Con chim khát tổ - Chương 35

Con chim khát tổ - Chương 35

Con chim khát tổ
Chương 35

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 50257 lượt xem

Buổi chụp hình kéo dài ba tiếng đồng hồ nữa. Strike đứng đợi sau vườn, hút thuốc và uống nước lọc. Trời tối dần. Cứ một lúc hắn lại đi vào nhà xem tình hình tới đâu. Công việc có vẻ chậm chạp kinh khủng. Thỉnh thoảng Strike nhác thấy Somé hay nghe giọng ông ta. Somé có vẻ đang nóng, liên tục la hét chỉ đạo anh nhiếp ảnh gia và mấy ngươi giúp việc mặc đồ đen len lách giữa đám giá treo đồ. Cuối cùng, gần chín giờ tối, sau khi Strike đã ăn vài miếng pizza do tay trợ lý ủ rũ mệt mỏi gọi mang đến thì Ciara Porter cũng vừa đi xuống cầu thang, nơi cô mới chụp hình với hai đồng nghiệp. Cô ta theo Strike đi ra phòng trang điểm. Bryony đang mải thu dọn đồ đạc.
Ciara vẫn còn mặc áo đầm ngắn vải cứng màu bạc, phục trang trong mấy tấm ảnh cuối vừa chụp. Cô ta có dáng dấp mảnh khảnh, đường nét góc cạnh, da trắng như sữa, tóc màu sáng và hai mắt to xanh biếc, nằm cách xa nhau. Ciara mang giày bánh mì có buộc chỉ bạc quanh ống chân, đôi chân dài miên man. Cô ta châm một điếu Malboro Light.
“Chúa ơi, tôi không thể tin nổi anh là con của Rokers!” Ciara nói không ra hơi, đôi mắt mèo và cặp môi dày đều mở to. “Đúng là lạ đời! Tôi có biết Rokers, ông ấy từng mời Looly và tôi đi dự buổi ra mắt album Greatest Hits hồi năm ngoái! Tôi biết cả em trai của anh nữa, Al và Eddie! Hai người có kể là có ông anh trong quân đội! Lạy Chúa. Quái thiệt. Xong chưa Bryony?” Ciara hỏi, có ý dò xét.
Cô chuyên viên trang điểm dường như mất khá nhiều thời gian để dọn dẹp đồ nghề. Sau khi Ciara hỏi, cô ta nhanh tay hẳn lên. Ciara hút thuốc, im lặng quan sát Bryony.
“Xong rồi,” Bryony nhanh nhẹn nói. Cô ta vác trên vai một chiếc thùng nặng nề, mỗi tay cầm thêm vài hộp đồ. “Chào cô, Ciara. Chào anh,” cô ta quay sang chào Strike, rồi đi ra ngoài.
“Con nhỏ đó nhiều chuyện lắm, buôn dưa dã man.” Ciara kể với Strike. Cô hất mái tóc sáng màu ra sau, xếp đôi chân dài như hươu lại, rồi hỏi Strike:
“Anh có hay gặp Al và Eddie không?”
“Không” Strike đáp.
“Cả mẹ anh nữa,”cô ta nói, thản nhiên, nhả khói thuốc qua khóe miệng. “Ta nói, mẹ anh giống như... một huyền thoại vậy đó. Anh biết không, Baz Carmichael làm nguyên một bộ sưu tập hai mùa trước có tên là ‘Fan nữ cuồng’, lấy cảm hứng từ Bebe Buell và mẹ anh đó? Toàn váy maxi, áo sơ mi không cài nút và giày bốt đó?”
“Tôi không biết,” Strike đáp.
“Ờ, kiểu như là... anh biết không, kiểu như cái câu gì nói về các mẫu áo đầm của Ossie Clask đó, đàn ông rất mê mấy kiểu đồ đó vì dễ tuột ra, xơi ngay được. Đúng y như thời mẹ anh vậy.”
Cô ta hất mớ tóc rũ xuống mắt và nhìn hắn chằm chằm, không giống như kiểu nhìn lạnh lùng hằn học của Tansy Bestigui, mà có vẻ thẳng thắn, kinh ngạc thực sự. Hắn không biết liệu cô ta đang nói thật lòng, hay chỉ đang diễn cho trọn vai. Ciara quá đẹp. Sắc đẹp của Ciara như một tấm mạng nhện dày ngăn cách giữa cô ta và người đối diện.
“Vậy nếu cô không phiền tôi muốn hỏi cô về Lula.”
“Lạy Chúa, được thôi. Được mà, không, nói thiệt đó, tôi rất muốn giúp anh. Khi tôi nghe có người đang điều tra về vụ này, tôi nghĩ thầm, tốt rồi. Cuối cùng cũng có người làm.”
“Vậy sao?”
“Lạy Chúa thiệt mà. Chuyện quá sốc, thật khốn nạn. Tôi không thể tin được. Tôi vẫn còn lưu số cổ trên điện thoại, anh coi nè.”
Cô ta lục lọi một hồi trong cái túi xách to đùng, cuối cùng lấy ra một cái iPhone màu trắng, rồi nghiêng người về phía Strike, ngón tay kéo danh bạ trên điện thoại xuống, chỉ cho hắn xem cái tên “Looly” trên đó. Mùi nước hoa của Ciara ngọt ngào, hơi cay nồng.
“Tôi cứ chờ cổ điện,” Ciara nói, chùng xuống trong giây lát rồi thảy cái điện thoại vào túi xách. “Tôi không thể nào xóa tên cổ được, cứ vừa định làm thì lại thôi, muốn giữ hết lại, anh có hiểu không?”
Cô ta loay hoay rướn người, uốn éo cẳng chân dài ngoẵng, ngồi xuống lại và im lặng hút thuốc trong vài giây sau đó.
“Vào ngày cuối cùng của Lula cô ở với cô ấy khá lâu, đúng không?”
“Đừng nhắc đến cái ngày khốn nạn đó nữa,” Ciara đáp, nhắm mắt lại. “Tôi nghĩ tới nó mới có một triệu lần thôi. Tôi cứ nghĩ mãi, không hiểu làm sao đi từ chỗ hoàn toàn vui vẻ tưng bừng đến cái chết chỉ trong có mấy tiếng.”
“Cô ấy vui vẻ tưng bừng?”
“Lạy Chúa, mấy ngày trước đó cổ rất vui, xưa giờ tôi chưa thấy cổ vui như vậy. Tụi tôi vừa mới đi Antigua chụp cho Vogue về, rồi cổ với Evan quay lại với nhau, rồi hai người làm lễ cam kết. Mọi chuyện vô cùng tuyệt vời, cổ lâng lâng như ở trên chín tầng mây vậy.”
“Cô có đi dự cái lễ cam kết đó không?”
“Có chứ,” Ciara nói, dụi tàn thuốc vào lon nước ngọt, tàn thuốc xì một tiếng rồi tắt ngấm. “Lạy Chúa, còn hơn là lãng mạn nữa kia. Evan làm một cú rất bất ngờ, ngay tại nhà của Dickie Cadbury đó. Anh biết Dickie Cadbury không? Ông chủ nhà hàng đó? Ông ta có cái nhà đẹp mỹ mãn ở Cotswolds, cuối tuần tụi tôi đổ hết về đó, Evan đã mua trước một cặp vòng tay mạ bạc cực xinh của Fergus Keane. Rồi ảnh bắt hết cả đám đi xuống chỗ hồ nước sau bữa tối, trời lạnh ngắt, tuyết rơi nữa, xong rồi ảnh đọc bài thơ ảnh viết tặng Looly, xong rồi đeo vòng cho cổ. Looly cười quá trời, nhưng mà đọc ngay một bài thơ khác trả lời. Thơ Walt Whitman. Lúc đó,” Ciara nói tiếp, đột nhiên tỏ ra nghiêm chỉnh hẳn lên, “thiệt tình, quá là ấn tượng luôn, bài thơ quá hợp, hoàn hảo, cứ tự nhiên như không vậy. Người ta tưởng người mẫu dốt lắm, anh hiểu không.” Cô ta lại hất tóc ra sau, mời Strike một điếu rồi rút ra thêm một điếu nữa cho mình. “Tôi quá chán chuyện cứ phải thanh minh là tôi đã được nhận vào học Văn ở Cambridge, nhưng đang bảo lưu kết quả.”
“Vậy hả?” Strike hỏi lại, không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói.
“Ừ” cô ta nói, miệng phì phèo thuốc lá trông thật xinh, “nhưng anh thấy đó, vụ làm người mẫu đang ngon ăn. Tôi định làm thêm một năm nữa. Mở ra nhiều cơ hội lắm, anh hiểu không?”
“Vậy cái lễ cam kết này diễn ra khoảng... một tuần trước khi Lula chết?”
“Ờ,” Ciara đáp, “Ngay thứ Bảy trước đó.”
“Chỉ có trao cặp vòng với hai bài thơ. Không có thề thốt, chủ hôn gì hết hả?”
“Không, lễ đó không có chính thức như đính hôn kết hôn gì đâu, chỉ là một khoảnh khắc hoàn hảo, ngọt ngào như vậy thôi. Bực cái là Freddie Bestigui cũng ở đó, lão đó thiệt là khó ưa. Nhưng ít ra,” Ciara rít một hơi thuốc thật sau, “là không có mụ vợ mắc dịch của lão.”
“Tansy?”
“Tansy Chillingham. Đồ quỷ cái. Hai người ly dị cũng chẳng lạ; đã đường ai nấy đi rành rành, có bao giờ thấy cặp kè gì đâu.”
“Thực ra mà nói, hôm đó Fredie cũng không đến nỗi, mặc dù mang tiếng ghê gớm như vậy. Lão chỉ sến sẩm chán bỏ xừ, cứ đi theo o bế Looly, nhưng mà không đến nỗi tệ như người ta hay nói. Tôi có nghe chuyện này, kiểu là, một đứa ngây thơ rành rành được lão hứa hẹn cho một vai trong phim, rồi... Nhưng tôi không biết có thật không.” Ciara nheo mắt nhìn đầu thuốc. “Dù sao thì con nhỏ đó cũng không tố lão.”
“Cô nói Freddie khó ưa là ý sao?”
“Trời đất, lão ta cứ nhằng nhẵng đi theo Looly, khen hoài là cổ chắc chắn ăn hình hết ý, rồi còn nữa, hồi xưa ông già cổ hay ho thế nào.”
“Ngài Alec hả?”
“Ừ, đương nhiên là Ngài Alec rồi. Lạy Chúa,” Ciara nói, mắt mở to, “nếu mà lão biết cha thiệt của cổ, Looly hẳn đã nhảy cẫng lên rồi! Vì vậy thì coi như mơ ước cả đời của cổ thành sự thật mà! Nhưng không, lão chỉ nói là có quen Ngài Alec từ hồi lâu lắc lâu lơ, hai người đều là dân phía Đông thành phố, ở cùng xóm hay sao đó, nên đúng ra có thể coi lão như cha đỡ đầu hay gì đó của Looly. Tôi nghĩ lão đang cố diễn trò hài nhưng mà chẳng có gì tức cười cả. Ai cũng thấy được là lão đang chài Looly đóng phim. Hồi lễ cam kết lão rất là dở hơi, cứ ré lên “Để tôi giao cô dâu cho chú rể,” làm như là ông già cổ không bằng. Lão say mèm, tại trước đó uống dữ lắm. Dickie cứ phải nhắc lão ngậm miệng lại. Rồi sau đó tụi tôi trở vô nhà, uống champagne và Freddie làm thêm hai chai nữa. Lão cứ gào lên với Looly là cổ sẽ thành diễn viên bá cháy, nhưng cổ không quan tâm gì hết. Cổ lơ đẹp Freddie. Cổ nằm trên sofa với Evan, hai người...”
Rồi đột nhiên đôi mắt kẻ đậm của Ciara ngấn nước, cô ta quay mặt đi, đưa bàn tay trắng muốt lên chùi nước mắt.
“...đang sung sướng hạnh phúc. Cổ đang rất hạnh phúc, chưa bao giờ tôi thấy cổ vui như vậy.”
“Đêm Lula chết cô có gặp lại Freddie Bestigui đúng không? Cô với Lula chạm mặt ông ta ngay ở sảnh dưới nhà, khi chuẩn bị đi ra ngoài?”
“Đúng vậy,” Ciara đáp, tay vẫn chặm mắt. “Làm sao anh biết?”
“Người bảo vệ tên Wilson kể. Ông ta nói là Bestigui có nói gì đó mà Lula không thích tí nào.”
“Ừ, đúng rồi. Tôi quên mất vụ đó. Freddie nói gì đó về Deeby Macc, chuyện Looly đang rất phấn khởi vì Macc sắp chuyển tới, rồi chuyện lão rất muốn hai người đóng phim chung. Tôi không nhớ chính xác là nói gì, nhưng mà lão nói thô lắm, anh hiểu không?”
“Lula có biết chuyện Bestigui là chỗ quen biết với Ngài Alec không?”
“Cổ nói với tôi là chưa nghe chuyện đó bao giờ. Cổ luôn né Freddie khi về tới nhà. Cổ cũng không ưa gì mụ Tansy.”
“Tại sao vậy?”
“Ờ, Looly không có quan tâm mấy cuộc lê la bàn tán coi chồng ai có du thuyền to nhất, cổ không thích đám đó. Looly hay ho hơn vậy nhiều. Khác hẳn với hai chị em nhà Chillingham.”
“OK,” Strike đáp, “Giờ cô kể lại buổi chiều và buổi tối hôm đó, lúc cô ở với Lula có được không?”
Ciara dụi đầu thuốc thứ hai vào lon nước ngọt, lại một tiếng xì rồi tắt ngấm. Cô ta châm ngay một điếu nữa.
“Ừ, được rồi, để tôi nhớ coi. Buổi chiều hôm đó tôi tới nhà cổ. Bryony ghé qua làm lông mày, rồi cuối cùng làm móng cho cả hai đứa tôi. Hai đứa tụi tôi ngồi tám chuyện con gái cả buổi chiều.”
“Cô thấy khi đó Lula ra sao?”
“Cổ...” Ciara ngập ngừng. “Cổ không được vui bằng mấy ngày trước đó. Nhưng mà không có gì là sắp tự tử hết, không thể nào.”
“Kieran, tài xế của Lula nghĩ là cô ấy có vẻ hơi khác sau khi ra khỏi nhà mẹ ở Chelsea.”
“Trời đất, thì còn gì nữa? Mẹ cổ bị ung thư mà, không phải vậy sao?”
“Khi gặp cô Lula có nói gì về phu nhân Bristow không?”
“Nói gì đâu. Có kể là ngồi với mẹ một lúc, vì bả hơi... anh biết rồi đó...suy sụp sau ca mổ, nhưng mà không ai nghĩ phu nhân Bristow sắp chết cả. Mổ miếc là để chữa cho khỏi mà, không phải vậy sao?”
“Lula có nhắc đến bất kỳ chuyện gì khác làm cho cô ấy không vui bằng mấy ngày trước không?”
“Không,” Ciara đáp, chậm rãi lắc đầu, mớ tóc vàng nhạt ve vuốt gương mặt. Cô ta cào ngược tóc ra sau, rồi rít thêm một hơi thuốc thật sâu. “Đúng là cổ có vẻ hơi buồn thiệt, hơi mất tập trung sao đó, nhưng tôi nghĩ chỉ là do vừa gặp mẹ. Quan hệ giữa hai mẹ con cổ kỳ lắm. Phu nhân Bristow kiểu... bảo bọc quá mức, cứ bám theo cổ hoài. Làm Looly nhiều khi thấy ngột ngạt, anh hiểu không?”
“Cô có nhớ chiều hôm đó Lula có gọi điện cho ai không?”
“Không,” Ciara đáp, sau khi im lặng ngẫm nghĩ một lúc. “Tôi nhớ là cổ cứ mở điện thoại xem hoài, nhưng không nói chuyện với ai hết, nếu tôi nhớ đúng. Nếu mà có gọi cho ai thì chắc là cô muốn giữ kín. Vì cổ cứ đi vô phòng ngủ hoài. Tôi cũng không biết nữa.”
“Bryony nghĩ là Lula rất háo hức vì Deeby Macc sắp đến.”
“Hả, trời đất,” Ciara thốt lên, mất kiên nhẫn. “Thực ra mấy người kia mới háo hức về Deeby Macc... Guy, Bryony với... cả tôi cũng háo hức, một chút,” cô ta nói, vẻ thật thà dễ mến. “Nhưng Looly không có tha thiết gì chuyện đó. Cổ đang rất hạnh phúc với Evan. Không phải Bryony nói gì cũng tin được đâu.”
“Lúc đó Lula có cầm tờ giấy nào không, cô nhớ không? Một tờ giấy màu xanh có chữ viết tay của Lula?”
“Không,” Ciara hỏi, y hệt những người khác. “Sao vậy? Giấy tờ gì?”
"Tôi cũng chưa biết chắc," Strike đáp, Ciara đột nhiên hoảng hốt như vừa ngộ ra điều gì đó.
"Lạy Chúa... anh đừng nói là thư của cổ để lại? Lạy Chúa tôi. Làm sao có chuyện điên khùng khốn kiếp đến vậy? Nhưng... không lẽ...! Vì nói vậy hóa ra... cổ đã có ý định từ trước."
"Có thể là giấy tờ gì khác," Strike đáp. "Cô khai trong hồ sơ điều tra là Lula muốn nói để lại hết cho anh trai cô ấy, đúng vậy không?"
"Ừ, đúng rồi," Ciara nói, gật đầu, giọng thành thật. "Chuyện là, Guy gởi cho Looly mấy cái túi hàng mới cực xinh. Tôi biết ngay là mình chẳng có phần, mặc dù tôi cũng có mặt trong quảng cáo đó. Tôi mở bao đựng cái túi trắng, cái Cashile đó, anh biết không, đẹp mỹ mãn. Bên trong có lớp lót bằng lụa, có thể tháo ra được, in hoa văn kiểu châu Phi rất chi là độc đáo. Guy làm riêng tặng cho Lula mà. Vậy là tôi nói, "Looly, bồ để cái này cho mình nha?" giỡn chơi vậy thôi. Rồi cổ nói, thiệt nghiêm chỉnh, "Sẽ để lại hết cho ông anh, nhưng chắc bồ thích gì ổng cho thôi."
Strike vừa quan sát và nghe ngóng thật kỹ, tìm xem có dấu hiệu nào cho thấy Ciara đang bịa chuyện hay nói quá lên không, nhưng lời nói của cô ta rất tự nhiên, thẳng thắn.
"Nghe lạ thật nhỉ?" Hắn hỏi.
"Ừ, tôi cũng thấy vậy," Ciara đáp, lại hất tóc ra sau. "Nhưng mà kiểu Looly như vậy đó, lâu lâu lại hơi u ám, trầm trọng hóa vấn đề. Guy hay nói, 'Bớt khùng đi, Cuckoo ơi.' Nhưng mà," Ciara thở dài, "cổ chẳng hiểu ý tôi chút nào, vụ cái túi Cashile đó. Vậy mà tôi cứ tưởng là cổ cho tôi luôn, thiệt tình, cổ có tới bốn cái lận."
"Cô nghĩ mình có thân thiết với Lula không?"
"Tất nhiên rồi, siêu thân luôn, chuyện gì cổ cũng kể với tôi."
"Có người nói rằng Lula rất khó tin ai. Rằng cô ấy rất sợ mấy việc riêng tư bị tung lên báo. Tôi có nghe kể là cô ấy còn hay thử bạn bè, xem họ có đáng tin không."
"Ờ đúng rồi, sau khi bị bà mẹ ruột bán cho báo, cổ hơi bị... đa nghi. Cổ còn hỏi tôi," Ciara nói, tay phe phẩy điếu thuốc. "Là liệu tôi có xì chuyện cổ vừa quay lại với Evan không. Ta nói, trời đất. Kiểu gì mà cổ giữ kín vụ đó được. Ai mà không biết. Tôi nói với cổ. "Looly, bị nói sau lưng còn đỡ hơn là không bao giờ được nhắc tới. Câu đó của Oscar Wilde," cô ta tử tế giải thích thêm. "Nhưng Looly không thích mặt trái của sự nổi tiếng."
"Guy Somé nói rằng Lula ắt hẳn đã không quay lại với Duffield nếu ông ta không đi công tác."
Ciara liếc về phía cánh cửa, hạ giọng.
"Đương nhiên Guy sẽ nói vậy. Ổng siêu bảo bọc Looly mà. Ổng rất mê tít cổ, thương cổ thực sự. Ổng nghĩ Evan chẳng đem lại cái gì tốt đẹp cho Looly, nhưng thiệt tình, ổng không biết con người thật sự của Evan. Evan đúng là khùng dã man thiệt, nhưng ảnh là người tốt. Mấy hôm trước ảnh có ghé thăm phu nhân Bristow. Tôi nói. 'Tại sao, Evan, mắc gì mà lại phải làm vậy?' Vì anh biết đó, gia đình cổ rất ghét Evan. Anh biết ảnh nói sao không. ' Tôi chỉ muốn nói chuyện với ai đó có thể đồng cảm được với mình.' Nghe tội không?"
Strike hắng giọng.
"Báo chí lúc nào cũng chĩa vào Evan, thật là không công bằng tí nào, ảnh làm gì cũng bị chửi."
"Duffield có ghé qua nhà cô ngay trong đêm Lula chết, phải vậy không?"
"Trời đất, đúng rồi, cuối cùng cũng tới chuyện này đây!" Ciara bực bội nói. "Báo viết y như là tụi tôi ngủ nghê gì với nhau vậy! Ảnh không có tiền trong túi, tài xế thì biến mất tăm cho nên phải cuốc bộ hết cả London tới nhà tôi ngủ tạm. Ảnh ngủ trên ghế sofa. Hai tụi tôi cùng biết tin một lúc."
Cô ta đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi sâu, mắt nhìn xuống sàn nhà.
"Thật là tệ hại. Anh không tưởng tượng được đâu. Kinh khủng lắm. Lúc đó Evan... lạy Chúa... Và rồi," cô ta nói tiếp, giọng thầm thì, "ai cũng nói ảnh là thủ phạm. Nhất là sau khi Tansy Chillingham khai có nghe tiếng cãi nhau. Báo chí nổi điên lên. Thật không tả nổi."
Cô ta ngước nhìn Strike, đưa tay giữ tóc khỏi xõa xuống mặt. Ánh đèn chói gắt trên đầu làm vóc dáng hoàn hảo của Ciara càng nổi bật.
"Anh vẫn chưa gặp Evan, đúng không?"
"Tôi chưa gặp."
"Anh có muốn gặp không? Giờ đi luôn với tôi. Ảnh nói tối nay ảnh đi Uzi."
"Vậy thì hay quá."
"Tuyệt vời. Đợi chút."
Cô ta nhảy lên rồi đứng ở cửa gọi:
"Guy ơi, cho mặc luôn bộ này được không cưng? Đi mà. Mặc đi Uzi được không?"
Somé bước vào. Đôi mắt ông ta trông rất mệt mỏi sau tròng kính.
"Được rồi. Nhưng làm sao làm phải dính vài cái hình. Coi chừng bị hư là tôi kiện cô tới số luôn."
"Sẽ không hư hỏng gì đâu mà. Em dẫn Cormoran đi gặp Evan."
Cô ta nhét bao thuốc vào chiếc túi xách to đùng, dường như đựng cả quần áo thường ngày, rồi choàng qua vai. Mang giày cao gót, Ciara chỉ kém Strike có hai phân. Somé ngước nhìn Strike, nheo mắt lại.
"Nhớ cho thằng quỷ con đó biết mùi lễ độ."
"Guy!" Ciara chu miệng, "Đừng có ác vậy."
"À, coi chừng đó, ngài Rokeby," Somé nói với theo, giọng châm chích như thường lệ. "Ciara lẳng lơ đĩ thõa lắm đó, phải vậy không cưng? Nó cũng giống tôi vậy, toàn thích mấy tay dữ dằn to con không à."
"Guy!" Ciara hét lên, giả bộ sửng sốt. "Đi nào Cormoran. Lái xe chờ sẵn ở ngoài rồi."

Chương trước Chương sau