Lưới điện tử thần - Chương 48
Lưới điện tử thần
Chương 48
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 90386 lượt xem
Stringer rời khỏi văn phòng của cô trên tầng tám một tòa nhà cổ kính ở khu Midtown Manhattan, lúc năm giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Cô chào hai người đàn ông cũng đang đi ra thang máy. Một trong hai người cô biết sơ sơ vì thi thoảng họ vẫn chạm mặt nhau trong tòa nhà này. Hàng ngày, chừng giờ này là Larry rời khỏi đây. Có điều khác là anh ta sẽ quay lại văn phòng, làm việc suốt đêm.
Susan, ngược lại, đi về nhà.
Người phụ nữ ba mươi lăm tuổi xinh đẹp hấp dẫn làm biên tập viên cho một tạp chí chuyên ngành: nghệ thuật và phục dựng đồ cổ, chủ yếu là đồ thế kỷ XVIII, XIX. Thi thoảng, cô cũng sáng tác thơ và xuất bản. Những niềm đam mê này đem tới cho cô khoản thu nhập khiêm tốn thôi, nhưng nếu có khi nào cô ngờ vực về sự khôn ngoan của việc gắn bó với nghề nghiệp đang làm, cô chỉ cần lắng nghe cuộc chuyện trò giữa Larry và bạn anh ta lúc này đây, cô biết rằng mình không bao giờ đi vào ngả kinh doanh ấy được - luật pháp, tài chánh, ngân hàng, kế toán.
Hai người đàn ông mặc com lê đắt tiền, đeo đồng hồ rất oách và đi những đôi giày thanh lịch. Nhưng ở họ toát lên vẻ gì đó lo lắng. Cáu kỉnh. Dường như họ không thích công việc mình làm lắm.
Người bạn phàn nàn mình bị sếp giám sát gắt gao. Larry thì phàn nàn về một vụ kiểm toán đang chẳng ra đâu vào đâu.
Căng thẳng, khổ sở.
Và cả thứ ngôn ngữ đó nữa.
Susan hài lòng vì cô không phải đương đầu với những điều này. Cuộc sống của cô là Rococo và các thiết kế thủ công tân cổ điển, từ Chippendale tới George HeppleWhite tới Sheraton.
Vẻ đẹp thực tiễn, cô phát biểu như thế về những tác phẩm của họ.
“Trông ông oải lắm.” Người bạn bảo Larry.
Đúng thế, Susan công nhận.
“Ừ. Vừa đi công tác.”
“Về hôm nào?”
“Thứ Ba.”
“Vừa rồi ông làm kiểm toán viên cao cấp à?”
Larry gật đầu. “Các thứ sổ sách là cơn ác mộng. Mười hai tiếng đồng hồ mỗi ngày. Hôm duy nhất tôi ra được sân golf là Chủ nhật và nhiệt độ lên tới một trăm mười sáu “
“Ối giời!”
“Tôi phải quay lại đấy. Thứ Hai. Tôi muốn nói tôi hoàn toàn không biết tiền nó đi đằng nào. Có cái gì đó ám muội.”
“Thời tiết nóng nực như thế, chắc nó bay hơi.”
“Khôi hài đấy!” Larry lẩm bẩm theo cái cách không khôi hài gì cả.
Hai người đàn ông tiếp tục giễu cợt về các báo cáo tài chính và các khoản tiền biến mất, nhưng Susan thôi chú ý tới họ. Cô trông thấy một người đàn ông đang tiến đến, mặc chiếc quần yếm công nhân màu nâu, đội mũ, đeo kính. Mắt nhìn xuống, anh ta xách bộ dụng cụ và can nước lớn, tuy nhiên anh ta hẳn phải vừa làm việc tại một văn phòng khác, vì hành lang ở đây không có cây cảnh, văn phòng cô cũng không có. Chủ bút của cô không chi tiền cho hoa hoét và chắc chắn ông ta không chi tiền cho ai tưới tắm chúng.
Buồng thang máy đến. Hai chàng doanh nhân nhường cho cô vào trước, cô tự nhủ ít nhất một chút vẻ ga lăng vẫn còn tồn tại ở thế kỷ XXI. Người công nhân kia cũng vào, ấn nút xuống phía dưới cách hai tầng. Nhưng, khác hai người kia, anh ta thô lỗ chen qua cô để đứng vào phía trong buồng thang máy.
Họ bắt đầu xuống. Lát sau, Larry đưa ánh mắt nhìn xuống. “Này, anh, xem này. Anh đang làm chảy nước đấy.”
Susan ngoảnh nhìn đằng sau. Người công nhân đã vô ý nghiêng can và một dòng nước đang chảy xuống sàn thép không gỉ của buồng thang máy.
“Ồ, xin lỗi” Người đàn ông lầm bầm không có vẻ gì là hối lỗi cả. Susan nhận thấy nước lênh láng khắp sàn.
Cửa thang máy mở và người công nhân bước ra. Một người khác bước vào.
Người bạn của Larry nói to, “Cẩn thận, thằng cha kia vừa làm đổ nước ra đấy. Thậm chí chẳng buồn lau đi nữa.”
Nhưng Susan không biết thủ phạm có nghe thấy không. Kể cả nghe thấy thì cô cũng không chắc anh ta để tâm.
Cửa thang máy đóng lại và họ tiếp tục đi xuống.