Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 59

Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 59

Tu viện Westmimster

Ngày đăng
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 59480 lượt xem

Chín giờ 45 phút ngày Giáng sinh
Những ngọn tháp Gothic của tu viện Westminster – nhà thờ quốc gia của nước Anh, là noiw diễn ra nghi lễ đăng quang của hoàng gia kể từ thời William đại đế và là nơi an táng những vị vua, nghị sĩ và thi sĩ của Anh quốc – Lấp lánh trong ánh nắng mùa đông mát lạnh. Khoảng thời gian có nắng do những chuyên gia dự báo từ buổi sáng hôm trước đã thành hiẹn thực.
Gabriel không thắc mắc đó là điềm xấu hay tốt. Anh hài lòng khi tận hưởng được sự ấm áp rực rỡ của mặt trời trên đôi má sưng phồng của mình. Anh ngồi trên một chiếc ghế dài tại toà nhà Quốc hội, mặc bộ quần áo và đeo cặp kính râm mượn được, cặp kính ôm vòng lấy đôi mắt để che đi sự tơi tả của nó. Các bác sĩ của Đại sứ quán đã tiêm cho anh đủ để làm giảm đau cho những vết thương. Dù vậy, anh vẫn phải dựa người vào Mikhail để lấy sức. Chiếc ao khoác da của người đàn ông trẻ tuổi này vẫn còn đẫm nước sau một đêm đuổi theo Gabriel khắp Essex bằng xe máy. Bàn tay phải của Mikhail đang gõ theo một điệu lo âu lên chiếc quần jeans xanh đa bạc màu.
“Dừng lại đi”, Gabriel nói. “Anh làm tôi nhức đầu quá”.
Mikhail dừng một lúc rồi lại làm tiếp. Gabriel nhìn về phía khoảng sân hình tam giác ở phía bắc tu viện. Adrian Carter đang đứng dưới một cái cây cành lá trơ trọi dọc theo đường Victoria, mặc bộ ushanka mà ông đã mặc trong những khu vườn Tivoli ở Copenhagen. Người đứng cạnh ông, đội chiếc mũ chóp trên đầu, đeo kính đen, và tai nghe có dây; chính là Robert Halton. Cạnh Halton là Sarah Bancrroft, trước đây làm việc ở bảo tàng Philips ở Washington DC và gần đây làm việc cho cơ quan tình báo trung ương, hiện là người đủ sức thực hiện mọi công tác mật. Trong số những người hiện diện tại đây, chỉ có Sarah thực sự cảm nhận được tình hình nghiêm trọng sắp xảy ra. Gabriel tự hỏi. Cô ta sẽ theo dõi chứ? Hay lần này cô sẽ nhân cơ hội để tìm con đường khác?
Anh liếc quanh những con phố đầy nắng của Westminster. Eli Lavon và Dina Sarid đang lang thang trên phố Great George, còn Yaakov và Ross đang nói chuyện phiếm với thiếu ta Rimona Stern bên ngoài toà nhà quốc hội, Mordeai thì đang đứng trong bóng của chiếc đồng hồ Big Ben với quyển sách hướng dẫn du lịch trong tay. Graham Seymour đang ngồi trong chiếc xe chỉ huy trông như một chiếc xe bình thường ở phía kia của con phố Victoria ở cổng Storey, cùng với cảnh sát trưởng thành phố và sếp của SO19, ban đặc nhiệm. Hai mươi tay súng giỏi nhất của SO 19 được triệu tập và hiện đang tản ra quanh tu viện cùng những con phố xung quanh Westminster. Gabriel có thể nghe được những đoạn liên lạc của họ trong tai mình, nhưng anh chỉ có thể hiểu được phân nửa. Điều quan trọng đối với Gabriel không phải là anh biết được đặc điểm nhận diện của họ, điều quan trọng chính là họ phải nhận diện được anh.
“Có nghiêm trọng lắm không?”, Mikhail hỏi. “Ý tôi là những vụ tra tấn”.
“Giải trí thôi”, Gabriel nói cho qua chuyện. Anh không còn tâm trạng nào khơi gợi lại chuyện của đêm trước. “Không là gì so với những gì Ibrahim đã chịu đựng trong bàn tay mật vụ Ai Cập cả”.
“Anh có cảm thấy thoải mái hơn khi bắn hắn như thế?”.
“Ý cậu là Ishaq hả?”.
Người đàn ông trẻ hơn gật đầu.
“Không đâu Mikhail, không thoải mái. Nhưng khi đó cũng không tệ lắm”. Gabriel giưo tay chỉ về hướng cổng Bắc của tu viện. “Hãy nhìn những người đó. Nhiều người sẽ chết nhanh chóng nếu tôi không hành động thoe cách chúng ta từng làm”.
“Nếu không trúng mục tiêu, họ vẫn có thể chết”. Mikhail nhìn Gabriel. “Ngeh có vẻ như anh đang cố tự thuyết phục rằng mình có đạo đức khi tra tấn hắn”.
“Tôi cho là như thế. Tôi đã vượt giới hạn. Nhưng tất cả chúng ta đều đã vượt giới hạn. người Mỹ cũng vượt giới hạn sau ngày 11/9, giờ họ đang cố tìm đường quay lại. Không may là những tên khủng bố - thế hệ sắp nổi dạy từ những chiến trường ở Irắc sẽ có khuynh hướng bạo lực và manh động hơn những kẻ xuất thân từ Afghanistan”.
“Ta đã chống lại chúng và giờ thì bọn khủng bố lại kết tội ta là những tên khủng bố thực sự”.
“Vu cáo chính là thói quen của chúng, Mikhail. Phải quen với chuyện đó”.
Gabriel nghe một tiếng cắc trong máy nghe đeo tai. Nah nhìn về hướng cổng tu viện nhìn thấy những chiếc cửa khổng lồ đang mở ra chầm chậm. Graham Seymuor đã sắp xếp cho nhân viên của tu viện tiếp những người cầu nguyện Giáng sinh sớm hơn thường lệ, một phương án đơn giản làm giảm mạnh số người bị nạn nếu xảy ra bạo động. Gabriel chỉ hy vọng những tên tử vì đạo không nhận ra sự thay đổi này và không nghĩ rằng chúng đang bước vào một cái bẫy.
“Tôi đang ở đâu?”, Gabriel hỏi.
“Anh đang nói về những loại vũ khí bí mật cơ mà”.
“Đêm qua ấy, Mikhail. Tôi đã ở đâu tối qua vậy?”
“Harwich”.
“Tôi đã luôn luôn muốn đi thăm Harwich”, Gabriel nói. “Thế Chiara nhìn thấy bao nhiêu phần trăm?”
“Chỉ lúc cuối, khi họ đưa anh vào xe”, Mikhail đặt một tay lên vai Gabriel. “Tôi ước gì anh để tôi bắn cái thằng chết tiệt đó cho anh”.
“Thôi nào, Mikhail. Giáng sinh mà”.
“Không phải dành cho chúng ta đâu”, Mikhail nói. “Tôi chỉ hy vọng Ishaq khong nói dối”.
“Hắn không nói dối đâu”, Gabriel nói.
“Thế nếu chúng đưa cô ấy đến chỗ nào khác thì sao?”.
“Chúng không làm thế đâu. Cậu có thuốc lá không?”.
Mikhail sờ nhẹ túi trái của áo khoác.
“Còn bật lửa của cậu?”, Gabriel hỏi.
“Tôi có mọi thứ. Chỉ không có Elizabeth thôi”.
“Cô ấy đang đến đấy”, Gabriel nói. “Sẽ xong nhan thôi”.
Chiếc ô tô hiệu Ford Fiesta màu xám nhạt và trông cũng đẹp. Abel, người có đôi mắt xanh, đang lái xe, còn Cain ngồi bên cạnh cô ở ghế sau. Không còn đeo khăn trùm đầu, cô nhìn thấy mặt chúng lần đầu tiên và sững sờ vì chúng còn trẻ quá. Chúng mặc áo khoác dày, cạo râu nhẵn nhụi, có mùi nước hoa gỗ giáng hương. Cain đang nắm chặt cánh tay cô bắng tay trái, còn tay phải hắn cầm súng. Elizabeth cố gắng không nhìn vào khẩu súng hay thậm chí nghĩ đến nó. Thay vào đó, cô lặng thinh nhìn ra cửa sổ. Cô đã ra ngoài được hai tuần; hai tuần kể từ khi gặp một người khác ngoài Abel và Cain cùng những tên đồng loã đeo mặt nạ; hai tuần kể từ khi cô nhìn thấy ánh mặt trời hay ý thức được thời gian. Cánh cửa sổ chính là chiếc cổng đến hiện thực của cô. Cain và Abel đến từ thế giới của những kẻ bị nguyền rủa, cô nghĩ. Bên kia của ô kính chính là miền đất sống của cô.
Trong vòng vài phút, mọi thứ xung quanh cô thật xa lạ. Đường vào trạm xe điện ngầm trung tâm Camden vừa vụt qua, từ đó cô có thể biết mình đang ở phía Nam Luân Đôn. Mặc dù thời tiết dễ chịu nhưng đường phố vắng lặng đến kỳ lạ. Trên đường Tottenham Court, cô nhìn thấy những vòng hoa ngày lễ Giáng sinh.
Họ băng qua phố Oxford đi xuống ngã tư đường Charing đến quãng trường Trafalgar, sau đó đi dọc đường Whitehall đến Westminster. Khi rẽ vào đường Victoria, Elizabeth nhìn thấy một đám đông tụ tập bên dưới Tháp Bắc của tu viện. Đứng bên dưới một cái cây trơ trụi lá, cạnh một người đàn ông có dáng điệu mệt mỏi đội nón ushanka là một người có vẻ ngoài ắt nổi bật, cao to, đội mũ phớt, rất giống cha cô. Tất nhiên đó không phải là cha cô. Người cha sinh ở Colorado sẽ không bao giờ để mình bị bắt gặp với chiếc mũ như thế.
Một lúc sau, chúng rẽ lên phố Abbey Orchard. Abel ép vào một chỗ đỗ không hợp lệ rồi tắt máy. Cain nhét cây súng vào túi áo khoác rồi nắm chặt lấy tay cô.
“Chúng ta sẽ đi bộ một chút”, hắn nói. “Lát nữa cô sẽ được thả. Hãy ra khỏi xe chậm thôi, để cả hai tau vào túi áo đi mưa. Chúng tôi sẽ dắt cô đến nơi cô muốn đi. Phải cẩn thận đừng nói lời nào. Nếu không làm những gì chúng tôi bảo, tôi sẽ bắn vào tim cô. Cô hiểu không?”.
“Hiểu”, cô bình itnhx đáp.
Cain vươn người qua Elizabeth Halton, mở cửa cho cô. Cô rút chân ra khỏi xe bước lên phố, bước đi đầu tiên dẫn đến tự do của cô.
Kim đồng hồ Big Ben chỉ 9 giờ 59 phút thì tai nghe của Gabriel có tiếng nói. Giọng của Adrian Carter.
“Phố Victoria”, Carter bình tĩnh nói. “Cô ấy sẽ băng qua cổng Storey vào khu Sanctuary. Cô ấy đang đội bộ tóc giả màu vàng và mặc chiếc áo mưa sẫm màu”.
“CÒn những tên tử vì đạo?”.
“Mỗi tên nắm một cánh tay”.
“Halton vừa kết án tử hai tên đó, Adrian. Ông ấy có chắc không?”.
“Chắn chứ”.
“Đưa ông ấy ra khỏi đấy. Ngay bay giờ”.
Carter nắm lấy cùi chỏ Robert Halton dẫn ông đến đường Great George, Sarah theo sau cách hai bước chân. Gabriel và Mikhail đứng lên cùng lúc rồi bắt đầu bước đi. Sarah đang tho dõi họ. Nhìn chỗ khác đi, anh nghĩ. Cứ đi rồi nhìn chỗ khác.
Họ dừng vài giây ở góc quảng trường Quốc hội để cho chiếc xe buýt Luân Đôn đi qua, sau đó nhanh chóng băng qua đường vào khu đất của tu viện Westminster. Mikhail bước đi bên trái Gabriel, hơi thở gấp gáp, bước chân cứng rắn và dứt khoát, như một bản sao của Gabriel. Khẩu Beretta của Gabriel đoe bên hông trái còn cái đuôi súng đang ấn vào chiếc xương sườn bị gãy rất đau. Anh chỉ có nửa giây. Nửa giây để rút súng ra khỏi hông rồi vào vị trí nhả đạn. Khi còn trẻ, giống như Mikhail, anh có thể làm điều đó trong khoảng thời gian đủ để người ta vỗ tay mà thôi. Còn bây giờ? Anh tiếp tụ bước đi.
Họ đi qua những chiếc bóng mảnh khảnh bên dưới những tán cây nơi Carter và Halton đã đứng vài giây trước đó. Khi họ bước ra vùng ánh sáng mặt trời, họ nhìn thayá Elizabeth và những kẻ hộ tống lần đầu tiên, cố ý di chuyển dọc theo lối đi bộ sát với cổng Bắc của tu viện. Ánh mắt cô bị giấu dưới một cặp kính mát to như của ngôi sai điện ảnh và tay đút vào túi áo khoác. Một tên tử vì đạo đang nắm tay cô. Những bàn tay rảnh rang còn lại của chúng đút vào những chiếc túi hướng ra ngoài trên những chiếc áo khoác dày cộm.
“Chúng đặt tay lên bộ phân kích nổ đấy, Mikhail. Cậu thấy không?”.
“Thấy rồi”.
“Cậu có thấy những người đi phía sau chúng không? Cậu không được bắn trượt đấy”.
“Không đâu”.
“Cậu có thuốc lá không?”.
“Có sẵn đây”.
“Cứ tiếp tục đi đi”.
Hai trăm người cầu nguyện vẫn đứng bên ngoài Tháp Bắc, kiên nhẫn chờ đoiwj để được vào trong. Gabriel đặt tay lên khuỷu tay của Mikhail rồi thúc anh đi theo rìa của đám đông, vào lối đi bộ cắt ngang. Elizabeth và những tên khủng bố đang ở ngay trước mặt họ, chỉ cách 40 thước Anh. Anh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Một giây thôi, Gabriel nghĩ. Một giây.
Ngón tay của Cain luồn vào cánh tay cô và bàn tay hắn đang run lên vì sợ. Cô tự hỏi tại sao chúng quyết định thả cô ở một nơi đông gnười như tu viện Westminster. Sau đó Cain làu bàu điều gì đó với Abel bằng tiếng Arập làm cô cảm thấy dường như có một tảng đá đã đè lên tim cô, và Elizabeth nhận ra mình được mang đến chỗ này không phả để được trả tự do, mà là bị hành hình.
Cô liếc mắt qua từng tên khủng bố. Những chiếc áo khoác dày cộm, ánh mắt chết người của chúng, những bàn tay run rẩy… cô nghĩ, chúng cũng sắp chết. Chúng là những tên tử vì đạo đeo đầy bom tự sát. Trong vài giây nữa, cô cũng sẽ tử vì đạo.
Cô nhìn về phía đám đông tụ tập bên ngoài Tháp Bắc của tu viện Westminster. Họ là những mục tiêu thực sự. Elizabeth đã bị bắt cóc trong một vụ tắm máu và có vẻ như chúng định hành hình cô trong một vụ tắm máu nữa. Cô không thể cho phép có thêm nhiều máu của những người vô tôi phải đổ xuống vì cô. Cô phải làm một việc gì đấy để cứu càng nhiều mạng sống càng tốt.
“Nhìn xuống”, Cain quát.
Không, Elizabeth nghĩ. Tao sẽ không nhìn xuống. Tao sẽ không khuất phục.
Rồi cô nhìn thấy anh ấy…
Một người đàn ông góc cạnh có chieuè cao trung bình đeo kính mát vòng quanh mắt và tóc ở hai bên thái dương đã bạc màu. Người đàn ông đang bước đi dọc theo rìa của đám đông cùng với một người đàn ông trẻ hơn, hơi xanh xao, bên cạnh. Đó cũng chính là người đã cứu cô ở công viên Hyde Park – cô tin chắc thế. Và anh ta sẽ cứu cô lần nữa.
Tuy nhiên, làm sao anh ta có thể làm được chứ?
Cain và Abel đặt tay vào túi. Chỉ một khoảnh khắc thôi là chúng sẽ kích nổ. Đó chính là khoảnh khắc Elizabeth phải cướp từ những tên khủng bố và đưa cho hai người đàn ông đang tiến về phía cô – hai người giờ đã đứng lại và châm điếu thuốc lá. Mình sẽ không khuất phục, cô nghĩ. Sau đó cô móc ngón chân cái của bàn chân trái vào gót chân phải. Cô ngã xuống vỉa hè.
Cain chụp lấy cô, một hành động phản xạ tốt bụng đáng giá bằng cả mạng sống của hắn. Khi đứng thẳng lại, cô nhìn thấy hai người đàn ông rút súng ra như hai ánh sét chớp lên rồi bắt đầu nhả đạn. Khuôn mặt của Cain biến mất sau khi tung toé máu và đầu óc vương vãi, còn đôi mắt xanh của Abel đồng thời nổ tung trong loạt đạn của họ. Những người đàn ông cầm súng đi nhanh như chớp qua chỗ cô, súng trong bàn tay vươn hết cỡ, dường như họ đang đuổi theo những viên đạn do chính mình bắn ra. Cain ngã xuống đất đầu tiên, người đàn ông có thái dương màu tro nhảy lên ngực hắn bắn thêm nhiều phát vào tim hắn, giống như anh đang tìm cách bắn cho hắn chui tọt xuống đất. Sau đó, anh kéo mạnh bàn tay của Cain ra khỏi túi áo khoác rồi la lớn yêu cầu Elizabeth chạy đi xa. Là người tù nhân gương mẫu cho đến cùng, cô chạy nhanh qua sân của tu viện về phía đường Victoria, nơi người đàn ông trông nổi bật với chiếc mũ phớt thình lình xuất hiện mở rộng vòng tay đón cô. Cô gục đầu vào ngực ông khóc nức nở. “Không sao đâu con, Elizabeth”, Robert Halton nói. “Cha đã có con rồi. Con an toàn rồi, con yêu của cha”.

Chương trước Chương sau