Giết người đưa thư - Chương 50

Giết người đưa thư - Chương 50

Giết người đưa thư
Chương 50

Ngày đăng
Tổng cộng 54 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 42408 lượt xem

Tyler cảm thấy máu trong người đông cứng khi nó nghe thấy tiếng súng nổ.
- Jace. – Nó hét lên, tay chộp lấy chiếc bộ đàm và nhấn nút. – Trinh sát gọi Chỉ huy. Trinh sát gọi Chỉ huy.
Nó quay sang Andi Kelly. Đôi mắt cô cũng mở to hệt như nó. Cái người có chiếc xe Lexus đã ra khỏi công viên và chạy về phía chiếc xe ban nãy đỗ ngoài phố. Có người đang đuổi theo sau, anh ta chạy hết tốc lực và khi lướt qua ngọn đèn đường thì thấy rõ là Parker.
- Jace. Jace. – Tyler hét mãi tên anh mình. Nó mở bật cửa xe và vội vã chạy về phía plaza.
- Tyler. – Andi Kelly kêu lên.
Cô túm kịp nó và giữ chặt lấy cánh tay. Tyler vùng ra và vừa đá vừa giật mạnh, miệng hét lên.
- Để cháu đi. Để cháu đi.
Nhưng cô không để cho nó đi. Cô giữ nó lại thật chặt. Tiếng thét của nó nhỏ dần và rồi lả đi trong cánh tay cô.
Người ta có một thuật ngữ là “Suicide by cop”*. Nếu một người muốn chết mà lại không có gan nhét họng súng vào miệng và bóp cò thì có thể nhờ cảnh sát làm hộ cho việc đó. Nếu như người ta đã muốn làm điều ấy thì chẳng có cách gì ngăn nổi. Tất cả những gì người đó phải làm chỉ là đưa súng cho cảnh sát để nhờ bóp cò.
Cổ họng Parker nghẹn lại khi anh chìa tay cho Diane.
- Diane. Em yêu. Xin em, bỏ súng xuống đi.
Vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cô trở nên kinh khủng. Cô đang bị khuất phục trước ánh mắt của anh. Anh tiến thêm một bước.
Từ phía sau, Jimmy Chew kêu lên.
- Kev, đừng lại gần.
Chew tỏ ra lo lắng vì Diane đang chĩa súng vào Parker.
Parker tiến thêm một bước nữa.
Ánh đèn đường khiến những giọt nước mắt trên má cô lấp lánh. Cô ngước nhìn anh.
- Em xin lỗi. Em rất xin lỗi…
Anh tiến bước nữa.
Run rẩy và yếu ớt, cô cố gắng để khẩu súng sang một bên. Nó rung lên trong tay cô như một con chim gẫy cánh.
- Được rồi. – Parker thì thầm. Thật ngốc khi nói như thế. Được rồi về cái gì? Cái gì sẽ được rồi sau khi kết thúc chuyện này? Chẳng có gì cả. Nhưng anh vẫn cứ nhắc lại. – Được rồi, em yêu. Được rồi.
Khẩu súng rơi ra khỏi đôi tay kiệt lả của cô và cô tan chảy trong cánh tay anh, khóc thổn thức.
Parker ôm cô chặt hết mức có thể. Anh cũng đang run. Mắt anh cay xè. Anh ôm chặt lấy cô và đu đưa.
Anh có thể nghe thấy tiếng bộ đàm từ chiếc xe của cảnh sát ở phía sau họ. Tay đồng nghiệp của Chew đang gọi về trạm để xin cử thám tử và người giám sát đến.
Parker hy vọng Chúa sẽ không cử Ruiz hay Kray.
Tiếng còi xe cứu thương cũng đang hú. Nó đến từ phía bên kia plaza. Metheny vừa gọi cứu thương đến và cũng điện về tổng đài để xin thám tử và giám sát viên. Chẳng mấy chốc, khu plaza sáng lóa đèn và người túa ra đông đúc. Anh ước gì tất cả lũ người kia biến mất. Anh không muốn ai nhìn thấy cảnh này. Diane là một người kiêu hãnh và kín đáo. Chắc chắn cô cũng không muốn ai nhìn thấy cô như thế này.
Đó là một ý nghĩ kỳ lạ, anh nhủ thầm. Cô đã bắn một người vào đầu. Cô thú nhận đã thuê Eddie Davis giết Tricia Crowne Cole. Nhưng anh không quen con người này. Anh chỉ biết người đàn bà mà anh đang ôm trong tay. Anh ước gì mình có thể hiểu cô nhiều hơn nữa.
Jimmy Chew đặt tay lên vai anh.
- Kev. – Anh ta khẽ khàng. – Họ đến rồi.
Parker gật đầu. Anh dẫn Diane ra xe và đặt cô ngồi lên ghế sau. Chew đưa cho anh chiếc chăn lấy từ cốp xe. Parker cuốn nó quanh người cô và hôn lên má cô. Miệng thì thầm điều gì đó mà chính anh cũng không hiểu nổi. Rồi anh rời khỏi xe và quay sang Chewalski.
- Jimmy… cậu có thể canh chừng đừng để ai làm phiền cô ấy được không? Tôi… tôi phải ra đằng kia…
- Được rồi, Kev.
Parker gật đầu và cố gắng nói cảm ơn nhưng không thốt lên nổi. Anh bước đi vài bước, đưa tay lên vuốt mặt, hít thở thật sâu và cố gắng gạt bỏ mọi thứ. Anh có việc cần phải làm. Đó là điều duy nhất khiến anh không ngã quỵ ra.
Anh bước về phía plaza mà không ngoái lại. Ở đó, Metheny đang quỳ trên đất, đôi tay to bè giữ đầu Davis.
- Nó còn sống không? - Parker hỏi.
- Cho đến giờ thì còn.
Metheny ấn ngón tay cái lên lỗ đạn trên thái dương Davis. Phát súng của Diane đã sượt qua trán và xuyên thẳng sang thùy tai trước. Davis vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc nhưng Parker không biết liệu hắn còn ý thức không. Tuy nhiên hắn vẫn còn thở.
Metheny ngước lên nhìn anh.
- Tôi cảm giác như đang trấn giữ nút đê Hà Lan ấy. Chỉ cần tôi bỏ ngón tay ra một cái là óc nó sẽ phọt ra ngoài.
- Eddie, có nghe thấy gì không? – Parker cúi xuống hắn, nhưng Davis không trả lời. – Mẹ kiếp.
- Con mẹ này khiếp thật. – Metheny nói. – Anh có chứng kiến hết không?
- Không. – Parker đáp.
- Tôi cũng không nhìn rõ. Anh có biết cô ta không?
Parker không trả lời. Anh không biết phải nói thế nào.
Anh bước qua người Davis và đi về phía Jace Damon. Thằng nhóc đang nằm ngửa, mắt nhìn trừng trừng.
- Muỗi đốt voi đúng không? – Parker hỏi.
Thằng nhóc gật đầu.
Parker quỳ xuống và giúp nó ngồi dậy. Jace ngồi lên và thở khò khè.
- Lẽ ra cậu không nên bước lại gần nó. – Parker nói. – Tôi đã bảo cậu đừng lại gần. Tôi đã đưa súng nên cậu phải tránh ra xa. Dĩ nhiên súng chưa nạp đạn…
Damon quay phắt sang nhìn anh giận dữ, miệng thốt được mỗi một từ.
- Cái gì?
- Lạy Chúa, tôi không bao giờ đưa súng đã nạp đạn cho một dân thường cả. Để mà cái mông tôi cũng không còn chỗ làm à. – Parker thì thào. – Dù sao thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Metheny đã yểm trợ đằng sau cậu rồi.
Thằng nhóc cuối cùng cũng thở hắt ra.
- Metheny là gã quái nào thế?
Parker hất đầu về phía người đồng nghiệp cũ.
- Tôi không muốn cậu biết anh ta cũng ở đây. Tôi không muốn cậu nhìn về phía anh ta, sẽ gây sự chú ý cho Davis.
- Ồ, cảm ơn vì đã nghĩ đến tôi. – Jace đáp. Nó cố gắng hít thở thật sâu. – Tôi đoán là tôi bị gãy xương sườn rồi hay sao ấy.
Nó ngồi xổm thẳng lên tí nữa và phanh áo ra, để lộ chiếc áo giáp mà Parker đã trang bị. Và ơn Chúa là tất cả những gì mà Parker có thể nghĩ được. Thằng nhóc bị trúng mũi dao của Davis và lẽ ra đã bị gẫy một chiếc xương sườn rồi, nhưng lưỡi dao đã không đâm thủng nổi lớp vải chắc gấp năm lần phần thép.
- Chỉ cần ngồi nghỉ và thư giãn thôi. – Parker bảo nó thế khi anh thấy chiếc xe cứu thương xuất hiện. – Chúng tôi sẽ gọi nhân viên y tế đến kiểm tra cho cậu sau khi xem xét anh bạn kia của cậu.
Anh đặt tay lên vai Jace.
- Cậu đã rất dũng cảm, Jace.
- Đấy là vì Eta. – Jace nói. – Ít ra cũng là một phần vì thế.
Parker gật đầu.
- Tôi biết. Nhưng cô ấy chết không phải do lỗi của cậu. Davis đã làm thế.
- Nhưng nếu tôi…
- Thế nếu Davis và Lowell không dàn dựng màn tống tiền kia thì sao nào? Nếu tất cả những điều này không xảy ra thì sao chứ? Nếu tất cả chúng ta bay đến sao Hỏa và bắt đầu lại cuộc sống ở đó thì sao? Có quá nhiều chữ nếu trước khi điều đó xảy ra với cậu.
Thằng nhóc gật đầu nhưng mắt vẫn nhìn xuống đất với vẻ có lỗi.
- Jace. – Parker nói. – Cậu không biết tôi. Cậu cũng không biết tôi là một kẻ chẳng ra gì. Nhưng tôi nói với cậu là cậu đã làm tất cả những gì cậu phải làm trong suốt câu chuyện này rồi. Những điều đó chẳng phải dễ dàng gì nhưng cậu đã làm những gì phải làm. Tôi không biết trong số mười người đàn ông, có người nào đủ dũng cảm được như cậu không.
- Jace.
Một tiếng kêu thét kích động vang lên trong một phần tỉ giây trước khi Tyler bổ nhào vào anh trai. Parker cúi xuống và lùa tay vào tóc thằng bé.
- Làm tốt lắm, Trinh sát.
Tyler nhìn anh rạng rỡ.
- Cháu và cô Andi đã xịt lốp chiếc Lexus đấy.
Parker quay sang Andi, lúc này đang nhún vai và nhăn mặt, với vẻ chờ đợi lời trách mắng của anh. Nhưng thay vì làm việc đó, anh đi vài bước về phía cô, tay chống nạnh.
- Ồ, đúng là một vụ kinh khủng. – Anh nói.
Kelly quan sát khuôn mặt anh, giọng như thẩm phán.
- Ai đến sau đấy, Kev? Phillip à?
- Diane Nicholson.
- Cái gì? En chưa hiểu.
- Ừ, anh cũng thế. – Parker nhìn về phía plaza đầy xe cứu thương và các nhân viên y tế. – Có vẻ như cô ấy đã thuê Davis giết Tricia và dàn xếp để Rob Cole phải ngã ngựa.
- Ôi lạy Chúa tôi. Diane Nicholson ư? Cô ấy ở phòng giám định pháp y đúng không?
- Ừ.
- Tại sao lại thế?
Anh lắc đầu, mắt nhìn đám nhân viên y tế đang xúm quanh Davis.
- Bị đâm à? Đâm hai nhát à?
- Bị bắn. – Metheny trả lời. - Xuyên từ bên nọ sang bên kia.
Các nhân viên y tế xoay đầu Davis sang bên nọ bên kia.
- Ôi trời, óc anh ta.
- Nó chẳng tiếc đâu. – Metheny nói. – Vì nó có dùng bao giờ đâu.
Đó cũng là những gì mà Parker định nói thế, nhưng thói quen bông đùa bậy bạ để giải tỏa stress của các cảnh sát không phải để dành cho anh lúc này. Giờ người anh đông cứng lại rồi.
Kelly chạm vào tay anh.
- Kev? Anh ổn chứ?
- Không. – Anh thì thầm. – Anh không ổn…
Nói đoạn anh quay đi chỗ khác.

Chương trước Chương sau