Con chim khát tổ - Chương 45 (hết)

Con chim khát tổ - Chương 45 (hết)

Con chim khát tổ
Chương 45 (hết)

Ngày đăng
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 50273 lượt xem

Mười Ngày Sau Đó
Quân đội Hoàng gia Anh quốc đòi hỏi mỗi quân nhân phải biết hi sinh mọi nhu cầu và quan hệ cá nhân ở một mức độ mà thường dân không thể hiểu nổi. Lợi ích của tổ chức luôn được đặt cao nhất, vượt xa bất kỳ những yêu cầu khác. Những biến cố không thể lường trước trong cuộc đời mỗi người – sinh nở, tang chế, cưới xin, ly hôn và bệnh tật thường không ảnh hưởng mấy đến các kế hoạch hành quân, tựa như mấy hòn sỏi lăn lóc dưới bụng xe tăng. Tuy nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ. Nhờ có một trường hợp ngoại lệ như vậy mà chuyến làm nhiệm vụ ở Afghanistan lần thứ hai của Trung úy Jonah Agyeman bất ngờ được rút ngắn.
Sở Cảnh sát London yêu cầu Trung úy về nước ngay lập tức. Thông thường quân đội chẳng nể nang gì Sở cảnh sát London, nhưng lần này lại sẵn lòng hợp tác. Cả thế giới đang đổ xô chú ý vào câu chuyện xoay quanh cái chết của em gái Trung úy. Quân đội Hoàng gia nhận định cơn bão truyền thông bao quanh một anh lính quèn sẽ chẳng ích lợi gì cho bản thân anh ta hay tổ chức cả. Vậy là Jonah được lên máy bay về nước ngay lập tức, trong sự che chắn cực kỳ ấn tượng của nhà chức trách, khuất mắt báo giới đang háo tin.
Quần chúng theo dõi tin tức đều cho rằng Trung úy Agyeman hẳn phải mừng lắm. Đầu tiên là được về nhà khỏi phải đánh đấm gì nữa, rồi lại được thừa kế một món tài sản nằm mơ cũng không thấy nổi. Tuy nhiên, người lính trẻ mà Cormoran Strike hẹn gặp ăn trưa trong quán Tottenham, mười ngày sau khi thủ phạm giết em gái anh ta bị bắt, lại chẳng có vẻ gì như thế cả. Anh xem ra vẫn còn chưa hết sốc, thậm chí có vẻ tức giận.
Agyeman và Strike đều từng sống đời lính, đều đối mặt với cái chết. Đó là một sự gắn bó đặc biêt, người ngoài quân đội không thể hiểu được. Trong suốt nửa tiếng đồng hồ, họ chỉ nói về những ngày tháng tại ngũ.
“Hồi đó anh làm điều tra viên quân cảnh hả?” Agyeman nói. “Hèn gì, cứ có mấy tay đó nhúng vô là rối tung cả, chỉ giỏi phá đời người ta.”
Strike mỉm cười. Hắn thấy mặc dù nói vậy nhưng Agyeman không hề có ý vô ơn. Mấy mũi khâu ở cánh tay vẫn nhức nhối mỗi khi hắn nâng ly bia lên.
“Mẹ tôi muốn tôi giải ngũ,” người lính đáp. “Nói rằng vụ này chỉ được mỗi chuyện đó.”
Đó cũng là lần đầu tiên một trong hai người nhắc đến lý do thật sự khiến họ hẹn gặp ở đây hôm nay, cũng chính là lý do tại sao Jonah không còn ở bên đồng đội để sống cuộc đời mà mình từng lựa chọn nữa.
Thế rồi, khá đột ngột, Jonah bắt đầu nói, như thể đã chờ đợi Strike hàng tháng trời.
“Mẹ tôi không hề biết chuyện ông già có con riêng. Ổng có nói gì đâu. Ổng còn không chắc là mụ Marlene đó nói thật vụ có bầu. Ngay trước lúc mất, khi chỉ còn có mấy ngày, ổng kêu tôi lại rồi nói. ‘Đừng làm mẹ buồn,’ ổng nói, ‘Ba nói chuyện này vì ba sắp đi rồi, mà ba không biết là con còn có em ở ngoài nữa không.’ Ổng nói là mẹ đứa đó người da trắng, đã dọn đi đâu mất rồi. Biết đâu đã phá rồi cũng có. Gì chứ, cóc tin nổi. Nếu anh có quen ông già tôi thì anh mới hiểu. Không Chủ nhật nào không đi nhà thờ. Trước khi chết còn nhận Thánh thể. Tôi không ngờ có chuyện như vậy, không tưởng tượng nổi.
“Tôi định sẽ không nói gì với mẹ cả. Nhưng rồi, tự dưng ở trên trời rơi xuống, có người gọi điện. Lạy Chúa là lúc đó tôi vẫn còn nghỉ phép ở nhà, nên lại bốc máy. Lula…” anh ta nói tên cô em gái ngập ngừng, như thể không chắc mình có quyền gọi cô ấy như vậy, “…có nói là nếu người bốc máy là mẹ tôi thì cổ đã dập máy ngay. Cổ nói không muốn làm ai đau khổ hết. Cổ cũng không đến nỗi.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Strike đáp.
“Ừ… nhưng mà nói thật, kỳ khôi cóc chịu được! Nếu là anh, anh có tin không, nếu tự dưng có một cô siêu mẫu gọi điện đến tự nhận là em gái anh?”
Strike nghĩ đến cái gia đình kỳ quặc của hắn.
“Có khi tôi cũng tin đó,” hắn đáp.
“Ờ há… chắc vậy. Ai lại đi bịa chuyện đó làm gì? Mới đầu tôi nghĩ vậy. Rồi tôi cho cổ số di động, rồi có nói chuyện vài lần, mỗi khi cổ gặp được Rochelle. Cổ đã tính hết, sao cho báo chí khỏi phát hiện ra. Cũng hợp ý tôi. Tôi không muốn mẹ tôi phải buồn.”
Agyeman rút ra một gói thuốc Lambert and Butler, sốt ruột vờn nó giữa mấy ngón tay. Chắc là thuốc mua rẻ ở NAAFI[1], Strike nghĩ thầm, thấy nhoi nhói trong lòng khi nhớ lại cảnh xưa người cũ.
[1. Navy, Army and Air Force Institutes: Hiệp hội hỗ trợ quân nhân – Một tổ chức chuyên cung cấp hàng hóa và dịch vụ giải trí cho quân nhân Anh quốc và người thân. - ND]
“Cổ gọi cho tôi, ngay hôm trước đó… trước khi xảy ra sự việc,” Jonah nói tiếp, “năn nỉ tôi tới gặp. Tôi đã nói là không thể gặp trong đợt phép đó được. Thiệt tình, đau đầu quá xá. Em gái tôi là siêu mẫu nổi tiếng. Mẹ tôi thì đang lo vụ tôi sắp bị điều tới tỉnh Helmand. Tôi phải ngậm miệng vụ ông già có con riêng. Không thể nói lúc đó được. Nên tôi nói với Lula là tôi không kiểu gì đi gặp được.
“Cổ cứ một hai phải gặp trước khi tôi lên đường. Nghe giọng cổ rất lo lắng. Tôi nói thôi được rồi, tôi sẽ đến. Nhưng phải đợi tới giờ mẹ tôi đi ngủ. Tôi sẽ nói là đi ra ngoài làm một ly với bạn hay gì đó. Lula còn nói tôi cứ tới thật trễ, khoảng một giờ rưỡi sáng càng tốt.
“Vậy là,” Jonah kể tiếp, lung túng đưa tay gãi đầu, “tôi tới đó. Nhưng vừa tới ngay góc đường thì… nhìn thấy…”
Anh ta đưa bàn tay quẹt qua miệng.
“Tôi chạy thục mạng. Chạy như ma đuổi. Không biết cóc khô gì cả. Tôi không muốn có mặt ở đó, tôi không muốn phải giải thích với ai hết. Tôi biết là Lula có bệnh tâm thần, tôi nhớ lại trên điện thoại nghe giọng cổ rất buồn, rồi tôi nghĩ, hay là cổ dụ tôi tới đó, để chứng kiến cổ nhảy xuống?
"Tôi không thể ngủ được. Nên thấy nhẹ cả người khi tới ngày lên đường, thiệt tình với anh. Khi đó, tôi chỉ muốn đi thật xa, khỏi phải đọc báo nghe đài gì cả.”
Quán trở nên nhộn nhịp, khách ăn trưa đông dần lên.
“Tôi nghĩ Lula rất muốn gặp anh vì bà mẹ nuôi vừa kể với cô ấy một chuyện.” Strike nói. “Phu nhân Bristow hôm đó uống rất nhiều Valium. Tôi đoán là bà ấy muốn Lula phải thấy áy náy vì không muốn ngồi lại lâu hơn. Vậy là bà ấy kể lại chuyện John xô Charlie xuống mỏ đã, theo lời Tony.”
“Vì vậy mà Lula rất bấn loạn khi rời khỏi nhà mẹ. Cũng vì vậy mà suốt buổi chiều hôm đó cô ấy liên tục gọi cho ông cậu, chỉ để hỏi chuyện đó có thật không. Và tôi nghĩ cô ấy rất muốn gặp anh, muốn gặp một người nào đó, bất kỳ một ai mà cô ấy có thể yêu thương và tin tưởng. Bà mẹ nuôi thương cổ nhưng rất chướng, lại đang hấp hối, cô ấy không ưa gì ông cậu, lại vừa nghe chuyện anh trai mình là một kẻ giết người. Hẳn lúc đó Lula rất tuyện vọng. Tôi nghĩ có khi còn sợ hãi nữa. Ngay hôm trước Bristow có đến gây gổ, bắt cô ấy phải đưa tiền. Có lẽ Lula lo không biết hắn ta sẽ giở trò gì tiếp.”
Trong quán lao xao tiếng người nói chuyện, tiếng ly tách cụng vào nhau, nhưng giọng Jonah vẫn vang lên rõ ràng.
“Tôi mừng là anh đã đấm vỡ hàm hắn.”
“Cả mũi nữa,” Strike khoan khoái nói, “Cũng còn may là hắn kịp đâm tôi một nhát, nếu không tôi cũng sẽ không viện cớ ‘tự vệ hợp lý’ được.”
“Hắn có hung khí,” Jonah trầm tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi,” Strike đáp, “Tại đám tang Rochelle, tôi dặn thư ký phải kể với hắn là tôi liên tục nhận được thư dọa giết từ một gã điên khùng, suốt ngày đòi rạch bụng tôi. Nên trong đầu hắn đã có ý sẵn. Hẳn Bristow đã tính rằng, cùng lắm, hắn chỉ cần đổ hết cho tay Brian Mathers kia thôi. Giết tôi xong, hắn sẽ đi về nhà, vặn đồng hồ của bà già, rồi giở lại mửng cũ. Hắn không bình thường. Nhưng không có nghĩa là hắn không biết tính toán.”
Có vẻ cũng chẳng còn gì để nói nữa. Khi chuẩn bị rời khỏi quán, Agyeman trước đó đã nằng nặc đòi trả tiền bia, giờ lại muốn tặng Strike một khoản. Hẳn Jonah đã đọc trên báo về hoàn cảnh túng thiếu của tay thám tử. Strike từ chối ngay, cũng không hề tự ái. Hắn thấy rõ anh chàng kỹ sư quân đội trẻ tuổi đang phải đau đầu với khoản tài sản kếch xù vừa rơi xuống. Kéo theo đó là một mớ trách nhiệm mới, rồi những yêu cầu sinh ra từ đó, liên tục bị chú ý, rồi phải quyết định nhiều chuyện đi kèm. Jonah dường như đang lo sợ chứ không mừng rỡ gì. Lại thêm cái lý do khiến anh ta được món tiền đó, một lý do vô cùng khủng khiếp mà ai cũng biết. Strike đoán tâm trí Jonah đang bị giằng xé giữa đồng đội ở Afghanistan, những chiếc xe thể thao và cô em gái cùng cha khác mẹ nằm chết giữa tuyết. Liệu còn ai cảm nhận rõ con xúc xắc của số phận, hơn là một người lính từng vào sinh ra tử, lại tự dưng có được một khoản tài sản kếch xù?
“Hắn sẽ không thoát tội chứ?” Agyeman đột ngột hỏi, khi hai người chuẩn bị chia tay.
“Không, tất nhiên là không rồi,” Strike đáp. “Báo chí vẫn chưa biết chuyện cảnh sát tìm ra điện thoại di động của Rochelle trong két sắt ở nhà mẹ hắn. Bristow không dám thủ tiêu cái điện thoại nên đã tự tay sửa lại mã số két sắt để không ai biết. Hắn đặt mã số là 030483 – Ngày Chủ nhật Phục sinh, năm một chín tám ba, ngày hắn giết Charlie bạn tôi.”
~*~
Hôm đó cũng là ngày làm việc cuối cùng của Robin. Strike đã mời cô đi cùng hắn đến gặp Agyeman, người cô có công tìm kiếm, nhưng Robin từ chối. Strike có cảm giác như Robin đang cố tách khỏi vụ án, công việc, và cả hắn nữa. Chiều hôm đó hắn có cuộc hẹn khám ở Trung tâm Bệnh nhân Khuyết chi ở Bệnh viện Queen Mary ngoài Roehampton. Nếu để khám xong mới về lại văn phòng thì sẽ không gặp Robin được nữa. Hắn biết cuối tuần đó Matthew có kế hoạch rủ cô về Yorkshire chơi.
Strike lê lết về phố Denmark, qua những bãi đào đường hỗn độn. Hắn tự nghĩ liệu sau ngày hôm nay hắn có còn gặp lại cô thư ký tạm thời nữa không. Hắn e là không. Vậy mà cách đây không lâu, hắn chấp nhận để Robin ở lại làm chỉ vì biết trước sau gì cô cũng sẽ đi ra. Nhưng giờ đây hắn biết là sẽ rất nhớ cô. Robin đã đi cùng hắn trong chiếc taxi đến bệnh viện, lấy áo khoác bọc cánh tay đầm đìa máu me của hắn.
Những ồn ào trên báo chí sau khi Bristow bị bắt khiến công ăn việc làm của Strike cũng khá lên trông thấy. Có khi hắn phải thuê thư ký mới thật. Khi đang cà nhắc lên cầu thang, hắn nghe thấy giọng Robin trên điện thoại.
“…tôi e là phải đặt lịch hẹn vào thứ Ba, vì thứ Hai đã kín hết rồi… Vâng… đúng rồi… vậy để tôi đặt cuộc hẹn lúc mười một giờ cho ông. Vâng, cảm ơn. Chào ông.”
Khi Strike mở cửa vào, cô xoay ghế một vòng.
“Jonah là người như thế nào?” cô hỏi ngay.
“Được lắm” Strike đáp, ngồi phịch xuống ghế sofa. “Đang rất đau đầu vụ tiền nong. Nhưng vẫn còn hơn là để Bristow ẵm hết mười triệu, nên có đau cũng phải ráng mà quen thôi.”
“Có ba thân chủ mới vừa gọi,” cô nói, “nhưng tôi không chắc lắm về người cuối cùng. Hình như là phóng viên, lại nữa. Ông ta chỉ chăm chăm hỏi chuyện anh.”
Đã có một vài cuộc gọi như vậy. Báo chí hả hê chụp ngay lấy câu chuyện rối rắm ly kỳ, toàn những tình tiết giật gân. Strike cũng được lên báo khá nhiều. Hắn mừng thầm là báo chí đa số chọn đăng tấm hình hắn chụp mười năm trước, khi mới vào quân cảnh. Nhưng họ cũng kịp bới ra tấm hình chụp ngôi sao nhạc rock cùng người vợ thứ hai và fan nữ cuồng nổi tiếng.
Báo chí tốn không ít giấy mực chỉ trích cảnh sát. Carver bị chụp một pô khi đang chạy trên đường, vạt áo khoác xộc xệch, thấy cả vệt mồ hôi trên nách áo. Nhưng Wardle, anh cảnh sát bảnh bao đã có công giúp Strike bắt Bristow lại được tung hô săn đón, đặc biệt là bởi các nữ ký giả. Phần lớn tin tức truyền thông vẫn lại rỉa rói Lula Landry một lần nữa. Mỗi bài báo đều đi kèm những tấm hình chụp cô người mẫu quá cố, gương mặt không tì vết, thân hình mềm mại, cân đối như tượng.
Hình như Robin đang nói gì đó. Strike không tập trung nghe gì cả, vì tay chân vẫn còn nhức nhối.
“… ghi chú hết lại hồ sơ và lịch làm việc của anh. Bởi vì anh sẽ cần một người mới, anh biết rồi đó, một mình anh không thể lo hết mấy chuyện này.”
“Đúng vậy,” hắn đồng ý, loạng choạng đứng dậy. Hắn định sẽ đợi tới khi cô sắp về mới làm việc này. Nhưng bây giờ cũng được, tiện thể đứng dậy luôn mặc dù vô cùng khó chịu. “Robin này, tôi vẫn chưa cảm ơn cô…”
"Rồi, anh cảm ơn rồi," cô vội vã nói. "Hồi ở trong xe taxi đến bệnh viện, với lại cũng không cần. Tôi rất thích làm việc với anh. Thực sự là rất thích."
Hắn tập tễnh đi vào phòng trong. Vẫn chưa nghe thêm một tiếng "nhưng" nào cả. Món quà gói rất vụng về được cất kỹ dưới đáy túi thể thao.
“Đây,” hắn nói. “Cái này tặng cô. Không có cô tôi sẽ không làm được vụ vừa rồi.”
“Ôi,” Robin thốt lên. Strike vừa xúc động vừa lo lắng khi mấy giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má cô thư ký. “Anh không cần…”
“Về nhà hẵng mở,” hắn nói, nhưng đã quá muộn. Món quà tự tuột khỏi lớp giấy ngay trên tay Robin. Một màu xanh mướt, lấp lánh, mềm mại chui ra từ chỗ giấy rách, tràn xuống bàn. Robin há hốc miệng.
“Anh… Trời đất ơi, Cormoran…”
Cô cầm chiếc áo đầm lên. Chính là chiếc áo mà cô đã mê mẩn thử ở Vashti. Cô nhìn hắn, đỏ bừng mặt, đôi mắt ngấn nước.
“Anh làm sao mua nổi cái này!”
“Mua được chứ,” hắn nói, đứng dựa vào bức vách, thấy còn thoải mái hơn ngồi trên ghế sofa. “Công việc cũng bắt đầu nhiều lên rồi. Cô quá giỏi. Chỗ mới phải may lắm mới tìm được cô.”
Lúc này Robin liên tục lấy tay áo chùi nước mắt. Cô thổn thức, nói gì đó hắn nghe không rõ. Robin với tay lấy hộp khăn giấy mới mua, phòng khi có thêm những khách hàng như bà Hook. Cô sụt sùi hỉ mũi, chặm mắt, quên mất chiếc áo xanh vẫn còn nằm trên đùi. Robin nức nở:
“Tôi không muốn đi đâu cả!”
“Tôi không thuê nổi cô, Robin à,” Strike đáp, thẳng thừng.
Không phải là hắn không nghĩ đến việc này. Đêm qua hắn nằm trên chiếc giường xếp, tính toán xem liệu có thể trả cho Robin một mức lương không quá bèo so với bên công ty truyền thông hay không. Không cách nào được. Hắn không thể cứ khất nợ lần lữa mãi. Rồi tiền thuê văn phòng đang ngấp nghé tăng, mà hắn cũng phải tìm một chỗ ở mới, không thể ở đây mãi được. Tình hình có sáng sủa hơn thật, nhưng vẫn không có gì chắc chắn.
“Tôi không cần anh phải trả bằng mức lương bên phía kia,” Robin nói, giọng khàn khàn.
“Tôi còn không với được gần mức đó nữa,” Strike đáp.
(Nhưng hơn ai hết, cô biết rõ tình hình tiền nong của Strike. Cô đã đoán trước được mức cao nhất hắn có thể trả. Đêm qua, khi Matthew thấy cô sụt sùi vì sắp phải chia tay công việc ở văn phòng thám tử, cô đã nói hết suy nghĩ của mình.
“Nhưng hắn ta còn chưa nói năng gì cả mà,” Matthew đáp. “Hay hắn đã nói gì rồi?”
“Chưa, nhưng nếu…”
“Thì tùy em vậy,” Matthew nói, cứng giọng. "Lựa chọn của em. Em phải tự quyết định lấy."
Cô biết Matthew không muốn cô tiếp tục làm ở đây. Hôm đó Matthew đã ngồi đợi cả mấy tiếng đồng hồ trong khoa Cấp cứu khi người ta khâu vết thương cho Strike. Anh ấy nói (hơi bị lạnh lùng) rằng là cô đã làm đúng, cô đã rất lanh lợi bình tĩnh, nhưng sau đó cứ tỏ vẻ xa cách, có gì đó không bằng lòng. Nhất là khi bạn bè của cả hai cứ tò mò muốn biết chuyện từ người trong cuộc, sau khi báo chí làm ầm lên.
Nhưng chắc hẳn Matthew sẽ thích Strike, nếu hai người gặp nhau? Và chẳng phải Matthew đã nói tùy cô quyết định đó sao…)
Robin đứng thẳng lại, hỉ mũi một lần nữa rồi nói với Strike, cố giữ giọng bình thường sau khi vừa nấc thêm một tiếng. Cô nói ra mức lương đã nghĩ đến.
Mất vài giây Strike mới đáp lại được. Hắn có thể trả mức đó; ít hơn mức hắn đã tính tới năm trăm bảng. Robin quá giỏi, không thể nào tìm được người thay thế ở mức lương đó cả. Chỉ kẹt mỗi một chuyện nho nhỏ…
“Tôi trả được mức đó,” hắn nói, “Ừa, trả được.”
Điện thoại đổ chuông. Robin nhìn hắn cười tươi rói. Cô trả lời điện thoại, giọng phấn khích như thể đã đợi cú điện thoại đó từ lâu.
“Ôi chào anh Gillespie! Anh khỏe chứ? Anh Strike vừa gởi cho anh tấm séc, chính tôi gởi bưu điện sáng nay… Hết mấy khoản trả chậm, đúng vậy, rồi thêm một ít nữa… Vậy sao, ông Rokeby tử tế quá nhưng anh Strike muốn trả hết. Anh ấy hi vọng là sẽ trả sạch trong vòng vài tháng tới…”
~*~
Một tiếng đồng hồ sau đó, Strike ngồi trên chiếc ghế nhựa cứng tại Trung tâm Bệnh nhân Khuyết chi, duỗi thẳng cái chân bị thương. Nếu biết Robin sẽ tiếp tục ở lại, hắn đã không mua chiếc áo đầm xanh làm gì. Món quà hẳn sẽ làm Matthew phật ý khi thấy Robin mặc vào, rồi phải nghe chuyện cô từng mặc thử trước cho hắn xem.
Hắn thở dài, với tay lấy tờ tạp chí Private Eye trên bàn gần đó. Khi bác sĩ gọi hắn lần đầu tiên, Strike không nghe thấy vì mải đọc bài báo “LandryBalls”, toàn những ví dụ cho thấy báo chí đã lắm chuyện như thế nào trong vụ án mà hắn và Robin vừa phá. Rất nhiều tay ký giả còn nhắc đến Cain và Abel[2], khiến tạp chí phải tương một mục đặc biệt về chủ đề này.
[2. Hai người con trai của Adam và Eve trong Kinh thánh – Cain đã giết Abel. Ở đây giới ký giả ví von chuyện anh em chém giết lẫn nhau. – ND.]
“Anh Strick?” vị bác sĩ hét lên, lần thứ hai. “Anh Cameron Strick?”
Hắn ngẩng lên, nhe răng cười.
“Strike,” hắn nói rõ ràng. “Tên tôi là Cormoran Strike.”
“Ồ, tôi xin lỗi… mời anh vào…”
Strike đứng dậy, tập tễnh đi vào phòng khám. Hắn tự dưng nghĩ đến một câu thơ. Hắn đã nghe câu này rất lâu rồi, từ trước khi chứng kiến xác chết đầu tiên, trước khi ngẩn ngơ ngắm thác nước bên triền núi châu Phi, và trước khi thấy sắc mặt của một tên giết người tối sầm lại.
I am become a name.
“Mời anh nằm lên bàn, vui lòng tháo chân ra trước.”
Câu đó ở đâu ra ấy nhỉ? Strike nằm đó, cau mày nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm, mặc vị bác sĩ đang loay hoay với khúc chân còn lại.
Vài phút sau, hắn nhớ ra hết mấy câu thơ đã học từ lâu.
I cannot rest from travel: I will drink
Life to the lees; all times I have enjoy’d
Greatly, have suffer’d greatly, both with those
That loved me, and alone; on shore and when
Thro’ scudding drifts the rainy Hyades
Vext the dim sea: I am become a name…[3]
[3. Ta chẳng thể dừng chân: Ta sẽ uống
cạn chén đời; nhớ sao những ngày vui,
những tháng buồn, bên người thương,
hay cả khi đơn côi, nơi bờ bến lạ
rồi khi mưa tạt gió vờn và sao giăng báo bão
giữa đại dương mịt mờ bóng tối:
Và đời biết tên ta…
(Trích từ tác phẩm Ulysses, Alfred Tennyson) – ND]

Chương trước