Cuba đêm dài không sáng - Chương 11

Cuba đêm dài không sáng - Chương 11

Hắc thuật hay Hồng thuật

Ngày đăng
Tổng cộng 13 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 14540 lượt xem

Văn Bình véo đùi. Chàng còn biết đau. Nghĩa là chàng còn sống. Chàng còn xử dụng được bàn tay, nghĩa là chàng còn sống. Chàng cố moi trí nhớ xem chàng hiện ở đâu. Đầu óc chàng vẫn trống rỗng như căn nhà bị dọn hết đồ đạc.
Những lùm đen và trắng múa nhảy trước mắt chàng. Chàng bật tìm thấy một mấu chốt thực tại. Mầu đen... mầu trắng... mầu của tang chế nhưng cũng là mầu đặc biệt của những cuộc vũ thâu đêm ở vùng caríb. Đúng rồi... ở những dạ hội gọi là va-van (1) độc nhất vô nhị trên quần đảo Mạc-ti-nít (2), hàng ngàn hàng vạn đàn bà đàn ông đeo mặt nạ, mặc đủ loại áo quần kỳ dị. Kỳ dị về lối may cắt song chỉ gồm 2 mầu độc đáo, mầu đen và mầu trắng. Họ múa nhảy từ sáng tinh sương, kéo dài đến trưa, đến chiều, càng múa nhảy, họ càng say sưa bên những vò rượu rhum uống cạn. Rồi tối. Rồi đêm. Đó là dạ hội Nữ-Thần. Trai gái vũ mê man, điên loạn bên lửa. Rồi một đám tang của Thần được cử hành. Khi ấy đã quá nửa đêm. Đám tang có quan tài đàng hoàng. Có kèn trống đàng hoàng. Có người đưa tiễn, có tiếng than khóc đàng hoàng. Quan tài được khiên đi chôn dưới ánh đuốc. Giữa tiếng gió thoi vi vu qua rặng dương buồn bã. Giữa tiếng khóc nỉ non... Giữa tiếng ca trầm trầm, than thở mối tình tan vỡ, người caríb gọi là điệp khúc đu-đu (3)....
À.... giờ đây chàng đang sống trong vùng caríb....
Tiếng hát đu-đu tiếp tục rền rĩ trong hơi lạnh buốt hồn. Văn Bình lẩm bẩm đu-đu....
Chàng bật tỉnh. Chàng vừa ngửi thoáng được một mùi hương quen thuộc. Mùi thơm của nhang, mùi thơm của quế chi, mùi thơm của nhiều vị thảo mộc trộn lẫn. Mùi thơm của những buổi lễ ma quái vu-đu. Tiếng hát đu-đu... Phù thủy vu-đu (4)....
Trí nhớ của chàng dần dần trợ lại minh mẫn. Chàng bị chặn bắt trên xe Hồng-thập-tự cùng với Galli và Bạch Hồng trong một đường phố Ha-van tối om. Và bây giờ chàng đang bị nhốt dưới hầm. Một nhà hầm bí mật. Địch đang dùng hắc-thuật (5) để mê hoặc và sai khiến chàng. Như tuần trước địch đã mê hoặc và sai khiến điệp viên xấu số Giắc Tati....
May chàng được học hắc-thuật, nếu không chàng đã biến thành con người máy như Giắc. Có lẽ trong khi chàng bất tỉnh địch đã cho chàng hít thở một chất bột mê nào đó nhằm trấn áp nghị lực, nhân tính và dọn trống óc chàng, sửa soạn cho sự xuất hiện của thầy phù thủy. Tạng phủ chàng đã tập quen nên chàng chỉ mê mẩn trong chốc lát, và chỉ trong chốc lát sức mạnh tinh thần được phục hồi.
Chàng thầm cám ơn ông Hoàng. Từ lâu hắc-thuật bị liệt vào hàng mê tín, dị đoan, phản tiến hóa. Nhưng cũng từ lâu ông Hoàng, tổng giám đốc một tổ chức điệp báo hoạt động trên căn bản khoa học đã dùng khoa học để soi sáng hắc-thuật. Ông tuyển mộ một số chuyên viên nổi tiếng, và mở phòng thí nghiệm tối tân : nhờ vậy ông đã tìm ra công thức bào chế nhiều môn thuốc phù thủy. Trước giờ Văn Bình ra sân bay, ông Hoàng giở hồ sơ về hắc-thuật nghiên cứu rồi dặn dò :
Vụ Giắc Tati có ít nhiều liên hệ với hồng-thuật. Anh nên đề cao cảnh giác. Nên uống thuốc trừ mê. Và đeo bùa êkêkô.
Lên đường qua Tây-bán-cầu, Văn Bình tuân hành đúng chỉ thị của ông tổng giám đốc sáng suốt. Thuốc ngửi mê trong rừng gìà Phi-Châu và Trung-Mỹ thường được làm bằng xương thịt giống vật. Thứ thuốc hiệu nghiệm nhất được gọi là "sừng linh dương". Linh dương là một giống dê sinh sống trên đỉnh núi cao; nhà phù thủy chọn con dê đực còn trẻ, cắt sừng nó, tẩm rượu đem phơi để hấp thụ tinh khí nhật nguyệt. Đoạn làm một chất pom-mát gồm mỡ sư tư cái, máu cá sấu, nọc độc của rắn lục, móng vuốt của con dơi và chất óc người, tống vào sừng. Bào chế thêm một thời gian nữa là thành thuốc mê. Ai ngửi, hoặc ăn phải thuốc này là biến thành người máy.
Vì Văn Bình uống thuốc trừ mê, nên chàng không bị mê lâu, và sau khi dậy chàng đã nhanh chóng lấy lại trí tuệ bình thường.
Chàng lại còn đeo bùa êkêkô. Bùa êkêkô phát xuất từ nước Bô-li-vi Nam-Mỹ, được làm bằng gỗ, một loại gỗ quý. Dân bản xứ đẽo gọt những tượng gỗ quý đeo lấy phước. Tượng của Văn Bình được phù phép, nhờ vậy, nó có khả năng ngăn chặn sự tác hại của hắc-thuật.
Hắc-thuật không còn là bí kíp của giới phù thủy nữa, K.G.B. Sô Viết và Quốc Tế Tình Báo Sở Trung Hoa đã đưa nó vào kho võ khí gián điệp quốc tế. ông Hoàng ra lệnh cho các cộng sự viên ưu tú của ông xúc tiến học hỏi hắc-thuật vì ông được tin K.G.B. và R.u. Liên Sô đã ra những lệnh tương tự. Sở điệp báo Sô Viết nghiên cứu hắc-thuật đã đành, ngay cả những cơ sở giáo dục công khai như Viện Đại Học Hữu-Nghị (6) cũng dùng làm đề tài giảng dậy, tất cả điệp viên được cử qua Phi-Châu phục vụ đều phải thi lấy cấp bằng hẳc-thuật.
Cái rủi thường có cái hay. Chàng rủi bị bắt, nhưng vì chàng bị bắt, bị địch nhốt dưới hầm, bị địch dùng hắc-thụật mê hoặc chàng mới có hoàn cảnh chọc thủng chân tướng của địch. Chàng không còn hồ nghi nữa. Chàng đã biết địch là ai. Chàng đã biết kẻ đứng sau vụ Giắc Tati là ai....
Bây giờ phải tìm cách trốn khỏi nhà hầm....
Văn Bình mân mê cái tượng gỗ nhỏ bằng hột ngô đeo tòng ten trên cổ bằng sợi giây cước. Tuy là dây cước nhưng nó bền không thua kim khí. Nó là kỷ vật của người đẹp trung tá chàng gặp trong điệp vụ Ba-tây đầy sóng gió (7). Tượng này được tiện trong gỗ mun đen, một loại mun sống lâu ngàn năm trong vùng rừng núi bất khả xâm phạm giáp giới Bô-li-vi và Ba-tây, nơi có những con vẹt nói sõi tiếng người, và nơi còn sống sót một bộ lạc ăn lông ở lỗ thích ăn thịt người. Đeo cho chàng, nàng nói:
Êkêkô này là của gia bảo, anh còn hoạt động ở Trung và Nam-Mỹ, anh còn cần đến nó. Anh đừng ỷ khoa học mà coi thường nó. Rồi anh sẽ thấy nó linh ứng....
Văn Bình rút tay khỏi tượng êkêkô. Chàng vừa nghe tiếng động. Nhà hầm ăn thông với hành lang bên ngoài bằng một khung cửa sắt. cửa này mở toang không khóa. Địch để cửa mở, nghĩa là địch tin vững chàng đã bại hoại ý chí, không tài nào trốn thoát.
Tiếng động chàng vừa nghe là tiếng chân người. Chàng mừng rơn : giác quan của chàng còn nguyên vẹn.
Tiếng chân người nặng dần. Rồi một bóng đen trắng hiện ra dật dờ. Người lạ chiếu vào mặt Văn Bình một tia đèn đỏ, loại đèn bấm được điệp viên dùng làm hiệu với tầu ngầm ghé bờ ban đêm. Chàng giả vờ nằm bất động.
Người lạ nói:
Santa, đứng dậy, theo tôi.
Người lạ lập lại bằng giọng lớn hơn, chàng hỏi hắn, giọng ngái ngủ :
Đây là đâu ?
Người lạ gắt:
Đi đâu ?
Đã bảo là cấm hỏi...
Anh là ai ?
Có chịu ngậm miệng không ? Hay là phải lấy băng keo dán lại ?
Văn Bình rềnh ràng, người lạ phải vực chàng dậy. Cánh tay hắn khá vạm vỡ, bắp thịt cũng khá rắn, hắn cân nặng trên dưới một tạ. Văn Bình có thể quật ngã tạ thịt dễ dàng, song chàng đành nhịn thèm. Hắn chỉ là tay sai. Hắn sẽ dẫn chàng lên gặp chủ nhân, khi ấy chàng xuống tay chưa muộn.
Người lạ rọi đèn bấm vào góc hầm rồi buột miệng, khinh bỉ:
Nữ hoàng chịu tỉnh chưa ?
"Nữ hoàng" là Galli. Nàng nằm cong queo cách Văn Bình hai sải tay mà chàng không thấy. Nàng cựa mình ú ớ. Người lạ đạp vào lưng nàng, kèm theo bãi nước bọt và một lời phẩm bình tục tĩu. Văn Bình sửng sộ, muốn tống cho người lạ một cái đá trừng trị. Chàng phải nén giận vì biết đâu địch bày ra tấn trò hà hiếp người đẹp bồ liễu để thử xem ý chí của chàng đã thật sự bại hoại hay chưa....
Galli ngoảnh mặt vào tường không cựa quậy như cũ. Người lạ đạp tiếp, giọng hầm hầm:
Hừ, nữ hoàng định ăn vạ....
Hai chân của Văn Bình hơi run. Chắc chắn địch đã cho chàng ngửi mê hồn hương của thuốc "sừng linh dương". Thuốc này thường làm tứ chi nạn nhân bủn rủn một lát sau khi tỉnh dậy. Chàng cố tình bước khập khễng để người lạ tin vững thêm vào tác dụng của thuốc.
Hành lang ngập đầy sương trắng. Đây là sương nhân tạo do một máy điều hòa khí hậu phát ra. Hơi lạnh làm Văn Bình nhảy mũi liên hồi. Thiết tưởng mùa Đông ở Bắc Cực cũng lạnh đến thế là cùng. Chàng loạng choạng suýt té, người lạ giang cánh tay lực sĩ đỡ chàng. Hắn chép miệng :
Ráng một chút, nghe bồ.
Tiếng Tây-ban-nha của hắn lơ lớ. Hắn khó thể là người bản xứ. Cũng không phải là dân Nam-Mỹ. Vì họ nói tiếng Tây-ban-nha hoặc Bồ-đào-nha leo lẻo như chim.
Hành lang dài chừng trăm mét, Ịót đá trơn bóng. Hai bên sừng sững tường đen sù sì, bắng đá hoa cương. Kiến trúc tân kỳ này cho thấy những kẻ bắt giữ chàng có chân trong một tổ chức hùng hậu, nhân sự đông đảo, tiền tiêu không đếm, phương tiện quá đầy đủ.
Người lạ chiếu đèn cho Văn Bình thấy cầu thang đá lên mặt đất. Khí hậu bên trên khác hẳn. Không lạnh buốt xương như dưới hầm. Mà là mát rợi. Trong hơi mát thoang thoảng hơi gió, khiến chàng sảng khoái như đang dạo trên bờ biển buổi sáng đẹp trời. Cách trang trí cũng khác hẳn. Có xa-lông, bàn giấy, ghế ngồi hẳn hoi.
Một người đàn ông trung niên cao lớn chờ sẵn. Hắn đứng giữa phòng, bề cao hơn chàng một cái đầu. Đặc điểm của hắn là hàm răng vàng. Hàm trên hàm dưới đều vàng chóe. Chàng thầm nghĩ không lẽ răng hắn bị sâu đục phải trám bít và bọc vàng....
Tất có lý do thầm kín nào đây....
Quan sát mặt hắn, chàng thấy mũi hắn hơi lõ, nhưng hắn không phải là người tây-phương. Những nét Á-đông phảng phất trên gương mặt dài và nước da vàng ệch.
Bộ phận trên thân thể hắn làm chàng chú ý nhiều nhất là cặp mắt. Cặp mắt lớn có đuôi cong và nhọn. Lông mày rậm rì bò sát xuống mí trên tạo cho cặp mắt một vẻ dữ tợn khác thường. Tròng mắt mới thật là kinh hoàng. Nó xanh lè như tròng chim ưng. Trong thế giới súc vật, chim ưng có luồng mắt sáng nhất, và đáng gờm nhất. Nó luôn luôn nhìn thấy kẻ thù trước khi kẻ thù nhìn thấy nó, bất luận ngày đêm. Ban ngày, gặp trời tốt, nó có thể phăng ra con chim bồ câu bay xa nó một kilômét. Ban đêm, mắt chim ưng sáng hơn mắt người 50 lần.
Hắn đăm đăm nhìn chàng. Luồng nhỡn quang của hắn như chứa mũi dao nhọn đâm suốt tạng phủ chàng. Chàng giả vờ loay hoay tìm ghế. Hắn cười nhe hàm răng vàng :
I
Giọng nói nhịp nhàng, lên bỗng xuống trầm của hắn bắt Văn Bình ngước đầu, quan sát lại hàm răng vàng. Và chàng vụt hiểu. Nhiều nganga (8) ở Phi-châu huyền bí cũng có hàm răng bịt vàng loạn xạ như hắn. Giới phù thủy ở đó tin rằng hàm răng càng bịt vàng nhiều họ càng dễ bắt liên lạc với thần thánh và ma quỷ của vũ trụ siêu hình. Đó không hẳn là dị đoan nhảm nhí, hàng trăm người có răng bịt vàng ở các nước khoa học Tây-phương đã thuật lại với y sĩ là nhiều đêm họ nghe có tiếng người thầm thì và những âm thanh này phát xuất từ cái răng bịt vàng. Dường như răng bịt vàng là một loại máy ra-dô... (9)
Hắn đẩy về phía Văn Bình cái ly cối đựng đầy một thứ nước vàng sủi tăm :
Rhum pha nước trái cây, ngon tuyệt. Anh còn mệt không ?
Văn Bình đáp :
Còn. Mệt nhiều.
Không sao. uống một hớp là khỏe lại.
Văn Bình ngồi yên, không uống. Hắn chỉ ly rượu :
Sợ hả ? Sợ thì thôi. Không ép. Anh sợ bị đầu độc hả ? Ồ, giết anh thì thiếu gì cách? Một phát đạn xuyên tim, hoặc một viên độc dược, hoặc tiết kiệm hơn, một đòn atêmi vào hiểm huyệt, cần gì bày vẽ, lừa lọc lôi thôi, lỉnh kỉnh. Ly rượu này là thuốc làm quên.
Làm quên, nghĩa là uống vào sẽ quên hết ?
Phải. Thuốc này làm quên dĩ vãng, quên những việc đã làm và sửa soạn làm. Anh là nhân viên C.I.A., trên nguyên tắc, chúng tôi không dung tha, nhân viên C.I.A. sa vào tay chúng tôi là mất mạng. Trừ phi sẵn sàng phục vụ cho chúng tôi. Anh muốn sống hay chết ?
Làm người ai lại muốn chết ?
Vậy anh phải uống thuốc làm quên. Sau khi tẩy rửa hết quá khứ, anh sẽ trở thành con người mới, anh sẽ trung thành tuyệt đối với chúng tôi. Tên thật của anh là gì ? Thôi, gọi tạm anh là Santa cũng được. Santa, anh hãy ngồi ngay ngắn nhìn thẳng mắt tôi không chớp.
Văn Bình có cặp mắt thôi miên, chàng lại có cơ hội hấp thụ bí kíp gia tăng nhỡn điện nên trong cuộc tranh tài bằng mắt chàng ít chịu thua ai. Khi cần chàng có thể nhìn hoài, nhìn mãi một mục phiêu cố định không chớp và không chảy nước mắt sống.
Thế mà từ giây đồng hồ đầu tiên nhỡn tuyến xanh lè của gã trung niên đã làm Văn Bình nỗi da gà....
Hắn quả là đối thủ cực kỳ lợi hại về hắc-thuật.
Không phải thứ hắc-thuật hạ cấp, sặc mùi lừa lọc của các fa-kia lưu động kiếm ăn từ 700 năm nay trên đất Ấn, tụ tập tại Bê-na-rét, Ala-ha-bát hoặc Cal-cu-ta (10) với những trò nuốt gươm, ăn thủy tinh vỡ, đinh rỉ sét và lưỡi câu sắc nhọn hoặc nuốt nhện độc và cóc nhái còn sống nhăn, hoặc nhảy múa tưng bừng trên đống than cháy đỏ... Bọn hắc-thuật bịp bợm không thể qua mặt chàng, hơn một lần chàng đã lật tẩy dễ dàng những tên thầy pháp giả hiệu nằm trên bàn chông (11), sở dĩ họ bước trên lửa không phỏng da là vì chân họ được ngâm trong một chất thuốc ngăn nhiệt, hoặc được bôi trét mỡ, vét-ni và phấn chì (12), một đứa trẻ ngây thơ cũng nhả được miễng chai mà không bị thương nếu nó được dầm trước trong acit để hết nhọn....
Hắc-thụật của gã trung niên là thứ thật trăm phần trăm. Hắn được đào tạo một thời gian dài trong một la-bô điệp báo quốc tế.
Chàng không thể lẩn trốn luồng mắt của hắn vì hắn đã yêu cầu chàng nhiều lần. Nhưng nếu chàng nhìn vào mắt hắn, chàng sẽ bị mê hoặc, ít ra thì trí não cũng bị xao xuyến mạnh mẽ. Sự xúc động này sẽ làm suy giảm khả năng vận dụng công lực của chàng.
Công lực có được toàn vẹn, Văn Bình mới có hy vọng giành giật chủ động, đảo lật thế cờ. Chàng bị đẩy vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Để yên cho hắn thôi miên thì nguy... Muốn ngăn hắn lấn át, chàng phải chuyển kình lên mắt....
Và khi ấy hắn sẽ biết chàng là cao thủ trong làng võ.
Ruột gan chàng bắt đầu bốc nhiệt. Hơi nóng ào ào kéo lên cổ và mặt. Trong chốc lát chàng sẽ bị vướng hỏa. Chàng sẽ rơi vào cảnh nửa tỉnh nửa mê, hắn bảo chàng làm gì chàng cũng làm, chàng sẽ ngoan ngoãn uống cạn ly rượu mê của hắn, chàng sẽ biến thành rô-bô....
Không... không.... Văn Bình đã lùi đến mức chót. Sau lưng chàng là đất chết, chàng không thể lùi thêm một bộ nào nữa. Chàng đành nhịn thở để vận kình.
Mi mắt chàng đang ríu lại báo hiệu buồn ngủ bỗng mở rộng. Hai má xám xịt bỗng nhuộm hồng. Tia mắt lờ đờ, uể oải, bệnh hoạn bỗng lóe rực sự tinh anh, sự hăng say và sự quyết liệt. Văn Bình ngồi trước mặt gã phù thủy không còn là một nạn nhân vô phương kháng cự nữa. Chàng đã phục hồi phong độ bách chiến bách thắng của siêu điệp viên z.28.
Tự dưng gã phù thủy gục gặc cái đầu rồi nhắm mắt. Có lẽ cuộc phản công bất ngờ của Văn Bình làm hắn thấm mệt. Hắn mở mắt, miệng lẩm bẩm :
Quái gở, quái gở !
Hắn lấy bàn tay vuốt những sợi tóc dài đổ xuống trán, đoạn đứng dậy, kéo dưới bàn giấty ra một cái va-li dẹt. Hắn đặt va-li lên bàn, mở nắp. Văn Bình thấy bên trong có một cái máy có nhiều đồng hồ tròn, nhiều sợi giây cao-su lòng thòng và một trục giấy gạch đỏ với những cái nút nhỏ bên trên. Máy này hao hao máy khám phá nói dối. Khác với máy khám phá nói dối chỉ có những vòng dây buộc ngực, tay và chân để đo áp huyết và một số biến đổi sinh lý trên cơ thể, máy này còn có mũ sắt đeo đầu, tua tủa ăn-ten và nút bấm.
Gã phù thủy giải thích :
Phiền anh ngồi yên, hai tay đặt trên thành ghế, hai chân duỗi thẳng, tôi cần đo một lát.
Văn Bình hỏi:
Đo gì ?
Hắn chụp cái mũ sắt vào đầu chàng :
Anh không hiểu được đâu.
Chàng chưa thấy cái máy lai căng này bao giờ. Căn cứ vào cách buộc dây và cách sắp đặt đồng hồ, bút ghi trên máy, chàng đoán đây là máy đo mức độ mê tỉnh của trí não. Chắc gã phù thủy kinh ngạc tại sao chàng đã nằm trong hầm lạnh buốt, nghe những âm thanh của ma quỷ, ngửi thuốc "sừng linh dương" mà còn đủ khí lực hóa giải luồng nhỡn tuyến thôi miên của hắn.
Người có thể lầm, máy khó thể lầm. Như chàng lo ngại, gã phù thủy sẽ phăng ra chân tướng chàng là cao thủ. số cao thủ trong làng điệp báo hành động chỉ đếm được trên bàn tay. Đành rằng chàng đã thành công trong việc dùng hóa chất xóa bỏ dấu tay, địch vẫn có cách tìm ra danh tính và lý lịch của chàng. Với phương tiện thông tin chớp nhoáng hiện nay, họ chỉ cần chờ đợi một buổi hoặc nhiều lắm là một ngày....
Cuộc đo của gã phù thủy kết thúc trong vòng 10 phút. Hắn có những cử chỉ gọn gàng, nhanh nhẹn, chứng tỏ hắn đã xử dụng quen. Hắn bấm nút lia lịa, chàng nghe tiếng máy xè xè, hai ngòi bút tự động viết những đường nét mực đỏ trên trục giấy. Chàng thấy hắn dán mắt vào hai ngòi bút và những đường nét ngoằn ngoèo. Hắn lén nhìn chàng bằng khóe mắt. Rồi chép miệng với lời than thở cố hữu "quái gở, quái gở...
Gã phù thủy giựt băng giấy ra khỏi trục, trải dài trên mặt bàn, lặng lẽ nghiên cứu. Dung mạo hắn nặng chĩu ưu tư. Hắn có những nét bí xị của thí sinh không làm được bài toán đành nộp bài trắng toát.
Mấy phút nặng nề trôi qua, gã phù thủy bước ra cửa, ngoắc tên cai tù đang khoanh tay chờ phía ngoài. Hắn ra lệnh cho tên thuộc hạ áp giải Văn Bình xuống hầm rồi lên ngay để nhận chỉ thị mới.
Gã phù thủy đốt thuốc lá hút liên miên. Điếu nào hắn cũng chỉ hút một vài hơi rồi dụi vào dĩa đựng tàn hoặc ném xuống đất để dí đế giầy lên trên một cách phũ phàng. Sự bối rối của hắn đã tới cực độ, hắn cần cử động luôn tay để hòng phục hồi sự ình thản cho tâm hồn.
Tên cai tù hiện ra ở lối đi xuống hầm. Hắn hỏi:
Nó ra sao ?
Tên cai tù đáp :
Xuống đến nơi, nó chẳng nói chẳng rằng, nằm quay ra ngủ.
Ngủ thật hay ngủ giả vờ ?
I
Vẫn mở máy lạnh tối đa ?
Dạ, tôi làm đúng lệnh của đồng chí giám đốc. Băng âm thanh cũng lắp cái số A...
Nó vẫn nhởn nhơ như không ?
Vâng.
Gã phù thủy sập cửa, trở vào phòng. Hắn bóp trán, mặt xanh nhợt, miệng tiếp tục lẩm bẩm :
Quái gở, quái gở... Lạnh như thế mặc áo lông chồn, găng tất bằng len dầy cũng chết cóng... băng nhựa số 3 phát ra những tiếng than khóc rùng rợn ai cũng khiếp vía vậy mà nó vẫn nhởn nhơ, không những nó còn biểu diễn tài ngủ nữa...
Tên cai tù đứng thẳng, không nhúc nhích. Gã phù thủy chợt nhớ, ngẩng đầu, giọng khản đặc :
Anh điệu nó qua hầm nóng.
Thưa, cả cô Galli ?
Gã phù thủy xoa tay cằm nghĩ ngợi:
Ừ, cả hai.
Gã phù thủy rít thêm hơi thuốc đoạn xô cửa sang phòng bên. Phòng này được trang trí theo kiểu Tàu với bàn ghế, trường kỷ khảm xà cừ gỗ mun cổ xưa. Một thiếu phụ dáng dấp thật trẻ và thật hấp dẫn đang giở xấp hồ sơ cao ngất trên bàn buya-rô. Bàn này được kê sát một ô kiếng chữ nhật trắng đục. Phía bên kia nó là tấm gương soi tráng thủy ngân láng bóng, gắn khuôn vàng rực rỡ. Phía bên này nó là tấm kiếng đục có thể nhìn thấu phía bên kia. Thì ra từ nãy đến giờ nữ lưu ngồi ở bàn giấy phòng này đã theo dõi tường tận mọi việc xảy ra trong phòng gã phù thủy.
Nữ lưu hỏi gã phù thủy :
À, ra gã phù thủy là quân nhân cao cấp, không phải thầy pháp tầm thường và vô học. Hắn đặt cái băng giấy kẻ những đường đỏ ngoằn ngoèo trên trường kỷ bên cạnh buya-rô rồi nói:
Điện đồ này rõ lắm. Không thể nào lầm được.Có thể nói là mức chính xác của nó là 99 phần trăm. Theo điện đồ thì Santa thuộc vào loại bất trị.
Nói cách khác, hắc-thuật của ta không ảnh hưởng mấy đến tâm não hắn ?
Vâng, chỉ ảnh hưởng chút đỉnh, ảnh hưởng ngắn hạn mà thôi.
Kết luận ta không thể tẩy não hắn, và biến hắn thành rô-bô như điệp viên Giắc ?
Đích thị.
Đáng tiếc. Kế hoạch hỏa mù ly gián của ta sẽ bị kẻ địch xuyên phá. Đồng chí nghĩ được cách nào cứu vãn tình thế chưa ?
Chưa. Vì, thú thật với đồng chí, đầu tôi đang nhức nhối, mắt tôi bị đau nhặm, không khéo tôi liệt giường....
Nhỡn lực của đồng chí đã bị vận động quá mức.
Đó mới là một phần. Nguy cho tôi là Santa có một nhỡn lực rất mạnh. Tôi chưa hề gặp ai như hắn. Nếu tôi không lầm, nội kình của hắn thâm hậu hơn tôi nhiều.
Trời ơi, đồng chí từng nổi danh cao thủ số một về nội kình... Té ra Santa có võ công phi thường.
Đúng. Santa khó thể chỉ là điệp viên C.I.A. thông thường, vả lại, tôi đã biết chắc trong số điệp viên hành động chuyên nghiệp C.I.A., không có cao thủ nào về nội kình. Phương chi Santa lại am tường mọi bí kíp vận kình của họ Dương, nghĩa là phép vận kình khó nhất và mạnh nhất....
Đồng chí cũng học phép vận kình của Dương gia... ?
Vâng.... sự kiện này cho thấy Santa phải sinh sống trên đất Trung Hoa. Nội kình của hắn chứa một nhân-lực và đạn-lực già dặn, và siêu phàm. Tôi thấy hắn có nhiều nét hao hao người Á-đông. Quái gở... quái gở.... tôi đề nghị đồng chí thỉnh thị ý kiến của trung ương.
Sợ không có đủ thời giờ. Trời gần sáng. Bắt buộc ta phải hoàn thành mọi việc trước khi trời sáng rõ. về phần đồng chí thì không sao, riêng tôi có thể bị lộ. Trong trường hợp này, tôi phải lùi về bí mật. Đó là sự thiệt hại lớn lao mà tôi cố tránh. Tôi yêu cầu đồng chí thí nghiệm hắc-thuật với Santa lần nữa. Tôi lên lầu thu vén giấy tờ và tài liệu. 15 phút nữa tôi xuống. Tùy theo kết quả cuộc thí nghiệm mới, ta sẽ quyết định đường lối đối phó.
Thiếu phụ đóng tập hồ sơ, thản nhiên ra khỏi phòng. Nàng thản nhiên như thể câu chuyện vừa rồi chỉ gồm toàn tiết mục giải trí nhẹ nhàng. Trong khi ấy, gã phù thủy thượng tá mím miệng, tay chắp sau đít, đi đi lại lại trong phòng. Lát sau hắn cất tiếng :
Nè, vào đây tao bảo.
Hắn gọi tên cai tù. Trên nguyên tắc, tên cai tù phải túc trực bên ngoài. Nhưng gã phù thủy kêu tên lần thứ ba bằng giọng oang oang mà tên cai tù vẫn im hơi lặng tiếng.
Gã phù thủy ló đầu qua khe cửa, văng ra một tràng tiếng chửi rủa tục tằn. Tên cai tù vẫn im hơi lặng tiếng. Gã phù thủy rít giọng :
Hừ... mày chết rồi hả ?
Nội tiếng "chết" xong, gã phù thủy rợn tóc gáy. Tiếng "chết" khi ấy bỗng bao hàm một ý nghĩa khác thường đối với hận. Hắn hoạt động quen trong thế giới âm binh, thần Chết được coi là bằng hữu thân thiết, là đồng chí keo sơn với hắn. Hắn từng hợp tác với thần Chết để gieo rắc tang tóc cho nhiều người. Giờ đây hắn bỗng có ấn tượng thần Chết trở mặt. Thần Chết đã gia nhập hàng ngũ của kẻ địch.
Gã phù thủy ngừng một giây đồng hồ trên ngưỡng cửa như để mài lại nhãn lực bị rỉ sét. Hắn ngước cổ :
Mày ở đâu ra tao bảo.
Bức tường trắng phếu dội lại tiếng nói của gã phù thủy. Trên hành lang hẹp dẫn xuống hầm tối không có ai, ngoài hắn.
Hắn lại chột dạ.
Linh tính của hắn cho hắn thấy một sự hiện diện lạ nặng chĩu nguy hiểm.
Thật vậy... thật vậy.... điều hắn không chờ đợi, điều hắn không bao giờ ngờ đã xảy ra.
Thần Chết sừng sững trước mặt hắn. Hoảng hốt, gã phù thủy thọc tay vào túi....
Chú thích:
Vaval, dạ hội tôn giáo đầu năm.
Một hòn đảo thụộc Pháp ở vùng caríb, dài 80 cây số, dân số 280.000 người, thủ phủ Fort-de-France (Martinique), lễ vaval ở đó chỉ gồm hai mầu đen trắng.
Tức chansons doudou. Lễ Nữ-Thần là Fête de la Diablesse.
Voodoo. Pháp thuật thịnh hành ở đảo Haiti và một vài nơi ở vùng Caríb và Phi-Châu.
Hắc-thuật (phù thủy đen) là magie noire, black magic. Vì điệp báo cộng sản dùng hắc thuật làm khí giới nghề nghiệp nên người ta gọi nó là hồng-thuật, magie rouge, red magic.
Tức trường đại học dành riêng cho sinh viên Á-Phi. Trên tờ Sunday Telegraph, sinh viên Anthony Okolcha, người xứ Nigéria, từng tiết lộ những chi tiết về chương trình dậy hồng-thuật này, cách nay 14 năm.
Muốn theo dõi mối tình kỳ thú của z.28 với người đẹp trung tá trong sở Phản Gián Ba-tây, xin đọc "Riô : đảo tình bốc cháy" và "Macao, trinh nữ giang hồ".
Phù thủy.
Hiện tượng răng bịt vàng biến thành ra-dô liên lạc với cõi âm này đã được nhiều nha sĩ danh tiếng nghiên cứu, và nghe đâu chưa ai tìm ra giải đáp thỏa đáng.
Bénarés, Allahabad, Calcutta, ba thành phố lớn tại nước Ấn-độ nơi có nhiều fa-kia (fakir), tức nhà phù thủy.
Khỏi cần là fa-kia cũng nằm được trên bàn đinh không bị thương, vì đây là cách áp dụng nguyên tắc yật lý "bậc- vi-cách" (seuil différentiel) trên cái bàn gỗ đóng 1.6000 cái đinh, mỗi cái cách nhau 10 cm, một người nằm dài bên trên, kể cả một phiến đá nữa cũng chỉ nặng từ 150 ký đến không ký, thành ra mỗi cây đinh chỉ chịu một sức nặng 200 gr, sức nặng này không đủ để những đầu đinh đâm sâu vào da thịt gây ra thương tích, cần nhớ rằng một nhát búa đập vào đầu đinh để đóng bnó vào gỗ thường có sức mạnh tương đương với sức mạnh của 80 kí từ chiều cao 20 cách mạng rớt xuống.
Phấn chì là céruse, có người gọi là bạch diên.

Chương trước Chương sau