Kẻ mạo danh - Chương 62

Kẻ mạo danh - Chương 62

Kẻ mạo danh
Chương 62

Ngày đăng
Tổng cộng 78 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 69998 lượt xem

Chuông báo thức ngừng đổ lúc hai giờ sáng, nhưng Danny vẫn chưa ngủ. Anh bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần, áo phông, đi tất và giày thể thao vào, tất cả đều được anh để sẵn trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Anh không hề bật đèn lên.
Anh xem đồng hồ: hai giờ sáu phút. Anh đóng cửa phòng ngủ và chậm rãi bước xuống cầu thang. Anh mở cửa trước và thấy chiếc xe của mình đã đỗ bên lề đường. Mặc dù không nhìn thấy, anh biết Al Mập đang ngồi sau tay lái. Danny nhìn quanh - xung quanh quảng trường chỉ còn một hai chỗ còn sáng đèn, nhưng không hề có một bóng người. Anh chui vào xe, không nói một lời. Al Mập nổ máy và lái xe đi chừng một trăm mét trước khi bật đèn.
Không ai trong hai người nói một lời trong khi Al Mập rẽ phải lái xe về hướng Embankment. Anh ta đã đi theo lộ trình này năm lần trong tuần vừa qua; hai lần vào ban ngày, ba lần vào ban đêm - những chuyến đi mà anh ta gọi là “trinh sát”. Nhưng những cữ tập dượt đã chấm dứt, và đêm nay toàn bộ chiến dịch sẽ được triển khai. Al Mập coi chuyện này tương tự như một hoạt động tác chiến, và chín năm quân ngũ của anh ta đã được đem ra sử dụng một cách hữu ích. Vào ban ngày, chuyến đi mất trung bình bốn mươi ba phút, nhưng vào ban đêm anh ta có thể thực hiện cùng lộ trình chỉ trong vòng hai mươi chín phút, mà không hề một lần vượt quá giới hạn tốc độ.
Khi họ chạy xe qua Tòa nhà Nghị viện và đi dọc bờ bắc sông Thames, Danny tập trung vào những gì cần làm khi đến mục tiêu. Họ đi vòng qua khu City sang khu East End. Danny chỉ bị mất tập trung giây lát khi họ đi qua một công trường xây dựng lớn với một bảng quảng cáo vẽ một bức phối cảnh huy hoàng của Ngôi nhà Wilson trong tương lai khi hoàn tất: nó hứa hẹn sẽ bao gồm sáu mươi căn hộ sang trọng, ba mươi căn hộ giá thấp, trong đó chín đã được bán, bao gồm căn penthouse. Danny mỉm cười.
Al Mập tiếp tục chạy dọc đường Mile End trước khi rẽ trái trước một tấm biển chỉ dẫn đề Stratford, Ngôi nhà của Olympic 2012. Mười một phút sau, anh ta rời khỏi đường đi vào một lối đi rải sỏi. Anh ta tắt đèn, vì đã biết rõ đến thuộc lòng mọi đường đi lối rẽ, gần như vị trí của từng tảng đá viên gạch từ chỗ này tới khu vực mục tiêu.
Ở cuối lối đi, anh ta lái xe đi qua một tấm biển đề, Đất sở hữu tư nhân: Không được vào. Anh ta cho xe đi tiếp, vì nói cho cùng khu đất này vẫn thuộc quyền sở hữu của Danny, ít nhất là trong tám ngày nữa. Al Mập dừng xe sau một đống đất nhỏ, tắt đèn và bấm vào một chiếc nút. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Họ cùng ngồi im nghe ngóng, nhưng từ bên ngoài chỉ vọng lại những âm thanh quen thuộc của ban đêm. Trong một buổi thám thính thực địa vào buổi chiều, họ đã bắt gặp những người dắt chó đi dạo và một nhóm trẻ con đá bóng gần đó, nhưng lúc này thì không có gì hết, thậm chí một con cú đêm làm bạn đồng hành cùng họ cũng không.
Sau vài phút, Danny khẽ đụng vào khuỷu tay của Al Mập. Họ ra khỏi xe, đi vòng ra sau. Al Mập mở cốp xe ra trong khi Danny cởi đôi giày thể thao đang đi. Al Mập lấy chiếc hộp các tông ra khỏi cốp xe đặt xuống đất, đúng như họ đã làm tối hôm trước, khi Danny đã đi quanh một vòng để xem anh có thể tìm lại được vị trí của bảy mươi mốt hòn cuội trắng mà họ đã đặt vào các khe nứt, lỗ hổng và đường rãnh lúc ban ngày. Lúc đó anh tìm lại được năm mươi ba. Đêm nay anh đã làm tốt hơn thế. Một chuyến trinh sát thực địa vào lúc chiều đã cho phép anh có cơ hội tìm ra những hòn bị bỏ qua đêm trước.
Dưới ánh sáng ban ngày anh có thể kiểm tra cả ba mẫu đất chỉ trong hai giờ. Tối qua anh đã mất ba giờ và mười bảy phút, trong khi tối nay còn lâu hơn vì số lần anh phải dừng lại cúi người quỳ gối xuống.
Đó là một đêm quang mây, yên tĩnh, đúng như những người dẫn chương trình dự báo thời tiết đã hứa hẹn, bọn họ cũng đã tiên đoán những cơn mưa nhẹ sẽ xuất hiện vào buổi sáng. Như bất cứ nông dân giàu kinh nghiệm nào lên kế hoạch gieo hạt giống, Danny đã lựa chọn ngày, thậm chí cả giờ, rất cẩn thận. Al Mập lấy bộ áo liền quần màu đen ra khỏi hộp đưa cho Danny, anh mở khóa kéo ra và mặc bộ đồ lên người. Thậm chí cả thao tác đơn giản này cũng đã được tập dượt vài lần trong bóng tối. Sau đó Al Mập đưa cho anh đôi ủng cao su, rồi đôi găng tay, chiếc mặt nạ, đèn pin, và cuối cùng là chiếc hôp nhựa nhỏ có nhãn đề “Nguy hiểm”.
Al Mập đứng chờ ở phía sau chiếc xe trong khi ông chủ của anh ta bắt tay vào việc. Khi Danny tới được góc khu đất của mình, anh bước thêm bảy bước nữa trước khi tới vị trí hòn cuội màu trắng đầu tiên. Anh nhặt nó lên cho vào một túi áo đáy sâu. Anh quỳ gối xuống, bật đèn lên rắc một ít cọng rễ vào khe nứt trên mặt đất. Anh tắt đèn, đứng dậy. Ngày hôm qua anh đã làm thử thao tác này mà không có những cọng rễ. Thêm chín bước nữa, anh tới vị trí hòn cuội thứ hai, tại đây anh lặp lại cùng thao tác, rồi bước thêm một bước nữa trước khi gặp hòn cuội thứ ba, quỳ xuống bên một khe nứt nhỏ trước khi thận trọng nhét sâu một cọng rễ vào trong. Thêm năm bước nữa...
Al Mập thèm một điếu thuốc đến bứt rứt cả người, nhưng anh ta biết đó là một hành động mạo hiểm không được phạm phải. Đã có lần ở Bosnia, một anh chàng tân binh đã hút thuốc trong một lần tác chiến ban đêm, và chỉ ba giây sau đã lĩnh một viên đạn xuyên qua đầu. Al Mập biết ông chủ của anh ta sẽ cần đến ít nhất ba giờ, vì vậy anh ta không thể cho phép mình mất tập trung, dù chỉ một giây.
Hòn cuội thứ hai mươi ba nằm ở góc xa nhất của khu đất. Anh chiếu đèn xuống một chiếc hố lớn, trước khi ném vào trong một ít rễ cây. Lại thêm một hòn cuội nữa được thu hồi vào túi.
Al Mập vươn vai và bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh chiếc xe. Anh ta biết họ dự kiến sẽ rời đi trước khi tia nắng đầu tiên xuất hiện vào lúc 6 giờ 48 phút sáng. Anh ta nhìn đồng hồ: bốn giờ mười bảy phút. Cả hai người cùng ngước lên nhìn khi một chiếc máy bay lao qua trên đầu, chuyến bay đầu tiên hạ cánh xuống Heathrow sáng hôm đó.
Danny thả hòn cuội thứ ba mươi sáu vào chiếc túi bên tay phải, chú ý để trọng lượng được phân bố đều hai bên. Anh lặp lại thao tác đã trở nên quen thuộc hết lần này tới lần khác: đi vài bước, quỳ xuống, bật đèn, ném vài cọng rễ vào khe nứt, nhặt hòn cuội thả vào túi, tắt đèn, đứng dậy, đi tiếp - có vẻ như lần này quá trình thực hiện còn tốn sức hơn so với đêm hôm trước.
Al Mập lạnh toát người khi một chiếc xe hơi chạy tới gần khu đất, đỗ lại cách đó chừng năm mươi mét. Anh ta không dám chắc liệu người ngồi trong chiếc xe nọ, dù là ai đi nữa, có trông thấy mình hay không. Anh ta nằm dán người xuống đất và bắt đầu trườn về phía đối phương. Một đám mây trôi qua để lộ mặt trăng, lúc này chỉ là những vạt sáng mờ mờ rải rác - thậm chí mặt trăng cũng đứng về phía họ. Đèn trước của chiếc xe kia đã tắt, nhưng bên trong xe vẫn sáng đèn.
Danny nghĩ anh vừa nhìn thấy ánh sáng của một chiếc xe hơi, và lập tức nằm dán người xuống đất. Họ đã thỏa thuận với nhau là Al Mập sẽ nháy đèn của anh ta ba lần để cảnh báo anh nếu có nguy hiểm xuất hiện. Danny nằm đợi hơn một phút, nhưng không có ánh đèn bấm nào nhấp nháy, vậy là anh đứng dậy đi tới chỗ hòn cuội tiếp theo.
Lúc này Al Mập chỉ còn cách chiếc xe đang đỗ gần khu đất có vài mét, và mặc dù các cánh cửa xe phủ đầy sương đêm, anh ta vẫn có thể trông thấy bên trong còn ánh sáng. Anh ta nhổm dậy trên hai đầu gối và nhìn qua khung cửa phía sau. Anh ta phải cố lấy hết sức kiềm chế để không phá lên cười khi trông thấy một người phụ nữ đang nằm dài ra trên băng ghế sau, hai chân dang rộng, không ngừng rên rỉ. Al Mập không trông thấy mặt gã đàn ông đang nằm đè lên cô ta, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó vừa động đậy trong quần lót mình. Anh ta lại nằm dán xuống và bắt đầu cuộc hành trình trườn về vị trí cảnh giới của mình.
Khi Danny tới chỗ hòn cuội thứ sáu mươi bảy, anh bật rủa thầm. Anh đã rà soát toàn bộ khu đất, nhưng không hiểu sao vẫn thiếu mất bốn hòn. Khi anh chậm rãi quay về phía chiếc xe, mỗi bước đi đều trở nên khó khăn hơn. Một điều anh đã không lường đến trước là trọng lượng chẳng nhẹ nhàng gì của những hòn cuội.
Khi Al Mập đã trở về vị trí, anh ta vẫn tiếp tục cảnh giác để mắt tới chiếc xe lạ. Anh ta tự hỏi không rõ ông chủ có biết đến sự có mặt của nó không. Đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng động cơ nổ, ánh đèn xe bật sáng trước khi chiếc xe nọ quay đầu, trở ra lối đi rải sỏi và biến mất vào màn đêm.
Khi Al Mập trông thấy Danny đang bước lại, anh ta lấy chiếc hộp rỗng từ trong cốp xe ra đặt xuống đất trước mặt mình. Danny bắt đầu moi những hòn cuội từ trong túi quần ra và bỏ cả vào hộp; một công việc rất khó khăn vì chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể gây ra sự chú ý. Sau khi đã hoàn tất việc này, anh gỡ mặt nạ, tháo găng tay, cởi ủng và bộ áo liền quần ra. Anh đưa lại tất cả cho Al Mập, anh ta bỏ lại toàn bộ vào chiếc hộp, phía trên đống hòn cuội. Những thứ cuối cùng được cho trở lại vào hộp là chiếc đèn pin và chiếc hộp nhựa rỗng không.
Al Mập đóng cốp xe lại, leo lên ghế lái xe trong khi ông chủ của anh ta ngồi vào chỗ, cài dây an toàn. Anh ta xoay chìa khóa điện, quay xe lại, từ tốn lái xe về phía lối đi rải sỏi. Không ai trong hai người nói gì, thậm chí cả khi họ đã ra đến đường cái. Chiến dịch vẫn còn chưa hoàn tất.
Trong tuần trước đó, Al Mập đã tìm ra nhiều bãi tập kết phế thải và công trường xây dựng, nơi họ có thể phi tang mọi bằng chứng của phi vụ ban đêm này. Al Mập dừng xe đến bảy lần trong chuyến quay về kéo dài hơn một giờ đồng hồ so với bốn mươi phút lúc bình thường. Lúc họ về đến The Boltons thì đã bảy giờ rưỡi. Danny mỉm cười khi nhìn thấy vài giọt mưa rơi xuống kính chắn gió và những cần gạt nước tự động bật lên. Danny ra khỏi xe, thong thả bước theo lối đi và mở khóa cửa ra vào. Anh nhặt một bức thư nằm trên thảm chùi chân lên, xé phong bì ra trong lúc leo lên cầu thang. Khi trông thấy chữ ký phía dưới bức thư, anh vội đi thẳng vào phòng làm việc và khóa trái cửa lại.
Đọc xong bức thư, anh không biết rõ nên trả lời ra sao nữa. Nghĩ như Danny. Cư xử như Nick.

Chương trước Chương sau