Kế hoạch hoàn hảo - Chương 17
Kế hoạch hoàn hảo
Chương 17
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 25 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 25660 lượt xem
Hôm sau, đang bữa sáng, Jan hỏi. “Anh ở đâu tối hôm qua thế, Oliver?” Oliver thót tim. Nhưng chắc là câu hỏi tình cờ thôi. Bà chẳng thể biết chuyện gì đã xảy ra. Không một ai biết. Không một ai. “Anh có cuộc họp với...”
Jan cắt ngang. “Cuộc gặp đó đã hủy bỏ. Nhưng mãi 3 giờ sáng anh mới về. Em đã tìm anh khắp các phòng. Anh ở đâ vậ?”
“À, có chuyện xảy ra. Sao thế? Em có cần... Có gì không ổn à?”
“Bây giờ thì không có gì.” Jan nói vẻ mệt mỏi. “Oliver, anh không chỉ làm khổ em mà anh còn đang làm tổn hại đến chính anh đấy. Anh đã đi quá xa. Em không muốn thấy anh mất tất cả. Anh không thể...” Đôi mắt bà giàn giụa nước.
Oliver đứng lên và đi đến choàng tay quanh người bà. “Được rồi, Jan. Mọi thứ vẫn ổn. Anh yêu em biết bao.”
Mình làm mọi việc theo cách của mình, Oliver nghĩ. Chuyện xảy ra tối qua chẳng phải lỗi của mình. Chính cô ta đã gọi mình. Lẽ ra mình không nên gặp cô ấy. Ông đã rất cẩn trọng, không để cho ai nhìn thấy. Mình hoàn toàn trong sạch. Oliver tự khẳng định.
Peter Tager rất lo lắng cho Oliver. Ông ta biết mình không thể nào ngăn chặn được tính háo sắc của Oliver. Có những đêm Peter Tager phải bày vẽ ra những cuộc họp đòi hỏi có mặt tổng thống tham dự, ở rất xa Nhà Trắng, và còn phải xoay sở để đội đặc vụ không kè kè bên cạnh ngài trong vài giờ.
Khi Peter Tager phàn nàn về chuyện này với Nghị Sĩ Davis, ông ta nói: “À, Oliver là người thuộc diện máu nóng. Đôi khi ta cũng đành chịu bó tay. Tôi thực sự khâm phục nhân cách của anh, Peter ạ. Tôi cũng biết gia đình có ý nghĩa ra sao với anh, biết những chuyện nhăng cuội của tổng thống khiến anh khó xử thế nào. Nhưng chúng ta đừng phán xử vội. Anh hãy cố gắng giữ cho mọi chuyện càng bí mật càng tốt.”
Thanh tra Nick Reese rất ghét vào phòng khám nghiệm tử thi sặc mùi chết chóc và mùi foóc-môn. Nhân viên điều tra Helen Chuan, một phụ nữ với vẻ ngoài hấp dẫn đang chờ ông ở đó.
“Chào em.” Reese nói. “Đã xong chưa?”
“Có kết quả sơ bộ cho anh đây, nick. Cô bé không chết bởi vết thương trên trán. Tim cô ta đã ngừng đập trước khi va đầu vào bàn. Cô bé chết vì đã dùng quá liều methylenedioxymethamphetamine.”
Viên thám tử thở dài. “Em nói thế thì có trời mà hiểu, Helen ạ.”
“Xin lỗi. Ngoài đường người ta gọi nó là thuốc Thần Tiên – Ecstasy.” Cô đưa cho ông bản báo cáo. “Đây là những gì mà bọn em có thể kết luận trong lúc này.”
BIÊN BẢN KHÁM NGHIỆP TỬ THI
Tên tử thi: Jane Doe – Hồ sơ số C-Lg61
Tóm lược:
I. Phần tim bị mở rộng.
A. Cardiomegaly (750 gm)
B. Mở rộng bên trái tim (2.3 cm)
C. Gan bị sung huyết (2750 gm)
D. Phủ tạng ứ huyết (350 gm)
II. Nhiễm độc thuốc phiện cấp.
Tắc nghẽn máu cấp toàn phủ tạng.
III. Về chất độc (xem báo cáo riêng)
IV. Xuất huyết não (xem báo cáo riêng )
Kết kuận (nguyên nhân gây chết):
- Phần tim bị mở rộng
- Nhiễm độc thuốc phiện cấp.
Nick Reese ngẩng lên. “Như vậy, nếu dịch nôm na cái bản đầy thuật ngữ y học này ra thì là cô bé đã chết vì dùng quá liều thuốc Ecstasy đó hả?”
“Đúng thế.”
“Có bị xâm phạm tình dục không?”
“Heln Chuan ngập ngừng một chút. “Màng trinh bị rách và có dất vết của tinh dịch cùng một chút máu ở đùi.”
“Như vậy là bị hãm hiếp rồi.”
“Tôi không cho là thế!”
Reese nhướn mày.
“Không có dấu hiệu của bạo lực.”
Thanh tra Reese nhìn helen bối rối. “Cô đang muốn nói gì vậy?”
“Jane Doe là một cô gái trinh tiết và đây là lần đầu tiên cô ta quan hệ tình dục.”
Thanh tra im lặng phân tích thông tin. Ai đã có thể thuyết phục một cô nữ sinh trinh trắng lên căn phòng sang trọng đó để làm tình với hắn ta nhỉ? Cô bé phải biết người đó, nếu không, hắn ta phải rất nổi tiếng hoặc là người đầy quyền lực.
Điện thoại reo. Helen Chuan nhấc máy. “Văn phòng điều tra đây.” Cô ta nghe một lúc rồi đưa ống nghe cho Reese. “Của anh đấy.”
Nick Reese cầm máy. “Reese đây.” Vẻ mặt ông bỗng rạng rỡ: “Ồ, vâng, bà Holbrook. Cảm ơn bà đã gọi lại. Đó là một chiếc nhẫn của trường bà với hai chữ P.Y. Bà có nữ sinh nào mang chữ cái như thế không?... Tôi rất quan tâm. Cám ơn bà. Tôi sẽ đợi.”
Ông ngước lên hỏi Helen. “Em chắc là cô ta không bị cưỡng hiếp chứ?”
“Em không thấy có dấu vết của sự cưỡng ép Không một chút nào cả.”
“Liệu có thể là sau khi cô ta chết không??”
“Em nghĩ là không.”
“Có tiếng bà Holbrook trong điện thoại. “Thanh tra Reese?”
“Vâng.”
“Theo như máy vi tính lưu trữ, chúng tôi có một nữ sinh với chữ cái P.Y. Tên cô ta là Pauline Young.”
“Bà có thể mô tả cô ta chứ, bà Holbrook?”
“Sao, à vâng. Pauline 18 tuổi. Cô ta thấp, béo, tóc đen...”
“Được rồi.” Không phải cô ta. “Chỉ có duy nhất một cô mang tên tắt ấy sao?”
“Chỉ có một cô gái tên vậy thôi.”
Ông bám vội lấy ý đó. “Tức là còn có một nam học sinh cũng tên như vậy.”
“Vâng. Paul Yerby. Cậy ta nhiều tuổi hơn. Nhưng giờ thì Paul đang ở Washington.”
Tim Reese đập mạnh. “Cậu ta ở đây ư?”
“Vâng. Cả lớp cậu ta đến Washington để thăm Nhà Trắng và...”
“Và tất cả họ đang ở tại thủ đô à?”
“Đúng thế!”
“Ở khách sạn Lombardy. Họ chịu giảm giá nếu đi cả nhóm. Tôi đã nói chuyện với các khách sạn khác nhưng họ chẳng...”
“Cám ôn bà rất nhiều, bà Holbrook.”
Nick Reese đặt ống nghe xuống rồi quay sang Helen. “Cho anh biết khi nào cuộc khám nghiệm hoàn tất nhé?”
“Tất nhiên. Chúc anh may mắn, Nick.”
Ông gật đầu. “Anh nghĩ là anh vừa gặp may đấy.”
Khách sạn Lombardy nằm trên đại lộ Pennsylvania, ngay gần Nhà Trắng, gần một số đài tưởng niệm và ga tàu điện ngầm. Thám tử Reese bước vào phòng chính của khách sạn được bài trí theo kiểu cổ và hỏi nhân viên lễ tân:
“Ởû đây có ai là Paul Yerby không?”
“Xin lỗi. Chúng tôi không tiết lộ...”
Reese lia thẻ thanh tra ra. “Tôi đang rất vội anh bạn ạ.”
“Vâng , thưa ngài.” Anh ta nhìn bản đăng ký của khách. “Có ông Yerby ở phòng 315. Tôi sẽ...?”
“Không cần, tôi muốn làm anh ta ngạc nhiên. Đừng động vào điện thoại đấy.”
Reese theo thang máy lên tầng 3, đi dọc hành lang, rồi dừng lại trước phòng 315. Ông nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra. Ông cởi khuy áo jacket rồi gõ vào cánh cửa. Một thanh niên ở độ tuổi mới lớn ra mở.
“Chào ông!”
“Cậu là Paul Yerby.”
“Không.” Cậu ta quay vào trong. “Paul, có ai tìm cậu này.”
Nick Reese bước nhanh vào phòng. Một chàng trai mảnh dẻ, với quần jean áo len chui cổ, đi từ phóng tắm ra.
“Cậu là Paul Yerby?”
“Vâng. Ông là ai?”
Reese rút phù hiệu ra. “Thanh tra Nick Reese. Có một vụ giết người.”
Mặt chàng trai biến sắc. “Tôi... Tôi giúp gì được cho ông?”
Nick Reese cảm nhận được nỗi sợ hãi. Ông rút chiếc nhẫn của nạn nhân ra. “Đã bao giờ cậu nhìn thấy chiếc nhẫn này chưa, Paul?”
“Chưa.” Paul vội nói. “Tôi...”
“Nó có các chữ cái của tên cậu đây.”
“Thật sao? Ồ, vâng...” Cậu ta ngập ngừng. “Tôi đoán là của tôi. Chắc tôi đã để mất đâu đó.”
“Hay đã đưa nó cho ai?”
Cậu ta mấp máy môi :“Ừm, vâng, chắc thế...”
“Hãy về trụ sở cảnh sát với tôi, Paul.”
Paul lộ vẻ căng thẳng. “Tôi bị bắt à?”
“Để làm gì chứ?” Thám tử Reese đáp. “Phải cậu đã gây rta tội ác không?”
“Đương nhiên là không. Tôi...”
“Vật thì sao tôi lại bắt cậu?”
“Tôi... tôi không biết. Tôi không biết tại sao tôi phải cùng về đồn với ông?”
Cậu Paul liếc về phía cánh cửa đang mở. Thanh tra Reese kéo cánh tay cậu ta. “Hãy cùng tôi đi một cách trật tự nhé. Đừng làm gì dại dột.”
Cậu bạn học ở cùng phòng hỏi. “Cậu có muốn mình gọi cho mẹ cậu hay ai đó không, Paul?”
Paul lắc đầu thiểu não. “Không. Đừng gọi cho ai cả.” Giọng cậu ta thì thào.
Tòa nhà Henry I. Daly, số 300 đại lộ Indiane, NW. Washington cao 6 tầng, gạch xám, trông rất mất cảm tình, được chọn làm trụ sở cảnh sát của thành phố. Ban điều tra các vụ án giết người ở tầng 3. Trong khi Paul Yerby đang phải chụp ảnh và lấy vân tay, thanh tra Reese tìm gặp đại úy Otto Miller.
“Tôi nghĩ rằng mình đã tìm ra được manh mối vụ án ở Monroe Arms.”
Miller ngả người ra ghế. “Tiếp tục đi.”
“Tôi đã tóm được bạn trai của cô bé. Cậu ta có vẻ hoảng sợ. Bây giờ chúng ta sẽ cùng hỏi han cậu ta một chút.”
Đại úy Miller hất đầu về chồng giấy ngất ngưởng trên bàn. “Mình phải giải quyết cái đống này trong vài tháng tới đây. Đưa cho mình biên bản xét hỏi thôi.”
“Cũng được!” Thanh tra Reese quay ra.
“Nick... nhớ đọc trước cho cậu ta nghe các quyền lợi nhé.”
Paul Yerby được đưa vào phòng thẩm vấn. Đó là một căn phòng nhỏ với một cái bàn, 4 cái ghế tựa và một máy camera. Một tấm kính chỉ nhìn được từ ngoài vào để các nhân viên có thể theo dõi cuộc thẩm tra từ phòng bên.
Paul Yerby ngồi đối diện với Nick Reese cùng hai thám tử nữa; Doug Hogan và Edga Bernstein.
“Cậu có biết là chúng tôi sẽ ghi lại toàn bộ cuốc đối thoại không?” Reese hỏi.
“Có, thưa ngài.”
“Cậu có quyền có người biện hộ. Nếu không đủ tiền, chúng tôi sẽ chỉ định một người cho cậu.”
“Cậu có muốn một luật sư đại diện không?” Thám tử Berstein hỏi thêm.
“Tôi không cần luật sư.”
“Thôi được. Cậu có quyền im lặng. Những gì cậu nói ở đây đều sẽ có thể là bằng chứng chống lại cậu trước tòa, rõ chưa?”
“Rõ rồi, thưa ngài.”
“Tên chính thức của cậu là gì?”
“Paul Yerby.”
“Điïa chỉ?”
“Số 23 đường Marion, Denver, Colorado. Nhưng tôi có làm gì sai đâu. Tôi...”
“Không ai nói cậu làm sai. Chúng tôi chỉ muốn biết một vài thông tin thôi, Paul ạ. Cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?”
“Vâng, nhưng tôi...Tôi không biết tất cả... những cái này là về chuyện gì?”
“Cậu không biết gì à?”
“Không, thưa ngài.”
“Cậu có bạn gái nào không, Paul?”
“Ừm... Ông biết đấy...”
“Không tôi chả biết gì cả. Sao cậu không nói cho chúng tôi biết đi?”
“À được. Tôi gặp gỡ các cô gái...”
“Ý cậu là hẹn hò chứ gì? Cậu đưa các cô gái ấy đi chơi à?”
“Vâng.”
“Cậu có hẹn riêng với cô gái nào không?”
Im lặng.
“Cậu có người yêu không, Paul?”
“Có.”
“Tên cô ấy là gì?” Thanh tra Berstein hòi.
“Chloe.”
“Chloe, gì nữa?” Reese gặng.
“Chloe Houston.”
Reese ghi lại.
“Địa chỉ cô ấy, Paul?”
“6-0-2 đường Oak, Denver.”
“Tên bố mẹ cô ta là gì?”
“Cô ấy sống với mẹ.”
“Tên bà ấy là gì?”
“Jackie Houston. Bà ấy là thống đốc bang Colorado.”
Ba thám tử cảnh sát nhìn nhau. Quỷ thần ơi! Đó là những gì chúng ta cần!
Reese giơ chiếc nhẫn ra. “Nhẫn này của cậu hả, Paul?”
Cậu ta xem xét chiếc nhẫn một lát rồi trả lời một cách miễn cưỡng. “Đúng.”
“Cậu đã tặng Chloe à?”
Paul nuốt khan, đầy căng thẳng. “Tôi... tôi cho là thế.”
“Cậu chắc chứ?”
“Tôi nhớ rồi, vâng, đúng thế đấy.”
“Cậu đến Washington với một nhóm bạn cùng lớp, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chloe có trong nhóm đó không?”
“Có, thưa ông.”
“Thế bây giờ Chloe đang ở đâu hả Paul?” Thám tử Bernstein hỏi.
“Tôi... tôi không biết.”
“Cậu gặp cô ấy lần cuối cùng là khi nào?” Đến lượt Hogan hỏi.
“Cách đây 2 ngày.”
“Cách đây hai ngày à?” Reese hỏi.
“Vâng.”
“Ở đâu ?” Bernstein hỏi.
“Ở Nhà Trắng.”
Ba người nhìn nhau ngạc nhiên. “Cô ấy ở Nhà Trắng ư?”
Reese hỏi lại.
“Vâng, thưa ông, chúng tôi có một chuyến tham quan Nhà Trắng. Mẹ của Chloe đã xếp đặt chuyện này.”
“Và Chloe có ở đó với cậu?” Thám tử Hogan hỏi.
“Vâng.”
“Có chuyện gì không bình thường xảy ra trong chuyến tham quan đó không?”
“Ông muốn nói gì ạ?”
“Các cậu có gặp hay nói chuyện với ai trong khi tham quan không?”
“Ồ, thì tất nhiên là người hướng dẫn rồi.”
“Chỉ có thế thôi?” Reese hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chloe có đi cùng các cậu trong suốt thời gian đó không?”
“Có...” Yerby ngập ngừng một chút, “à mà không, cô ấy có tách ra một lúc để tìm phòng vệ sinh dành cho nữ. Cô ấy đi khoảng 15 phút. Khi quay lại, cô ấy...” cậu ta dừng bặt.
“Cô ấy làm sao?” Reese hỏi.
“Không, chỉ là quay lại thôi.” Cậu ta rõ ràng là đang nói dối.
“Này, con trai,” Thanh tra Reese nhẹ nhàng. “Cậu có biết là Chloe đã chết không?” Cả 3 cùng chăm chú theo dõi Paul.
“Không, Chúa ơi, không thể như thế được. Tại sao?” Mặt Yerby nhăn nhúm lại vì nỗi đau quá bất ngờ.
“Cậu không biết thật à?”
“Không, tôi,,, tôi không thể tin được.”
“Cậu có liên quan gì đến cái chết của Chloe không?”
“Tất nhiên là không. Tôi... tôi yêu Chloe.”
“Cậu đã bao giờ ngủ với cô ấy chưa?”
“Không. Chúng tôi còn... đợi. Chúng tôi sắp lằm đám cưới .”
“Nhưng thỉnh thoảng 2 người chắc có dùng chất kích thích chứ.”
“Không, chúng tôi chưa bao giờ dùng thứ đó.”
Cửa bật mở và thám tử Harry Carter với thân hình to lớn bước vào. Anh ta đến bên Reese, thì thầm điều gì đó. Reese gật đầu, rồi ông nhìn Yerby chằm chằm.
“Cậu nhìn thấy Chloe lần cuối cùng vào lúc nào?”
“Thì tôi đã nói rồi, ở Nhà Trắng.” Cậu ta ngọ nguậy trên ghế, vẻ lúng túng.
“Thanh tra Reese cúi sát xuông Yerby, gằn giọng.
“Các dấy tay của cậu đầy rẫy trong căn phòng sang trọng nhất ở khách sạn Monroe Arms. Chúng làm sao mà tự đến được đấy.”
Paul Yerby ngồi đó mặt tái mét.
“Cậu có thể thôi dối trá được rồi đấy. Chúng tôi đã nắm được tẩy cậu rồi.”
“Tôi... tôi không làm điều đó.”
“Cậu đã đặt phòng ở khách sạn Monroe Arms hả?” Thám tử Bernstein hỏi.
“Không phải tôi.” Cậu ta nhấn mạnh chữ “tôi”.
Thám tử Reese chộp ngay lấy. “Thế cậu biết ai đặt chứ?”
“Không!” Câu trả lời buột ra rất nhanh.
“Cậu thừa nhận cậu đã ở phòng đó không?” Thám tử Hogan hỏi.
“Phải, nhưng ... nhưng khi tôi đi thì Chloe vẫn còn sống.”
“Tại sao cậu lại bỏ đi?” Thám tử Hogan không buông.
“Cô ấy yêu cầu tôi. Cô ấy... cô ấy đang chờ ai đó.”
“Thôi đi nào, Paul. Chúng tôi biết chính cậu đã ghiết cô ta.” Thám tử Bernstein nói nhẹ nhàng.
“Không!” Paul run lên. “Tôi thề là không hề liên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ lên đấy với Chloe và ở lại có một lúc thôi.”
“Bởi vì cô ấy đang chờ ai đó?” Thanh tra Reese hỏi.
“Đúng. Cô ấy... Cô ấy có vẻ như rất sốt ruột.”
“Cô ấy có nói sẽ gặp ai không?” Hogan hỏi?
Cậu ta mấy máy môi. “Không!”
“Cậu đang nói dối. Cô ấy có bảo với cậu.” Hogan sẵng. “Cậu nói cô ấy sốt ruột. Về chuyện gì vậy?” Thanh tra Reese quay lại vấn đề làm ông chú ý.
Paul lại mấy máy môi. “Về ... về người đàn ông cô ấy sẽ gặp ở đó, trong bữa ăn tối.”
“Người đàn ông đó là ai, Paul?” Thám tử Bernstein hỏi.
“Tôi không thể nói cho các ông.”
“Sao không?” Thám tử Hogan hỏi.
“Tôi đã hứa với Chloe là sẽ không nói với ai.”
“Nhưng Chloe đã chết.”
Mắt Paul Yerby đã rưng rưng. “Tôi không thể tin điều đó.”
“Hãy nói tên người đàn ông đó.” Thám tử Reese.
“Tôi không thể. Tôi đã hứa.”
“Vậy thì đây là những gì sắp đến với cậu. Cậu sẽ phải nằm trong trại giam đêm nay. Sáng mai, nếu cậu nói tên người đàn ông, chúng tôi sẽ thả cậu. Nếu không , chúng tôi sẽ kết tội cậu đã giết người.” Thám tử Reese nói như kết luận.
Họ chờ đợi câu trả lời.
Im lặng.
Nick Reese ra hiệu cho Bernstein. “Dẫn cậu ta đi.”
Thám tử Reese quay lại văn phòng của đại úy Miller.
“Tôi có một tin xấu và một tin rất tồi tệ.”
“Tôi không có thời gian đâu, nick.”
“Tin xấu là tôi không biết chắc cậu ta có phải là người đưa Eestacy cho cô bé hay không. Tin tồi hơn là mẹ cô gái làm thống đốc Colorado.”
“Ôi trời ơi! Báo chí khoái vụ này lắm đây.” Đại úy Miller hít một hơi dài. “Tại sao cậu không cho rằng chàng trai đó gây ra?”
“Cậu ta thú nhận đã có ở cùng cô gái nhưng lại nói rằng cô ấy bảo cậu ta đi vì đang chờ ai đùó. Bọn trẻ thừa thông minh để kể ra câu chuyện ngu ngốc này. Tôi tin chắc cậu ta biết người đàn ông mà Chloe Houston đang đợi, song không chịu nói ra là ai.”
“Cậu có ý gì không?”
“Đây là lần đầu tiên cô bé, tên Chloe, đến Washington. Họ đã dạo một vòng quanh Nhà Trắng. Cô bé không quen ai ở đây. Bỗng cô ta đòi đi vệ sinh. Không có nhà vệ sinh công cộng ở Nhà Trắng. Muốn đi, phải ra ngoài, đến khu dành cho khách ở Elipse góc đường số 15 và đường E hoặc đến trung tâm cho khách tham quan Nhà Trắng. Cô bé sẽ phải mất tới 15 phút. Tôi nghĩ rằng trong khi chạy loanh quanh tìm kiếm, Chloe đã gặp một ai đó trong Nhà Trắng, ai đó mà cô bé có thể nhận ra. Có thể kẻ đó đã nhiều lần xuất hiện trên TV chẳng hạn. Cho dù ai thì cũng phải là một nhân vật quan trong. Hắn dẫn Chloe đến toa lét riêng và gây ấn tượng với cô bé, đến nỗi cô bé đã đồng ý gặp hắn ở Monroe Arms.”
Đại Úy Miller trầm tư. “Có lẽ tôi nên gọi Nhà Trắng. Họ yêu cầu phải thông báo kịp thời chuyện này. Cứ tiếp tục với chàng trai đó nghe. Tôi muốn biết tên của người đàn ông kia.”
“Được rồi.”
Khi thanh tra Reese bước ra khỏi, đại úy Miller vớ lấy điện thoại và quay số. Vài phút sau, ông ta nói , “Vâng, thưa ngài, chúng tôi đang tạm giữ một nhân chứng. Cậu ta bị giam trong xà lim ở đồn cảnh sát, đại lộ Indiana. Vẫn chưa, thưa ngài. Tôi nghĩ là cậu ta sẽ khai trong ngày mai thôi... Vâng, thưa ngài tôi hiểu.”
Sáng hôm sau, lúc 8 giờ, thanh tra Nick Reese đén xà lim của Paul Yerby thì thân hình cậu ta đã treo lủng lẳng trên một thanh ngang.