Lưới điện tử thần - Chương 14

Lưới điện tử thần - Chương 14

Lưới điện tử thần
Chương 14

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 90392 lượt xem

ới thiết bị kết hợp kính hiển vi điện tử quét và kính quan sát phổ tán sắc năng lượng tia X, Cooper phân tích các dấu vết Sachs thu thập được ở nơi đối tượng đã bố trí sợi dây điện. “Tôi có một vài loại khoáng chất, khác với mẫu đối chứng lấy xung quanh trạm điện.”
“Thành phần của nó là gì?”
“Khoảng bảy mươi phần trăm phenxpat, tiếp đến là thạch anh, magnetit, mica, canxit và amphibol. Một ít thạch cao khan nữa. Kỳ lạ, Silicon chiếm tỷ lệ lớn.”
Rhyme biết nhiều về địa chất khu vực New York. Hồi còn đi lại được, anh từng lang thang khắp thành phố, xúc về những mẫu đất, đá và xây dựng cơ sở dữ liệu để có thể liên hệ thủ phạm với các địa điểm nhất định. Nhưng anh mù tịt trước thành phần khoáng chất này. Nó chắc chắn không có xuất xứ từ xung quanh đây. “Chúng ta cần một nhà địa chất.” Rhyme suy nghĩ chốc lát, rồi nhấn phím gọi tắt.
“Alô?” Một giọng đàn ông nhẹ nhàng trả lời.
“Arthur.” Rhyme nói với người anh họ sống cách mình không xa, bên New Jersey.
“Xin chào. Cậu thế nào?”
Rhyme có cái ý nghĩ dường như tất cả mọi người bây giờ đều hỏi thăm sức khỏe của anh, tuy Arthur chẳng qua là đang mào đầu câu chuyện.
“Cũng ổn.”
“Thật vui vì được gặp cậu và Amelia tuần trước.”
Rhyme gần đây đã nối lại liên lạc với Arthur Rhyme, người đối với anh từng giống như anh trai, từng lớn lên cùng anh ở ngoại ô Chicago. Mặc dù nhà hình sự học hiếm có bao giờ đi về vùng nông thôn chơi cuối tuần, anh đã làm Sachs kinh ngạc khi đề nghị hai người bọn họ nhận lời mời tới thăm Art Rhyme và vợ anh ta, Judy, tại ngôi nhà nghỉ mát nhỏ bên bờ biển. Arthur tiết lộ là anh ta thực sự đã xây một lối dốc dành cho xe lăn dẫn vào nhà. Họ đã đến đấy mấy ngày, cùng Thom, Pamrny, và chú chó Jackson của cô bé.
Rhyme đã rất vui vẻ. Trong lúc đám đàn bà con gái và lũ khuyển đi dạo dọc bãi biển, anh và Arthur nói chuyện về khoa học, học thuật và các sự kiện diễn ra trên thế giới, quan điểm của họ được phát biểu mỗi lúc một thêm hăng hái, tỷ lệ thuận với lượng rượu single malt họ uống vào. Arthur, cũng giống như Rhyme, có bộ sưu tập rượu single malt khá phong phú.
“Art, anh đang nói qua loa ngoài ở đây, với.. ờ, một nhóm cớm.”
“Tôi có theo dõi tin tức. Tôi chắc rằng các cậu đang giải quyết vụ phóng tia lửa điện. Thật khủng khiếp. Báo chí cho rằng nó có thể là một tai nạn, nhưng…” Anh ta bật tiếng cười hoài nghi.
“Không, hoàn toàn không phải một tai nạn. Bọn em không biết đấy là một nhân viên bất mãn hay một kẻ khủng bố.”
“Tôi có thể giúp được gì?”
Arthur cũng là một nhà khoa học và kiến thức có phần rộng hơn Rhyme.
“Thực sự là có. Em có câu hỏi nhanh cho anh. Ờ, em hy vọng là sẽ nhanh. Bọn em tìm thấy dấu vết tại hiện trường vụ án và nó không khớp với mẫu đối chứng gần đó. Thực tế, nó không khớp với bất cứ thông tin địa chất nào của khu vực New York mà em vốn vẫn quen thuộc.”
“Tôi đang có bút đây. Hãy cho tôi biết các cậu tìm thấy gì?”
Rhyme đọc lại kết quả phân tích.
Arthur im lặng. Rhyme hình dung ra người anh họ đang đắm chìm vào suy nghĩ trong lúc nhìn chăm chú danh sách mình vừa ghi, tâm trí anh ta rà soát các khả năng. Cuối cùng, anh ta hỏi, “Vật thể to bằng nào?”
“Mel?”
“Chào Art, Mel Cooper đây!”
“Chào Mel. Gần đây cậu có tham gia khiêu vũ chứ?”
“Tuần trước chúng tôi đã thắng giải tango Long Island. Chúng tôi sẽ vào vòng khu vực Chủ nhật này. Tất nhiên, trừ phi tôi bị kẹt ở đây.”
“Mel?” Rhyme giục.
“Kích thước vật thể à? Ừ, nhỏ lắm. Chừng 0.25 mm.”
“Được rồi. Tôi khá chắc chắn đó là tephra.”
“Cái gì?” Rhyme hỏi.
Arthur đánh vần từ này. “Vật chất núi lửa. Đó là từ “tro” trong tiếng Hy Lạp. Trong không khí, sau khi bị phun khỏi núi lửa, nó được gọi là đá vụn núi lửa, nhưng trên mặt đất, nó được gọi là tephra.”
“Có phải khoáng vật bản địa không?”
Bằng giọng hài hước, Arthur trả lời, “Nó là khoáng vật bản địa ở một nơi nào đó. Nhưng cậu muốn nói xung quanh đây ấy à? Không còn nữa. Trước kia, cậu có thể tìm thấy những dấu vết cực kỳ ít ỏi ở vùng Tây Bắc, là tro tàn từ một vụ nổ lớn đằng Bờ Tây bị gió mạnh cuốn đến, nhưng sau này thì không còn nữa. Với tỷ lệ các chất trong thành phần như thế, tôi cho rằng rất có khả năng nó xuất xứ từ vùng tây bắc Thái Bình Dương. Có thể là Hawaii.”
“Vậy dù nó có mặt tại hiện trường vụ án theo bất cứ cách nào, nó cũng do thủ phạm hoặc ai đó đưa từ nơi khác tới.”
“Ý kiến của tôi đấy.”
“Chà, cảm ơn. Bọn em sẽ sớm trao đổi lại với anh.”
“Ồ, và Judy bảo sẽ email cho Amelia công thức nấu ăn cô ấy cần.”
Rhyme chưa từng nghe về chuyện này trong kỳ nghỉ cuối tuần bên ngoài thành phố. Nó hẳn đã xuất hiện giữa những chuyến đi dạo dọc bãi biển.
Sachs nói to, “Chẳng phải vội đâu.”
Sau khi gác máy, Rhyme không thể nào không nhướn mày nhìn cô. “Em bắt đầu học nấu ăn à?”
“Pammy sẽ dạy em.” Sachs nhún vai. “Nó có thể phức tạp đến thế nào? Em đồ là nó cũng giống như lắp lại bộ chế hòa khí thôi, chẳng qua các chi tiết có thể bị ôi thiu.”
Rhyme đăm đăm nhìn bảng chứng cứ. “Tephra… Vậy thủ phạm của chúng ta mới đây có thể đã có mặt tại Seattle hoặc Portland, hoặc Hawaii. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ việc bằng đấy dấu vết đi được rất xa. Tôi đánh cuộc là hắn đã ở trong hoặc gần một bảo tàng, một trường học, một kiểu trưng bày địa chất nào đấy. Người ta có sử dụng tro núi lửa vào loại hình kinh doanh gì không? Có thể để đánh bóng đá. Như silic cabric chẳng hạn.”
Cooper nói, “Loại này quá đa dạng và không ổn định, không phù hợp để làm thành thương phẩm. Theo tôi nó còn quá mềm nữa.”
“Hừm. Đồ trang sức thì sao? Liệu người ta có chế tác đồ trang sức từ dung nham không?”
Tuy nhiên, chưa ai trong bọn họ từng nghe nói tới điều này, và Rhyme kết luận rằng xuất xứ của dấu vết kia phải là một buổi triển lãm hoặc trưng bày mà thủ phạm đã tham gia hoặc ở gần nơi hắn sống, cũng có thể gần một mục tiêu trong tương lai. “Mel, hãy bảo ai đó bên Queens bắt đầu gọi điện đi, kiểm tra tất cả các sự kiện triển lãm, các cuộc trưng bày thường xuyên hoặc lưu động trong thành phố có liên quan tới núi lửa hay dung nham. Manhattan trước.” Anh nhìn chằm chằm cánh cửa bọc bằng tấm nhựa. “Nào, hãy xem thứ Amelia đã đi bơi cùng. Đến lượt cậu, cậu tân binh. Hãy làm cho chúng tôi tự hào nhé.”

Chương trước Chương sau