Đừng nghi ngờ tình yêu của anh - Chương 09 (hết)

Đừng nghi ngờ tình yêu của anh - Chương 09 (hết)

Chương 9

Ngày đăng
Tổng cộng 9 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 8460 lượt xem

Cơn ác mộng vẫn tiếp tục hành hạ tôi. Tôi mơ thấy mình đang ở trong một chiếc xe ô tô, cứ rơi rơi mãi và tôi thấy Jami ở bên cạnh mình. Chúng tôi ở bên sườn núi và đang chạy một cách tuyệt vọng. Và một khe núi dưới làn tuyết cùng với đá đang đổ xuống. Tôi sợ quá, sợ đến nỗi choàng tỉnh dậy và thấy gối cùng quần áo tôi nhớp nháp mồ hôi.
Tôi nhận ra những tiếng rên rỉ ở quanh mình, nhận ra những mùi lạ tấn công khứu giác tôi. Mùi thuốc sát trùng, mùi bệnh viện. Tôi mở mắt và nhìn lên trần nhà trắng toát. Tôi cảm thấy cái giường cứ ở dưới lưng, rồi tôi cảm nhận được vai và một bên tai nhức khiến tôi không dám xoay đầu.
Tôi thấy dáng cao lớn của bác sỹ Vigny đang đi vào. Ông ấy cúi xuống nhìn tôi lo lắng.
– Tôi đang ở đâu thế này? Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tôi hỏi ông bác sỹ Vigny và cố ngồi dậy nhưng ông ấy đặt tay lên vai không bị đau của tôi và giữ tôi nằm xuống.
– Bà hãy nghỉ ngơi đi bà Fletcher. Đã xảy ra một vụ tai nạn và bây giờ bà đang ở bệnh viện.
Tôi rùng mình. Tôi đã nhớ lại mọi chuyện. Bây giờ tôi đã biết rằng cơn ác mộng của tôi là sự thật, song ông bác sỹ Vigny đã sai. Những gỉ đã xảy ra không phải là một vụ tai nạn, mà là một vụ giết người có chủ ý, tuy nhiên tôi không thể nói ra điều đó. Lúc ở trên xe cứu thương, tôi có tỉnh vài phút và Luke đã bảo với tôi rằng, vì tất cả mọi người, hãy chấp nhận chuyện vừa xảy ra như một vụ tai nạn. Anh ấy bảo:
– Anh biết đòi hỏi như thế ở em là quá nhiều. Nhưng chúng ta đều không muốn chuyện đó bị đưa lên trang nhất của các báo, vì Jami. Nó không biết chính xác những gì đã xảy ra. Anh và em không bao giờ muốn nó biết người đàn bà đó đã muốn giết nó. Tuổi thơ của nó đã quà đủ đâu thương rồi. Chuyện mà cả thế giới biết là chuyện hai chiếc xe cùng bị trượt trong tuyết và bị lộn xuống bên đường. Đó là sự thật. Chỉ có anh, em, Giselle và Marguerite biết đó không hoàn toàn là sự thật thôi.
Sự thật hoàn toàn. Anh ấy nói đúng. Thật ra sẽ rất kinh khủng nếu như Jami biết được sự việc. Tôi lại rùng mình thì bác sỹ Vigny nắm tay tôi và bảo:
– Bà phải quên những gì đã xảy ra. Bà còn sống và bây giờ phải nhìn về tương lai. Tôi đảm bảo với bà mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà thôi.Bà vừa mới được kiểm tra toàn bộ. Bà không bị gãy cái xương nào, không bị tổn thương nội tạng.
Bà chỉ bị bầm tím nhiều chỗ. Vai và đầu của bà sẽ còn đau trong một thời gian nữa, nhưng ... ông bác sỹ nở nụ cười vui vẻ:
Mọi thứ ổn cả. Bà đã không mất cháu bé.
– Đứa bé ư? Tôi lại cố ngồi dậy.
Ông bác sỹ nhìn tôi ngạc nhiên:
– Bà không biết là mình đang mang thai sao?
Tôi ấp úng:
– Tôi, tôi không chắc lắm. Tôi chỉ thấy hoa mắt, thấy buồn nôn, nhưng tôi nghĩ là do tôi căng thẳng và lo lắng quá. Tôi đã hy vọng ...
Giọng tôi nghẹn lại.
Ông bác sỹ tiếp lời, nhưng ông ấy không đúng ý tôi. Ông ta bảo:
– Bà sợ hy vọng của nhưng tiêu tan chứ gì? Bà muốn chắc chắn rồi mới đến chỗ chúng tôi đúng không?
Tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể nhìn ông ấy. Làm sao tôi có thể nói với người đàn ông tốt bụng ấy rằng, tôi hy vọng điều tôi ngợ là sai. Làm sao tôi có thể nói với người đàn ông ấy dù rằng tôi muốn có đứa con của Luke thế nào đi chăng nữa thì việc có nó cũng không thích hợp nữa vì đứa trẻ sẽ ngăn cản anh ấy cưới người đàn bà anh ấy yêu, người đàn bà đáng ra anh ấy phải cưới đầu tiên.
Ông bác sỹ đứng dậy và nói:
– Tôi rất vui vì đã cho bà biết một tin mừng như vậy. Chắc là bà muốn báo cho Luke biết. Tôi sẽ cho bà biết số điện thoại của Luke ở Geneve để bà có thể liên lạc với Luke. Bà không cần phải ở lại bệnh viện đâu. Marguerite sẽ đến đón bà về nhà.
– Ông đã nói với chị ấy về đứa bé chưa? Tôi hỏi.
Ông bác sỹ có vẻ ngạc nhiên, rồi ông ấy trả lời:
– Ồ! Tất nhiên là chưa. Tôi nghĩ bà muốn chồng bà là người biết tin đó trước tiên, đúng không?
Tôi bấu chặt chiếc khăn trải giường và nhìn ông bác sỹ băn khoăn. Chỉ đến lúc ấy tôi mới để ý đến việc đi Geneve của Luke. Tôi hỏi:
– Luke đi Geneve có việc gì? Ông biết không? Tại sao ...?
– Tại sao ông ấy lại đi trong khi bà nằm đây chứ gì? Ông ấy kết thúc câu hỏi thay tôi và lắc đầu:
– Tội nghiệp Luke. Ông ấy đã phải thực hiện một quyết định khó khăn. Ai cần ông ấy hơn? Bà hay Jami? Vị bác sỹ đi theo xe cứu thương của bà đã đảm bảo với ông ấy rằng, bà không bị thương năng, còn Jami ...
– Jami ư? Tôi ngắt lời.- Có chuyện gì xảy ra với Jami? Tôi nhớ là tôi đã đưa thằng bé ra rồi mà.
– Nó bò lên đường theo những người cáng bà nhưng lại bị ngã lộn xuống nên gãy chân. Nó đã vào bệnh viện này lần trước khi bị tai nạn. Luke sợ thằng bé bị chứng ám ảnh không tốt nên đã đưa nó đến bệnh viện tốt nhất ở Thuỵ Sỹ. Ở đó có một chuyên gia phẫn thuật hàng đầu, ông ấy sẽ ghép xương cho thằng bé .
Chồng bà đi với Jami. Ông ấy tin là bà sẽ hiểu điều đó.
– Vâng. Tôi cố nói để nén đi nỗi tủi thân của mình. Tất nhiên anh ấy không thể để Jami một mình được.
Có tiếng mở cửa, rất Marguerite bước vào phòng.
– Tôi không đến quá sớm đấy chứ?
– Ồ không! Y tá sẽ giúp bà Fletcher thay đồ. Sau đó cô có thể đưa bà ấy về nhà, nhưng nhớ là bà ấy phải nằm nghỉ vài ngày đấy. Điều đó rất quan trọng.Nana và Marguerite sẽ chăm sóc bà, bà sẽ nằm trong những vòng tay đáng tin cậy. Tôi cũng sẽ đến thăm bà vào cuối tuần.
Marguerite vòng tay qua người tôi và giúp tôi lên xe. Chị ấy nói bằng giọng đầy trìu mến:
– Chị biết là không thể thay thế được Luke, nhưng chị sẽ chăm sóc em hết lòng cho đến khi cậy ấy trở về.
Tôi ngồi dựa vào ghế xe, người mệt lả. Cơ thể tôi đau như rần. Mỗi cú xóc đều làm tôi nhăn nhó. tôi phải cố để khỏi kêu rên, nhưng khi về đến biệt thự, nhìn thấy những ánh đèn hắt ra từ phòng khách xuyên vào bóng tối, tôi bỗng đặt tay lên Marguerite và hỏi:
– Nào! bây giờ chỉ có chị với em! Hãy nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với Giselle?
– Bà ta đi rồi. Luke đã nói với bà ấy vì gia đình chúng ta sẽ không đưa sự việc ra toà. Nhưng cậu ấy không ngốc đâu Lisa ạ. cậu ấy bắt bà ta phải ký vào một bảng thú tội trong đó có thừa nhận bà ta đã âm mưu giết Jami ở Paris, ở lâu đài và tất nhiên là vụ hôm nay nữa. nếu Jami bị thêm bất cứ tai nạn nào nữa thì Luke sẽ đưa bản tự thú đó tới đồn cảnh sát. Cậu ấy cũng ghê sợ bà ta nên bà ta phải gói ghém ra đi.
Tôi giận dữ nói:
– Bà ta đáng bị trừng phạt.
– Thì bà ta bị trừng phạt rồi. Bà ta sẽ sống với ý thức rằng chính bà ta đã gây ra hai cái chết của hai người đàn ông. Em họ bà ta là người cố đầy Jami vào đoàn tàu ở Paris. Còn người đàn ông đột nhập vào phòng Jami đêm đó chính là anh trai bà ta. Ông ta cũng chính là kẻ thực hiện hai vụ mưu sát sau này. Ông ta đã bị chết trong cú lật xe.
– Bà ta cũng mất luôn cả con trai của mình. Marguerite hài lòng nói.
– Jean Claude ư? Cậu ta biết những gì mẹ mình âm mưu hả?
– Không! nếu cậu ta biết thì đã ngăn lại rồi.Dù sao cậu ấy cũng không có những tham vọng lớn. Cậu ấy chẳng quan tâm đến gì cả. tất cả những gì cậu ấy muốn là được trượt tuyết, bơi, leo núi và chơi tennis. Tối qua lúc em đi nằm, Luke đã đề nghị cậu ta làm thành viên của đội thể thao của khách sạn. Cậu ấy sẽ là trợ lý cho Luke trong vấn đề thể thao và giải trí, sẽ làm huấn luyện viên tennis, người hướng dẫn trượt tuyết, làm người tổ chức các cuộc leo núi và dã ngoại. Cậu ấy sẽ phải học một khoá học điều hành khách sạn. Đó là công việc phù hợp với cậu ấy. Jean Claude đã chấp nhận đề nghị ngay mà không chờ sự đồng ý của mẹ mình. Cậu ấy cứ nghĩ bà Giselle gây ra chuyện hôm nay để tỏ rõ sự bực tức của bà ấy đối với cậu ta, vì thế cậu ta chẳng hề buốn tí nào. Chị tin là Jean Claude sẽ vui khi không có mẹ cậu ấy ở bên để xen vào việc của cậu ấy nữa.
Mấy ngày sau, tôi nằm nghỉ và chuẩn bị những đồ ăn mà Nana chuẩn bị riêng cho tôi. Tôi làm theo mọi điều bác sỹ Vigny khuyên trừ một việc nói cho Luke biết chuyện tôi mang thai. Tôi muốn có thời gian để suy nhĩ mặc dù mỗi lần suy nghĩ thì đầu tôi lại đau nhức. Qua mỗi ngày, người tôi lại đỡ đau hơn, tôi cảm thấy khoẻ ra, nhưng vẫn thấy sợ khi phải rời cái nệm êm để đối mặt với thế giới bên ngoài.
Cuối tuần, bác sỹ Vigny đến thăm tôi. Ông nói:
– Đã đến lúc bà ngồi dậy và đi lại rồi đấy.Chiều nay bà vận động một chút đi, rồi mỗi ngày từ từ tăng lên một tý. Nhưng không được leo núi hay trượt tuyết trong thời gian này đâu đấy.
Tôi đùa:
– Cắm hoa thì được chứ bác sỹ?
Ông ấy mỉm cười:
– Thậm chí tôi còn cho phép bà đi hái mấy bông hoa nữa kìa. Không khí trong lành sẽ rất tốt cho bà. Chúng sẽ khiến cho mặt bà hồng hào trở lại trước khi ông nhà trở về. tôi chắc ông ấy cũng mau về vì chân của Jami sẽ lành mau.
Ông bác sỹ chào tôi rồi ra về. Giá như có một bác sỹ có thể chữa lành những vết thương trong lòng giống như chữa những cái chân gãy thì tốt biết bao. Tôi buồn bã nhấc chân ra khỏi giường và bước ra cửa sổ.
Tôi không thể ngờ đồng cỏ trải dài từ nhà tôi đến đường đã chuyển từ một màu xanh đậm sang thành một tấm thảm trắng với những bông hoa thơm ngát, giống như tên ai đó đã đặt cho biệt thự:
Biệt thự Hoa Thuỷ Tiên.
Nếu là một tuần trước thì cảnh đó đã khiến tôi ngây ngất. Còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy buồn mà thôi. Tôi sẽ bỏ lại tất cả để ra đi. Tôi sẽ không cố bám lấy người chồng không yêu tôi. Tôi quay lại giường, cố chống chọi với cơn mệt mỏi, không phải vể thể xác mà về tinh thần.
Tôi đang kéo chăn đắp lên thì cửa phòng bật mở. Tôi nghĩ Marguerite đến nhưng chính là Luke. Trông anh ấy rất sung sướng, đến nỗi tôi không khỏi ngạc nhiên.
Anh ấy đến bên giường, cầm lấy đôi bàn tay tôi và giữ chặt trong tay mình:
– Lisa, bác sỹ Vigny vừa cho anh biết về con chúng ta. Cả anh và ông ấy đề ngạc nhiên là sao em không cho anh biết tin đó.
Tôi hít thật sâu:
– Đó là điều mà em không muốn anh phải biết Luke ạ. Chuyện đó không nên xảy ra. Nó sẽ khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn.
Anh ấy nhìn tôi như thể không tin nổi những gì tôi vừa nói:
– Lisa, em không muốn nói là em không muốn có đứa con của chúng ta đấy chứ? Anh xiết chặt tay tôi:
– Em yêu trẻ con lắm cơ mà. Em nói với anh rằng biệt thự Hoa Thuỷ Tiên sẽ là một nơi lý tưởng cho một gia đình.Em còn sắp đặt một phòng trẻ. Anh đã thấy những giấy dán tường và những tấm rèm em đánh dấu trong quyển mẫu của Marguerite. Em còn yêu Jami nữa. Anh chau mày:
– Điều gì khiến em thay đổi vậy? Em sợ ư?
– Không! Tôi lắc đầu:
– Em không sợ. Nhưng chắc chắn anh hiểu rằng em không muốn có đứa bé sẽ rằng buộc anh với cuộc hôn nhân- cuộc hôn nhân mà đáng lẽ không nên có.
– Trời! Em nói quái qủy gì thế? Luke kêu lên kinh ngạc.
– Đừng giả vờ nữa. Em biết chuyện anh và Frederique. Em biết nếu cô ấy sẵn sàng chấp nhận Jami thì anh đã cưới cô ấy rồi. Em biềt anh vẫn yêu cô ấy.
Không! Tôi rút tay ra khỏi Luke và che miệng anh để anh khỏi ngắt lời tôi được:
Đừng chối điều đó. Vì đứa bé anh đừng dối em. Tối hôm trước vụ tai nạn, em đã ở trong phòng khách. Em đã thấy cách cô ấy hôn anh, ôm anh như thế nào và em không muốn cô ấy phải xấu hổ khi biết em có mặt ở đó. Vì thế em đã ngồi yên, rồi em nghe thấy cô ấy bảo rằng cô ấy vẫn yêu anh, và sẽ lấy anh cho dù bất cừ điều kiện nào. Rằng cô ấy thật ngốc đã bỏ anh chỉ vì Jami và rằng thật bất công khi cả hai người, anh và cô ấy phải trả một giá cho một lỗi lầm có thể sửa chữa được, rằng cuộc hôn nhân vì lợi ích của anh chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi ngừng lại đế lấy hơi. Tôi thấy những giọt nước mắt lăn xuống má mình.
Tôi nhìn thấy chúng rơi xuống tay Luke và mong muốn giây phút ấy qua nhanh hơn.
– Lisa, em hiểu lầm rồi. Luke lắc đầu.
– Em hiểu lầm ư? Không! Em đã thấy tay anh vòng qua lưng cô ấy và nghe thấy anh nói khi anh ra khỏi phòng rằng:
– Chỉ có một người duy nhất tôi yêu, chỉ có duy nhất một người tôi muốn cưới Frederique ạ. Sau đó anh đóng cửa phòng. Em ở đó với nỗi buồn đơn độc khi biết rằng cuộc hôn nhân của chúng ta đúng như Frederique nói.
Luke kêu lên bằng tiếng Pháp:
– Trời ơi Lisa. Vì thế tôi hôm đó em đã cư sử với anh thật lạ lùng ư? Vì thế em đã đi nằm sớm và bảo anh ra phòng thay đổ để ngủ ư? Em ngốc lắm. Nếu như em nghe được cuộc nói chuyện của anh và Frederique thì em đã không phải chịu những ngày khổ sở như thế này. Anh đã không sửng sốt khi nghe em nói không muốn có đứa con này.
– Lisa, Lisa! Anh nhìn tôi âu yếm! Giá em nghe thấy anh nói với Frederique rằng anh đã quá mệt mỏi vì cô ấy cứ luẩn quẩn quanh anh, mệt mỏi vì cô ấy cứ chen vào giữa chúng ta, cứ giành giật vị trí của em như giải vô địch trượt tuyết.
Giá mà em nghe thấy anh bảo với cô ấy rằng người phụ nữ duy nhất của đời anh là em, người phụ nữ duy nhất anh thật sự yêu là em. Anh lắc đầu . Nhưng anh chắc là em không biết, đúng không em? Làm sao chúng ta có thể mãn nguyện như thế khi ở bên nhau, nếu anh không yêu em – Em yêu! Anh đặt tay lên má tôi vuốt ve:
– Anh yêu em vì nụ cười dịu dàng vì lòng nhiệt tình của em với những việc em làm. Anh yêu em vì em là một cô gái lãng mạn, một người luôn có nhiếu ý tưởng. Anh yêu em ngay từ giây phút anh nhìn thấy em bắt chiếc lá vàng rơi đề lấy may ấy.
Anh ngồi lên giường, ôm tôi trong vòng tay, hôn lên mặt, lên cổ, lên đôi vai tím bầm của tôi với sự âu yếm nhẹ nhàng vô cùng. Giữa những nụ hôn ấy, anh dừng lại và nói với tôi những điều mà tôi muốn nghe hơn hết thảy mọi điều:
– Lisa! Anh yêu em! Bây giờ và mãi mãi, đừng bao giờ, đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh, em yêu!

Chương trước