Khỉ và hổ - Chương 03

Khỉ và hổ - Chương 03

Khỉ và hổ
Chương 03

Ngày đăng
Tổng cộng 11 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 11728 lượt xem

T
ên to lớn đang cố giữ cô em gái mình giờ thả cô ra. Hắn quay lại và hỏi hổn hển:
'Mày nói năm miếng bạc ? "
"Đó là một vấn đề rất riêng tư, chỉ giữa ngươi và ta."
Giang Kiều đưa một dấu hiệu cho Chương thả Tào Can ra. Người đàn ông gầy bảo tên côn đồ cao lớn vào một góc và nói với hắn bằng một giọng thì thầm:
"Ta không quan tâm tới thân thể em gái ngươi. Đây là ông chủ của ta đã sai ta đến! '
Giang Kiều trông trở nên nhợt nhạt.
'Có phải tên Thợ làm bánh muốn năm miếng bạc? Trời ơi, hắn điên rồi à? Làm thế nào. . .? '
"Ta không biết bất kỳ Thợ làm bánh nào hết, 'Tào Can nói cáu kỉnh. "Ông chủ của ta là một địa chủ lớn, một kẻ háo sắc giàu có luôn trả hậu hĩnh cho trò giải trí nho nhỏ của mình. Ông ta giờ đã chán với tất cả những thiếu nữ trinh trắng dễ thương ở khu phố Rặng Liễu rồi. Ông ta bỗng muốn họ phải gợi cảm và hoang dã hơn nhưng phải được việc. Ta là kẻ dắt gái cho ông ta. Ông ta đã nghe nói về em gái ngươi, và ông đã sai ta đến đưa cho ngươi năm miếng bạc để mang cô ta tới nơi hẹn hò một vài ngày. "
Giang Kiều lắng nghe với sự kinh ngạc ngày càng tăng. Bây giờ hắn ta kêu lên:
'Mày có điên không? Chẳng có con đàn bà nào trong cái thế giới rộng lớn này nhận một thứ gì đó để bán nhiều lần cả! " Hắn suy nghĩ một lúc, nhăn trán một chút. Đột nhiên hắn thốt lên: " Đề nghị đó của mày thật bốc mùi, người anh em! Tao muốn em gái tao được giữ nguyên vẹn. Tao đang định dùng nó kinh doanh, mày có thấy không? Như vậy nó có thể cho tao một thu nhập thường xuyên. "
Tào Can nhún vai.
'Thôi được rồi. Có vài cô gái lang thang khác sẵn sàng đánh đổi. Hãy trả lại ta năm mươi đồng, và ta sẽ biến ngay.'
'Này này, đừng vội thế!' Tên cao lớn xoa xoa mặt. 'Năm mảnh bạc! Điều đó có nghĩa là được sống sung túc ít nhất một năm, mà không cần làm một tí công việc nào cả! Chà, dù sao thì sẽ không có vấn đề gì lắm khi con bé có đôi chút hoang dại để người ta có thể lợi dụng được. Nó có thể chịu đựng rất tốt, và có thể nó sẽ gầy đi chút ít. Được rồi, sẽ có một thỏa thuận! Nhưng tôi và Chương sẽ nhìn con bé đi. Tôi muốn biết nơi con bé đến và người nó sẽ ở cùng.'
'Để mà ngươi có thể tống tiền ông chủ ta sau đó hả? Vậy không có gì để nói hết! '
'Ông đang nói dối! Ông là thằng thu mua gái cho nhà thổ, con chuột bẩn thỉu!'
'Thôi được, hãy đi cùng ta và tự nhìn xem. Nhưng đừng có mà đổ lỗi cho ta nếu ông chủ của ta nổi giận và cho người của ông ta đánh ngươi. Trả ta hai mươi đồng, đó là tiền môi giới của ta.'
Sau khi cò kè giá cả, họ đồng ý với giá mười đồng bạc. Giang Kiều trả lại Tào Can năm mươi đồng, và thêm mười đồng nữa. Người đàn ông gầy đặt những đồng tiền vào ống tay áo với nụ cười thỏa mãn, vì giờ anh ta đã hoàn lại được số tiền anh phải trả cho tên cầm đầu nhóm ăn mày.
'Ông chủ của ông này muốn mời chúng ta uống trà' Giang Kiều bảo Chương và em gái hắn. 'Hãy tới chỗ ông ta và nghe những gì ông ta nói.'
Họ vào thị trấn bằng đường chính, nhưng sau đó Tào Can đã đưa họ vào một mê cung những con hẻm hẹp sau những bức tường xám của Tòa án. Khi anh mở cánh cửa sắt nhỏ bằng cái chìa lấy ra từ ống tay áo, Giang Kiều kêu lên, vẻ ấn tượng :
'Ông chủ của ông chắc đang lăn trên tiền trong đó! Đúng là gia sản to lớn!'
'Rất lớn,' Tào Can đồng ý. 'Và đây chỉ là cửa phụ đằng sau thôi. Ngươi nên thấy cổng chính!' Nói xong, anh dẫn họ vào một hành lang dài. Anh cẩn thận khóa lại cánh cửa và nói: 'Hãy đợi ở đây trong khi ta đi thông báo cho ông chủ!'
Anh biến mất ở khúc quanh.
Sau một lúc cô gái than:
'Tôi không thích không khí nơi này. Có thể đây là một cái bẫy!'
Sau đó đội trưởng và sáu người lính trang bị vũ khí đi tới vòng qua khúc quanh. Chương nguyền rủa và sờ tìm con dao của mình.
'Hãy tấn công chúng ta đi! 'Đội trưởng bảo hắn với một nụ cười, nâng cao thanh kiếm lên. "Sau đó chúng ta sẽ được một món tiền thưởng cho vết cắt của ngươi!
"Vứt nó đi, Chương! 'gã to lớn nói với bạn của mình vẻ chát ghét. 'Những thằng khốn này là những kẻ giết người chuyên nghiệp. Chúng nó được trả tiền cho việc giết những kẻ nghèo hèn đấy! '

Cô gái cố qua mặt đội trưởng, nhưng anh ta túm được cô và cô cũng sớm bị bắt lại. Họ được đưa tới nhà tù trong tòa nhà liền kề.
Sau khi Tào Can chạy đến chòi canh và bảo đội trưởng đến bắt hai kẻ lang thang và cô gái điếm đang chờ gần cửa sau, anh đi thẳng vào công đường và hỏi thư ký trưởng nơi anh có thể tìm thấy quan tòa Địch.
'Ngài ở văn phòng của mình, thưa ông Tào. Vì lúa trưa ngài đã thẩm vấn một số người ở đó. Ngay khi ngài cho họ đi, cậu chủ Lang, con trai của chủ tiệm cầm đồ, đã đến và yêu cầu được gặp quan tòa. Ngài vẫn chưa ra ngoài. "
' Cậu chủ trẻ đó đang làm gì ở đây? Anh ta không có trong danh sách những người quan tòa muốn thẩm vấn. "
"Tôi nghĩ anh ấy đến để tìm hiểu tại sao cha mình bị bắt. Có lẽ ông quan tâm , nhưng trước khi đi vào trong, anh ta đã hỏi lính canh tại cửa mọi câu hỏi về xác chết được tìm thấy sáng nay tại túp lều trong rừng. Anh có thể nói với quan tòa. "
"Cảm ơn, tôi sẽ làm thế. Những lính canh không có nghĩa vụ để lộ thông tin! '
Người thư ký già nhún vai.
"Họ đều biết trẻ cậu chủ Lang, thưa ngài. Họ thường đến đó vào cuối tháng để cầm một cái gì đó hoặc việc khác, và cậu chủ Lang luôn luôn tạo cho họ một thỏa thuận hợp lí. Bên cạnh đó, vì toàn bộ nhân viên đã nhìn thấy cái xác, nó không còn là bí mật nữa. '
Tào Can gật đầu và bước vào văn phòng quan tòa Địch.
Quan tòa đang ngồi sau bàn làm việc, giờ mặc một chiếc áo mỏng thoải mái bằng bông màu xám, và có một chiếc mũ màu đen vuông trên đầu. Trước bàn làm việc một thanh niên dáng người cân đối khoảng hai mươi lăm, mặc một chiếc áo dài màu nâu gọn gàng và đội một chiếc mũ vuông màu đen. Anh có một khuôn mặt đẹp trai nhưng khá dè dặt.
"Ngồi đi! 'quan tòa Địch nói Tào Can. "Đây là con trai cả của ông Lang. Anh ta rất lo lắng về vụ bắt giữ cha mình. Ta vừa giải thích cho anh rằng ta nghi ngờ cha anh đã tham gia vào vụ sát hại một kẻ lang thang già, và rằng ta sẽ xử vụ án tại phiên tối nay của tòa án. Đó là tất cả những gì ta có thể nói, cậu chủ Lang. Ta phải chấm dứt cuộc nói chuyện của chúng ta bây giờ, ta có vấn đề khẩn cấp cần bàn với phụ tá của ta ở đây. "
"Cha tôi có thể không phạm tội giết người đêm qua, thưa ngài, " người thanh niên lặng lẽ nói.
Quan tòa Địch nhướng mày.
'Tại sao?'
'Vì lý do đơn giản là cha tôi đã say túy lúy, thưa ngài. Chính tôi mở cửa khi ông Vương đưa ông vào. Cha tôi đã ngất đi, và con trai của ông Vương đã mang ông vào bên trong. "
"Được rồi, cậu chủ Lang. Ta sẽ lưu ý điều này trong đầu. "
Cậu chủ Lang không hề có cử chỉ gì là sẽ rút lui cả . Anh ta hắng giọng và tiếp tục, lúc này thận trọng hơn:
"Tôi nghĩ tôi đã thấy những kẻ giết người, thưa ngài."
Quan tòa Địch nghiêng người về trước ghế.
"Ta muốn nghe báo cáo đầy đủ về điều đó! "Ông nói gay gắt.
"Vâng, thưa ngài, có tin đồn rằng xác chết của một kẻ lang thang đã được tìm thấy sáng nay tại một túp lều bỏ hoang trong rừng, lưng chừng dốc. Tôi có thể hỏi nó là chính xác chứ ạ?" Khi quan tòa gật đầu, anh tiếp tục: "Đêm qua trăng sáng rất đẹp trên bầu trời và có làn gió buổi tối mát mẻ, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi dạo một chút. Tôi đi vào lối đi phía sau nhà chúng tôi dẫn xuống rừng. Sau khi qua khúc vòng thứ hai, tôi nhìn thấy hai người khá xa đi trước tôi. Tôi không thể nhìn thấy rõ họ nhưng một người trông rất cao lớn, và ông ta mang theo một túi nặng trên vai. Người kia nhỏ, và mảnh mai hơn. Vì các loại người rắc rối thường hay lui tới khu rừng vào ban đêm, tôi quyết định kết thúc cuộc đi dạo của tôi, và trở về nhà. Khi tôi nghe tin đồn về kẻ lang thang đã chết, chợt một ý xuất hiện trong đầu tôi rằng túi nặng người cao lớn đã mang rất có thể là xác chết. "
Tào Can cố gắng bắt mắt với quan tòa Địch, vì các mô tả của Lang đúng như Giang Kiều và em gái. Nhưng quan tòa đang nhìn chăm chú vào người khách của ông. Đột nhiên, ông nói:
"Điều này có nghĩa là ta có thể thả cha anh ngay, và bắt anh vì tình nghi anh thay cho ông ấy! Vì anh vừa chứng minh nghi ngờ rằng trong khi cha anh không thể phạm tội giết người, bản thân anh lại có mọi cơ hội! '
Người thanh niên nhìn sững sờ vào quan tòa.
"Tôi không làm điều đó!" anh ta thốt lên. "Tôi có thể chứng minh điều đó! Tôi có một nhân chứng. . ".
"Đúng như ta nghĩ! Anh đã không ở một mình. Một người đàn ông trẻ như anh không thể đi ra ngoài đi dạo một mình trong rừng vào ban đêm. Chỉ khi nào anh đến độ tuổi trưởng thành hơn, khi anh phát hiện ra điều thú vị của việc đó. Nói đi, cô gái đó là ai? "
'Đầy tớ gái của mẹ tôi,' người thanh niên trả lời với một khuôn mặt đỏ bừng. "Chúng tôi không thể gặp nhau nhiều trong nhà, tất nhiên. Vì vậy, chúng tôi luôn gặp nhau trong túp lều, dưới dốc. Cô ấy có thể khẳng định lời khai của tôi rằng chúng tôi đã đi vào rừng với nhau, nhưng cô ấy không thể cho biết thêm thông tin về những người tôi đã nhìn thấy, bởi vì tôi đã đi trước và cô ấy không nhìn thấy chúng. "Nhìn quan tòa xấu hổ, anh nói thêm:
"Chúng tôi dự định kết hôn, thưa ngài. Nhưng nếu cha tôi biết chúng tôi . . ".
'Được rồi. Hãy tới khu văn phòng, và để viên thư kí cao cấp ghi lại lời khai của anh. Ta sẽ chỉ dùng nó khi thực sự cần thiết. Anh có thể đi!'
Khi cậu chủ sắp cúi chào lui ra, Tào Can hỏi:
'Có thể dáng người nhỏ hơn là một cô gái?'
Cậu chủ Lang gãi đầu.
'Chà, tôi không thể thấy rõ lắm, ngài biết đấy. Bây giờ ngài hỏi tôi như thế, tuy nhiên . . . Vâng, nó có thể là một người phụ nữ, tôi nghĩ vậy.'
Ngay khi cậu chủ Lang vừa đi khỏi, Tào Can bắt đầu sôi nổi:
'Mọi thứ đã sáng tỏ, thưa đại nhân ! Tôi . . .'
Quan tòa Địch giơ tay lên.
'Chờ chút, Tào Can. Chúng ta phải xử lý vụ án phức tạp này có phương pháp. Đầu tiên ta sẽ cho anh biết kết quả việc kiểm tra của ta. Đầu tiên, tên nhân viên của Lang là một thằng kinh tởm. Cuộc thẩm vấn chặt chẽ đã chứng minh rằng, sau khi hắn ta nhìn thấy cô gái đặt chiếc nhẫn lên quầy, Lang bảo hắn biến đi . Các khách hàng khác đến giữa họ, và sau đó, hắn chỉ nhìn thấy cô gái giật lấy chiếc nhẫn và đi ra ngoài. Những lời thì thầm mà hắn bịa ra, nhằm chứng tỏ ông chủ của hắn là một tên dâm đãng. Và khi bảo ông chủ của mình phạm tội trốn thuế, hắn chỉ có thể trích dẫn những tin đồn mơ hồ. Ta nghĩ lời nhắc nhở là một sự vu khống, và gửi thư cho ông thủ quỹ. Ông đã nói với ta rằng ông Lang là một người đàn ông rất giàu có thích làm việc đúng pháp luật. Ông ta vẫn thích một chút gian trá, và phải có cái nhìn tỉnh táo khi làm ăn với ông ta, nhưng ông ta luôn cẩn thận để giữ đúng luật. Tuy nhiên ông ta thường xuyên đi chơi, dành nhiều thời gian ở thị trấn Chương Bình bên cạnh; và dĩ nhiên người thủ quỹ không biết gì về những hoạt động của ông ta ở đó. Thứ hai, Lang thực sự đã uống rượu say với ông bạn thợ kim hoàn. Thứ ba, đội trưởng đã tìm thấy hai tên lưu manh đã chế giễu Lang. Chúng nói đây rõ ràng là lần đầu tiên Lang nhìn thấy gã lang thang già, và không có cô gái nào được đề cập đến trong cuộc tranh cãi của họ cả. Lang đã đẩy ông già, nhưng ông ta lại đứng dậy được sau khi Lang đã được khiêng đi bằng kiệu. Ông ta đã đứng đó chửi rủa Lang là một tên ác bá thối tha, rồi ông ta bỏ đi. Cuối cùng, những tên lưu manh kia đưa ra một nhận xét đầy nghi ngờ. Chúng nói lão già không nói năng giống như những kẻ lang thang, ông ta nói năng như một quý ông vậy. Ta đã định hỏi Vương liệu ông Lang có thực sự say khướt khi ông ta về nhà không, nhưng sau những gì con trai ông ta đã vừa nói với chúng ta, điều đó không cần thiết nữa.'
Quan tòa uống cạn chén trà, rồi nói thêm: 'Hãy nói cho ta biết làm thế nào để xuống thị trấn! '
'Tôi phải nói với ngài điều này trước đã, thưa đại nhân, cậu chủ Lang đã hỏi những người lính canh cặn kẽ về việc phát hiện ra xác chết trong túp lều, ngay trước khi gặp ngài. Tuy nhiên, điều đó bây giờ dường như không quan trọng nữa, vì tôi có bằng chứng rằng anh ta đã dựng nên câu chuyện về hai người mà anh ta nhìn thấy trong rừng.'
Quan tòa Địch gật đầu.
‘Ta không nghĩ anh ta đang nói dối. Ta có ấn tượng anh ta là người rất trung thực. Tốt hơn nhiều so với cha anh ta !'
'Những người mà anh ta nhìn thấy chắc chắn là Giang Kiều và em gái hắn ta – một cô gái khá trẻ trung, xinh đẹp. Tên thủ lĩnh ăn mày đã chỉ tôi tới nhà trọ nơi chúng đang ở tạm, cùng với một tên xấu xí tên là Chương. Có một người thứ tư, nhưng ông ta đã bỏ đi. Tôi nghe Giang Kiều la mắng em gái hắn vì làm hỏng chuyện gì đó như là "ngoại tình với lão Trần", và vì đã không lấy được chiếc nhẫn ngọc lục bảo của ông ấy. Rõ ràng lão Trần là kẻ lang thanh già của chúng ta. Cả ba đều từ nơi khác đến, nhưng chúng biết một tên đại ca gọi là “Thợ làm bánh” ở đây. Tôi đã cho nhốt chúng vào ngục, cả ba người.'
'Tốt lắm! ' Quan tòa Địch kêu lên. 'Anh bắt chúng kiểu gì mà nhanh vậy?'
'Ồ', Tào Can trả lời mơ hồ, 'Tôi nói với chúng có thể kiếm được tiền dễ dàng ở đây, và chúng vui vẻ đến cùng tôi. Như giả thiết của tôi về ông Lang, thưa đại nhân, ngài đã hoàn toàn đúng khi gọi ông ta đến sớm! Lang không liên quan đến vụ giết người. Đó hoàn toàn là do ngẫu nhiên bọn lưu manh đi qua con đường đó hai lần. Đầu tiên khi cô gái muốn kiểm tra chiếc nhẫn, và lần thứ hai khi tên lang thang già tức giận vẻ hống hách của Lang khi đối phó với bọn lưu manh.'
Quan tòa không nói gì. Ông trầm ngâm vuốt râu. Bỗng ông nói:
'Ta không thích sự trùng hợp, Tào Can. Ta thừa nhận chúng đã xảy ra như thế. Nhưng ta luôn bắt đầu bằng việc không tin chúng ngay. Theo đó, anh nói rằng Giang Kiều đã nhắc tới một tên đại ca gọi là “Thợ làm bánh”. Trước khi ta thẩm vấn hắn, ta muốn anh hỏi đội trưởng của chúng ta xem anh ta có biết gì về người đàn ông đó không.'
Khi Tào Can đi rồi, quan tòa tự rót một chén trà khác từ rổ đựng ấm trà trên bàn. Ông vu vơ tự hỏi làm sao phụ tá của mình lại đưa được những ba kẻ lưu manh đến tòa án. "Anh ta nói khá mập mờ khi mình hỏi anh ta," ông tự nói với một nụ cười châm biếm. "Có lẽ anh ta lại đóng giả một người đáng tin cậy nữa- việc kiếm tiền cũ của anh ta! Chà, miễn là nó có lý do chính đáng. . ".
Tào Can trở lại.
" Đội trưởng biết 'Thợ làm bánh' khá rõ , thưa ngài. Nhưng hắn ta không ở thành phố này. Tên vô lại đó là một ông chủ khét tiếng ở huyện lân cận chúng ta, Chương Bình. Có nghĩa là Giang Kiều cũng từ đó đến '..
'Và người bạn của chúng ta, ông Lang thường xuyên ở lại đó, "quan tòa nói chậm rãi. "Chúng ta đang nhận được hơi quá nhiều sự trùng hợp so với sở thích của ta, Tào Can! Chà, ta sẽ thẩm vấn những người này riêng, bắt đầu là Giang Kiều. Bảo đội trưởng đưa hắn ta đến nhà xác-tất nhiên không cần chỉ cho hắn cái xác chết. Ta sẽ đến đó ngay."
Khi Quan tòa Địch vào trong ông nhìn thấy hình dáng cao lớn của Giang Kiều giữa hai người lính, trước cái bàn đặt xác chết , phủ tấm thảm sậy. Có một mùi buồn nôn lan tỏa trong căn phòng trống. Quan tòa nghĩ rằng họ sẽ không bỏ cái xác ở đây quá lâu, trong thời tiết nóng nực này. Ông gập tấm thảm lại và hỏi Giang Kiều:
'Ngươi có biết người đàn ông này?
'Trời ơi , đó là ông ấy! 'Giang hét lên.
Quan tòa Địch khoanh tay lan tỏa trong tay áo rộng của mình. Ông nói gay gắt:
"Phải, đó là xác chết của ông già mà ngươi đã tàn nhẫn giết chết."
Tên côn đồ thốt lên một chuỗi lời chửi thề. Người lính bên phải đánh vào đầu hắn bằng cái dùi nặng.
'Khai đi! 'anh ta quát hắn. Cú đánh dường như không làm ảnh hưởng nhiều đến tên to lớn. Hắn chỉ lắc đầu, sau đó hét lên:
"Tôi không giết ông ấy! Lão già ngu ngốc vẫn còn sống khi lão rời nhà trọ đêm qua! '
"Hắn là ai? '
"Một kẻ ngốc giàu có, tên là Trần Mậu Tài. Sở hữu một nhà thuốc lớn, ở kinh đô. "
"Một kẻ buôn thuốc giàu có sao? Ông ta kinh doanh với ngươi cái gì? '
"Hắn ta đã đi với em gái của tôi, con dê già ngớ ngẩn! Hắn muốn gia nhập với chúng tôi! '
"Đừng cố thêm vào những lời nói dối ngu ngốc với ta, anh bạn! 'Quan tòa Địch lạnh lùng nói. Người lính lại đánh vào đầu Giang Kiều , nhưng mà hắn né một cách chuyên nghiệp và buột miệng:
"Đó là sự thật, tôi thề đấy! Hắn ta điên lên vì em gái tôi! Thậm chí còn muốn trả tiền để được phép tham gia với chúng tôi! Nhưng em gái tôi, con điếm ngớ ngẩn, nó không lấy một đồng của lão ấy. Nhìn những rắc rối con điếm cứng đầu đã gây ra cho chúng tôi lúc này đi! Một vụ giết người ! '
Quan tòa Địch vuốt lại bộ râu dài của mình. Con người này là một kẻ vũ phu thô kệch, nhưng lời nói của gã mang dấu ấn của sự thật. Giang Kiều giải thích sự im lặng của mình như một dấu hiệu của sự nghi ngờ, và tiếp tục bằng một giọng rên rỉ:
'Tôi và người bạn của tôi, chúng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như giết người, trời cao có mắt! Có lẽ chúng tôi đã ăn cắp một con gà lạc đường hoặc một con lợn ở đâu đó, hoặc vay một số tiền từ một khách du lịch trên đường chẳng hạn - những điều sẽ phải xảy ra khi phải tìm cho mình một con đường sống. Nhưng chúng tôi không bao giờ giết người, tôi cho ngài biết. Và tại sao tôi phải giết lão Trần, trong tất cả mọi người? Tôi đã nói với ngài lão ta đã cho tôi tiền, phải không? '
' Em gái của ngươi là một gái điếm sao? "
"Một cái gì?" Giang Kiều nghi ngờ hỏi.
Một gái điếm. '
"Ồ, điều đó! 'Giang gãi đầu, sau đó trả lời thận trọng: "Chà, cho ngài biết sự thật, thưa đại nhân, nó đúng mà cũng không đúng, có thể nói vậy. Nếu chúng tôi rất cần tiền, nó có thể đi cùng một tên công tử nào đó. Nhưng phần lớn nó chỉ gặp mấy tên lưu manh nó thích, và chẳng thu được gì. Không có giá trị gì, nó là như thế, thưa ngài! Ước gì nó có được giấy phép, sau đó nó sẽ mang lại ít nhất một thu nhập! Nếu ngài vui lòng nói cho tôi biết, thưa ngài, làm thế nào để nhận được giấy phép thích hợp cho nó, những điều đó cho phép nó có quyền đi ra đường, và. . ".
'Chỉ trả lời câu hỏi của ta! 'Quan tòa Địch ngắt lời hắn gắt gỏng. "Nói đi, từ khi nào ngươi bắt đầu làm việc cho chủ cầm đồ Lang?"
'Một chủ tiệm cầm đồ? Tôi không, thưa ngài! Tôi không dựa dẫm vào với những kẻ hút máu người! Ông chủ của tôi là Thợ làm bánh Lưu, ở Chương Bình. Đang sống trong tửu quán, gần cổng phía tây. Ông ta là ông chủ của chúng tôi. Chúng tôi đã tự chuộc chính mình. Tôi, em gái tôi và Chương. '
Quan tòa Địch gật đầu. Ông biết rằng theo quy tắc bất thành văn của thế giới ngầm, một thành viên tuyên thệ tham gia vào một băng đảng có thể cắt đứt quan hệ với ông chủ của hắn nếu hắn trả một số tiền nhất định, đó coi như phí tham gia ban đầu của hắn, và phần chia sẻ trong thu nhập của hắn cho băng đảng sẽ được khấu trừ. Việc giải quyết các khoản này thường xuyên dẫn đến các cuộc tranh cãi gay gắt.
'Tất cả mọi thứ đã được giải quyết với sự hài lòng của cả hai bên chưa? "ông hỏi.
"Chà, có một chút rắc rối, thưa ngài. Tên Thợ làm bánh đã cố ăn chặn của chúng tôi, con chó! Nhưng lão Trần, ông ta thực sự là một thuật sĩ với các con số. Ông ta có một mảnh giấy, không một chút phán xét, và chứng minh Thợ làm bánh mắc sai lầm chết người. Thợ làm bánh không thích điều đó, nhưng có một vài anh em khác để ý các con số, và tất cả đều bảo lão Trần đã đúng. Vì vậy, Thợ làm bánh để cho chúng tôi đi."
'Ta thấy rồi. Tại sao ngươi muốn rời khỏi băng đảng của Thợ làm bánh? "
'Bởi vì Thợ làm bánh đã trở nên quá hèn hạ, và bởi vì ông ta đã tham gia vào công việc mà chúng tôi không thích. Một việc lợi dụng chúng tôi, có thể nói vậy. Một ngày, ông ta muốn tôi và Chương mang hai cái hộp qua biên giới. Tôi nói không, không bao giờ. Thứ nhất, nếu chúng tôi bị bắt, chúng tôi sẽ lâm vào rắc rối lớn. Thứ hai, những người làm những loại công việc lớn cho 'Thợ làm bánh' thường chết trong các tai nạn đó. Tai nạn tất nhiên sẽ xảy ra. Nhưng tôi thấy xảy ra hơi thường xuyên quá. '
Quan tòa nhìn Tào Can một cách ý nghĩa.
"Khi ngươi và Chương từ chối, ai đã làm công việc?"
Trịnh, Mạnh và Lộc, 'Giang trả lời ngay.
'Họ đang ở đâu?'
Giang chọc ngón tay cái qua cổ họng.
'Chỉ là một tai nạn ! "Gã nói với một nụ cười. Nhưng có một ánh nhìn sợ hãi lóe lên trong đôi mắt nhỏ tí của gã.
'Hai cái hộp sẽ được giao cho ai?' quan tòa hỏi hắn.
Tên côn đồ nhún đôi vai rộng.
'Chỉ có trời mới biết được’ ! Tôi có nghe ‘Thợ làm bánh’ nói với Trịnh gì đó về một kẻ giàu có sở hữu một cửa hàng lớn ở khu chợ ở đây. Tôi cũng không hỏi, đó không phải việc của tôi, tôi càng biết ít về nó thì càng tốt. Và lão Trần nói rằng tôi sẽ bị giết.'
'Ngươi đã ở đâu tối qua?'
'Tôi? Tôi đã đi cùng em gái và Chương tới quán Cá Chép Đỏ, để làm một ván xúc xắc lừa bịp còi con. Lão Trần nói ông ta sẽ ăn gì đó ở ngoài, ông ta không ưa thích lắm trò xúc xắc. Khi chúng tôi về nhà vào lúc nửa đêm, lão già vẫn chưa về. Lão già quái đản đã bị ăn đánh vào đầu! Ông ta không nên ra ngoài một mình, ở một thị trấn mà ông ta không biết rõ!'
Quan tòa Địch lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ tay áo ra.
'Ngươi có biết món đồ trang sức này không?' ông hỏi.
'Dĩ nhiên! Đó là chiếc nhẫn của lão Trần. Ông ta có nó từ cha mình. "Hãy bảo ông ta đưa nó cho mày !" Tôi nói với em gái tôi. Nhưng nó bảo không. Thật không may mắn, thưa ngài, như thể đã bị nguyền rủa khi có một con em gái như nó!'
'Đưa tên này về phòng giam của hắn! ' Quan tòa Địch ra lệnh cho đội trưởng. 'Rồi bảo bà góa đưa cô Giang tới văn phòng của ta.’
Trong khi đi qua sân tòa án, quan tòa nói với Tào Can hào hứng:
'Anh đã có một mẻ lưới tuyệt vời! Đây là manh mối đầu tiên dẫn chúng ta tới vụ buôn lậu! Ta sẽ cử một thủ hạ đặc biệt tới gặp người đồng nghiệp của ta ở Chương Bình ngay bây giờ, yêu cầu ông ấy bắt ngay tên ‘Thợ làm bánh’. Hắn ta sẽ khai ra mình là ai, và ai là người được giao những chiếc thùng ở đây. Ta không lấy làm lạ nếu người đó hóa ra lại là bạn của chúng ta: Lang-chủ tiệm cầm đồ! Ông ta là con người giàu có với một cửa hàng lớn ở khu chợ ở đây, và ông ta thăm viếng thị trấn Chương Bình rất thường xuyên.'
'Ngài có nghĩ rằng Giang Kiều thực sự không phải là kẻ giết Trần không, thưa đại nhân? Câu chuyện mà con trai Lang kể dường như rất phù hợp với hắn ta và em gái.'
'Chúng ta sẽ thêm về điều đó khi chúng ta khám phá ra sự thật về Trần Mậu Tài bí ẩn đó, Tào Can. Ta có cảm giác là Giang Kiều đã kể hết những gì hắn ta biết rồi. Nhưng chắc chắn có những thứ mà Giang không biết! Chúng ta sẽ xem em hắn nói gì.'
Họ bước vào công đường. Người thư lại cao cấp vội vàng đứng dậy và đứng dậy để tiếp đón họ. Đưa cho quan tòa một tập tài liệu, ông ta nói:
'Tôi tình cờ nghe ông Tào hỏi đội trưởng về một tên lưu manh tên Lưu thợ làm bánh, thưa ngài. Báo cáo định kì về các thủ tục ở tòa án Chương Bình vừa đến. Nó có chứa một đoạn liên quan đến tên lưu manh đó.'
Quan tòa Địch liếc nhanh vào tờ giấy. Với vẻ tức giận ông đưa nó cho Tào Can.
'Đúng là quá đen đủi! ' ông kêu lên. 'Đây, đọc cái này đi, Tào Can ! Sáng hôm qua thợ làm bánh đã bị giết trong một vụ ẩu đả say rượu!'
Ông đi vào văn phòng riêng, giận dữ khoát ống tay áo.
Khi ông đã ngồi xuống đằng sau bàn làm việc của mình ông nhìn Tào Can rầu rĩ và nói một cách chán nản:
'Ta nghĩ chúng ta đã giải quyết được vụ buôn lậu! Và giờ chúng ta lại trở về điểm xuất phát. Ba kẻ có thể nói cho chúng ta về lô hàng lậu đã bị Thợ làm bánh giết. Một ngạc nhiên nhỏ đó là Mã Long và Triệu Thái không thể tìm ra bọn chúng! Xương của chúng chắc đã bị thối rữa trong cái giếng khô nào đấy, hay bị chôn dưới một cái cây trong rừng rồi! Và Thợ làm bánh, người duy nhất có thể nói cho chúng ta những tên cầm đầu bọn buôn lậu, hắn ta đã bị giết! ' Ông giận dữ kéo mạnh bộ râu.
Tào Can chậm rãi kéo nhẹ ba cợi lông dài mọc trên cái mụn cóc bằng ngón trỏ. Sau một lúc anh ta nói:
'Có lẽ cuộc thẩm vấn kĩ lượng bọn tay chân của Thợ làm bánh ở Chương Bình có thể . . .'
'Không,' Quan tòa Địch nói cộc lốc. "Thợ làm bánh đã giết những người làm việc bẩn thỉu cho hắn. Từ đó hắn đã chứng minh một cách cực đoan rằng mọi mệnh lệnh từ mình liên quan đến việc buôn lậu đều được giữ bí mật nghiêm ngặt.' Ông lấy chiếc quạt từ ống tay áo và bắt đầu quạt cho mình. Sau một lúc ông lại tiếp tục: ‘Vụ giết Trần chắc chắn có liên quan chặt chẽ tới vụ buôn lậu. Ta có cảm giác rằng ta sẽ thành công trong việc tóm được tên sát nhân, chúng ta sẽ có được chìa khóa cho vụ buôn lậu. Vào đi!'
Có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ cao, gầy còm, mặc một chiếc áo dài màu nâu với một mảnh vải đen buộc trên đầu, bước vào văn phòng, đẩy một cô gái trẻ mảnh mai tới trước mặt mình.
'Đây là cô Giang, thưa Đại nhân,' mệnh phụ trình báo bằng giọng khàn khàn.
Quan tòa Địch cho cô gái một cái nhìn sắc sảo. Cô nhìn chằm chằm ngang ngược lại ông bằng đôi mắt to, biểu cảm. Khuôn mặt trái xoan, rám nắng mang một vẻ đẹp đặc biệt. Cô không cần trang điểm và cô cũng không cần điều đó. Khuôn miệng hờn dỗi của cô đỏ như đóa hoa anh đào, đôi lông mày dài phía trên chiếc mũi thanh thoát, duyên dáng một cách tự nhiên và hai bím tóc dài bóng rủ xuống bờ vai. Chiếc áo màu xanh tồi tàn và cái quần xanh vá víu dường như không xứng với một vẻ đẹp như vậy. Cô vẫn đứng trước bàn làm việc, tay cô bị trói bằng sợi dây thừng quấn quanh trong như vành đai.
Sau khi quan tòa quan sát cô một lúc, ông nói đều đều:
'Chúng ta đang cố gắng tìm hiểu về lai lịch của Trần Mậu Tài. Hãy nói cho ta ở đâu và làm thế nào ngươi gặp ông ta.'
'Nếu ngài nghĩ ngài có thể moi được bất cứ điều gì từ tôi, thưa ngài quan tòa,' cô ngắt lời, 'thì ngài đang phạm phải sai lầm tệ hại nhất trong đời mình đấy! '
Mệnh phụ bước tới tát vào mặt cô, nhưng quan tòa giơ tay lên. Ông bình tĩnh nói:
'Cô đang đứng trước quan tòa của cô, cô Giang. Cô phải trả lời những câu hỏi của ta, cô biết chứ.'
'Ngài nghĩ tôi sợ đòn roi? Ngài có thể đánh đập tôi tùy ý, tôi có thể chịu được! '
'Cô sẽ không bị đánh đòn,' Tào Can cất tiếng bên cạnh cô. 'Có vài điều từ vấn đề của lão Trần, cô phạm tội đi lang thang bán dâm bất hợp pháp. Cô sẽ bị khắc lên cả hai gò má.'
Cô ta bỗng trở nên nhợt nhạt đi.
'Đừng lo! ' Tào Can nói thêm một cách ân cần. 'Nếu cô đánh nhiều phấn, vết khắc sẽ không lộ ra. Không nhiều quá đâu mà, một ít thôi.'
Cô gái vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào quan tòa với đôi mắt sợ hãi. Rồi cô nhún vai và nói:
'Chà, tôi không làm cái gì sai cả. Và tôi không tin là lão Trần nói điều gì tệ hại về tôi. Không bao giờ ! Tôi đã gặp ông ta ở đâu ư? Ở kinh thành, khoảng một năm trước. Tôi đã làm chân bị thương và đi vào cửa hàng của Trần để mua cho mình một miếng băng. Ông ta vô tình đứng ở quầy, và đã có một cuộc nói chuyện với tôi, một cách thân thiện. Đó là lần đầu tiên một người đàn ông giàu có thể hiện sự quan tâm đến tôi mà không ngay lập tức nói về điều mà các ngài biết rồi đấy, và tôi thích ông ấy vì điều đó. Tôi đồng ý gặp ông ấy đêm đó, và rồi điều gì đến cũng đến, nếu các ngài hiểu điều tôi nói. Dĩ nhiên ông ấy là một người đàn ông già, ý tôi là hơn năm mươi tuổi. Nhưng là một người đàn ông lịch sự, nói năng dịu dàng và luôn lắng nghe từng câu chuyện nhỏ bé của tôi.'
Cô im lặng, và nhìn quan tòa chờ đợi.
'Việc đó đã kéo dài bao lâu?' ông hỏi.
'Một vài tuần. Rồi tôi bảo lão Trần chúng tôi sẽ phải nói lời tạm biệt, bởi vì chúng tôi sẽ đến nơi tiếp theo. Ông ấy muốn cho tôi một mảnh bạc nhưng tôi nói không cần, tôi không phải một con điếm, ơn trời, dù tên anh trai của tôi rất thích nó, tên ma cô lười biếng ! Mọi việc là như vậy. Nhưng ba tuần sau, khi chúng tôi đang ở Quảng Nghĩa, Trần bỗng đi theo chúng tôi vào nhà trọ. Ông ấy bảo tôi ông ấy muốn tôi trở thành người thiếp của ông ấy, và rằng ông sẽ cho anh trai tôi một món quà tốt đẹp, bằng tiền mặt.'

Chương trước Chương sau