Giết người đưa thư - Chương 38

Giết người đưa thư - Chương 38

Giết người đưa thư
Chương 38

Ngày đăng
Tổng cộng 54 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 42407 lượt xem

Ngôi nhà của Eddie Davis nằm trên đồi Hollywood trông hệt những nơi mà bọn làm phim khiêu dâm thường thuê để quay loại phim hạng X. Mép nhà kiểu những năm bảy mươi, xiêu vẹo, ọp ẹp, mái phẳng góc cạnh, khung cửa sổ hình thang với những bức rèm màu xanh cổ vịt. Một cánh cổng sừng sững dẫn ra sân sau, nơi Parker biết rằng anh có thể tìm thấy một cái bể bơi hình bầu dục, bồn tắm nước nóng dạng lớn và quầy bar ngoài trời. Chốn ăn chơi của kẻ độc thân Eddie Davis.
Đó không phải là một khu cao cấp. Không có biệt thự với chủ nhân là những sao bự, chỉ có vài nhà biên kịch hạng trung, một, hai đạo diễn phim truyền hình. Nhưng chắn hẳn đó vẫn là nơi sang trọng nhất mà Davis đã từng được sống trong suốt cuộc đời khốn khổ của hắn. Tất cả những gì hắn cần là một nữ diễn viên phim khiêu dâm trần truồng trong cái bồn tắm tồi tàn, thế đã là thiên đường với Eddie rồi. Mừng cho hắn vì đã đầu tư số tiền kiếm được từ vụ tống tiền một cách khôn ngoan.
Xe của Parker từ từ leo lên ngọn đồi. Vị trí cao cũng là một lợi thế. Anh quan sát ngôi nhà trong lúc chờ máy.
- Patti đây. Tôi có thể giúp gì được không?
- Chỉ cần nghe giọng nói của em là linh hồn tôi đã được an ủi rồi.
Anh có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói.
- Kev Parker, nếu anh có thể đóng chai cái vẻ quyến rũ đó lại thì anh sẽ có một thứ.
- Đúng rồi, nước hoa rẻ tiền. – Parker nói. – Thời gian rỗi tôi thường sản xuất ra thứ đó. Nghe này, Patti, tôi cần sự giúp đỡ của em. Em có thể gửi cho tôi bản fax thông tin của một tên tội phạm nguy hiểm được không?
Anh đọc cho cô tên và địa chỉ của Davis cũng nhưng số fax nhà riêng của hắn.
- Anh đã xin được lệnh chưa đấy?
- Chưa hẳn.
- Kevin…
- Tôi có vé sân ngoài đến Lakers-Spurs thứ sáu tới.
- Sân ngoài?
- Phần đầu. Em sẽ có thể ngửi thấy hơi thở của Jack Nicholson.
- Em chẳng bao giờ có mục tiêu như thế.
- Tất cả những người hâm mộ Lakers trong thành phố sẽ phải ghen tị với em.
- Em cũng không biết nữa. Nhưng em nghĩ rằng không nên.
- Chẳng ai ngốc thế đây, cưng ạ. Chúng ta không thể ra tòa vì chuyện này. Chỉ cần một phút giải lao, thế thôi. – Parker nói – Và chẳng lẽ ông xã của em không đáng được hưởng một đêm trong thành phố với một cô gái quyến rũ hay sao.
- Lão ta có hàng tá gái. – Patti nói. - Em mặc xác cái đồ chết tiệt ấy. Nhưng con trai em chắc sẽ rất vui.
- Cứ nhận đi em. – Anh nói. – Hãy đưa con trai em đi xem và chúc vui vẻ. Tôi lấy làm tiếc vì mọi chuyện với em không được suôn sẻ.
- Ôi đúng là như vậy. – Giọng cô không còn hào hứng. - Mọi người đều bảo em nên nghỉ ngơi.
- Đúng đấy. Mọi người có thể làm hộ công việc của em. Hãy cho họ thấy em vui vẻ đến thế nào.
- Cứ làm như anh hiểu lắm ấy.
- Tôi rút ra từ kinh nghiệm của bạn tôi.
Sự im lặng kéo dài, anh đợi Patti lên tiếng trước.
- Hãy nói rằng giấy lệnh đang trên đường tới đi. – Cô thở dài.
- Giấy lệnh đang trên đường rồi. Hãy gọi cho tôi nếu nó thất lạc trên đường đi. – Parker nói. – Em nhận vé ở Will Call nhé. Tôi sẽ để lại tên.
Ngôi nhà của Davis không một bóng người. Ngoài sân không có người làm vườn, trên lối vào nhà không có nhân viên vệ sinh. Eddie hẳn đang ngủ trên chiến tích giết người của hắn, Parker thấy căm hận thay cho Eta và cả gia đình cô ta.
Sự giết chóc vô nghĩa cướp đi mạng sống của nhiều người, mà không vì một điều tốt đẹp gì cả. Còn Eddie Davis thì nằm trên giường gãi sồn sột, chúi mõm vào món Burger béo ngậy hoặc làm những việc mà những kẻ thở bằng mồm thường làm cho qua ngày. Hắn chắc đang ngồi ngoáy mũi nghĩ xem nên dùng quĩ tương hỗ hay đầu tư khoản tiền bất chính vào một phi vụ cocaine khổng lồ.
Parker lái xe xuống đồi, đến trước cửa nhà thì anh dừng lại. Anh đi vòng ra sau nhà. Qua lớp kính bụi bặm của cánh cửa gara, anh có thể thấy những chiếc xe môtô kiểu cũ xếp thành hàng, phần lớn đều trong tình trạng hư hỏng và một chiếc xe thể thao Kawasaki Ninja ZX12R màu đỏ mới tinh. Dấu hiệu làm ăn phát đạt của Eddie. Nhưng không thấy chiếc xe bốn chỗ màu đen cỡ lớn.
Parker nhảy lên một cái chậu cây bằng đất nung đầy những thân cây chết để nhìn vào sân sau. Bể bơi hình bầu dục. Quầy bar ngoài trời. Bồn tắm nước nóng. Và một con chó xấu xí nòi Trung Quốc trông như bị ghẻ. Con chó bật dậy, đi vòng quanh, rồi ngồi xuống nhìn Parker và quay lại cắn chỗ tróc ghẻ trên da.
Parker trèo xuống, đi ra cửa trước để ngó vào trong nhà. Toàn những nội thất không thể thiếu trong các bộ phim khiêu dâm – ghế sofa ghép không chân bằng da màu đen, những miếng đệm rải rác trên sàn phòng khách với bàn cà phê kiểu Ma rốc trên đó bày một cái khay đồng bừa bãi những lon bia, hộp pizza và túi Doritos. Phía góc phòng là một chiếc tivi màn ảnh rộng màu đen có hai cục loa cỡ lớn.
Bên kia tấm hàng rào ván gỗ ở phía cuối ngôi nhà là một cánh cửa kéo dẫn tới một nơi có thể đoán là phòng ngủ chính. Khi Parker đang đứng trên một chậu cây khác để ngó vào trong, con chó lại ở đâu nhảy ra và nhìn anh trừng trừng. Mắt nó tựa như hai chấm đen vô cảm gắn trên cái đầu to tướng. Cặp mắt của kẻ giết người, Parker nghĩ. Đồ chết tiệt này chắc chắn sẽ đớp vào chân anh nếu anh định trèo qua hàng rào .
- Này, mày là thằng chó nào thế?
Parker nhảy ra khỏi chậu cây. Eddie Davis thò đầu ra từ một chiếc Lincoln Town màu đen. Hắn có cặp mắt y hệt con chó kia, trông như thể vừa bị quẳng vào giữa cuộc vật lộn của một trận khúc côn cầu – mũi dính băng trắng, một bên mắt vằn đỏ và sưng phồng, những vết rách dài một bên má.
- Steve đây. – Parker nhe răng cười. – Anh là Eddie phải không? Rick bảo tôi tới.
- Rick nào?
- Anh biết hắn ta mà. Rick ngoài bãi biển ấy. Hắn bảo tôi hình như anh muốn bán xe. Một chiếc Kawasaki, có lẽ là chín mươi tám hay chín chín ấy nhỉ? Nếu hắn nói đúng thì tiền đang nhảy dựng lên trong túi tôi đây này. Tôi hứng chiếc xe ấy lắm, anh không tin được đâu.
- Thế mày nhòm vào nhà tao làm gì?
- Tôi nghĩ có thể anh đang ở bể bơi đằng sau.
Dường như thói tham lam của Davis đang đấu tranh với sự thận trọng.
- Này, nếu anh muốn tôi đến vào một lúc khác… - Parker xòe tay. – Thì phải đợi đến cuối tuần sau. Tôi đang trên đường rời khỏi thành phố có công chuyện. Và tôi nghĩ nếu rẽ qua có thể sẽ gặp anh…
Davis nhìn anh một lúc lâu.
- Anh nghĩ sao – Parker nói.
- Mở áo khoác ra.
- Cái gì?
- Mở áo khoác ra.
Để xem anh có mang theo hàng không. Để xem anh có phải cớm không. Parker mở áo khoác ra.
- Chúa ơi, nếu anh định nói rằng trông tôi giống cớm thì thợ may của tôi sẽ tự tử mất.
Davis không đáp lại. Khiếu hài hước cũng giống hệt con chó. Hắn lùi xe lại rồi lái vào trong nhà.
Parker đi theo, càng tiến sâu vào phía trong, các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn hẳn. Anh quan sát mọi thứ xung quanh, chiếc xe, biển số xe, phiếu đỗ xe dán ở góc phải cánh cửa sổ đen ngòm. Anh nhận thấy thái độ của Davis khi hắn chui ra khỏi xe – căng thẳng và đầy cảnh giác. Parker không nghi ngờ gì việc Davis có mang theo vũ khí – một khẩu súng, một con dao, lưỡi dao mà hắn đã dùng để cắt cổ Eta.
Nhà hàng xóm không nằm sát vách nhưng Parker nghĩ rằng khoảng cách cũng đủ gần để Davis không dám mạo hiểm giết anh ngay trước cửa giữa ban ngày thế này.
- Tao chẳng biết thằng nào tên là Rick hết. – Davis nói. Mắt trái của hắn sưng húp đến mức không thể nhìn thấy con ngươi. Hắn ấn chiếc khăn tay cáu bẩn lên mắt.
- Rick Dreyer. – Parker nói. – Bãi biển Venice. Hắn có hình xăm dọc hai cánh tay và chân. Anh biết đấy. Hắn làm công việc tô vẽ cực ổn. Một thiên tài phun xăm đấy.
Con mắt còn lành lặn liền nheo lại.
- Tao có biết nó.
Parker nhún vai.
- Có thể hắn là bạn của một người bạn hay đại loại thế.
Davis suy nghĩ về điều Parker vừa nói. Cỗ máy trong đầu hắn hoạt động với tốc độ cỏ mọc.
- Thằng Stench quen nó.
Parker lại phanh áo ra và chống nạnh.
- Sao cũng được. – Anh cười toe toét theo kiểu tao-là-bạn-của mày. – Nghe này Eddie, tôi phải lên máy bay nên…
Davis ấn nút điều khiển cánh cửa gara, cánh cửa rít lên và mở dần ra. Hắn hất đầu mời Parker vào. Parker quay sang quan sát Davis. Gã không cao nhưng thân hình rắn chắc như một cái tủ lạnh.
- Vậy anh muốn bao nhiêu cho em yêu này? – Parker hỏi.
- Tám ngàn.
- Cứt.
Parker bất ngờ dừng lại. Davis bước vào trong gara được hai bước thì quay lại. Ánh nắng chiếu vào mặt khiến hắn phải nhắm mắt.
Parker rút súng ở sau lưng ra và lấy hết sức bình sinh tung quả ve trái bằng cả hai tay lên mặt Davis.
Đầu Davis nghẹo sang một bên, máu phun ra từ cái mũi đã vỡ của hắn. Hắn loạng choạng lùi lại rồi vấp ngã. Cái bàn tọa của hắn rơi xuống sàn bê tông trước rồi đến hai cánh tay, đầu đập xuống sàn nhà.
Sự tức giận và chất adrenaline được bơm đầy, Parker dẫm lên hắn và cúi xuống dí khẩu SIG-Sauer vào mặt hắn,
- Eddie Davis, mày bị bắt vì đã giết Eta Fitzgerald. Mày chỉ cần nói một từ bằng cái mõm chó ấy thì tao sẽ đánh chết mày. Mày có quyền mời luật sư, nhưng hắn cũng bị mày giết nốt rồi nên mày không gặp may mắn nữa đâu. Mày hiểu chưa?
Davis rên rỉ, hắn nằm vật sang một bên và phun ra một đống máu.
- Mẹ kiếp!
Cú đá vào mạn sườn tiếp theo của Parker khiến hắn bật lên tiếng kêu như một ninja trong những bộ phim hạng B.
- Đây là cho câu chửi của mày. – Parker nói. – Eta là một phụ nữ mộ đạo đáng kính.
- Eta là đứa chó nào? – Hắn thét lên như thể Marlon Brando đang đóng phim Bố già.
- Mẹ của bốn đứa con và là nguồn kiếm sống cho cả gia đình đã bị mày cắt cổ rồi vứt lại trong ngõ như một túi rác, không vì lí do gì ngoài việc loại cục cứt như mày thích giết người. Lộn lại, úp mặt xuống.
Davis rên rỉ nhỏm dậy bằng khuỷu tay và hai đầu gối. Parker đạp hắn xuống.
- Có chuyện gì ở đây thế?
Parker quay sang. Một lão già cởi trần với chiếc quần soóc Bermuda trông như con hải mã bị bạch tạng đang đậu chiếc xe đánh golf sát bậu cửa.
- Cảnh sát…
Parker đột nhiên cảm thấy nghẹt thở khi có một thứ gì đó giáng mạnh vào lưng và mạn sườn anh. Rúm người lại vì đau, anh ngã xuống, một bên xương bánh chè đập mạnh xuống sàn bê tông.
Davis lăn ra khỏi chỗ anh, loạng choạng đứng dậy và đánh anh một cú mạnh hệt như cú trước. Parker ngã dúi vào một chiếc xe máy. Chiếc xe đổ kéo theo một loạt những cái khác. Chúng đổ đồng loạt như cờ domino.
Parker đẩy chiếc xe ra và lăn sang một bên. Cái ống bô trên tay Davis trượt khỏi đầu anh đập xuống cái chắn bùn mạ crom.
Súng của Parker đã biến mất giữa đống xe máy ngổn ngang trên sàn. Không còn thời gian để tìm nữa. Parker lom khom đứng dậy.
Davis lại vụt mạnh cái ống về phía anh nhưng trượt. Trông hắn lúc này giống như một con mãnh thú, gương mặt méo mó đầy máu, miệng sùi bọt. Duy chỉ có cặp mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng chết chóc.
Hắn đuổi theo Parker với cái ống bô vung cao quá đầu. Parker chạy về phía đầu chiếc xe Town Car và lăn sang bên phải khi Davis giáng mạnh cái ống xuống, để lại một vết lõm sâu trên mui xe.
Lão già ngồi như đóng băng trên chiếc xe điện, miệng há hốc.
Davis liệng cái ống về phía Parker, nhảy vào trong xe và bật khóa điện. Lốp xe xoay tròn và rít lên, chiếc Town Car lao về phía sau, húc vào cái xe điện khiến nó xoay tròn như con quay.
Parker nhảy vào trong gara để tìm khẩu SIG rồi lao ra ngoài. Lão già ngã khỏi chiếc xe đang cố gắng đứng dậy. Còn chiếc xe điện thì chuẩn bị lăn xuống đồi.
Miệng không ngớt chửi rủa, Parker nghiến răng tập tễnh chạy về phía chiếc xe. Anh chộp lấy chiếc cần điện bằng một tay và nhảy lên đằng sau chiếc xe golf. Chiếc xe điện lao nhanh xuống đồi. Khi còn cách chiếc Sebring chừng mười lăm feet, Parker nhảy xuống và chạy về phía sườn xe.
- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! – Anh hét lên, quẳng khẩu SIG lên ghế và tra khóa vào ổ.
Chiếc Town Car của Davis gần như đã khuất khỏi tầm mắt khi anh chuẩn bị rẽ vào góc cua.
Xe của Parker rời khỏi vệ đường và lao xuống đồi. Chiếc xe điện phía trước thình lình đổi hướng. Anh quặt mạnh tay lái sang trái khiến đuôi xe húc đổ cái hộp thư màu trắng của ai đó và chậu cây phong lữ.
Khi anh đến góc cua thì Davis đã biến mất. Con đường rẽ vào nhiều phố nhỏ trong hẻm núi như những nhánh sông. Và ở đó Parker không còn thấy bóng dáng chiếc Town Car màu đen nữa.
Anh đỗ xe vào vệ đường và gọi cho ban quản lý Hollywood, miêu tả cho họ về chiếc xe cũng như Eddie Davis, rằng hắn có vũ khí và cực kì nguy hiểm.
Eddie Davis. Ngay đó mà giờ đã trốn mất. Parker không thể biết hắn đi đâu. Lũ sâu bọ như Eddie hẳn có rất nhiều chỗ trốn. Hắn sẽ lủi đến một trong những chỗ đó mà không biết khi nào mới lộ mặt.
Giờ hắn đã biết rằng cảnh sát đang nhằm vào hắn. Có thể hắn sẽ cố gắng chạy trốn. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được tấm phim mà rõ rằng hắn sẵn sàng mạo hiểm bất kì điều gì để có được nó.
Tấm phim là chiếc chìa khóa để nhử hắn vào bẫy. Davis không đời nào biết được rằng Parker đang giữ mẩu phim mà Lenny đã cất giấu.
Parker thử gọi cho Ito để hỏi xem anh ta đã phóng được mẩu phim chưa nhưng chỉ thấy máy trả lời tự động. Anh để lại lời nhắn bảo Ito gọi cho anh ngay, rồi cúp máy.
Anh cần biết mình đang chống lại ai, hay cái gì. Biết trước là sẵn sàng trước. Đồng hồ đang chạy dần đến thời điểm mà anh phải kết thúc vụ Lenny Lowell và mở ra một tổ sâu bọ mới. Thật mỉa mai, Parker nghĩ, nếu anh đã đúng về mục đích của âm mưu tống tiền này cũng như lí do của vụ tống tiền và cho dù mọi thứ đều suôn sẻ thì đây sẽ là vụ cuối cùng của anh. Trong một thành phố mà danh tiếng và quyền lực là thứ quyết định tất cả, thông điệp mà không ai muốn gửi đi đó là: Sự thật.

Chương trước Chương sau