái máy, không để ý gì đến ánh nắng ban trưa rực rở. “Ông Stuart bị một số người không ưa. Nhưng do đâu bà tin chắc Lillian cũng nằm trong số người đó”.
Bà Alvirah mở dây kéo chiếc áo hoa màu tía. “Cái áo hơi chật, làm tôi muốn ngạt thở” - Rồi như có cảm giác ngượng nghịu, bà đưa tay vuốt gọn lại mái tóc mình: “Mình phải tập hợp cả một đội quân ở mỹ viện Sassoon’s, bắt họ làm cho mình trở lại như xưa, sau khi xong việc này. Mình cần đến Suối nước nóng Cypress Point một lần nữa”. Bà nghĩ vậy. “Ồ, xin lỗi. Cô vừa hỏi gì vậy? Về Lillian hả? Cô ta phải là một trong đám người đó. Cứ xem xét theo cách này nhé. Bố dượng của cô có một số người ghét vì sự hẹp hòi của ông ấy, nhưng họ có cần gì để dùng Ned gài bẫy cô. Lillian vẫn biết rằng cha cô ta đã di chúc cho trường Darmouth một nửa tài sản của ông ấy. Đúng vậy không?”
“Đúng”. Cynthia rẽ xe vào khu nhà mình.
“Tôi không cần biết có bao nhiêu người thù ghét bố dượng cô, nhưng tôi biết chỉ có Lillian là người có lợi nhất từ việc cô bị kết tội giết chết ông ấy. Cô ta đã biết Ned. Ned thì đang kiếm tiền để mở nhà hàng. Ông Stuart thế nào cũng cho cô ta biết là ông ấy định chuyển một nửa tài sản của ông ấy từ trường Darmouth sang cho cô thừa kế. Nên cô ta càng ghét cô. Cô đã nói là cô ta đã không ưa cô mà. Thế là cô ta tính toán chia phần với Ned. Ông ta lôi cô đi chơi thuyền để ngăn ngừa sự việc bại lộ. Và có một kẻ đã đến giết chết ông Stuart Richards. Lillian chứng minh được là cô ta đang ở New York. Nhưng cô ta vẫn có thể thuê người đến giết cha mình được vậy. Nhưng bây giờ thì cô đang làm rối loạn mọi việc đã xảy ra đêm đó bằng một cái bánh mì kẹp thịt. Ned thì vẫn không biết việc cô có nói chuyện với một người nào đó ở chỗ đậu xe. Họ sẽ vô cùng sợ hãi nếu có một người đứng ra chứng minh được rằng cô đã có mặt ở chỗ đó”.
“Nếu nhân chứng xác nhận có thấy ông ấy chỗ cửa hiệu bánh mì trong đêm đó thì có đủ yếu tố chưa?”.
“Trong trường hợp đó, ông ta vẫn có thể nói ông ta đi về chỗ đậu thuyền, có ngừng lại để mua bánh mì, còn cô đã quá tuyệt vọng khi đi tìm một bằng chứng đành xin ông ta nói rằng có cô ở đó với ông ta. Nhưng, có ai để ra làm nhân chứng đâu”.
“Thật là vô liêm sỉ”. Cynthia than.
“Không đơn giản là sự vô liêm sỉ mà thôi đâu”. Bà Alvirah chữa lại: “Hay tin tôi. Tôi từng được biết những vụ án như thế này. Và cô sẽ hết sức ngạc nhiên khi biết kẻ sát nhân là người khóc mướn, đang khóc trước quan tài của người mà anh ta đã giết. Như thế mà lại là việc có thực”.
Họ về đến nhà. “Mình làm gì bây giờ?”. Cynthia hỏi.
“Giờ chúng ta vào phòng cô, chờ Lillian gọi điện tới” - Bà Alvirah lắc lắc đầu: “Cô còn chưa tin tôi sao? Rồi cô sẽ thấy tôi đoán đúng. Tôi sẽ đi pha cà phê. Mà thật là khỉ. Ned đã tới bàn mình hơi sớm, trước khi mình gọi bữa ăn trưa. Mấy món trong thực đơn ở đó có vẻ ngon đấy”.
Nhưng bây giờ họ đành phải ăn bánh mì lát với cá ngừ hộp và rau trong phòng ăn của Cynthia thôi. Khi họ đang ăn thì điện thoại reo. “Lillian gọi cô đó” - Alvirah nói và đi theo cô vào bếp, nghe Cynthia trả lời điện thoại:
“Alô!”. Tiếng Cynthia thật nhỏ. Bà theo dõi thấy sắc mặt của cô đang đổi màu. “Alô! Lillian à?”.
“Đúng vậy, Lillian đây. Tôi vừa gặp ông Ned. Không. Tôi không nói đùa. Tôi không thấy có gì đáng khôi hài trong việc này cả. Được, tôi sẽ tới. Đừng bận tâm về bữa ăn tối. Sự có mặt của chị cũng đủ làm cho tôi nghẹn cả cổ rồi. Còn nữa, Lillian. Tôi đã nói với ông Ned cái mà tôi muốn có. Tôi không đổi ý đâu”.
Cynthia gác máy và ngồi phịch xuống ghế. “Bà Alvirah, Lillian nói lời buộc tội của tôi là lố bịch mà cô ta nói cô ta biết cha mình có thể sửa chữa cho những ai bị mất khả năng kiểm soát được mình. Cô ta ranh ma lắm”.
“Điều đó chưa để chúng ta rửa sạch được vết dơ trên tên cô. Tôi sẽ đưa cho cô cái máy ghi âm nhỏ. Cô phải làm sao để cô ta thú nhận rằng cô không dính líu chút nào tới vụ án mạng đó, mà là cô ta khiến Ned gài vô vào bẫy. Cô hẹn mấy giờ thì tới nhà cô ta?”.
“Tám giờ. Ned cũng có mặt ở đó”.
“Tốt rồi. Ông Willy sẽ đi với cô. Ông ấy sẽ nằm trên sàn xe phía sau chỗ ngồi. Dù to lớn nhưng ông ấy có thể cuộn mình trong quả bóng cát như thường. Ông ấy sẽ để mắt đến cô. Chắc chắn họ không muốn xảy ra chuyện gì ở trong ngôi nhà đó nữa. Họ sẽ không quá liều lĩnh đâu”. Bà tháo chiếc máy ghi âm ra: “Sau ông Willy, cái này là kho báu lớn thứ hai của tôi đó”. Bà nói một cách tự hào: “Bây giờ tôi sẽ chỉ cô cách sử dụng nó”.
Suốt buổi trưa, Alvirah hướng dẫn Cynthia câu gì cần nói với Lillian. “Cô ta là người bỏ tiền ra cho cái nhà hàng đó. Có thể là qua trung gian một số công ty làm bình phong. Nói với cô ta rằng cô sẽ đến găp các nhà kiểm toán lão luyện nhất, những người đang được chính quyền trọng dụng, nếu cô ta không đáp ứng đề nghị của cô”.
“Cô ta biết tôi đâu có tiền”.
“Cô ta cũng không biết người ta có thể kiếm ra thu nhập từ vụ án của cô. Người bạn trai làm chương trình về các nữ phạm nhân đó, có thu được chút gì chứ, phải đúng vậy không?”.
“Có. Jeff cũng có một khoản thu nhập”.
Đôi mắt Alvirah hơi khép lại, bà hỏi cô: “Có gì giữa cô và Jeff không?”.
“Nếu tôi được coi là người vô tội trong cái chết của ông Stuart Richards thì tốt quá. Còn khi tôi không thể chứng minh được điều đó, thì sẽ không có gì xảy ra giữa Jeff và tôi hay giữa tôi và người đàn ông nào khác”.
Lúc 6 giờ chiều, chuông điện thoại reo lên. Bà Alvirah nói: “Để tôi trả lời cho họ biết rằng tôi đang ở bên cạnh cô” - Bà quát to: “Alô”. Rồi giọng vui vẻ, thân mật chào mừng: “Jeff hả, chúng tôi vừa nói về anh đó. Có, có Cynthia ở đây nè. Tôi hả, cô bạn gái xinh đẹp này của tôi. Rồi anh sẽ thấy bộ cánh mới của cô ấy. Cô ấy mới nói với tôi mọi chuyện về anh. Chờ nhé. Tôi sẽ gọi cô ấy nghe máy”.
Bà ngồi yên, nghe Cynthia giải thích: “Bà Alvirah, thuê nhà bên cạnh. Bà đang giúp đỡ em. Không đâu. Em chưa trở về được. Đúng vậy, phải có lý do để ở đây chứ. Ngay tối nay có thể em sẽ nắm được bằng cớ chứng minh sự vô tội của mình trong cái chết của ông Stuart. Đừng. Đừng đến đây. Em không muốn gặp anh, Jeff, bây giờ thì không được... Jeff à. Vâng, vâng. Em cũng yêu anh. Vâng, nếu em rửa được vết nhơ trên tên mình thì sẽ đồng ý làm lễ cưới”.
Gác máy lên, Cynthia khóc. “Bà Alvirah, tôi cũng rất cần có anh ấy trong đời tôi vậy, cần lắm... Bà biết anh ấy vừa nói gì không? Anh ấy lặp lại một câu trong bài ‘Người lái xe đường dài’ là Nếu địa ngục cản đường cản lối - Anh sẽ theo ánh trăng, cùng bay tới bên em”.
“Anh ấy thật đáng mến” - Bà nhận xét - “Tôi có thể hiểu được một con người qua giọng nói trong điện thoại. Anh ấy có tới đây đêm nay không?... Tôi không muốn cô bị trở ngại hoặc bị chi phối tư tưởng”.
“Không đâu. Anh ấy còn phải làm bản tin mười giờ tối. Nhưng tôi đoán là ngày mai anh ấy sẽ đến đây”.
“Thôi, để tính sau. Càng có người tiếp một tay, càng có thể thấy Ned và Lillian là con chuột”. Alvirah nhìn ra cửa sổ rồi kêu lên: “Ôi, nhìn coi, Willy đang đi qua đây kìa. Vận tốt lắm sao mà ông ấy câu được nhiều cá bluefish vậy không biết. Mấy thứ cá này làm tôi nóng ran cả lồng ngục, nhưng tôi không bao giờ nói cho ông ấy biết điều đó. Cứ mỗi lần ông ấy đi câu, tôi cứ phải thủ sẵn một gói Turns trong túi. À, tốt lắm”.
Bà bước ra mở cửa, ông Willy mặt mày rạng rỡ, tự hào với xâu cá bluefish xách trên tay lúc lắc, đung đưa. Nụ cười của ông chợt biến mất khi ông nhìn dải băng tóc đỏ chói và chiếc áo hoa màu tía của bà Alvirah, quá chật nên bó quanh người bà thành từng khoanh thịt. “Ôi, dở hơi thật” - Ông kêu lên - “Thật là không biết người ta sẽ đến lấy lại tiền trúng số theo kiểu nào nữa đây?”.
Bảy giờ ruỡi, sau khi ăn cơm tối với món cá mà ông Willy đã câu được, bà Alvirah đặt trước mặt Cynthia một tách cà phê: “Cô chẳng ăn thứ gì. Cô nên uống chút cà phê cho đầu óc được tỉnh táo. Bây giờ cô đã nắm rõ hết rồi chứ?”.
Cynthia đặt mấy ngón tay lên chỗ giấu cái máy ghi âm: “Tôi tin mình rõ tất cả rồi”.
“Nhớ nhé, giữa hai kẻ đó đã có sự chia chác tiền thừa kế của cô, và tôi không lo việc chúng thông minh cỡ nào, dấu vết thế nào cũng bị lộ. Nếu chúng đồng ý trả lại tiền cho cô nhưng xin giảm bớt và chúng sẽ cho biết sự thật, là ta đạt mục đích, phải vậy không?”.
“Đúng vậy”.
Bảy giờ năm mươi phút, Cynthia lái chiếc xe trên con đường lộng gió, ông Willy nằm trên sàn xe sau băng ghế. Ánh sáng cuối ngày tắt hẳn trong lúc cuối chiều nhiều mây.
Bà Alvirah đi vào gian phòng bên trong. Gió ngoài vịnh thổi mạnh, những đợt sóng liên tục tràn lên bãi biển. Tiếng sấm vang dội từ xa. Phong vũ biểu hạ xuống đột ngột làm cho thời tiết giống như giữa tháng Mười hơn là tháng Tám. Alvirah rùng mình, định trở qua nhà mình tìm lấy chiếc áo cổ lọ nhưng lại thôi vì bà nghĩ mình cần túc trực tại đây để coi có ai gọi điện đến không.
Pha cho mình tách cà phê thứ hai, bà xếp gọn mấy thứ trên mặt bàn, rồi ngồi xuống, quay lưng lại phía cửa phòng khách. Bà khởi sự viết bài báo mà bà định sẽ gửi cho tờ New York Globe. Bà đặt vấn đề ngay từ đầu: “Cynthia Lathern, một cô gái 19 tuổi khi bị kết án tù mười hai năm trước vì một vụ giết người mà cô hoàn toàn ngoại phạm, bây giờ có cách nào chứng minh rằng cô ta vô tội không?”.
Từ phía sau lưng bà bỗng có tiếng nói: “Ồ, tôi nghĩ điều đó không bao giờ có được”.
Bà Alvirah giật mình quay lại, bà nhận ra bộ mặt giận dữ và tàn nhẫn của Ned Creighton.
Cynthia chờ tại bậc thềm ngoài cửa nhà ông Richards. Qua cánh cửa gỗ ván cây dái ngựa rất đẹp, cô nghe được tiếng chuông rung nhỏ ở phía bên trong. Cô biết cô còn giữ chiếc chìa khóa cửa ngôi nhà này, nhưng thấy điều đó đâu còn cần thiết nữa, vì có thể Lillian đã cho thay hết các ổ khóa rồi. Cánh cửa rung động và mở ra. Lillian đứng bên trong tiền sảnh rộng. Ánh sáng từ ngọn đèn lắp trên trán pho tượng của nhà điêu khắc Tiffany làm nổi bật xương gò má nhô cao, đôi mắt to và mái tóc bạch kim của cô ta. Cynthia nghe một luồng hơi lạnh chạy trong người cô. Qua mười hai năm, Lillian càng có vẻ một kẻ lạnh lùng hơn xưa, một phiên bản của Stuart Richards, dĩ nhiên là nhỏ bé hơn, trẻ hơn nhưng chỉ là một chuyển thể thành giống cái một cá tính ranh ma của ông ta. Và đáng nói nhất có lẽ là sự giống ông ta trong cái vẻ tàn nhẫn bao quanh đôi mắt Lillian.
“Vào đi, Cynthia”. Giọng nói cô ta không thay đổi - rõ ràng, mê hoặc và sắc lạnh, chứa bên trong âm thanh đó, là căm ghét, giận dữ hệt như cách nói chuyện của Stuart Richards.
Cynthia im lặng đi theo Lillian vào trong phòng khách có ánh sáng yếu ớt, không có gì khác theo trí nhớ của cô. Đồ đạc được xếp đặt trong phòng, những tấm thảm phương Đông, bức tranh trên lò sưởi - tất cả vẫn như cũ. Căn phòng ăn bày trí theo dạng nhà một Bá tước ở phía bên trái, từ hồi nào vẫn không sử dụng nên có một vẻ bí mật khác thường. Trước kia, họ vẫn chỉ dùng bữa tối trong phòng ăn nhỏ sát bên phòng đọc sách.
Cô tưởng Lillian sẽ đưa cô vào phòng đọc sách, nhưng cô ta lại dắt cô tới phòng làm việc, nơi ông Stuart Richards đã bị bắn chết. Cynthia mím chặt đôi môi, cố chỉ nghĩ đến cái máy ghi âm giấu trong áo mình. “Cô ta định khủng bố tinh thần mình đấy mà”. Cô nghĩ vậy.
Lillian ngồi bên cái bàn lớn.
Cynthia nhớ lại đêm cô bước vào đây và thấy ông Stuart nằm sóng soài trên tấm thảm cạnh bàn viết. Bàn tay cô ướt lạnh. Trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô nghe gió bên ngoài càng lúc càng thổi mạnh.
Lillian khoanh tay lại nhìn thẳng vào Cynthia: “Cô ngồi xuống đi”.
Cynthia cắn môi. Phần còn lại của đời cô sẽ được quyết định từ điều gì mà cô phải nói ra trong giây phút sắp tới đây: “Tôi tưởng tôi là người chỉ chỗ cho người ta ngồi chứ?”. Cô nói với Lillian. “Cha chị đã để căn nhà này lại cho tôi. Khi gọi điện, chị đã nói về một cuộc dàn xếp thì đừng giở trò cờ bạc ra đây trong lúc này. Chị cũng đừng tìm cách để hù dọa tôi. Nhà tù đã lấy mất hết sự nhút nhát của tôi rồi. Tôi muốn nói rõ với chị như thế. Còn ông Ned đâu?”.
“Ông ta sẽ có mặt ở đây ít phút nữa. Cynthia, những lý lẽ để cô buộc tội ông Ned là điều ngu xuẩn. Cô có biết vậy không?”.
“Tôi chỉ biết tôi tới đây để thảo luận và nhận phần thừa kế của tôi được hưởng từ tài sản của ông Stuart”.
“Cô được đến đây là do tôi thấy tội nghiệp cho cô và vì tôi muốn giúp cô điều kiện đi đến một nơi nào đó, để bắt đầu làm lại cuộc đời mình. Tôi chuẩn bị sẵn một khoản tiền ủy thác để cho cô có lợi tức hàng tháng đây. Một người đàn bà khác sẽ không quá rộng rãi đối với kẻ đã giết cha mình đâu”.
Cynthia trừng mắt nhìn Lillian, biểu lộ trong đôi mắt cô là sự khinh bỉ làm cô thêm lạnh lùng, băng giá. Cô đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Mưa đang nặng hạt. Những tiếng sét khuấy động bầu không khí yên lặng trong căn phòng làm việc. “Tôi nghĩ phải chi cái đêm ông Ned đã tìm cách kéo tôi ra khỏi nhà, cũng có mưa như thế này nhỉ?” - Cô nói - “Thời tiết đã tiếp tay với ông ta, phải vậy không nào? Trời ấm và nhiều mây. Không một chiếc thuyền nào gần đó. Chỉ có được mỗi một nhân chúng mà bây giờ tôi đã tìm ra bà ấy. Ned không nói với chị rằng bà ấy đã nhận diện được đúng ông ta rồi sao?”.
“Có bao nhiêu người tin một kẻ nào đó có thể nhận diện được một người xa lạ sau gần mười ba năm trời? Cynthia, tôi không cần biết kẻ nào mà cô đã thuê để đóng màn kịch này, nhưng tôi cảnh cáo cô, hãy bỏ cái trò đó đi. Nghe lời tôi, hoặc tôi gọi cảnh sát và cô sẽ bị bắt về tội quấy rối. Đừng quên rằng lệnh phóng thích vẫn có thể bị thu hồi hay hủy bỏ”.
“Lệnh phóng thích bị hủy bỏ à? Tôi chấp nhận. Nhưng tôi đâu có gây án và chị thì biết rõ điều đó”. Cynthia đi tới hộp đựng huy chương bằng gỗ sồi màu đỏ thẩm, lật nắp hộp phía trên lên. “Tôi biết ông Stuart để khẩu súng ở đây. Thì chắc chắn chị cũng biết rõ như tôi. Chị khai rằng ông Stuart không bao giờ nói với chị về việc ông ấy sửa di chúc để chuyển một nửa phần tài sản thừa kế từ trường Darmouth sang cho tôi. Nhưng chị nói láo. Nếu ông Stuart muốn gọi tôi về để nói với tôi việc lập di chúc, chắc chắn ông ấy cũng không cần giấu chị việc đó”.
“Cha tôi không nói với tôi. Tôi cũng không gặp ông ấy cả ba tháng liền”.
“Chị không gặp ông ấy, nhưng chị có nói chuyện với ông ấy bằng điện thoại, đúng vậy chứ? Chị có thể để yên cho trường Darmouth được hưởng một nửa thừa kế, nhưng chị đứng ngồi không yên khi thấy phần tài sản đó thuộc về tôi. Chị ghét tôi từ những năm tôi sống trong nhà này, và từ việc ông ấy có vẻ thích tôi. Chị luôn bị ám ảnh bởi hai việc đó. Chị mang một dòng máu hèn hạ như cha chị đã có”.
Lillian đứng bật dậy: “Mày không biết mày đang nói những gì đấy hả?”.
Cynthia thả nắp hộp xuống: “Ồ, biết chứ. Tôi phải nói như thế. Và mỗi việc gì mà người ta đã tiến hành để kết tội tôi thì người ta cũng sẽ làm với chị như vậy. Tôi có cái chìa khóa của ngôi nhà này. Chị cũng có một cái. Không ai được tranh giành. Tôi không nghĩ là chị cho người đến ám sát ông ấy. Mà tôi tin rằng chị là kẻ đã làm việc đó. Ông Stuart có một cái nút báo động trên bàn viết. Ông ấy đã không nhấn nút báo động vì ông ấy không ngờ rằng chính con gái ruột của ông ấy sắp xuống tay hãm hại mình. Tại sao sự việc xảy ra khi trưa hôm đó ông Ned tự nhiên ghé qua đây? Chị cũng biết rõ là ông Stuart mời tôi về đây kỳ cuối tuần. Chị biết rằng ông Stuart sẽ khuyên tôi đi chơi với Ned. Ông Stuart cũng hay chơi bời với bạn, nhưng rồi ông ấy thích ở một mình. Và có lẽ ông Ned cũng không rõ điều đó như chị. Nhân chứng mà tôi đã tìm thấy còn giữ một quyển nhật ký. Bà ấy đã đưa cho tôi xem. Bà viết nhật ký mỗi đêm, từ năm hai mươi tuổi. Không có việc gì bà ấy ghi vào đó giả mạo được. Bà ấy đã tả tôi. Bà ấy tả chiếc xe của Ned. Bà ấy còn viết lại về đám trẻ ầm ĩ ở đó và cảm nghĩ của mỗi người về bọn chúng”.
“Mình đang nắm được cô ta” - Cynthia nghĩ thế - Bộ mặt Lillian tái nhợt, cổ họng cô ta co giật và như bị tắt. Cynthia cố ý đi lại chỗ bàn viết để cái máy ghi âm hướng thẳng về phía cô ta. “Chị thủ vai đó rất tài đúng không?” - Cynthia hỏi: “Ông Ned không thể dùng mấy đồng tiền lẻ của mình để mở nhà hàng đó cho tới khi tôi được đem cất kỹ trong nhà tù. Và tôi còn tin rằng nó được nấp sau cái mặt nạ của các nhà đầu tư đáng kính nữa. Nhưng bây giờ chính quyền tích cực nhặt lên những đồng tiền được đem rửa. Đồng tiền của chị đó, Lillian”.
“Cô sẽ không thể chứng minh được việc đó”. Nhưng tiếng nói của Lillian đã trở nên the thé.
Lạy Chúa - Cynthia nghĩ làm sao cô bắt cô ta thú nhận việc đó đây? Cô vuốt tay lên mép bàn viết, vịn chặt rồi nghiêng người về phía trước. “Cũng có thể là không. Nhưng chị đừng mong còn cơ hội nữa. Để tôi nói cho chị nghe rồi chị sẽ biết thế nào là dấu vân tay và thế nào là cái còng. Và chị cũng sẽ cảm thấy thế nào là ngồi bên luật sư và nghe tòa án luận tội mình là kẻ giết người. Chị sẽ biết thế nào khi theo dõi gương mặt của tòa án. Những quan tòa trông cũng giống như mọi người. Già. Trẻ. Trắng. Đen. Mặc đẹp. Khả kính. Nhưng họ nắm phần đời còn lại của chị trong bàn tay. Và. Lillian, chị không ưa nổi đau. Chị cứ chờ mà xem. Cái chứng cớ hiển nhiên đáng nguyền rủa đó sẽ đày đọa chị hơn là đày đọa tôi. Chị không còn đủ tính khí hay gan ruột để chịu đựng hoặc trốn khỏi nó đâu”.
Lillian đứng dậy: “Thôi cô im đi. Và hãy nhớ kỹ trong đầu là lúc nào cũng có các thứ thuế khi tài sản được phân chia. Cô cần bao nhiêu?”.
“Bà sống ở Arizona hả?” - Ned Creighton hỏi Alvirah, khẩu súng ông ta cầm trên tay vẫn chĩa thẳng vào ngực bà. Ngồi bên bàn ăn, bà tính tìm cách chạy trốn. Nhưng không có cách nào. “Ông ta đã tin câu chuyện hồi trưa nên bây giờ ông ta nhất định phải giết mình thôi” - Bà suy nghĩ rất nhanh và nhớ mình có năng khiếu như một diễn viên có hạng. “Mình có nên bảo ông ta một hai phút nữa là ông chồng mình về tới không? Không xong. Ở nhà hàng mình đã nói mình là bà góa rồi. Bao giờ Willy và Cynthia về tới đây nhỉ? Có lẽ là còn lâu lắm. Lillian không để cho Cynthia ra khỏi nhà, đến khi cô ta tin chắc không còn một nhân chúng nào là người sống nữa. Thôi, cứ làm cho lão ta tự đắc, ba hoa thêm để mình có thêm thì giờ tìm cách thoát thân”. Bà hỏi: “Ông nhận được bao nhiêu khi dự phần vào vụ án đó vậy?”.
Ned Creighton mỉm cười, đôi môi trề ra, khinh thị và ngạo mạn: “Ba triệu. Đủ bắt đầu cho một nhà hàng tầm cỡ”.
Tim bà đau nhói, tiếc là đã đưa cái máy ghi âm cho Cynthia Lathern. “Tiếc quá, nếu có cái máy ở đây mình đã thu được lời thú nhận này rồi. Nếu có gì xảy ra cho mình thì làm sao có người nào biết được bộ mặt thật của Ned nữa”. Bà nghĩ mình nên nói năng với ông ta cho khéo léo, và nếu thoát được lần này mình sẽ yêu cầu ông Charley cấp thêm cho mình một cái máy ghi âm nữa. Biết đâu sẽ là một cái máy toàn bằng bạc.
Creighton hất mũi súng: “Đứng lên!”.
Alvirah đẩy ghế ra phíá sau, hai tay chống vào cạnh bàn. Lọ đường trước mặt. Chộp lấy lọ đường ném vào ông ta được không? Bà biết ý đó cũng được, nhưng cây súng thì chắc là nhanh hơn lọ đường nhiều.
“Đi ra phòng khách!”. Bà đi vòng quanh cái bàn. Creighton bước tới hốt hết bản ghi chú và đoạn mở đầu bài báo bà đang viết, nhét vào túi.
Có một chiếc ghế gỗ lắp bánh xe cạnh lò sưởi. Creighton chỉ chiếc ghế: “Ngồi lên đó!”.
Alvirah nặng nề ngồi xuống. Mũi súng vẫn chĩa vào bà. “Nếu mình đạp cho chiếc ghế chạy tới bất ngờ làm Ned ngã thì mình có chạy thoát không?”. Bà thấy Creighton bước lại lấy chiếc chìa khóa đang được treo lủng lẳng trên mặt lò sưởi, ông ta cắm nó vào cái lỗ trên mấy viên gạch, vặn qua. Tiếng hơi gaz xì mạnh trong lò sưởi. Ông ta đứng thẳng người, lấy cái hộp trên mặt lò sưởi rút ra một que diêm an toàn dài, quẹt lên mặt gạch. Ánh lửa bùng lên. Ned châm nó trên nền lò sưởi. “Trời lạnh” - Ông ta nói - “Để làm sáng một ngọn lửa thì bà phải mở gaz, ném vào đó một que diêm, nhưng bà không làm vậy. Nên bà phải cúi xuống tắt gaz để làm lại từ đầu. Bà bị mất thăng bằng nên ngã sấp. Đầu bà đập vào đá và bà tàn đời. Một tai nạn khốn khổ của một người đàn bà đẹp. Cynthia sẽ rối lên khi tìm thấy bà. Vậy đó”.
Hơi gaz lan tỏa ra khắp phòng. Bà Alvirah cố nghiêng chiếc ghế về phía trước. Bà phải tìm cách húc đầu vào người Ned và làm sao cho ông ta rơi súng. Bà quá chậm. Như có một gọng kềm kẹp chặt vai bà. Bà bị kéo về phía trước, một bên đầu xuống, đập lên nền lò sưởi. Bà mơ hồ nghe mùi gaz xông vào hai lỗ mũi, rồi bà mê man.

Chương trước Chương sau