Lưới điện tử thần - Chương 31

Lưới điện tử thần - Chương 31

Lưới điện tử thần
Chương 31

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 91211 lượt xem

Amelia Sachs đang ở trong khuôn viên Đại học Columbia, khu Momingside Heights, phía bắc Manhattan.
Cô vừa rời khỏi văn phòng khoa Khoa học Trái đất và môi trường, nơi một nhân viên lễ tân rất nhiệt tình đã bảo, “Chúng tôi không trưng bày gì liên quan tới núi lửa đâu, nhưng chúng tôi có hàng trăm mẫu tro, dung nham, và nhiều loại đá núi lửa khác. Bất cứ khi nào sinh viên trở về sau một dự án thực địa, đất cát vương vãi khắp các chỗ.”
“Em đây, Rhyme.” Sachs nói vào micro và thuật lại những thông tin tìm hiểu được về tro núi lửa.
Anh bảo, “Anh vừa trao đổi lại với Andi Jessen. Đường dây truyền tải về cơ bản đi ngầm dưới đất suốt từ đại lộ Năm đến sông Hudson. Đại khái nó bám theo phố Một trăm mười sáu. Nhưng dấu vết bụi dung nham cho thấy vụ nổ hồ quang sẽ xảy ra đâu đấy gần khuôn viên trường. Xung quanh chỗ em đang đứng có gì, Sachs?”
“Hầu hết chỉ là lớp học. Văn phòng.”
“Mục tiêu có thể là bất cứ vị trí nào trong những vị trí này.”
Sachs nhìn từ phải sang trái. Một ngày mùa xuân quang đãng, mát mẻ, sinh viên đang dạo chơi thơ thẩn hoặc đi bộ thể dục. Ngồi trên bãi cỏ, trên những bậc thềm thư viện. “Dù sao, em cũng không trông thấy nhiều vị trí có thể là mục tiêu tấn công, Rhyme. Ngôi trường cũ kỹ, vật liệu xây dựng chủ yếu là gỗ, đá, có vẻ vậy. Không có thép hay dây điện gì đó. Em không biết bằng cách nào mà hắn bố trí được một cái bẫy lớn để làm hại nhiều người.”
Rồi Rhyme hỏi, “Gió đang thổi theo hướng nào?”
Sachs xem xét hướng gió. “Đông và đông bắc, có vẻ vậy.”
“Em sẽ suy nghĩ một cách logic ra sao? Bụi đất đá không bay quá xa. Chắc vài khối phố.”
“Em đang suy nghĩ đây. Như thế thì hắn có thể ở Công viên Momingside.”
Rhyme bảo Sachs, “Anh sẽ gọi cho Andi Jessen hay ai đó ở Algonquin hỏi xem đường dây truyền tải nằm ở vị trí nào bên dưới công viên. Và này, Sachs?”
“Gì ạ?”
Rhyme lưỡng lự. Cô đoán - không biết - rằng anh đang định nhắc cô cẩn thận. Nhưng đó là lời nói thừa thãi.
“Không có gì.”
Và cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Amelia Sachs bước ra ngoài đường qua một trong những ô cổng chính, đi theo hướng gió. Cô băng ngang đại lộ Amsterdam và đi xuôi con phố thuộc khu Momingside Heights phía đông khuôn viên trường đại học, tiến tới những tòa chung cư màu nâu xám, những dãy nhà liền kề tối mò mò, được xây vững chãi bằng đá granite và gạch.
Khi điện thoại của cô reo chuông, cô liếc nhìn màn hình hiển thị số máy. “Rhyme. Anh có thông tin gì rồi?”
“Anh vừa trao đổi với Andi. Chị ta bảo rằng đường dây truyền tải chạy theo hướng bắc quãng phố Một trăm mười bảy, rồi quẹo sang hướng tây chạy bên dưới công viên.”
“Em sắp sửa đến đó, Rhyme. Em không thấy… ôi, không.”
“Gì vậy, Sachs?”
Phía trước mặt cô là Công viên Momingside, đông đúc người, vì chuẩn bị tới giờ ăn trưa. Trẻ em, các bà, các cô trông trẻ, doanh nhân, - sinh viên Đại học Columbia, các nhạc sĩ… hàng trăm người, đơn giản là dạo chơi tận hưởng một ngày đẹp trời. Cũng có người trên vỉa hè nữa. Nhưng số lượng mục tiêu chưa phải toàn bộ những gì khiến Sachs hoang mang.
“Rhyme. Toàn bộ khu vực phía tây công viên trên phố Momingside.”
“Đang có công trường xây dựng. Họ đang thay đường ống dẫn nước. Những đường ống lớn làm bằng sắt. Lạy Chúa, nếu hắn hướng dòng điện vào chúng…”
Rhyme nói, “Trong trường hợp đó, tia lửa điện có thể đánh trúng bất cứ chỗ nào trên phố. Quỷ tha ma bắt, nó thậm chí có thể đánh vào bên trong bất cứ tòa nhà, văn phòng, ký túc xá, cửa hàng cửa hiệu nào gần đó hay có khi cách hàng dặm.”
“Em phải tìm ra được vị trí hắn đấu nối, Rhyme.” Sachs đút điện thoại vào bao, rảo chân bước tới công trường xây dựng.

Chương trước Chương sau