Đồng đạo - Chương 23

Đồng đạo - Chương 23

Đồng đạo
Chương 23

Ngày đăng
Tổng cộng 43 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 36780 lượt xem

Patrick đang ngồi trên giường xem bộ phim Hoàn cảnh hiểm nghèo, áo không mặc, và những tấm rèm cửa được kéo kín. Ngọn đèn bàn tỏa chút ánh sáng mờ nhạt. “Mời ngồi đây,” hắn nói với Karl, tay chỉ về phía cuối giường. Hắn đợi một lát đủ để Karl nhìn rõ những vết sẹo trên ngực, rồi nhanh chóng choàng lên người cái áo phông. Mảnh chăn mỏng che kín lên tới ngang hông hắn.
“Cảm ơn ông đã tới”. Hắn tắt TV, và căn phòng trở nên tối hơn.
“Những vết bỏng rùng rợn quá, Patrick,” Karl nói trong khi ngồi xuống mép giường, tít tận về phía cuối, chân phải buông thõng. Patrick co hai đầu gối lên sát ngực. Qua tấm chăn vẫn có thể thấy rõ là hắn rất gầy.
“Trông kinh lắm,” hắn nói, hai tay quàng chặt qua đầu gối. “Bác sĩ nói chúng đang lành lại. Nhưng tôi cần phải được ở đây một thời gian.”
“Tôi sẽ không gặp rắc rối gì về chuyện đó, Patrick. Không có ai đòi phải đưa anh tới trại tạm giam cả.”
“Giờ thì chưa. Nhưng tôi chắc sắp bắt đầu có sức ép đấy.”
“Cứ yên tâm, Patrick. Tôi là người quyết định việc đó.”
Hắn có vẻ nhẹ nhõm. “Cảm ơn Karl. Ông biết là tôi không thể nào còn sống nổi ở trong đó. Ông đã thấy rồi đấy.”
“Vậy Parchman thì sao ? Nơi đó còn tệ hơn cả trăm lần ấy chứ.”
Một phút im lặng kéo dài trong khi Karl thầm ước giá có thể rút lại những lời đó. Đó là một câu nói buột miệng, và tàn nhẫn. “Tôi xin lỗi,” ông nói. “Thật là không đâu vào đâu.”
"Tôi sẽ tự sát trước khi phải đi tới Parchman.”
“Đúng là thế thật. Chúng ta hãy nói về chuyện gì dễ chịu một chút.”
“ Ông không thể xử vụ này phải không, Karl ?”
“Không. Dĩ nhiên là không. Tôi sẽ phải chính thức khước từ."
“Khi nào ?"
“Sắp thôi.”
“Ai sẽ nhận ?"
“Hoặc là Trussel hoặc là Lanks, có khả năng là Trussel." Karl vừa nói vừa chăm chú nhìn hắn. Patrick dường như không muốn nhìn thẳng vào mắt Karl. Có vẻ do dự gì đó trong đôi mắt hắn. “Nào thôi, Patrick," ông những muốn giục. “Nói nghe xem nào. Hãy kể lại toàn bộ câu chuyện đi.”
Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn xa xăm. Không còn là Patrick nữa.
Karl thấy buộc phải bắt chuyện. “Anh lấy đâu ra cái cằm đó ?"
“Làm ở Rio.”
“Còn cái mũi ?"
“Cũng ở đó, làm cùng lúc. Ông thấy có được không ”
“Trông đẹp đấy.”
“Tại Rio, họ có những cơ sở phẫu thuật chỉnh hình chỉ nhoáng cái là xong.”
"Tôi còn nghe về những bãi biển.”
“Những bãi biển đẹp không thể tưởng.”
“Anh có gặp cô gái nào ở đó không ?"
“Môt vài cô.”
Tình dục không phải là một đề tài mà Patrick ưa đề cập tới. Hắn thích được nhìn ngắm lâu một phụ nữ hấp dẫn, nhưng, theo chỗ Karl biết, hắn đã trung thành với Trudy trong suốt cả cuộc hôn nhân của họ. Có một lần, trong một cuộc đi săn hươu, họ đã trao đổi với nhau những nhận xét về các bà vợ. Patrick đã thú nhận rằng thật khó lòng mà thỏa mãn được Trudy.
Một thoáng im lặng, và Karl nhận ra rằng Patrick không vội nói. Phút thứ nhất trôi qua trong im lặng, rồi một phút thứ hai kéo dài. Karl vui lòng đến thăm, thậm chí vui mừng được nhìn thấy bạn, thế nhưng thời gian mà ông có thể ngồi trong căn phòng tối này và nhìn bốn bức tường thì lại có giới hạn.
“Này, Patrick, tôi sẽ không xử vụ của anh, bởi vậy tôi không đến đây với tư cách thẩm phán. Tôi cũng không phải là luật sư của anh. Tôi là bạn. Anh có thể nói chuyện với tôi.”
Patrick với tay lấy một hộp nước cam nhỏ có ống hút kèm theo. “Ông có muốn uống một chút không ?"
“Không.”
Hắn uống một ngụm nhỏ, và để cái hộp trở lại chỗ cũ. "Tôi nghĩ rằng câu chuyện có vẻ lãng mạn quá phải không ? Giấc mơ về sự dễ dàng biến mất vào trong màn đêm và khi mặt trời mọc đã là một người khác. Tất cả những rắc rối được bỏ lại đằng sau - công việc vất vả, nỗi đau bởi cuộc hôn nhân tồi tệ, sức ép của việc phải trở nên giàu có hơn. Ông cũng có giấc mơ như vậy phải không, Karl ?"
"Tôi nghĩ rằng có một lúc nào đó ai cũng nghĩ như vậy. Anh đã tính toán vụ này trong bao lâu ?"
“Từ rất lâu. Khi biết con bé không phải con mình, tôi đã quyết định ...”
“Nói lại xem nào.”
"Thật đấy, Karl. Tôi không phải là cha nó. Trudy đã ngủ lang trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi yêu quý con bé đến hết mức có thể, nhưng tôi đau khổ. Tôi đã thu thập các bằng chứng và tự hứa với mình là sẽ mang ra nói chuyện với Trudy, nhưng rồi cứ lần lữa mãi. Trớ trêu làm sao, phần nào tôi lại đã quen với cái ý nghĩ là cô ấy có một tình nhân. Tôi dự định ra đi, nhưng không biết phải làm sao. Bởi vậy tôi đọc một vài cuốn sách về việc làm thế nào để thay đổi nhân dạng và làm những giấy tờ tùy thân mới. Cũng không quá phức tạp. Chỉ cần suy nghĩ và tính toán một chút.”
“Vậy nên anh đã để râu và tăng lên hơn hai chục cân.”
“Phải, tôi đã ngạc nhiên thấy mình khác đến thế với bộ râu. Đó là thời điểm tôi trở thành một cổ đông của Hãng, và đã kiệt sức. Tôi đã cưới một người phụ nữ không chung tình, chơi đùa với một đứa trẻ không phải con mình, làm việc với một nhóm người mà tôi không thể nào chịu nổi. Và chuyện phải đến đã đến, Karl. Một hôm tôi đang lái xe trên xa lộ 90, đi đâu đó với một việc quan trọng nhưng lại bị kẹt xe, và tôi đã nhìn ra ngoài vịnh. Có một chiếc thuyền buồm nhỏ thấp thoáng nơi chân trời. Và tôi thật muốn mình được ở trên con thuyền đó, trôi dạt đi đâu đó, nơi không hề có ai biết tôi. Tôi ngồi đó, nhìn con thuyền, chỉ muốn bơi thẳng ra đó. Tôi đã khóc, Karl. Ông có tin được không ?”
“Ai trong chúng ta cũng có những lúc như thế.”
“Và rồi, tôi quyết định sẽ phải biến đi. Không thể tiếp tục cuộc sống hiện tại nữa.”
“Mất bao lâu để chuẩn bị ?”
“Tôi đã phải kiên nhẫn. Hầu hết mọi người đều vội vã khi quyết định lẩn trốn, và họ đã mắc nhiều sai lầm. Tôi có thời gian. Tôi không vỡ nợ hay phải trốn tránh các chủ nợ. Tôi đã mua một khoản bảo hiểm sinh mạng hai triệu đôla, và việc đó mất ba tháng. Tôi biết là tôi không thể bỏ lại Trudy và con bé trắng tay. Tôi bắt đầu để mình lên cân, ăn như một thằng rồ. Tôi sửa lại di chúc của mình. Tôi thuyết phục Trudy rằng chúng tôi cần phải thu xếp sẵn mọi việc về các đám tang của chúng tôi, và tôi đã làm điều đó mà không gây nên sự nghi ngờ nào.”
“Hỏa táng là một ý tưởng hay đấy.”
“Cảm ơn. Tôi rất thiên theo hướng đó.”
“Làm cho việc xác định nguyên nhân cái chết và nhận dạng trở thành không thể thực hiện được, chẳng còn mấy chuyện gì quan trọng hơn thế.”
“Xin ông đừng nói về điều đó nữa.”
“Xin lỗi.”
“Thế rồi, tôi đánh hơi thấy vụ Benny Aricia và cuộc xung đột của ông ta với Lầu Năm Góc và công ty Platt & Rockland Industries. Bogan giữ chuyện này kín bưng. Tôi tìm hiểu kỹ hơn và phát hiện ra rằng cả Vitrano, Rapley và Havarac đều có phần trong vụ này. Tất cả các cổ đông, trừ tôi. Họ đã thay đổi, Karl, tất cả bọn họ. Họ trở nên kín đáo và vòng vo. Tất nhiên, tôi là thành viên mới, nhưng dù sao thì cũng vẫn là một cổ đông. Họ đã nhất trí bỏ phiếu để chấp nhận tôi là một cổ đông chính thức, và hai tháng sau đó họ đã gạt tôi ra trong khi họ làm ăn với Aricia. Bỗng nhiên, tôi trở thành kẻ lo mọi công việc phải đi lại nhiều, và điều đó làm hài lòng tất cả mọi người. Trudy có thể dàn xếp các cuộc hẹn hò của cô ấy. Các cổ đông kia thì có thể gặp gỡ với Aricia mà không cần che giấu gì. Họ phái tôi đi khắp nơi, song nó cũng hợp ý tôi, bởi lẽ tôi đang vạch ra các kế hoạch. Một lần tôi đi Fort Lauderdale để lấy cung trong ba ngày, và khi ở đó, tôi đã gặp một người có thể lo những giấy tờ giả mạo rất hoàn thiện. Bỏ ra hai nghìn đôla, thế là tôi đã có một bằng lái xe mới, hộ chiếu, thẻ bảo hiểm xã hội và giấy chứng nhận đăng ký cử tri ngay tại quận Harrison này. Carl Hildebrand là tên của tôi, vì lòng trân trọng đối với ông.”
"Tôi rất xúc động.”
"Tại Boston, tôi kiếm được một thằng cha có thể làm cho người ta biến mất đi. Bỏ ra một nghìn đôla, tôi có một ngày ngồi nghe hắn giảng về việc làm thế nào để thực hiện nó. Tại Dayton, tôi thuê một chuyên gia môn theo dõi dạy tôi về các thiết bị nghe trộm và những trò bẩn thỉu khác. Tôi rất nhẫn nại, Karl. Rất nhẫn nại. Tôi ở lại văn phòng vào những giờ trống, và thu thập tất cả những gì có thể có được về vụ Aricia. Tôi chú ý thực hiện nó. Tôi chú ý nghe ngóng, căn vặn đám thư ký, lục lọi thùng rác. Rồi tôi bắt đầu dùng tới các thiết bị nghe trộm, lúc đầu mới chỉ là ở một hai phòng để thử. Tôi nghe trộm Vitrano, và không thể tin nổi những gì mình nghe được. Họ sắp sửa đá tôi ra khỏi Hãng, Karl. Ông có tin được không ? Họ biết phần của họ từ vụ Aricia sẽ là khoảng ba mươi triệu đôla, và họ dự tính chia làm bốn. Nhưng các phần sẽ là không đều. Bogan, tất nhiên, sẽ được phần hơn, chừng gần mười triệu. Ba người kia sẽ được năm triệu, và phần còn lại sẽ được chi tiêu cho Hãng. Tôi, theo dự tính, sẽ ra đường.”
“Chuyện này diễn ra vào khi nào ?”
“Trong năm 91. Đòi hỏi của Aricia đã được Bộ Tư pháp tạm chấp nhận vào ngày 14 tháng Mười hai năm 1991, và phải mất chín mươi ngày sau mới lấy được tiền. Ngay cả ông Thượng nghị sĩ kia cũng không đẩy tốc độ nhanh lên được.”
“Hãy nói với tôi về vụ đâm xe đi.”
Patrick hơi xoay người, tung chân ra khỏi chăn và và bước xuống giường. “Chuột rút,” hắn lẩm bẩm trong khi duỗi người và duỗi chân. Hắn đứng cạnh cửa phòng tắm, nhẹ nhàng chuyển người từ chân nọ sang chân kia, mắt nhìn Karl. “Hôm đó là một ngày Chủ nhật.”
“Ngày 9 tháng Hai.”
“Đúng. Ngày 9 tháng Hai. Tôi ở tại ngôi nhà đi săn cuối tuần đó, và trong khi lái xe trở về nhà tôi đã bị tai nạn, chết, rồi lên thiên đàng.”
Karl chăm chú nhìn hắn và không hề cười. “Nói lại xem nào,” ông bảo.
“Vì sao, Karl ?"
“Sự tưởng tượng không lành mạnh.”
“Thế ư ?”
“Tôi cam đoan đấy. Đó là một vụ lừa đảo bậc thầy, Patrick. Anh đã làm thế nào vậy ?"
“Có thể là tôi đã lướt qua một vài chi tiết.”
“Tôi dám chắc là thế.”
“Chúng ta đi dạo một chút. Tôi chán ở trong phòng rồi."
Họ đi ra ngoài hành lang, và Patrick giải thích với những người gác rằng hắn và ông Thẩm phán muốn đi dạo. Mấy viên cảnh sát bám theo ở một cự ly nhất định. Một cô y tá mỉm cười và hỏi cô có thể mang lại cho hai người chút gì không. Hai lon Diet Cokes, Patrick lịch sự yêu cầu. Hắn đi rất thận trọng, không hề nói gì cho tới khi họ tới cuối hành lang, nơi có những cửa sổ kính lớn trông xuống khu đỗ xe. Họ ngồi xuống một cái ghế dài, nhìn dọc trở lại hành lang, nơi mấy viên cảnh sát đứng chờ cách xa chừng mươi lăm mét, lưng quay lại phía họ.
Patrick khẽ hỏi, “Ông đã nhìn thấy những tấm ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ tai nạn đó chưa?”
“Rồi.”
“Tôi phát hiện ra chỗ đó ngày hôm trước. Cái hẻm núi rất sâu, và tôi nghĩ rằng nó thật là tuyệt cho một vụ tai nạn. Tôi đợi cho đến lúc mười giờ đêm ngày Chủ nhật mới rời khỏi ngôi nhà đi săn. Tôi dừng lại một cửa hàng nhỏ bên đường.”
“Cửa hàng Verhall.”
“Đúng, Verhall. Tôi đổ đầy bình xăng.”
“Mười hai galông, mười bốn đôla và hai mươi mốt xu, trả bằng thẻ tín dụng.”
“Có vẻ đúng đấy. Tôi nói chuyện với bà Verhall, rồi lên xe. Không có mấy xe cộ trên đường. Đi được hai dặm, tôi rẽ vào một con đường đất và chạy chừng một dặm thì tới địa điểm tôi đã chọn trước. Tôi dừng lại, mở cốp xe, và bắt đầu mặc đồ vào. Tôi có một bộ đồ dùng cho những người chạy xe môtô trên các tuyến đường hiểm trở — một chiếc mũ bảo vệ, các đệm vai, đệm đầu gối và đệm tay. Tôi nhanh chóng khoác những thứ đó lên ngoài bộ quần áo đang mặc, tất cả, trừ cái mũ, rồi trở lại xa lộ, chạy về hướng nam. Lần thứ nhất, có một chiếc xe chạy sau tôi. Lần thứ hai, có một chiếc xe chạy ngược chiều. Tôi vẫn đạp phanh thật mạnh, để lại những vết trượt trên mặt đường. Lần thứ ba thì không có xe cộ nào cả. Tôi đội mũ lên, hít một hơi sâu, và lái xe rời khỏi mặt đường. Kinh hoàng lắm, Karl.”
Đến lúc này, Karl vẫn nghĩ rằng còn một người nữa đâu đó trong xe, sống hoặc chết, nhưng ông ta không hỏi. Chí ít là ngay lúc này.
“Tôi chỉ chạy khoảng ba mươi dặm một giờ lúc rời khỏi mặt đường, nhưng ba mươi thì cũng giống như chín mươi khi ở giữa không trung và cây cối lướt qua hai bên. Chiếc xe va quệt vào những đám cây cối nhỏ. Kính chắn gió bị vỡ. Tôi lái sang phải, sang trái, lắt léo hết mức có thể, nhưng rồi một cây thông lớn đã va vào phía mũi bên trái. Cái túi hơi bật tung ra, và trong một giây tôi đã ngất đi. Có một cảm giác mất trọng lượng, rồi tất cả yên ắng. Tôi mở mắt, và cảm thấy đau nhói ở vai bên trái. Không có máu nhưng người cứ như làm sao ấy, rồi tôi nhận ra là chiếc Blazer đã lật sang phía bên phải. Tôi bắt đầu bò ra ngoài. Cho đến lúc ra được tới ngoài rồi thì tôi mới biết là mình thật may mắn. Vai tôi không làm sao mà chỉ là bị kẹt. Tôi đi vòng quanh chiếc Blazer và kinh ngạc thấy mình đã phá hỏng nó đến thế nào. Nóc xe lõm sâu xuống. Chỉ khoảng mười lăm phân nữa thì tôi không chắc là mình có còn bò ra ngoài nổi không.”
"Có vẻ mạo hiểm đến mức không thể tin nổi. Anh có thể đã chết hoặc bị thương rất nặng. Tại sao không chỉ là đẩy chiếc xe xuống hẻm núi đó thôi ?”
“Trông nó đã không giống như thật, Karl. Cái hẻm núi không dốc đến mức đó. Vùng đất này tương đối bằng phẳng mà, nhớ chứ.”
“Sao không chặn một hòn gạch vào chân ga và nhảy ra ngoài ?”
“Gạch thì không cháy. Nếu tìm thấy một hòn gạch trong chiếc xe, hẳn có lẽ họ sẽ nghi ngờ. Tôi đã nghĩ tới đủ mọi chuyện, và tôi cho rằng có thể lái nó lao xuổng đám cây đó mà không sao. Tôi có dây an toàn, có túi hơi, có mũ bảo vệ.”
Cô y tá mang tới những lon Diet Cokes, và muốn nói chuyện một chút. Sau cùng thì cô ta cũng đi. "Tôi kể tới đâu rồi nhỉ ?” Patrick hỏi.
"Tôi nghĩ là anh sắp sửa đốt nó.”
“Đúng. Tôi nghe ngóng một chốc. Chiếc bánh sau bên trái vẫn đang quay, và đó là tiếng động duy nhất. Tôi không thấy được mặt đường, nhưng vẫn nhìn theo hướng đó và cũng không nghe thấy gì cả. Tuyệt nhiên không có tiếng động gì. Ngôi nhà gần nhất cũng cách đó cả dặm. Tôi tin chắc rằng không có ai thấy gì, thế nhưng tôi vẫn vội vã. Tôi bỏ cái mũ và những miếng đệm ra, ném chúng vào trong xe, thế rồi tôi chạy sâu xuống phía dưới nữa, nơi tôi trữ sẵn xăng.”
“Từ bao giờ ?"
“Trước đó trong ngày. Rất sớm. Lúc rạng sáng. Tôi có bốn can xăng, loại bằng nhựa, và nhanh chóng khuân chúng trở lại chỗ chiếc xe. Trời tối lắm mà tôi lại không dám dùng đèn pin, thế nhưng tôi đã đánh dấu một con đường mòn nhỏ. Tôi đặt ba can xăng vào trong chiếc Blazer rồi ngừng lại, nghe ngóng. Từ phía trên đường vẫn không hề có tiếng động gì. Tôi rất hồi hộp, tim đập cứ thình thịch. Can cuối cùng tôi tưới từ trong ra ngoài rồi ném nốt nó vào bên trong xe. Tôi lùi lại khoảng chục mét gì đó và châm một điếu thuốc đã để sẵn trong túi. Tôi tung điếu thuốc ra, lùi xa thêm nữa và nấp sau một gốc cây. Điếu thuốc rơi xuống chiếc Blazer, rồi những can xăng phát nổ. Giống như một tiếng bom. Trong một tích tắc, lửa phun ra từ tất cả các cửa. Tôi trèo lên vách dựng nhất của khe núi và tìm một vị trí thuận lợi cách đó chừng ba chục mét. Tôi muốn quan sát nhưng không thể để mình bị phát hiện. Đám lửa cứ hừng hực; tôi không thể tưởng tượng rằng nó lại gây nhiều tiếng động đến thế. Một số bụi cây đã bắt đầu bén lửa, và tôi nghĩ có thể mình đã gây ra một vụ cháy rừng mất. Rất may là hôm thứ sáu có mưa, một trận mưa lớn đã làm cho cây cối và đất khá ẩm ướt.” Hắn uống một ngụm Cokes. “Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã quên không hỏi thăm về gia đình ông. Tôi xin lỗi, Karl. Iris thế nào ?"
“Iris khỏe. Chúng ta có thể nói về gia đình sau. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn nghe câu chuyện của anh.”
“Được thôi. Tôi nói đến đâu nhỉ ? Tôi đãng trí quá rồi. Ngần ấy thuốc.”
“Đang nhìn chiếc xe bốc cháy.”
“Phải rồi. Ngọn lửa nóng rừng rực, thế rồi bình xăng của chiếc xe phát nổ, lại giống như một quả bom nữa. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là mình cũng sẽ bị cháy sém. Những mảnh vỡ văng ra và bay rít qua đám cây cối. Sau cùng, tôi nghe thấy có tiếng động từ phía xa lộ. Những tiếng nói. Những tiếng người quát tháo. Tôi không thể nhìn thấy ai, nhưng có vẻ có sự náo loạn nào đó. Ngọn lửa đã lan ra quanh chỗ chiếc xe. Nó đang lan dần tới chỗ tôi và bởi vậy tôi phải rời đi. Tôi nghe thấy có tiếng còi hụ đang đến gần. Tôi cố gắng tìm được cái lối hẹp mà tôi đã biết từ ngày hôm trước, khoảng ba chục mét gì đó xuyên qua đám cây cối. Tôi cố lần theo lối đó và tìm kiếm chiếc môtô cà tàng của mình.”
Karl nghe như nuốt từng lời, hình dung ra mọi hình ảnh, và bám theo từng bước chân của Patrick. Con đường chạy trốn này đã là chủ đề của bao cuộc tranh luận gay gắt trong những tháng sau đó, và không ai có một dấu vết gì. “Một chiếc môtô cà tàng à ?”
“Phải. Một chiếc xe cũ mèm. Tôi đã mua nó bằng năm trăm đôla tiền mặt từ một tay buôn xe cũ ở Hattiesburg trước đó vài tháng. Tôi đã chạy thử nó đôi lần trong rừng. Không ai biết là tôi có nó cả.”
“Không có chứng nhận sở hữu hay đăng ký sao ?”
“Tất nhiên là không. Tôi buộc phải nói với ông, Karl, rằng trong khi chạy xuyên rừng, tìm kiếm cái lối hẹp kia, tuy người thì không hề hấn gì nhưng vẫn rất sợ hãi, nghe thấy tiếng lửa, tiếng người đang xa dần ở phía sau, và tiếng còi hụ vang lên gần hơn, tôi biết là mình đang chạy đến với tự do. Patrick đã chết, và anh ta đã mang theo đi một cuộc sống tồi tệ. Anh ta sẽ được ma chay tử tế và được chôn cất thích hợp, và mọi người sẽ nói lời từ biệt. Rồi chẳng mấy chốc, mọi người sẽ bắt đầu quên anh ta đi. Nhưng không phải là tôi, tôi đang điên cuồng chạy đến với một cuộc sống mới. Điều đó đã khích lệ tôi.”
Còn cái người tội nghiệp bị thiêu ở trong xe thì sao, Patrick ? Trong khi anh sung sướng chạy qua đám rừng thì người khác đang chết thay cho anh. Thiếu chút nữa Karl đã buột miệng hỏi. Patrick dường như đã quên đi cái thực tế rằng hắn đã phạm tội giết nguời.
"Thế rồi đột nhiên tôi bị lạc. Đám rừng đó rất rậm rạp, và không hiểu thế nào tôi đã nhầm đường. Tôi có cái đèn pin nhỏ, và cho rằng dùng nó lúc này cũng không sao. Tôi lòng vòng tìm lại đường. Đã có lúc, tôi phải ngồi xuống và buộc mình phải lấy lại bình tĩnh. Tôi đang hoảng sợ. Chuyện hay quá nhỉ ? Sống sót sau vụ đâm xe kia để rồi lại chịu chết đói chết khát. Rồi tôi lại đi, và may mắn tìm lại được đường. Không lâu sau, tôi tìm thấy chiếc môtô. Tôi đẩy nó đi chừng ba chục mét, ngược lên một sườn đồi, tới một con đưòng mòn cũ của những người khai thác gỗ, và đến lúc đó thì cái thân thể hơn một tạ của tôi đã rũ ra rồi. Không có một ngôi nhà nào trong vòng hai dặm, bởi vậy tôi nổ máy và chạy theo con đường mòn đó. Tôi đã chạy thử vài lần rồi nên biết rất rõ đường xá. Tôi tìm ra được một con đường lớn hơn và nhìn thấy ngôi nhà đầu tiên. Tôi đã sửa lại ống xả của chiếc xe, bởi vậy cũng không gây ra nhiều tiếng động lắm. Chẳng bao lâu sau, tôi đã phóng trên một con đường nhựa trong địa hạt quận Stone. Tôi tránh xa lộ chính, và cứ bám theo những con đường phụ. Vài giờ sau đó, tôi đã trở lại được ngôi nhà đi săn.”
“Vì sao anh trở lại đó ?”
“Đó là điểm tập kết.”
“Anh không sợ Pepper nhìn thấy sao ?”
Patrick không hề có biểu hiện lúng túng gì trước câu hỏi đó. Karl đã chọn đúng thời điểm, và ông ta quan sát phản ứng của hắn. Không hề có gì. Patrick nhìn đôi chân hắn trong một vài giây, rồi nói, “Pepper đi rồi.”

Chương trước Chương sau