Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 57
Runsell Green, Anh
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 63110 lượt xem
Sáu giờ 42 phút sáng, ngày Giáng sinh.
Dọc theo con đường đã có một dãy hàng rào cũ kỹ. Xe đã đâm xuyên qua nó, như đầu bút chì xuyên qua giấy, rồi đâm vào cánh đồng của một nông dân. Chiếc xe lật úp và những thứ bên trong bị văng tung toé trên nền đất bùn như đồ chơi của trẻ con rơi trên sàn của phòng bào mẫu. Cách đó chưa đầy 50 thước cách điểm cuối cùng của chiếc xe, một bầy gà lôi mập mạp đang cặm cụi mổ trên mặt đất dường như chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra. Ở rìa cánh đồng, ánh đèn đang chiếu lên một căn nhà nhỏ bằng đá vôi, những khoảnh khắc đầu tiên của buổi sáng Giáng sinh mà những người đang có mặt tại đó sẽ khó mà quên được.
“Ishaq đâu?”, Gabriel hỏi khi Chiara cắt những miếng băng dính cuối cùng.
“Trong xe”.
“Hắn còn sống không?”
“Còn”
“Hắn còn tỉnh không?”.
“Em không rõ”, nàng nói. “Anh bị văng ra khỏi xe. Hắn không được may mắn như vậy”.
“Hãy đỡ anh đứng dậy”.
“Cứ nằm đi, Gabriel. Anh bị thương nặng lắm”.
“Cứ làm như anh nói đi, Chiara. Đỡ anh đứng dậy”.
Gabriel rên lên đau đớn khi nàng đỡ anh đứng dậy. Anh bước về trước một bước rồi loạng choạng. Chiara nắm cánh tay anh để giữ anh khỏi ngã.
“Nằm xuống đi, Gabriel. Đợi xe cứu thương tới”.
Mikhail đến, súng vẫn trong tay, cùng với Chiara đỡ Gabriel đi chầm chậm đến xe. Tên tài xế bị treo ngược xuống vì chiếc dây an toàn, máu chảy lênh láng từ hộp sọ bị vỡ. Ishaq nằm phía sau, chảy máu mũi và miệng, chân trái bị treo lủng lẳng trên đầu gối như que diêm bị gãy. Gabriel nhìn Mikhail.
“Nắm chân kéo hắn ra đi”, anh nói bằng tiếng Hebrew. “Cái chân bị gãy đó”.
“Đừng làm thế”, Chiara nói.
“Làm đi”, Gabriel nhìn Mikhail. “Làm theo lời tôi đi nếu không tôi tự làm đó” Mikhail chui vào trong chiếc xe qua cửa khoang chứa hàng đang mở toang ở phía sau rồi nắm lấy cái chân tả tơi. Một lúc sau, Ishaq nằm quằn quại trên đất dưới chân Gabriel. Chiara không muốn nhìn cảnh này, nàng bước đi về phía bên kia cánh đồng. Gabriel nhìn xuống Ishaq rồi hỏi. “Cô gái của tao đâu?”.
“Cô ta đã chết”, Ishaq phun máu ra khỏi miệng.
Gabriel chìa tay cho Mikhail. “Đưa tôi khẩu súng”.
Mikhail đưa súng cho anh. Gabriel chĩa súng về hướng cái chân gãy rồi bắn một phát. Tiếng hét của Ishaq vang lên trên cánh đồng phẳng lặng, bàn tay hắn bấu víu vào mặt đất đẫm nước. Những con gà lôi bay tán loạn trên đầu Gabriel.
Gabriel bình tĩnh hỏi lại. “Cô gái của tao đâu?”.
“Cô ta chết rồi!”.
Một tiếng súng nữa vang lên. Một tiếng kêu la nữa.
“Cô gái của tao đâu, Ishaq?”.
“Allhu Akbar!”
“Pằng”
“Elizabeth đâu?”
Pằng.
“Cho tao biết cô ấy ở đâu, Ishaq”.
Anh chỉnh súng chuẩn bị bắn nữa. Lần này, một bàn tay giơ lên và Ishaq, giữa những tiếng rên la đau đớn, bắt đầu bật ra những thông tin. Gabriel nghe như thể những viên đá đang tuôn ra khỏi miệng hắn. Số 17 đường Amber. Hai kẻ tử vì đạo. tu viện Westminster. 10 giờ. Thượng đế thật tuyệt vời.