Giờ nầy anh ở đâu - Chương 53

Giờ nầy anh ở đâu - Chương 53

Giờ nầy anh ở đâu
Chương 53

Ngày đăng
Tổng cộng 78 hồi
Đánh giá 9.1/10 với 57777 lượt xem

L
úc khá trễ vào sáng thứ Hai, tôi lái xe lên tòa nhà căn hộ cũ của Mack. Tôi nhấn nút của gia đình Kramer trong hệ thống điện thoại nội bộ, và được đáp lại sau một khoảnh khắc là lời chào ngập ngừng. Tôi biết mình phải nói chuyện nhanh. “Bà Kramer, đây là Carolyn MacKenzie, tôi cần nói chuyện với bà”.
“Ồ không, chồng tôi ra ngoài sáng nay rồi”.
“Tôi muốn nói chuyện với bà, không phải với ông ấy, bà Kramer ạ. Xin để cho tôi vào chỉ một vài phút thôi”.
“Gus sẽ không thích điều đó. Tôi không thể...”
“Bà Kramer, hẳn bà có đọc báo chí những ngày này. Chắc chắn bà biết là cảnh sát nghĩ anh trai tôi có thể phải chịu trách nhiệm về việc cô gái đó biến mất dạng. Tôi cần được nói chuyện với bà”.
Trong khoảnh khắc tôi nghĩ bà đã cúp máy, nhưng rồi tôi nghe tiếng lách cách khi cánh cửa dẫn vào tiền sảnh mở ra. Tôi bước vào, băng qua tiền sảnh, rồi nhấn chuông căn hộ của bà. Bà mở hé cửa ra một cái khe bé tí như để chắc chắn rằng tôi không có một đội quân những người sẵn sàng tạo ra bão tố trong căn hộ, rồi cũng chỉ mở đủ rộng để tôi có thể bước vào.
Căn phòng gợi cho tôi nhớ đến phòng khách của bà nội tôi ở Jackson Heights đang trong quá trình tháo dỡ và hủy bỏ. Có những thùng lớn chất đống ở góc nhà. Những tấm màn và những lớp vải xếp nếp được gỡ bỏ khỏi cửa sổ. Không có tranh ảnh trên tường, và những cái bàn kê sát tường không còn các ngọn đèn và các món đồ mỹ thuật hiếm có mà tôi đã trông thấy trong lần đến thăm trước.
“Chúng tôi sẽ dọn đến căn nhà của chúng tôi ở Pennsylvania”. Lil Kramer nói. “Gus và tôi đã rất sẵn sàng để về hưu rồi”.
Bà ấy sẽ bỏ trốn, tôi nghĩ khi quan sát bà. Mặc dù căn phòng mát mẻ, trên trán bà vẫn tươm những giọt mồ hôi li ti. Mái tóc xám của bà được chải ngược ra sau khuôn mặt và được cột chặt ở phía sau tai. Làn da cũng có màu xám xỉn như mái tóc bà. Tôi chắc bà không ý thức được rằng đôi tay bà đang chà xát vào nhau theo kiểu cách lo lắng, bực bội.
Dù không được mời, tôi vẫn ngồi lên chiếc ghế gần nhất. Tôi nhận ra sẽ hoàn toàn là vô ích nếu không đi ngay vào vấn đề. “Bà Kramer, bà biết anh trai tôi. Bà có nghĩ anh ấy là kẻ giết người không?”
Bà bặm hai môi lại với nhau. “Tôi chẳng biết cậu ấy như thế nào”. Rồi bà bật ra: “Cậu ấy nói dối về tôi. Tôi đã tử tế với cậu ấy. Tôi thực sự thích cậu ấy. Tôi đã chăm sóc quần áo và phòng của cậu ấy tốt đến thế. Vậy mà cậu ấy lại kết tội tôi”.
“Kết tội bà về điều gì?”
“Đừng bận tâm. Điều đó không thực, và tôi không thể tin được tai mình”.
“Điều đó đã xảy ra lúc nào?”
“Một vài ngày trước khi cậu ấy biến mất. Và rồi cậu ấy còn nhạo báng tôi”.
Không ai trong hai chúng tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. “Ngậm miệng lại, Lil”. Gus ra lệnh khi hắn sải bước qua căn phòng. Hắn quay mặt đối diện tôi. “Còn cô thì bước ra khỏi nơi này. Anh trai cô đã trâng tráo đối xử với vợ tôi theo cách của mình và nay hãy nhìn cách anh ta làm đối với các cô gái trẻ đó”.
Điên tiết, tôi đứng bật lên. “Ông Kramer, tôi không biết ông đang nói về điều gì. Tôi không tin rằng Mack đã đối xử không phải với vợ ông dưới bất kỳ kiểu cách hay hình thức nào, và giờ đây tôi có thể đánh cược cả cuộc đời tôi rằng anh ấy không phải chịu trách nhiệm về bất cứ tội ác nào cả”.
“Cứ tiếp tục tin tưởng điều đó, và để tôi bảo cho cô biết tôi đang nói về điều gì. Vợ tôi sắp sửa suy sụp thần kinh vì lo lắng rằng khi họ bắt được gã anh trai giết người của cô, hắn sẽ quay sang bà ấy và kết tội bà với những lời lẽ dối trá dơ bẩn của hắn”.
“Đừng gọi anh ấy là kẻ giết người”. Tôi nói. “Ông mà dám gọi anh ấy là kẻ giết người sao?”
Khuôn mặt Gus ngập tràn cơn thịnh nộ. “Ta gọi hắn cái gì ta muốn gọi hắn, nhưng ta sẽ cho cô biết điều này. Gã là một kẻ giết người đi lễ nhà thờ. Lil đã trông thấy hắn cái ngày hắn để lá thư ngắn trong cái rổ đựng đồ quyên góp, phải không Lil?”
“Tôi không mang theo kính, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn rõ”. Lil bắt đầu khóc. “Tôi đã nhận ra cậu ấy. Cậu ấy cũng trông thấy tôi nhìn cậu ấy. Cậu ấy mặc áo mưa và đeo kính đen. Chính là Mack đang đứng trong nhà thờ”.
“Cảnh sát đã có mặt ở đây một giờ trước, và chúng tôi cũng nói với họ điều đó”. Gus Kramer thét vào mặt tôi. “Còn bây giờ thì xéo ra khỏi đây và để cho vợ tôi yên”.

Chương trước Chương sau