Điểm dối lừa - Chương 08

Điểm dối lừa - Chương 08

Điểm dối lừa
Chương 08

Ngày đăng
Tổng cộng 80 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 60390 lượt xem

Dù đã trở thành chủ nhân của chiếc ghế quyền lực cao nhất, Tổng thống Zachary Herney vẫn chỉ là một người đàn ông mảnh khảnh, vai hẹp và cao trung bình. Khuôn mặt lốm đốm tàn nhang, tóc đen rậm, và đeo kính hai tròng. Tuy nhiên, vóc dáng chẳng có gì nổi trội của ông lại đối lập hoàn toàn với tình cảm nồng nhiệt mà con người này có thể gợi lên trong lòng bất kỳ ai có quan hệ với ông.
Người ta nói rằng chỉ cần được gặp Zach Herney một lần là bạn sẽ lập tức sẵn sàng đi cùng trời cuối đất với ông.
- Tôi rất vui vì cô đã đến đây. - Tổng thống Herney nói, bắt tay Rachel. Bàn tay ông ấm áp và chân thành.
Giọng Rachel tự nhiên khản đặc.
- Vâng, xin chào Tổng thống, rất hân hạnh được gặp ngài.
Tổng thống mỉm cười thân thiện, và Rachel nhận ra ngay tác phong hoà nhã đã trở thành huyền thoại rủa Tổng thống Herney.
Vẻ mặt dễ chịu của ông thì tất cả các hoạ sĩ làm phim hoạt hình đều yêu mến - dù có co kéo các đường nét của ông theo kiểu gì thì tất cả mọi người vẫn nhận ra ngay nụ cười ấm áp và thân thiện của Tổng thống. Đôi mắt ông luôn ánh lên sự chân thành và đức độ.
- Mời cô đi theo tôi, - ông vui vẻ nói - tôi muốn mời cô một ly cà phê đặc biệt.
- Cảm ơn Tổng thống.
Ngài Tổng thống ấn nút gọi người phục vụ và yêu cầu mang cà phê vào văn phòng riêng của ông.
Theo chân ngài Tổng thống suốt dọc thân chuyên cơ, Rachel nhận thấy con người này trông hoàn toàn viên mãn và thư thái dù đang mất điểm trong các cuộc thăm dò dư luận. Ông ăn vận xuề xoà: quần bò xanh. Áo phông polo, và ủng đi bộ L.L.Bean.
Cô tìm cách bắt chuyện.
- Chúng ta đang đi bách bộ sao, thưa Tổng thống?
- Không hề. Các cố vấn cho chiến dịch tranh cử đã quyết định là tôi phải có một diện mạo mới. Cô thấy thế nào?
Rachel chân thành hi vọng rằng ông chỉ đang nói đùa.
- Dạ.. trông rất… mạnh mẽ, thưa Tổng thống.
Herney vui vẻ.
- Tốt lắm. Chúng tôi đang hi vọng điều này sẽ giúp tôi giành lại một số lá phiếu của các cử tri nữ từ tay cha cô đấy! - Một tích tắc sau, ông mỉm cười thật tươi - Cô Sexton, tôi chỉ đùa thôi. Chúng ta đều biết là để giành thắng lợi trong chiến dịch tranh cử này thì còn cần nhiều thứ khác nữa.
Thái độ vui vẻ và cởi mở của ngài Tổng thống đã mau chóng xua tan cảm giác căng thẳng trong lòng Rachel khi mới đặt chân đến nơi này. Bù lại cho những cơ bắp nhỏ bé, Tổng thống thật khéo giao tiếp. Làm ngoại giao thì cần có kỹ năng, mà Tổng thống thì có năng khiếu bẩm sinh về lĩnh vực này.
Rachel đi theo ngài Tổng thống xuống phía đuôi máy bay.
Càng đi sâu xuống, càng mất dần cảm giác họ đang có mặt trên một chuyên cơ - những lối đi mái vòm, tường dán giấy, thậm chí còn có cả một phòng tập thể dục với đầy đủ cả mái chèo thuyền hiệu Stair Master. Điều kỳ lạ là trên máy bay không có một người nào.
- Tổng thống đi một mình hay sao?
Ông lắc đầu.
- Thực ra chúng tôi vừa hạ cánh xong.
Rachel ngạc nhiên. Bay đi đâu về nhỉ? Trong tổng hợp tin tình báo tuần này không thấy có chuyến đi nào của Tổng thống. Rõ ràng là Tổng thống đã bí mật cất cánh từ đảo Wallop.
- Các nhân viên của tôi rời máy bay ngay trước khi cô đến. - Tổng thống nói. - Tôi sắp quay về Nhà Trắng để gặp họ ngay bây giờ, nhưng tôi muốn gặp cô ở đây chứ không phải trong văn phòng của tôi.
- Để làm tôi thấy choáng ngợp ư?
- Trái lại, để thể hiện sự tôn trọng, thưa cô Sexton. Không có gì trong Nhà Trắng là bí mật cả, và tin tức về cuộc gặp giữa chúng ta sẽ đặt cô vào tình thế khó xử với cha mình.
- Tôi đánh giá cao điều đó, thưa Tổng thống. - Có vẻ như cô đã duy trì thế cân bằng một cách thành công và duyên dáng - Tôi không thấy có lí do gì để cản trở điều đó.
Rachel nhớ lại bữa sáng của hai cha con cô và tự hỏi liệu mình có thực sự "duyên dáng" hay không. Tuy nhiên, Zach Herney đang tỏ ra đặc biệt tử tế với cô, dù ông ấy có quyền không làm như vậy.
- Tôi gọi cô là Rachel có được không? - Herney hỏi.
- Dĩ nhiên ạ. - Tôi có thể gọi Tổng thống là Zach được không?
- Văn phòng của tôi đây. - Tổng thống dẫn cô qua một khung cửa mái vòm bằng gỗ thích.
Văn phòng của Tổng thống trên Chuyên cơ số Một ấm cúng hơn văn phòng trong Nhà Trắng, nhưng cách bài trí đơn giản hơn.
Bàn làm việc chất đầy tài liệu, phía sau chiếc bàn là bức tranh sơn dầu lớn vẽ chiếc thuyền buồm dọc ba cột kiểu cồ đang dương buồm vượt qua giông bão. Bức tranh lột tả thật hoàn hảo tình huống của Zach Herney lúc này.
Tổng thống mời cô ngồi xuống một trong ba chiếc ghế đặt đối diện với bàn làm việc của ông. Rachel ngồi xuống. Cô tưởng ông sẽ ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho Tổng thống sau chiếc bàn, nhưng thay vào đó, Herney kéo ghế ngồi cạnh cô.
"Vị thế bình đẳng", Rachel thầm nhận xét. Quả là một tài năng trong giao tiếp.
- Rachel này. - Ngài Tổng thống ngả người trên ghế và nói. - Tôi đoán là cô đang không hiểu vì sao lúc này mình lại có mặt ở đây, đúng thế không nào?
Vẻ chân thành trong giọng nói của ông đã xua tan chút e dè cuối cùng còn sót lại trong lòng Rachel.
- Thưa Tổng thống, quả thật là tôi hơi bối rối.
Herney cười lớn.
- Hay thật, không phải ngày nào tôi cũng có thể khiến một nhân viên của NRO phải bối rối đâu.
- Có phải ngày nào nhân viên của NRO cũng được ngài Tổng thống mang ủng đi bộ mời trèo lên Chuyên cơ số Một đâu.
Ngài Tổng thống lại cười lớn.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cà phê được mang vào. Nhân viên phục vụ bưng vào một cái khay đựng ấm thiếc nghi ngút hơi và hai chiếc ca thiếc. Theo yêu cầu của Tổng thống, cô ta đặt khay lên bàn và ra ngoài.
- Cô dùng kem và đường nhé. - Ngài Tổng thống đứng dậy rót cà phê.
- Cho tôi kem ạ. - Rachel hít hà mùi cà phê thơm ngào ngạt.
Chẳng phải đích thân ngài Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đang rót cà phê mời mình đây sao?
Zach Herney đưa cho cô một ca đầy. - Cà phê Paul Ravere thứ thiệt ông nói - sự xa xỉ hiếm hoi đấy.
Rachel nhấp một ngụm. Ly cà phê ngon nhất trong đời cô.
- Dù sao thì… - Tổng thống rót cho mình một li và ngồi xuống - tôi có rất ít thì giờ, nên chúng ta hãy nói thẳng vào vấn để. - ông thả một viên đường vào li cà phê và ngước lên nhìn cô. - Tôi đoán Bill Pickering đã nói với cô rằng lí do duy nhất khiến tôi muốn gặp cô là để lợi dụng cô vì động cơ chính trị cá nhân.
- Vâng, thưa Tổng thống, ông ấy có nói với tôi như thế.
Tổng thống cười thành tiếng.
- Anh chàng này đa nghi thật.
- Nói thế không đúng sao?
- Cô đùa đấy à? - Ngài Tổng thống cười lớn. - Bill Pickering có sai bao giờ đâu. Ông ta vẫn đúng, như thường lệ.
9.
Chiếc xe Limusine đang lướt nhanh giữa dòng xe cộ để đến văn phòng của Thượng nghị sĩ Sexton và Gabrielle lơ đãng nhìn ra ngoài. Cô băn khoăn tự hỏi vì sao đời mình lại rẽ theo ngả này. Trợ lý riêng của Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton, chẳng phải đây chính là vị trí cô hằng ao ước sao?
Mình đang ngồi chung một xe với Tổng thống tương lai củtl nước Mỹ.
Gabrielle chăm chú nhìn Thượng nghị sĩ đang ngồi trong cùng chiếc xe sang trọng với mình, dường như ông đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng tư. Cô ngưỡng mộ khuôn mặt điển trai và bộ quần áo hoàn hảo của ông. Đúng là phong cách của vị Tổng thống.
Lần đầu tiên cô được nghe Sexton nói chuyện trực tiếp là cách đây ba năm, khi còn theo học chính trị học ở Đại học Cornell.
Gabrielle không thể nào quên ánh mắt ông chân thành nhìn thính giả như muốn chuyển đến riêng cô thông điệp trực tiếp "hãy tin tôi".
Buổi nói chuyện kết thúc, cô đợi ở ngoài để gặp riêng ông.
- Gabrielle Ashe. - Thượng nghị sĩ đọc tên cô trên tấm thẻ đeo ở ngực. - Cái tên đẹp thật thích hợp với một quý cô xinh xắn. - Ánh mắt ông đầy khích lệ.
- Cảm ơn Thượng nghị sĩ. - Gabrielle đáp, cảm nhận thấy sức mạnh của ông trong bàn tay xiết chặt. - Bài nói chuyện của ngài đã thực sự gây ấn tượng đối với tôi.
- Rất vui được nhận lời khen ngợi của cô! - Ông dúi vào tay cô một tấm danh thiếp. - Tôi luôn muốn tìm kiếm những khối óc trẻ trung sắc sảo cùng quan điểm với mình. Khi nào tốt nghiệp, cô hãy tìm gặp tôi, rất có thể chúng tôi có một chỗ nào đó dành cho cô đấy.
Gabrielle hé môi định nói lời cảm ơn, nhưng ngài Thượng nghị sĩ đã quay sang nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, suốt những tháng sau đó, qua ti vi, Gabrielle luôn dõi theo bước đường sự nghiệp của ngài Thượng nghị sĩ. Cô ngưỡng mộ quan điểm của ông về cách khắc phục những yếu kém của Chính phủ trong quản lý ngân sách - cương quyết cắt giảm ngân sách, sắp xếp lại IRS để tăng hiệu quả làm việc, xoá bỏ lãng phí ở DEA, và thậm chí loại bỏ những chương trình dân sự không thật sự cần thiết. Rồi vợ Thượng nghị sĩ bất ngờ gặp tai nạn và qua đời. Gabrielle lại có dịp khâm phục và kính nể cách ông biến sự mất mát thành lợi thế. Sexton vượt qua nỗi đau riêng tư và tuyên bố với cả thế giới rằng ông sẽ ra tranh cử Tổng thống và cống hiến phần đời còn lại cho hoạt động xã hội để tưởng nhớ người vợ quá cố của mình. Ngay giây phút đó, Gabrielle đã quyết sẽ sát cánh trong chiến dịch tranh cử của Thượng nghị sĩ Sexton.
Giờ đây, cô đã được gần ông hơn bất kỳ ai khác.
Chợt nhớ lại đêm yêu đương giữa hai người trong văn phòng, Gabrielle co rúm lại, cố gạt những hình ảnh ấy ra khỏi đầu. A, mình đang suy nghĩ lung tung gì thế này? Đáng ra cô phải khước từ ông, nhưng cô đã không làm điều đó. Sedgewick Sexton đã là một thần tượng trong cô từ quá lâu… Chỉ cần nghĩ rằng ông ấy thèm muốn cô thôi cũng đã đủ…
Chiếc xe chợt xóc nảy lên, kéo những ý nghĩ của Gabrielle về với thực tại
- Cô không sao chứ? - Lúc này Sexton đang nhìn cô.
Gabrielle luống cuống mỉm cười trả lời.
- Không ạ.
- Cô vẫn còn nghĩ đến khổ nhục kế đó à?
Gabrielle nhún vai.
- Đúng là tôi vẫn còn thấy hơi lo ngại.
- Quên chuyện đó đi. Khổ nhục kế đó là cú hích tuyệt vời nhất cho chiến dịch tranh cử của tôi đấy.
Gabrielle đã học được một cách không dễ dàng gì, rằng khổ nhục kế là một tiểu xảo trên chính trường, đại loại như tung tin rằng đối thủ bị thiểu năng sinh lí, hoặc đang đặt mua dài hạn tạp chí Stud Muffin. Đây không phải là một chiến lược mã hiệp, nhưng một khi đã thành công, nó đem lại kết quả không ngờ. Dĩ nhiên, nếu nó lại phản tác dụng thì…
Và nó đã phản tác dụng. Đối với Nhà Trắng. Cách đây một tháng, cảm thấy lo ngại về kết quả của Tổng thống trong các cuộc điều tra thăm dò, đội quân tổ chức chiến dịch tranh cử của ông ta đã quyết định phá vỡ thế thủ và xì thông tin rằng Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton có quan hệ tình dục với trợ lý riêng Gabrielle Ashe. Chẳng may, họ không hề có chứng cứ. Tin chắc rằng cách tự vệ tốt nhất là phản công, Thượng nghị sĩ chớp ngay thời cơ để hành động. Ông tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố mình vô tội và cực lực phản đối. Tôi không ngờ, mắt ông hướng thẳng vào ống kính camera đầy đau đớn, rằng ngài Tổng thống có thể đang xúc phạm vong linh người vợ đã cố của tôi bằng những lời dối trá đó.
Dáng điệu của ông trên tivi đầy thuyết phục đến nỗi chính Gabrielle cũng tin rằng cô chưa một lần âu yếm ngài Thượng nghị sĩ. Vì ông nói dối quá tài tình, cô bắt đầu ngờ rằng Thượng nghị sĩ Sexton thực ra là người rất nguy hiểm.
Gần đây, Gabrielle ngày càng thấy rõ rằng mình đang giúp sức cho con ngựa đua khoẻ nhất trên đường đua, nhưng cô không dám chắc mình đang phò tá cho chú ngựa tốt nhất. Làm việc trực tiếp với Sexton đã cho cô cơ hội nhận ra nhiều điều - cũng tựa như khi được dẫn đi xem hậu trường các trường quay của hãng Universal, lũ trẻ nhận ra rằng Holliwood thực ra chẳng có gì kỳ diệu, thế là niềm ngưỡng mộ thành kính trẻ thơ của chúng đối với các bộ phim ngay lập tức bị sự thật làm cho thui chột.
Dù Gabrielle vẫn giữ nguyên niềm tin với những thông điệp trong chiến dịch tranh cử của Sexton, cô bắt đầu đặt câu hỏi về người đưa ra những thông điệp ấy.

Chương trước Chương sau