Lưới điện tử thần - Chương 67
Lưới điện tử thần
Chương 67
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 91212 lượt xem
"Rodoflo, ngài nói tôi nghe đi.”
“Chúng ta có lẽ sẽ sớm có tin tốt, Lincoln. Người của Arturo Diaz đã theo Thợ Đồng Hồ vào Gustavo Madero. Đó là một delegación ở phía bắc thành phố, các anh gọi là quận, như quận Bronx của các anh đấy. Phần lớn khu vực này khá lộn nhộn và Arturo nghĩ rằng những kẻ đồng phạm với hắn đang ở đây.”
“Nhưng người của ông biết hắn đang ở đâu chứ?”
“Họ cho rằng họ biết. Họ đã phát hiện ra chiếc xe hắn dùng để tẩu thoát, họ đi sau hắn không quá ba hay bốn phút nhưng không thể len qua các xe khác để đuổi kịp. Người ta trông thấy hắn trong một tòa chung cư lớn ở delegación kia. Tòa chung cư đã bị phong tỏa. Chúng tôi sẽ tiến hành lục soát toàn bộ. Tôi sẽ sớm gọi lại cung cấp thêm thông tin.”
Rhyme kết thúc cuộc gọi, và cố gắng hết sức nhằm gạt đi nỗi sốt ruột, lo lắng. Anh sẽ tin tưởng rằng Thợ Đồng Hồ đã thực sự bị tóm cổ khi anh trông thấy gã bị xét xử ở tòa án New York.
Anh không cảm thấy được động viên khi gọi cho Kathryn Dance thông báo tình hình mới nhất và cô đáp, “Gustavo Madero à? Đó là một khu vực rất phức tạp, Lincoln.” Cô nói, “Tôi đã sang Mexico City dẫn độ tội phạm. Chúng tôi lái xe xuyên qua khu vực này. Tôi thực sự mừng vì xe không trục trặc gì, thậm chí với hai cảnh sát liên bang có vũ khí bên cạnh mình. Đó là một mê cung. Dễ dàng lẩn trốn. Nhưng tin tốt là dân cư ở đó tuyệt đối không ưa sự có mặt của cảnh sát. Nếu Luna điều một xe buýt cảnh sát chống bạo loạn đến, họ sẽ sẵn sàng hy sinh một người Mỹ.”
Rhyme nói sẽ cập nhật thông tin cho cô, rồi kết thúc cuộc gọi. Cảm giác mệt mỏi và mụ mị do ảnh hưởng của cơn tăng phản xạ quay lại, anh dựa đầu vào lưng chiếc Mũi tên Dông bão.
Thôi nào, hãy giữ sự sắc bén! Anh tự ra lệnh, từ chối chấp nhận bất cứ mức nào dưới một trăm linh mười phần trăm năng lực của mình, cũng y như anh vốn vẫn đòi hỏi mọi người khác. Nhưng anh đang không cảm thấy mình đạt được mức độ này, hoàn toàn không.
Rồi Rhyme ngước lên, trông thấy Pulaski bên bàn chứng cứ và ý nghĩ về Thợ Đồng Hồ tan dần. Các động tác của chàng cảnh sát trẻ khá chậm chạp. Rhyme lo lắng nhìn cậu ta. Có vẻ khẩu Taser đã gây choáng mạnh.
Nhưng nỗi lo lắng ấy còn kèm theo một cảm xúc khác nữa, một cảm xúc xâm chiếm anh suốt một tiếng đồng hồ vừa qua: tội lỗi. Hoàn toàn vì sai lầm của Rhyme mà Pulaski - và cả Sachs - suýt bị điện giật chết, do rơi vào bẫy của Galt ở ngôi trường kia. Sachs đã nói nhẹ đi mức độ nghiêm trọng của sự việc. Pulaski nữa. Cậu ta cười hà hà, bảo, “Chị ấy đã chơi tôi một phát, các anh ạ.” Đó rõ ràng là câu nói đùa, khiến Mel Cooper mỉm cười, nhưng Rhyme không hiểu. Và anh cũng không có tâm trạng nào mà hài hước. Anh bối rối, mất phương hướng… không chỉ vì cơn bệnh vừa tấn công anh. Anh không dứt được ý nghĩ rằng mình đã khiến Sachs và cậu tân binh phải thất vọng.
Rhyme ép mình tập trung vào những chứng cứ vừa thu thập được tại ngôi trường. Có túi đựng dấu vết, có túi đựng các thiết bị điện tử. Và quan trọng nhất là chiếc máy phát điện. Lincoln cực kỳ thích những khối thiết bị to lớn, cồng kềnh. Việc di chuyển chúng đòi hỏi nhiều tiếp xúc cơ thể và điều đó có nghĩa là chúng bám một lượng lớn những dấu vân tay, sợi vải, tóc, mồ hôi, tế bào da và nhiều dấu vết khác. Chiếc máy phát điện được đặt vào một xe đẩy, nhưng vẫn phải ôm lấy nó mới đặt được nó vào xe.
Ron Pulaski có điện thoại. Cậu ta liếc nhìn Rhyme rồi lủi vào góc phòng nghe. Mặc dù trông vẫn chuếnh choáng, gương mặt cậu ta đã bắt đầu sáng lên. Cậu ta kết thúc cuộc gọi và đứng đấy một lát, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mặc dù không biết nội dung cuộc gọi,
Rhyme cũng không ngạc nhiên thấy chàng trai trẻ bước về phía mình với ánh mắt xưng tội.
“Tôi phải thú thực với sếp việc này, Lincoln.” Anh mắt Pulaski hướng sang cả Lon Sellitto nữa.
“Hả?” Rhyme lơ đãng hỏi.
“Lúc trước, tôi đã có phần không trung thực với sếp.”
“Có phần?”
“Thôi được, tôi đã không trung thực.”
“Về vấn đề gì?”
Lướt ánh mắt qua các bảng chứng cứ và hồ sơ về Ray Galt,
Pulaski nói, “Kết quả ADN ấy? Tôi biết là tôi chẳng cần đi lấy. Tôi đã sử dụng nó để làm cái cớ thôi. Tôi đã đến thăm Stan Palmer.”
“Ai?”
“Người đàn ông trong bệnh viện, người tôi đã đâm phải ở hẻm nhà Galt.”
Rhyme sốt ruột. Chỗ chứng cứ đang vẫy gọi anh. Nhưng chuyện này có vẻ quan trọng. Anh gật đầu, rồi hỏi, “Ông ta không sao chứ?”
“Họ vẫn chưa biết. Tuy nhiên, điều tôi nói sau đây là, thứ nhất, tôi xin lỗi vì đã không trung thực. Tôi đã định nói thật, nhưng nó có vẻ, tôi không biết, có vẻ không chuyên nghiệp.”
“Đúng là không.”
“Nhưng chưa hết. Hãy nghe đây, khi tôi ở bệnh viện, tôi đã hỏi người y tá số thẻ an sinh xã hội của người này. Và các thông tin cá nhân, sếp đoán xem? Đó là một kẻ có án tù. Đã ở ba năm tại Attica (thị trấn của ban New York)”
“Thật à?” Sachs hỏi.
“Vâng… Ý tôi là, vâng. Và người này đang có lệnh truy nã.”
“Hắn đang có lệnh truy nã.” Rhyme giọng trầm ngâm.
“Truy nã về tội gì?” Sellitto hỏi.
“Hành hung, đột nhập nhà ăn trộm, tiêu thụ đồ ăn trộm. Một danh sách tội trạng dài.”
Viên cảnh sát nhàu nhĩ phá ra cười, “Cậu đã lùi xe vào một tên tội phạm.” Anh ta lại cười và nhìn Rhyme, người không hề mỉm cười.
Nhà hình sự học nói, “Vậy đấy là lý do khiến cậu vui vẻ hả?”
“Tôi không vui vẻ gì khi gây thương tích cho người này. Sai lầm vẫn là sai lầm thôi.”
“Nhưng nếu cậu phải nghiến lên ai đó, thì hắn sẽ đỡ hơn một ông bố bốn đứa con.”
“Chà, vâng.”
Rhyme còn có nhiều điều để nói về chủ đề ấy, nhưng hiện tại không phải lúc, không phải chỗ. “Quan trọng là cậu không bị phân tâm nữa, đúng không?”
“Vâng.”
“Tốt. Bây giờ, nếu chúng ta đã giải quyết xong bộ phim tâm lý tình cảm, có lẽ tất cả chúng ta sẽ quay lại được với công việc.” Rhyme nhìn chiếc đồng hồ số điện tử: ba giờ chiều. Anh cảm thấy áp lực thời gian đang kêu o o giống như, ờ, giống như dòng điện trong dây điện cao thế. Họ có danh tính và địa chỉ của thủ phạm. Nhưng họ không có manh mối chắc chắn nào về địa điểm ẩn náu của gã.
Đúng lúc ấy, chuông cửa reo.
Lát sau Thom xuất hiện cùng Tucker McDaniel, không có kẻ tay chân đi theo. Rhyme ngay lập tức biết anh ta sẽ nói điều gì. Tất cả mọi người đang ở trong phòng hẳn cũng biết.
“Một bức thư yêu sách nữa?” Rhyme hỏi.
“Phải, và lần này hắn thực sự leo thang.”