Giờ nầy anh ở đâu - Chương 58

Giờ nầy anh ở đâu - Chương 58

Giờ nầy anh ở đâu
Chương 58

Ngày đăng
Tổng cộng 78 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 57787 lượt xem

Đào lúc 4 giờ 30 chiều, Nick DeMarco đang ở trong văn phòng giữa phố của anh thì chuông điện thoại reo vang. Đó là đội trưởng Larry Ahearn với một yêu cầu nhanh chóng rằng Nick phải đến ngay văn phòng anh ta. Nuốt hết sự khô đắng vào miệng và xuống cuống họng, Nick đồng ý. Ngay khi gác máy, anh gọi liền cho luật sư của mình, Paul Murphy.
“Tôi sẽ khởi hành ngay bây giờ”. Murphy bảo anh. “Tôi sẽ gặp anh tại tiền sảnh ở đó”.
“Tôi có thể làm tốt hơn điều đó”. Nick nói. “Dẫu sao tôi cũng đang định đi trong vòng mười lăm phút nữa, có nghĩa là ngay bây giờ Benny có lẽ đang ở bên ngoài quanh khu phố. Tôi sẽ gọi cho anh khi tôi vào trong xe hơi. Chúng tôi sẽ lượn qua và đón anh”.
Lúc 5 giờ 5 phút, Benny đang ngồi sau tay lái, họ đang lái xe về phía nam trên đại lộ Công Viên. “Theo cách mà tôi thấy, thì đây là cách họ làm anh lo lắng”. Murphy bảo anh. “Chứng cớ gián tiếp duy nhất, và tôi lặp lại chữ duy nhất, mà họ có thể đặt ra với anh là hai sự kiện: Một là anh đã mời Leesey sang nói chuyện với anh trong câu lạc bộ, và hai là anh đã có chiếc Mercedes SUV màu đen, khiến anh trở thành một trong hàng ngàn chủ sở hữu một chiếc Mercedes SUV màu đen”.
Anh ném cái nhìn vào DeMarco. “Dĩ nhiên, lẽ ra anh đã có thể giúp tôi không bị bất ngờ lần trước khi chúng ta có mặt ở đó”.
Murphy đã hạ giọng gần như một tiếng thì thào, nhưng Nick vẫn dùng khuỷu tay hích anh một cái. Anh biết Murphy đang đề cập đến sự kiện rằng người vợ thứ hai của Benny đã đưa ra một lệnh giới hạn chống lại chồng. Anh cũng biết rằng Benny có đôi tai thính tuyệt vời và chẳng bỏ sót cái gì cả.
Mật độ giao thông chậm chạp không chịu nổi đến mức Murphy quyết định phải gọi điện thoại cho văn phòng của Ahearn. “Chỉ để anh biết rằng chúng tôi đang kẹt vào giấc cao điểm năm giờ như thường lệ và chẳng thể làm gì về điều này được cả”.
Câu trả lời của Ahearn thật đơn giản. “Chỉ cần đến đây. Chúng tôi sẽ chẳng đi đâu cả. Có phải tài xế của DeMarco, Benny Seppini, đang lái xe chở các anh không?”
“Vâng, anh ấy đang lái xe”.
“Đem anh ta lên luôn nhé”.
Lúc đó là 5 giờ 50 khi Nick DeMarco, Paul Murphy và Benny Seppini đi qua phòng tổ công tác đến văn phòng riêng của Larry Ahearn. Tất cả bọn họ đều chú ý đến những cái nhìn chằm chằm gay gắt từ những thám tử trong phòng tổ công tác khi họ vội vã đi qua.
Bên trong văn phòng Ahearn bầu không khí thậm chí còn lạnh lẽo hơn. Ahearn lại được bọc hai bên sườn bởi các thám tử Barrott và Gaylor. Có ba cái ghế đặt trước cái bàn giấy. “Ngồi xuống đó”. Ahearn cộc lốc nói.
Benny Seppini nhìn DeMarco. “Ông DeMarco, tôi không nghĩ đây là chỗ của tôi...”
“Dẹp cái thói quen đầy tớ đó đi. Anh biết anh gọi anh ta là Nick mà”. Ahearn chen ngang. “Và giờ thì ngồi xuống đi”.
Seppini chờ cho đến lúc DeMarco và Murphy đã ngồi vào chỗ họ rồi hắn mới ngồi vào ghế mình. “Tôi biết ông DeMarco nhiều năm”. Hắn nói. “Ông ấy là một người quan trọng, và khi không ở một mình với ông ấy, tôi gọi ông ấy là ông DeMarco”.
“Nghe cảm động nhỉ”. Ahearn mỉa mai nói. “Bây giờ tất cả hãy lắng nghe điều này”. Anh nhấn cái nút máy thâu băng và giọng của Leesey Andrews đang van vỉ cha cô hãy giúp đỡ tràn ngập căn phòng.
Có một khoảnh khắc yên lặng căng thẳng tiếp theo sau đoạn băng thâu, rồi Paul Murphy hỏi. “Mục dich mở đoạn băng thâu này cho chúng tôi nghe để làm gì vậy?”
“Tôi vui mừng thông báo để anh nhắc nhở khách hàng của mình một thực tế rằng kể từ ngày hôm qua, Leesey Andrews có lẽ vẫn còn sống. Chúng tôi nghĩ điều đó có thể khuấy động để anh ta nói cho chúng tôi biết có thể tìm cô ấy ở đâu”.
DeMarco nhảy lên khỏi chiếc ghế. “Tôi không biết gì hơn các anh về việc cô gái tội nghiệp đó hiên đang ở đâu, và tôi sẽ cho đi bất cứ điều gì tôi có để cứu sinh mạng cô ấy nếu tôi có thể”.
“Tôi chắc anh sẽ làm thế”. Barrott đáp, giọng ông nhỏ giọt xuống với sự mỉa mai. “Anh nghĩ cô ấy khá xinh xắn, phải không? Thực tế thì anh đã chuồi cho cô ấy danh thiếp cá nhân với địa chỉ căn hộ cao cấp ấm cúng của anh mà”.
Ông đưa ra tấm danh thiếp, tằng hắng rồi đọc. “Leesey, tôi có thể mở vài cánh cửa cho cô trong lĩnh vực biểu diễn và tôi sẽ vui sướng được làm điều đó. Hãy gọi cho tôi. - Nick”.
Ông ném tấm danh thiếp xuống bàn. “Anh đã đưa nó cho cô ấy đêm hôm đó phải không?”
“Anh không phải trả lời điều đó, Nick”. Murphy cảnh báo.
Nick lắc đầu. “Không có lý do gì để không trả lời điều đó. Vài phút mà cô ấy có mặt ở bàn tôi, tôi đã bảo cô ấy rằng cô là một người khiêu vũ tuyệt đẹp, và cô ấy cũng chắc chắn về điều này. Cô ấy thổ lộ rằng cô ấy muốn có một năm nghỉ ngơi sau khi học xong cao đẳng, chỉ để xem cô ấy có thể lên sân khấu không. Tôi thực sự biết nhiều người nổi tiếng. Do vậy tôi đã đưa cô ấy tấm danh thiếp này. Thế thì sao nào?” Anh gặp cái nhìn chằm chằm đầy vẻ ngờ vực của Ahearn.
“Dường như anh đã quên không đề cập điều đó với chúng tôi”. Ahearn phát biểu, đầy vẻ khinh miệt trong mỗi từ anh thốt ra.
“Tôi đã có mặt ở đây ba lần”. Nick nói, giờ đây rõ ràng có vẻ tranh luận. “Lần nào anh cũng tấn công tôi cứ như thể tôi đã làm gì với việc cô ấy biến mất. Tôi biết anh có thể tìm ra cách nào đó để làm cho cái giấy phép bán rượu ở Woodshed của tôi bị treo, thậm chí anh còn có thể tạo ra một vụ vi phạm...”
“Thôi đi, Nick”. Murphy ra lệnh.
“Tôi sẽ không ngừng đâu. Tôi chẳng làm gì với việc cô ấy biến mất. Lần cuối cùng tôi có mặt ở đây, anh đã gợi ý rằng tôi đã trải rộng tài chính quá mức. Anh hoàn toàn đúng. Nếu anh đóng cửa Woodshed, tôi sẽ bị quăng vào cảnh phá sản. Tôi đã có vài quyết định tệ hại. Tôi không chối bỏ điều đó, nhưng làm tổn thương hay bắt cóc một đứa trẻ như Leesey Andrews không phải là một trong những điều đó”.
“Anh đã đưa cô ấy danh thiếp của anh”. Bob Gaylor lên tiếng.
“Vâng, đúng vậy”.
“Anh kỳ vọng khi nào thì cô ấy sẽ gọi điện thoại đến căn hộ cao cấp của anh?”
“Căn hộ cao cap của tôi?”
“Anh đã đưa cô ấy một tấm danh thiếp có địa chỉ và số điện thoại bàn ở đó”.
“Điều đó thật lố bịch. Tôi cho cô ấy danh thiếp với địa chỉ cơ quan của tôi, số 400 đại lộ Công Viên”.
Barrott tung tấm danh thiếp vào mặt anh. “Đọc đi”.
Mồ hôi toát ra trên trán, Nick DeMarco đọc dòng chữ in trên tấm danh thiếp vài lần trước khi nói: “Hai tuần trước,” anh nói, với chính mình hơn là với những người khác. “tôi đã cho làm một số danh thiếp, chỉ với địa chỉ của căn hộ ấy. Chúng đến vào ngày hôm đó từ nhà in. Tôi hẳn đã để một trong những tấm danh thiếp đó trong bóp mình. Tôi nghĩ đã đưa tấm danh thiếp văn phòng của tôi cho Leesey”.
“Tại sao anh lại cần tấm danh thiếp có địa của căn hộ cao cấp và số điện thoại ở đó trừ phi anh muốn chuồi nó cho những cô gái xinh đẹp như Leesey?” Barrot hỏi.
“Nick, chúng ta có thể đứng lên và đi ra khỏi đây ngay bây giờ”. Murphy nói.
“Điều đó không cần thiết. Tôi đã cho đăng bán căn hộ ở đại lộ số Năm của tôi. Tôi dự định sẽ sống trong căn hộ cao cấp đó. Tôi có quá nhiều bạn bè đã không gặp trong một thời gian dài bởi tôi quá bận rộn trong việc cố gắng trở thành một chủ nhà hàng và câu lạc bộ có tiếng. Việc cho làm những tấm danh thiếp này chỉ để cho tương lai”. Anh đặt tấm danh thiếp trở lại bàn giấy.
“Có phải một trong những người anh muốn gặp trong căn hộ cao cấp đó là em gái của Mack MacKenzie, Carolyn không?” Barrott hỏi. “Tấm hình xinh xắn của hai người, tay trong tay, chạy ào ra xe hơi của anh tối qua. Nó khiến lệ dâng trong mắt tôi”.
Ahearn quay sang Benny Seppini. “Benny, bây giờ chúng tôi nói chuyện với anh. Cái đêm Leesey biến mất, anh đã lấy chiếc xe Mercedes SUV màu đen của Nick tôi xin lỗi, của ông DeMarco đi với ông ấy đến Astoria điều đó đúng chứ?”
“Tôi đã lái chiếc xe mui kín của ông ấy về nhà”. vẻ mặt thô ráp, có sẹo của Benny bắt đầu trở nên đỏ sậm.
“Anh không có xe à? Chắc chắn anh phải được trả đủ tiền để có chiếc xe riêng của mình chứ?”
“Tôi có thể trả lời rằng,” Nick chen ngang, trước khi Benny có thể nói “Năm trước khi Benny bảo với tôi rằng anh ấy sẽ đổi xe hơi, tôi đã bảo anh ấy thật ngốc nghếch khi phải trả bảo hiểm và bảo dưỡng một chiếc xe hơi trong khi tôi đang trả tiền cho chỗ đậu của ba chiếc xe hơi tại một garage ở Manhattan, với giá cả ở khu vực trung tâm không được giảm. Tôi đề nghị anh ấy lái chiếc SUV cho quãng đường giữa nhà ở và Manhattan, rồi chuyển sang chiếc mui kín ở garage khi anh ấy lái xe chở tôi đến các cuộc hẹn”.
Ahearn phớt lờ anh. “Thế thì Benny, anh đã lái chiếc Mercedes SUV màu đen, mà ông chủ của anh đã tử tế đề nghị anh sử dụng như là xe riêng, đi đến căn hộ của anh ở Astoria cách nay hai tuần, vào cái buổi tối mà Leesey biến mất ấy”.
“Không. Ông DeMarco đã để chiếc SUV trong garage ở căn hộ cao cấp bởi vì ông ấy sẽ lái ra sân bay buổi sáng với các thiết bị đánh golf của ông ấy. Tôi đưa ông ay rời Woodshed vào khoảng mười giờ trong chiếc mui kín, rồi sau đó lái về nhà tôi tối hôm đó”.
“Thế rồi anh đi vào căn hộ của mình và leo lèn giường à?”
“Ừ - Ừm. Lúc đó khoảng mười một giờ”.
“Benny, vấn đề đậu xe khá tồi tệ ở khu vực gần chỗ anh, có phải không?”
“Việc đậu xe đều tồi tệ khắp nơi trong thành phố New York”.
“Nhưng anh gặp may. Anh có một chỗ cho chiếc xe của ông chủ ngay trước tòa nhà căn hộ của anh. Điều đó có đúng không?”
“À, vâng, đó là nơi tôi đậu nó. Tôi về nhà và leo lên giường rồi mở chương trình của Jay Leno. Anh ấy thực sự thật vui. Anh ấy nói chuyện về...”
“Tôi không bận tâm đến chuyện anh ấy nói về điều gì. Tôi lo lắng về thực tế rằng chiếc Mercedes màu đen mà Nick DeMarco là chủ không có mặt ở đó cả đêm hôm đó. Người hàng xóm của anh ở căn hộ 6D đã trông thấy anh chạy vào chỗ phía trước tòa nhà vào lúc 5 giờ 15, khi anh ấy đi làm. Hãy nói cho chúng tôi biết, Benny, anh đã ở đâu? Anh có nhận một cuộc gọi khẩn cấp từ ông DeMarco không? Có phải đại loại đã có một vấn đề rắc rối gì đó không?”
Nét mặt của Benny Seppini trở nên tức giận và ương bướng. “Chẳng phải việc của anh”. Hắn gào lên.
“Benny, anh có một cái điện thoại di động với thẻ trả tiền trước không?” Ahearn chất vấn.
“Anh không phải trả lời câu hỏi đó, Benny”. Paul Murphy thét lên.
“Tại sao không? Chắc chắn là tôi có. Tôi đặt vài vụ cá cược. Một trăm đô ở đây và ở kia. Vì thế cứ bắt tôi đi”.
“Không phải anh đã mua một cái điện thoại di động và những tấm thẻ trả trước đó như là món quà sinh nhật đùa vui cho Nick, tôi định nói cho ông DeMarco chứ?”
“Giữ yên lặng đi, Benny”. Paul Murphy thét lên.
Benny đứng phắt lên. “Tại sao tôi lại phải như vậy? Tôi sẽ bảo cho các anh biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó. Tôi nhận một cuộc gọi khoảng nửa đêm từ một quý bà rất dễ thương đã chia tay với một ông chồng nát rượu hạng bét. Bà ta sợ hãi. Lão chồng biết bà ta và tôi thích nhau. Lão để lại một lời nhắn khùng điên trên điện thoại di động của bà ấy, nhằm đe dọa bà. Tôi không thể nằm lại ngủ, vì thế tôi mặc quần áo và lái xe đến đó. Chỗ của bà ta cách chỗ tôi khoảng một dặm. Tôi ngồi bên ngoài tòa nhà của bà trong xe hơi để chắc chắn rằng hắn ta sẽ không xuất hiện sau khi các quán rượu đã đóng cửa. Tôi ngồi đó đến tận năm giờ. Sau đó tôi đi về nhà”.
“Anh thực sự là một Ngài Galahad [1], Benny ạ”. Ahearn nói. “Người đàn bà này là ai? Cái gã đe dọa bà ta là ai?”
“Hắn là một tên cớm”. Benny thẳng thừng đáp. “Một trong những tay cớm tốt nhất của New York. Bà ta đã nuôi nấng những đứa con, chúng nghĩ rằng hắn là gã tốt nhất trên cõi đời này và chỉ có một vấn đề rắc rối nhỏ với rượu chè thôi. Bà ấy không muốn gặp rắc rối. Tôi cũng chẳng muốn rắc rối. Vì thế tôi sẽ không nói gì thêm nữa”.
Paul Murphy đứng lên. “Thế là đã đủ với chúng tôi rồi”. Anh bảo Ahearn, Barrott và Gaylor. “Tôi chắc chắn rằng các anh sẽ có thể xác minh câu chuyện của Benny, và tôi biết khách hàng của tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ cô gái trẻ đang bị mất tích”. Anh ném cho họ một cái nhìn khinh miệt. “Tại sao các anh không thôi đi việc lùng sục không đúng người, và hãy đi tìm kẻ bắt cóc Leesey Andrews và những người phụ nữ trẻ khác ấy? Và tại sao các anh không ngừng việc phí phạm thời gian của các anh khi cứ cố gắng nhắm vào sai đối tượng trong khi có thể vẫn còn cơ may cứu sống sinh mạng cô ấy?”
Ba thám tử nhìn những người đàn ông bỏ đi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Ahearn nói: “Câu chuyện đó đầy những lỗ hổng. Chắc chắn lẽ ra Benny đã có thể che chắn cho chính mình bằng cách đứng ngoài tòa nhà của bạn gái hắn một lúc, nhưng hắn vẫn còn nhiều thời gian để đáp trả lại cú gọi khẩn cấp từ Nick và đưa Leesey đi ra khỏi căn hộ cao cấp ấy”.
Họ nhìn nhau với nỗi thống khổ tuyệt vọng, mỗi người đàn ông lại nghe thấy trong đầu mình, tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng của Leesey Andrews.
Chú thích:
[1] Tên của một hiệp sĩ trong các hiệp sĩ bàn tròn của vua Arthur, và cũng là một trong ba người đạt được chén thánh trong câu chuyện thần thoại về vua Arthur.

Chương trước Chương sau