Dấu chân của chúa - Chương 15

Dấu chân của chúa - Chương 15

Dấu chân của chúa
Chương 15

Ngày đăng
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 39591 lượt xem

Geli Bauer đứng một mình trong căn bếp nhà David Tennant, một mình với xác người yêu của ả. Chiếc xe dịch vụ giặt thảm vẫn đậu bên ngoài, máy hút chân không của nó vẫn rít lên ầm ĩ. Lẽ ra theo bất kỳ quy định nào, ả đã phải chuyển thi hài Ritter đi từ lâu. Nhưng ả không thể làm thế. Ả muốn hiểu điều gì đã xảy ra ở đây. Cứ theo như vết thương trên đầu Ritter và tư thế hắn nằm, có lẽ hắn đã bị bắn từ phía trước, hoặc hơi chếch một tí. Ả không thể hình dung nổi một kẻ không chuyên có thể hạ gục một cựu lính trong đội chống khủng bố sừng sỏ nhất của Đức. Chỉ có hai khả năng xảy ra.
Một: Tennant, bằng cách nào đó đã khiến Ritter kinh ngạc và bắn hắn một cách cực kỳ chính xác trong khi Ritter còn xoay người ngắm bắn.
Hai: Tennant không phải như ta vẫn tưởng.
Hắn lớn lên ở vùng quê gần Oak Ridge, bang Tennessee, điều này chỉ có nghĩa là hắn giỏi chơi súng săn chứ đâu phải súng ngắn? Mà làm sao hắn lại biết cách quét dọn phòng để mò ra mấy con rệp đó? Fielding đã dạy hắn, hay hắn học được ở nơi nào khác? Việc hắn trốn khỏi hiện trường phạm tội để lại nhiều câu hỏi. Khi tốp nhân viên phục trong xe dịch vụ giặt thảm đến nơi, họ thấy chiếc Saab của Rachel Weiss đậu phía ngoài, nhưng ga ra của Tennant thì trống không. Một tốp khác đã dò xét hết khu vực xung quanh và thấy chiếc Acura của Tennant đậu đằng sau bờ rào một ngôi nhà vắng chủ. Phải tốn nửa giờ liên lạc với cảnh sát mới biết rằng có một chiếc Audi A8 màu ánh bạc đã bị đánh cắp từ một ngôi nhà dưới phố.
Nếu máy phân tích mẫu giọng nói không phát hiện ra cuộc gọi bí mật của Fielding từ một cửa hàng tiện lợi thì Tennant và Weiss có lẽ đã vuột thoát khỏi lưới của ả rồi. Nhưng cách đây bốn ngày, Fielding đã đặt sẵn một ngôi nhà ở Nags Head, Bãi Ngoài, dưới tên Lewis Carroll. Điều đó kết hợp với việc hôm qua Tennant nhận được một bức thư chuyển phát nhanh FedEx của Fielding, đủ cho Geli tung máy bay lên khống chế đường cao tốc 64, con đường dẫn tới Nags Head. Và việc này đã đưa Tennant trở về tầm tay của Geli.
Khi ả nhìn xuống hộp sọ vỡ toác của Ritter và mái tóc bết máu, điện thoại cầm tay của ả reo. “Bauer,” ả nói.
“Phi đội Một đây. Chúng biết đang bị theo dõi.”
“Anh bay cao bao nhiêu?”
“Ba ngàn mét. Chúng không thể nào ngẩng lên giời mà nhìn thấy chúng tôi. Chắc chúng đã nhìn thấy tia laser.”
“Điều đó không thể được nếu không có thiết bị đặc biệt.”
“Chắc chúng phải có.”
“Chúng đang làm gì?”
Tiếng nhiễu lạo xạo. “Chúng chạy xe ra khỏi đường, tuồng như thấy tia laser và hoảng sợ. Chúng nấp dưới lùm cây một lát, rồi lại chạy lên đường cái. Chúng đang chạy ở tốc độ chín mươi, vẫn hướng sang Đông.”
“Chúng nói gì?”
“Không nói gì về nơi đến.”
“Đội mặt đất đâu?” Geli hỏi.
“Gần nhất là mười lăm phút, cộng trừ hai.”
“Tôi sẽ gọi lại cho anh.” Ả bấm số gọi nhanh vào máy di động của Skow. Gã trả lời sau tám hồi chuông.
“Gì thế, Geli?”
“Tennant đã phát hiện ra máy do thám trên không của chúng ta. Hắn đang chạy trốn.”
“Cô không đùa đấy chứ. Người của cô đã để sổng mất hắn phải không?”
“Máy bay đã tìm thấy chiếc Audi, nhưng họ có thể lạc mất nó.”
“Tôi nghĩ cô muốn khử bọn chúng bây giờ?”
Geli cảm thấy ngón tay Skow đặt trên phím ngắt.
“Tôi đang đợi nghe lệnh của anh đây.”
“Tình hình đã thay đổi.”
“Địa dư đã thay đổi, không phải tình hình.”
“Tôi không thích chuyện này. Rồi sẽ xử lý ra sao?”
Câu thần chú của bọn quan liêu. Geli khinh bỉ nghĩ.
“Tennant đã phát rồ. Hắn đã giết bảo vệ của Trinity và bắt cóc bác sĩ tâm thần của hắn. Chúng ta đang tìm cách giải cứu.”
Im lặng hồi lâu. Rồi Skow nói, “Peter đã đúng khi thuê cô. Chúc may mắn với chuyện giải cứu của cô.”
“Mả mẹ anh,” Geli lầm bầm rồi cúp máy. Ả mở liên lạc với máy bay và đội mặt đất của mình.
“Phi đội Một. Chiếc Audi vẫn trong tầm nhìn của anh đấy chứ?”
“Tất nhiên. Chắc chắn bọn chúng biết chúng tôi ở đây. Tennant ngó ra ngoài và nhìn lên chúng tôi.”
“Đội mặt đất, khi các anh đến nơi, đợi cho thưa xe cộ thì tấn công chiếc xe và thanh toán chúng.”
“Khử bọn chúng à?” Một phi công chiến đấu hỏi lại với vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.
Geli nhìn xuống xác Ritter, nhớ lại đêm qua. Lúc đó hắn còn sống và làm tình với ả. “Tennant có thể đã bắt cóc bác sĩ tâm thần của hắn. Điều đó chúng ta không chắc lắm. Ta chỉ biết rằng hiện nay hắn rất bất ổn, có vũ khí và hắn đã giết một người của ta. Ritter Bock, điều này sẽ nói lên nhiều. Không ai được mạo hiểm. Hãy tự cứu mình trước đã.”
Có tiếng đồng thanh. “Rõ.”
“Anh hiểu ý tôi chứ?”
Phản ứng im lặng có ý nghĩa hơn mọi sự thừa nhận. Đấy là lý do ả thuê những cựu binh.
“À há, đó là luật,” một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.
“Hãy gọi tường thuật chi tiết cho tôi, Phi đội Một.”
“Được.”
Geli mỉm cười. Tennant và Weiss sẽ không còn sống để nhìn thấy đêm xuống.

Chương trước Chương sau