Điều lệnh thứ mười một - Chương 31

Điều lệnh thứ mười một - Chương 31

Điều lệnh thứ mười một
Chương 31

Ngày đăng
Tổng cộng 37 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 31242 lượt xem

Hai chiếc BMW lao nhanh trên Ðường 66 đuổi theo chiếc ta xi không luôn chạy vượt quá tốc độ giới hạn suốt dọc đường đến sân bay Dul1es. Trong khi đó một chiếc ta xi khác chạy về phía sân vận động Cooke Ở Maryland với tốc độ lười biếng hơn nhiều.
Connor nghĩ lại về quyết định của mình chọn sân vận động với tất cả sự mạo hiểm Ở đó, chứ không phải Sứ quán. Người ta để cho gã ra vào Sứ quán một cách quá dễ dàng. Không ai có thể để cho an ninh lỏng lẻo đến như thế, nhất là khi Tổng thống của họ đang có mặt trong thành phố.
Khi người lái taxi thả gã xuống sân vận động, Connor biết đích xác là phải làm gì. Gã đi dọc vỉa hè lát đá rộng đến cửa vào phía bắc, hai dãy người xếp hàng dài dằng dặc với hy vọng chờ xin được việc làm trong ngày hôm đó Mặt khỉ đã nói rằng những người hâm mộ đội sẽ đồng ý làm bất cứ việc gì, kể cả hối lộ, để được lọt vào sân vận động. - Hối lộ ư?- Connor hỏi vẻ vô cùng ngây thơ.
- ồ, phải. Sẽ có ai đó được phục vụ trong lô của các ông chủ, thế là họ sẽ có được chỗ xem tốt nhất.
Connor cam đoan:
- Tư liệu tuyệt vời cho bài viết của tôi.
Dãy xếp hàng thứ nhất là cho những ai muốn làm việc bên ngoài sân vận động, công việc là bố trí chỗ để xe cho hai mươi tư ngàn chiếc xe hơi và xe buýt, hoặc bán tờ chương trình, đệm ngồi hoặc đổ lưu niệm cho bảy mươi hai ngàn người hâm mộ. Hàng kia là dành cho những người muốn làm việc bên trong sân vận động.
Connor đứng vào hàng thứ hai, hầu hết những người đứng trong hàng toàn là thanh niên, những người thất nghiệp và những người mà Mặt khỉ gọi là bọn nghiện ngập về hưu sớm, bọn này chỉ thích xem những lỗi việt vị thường xuyên xảy ra. Thậm chí Mặt khỉ còn mô tả nhóm này ăn mặc ra sao, vì thế không ai có thể nhầm chung với người thất nghiệp.
Ngày hôm đó, một nhân viên lực lượng bảo vệ bí mật đẹp trai đang xem xét các ứng viên đầy hy vọng. Connor đứng trong hàng người nhích lên một cách chậm chạp, mắt dán vào tờ Washintton Post. Hầu hết trang nhất toàn nói về bài phát biểu của Zerimski Ở phiên họp hỗn hợp của Quốc hội. Phản ứng của các đại biểu là hoàn toàn phản đối. Sau đó gã đọc tới bài xã luận và đoán là Zerimski sẽ rất hài lòng với bài báo này.
Gã đọc sang bài báo viết về Metro, một nụ cười nhăn nhúm nở trên khuôn mặt gã khi đọc tin thông báo về cái chết quá sớm của một học giả nổi tiếng Ở thành phố quê hương gã.
Một giọng cất lên bên cạnh:
- Chào bác.
Connor liếc quanh và thấy một thanh niên trẻ ăn mặc lịch sự đứng vào hàng sau lưng mình.
- Xin chào - Gã đáp ngắn gọn rồi quay lại đọc tiếp tờ báo. Gã không muốn tham dự bất cứ cuộc đối thoại không cần thiết nào với một ai đó sau này có thể được gọi ra làm nhân chứng.
Người thanh niên đưa tay ra, tự giới thiệu:
- Cháu là Brad.
Cọnnor bắt tay, nhưng không nói gì. Anh ta nói thêm:
- Cháu hy vọng sẽ kiếm được một việc Ở chỗ cột đèn.
Bác thế nào?
- Tại sao lại là cột đèn - Connor đáp, lảng tránh câu hỏi của anh ta.
- Tại vì đó là nơi sĩ quan trực ban của Lực lượng Bảo vệ mật sẽ đứng. Cháu muốn xem công việc của ông ta thực sự như thế nào.
- Tại sao?- Connor hỏi và gập tờ báo lại. RÕ ràng chẳng dễ gì mà dứt ra khỏi câu chuyện này một cách nhanh chóng được.
- cháu đang có ý nghĩ là sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập lực lượng đó. Cháu đã tham dự khóa huấn luyện cơ bản, nhưng cháu muốn nhìn thấy người ta làm việc ra sao. CÓ người nói với cháu rằng không ai muốn làm công việc đưa thức ăn cho những người làm việc Ở bộ phận chiếu sáng. Bọn họ sợ những cái bậc thang kia.
Một trăm bảy mươi hai bậc tất cả - Connor nghĩ. Gã đã bỏ ý định sử dụng cột đèn, không phải vì sợ những bậc thang đó mà vì không có đường rút lui để thoát thân.
Brad bắt đầu kể cho gã nghe về mình và khi lên tới đầu hàng người thì gã đã biết được thằng bé học trường nào, và hiện đang học ngành tội phạm học Ở Georgetown- điều đó khiến cho gã nhớ đến Maggie - và vì sao cho đến giờ nó vẫn chưa thể quyết định được là sẽ gia nhập Lực lượng Bảo vệ Mật hay nên trở thành luật sư.
- Người tiếp theo - Một giọng cất lên.
Connor đi vòng tới trước mặt người đàn ông ngồi Ở bàn. Gã hỏi:
- ông còn việc gì?
Không nhiều - ông ta nói và nhìn xuống tờ danh sách đã đánh dấu chi chít.
- CÓ việc nào về cung cấp thực phẩm không?- Connor hỏi. Cũng như Brad, gã biết rõ mình muốn đứng Ở đâu.
- Bây giờ chỉ còn việc rửa bát đĩa hoặc đưa thức ăn đến cho các nhân viên trong sân vận động thôi.
- Thế thì hay lắm. - Tên?
- Dave Krinkle - Connor đáp.
- Căn cước?
Connor đưa ra một tấm bằng lái xe. ông ta điền vào thẻ ra vào, một người thợ chụp ảnh bước tới chụp cho Connor một tấm ảnh lấy ngay, chỉ một giây sau tấm ảnh đã được dán lên thẻ ra vào.
OK, Dave - người đàn ông đưa thẻ cho Connor - thẻ này sẽ cho phép anh vào bất cứ nơi nào bên trong sân vận động, trừ khu vực an ninh cao bao gồm các lô ghế cho ban giám đốc, lô ghế cho câu lạc bộ và khu vực dành cho VIP. Dù sao thì anh cũng sẽ chẳng cần đến đó làm gì.
Connor gật đầu và gài tấm thẻ vào túi áo.
- Nhận việc Ở Phòng 47, ngay dưới lô H.
Connor gật đầu. Gã biết rõ Phòng 47 Ở đâu rồi.
- Người tiếp theo.
So với hôm qua gã mất nhiều thời gian hơn mới qua hết ba lần kiểm tra an ninh, kể cả kiểm tra bằng máy điện từ, bởi vì hôm nay việc này được tiến hành bởi các nhân viên Lực lượng Bảo vệ Mật chứ không phải do các cảnh sát được thuê như mọi hôm. Sau khi đã vào được bên trong sân vận động Connor bắt đầu thong thả đi trên các lối đi giữa các lô, ngang qua phòng bảo tàng, bên trên có treo tấm biểu ngữ "CHÀO MÙNG THẮNG Lợi" cho tới khi đến được một cầu thang có mũi tên chỉ "Phòng 47, thực phẩm nội bộ". Gã thấy trong căn phòng nhỏ Ở dưới chân cầu thang có khoảng một chục người đang đứng loanh quanh. Tất cả bọn họ đều có vẻ rất quen thuộc với công việc Ở đây. Gã nhận ra một hai người lúc nãy đứng xếp hàng trước mình. Ngoài ra không có ai có vẻ không cần tiền.
Gã ngồi xuống một cái ghế Ở góc phòng và lại giở tờ Post ra, đọc lại những dự đoán về trận đấu chiều nay.
Tony Kornheiser cho rằng chỉ có thể là chuyện thần kỳ nếu như Redskins đánh bại Packers - đội hay nhất nước.
Thực tế phóng viên còn dự đoán chênh lệch hai mươi điểm. Connor thì cho rằng kết quả sẽ ngược hẳn lại.
Một giọng vang lên:
- OK. Tất cả chú ý.
Connor ngước lên và thấy một người đồ sộ mặc đồng phục đầu bếp đứng trước mặt mọi người. ông ta khoảng năm mươi tuổi, hai cầm béo phị và chắc hẳn phải nặng một tạ là ít nhất.
ông ta nói:
- Tôi là người phụ trách thực phẩm, và như các vị thấy đấy, tôi đại diện cho sự vinh quang của nghề này.
Một vài người lịch sự vỗ tay.
- Tôi có thể để cho các vị chọn một trong hai việc.
Các vị có thể rửa bát đĩa hoặc đem thức ăn cho nhân viên và các nhân viên an ninh đứng rải rác trong sân. Ai xung phong rửa bát?
Hầu hết mọi người trong phòng đều giơ tay. Mặt khỉ đã giải thích rằng hầu như mọi người đều thích rửa bát vì họ không những sẽ được trả 10 đô la một giờ mà đối với một số người thì những đồ ăn thừa Ở lô ghế của ban giám đốc là bữa ăn ngon nhất mà họ có được trong suốt một tuần.
Viên quản lý nói:
- Tốt.
ông ta nhặt ra năm người, ghi tên. Sau khi ghi xong danh sách ông ta nói:
- Nào, chờ đã. Các vị có thể phục vụ các quan chức cao cấp hoặc các nhân viên an nính. Ai muốn phục vụ các quan chức cao cấp?
ông ta ngước lên nhìn. Hầu như tất cả các cánh tay còn lại trong phòng đều giơ lên. Một lần nữa viên quản lý lại viết tên năm người. Viết xong, ông ta lại gõ gõ tên bảng:
- Tất cả những người có tên trong danh sách này bây giờ có thể bắt đầu nhận việc.
Tất cả những người kia đứng lên và đổ xô qua một cánh cửa mà Connor biết sẽ dẫn xuống nhà bếp. Trong phòng chỉ còn lại Connor và Brad. Viên quản lý nói:
- Tôi còn hai việc Ở chỗ các nhân viên an ninh. Ai trong hai anh sẽ may mắn?
ông ta nhìn Connor vẻ hy vọng. Gã gật đầu và sờ tay vào túi sau. ông ta không thèm để ý đến Brad. bước tới chỗ gã nói:
- Tôi có cảm giác anh sẽ thích chỗ Jumbo Tron.
- Tuyệt- Connor nói và xỉa cho ông ta tờ một trăm đô la.
- Ðúng như tôi nghĩ - ông ta mỉm cười đáp lại.
Connor không nói gì trong khi viên quản lý béo phệ đút tiền vào túi, đúng như Mặt khỉ đã tiên đoán.
Tiền công trả ông lão thật đích đáng đến từng xu.
.
Lẽ ra tôi chẳng nên mời ông ta mới phải - Tom Lawrence vừa càu nhàu vừa bước lên chiếc Manne Một sẽ đưa ông từ Nhà Trắng đến sân vận động của Redskins.
Andy ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh:
- Và tôi nghĩ rằng mọi rắc rối của chúng ta vẫn chưa chấm dứt.
Tại sao, còn chuyện gì lồi tệ hơn có thể xẩy ra nữa?- Lawrence hỏi trong khi chiếc cánh quạt của máy bay bắt đầu chậm rãi quay.
- Vẫn còn hai sự kiện Ở chỗ đông người nữa trước khi Zerimski về nước, và tôi cuộc là Fitzgerald sẽ chờ chúng ta Ở một trong hai chỗ đó.
Lawrence nói:
- Buổi tối chắc không thể có vấn đề gì. Ðại sứ Pietrovski chẳng đã bao nhiêu lần nói với Cục Bảo vệ Mật rằng ông ta hoàn toàn có khả năng bảo vệ Tổng thống của họ. Và dù sao đi nữa, ai có thể dám mạo hiểm như vậy trong khi có hàng đống nhân viên an ninh như vậy?
Lloyd nói:
- Các nguyên tắc thông thường không thể đem ra áp dụng với Fitzgerald được. Anh ta không làm việc theo sách vở.
Tổng thống liếc xuống Sứ quán Nga.
- Chỉ cần lọt được vào tòa nhà đó cũng đã đủ rất khó rồi, chưa nói đến chuyện làm sao để thoát thân sau đó.
Lloyd nói:
- Nhưng chiều nay thì Fitzgerald sẽ không khó khăn lắm. Trên sân vận động sẽ có tám mươi ngàn người xem, vì thế anh ta sẽ vào sân rồi lẻn ra rất dễ dàng.
- Andy, chớ quên rằng nếu có điều gì xảy ra thì chỉ có thể trong mười ba phút trống mà thôi. Ngay cả như vậy đi chăng nữa, thì tất cả mọi người vào sân vận động đều bị kiểm tra bằng máy điện từ, vì thế sẽ chẳng ai có thể đem vào một con dao gọt bút chì chứ đừng nói đến một khẩu súng nữa.
Lloyd nói trong khì chiếc máy bay lên thẳng rẽ sang trái:
- Ngài nghĩ rằng Fitzgerald không biết rõ điều đó sao?
vẫn chưa quá muộn để hủy chương trình đi kia mà.
Lawrence nói dứt khoát:
Không. Nếu như Tổng thống tiền nhiệm của các ông dám đứng giữa sân vận động Olympic Ở Atlanta để dự lễ khai mạc thì tôi cũng có thể đến sân vận động Washington để xem một trận bóng đá được chứ. Mẹ kiếp, Andy, chúng ta sống trong một thời đại dân chủ và tôi sẽ không để cho người ta điều khiển cuộc sống của chúng ta như vậy. Và chớ có quên rằng tôi cũng Ở đó, và cũng chịu nguy hiểm chẳng kém gì Zenmski.
Lloyd đáp:
- Tôi thừa nhận điều đó, thưa ngài. Nhưng nếu Zerimski Ở đó và bị ám sát thì sẽ chẳng có ai khen ngợi ngài về chuyện lúc đó ngài cũng đứng cạnh ông ta đâu, nhất là Helen Dexter. Bà ta sẽ là người đầu tiên vạch ra rằng...
Tổng thống hỏi:
- Andy, anh nghĩ chiều nay ai sẽ thắng?
Lloyd mỉm cười trước cái ngón mà chủ mình vẫn thường sử dụng mỗi khi không muốn tiếp tục thảo luận về một chủ đề nào đó. ông đáp:
- Tôi không biết, thưa ngài. Nhưng chỉ đến khi sáng nay nhìn thấy có bao nhiêu người nhồi nhét vào mấy chiếc xe đi trước thì tôi không hề biết là Ở Nhà Trắng có nhiều người hâm mộ Redskins đến thế.
Lawrence đáp:
- Cũng có thể có những người là cổ động viên cho Packer thì sao?
Nói rồi ông mở tập hồ sơ để nghiên cứu mấy nét cơ bản về những người khách mà chiều nay ông sẽ gặp Ở sân vận động.
.
Viên quản lý đội cung cấp thực phẩm nói:
- OK. Chú ý.
Connor làm ra vẻ đang rất chăm chú lắng nghe.
Ðầu tiên anh phải kiếm lấy một chiếc áo khoác trắng và một chiếc mũ Redskins để chứng tỏ rằng anh là nhân viên Ở đây. Sau đó anh hãy đi thang máy lên tầng mười một và chờ tôi bỏ thức ăn vào thang nâng. Nhân viên Lực lượng Bảo vệ Mật ăn nhẹ lúc mười giờ sáng, và ăn trưa vào lúc bắt đầu trận đấu: Coca com, Sandwich và bất cứ thứ gì khác họ thích. Anh chỉ cần bấm vào cái nút bên trái là sẽ có ngay - ông ta nói như giải thích với một đứa trẻ lên mười.
Connor muốn nói cho ông ta biết chỉ cần đúng bốn mươi lăm giây là thang mấy có thể đi từ tầng hầm lên tầng mười một. Nhưng bởi vì còn hai tầng nữa có thể vào thang máy nội bộ - tầng dành cho câu lạc bộ ( tầng hai) và lô dành cho ban giám đốc ( tầng năm), vì thế ông ta có thể sẽ phải chờ các yêu cầu từ các tầng đó, trong trường hợp đó sẽ phải chờ đến tận ba phút.
- Sau khi nhận được thức ăn, anh sẽ bưng các khay thức ăn đến cho các sĩ quan đứng trong Jumbo Tron Ở phía đông của sân cỏ. Anh sẽ tìm thấy một cái cửa có ghi ,'Nội bộ" Ở cuối đường bên trái. - Ba mươi bảy bước, Connor nhớ lại- Chìa khóa đây. Anh sẽ đi qua cái cửa đó và đi dọc một hành lang cho đến khi tới được cửa vào phía sau của Jumbo Tron - Bảy mươi mét, Connor nghĩ.
Thời còn đá bóng gã có thể chạy hết quãng đường đó trong khoảng bảy giây.
Trong khi viên quản lý tiếp tục nói lại những điều gã đã biết rõ, Connor xem xét chiếc thang máy chuyển thực phẩm. Kích thước của nó là 700x800, và bên trong ghi rõ là " Tải trọng tối đa 60 kg". Gã nặng 85 kg, vì thế chỉ hy vọng người thiết kế có tính dư ra một chút. Còn hai vấn đề nữa: gã sẽ không thể kiểm tra được và cũng không thể ngăn không cho nó dừng lại Ở tầng hai và tầng năm trên đường xuống. Viên quản lý nói tiếp.
- Khi đến được cửa sau của Jumbo Tron anh hãy gõ cửa, viên sĩ quan trực nhật sẽ mở cửa cho anh vào. Sau khi chuyển khay thức ăn cho anh ta xong anh có thể quay lại sân vận động để xem hiệp một. Khi nghỉ giải lao anh sẽ tới để dọn khay và bỏ nó vào thang máy dịch vụ Anh phải ấn vào cái nút màu xanh, nó sẽ chạy xuống lại tầng hầm. Sau đó anh có thể xem nốt trận đấu. Dave, anh hiểu rõ tất cả chưa?
Connor rất muốn nói: Chưa, thưa ngài. Xin ngài làm ơn nói lại từ đầu và chậm chậm hơn một chút được không ạ. Nhưng gã lại nói:
Rồi ạ, thưa ngài.
- CÓ hỏi gì nữa không?
- Không ạ, thưa ngài.
- OK, nếu viên sĩ quan đó đối xử tốt với anh thì hết giờ tôi sẽ gửi cho hắn một suất thịt bò rán. Bao giờ anh ta ăn xong thì quay lại báo cho tôi biết và nhận tiền công. Năm mươi đô la. Gã nháy mắt.
Mặt khỉ đã nói rằng những người hâm mộ thực sự sẽ chẳng quan tâm đến tiền công nếu như còn muốn kiếm được việc lần sau nữa. ông ta nói:
- Nhớ đấy, nếu người ta nói đến chuyện " trả tiền" thì hãy chỉ nháy mắt mà thôi.
Connor không hề có ý định lấy năm mươi đô la tiền công cũng như trở lại sân vận động một lần nữa để làm gì.

Chương trước Chương sau