Lưới điện tử thần - Chương 58
Lưới điện tử thần
Chương 58
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 91213 lượt xem
Một chiếc Torino Cobra màu đỏ đen trông nổi bật quá, nên Sachs đỗ nó lại cách ngôi trường kia khoảng hai khối phố.
Ngôi trường đã đóng cửa nhiều năm và theo như biển thông báo thì sẽ sớm bị đập để lấy đất xây các tòa chung cư.
“Chỗ trốn tốt đấy,” Cô bảo Pulaski khi họ rảo chân bước tới gần, nhận ra bức tường rào gỗ cao hơn hai mét bao xung quanh, trên tường rào đầy các hình vẽ graffiti, các áp phích quảng cáo cho kiểu nhà hát phi truyền thống, những Chương trình biểu diễn và những nhóm nhạc nghe một cái là thấy cực kỳ khó hiểu. Con dấu thứ bảy. Những bàn tay phải. Dao rựa.
Pulaski, có vẻ đang ép mình tập trung chú ý, gật đầu. Sachs sẽ phải để mắt trông chừng cậu ta. Cậu ta đã hoàn thành tốt công việc ở hiện trường vụ tấn công thang máy khu Midtown, nhưng có vẻ vụ tai nạn bên ngoài căn hộ của Galt - cú tông xe vào người đàn ông đó - lại đang khiến cậu ta bận tâm.
Họ dừng lại trước bức tường rào. Việc đập bỏ ngôi trường chưa được bắt đầu, hai cánh cổng - bằng ván ép gắn bản lề, buộc một sợi xích có khóa bấm - có thể đẩy ra đủ để một người lách qua, đây có lẽ là cách Galt lọt vào, nếu thực sự như vậy. Sachs đứng về một phía cánh cổng, ghé mắt nhìn vào. Ngôi trường hầu như còn nguyên vẹn, tuy có vẻ một phần mái bị sụt. Phần lớn kính cửa sổ đều đã được tháo ra, nhưng hầu như không trông thấy gì bên trong cả.
Phải, một chỗ trốn tốt đấy. Và một cơn ác mộng cho việc tấn công. Sẽ có cả trăm vị trí phòng vệ hữu hiệu.
Gọi mọi người vào chưa? Chưa, Sachs nghĩ. Mỗi phút họ trì hoãn là một phút để Galt có thể hoàn thành những bước cuối cùng trên món vũ khí mới. Và mỗi cái đặt chân của mỗi người lính Đơn vị Phản ứng nhanh có thể sẽ làm mất đi dấu vết chứng cứ.
“Hắn có thể đặt bẫy rồi.” Pulaski thì thào bằng giọng run run, nhìn vào sợi xích kim loại. “Nó có thể được đấu nối với đường điện.”
“Không. Hắn sẽ không để người ta chỉ vô tình chạm vào nó mà bị giật đâu, người ta sẽ gọi cảnh sát ngay.” Nhưng, Sachs tiếp tục giải thích, gã có thể dễ dàng bố trí cái gì đó cho gã biết có người xâm nhập. Vì thế, thở dài và nhăn mặt, cô ngẩng nhìn con phố. “Anh có trèo được không?”
“Trèo cái gì?”
“Bức tường rào đó?”
“Tôi nghĩ là được. Nếu tôi đang đuổi theo ai đó hay đang bị ai đó đuổi theo.”
“Ôi, tôi thì không, trừ phi anh đẩy tôi lên. Rồi anh theo sau.”
“Được.”
Họ đi đến chỗ mà Sachs có thể trông thấy, qua kẽ nứt bức tường rào, mấy bụi cây rậm rạp mọc phía bên kia, chúng vừa đỡ họ khi họ rơi xuống, vừa che chắn cho họ. Cô nhớ rằng Galt có vũ khí - và là loại súng có sức sát thương đặc biệt cao, một khẩu Colt 45 li. Cô kiểm tra cho chắc chắn khẩu Glock đeo ở thắt lưng, rồi gật đầu. Pulaski khom người, đan những ngón tay vào nhau.
Chủ yếu để cậu ta bớt căng thẳng, cô thì thào vẻ nghiêm trang, “Có một điều cần ghi nhớ này. Quan trọng đấy!”
“Gì vậy?” Pulaski lo lắng nhìn vào mắt Sachs.
“Tôi vừa tăng một đôi cân.” Nữ cảnh sát vóc dáng cao ráo nói. “Cẩn thận lưng anh đấy.”
Một nụ cười. Nó không kéo dài. Dù sao cũng là một nụ cười.
Sachs nhăn mặt vì cơn đau ở cẳng chân khi cô bước lên những ngón tay của Pulasi, và xoay người đối diện bức tường rào.
Việc Galt không đấu điện vào sợi xích không có nghĩa gã không bố trí cái gì đó phía bên kia tường rào. Cô lại lần nữa hình dung ra những lỗ tròn xuyên thủng thịt Luis Martin. Cô cũng hình dung ra sàn thang máy đầy muội ngày hôm qua, các thân thể quằn quại ở khách sạn.
“Không cần yểm trợ à?” Pulaski thì thào. “Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn. Đếm đến ba nhé. Một… Hai… Ba.”
Và Sachs được đẩy lên cao. Pulaski khỏe hơn cô nghĩ, cậu ta đẩy thẳng thân hình một mét tám của cô lên. Lòng bàn tay cô bám lấy nóc tường rào, cô đu lên, ngồi yên trên đấy một lát. Đánh mắt về phía ngôi trường. Không dấu hiệu nào là có người. Rồi liếc nhìn xuống dưới, và cô chỉ trông thấy đám cây bụi, không có gì để đốt cháy da thịt cô bằng những tia lửa điện năm-nghìn-độ, không có dây hay bảng kim loại gì.
Sachs xoay lưng lại ngôi trường, bám lấy nóc tường rào và buông người thấp xuống hết mức có thể. Rồi khi cô biết mình phải thả tay ra, cô thả tay ra.
Cô lăn tròn trên đám cây bụi, cơn đau lan dọc đầu gối và đùi. Nhưng cô đã quen thuộc với chứng viêm khớp cũng như Rhyme quen thuộc với những hạn chế của cơ thể của anh vậy, cô hiểu đây chỉ là phản ứng tức thời. Tới lúc cô nấp được vào sau bụi cây rậm rạp nhất, súng rút ra, sẵn sàng nhắm vào bất cứ mục tiêu nào, thì cơn đau tan.
“An toàn.” Sachs thì thào qua bức tường rào.
Có một tiếng huỵch kèm theo một tiếng hự nhẹ, rồi, giống như một diễn viên đóng phim kungfu, Pulaski khéo léo và khẽ khàng đáp xuống bên cạnh cô. Súng cũng đã xuất hiện trong bàn tay cậu ta.
Không có cách nào để họ tiến đến phía trước tòa nhà mà không bị trông thấy nếu Galt vô tình nhìn ra. Họ sẽ phải vòng ra phía sau, nhưng đầu tiên Sachs cần làm một việc. Cô lướt ánh mắt kiểm tra xung quanh rồi ra hiệu cho Pulaski đi theo mình, dừng lại sau mấy bụi cây và mấy thùng Dumpster, hướng về mạn phải ngôi trường.
Với Pulaski yểm trợ, cô vội vã di chuyển đến vị trí có hai hộp kim loại hoen gỉ được gắn trên tường gạch. Cả hai hộp đều có nhãn đã bị bong tróc ở bên thành, ghi tên Liên hợp Algonquin và một số điện thoại gọi khi khẩn cấp. Cô rút từ túi quần ra thiết bị phát hiện điện áp của Sommers, bật lên và quét qua hai hộp kim loại. Kim đồng hồ chỉ số không.
Không có gì đáng ngạc nhiên, vì dường như nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm. Nhưng sự khẳng định vẫn khiến Sachs mừng rỡ.
“Nhìn kìa.” Pulaski thì thào, chạm vào cánh tay cô.
Sachs nhìn chằm chằm về phía cậu ta chỉ, qua một ô cửa sổ nhầy nhụa. Nó tối lờ mờ và khó xác định được rõ ràng cái gì ở bên trong, nhưng sau một lát cô đã có thể mơ hồ trông thấy ánh đèn pin, cô tin tưởng là như thế, đang quét chầm chậm. Có lẽ - những bóng đen kia dễ dàng đánh lừa lắm - cô đang trông thấy một gã đàn ông mải mê nghiên cứu tài liệu gì đó. Bản đồ chăng? Hay sơ đồ hệ thống điện gã sắp sửa biến thành cái bẫy chết người?
“Hắn ở đây!” Pulaski thì thào đầy phấn khích.
Sachs đeo tai nghe lên và gọi Bo Haumann, chỉ huy Đơn vị Phản ứng nhanh.
“Cô phát hiện được gì, thám tử?”
“Có kẻ nào đó ở đây. Tôi không biết là Galt hay là ai. Hắn đang ở khu vực giữa tòa nhà chính. Ron và tôi sẽ tấn công bên sườn hắn. Bao lâu nữa ông vào được?”
“Tám, chín phút.”
“Tốt. Chúng tôi sẽ ở đằng sau. Hãy gọi cho tôi khi ông đã sẵn sàng ập vào. Chúng tôi sẽ vào từ đằng sau.”
“Hiểu rồi, kết thúc liên lạc.”
Rồi Sachs gọi cho Rhyme, bảo anh rằng họ có lẽ sẽ có được thủ phạm. Họ sẽ vào ngay sau khi Đơn vị Phản ứng nhanh có mặt.
“Đề phòng các cái bẫy” Rhyme nhấn mạnh.
“Không có điện gì cả. An toàn mà.”
Sachs kết thúc liên lạc và liếc mắt sang Pulaski. “Sẵn sàng?”
Cậu ta gật đầu.
Khom lưng, cô nhanh chóng di chuyển về phía sau ngôi trường, nắm chặt khẩu súng, nghĩ: Được rồi, Galt. Không có điện để bảo vệ mi ở đây. Mi có súng, ta có súng. Bây giờ, chúng ta đang ở trên lãnh địa của ta.