Máu loang chùa tháp - Chương 06

Máu loang chùa tháp - Chương 06

Máu loang chùa tháp
Chương 06

Ngày đăng
Tổng cộng 7 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 8926 lượt xem

Một lúc sau, Văn Bình tỉnh dậy.
Tuy nhiên chàng không biết đã bị bất tỉnh trong bao lâu vì mất hẳn ý niệm thời gian. Chàng cúi nhìn đồng hồ tay song hai cây kim lân tinh đã đứng lì một chỗ. Gáy và vai chàng nhức nhối lạ thường.
Chàng đứng lên định bước đi cho dãn gân cốt, nhưng một sức mạnh kéo chàng lại, khiến chàng ngã chúi vào giường.
Một chuỗi cười khanh khách cất lên.
Mở choàng mắt, chàng thấy mình bị còng tay vào đầu giường. Cái giường nửa cổ kính, nửa tân tiến của vũ nữ Bạch Liên được chế tạo bằng thép tròn uốn cong, mạ kền sáng loáng. Còng tay vào đầu giường là một trong các thói quen phổ biến của nhân viên công an FBI để giam giữ đối phương trong phòng khách sạn.
Tiếng cười vẫn kêu khanh khách.
Trước mặt chàng, chễm chệ trong ghế xa lông lùn nhiều màu, Hoàng Ngọc đang gạt tàn xì gà vào cái hộp đồi mồi xinh xẻo đựng đồ trang điểm của Bạch Liên.
Văn Bình trân trân nhìn hắn. Hắn nhún vai, giọng nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng ghê gớm của kẻ chuyên giết người trong im lặng :
-Trung ương Cục miền Nam một lần nữa trân trọng thù tiếp thượng khách Z.28.
Hoàng Ngọc ! Vẫn Hoàng Ngọc, đặc phái viên của Trung ương Cục miền Nam ! Quả hắn là ma xó, chàng đi tới đâu hắn đều bám gót tới đấy. Lần đầu, chân ướt chân ráo tới xứ Chùa Tháp, chàng đã bị hắn lừa bắt trong khách sạn, và nhờ may mắn chàng đã thoát nạn.
Nhưng lần này…
Chàng có cảm tưởng là Hoàng Ngọc đã đề phòng cẩn mật. Trên bàn xa lông, khẩu Luger mới nguyên nằm chềnh ềnh. Loại súng lục này được coi là bắn rất chính xác, tiếng kêu lại tròn trịa. Tuy không cầm lên, Văn Bình đã biết rõ là một viên đạn đã được đẩy vào nòng súng, chỉ đụng nhẹ vào cò là nổ đoàng, reo rắc sự chết.
Hoàng Ngọc phục sức chĩnh chạc như người sửa soạn dự dạ hội. Quần áo của hắn toàn bằng hàng tê ry len, thứ tê ry len đắt tiền nhất thế giới do Anh quốc sản xuất màu xám nhạt. Vét tông được may kiểu mới, hẹp vai và bó thân, tạo cho hắn một vẻ trẻ trung, phong nhã. Hoàng Ngọc còn trẻ thêm với mái tóc ép tài tử màn bạc, đôi giầy Ý mũi nhọn bằng da láng màu đen Thụy sĩ, cái sơ mi carô cổ mềm gài nút Hoa Kỳ, và cái cà vạt lấm chấm vàng đỏ, tươi tắn và nghịch ngợm.
Văn Bình thốt lên :
-A, anh bạn cố tri Hoàng Ngọc. Anh có bộ com lê đẹp ghê. Theo tôi, anh phải may ở Luân đôn mới đẹp như vậy.
Hoàng Ngọc khoát tay :
-Cám ơn anh. Tôi cần phục sức chỉnh tề là vì anh.
-Vì tôi ?
-Đích thị.
-Hừ, tôi không phải là đàn bà.
-Anh lầm rồi. Trong phòng này, ngoài anh và tôi ra đang còn người thứ ba nữa. Và là người đẹp.
Khi ấy Văn Bình mới nhận ra Bạch Liên. Nàng vẫn mặc áo kimônô sặc sỡ. Tóc nàng xõa xuống rối bời, nước mắt loang lổ hai má. Trong vẻ tiều tụy, nàng đẹp hẳn ra; đẹp một cách yếu ớt và quyến rũ. Đôi mắt đen láy của nàng chớp nhẹ rồi cúi xuống. Nàng đang ngồi dựa lưng vào tường, có lẽ theo lệnh Hoàng Ngọc.
Hoàng Ngọc ưỡn ngực, giọng tin tưởng :
-Anh thấy chưa ? Có Bạch Liên ở trong phòng cho nên tôi phải ăn mặc đàng hoàng. Vả lại, đây là phòng riêng của nàng, nàng có thói quen săn sóc quần áo, tôi không muốn nàng chê trách bọn đàn ông trong làng điệp báo chúng ta là lôi thôi, lốc thốc.
Nhưng thật ra, tôi phục sức trang trọng là để tiễn biệt anh. Tiễn biệt anh sang thế giới bên kia. Anh sắp chết rồi, anh Văn Bình ạ. Chúng ta như binh sĩ ngoài mặt trận, khi chết được đội danh dự giàn chào và nổ súng tống tiễn uy nghiêm. Hà, hà, anh bằng lòng chưa ?
Văn Bình cười nhạt :
-Chưa.
Hoàng Ngọc giả vờ sửng sốt :
-Vậy anh đòi hỏi gì nữa ?
-Tôi muốn anh cắp sách đến trường 5, 10 năm nữa để học phép lịch sự tối thiểu của con người văn minh. Con người văn minh biết trọng tài sản của thiên hạ, và nhất là biết trọng phụ nữ, không bao giờ dùng hộp trang điểm của đàn bà để gạt tàn thuốc. Theo tôi, anh chỉ là đồ mọi.
Mặt không biến sắc, Hoàng Ngọc từ từ đứng dậy. Tưởng hắn dùng võ lực với chàng, Văn Bình thản nhiên chờ đợi. Trong đời điệp báo, chàng ăn đòn thù đã nhiều. Nếu thoát hiểm, chàng sẽ vào bệnh viện riêng của Sở điều trị một thời gian…
Nhưng Hoàng Ngọc không tiến lại giường mà là bước tới gần Bạch Liên. Văn Bình vụt hiểu song hai tay bị xích chặt không cho phép chàng hành động. Đến trước mặt Bạch Liên, Hoàng Ngọc đứng lại, xoạc chân ra, lớn giọng :
-Tôi muốn làm con người văn minh mà anh không muốn. Anh chỉ muốn tôi là đồ mọi. Vậy, tôi xin chiều ý anh.
Nói đoạn, hắn dí đầu điếu xì gà đỏ ối vào tóc Bạch Liên. Mùi khét lẹt xông lên.
Bạch Liên rú lên một tiếng.
Văn Bình gằn giọng :
-Anh chưa đáng làm đồ mọi. Anh là thằng khốn nạn.
Hoàng Ngọc cười ha hả :
-Bây giờ đến thằng khốn nạn. Vậy, thằng khốn nạn kính mời ông Văn Bình coi chơi.
Hắn nắm vạt áo kimônô của Bạch Liên kéo mạnh. Tiếng vải xé xoàng soạc, nửa tà áo trước bị giật tung, rơi xuống sàn gác. Phía dưới là da thịt trắng hồng. Bạch Liên bưng mặt khóc nức nở.
Hoàng Ngọc tát vào má, và gạt tay nàng ra, giọng đe dọa :
-Không được che mặt. Phải ngồi yên, không được cử động. Cứ ngồi yên như vậy, nghe chưa ? Tôi thích cho nó ngắm cô để phê bình xem cô đẹp tới đâu. Khi nào nó ngắm chán chê, tôi sẽ sửa soạn trỏ khác. Trò xì gà…trò này rất giản dị mà cũng rất hữu hiệu. Gạt tàn xì gà vào hộp trang điểm chỉ là trò đùa, còn châm xì gà vào làn da mỏng mảnh của cô dĩ nhiên không là chuyện đùa nữa đâu.
Hắn quay lại phía Văn Bình :
-Nhìn đi, nhìn nữa đi. Nhìn để thưởng thức bộ ngực căng đầy nhựa sống, cái eo thon bất hủ và làn da trắng muốt. Trong vòng vài ba phút, kho tàng của anh sẽ biến thành lò lửa. Nếu còn được sống sót, thân nàng sẽ đầy thẹo chẳng ma nào thèm vời đến. Văn Bình, anh thương nàng không ?
Văn Bình quắc mắt :
-Anh muốn gì ?
Hoàng Ngọc lại cười :
-Khá lắm. Anh đã biết tôi dùng nàng để gây áp lực với anh. Nàng không phải là tình nhân đầu ấp tay gối của anh, nhưng chỉ nhìn đuôi mắt của nàng từ nãy đến giờ tôi biết nàng yêu anh, nàng yêu ghê gớm. Tình yêu của nàng ghê gớm lắm, còn ghê gớm hơn cốt mìn nổ trong hang đá nữa.
Anh từ xa tới, chưa được hân hạnh biết nàng Bạch Liên là hoa hậu vũ trường. Hàng trăm, hàng ngàn thanh niên quỳ mọp dưới chân mỗi đêm. Nàng chưa hề yêu ai mặc dầu trước anh đã có nhiều kẻ đẹp trai như diễn viên xi nê, hoặc nhiều kẻ giầu nứt đố đổ vách. Anh diễm phúc thật. Tôi cảm thấy bất hạnh hơn anh nhiều…
Nàng yêu anh, tất anh không thể nhìn nàng bị tàn phế. Anh khét tiếng trong giới điệp báo là tàn nhẫn với mọi người, nhưng anh ơi, yếu điểm kinh khủng số một của điệp viên Văn Bình là đàn bà, đàn bà đẹp muôn thuở.
Văn Bình ngắt lời :
-Tôi chán nghe lời đạo đức của anh rồi. Anh muốn gì thì cứ nói.
Hoàng Ngọc ném điếu xì gà xuống đất :
-Không ngờ bình tĩnh như anh cũng sốt ruột trước giai nhân. Nam vô tửu như kỳ vô phong, chắc anh đã biết. Anh lại là tay rượu thánh, thơ thần, đồng nghiệp trên khắp thế giới đều nghe danh anh. Vậy trước khi vào việc, đề nghị chúng mình mừng nhau chén rượu.
-Vạn hạnh. Trước khi xuống gặp Diêm vương, được uống rượu thì tuyệt.
-Nếu anh thật tình hợp tác thì ly rượu anh sắp uống lại là ly rượu tri âm. Cũng như tôi, anh còn trẻ, đời còn dài, hàng trăm giai nhân còn chờ. Anh lại không muốn người đẹp Bạch Liên mang thẹo. Vì vậy tôi tin rằng anh chưa thích hẹn hò với Diêm vương, phải không anh Z.28 ?
-Có lý.
-Hoan hô. Nếu anh ưng thuận, tôi xin mở sâm banh. Có chai sâm banh ngon lắm, vừa từ Mạc tư khoa gửi tới. Anh nếm thử sẽ thấy.
-Cám ơn. Uống sâm banh sô viết thà pha rượu đế với đường còn đậm đà và thi vị hơn. Chai sâm banh của anh từ 10 đô la trở lên, còn chai rượu đế ở Sàigòn chỉ mất một phần ba đô la. Anh bạn Hoàng Ngọc ơi, nghe anh nói, tôi biết anh chưa phải là tay Lý Bạch thực thụ. Vì làng nhậu trên trái đất ghét sâm banh Nga thậm tệ. Nó vừa nhạt phèo như nước ốc, lại vừa ngọt lợm như chè hạt sen Huế bỏ muối. Sâm banh này gần giống như loaị demi–sec hạng bét của Pháp. Uống sâm banh, dân hơi kị nhất là vị ngọt. Thôi, anh cất chai sâm banh thượng hảo hạng của anh đi. Tôi sẵn sàng hợp tác nếu anh không đòi hỏi quá đáng.
-Đòi hỏi của tôi như thế nào, hẳn anh đã rõ.
-Bộ mật mã ấy à ?
-Ồ, đó là lần trước. Lần trước, tôi muốn thử lòng anh đấy thôi. Có là nhân viên tập sự mới ngây thơ như vậy. Mất bộ mật mã này, ông tổng giám đốc của anh sẽ dùng bộ mật mã khác. Nếu tôi không lầm, Sở Mật Vụ của ông Hoàng có sẵn 200 bộ mật mã khác nhau.
Văn Bình cảm thấy cuống tim đau nhói. Hoàng Ngọc nói đúng : ông Hoàng có gần 250 bộ mật mã. Đúng hơn, 213 bộ, mỗi bộ được dùng trong một thời gian nhất định. Điều này, ít nhân viên được biết. Thế mà Trung ương Cục miền Nam đã biết, nghĩa là họ đã gài được tai mắt quan trọng trong một số cơ quan đầu não của ông Hoàng. Và đó là lý do ông Hoàng phái Văn Bình qua đất Chùa Tháp. Và đó là lý do phát động Kế hoạch Xúc xắc.
Hoàng Ngọc móc túi lấy hộp xì gà King Edwards loại lớn, tháo giấy bọc ngoài, lấy cho Văn Bình một điếu, giọng thân mật :
-Mời anh.
Thấy chàng nhăn mặt, hắn sực nhớ ra, và xin lỗi :
-Chết chửa, tôi đúng là thằng ngu. Lê Diệp mới khoái xì gà. Còn anh lại là kẻ thù bất cộng đái thiên. Anh chỉ thích hút Salem bạc hà mà thôi.
Văn Bình nhún vai :
-Phải. Tôi chỉ thích hút Salem.
Hoàng Ngọc ngửa cổ phà khói rồi hỏi :
-Anh cất cái ấy ở đâu ?
« Cái ấy » là cái gì ? « Anh cất cái ấy ở đâu ? », câu hỏi của đối phương làm Văn Bình bối rối thực sự. Vì ba nhân viên XX của Sở thiệt mạng trong hoàn cảnh bí ẩn, ông Hoàng sai chàng sang Nam vang điều tra. Ông Hoàng chưa hề, như thường lệ, ấn định mục phiêu công tác rõ rệt cho chàng.
Chàng chỉ có nhiệm vụ lao đầu vào bóng tối dầy đặc.
Hoàng Ngọc nhắc lại :
-Anh còn nghỉ ngợi gì nữa ? Cái ấy cất ở đâu ?
Văn Bình lắc đầu, ngạc nhiên :
-Xin anh nói rõ hơn nữa. Cái ấy là cái gì ?
Đến lượt Hoàng Ngọc, đặc phái viên của Trung ương Cục miền Nam, ngạc nhiên :
-Hừ, anh không biết cái ấy là cái gì…Tài diễn xuất của anh đã tới trình độ điêu luyện, nhưng anh đừng hy vọng ru ngủ được tôi, nhất là hy vọng ru ngủ được một tổ chức điệp báo hùng hậu và tối tân là Trung ương Cục miền Nam. Anh từ Sàigòn lên đây là để khám phá « cái ấy » .
-Thú thật là tôi hoàn toàn mù tịt.
-Có lẽ anh quên thì đúng hơn. Trong trường hợp anh vô tình quên, tôi xin nhắc lại cho anh nhớ. « Cái ấy » được bỏ trong một hộp kẹo cao su Mỹ, giấy vàng, thuộc loại hương chuối.
-Kẹo cao su, giấy vàng, thuộc loại hương chuối ? À, đây là tài liệu, và là tài liệu mật…
-Ỡm ờ mãi, tôi không có đủ thời giờ ở đây tán hươu, tán vượn ba hoa chích chòe với anh. Phải, tài liệu này được dấu trong gói kẹo xu inh gơm.
-Tài liệu gì ?
-À, anh lại dở chứng bướng bỉnh, ngoan cố ra rồi. Tài liệu gì, anh đã biết. Yêu cầu anh đừng tiếp tục đónh kịch nữa. Anh giấu tài liệu quan trọng này ở đâu ? Anh phải cho tôi biết địa điểm. Bằng bất cứ giá nào, tôi phải thu hồi gói tài liệu. Tôi có thể giết cô Bạch Liên. Và dĩ nhiên là giết cả anh.
-Giết hay không giết là quyền của anh. Nhưng muốn chết hay không muốn chết lại là quyền của tôi.
-Đồ phách lối. Hễ anh ngo ngoe, nhân viên của tôi sẽ bắn nát sọ. Tôi đã bố trí người gác ngoài hành lang. Nhân viên của tôi đều nổi tiếng về môn bắn súng. Riêng tôi, tôi còn có nghề mọn võ thuật nữa. Nào, tôi cho anh ba phút, đúng ba phút, không kém một giây. Một…
-Anh phê bình tôi nóng nẩy, nhưng trên thực tế anh lại nóng nẩy hơn tôi nhiều. Nếu tôi không biết mô tê gì về thỏi kẹo tài liệu, thì anh đếm từ một đến ba, chứ đến trăm, tôi cũng không thốt được nữa lời. Còn nếu tôi là chủ nhân thỏi kẹo, tôi lại càng có lý do để ngậm miệng hơn nữa.
Hoàng Ngọc nghiến răng :
-Rồi anh coi có thể ngậm miệng đến bao giờ.
Văn Bình không xa lạ với kỹ thuật tra tấn của nhân viên Trung ương Cục miền Nam. Hầu hết đều được huấn luyện trong trường tra tấn của Phản Gián Nga sô Smerch, được coi là lò thịt người kinh khủng nhất trên thế giới. Gần đây, thẩm vấn viên Smerch không cần đánh đập tàn nhẫn, hoặc rút móng chân, móng tay mà chỉ cần xử dụng những máy tra tấn bỏ túi, chạy bằng trăng di to.
Văn Bình cứ giữ nét mặt thản nhiên thường nhật khi thấy Hoàng Ngọc rút trong túi ra một cái hộp bọc da đen chữ nhật, hao hao như hộp đựng 20 điếu thuốc lá. Chàng đã biết rõ cái hộp đựng thuốc lá lạ lùng này. Các chuyên viên Smerch gọi nó là H-32. Công dụng của nó rất giản dị : lấy sức điện do một cục pin riêng cung cấp, nó là cái máy quay điện tí hon truyền điện vào thân thể nạn nhân, gây sự đau đớn vô biên.
Bị quay điện là điều thông thường của mọi bị can dưới thời ngoại thuộc. Nạn nhân cảm thấy đầu óc vỡ tung, ruột gan như xé nát, rồi máu trào ra mũi, miệng, tai và hậu môn trước khi bất tỉnh. Bị quay điện, nạn nhân sẽ bị thương tổn lục phủ ngũ tạng, thần kinh hệ bị lay động, có thể thành mất trí hoặc điên khùng.
Sức tàn phá của máy H-32 còn ghê gớm hơn loại máy quay tay hồi ngoại thuộc nhiều, không nạn nhân nào có thể chịu nổi trong 5 phút. Tuy bề ngoài không có thương tích, nạn nhân vẫn bị tàn phế suốt đời. 95 phần trăm nạn nhân của máy H-32 đều phải vào dưỡng trí viện.
Văn Bình đã học qua các phương pháp chống tra tấn. Phương pháp tuyệt hảo là tập trung tư tưởng vào một vấn đề khác, nhất là vào những kích thước vòng ngực, vòng mông của người đàn bà nảy lửa nhất hoàn vũ. Song phuơng pháp này hoàn toàn bất lực trước máy H-32. Ngậm cái khuy áo hoặc bã thuốc trong miệng để giảm sức điện cũng vô ích. Máy H-32 đã trù liệu đầy đủ để thực hiện mức công hiệu tối đa.
Hai tháng trước, nhân một cuộc họp thu hẹp tại tổng hành doanh với sự hiện diện của chàng sếu vườn Lê Diệp, nữ bí thư trưởng Nguyên Hương, và « anh cả » Triệu Dung, linh hồn của Sở tại phía Bắc vĩ tuyến 17, ông tổng giám đốc đã trỉnh bày sự lợi hại không tiền khoáng hậu của máy quay điện bỏ túi H-32, và dặn Văn Bình :
-Ban Chuyên môn của Sở đang đẩy mạnh nghiên cứu với hy vọng phát minh ra phương pháp chống lại máy H-32. Nói vậy nghĩa là hiện nay chúng ta phải khoanh tay. Tôi được tin là đối phương đang phổ biến máy H-32 khắp các cơ sở trực thuộc trên toàn cõi Đông nam Á. Trong vòng nửa năm qua, 5 điệp viên của Sở đã bị Smerch tra khảo bằng máy H-32. Kết quả là 3 thiệt mạng tại chỗ, 2 người còn lại bị rối loạn thần kinh, bác sĩ chuyên môn cho biết họ phải chữa trị trọn đời tại dưỡng trí viện Biên hòa. Tôi đã đưa họ qua Mỹ, song các dưỡng đường tối tân nhất của CIA cũng lắc đầu.
Trong số anh chị em ở đây, Z.28 là người hoạt động ở hải ngoại nhiều nhất, và cũng là người có nhiều hy vọng đối đầu với máy H-32 nhất. Nếu bị địch tra tấn bằng H-32, tôi yêu cầu anh em nên giả vờ đầu hàng. Rồi tìm kế thoát thân. Chỉ có thế thôi. Thà chết trong khi tìm kế thoát thân còn hơn chết dần chết mòn.
Lời nói của ông Hoàng còn văng vẳng bên tai Văn Bình. Chàng sẽ giả vờ đầu hàng. Tuy nhiên, chàng chỉ đầu hàng sau khi nếm thử mùi điện H-32. Vì sự đầu hàng quá nhanh chóng của chàng có thể làm địch ngờ vực. Vả lại, chàng cũng muốn thí nghiệm xem sao.
Hoàng Ngọc giơ cái hộp bọc da đen trước mặt Văn Bình, giọng đắc thắng :
-Hẳn anh đã nghe nói đến cái này. Nó là H-32, được chạy bằng cục pin nhỏ xíu bằng nửa điếu thuốc lá. Khi hết điện có thể xạc lại bằng điện thường 110 hoặc 220 vôn. Mỗi lần xạc có thể dùng trong 3 giờ đồng hồ. 3 giờ đồng hồ là quá đủ rồi. Vì anh Z.28 ơi, chỉ trong 3 phút là anh sẽ chịu không nổi.
Hoàng Ngọc nhún vai ra vẻ khoan khoái khi nhìn thấy vẻ lo sợ hiện ra trong mắt Bạch Liên. Nàng ngồi lùi vào tường, như muốn thu nhỏ người thêm nữa.
Hoàng Ngọc bấm cáI nút đen trên máy, một sợi giây nhựa cũng màu đen trồi lên. Hắn kéo dài ra và đặt trên lòng bàn tay, ngắm nghía một cách say sưa. Thiết tưởng hắn chiêm ngưỡng tấm thân cân đối của hoa hậu thế giới lõa thể cũng chỉ say sưa đến như thế là cùng.
Hắn gằn giọng với Văn Bình :
-Anh bạn Z.28 thân mến ! Ý kiến của anh ra sao ?
Văn Bình lắc đầu :
-Tùy anh. Tôi không có ý kiến gì cả.
-Vậy thì tốt. Tôi sẽ dùng máy H-32 với người đẹp trước.
Văn Bình khựng người :
-Nàng không liên quan tới cuộc tranh chấp giữa anh và tôi. Vả lại, nàng là người đàn bà ốm yếu. Tôi không thể…
Hoàng Ngọc cướp lời :
-Hừ, anh bắt đầu hào hoa phong nhã rồi đấy. Nếu anh chịu khai, tôi sẽ không bắt nàng ăn điện. Ha, ha, để tôi nói anh nghe chơi. Máy H-32 truyền một luồng điện riêng vào người, không phải thứ điện thường dùng để thắp đèn hoặc nấu ăn trong nhà đâu. Trong khi truyền điện, tôi sẽ châm xì gà cháy đỏ vào ngực nàng…Ha, ha…
-Phiền anh cất đồ nghề đi, tôi sẽ cung khai.
-Được. Anh muốn gì được nấy. Thỏi kẹo cao su vàng ấy, anh giấu ở đâu ?
-Tôi sẽ dẫn tới lấy.
-Anh cho tôi biết chỗ cũng được.
-Không. Một ngàn lần không. Lấy xong tài liệu, anh sẽ phản phé giết Bạch Liên và tôi. Dầu sao, tôi cũng là điệp viên sắp mang hai thứ tóc trên đầu.
-Tôi lấy danh dự con người cam kết là không phản phé. Anh ráng tin tôi đi. Hoàng Ngọc không phải là nhân viên hạ cấp, mà là đại tá tình báo.
-Kính chào đại tá. Tôi vẫn ráng tin, nhưng khốn nỗi từ nhiều năm nay, tôi mắc bệnh đa nghi trầm trọng.
-Ừ, anh cùng đi với tôi. Tài liệu được cất ở đâu ?
-Cách đây một cây số.
-Ai đưa cho anh ?
Thế mới rầy rà ! Văn Bình không biết tài liệu này là tài liệu nào. Giờ đây, Hoàng Ngọc lại còn hỏi tên nữa. Văn Bình dề môi :
-Tôi chỉ có thể trao tài liệu, không thể cho anh biết tên cộng sự viên.
-Rõ lắm chuyện. Anh làm như các anh có cả ngàn cộng sự viên tại Nam vang vậy. Đây này, Trần Phương, Đoàn Lượng và Lệ Yên… ba nhân viên từ Sàigònlên Cao Miên. Trần Phương đánh hơi thấy thỏi kẹo cao su vàng lạ lùng. Hắn chộp lấy. Chúng tôi phăng ra nên phải ra tay trước…
Trần Phương ăn đạn 9 li trên đường Phsar Dék. Đoàn Lượng chết dập phổi tại Khemarak Phoumin. Còn cô Lệ Yên bị súng xi a nuya bắn guc trong lữ quán.
Tôi cần biết Trần Phương giấu thỏi kẹo ở đâu trước khi bị giết. Nhân viên Sàigòn đều chết, vậy ai dẫn đường chỉ nẻo cho anh ?
-Anh đừng hỏi vô ích. Tôi không há miệng nữa đâu.
-Đừng quân từ tàu, anh Z.28 ạ. Quân từ tàu như anh sẽ chết uổng mạng.
-Thì thôi. Sự thỏa thuận giữa chúng ta được kể như xé bỏ từ phút này. Mời anh dùng máy H-32, tôi sẵn sàng…
Mặt đỏ như gấc chín, Hoàng Ngọc cầm hộp bao da đen, nhìn sơ qua một cách căm hờn rồi mở máy, cắm một đầu dây vào tai Văn Bình.
Văn Bình ngồi im trên đệm, lặng lẽ chờ đợi.
Một lần nữa, chàng lại nhìn Bạch Liên. Trong giây phút nghiêm trọng này, nàng bối rối và buồn bã khác thường. Nàng lắp bắp nho nhỏ, có lẽ định nói song lại thôi. Văn Bình nhắm mắt nghĩ đến Bạch Liên. Làn da trắng muốt của nàng hiện lên sáng rực như màn ảnh trong trí chàng. Ngực nàng trắng muốt như làn da căng cứng, mũm mĩm với hai hào quang hồng hồng. Bụng nàng phẳng lì, không vết thẹo. Toàn thân không vết nám và tàn nhang… Nếu khỏi chết, chàng sẽ ôm nàng vào lòng. Chàng sẽ nói bên tai nàng :
-Bạch Liên ơi, em đẹp thật !
Máy H-32 reo một tiếng nhẹ. Văn Bình cảm thấy khối óc chàng nứt toang làm đôi, rồi bể nát thành mảnh vụn. Buồng phổi chàng phồng ra cực độ rồi ép dẹt lại, rồi phồng ra, rồi ép dẹt lại, cứ như thế trong vòng mấy giây đồng hồ mà chàng thấy dài dằng dặc như mấy giờ.
Thần kinh hệ còn minh mẫn, song chàng không nhìn rõ, nghe rõ gì được nữa. Một cơn đau khốc liệt từ tai chàng đổ dồn xuống tạng phủ, vung tứ tán như cơn lốc chứa đầy bụi, bay khắp cơ thể. Xương sống của chàng dường như bị rời từng khúc khiến chàng không ngồi, không đứng, không cử động được nữa.
Văn Bình vận nội công để chống lại tác động hành hạ ghê gớm của máy tra tấn H-32. Tuy nhiên, bồ hôi chàng vã đầy trán, mắt chàng long sòng sọc như bắn máu tươi, võ công cao siêu đã được thi thố mà cơn đau không tiền khoáng hậu vẫn bao trùm toàn cơ thể, từ ngoài xoắn vào với hàng trăm mũi dùi vô hình nhọn hoắt từ trong phá ra dữ dội như hàng chục trái lựu đạn nổ một lúc trong ruột gan chàng.
Văn Bình thét lên một tiếng kinh hồn rồi gục đầu xuống giường. Nhưng chàng chưa bất tỉnh. Chàng vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Chàng thấy rõ gương mặt sợ hãi cực độ của Bạch Liên. Nàng vùng dậy, quên cả thân thể lõa lồ, chạy tới gần Hoàng Ngọc, giọng cầu khẩn :
-Tắt máy đi, tôi van anh.
Hoàng Ngọc cườithe thé :
-Sẵn sàng. Ngược lại cô phải bảo Văn Bình khai hết sự thật. Sự thật về thỏi kẹo cao su hương chuối màu vàng đựng tài liệu mật.
-Văn Bình không biết gì đâu.
Mắt Hoàng Ngọc đột nhiên rực sáng :
-Hắn không biết ? Nghĩa là cô biết ?
Văn Bình muốn ngăn Bạch Liên lại nhưng không kịp nữa. Cái còng sắt quái ác đã ép chàng vào giường. Bí mật tày trời đã gây ra nhiều vụ án mạng liên tiếp tại thủ đô Miên khiến ông Hoàng phải cử chàng lên điều tra, đã bắt đầu hiện ra. Đáp số của bài toán “Kế hoạch Xúc xắc” quá dễ dàng, quá giản dị. Vậy mà cả Trung ương Cục miền Nam và Sở Mật Vụ Sàigòn đều thi nhau đốt đuốc tìm kiếm vô hiệu.
Bạch Liên biết nơi giấu tài liệu. Sự thành công đã tới với Văn Bình, cách chàng một tầm tay mà chàng không đoạt nổi. Trong khoảnh khắc Văn Bình lấy lại sức lực phi thường. Máu nóng chạy rần rần trong huyết quản. Văn Bình liếc nhìn Bạch Liên trong dáng điệu cầu cứu tuyệt vọng.
Bạch Liên thở dài :
-Vâng, tôi biết.
Hoàng Ngọc hạ thấp giọng :
-Ở đâu ?
Bạch Liên lắc đầu :
-Tôi chưa thể làm anh vừa lòng được. Trước hết, anh phải thả Văn Bình vì Văn Bình không liên quan đến vụ này.
Hoàng Ngọc gằn giọng :
-Hừ, thằng Z.28 đẹp trai đã thu hồn cô rồi. Cô phải đưa tài liệu trước, sau đó tôi mới mở còng.
Văn Bình xen vào :
-Bạch Liên, cô đừng nghe lời hắn. Nếu cô chỉ cho hắn biết nơi giấu tài liệu, hắn sẽ giết cả cô và tôi.
Hoàng Ngọc quay phắt lại, vẻ mặt hầm hầm. Để trêu tức, Văn Bình nhổ nước bọt vào mặt hắn. Nộ khí xung thiên, hắn tát mạnh vào má chàng. Giây phút nóng giận này đã giúp Bạch Liên chuyển ngược thế cờ. Thừa cơ Hoàng Ngọc đối phó với Văn Bình, nàng chộp lấy khẩu Luger đặt trên bàn.
Hoàng Ngọc nghe tiếng động quay lại thì đã muộn. Họng súng đen ngòm đã chĩa vào ngực hắn. Hắn bước tréo sang bên, sửa soạn phản công đoạt súng thì Văn Bình đã chồm dậy, phóng ngọn độc cước vào yếu huyệt dưới đốt xương sống cuối cùng gần mông đít. Võ sĩ đai đen nhu đạo đệ tam nào cũng am hiểu vị trí của huyệt kôđenkô này. Chạm vào nạn nhân sẽ bất tỉnh lập tức. Phương chi Văn Bình lại có thần cước, khét tiếng trong làng điệp báo hoàn vũ về nghệ thuật xử dụng bàn chân. Miếng atémi thần tốc này được đánh bằng đầu gan bàn chân, một trong bộ phận cơ thể cứng như thép của Văn Bình. Từ nhiều năm nay, Văn Bình đã hạ hàng chục đối thủ thượng thặng bằng atémi với thế ashi–no–ura–até, thế tấn công bằng đầu gan bàn chân.
Hoàng Ngọc, tinh hoa của Trung ương Cục miền Nam, chỉ kịp kêu ối một tiếng ngắn ngủi rồi lăn chiêng xuống đất.
Trong khi ấy, Bạch Liên dựa lưng vào tủ áo, mặt tái nhợt, ngón tay run run. Nếu nàng lảy cò, chắc chắn viên đạn 9 li sẽ bay lên trần nhà vì miệng súng hất lên. Thấy Hoàng Ngọc ngã nhào, nàng mừng rú và đánh rơi khẩu Luger. Văn Bình gọi nàng :
-Em đừng sợ. Bị miếng đòn ác hiểm này còn lâu nữa hắn mới tỉnh dậy. Em móc túi hắn lấy chìa khóa và mở còng cho anh.
Nói xong, Văn Bình mới sực nhớ ra đã gọi Bạch Liên là em và xưng anh ngọt sớt. Thường lệ, chàng vẫn anh em thân mật với đàn bàn dầu là mới quen hoặc chỉ mới gặp gỡ lần đầu. Thái độ thân mật của chàng là một dụng ý khôn ngoan trong chiến thuật chinh phục.
Tuy nhiên, chàng không dụng ý gọi Bạch Liên là em và điềm nhiên nhảy lên ngôi vị đàn anh. Tiếng anh và em êm ái từ miệng chàng tuôn ra với tốc độ quá nhanh khiến chàng hãm lại không kịp. Chàng sợ Bạch Liên phản đối, song nàng không nhăn mặt hoặc đỏ má mà lại nhoẻn miệng cười, một nụ cười xinh xắn và quyén rũ mà chàng chưa từng thấy từ khi chàng đặt chân xuống xứ Chùa Tháp đầy nắng và bụi bặm.
“Cách” một tiếng khô khan. Cây còng rời khỏi cườm tay Văn Bình. Cơ hội bằng vàng đã tới. Dầu Hoàng Ngọc còn nằm chềnh ềnh trên sàn nhà, dầu tài liệu mật chưa chiếm đoạt xong, Văn Bình vẫn không quên nghĩ đến tình ái. Vì tình ái là một phần đời chàng. Vì tình ái là món ăn bắt buộc của chàng. Bạch Liên ghé đầu sát má chàng sau khi mở còng, hơi thở thơm thơm dìu dịu từ miệng nàng tỏa ra. Đây không phải mùi thơm nhân tạo của kẹo bạc hà mà đa số phụ nữ thường ngậm để khỏa lấp hơi thở nặng nề. Đây cũng không phải loại nước hoa đắt tiền được chấm nhẹ vào hai bên mép, thơm lâu một ngày một đêm, với mục đích đánh lừa đàn ông nghèo kinh nghiệm. Mà là mùi thơm thật sự. Mùi thơm thiên nhiên từ tạng phủ trào lên. Mùi thơm hiền lành và ngoan ngoãn giống như mùi thơm của trẻ sơ sinh ăn sữa Guigoz.
Văn Bình vít đầu nàng xuống. Nàng ngã luôn vào lòng chàng, mắt nhắm nghiền, làn da ngực bóng loáng chập chờn trong ánh sáng.
Môi Văn Bình ép mạnh vào môi Bạch Liên. Mắt chàng cũng nhắm lại. Song chàng không có cơ hội thưởng thức kết quả của cái hôn kỳ diệu vì cửa phòng đã mở toang, và một khối thịt khổng lồ khệnh khạng tiến vào.
Chết rồi ! Mải mê gió trăng, Văn Bình quên bẵng Hoàng Ngọc còn thủ hạ canh gác bên ngoài. Trong đời, nhiều lần chàng đã quên bẵng một cách ngu xuẩn nhưng thi vị như vậy. Lệ thường, thần Chết có cảm tình mặn mà với chàng nên chàng luôn luôn thoát hiểm dễ dàng.
Nhưng còn lần này…
Đối phương cao lớn hơn chàng một đầu. Bề ngang cũng rộng hơn chàng một tấc. Bờ vai hắn đồ sộ như cái tủ gương hạng lớn. Bàn tay hắn xòe rộng ra như cái quạt, lông lá lởm chởm đen sì. Có lẽ gã hộ pháp này là con cháu của đười ươi, những con khỉ độc giết người như ngóe dọc biên giới đầy rừng già u hiểm.
Thấy Hoàng Ngọc nằm im trên sàn, gã hộ pháp hiểu liền. Tuy vậy, hắn không phản ứng ngay, có lẽ vì tự tin sắt đá vào khối thịt Hy mã lạp sơn của mình.
Gạt nhẹ Bạch Liên sang bên , Văn Bình từ từ đứng dậy, hai chân chàng khua xuống đất. Máy H-32 đã làm gân cốt chàng nhức nhối ghê gớm, song sự cọ sát da thịt với người đẹp đã mang lại cho chàng một luồng sinh khí mới. Vẻ mặt thản nhiên, chàng chờ đón cuộc tấn công của gã hộ pháp. Đến gần Văn Bình, hắn mới xoải tay ra và tống một quả phật thủ vào mặt chàng. Hạng dài lưng tốn vải này không phải là đối thủ đồng cân đồng lạng của Văn Bình nên trong phút đầu tiên chàng tỏ vẻ khinh địch.
Chàng đưa tay lên gạt một cách chậm chạp. Và suýt nữa chàng mất mạng vi trong vi ti thời gian xáp trận đầu tiên, gã hộ pháp đã áp dụng quỉ kế. Trái đấm vào mặt chỉ là nghi binh, bàn tay trái xòe rộng của hắn mới là chủ lực. Phát atémi quạt vào hông chàng. Chàng phải vận dụng tài nghệ siêu quần mới không bị đo ván.
Biết địch khá giỏi, Văn Bình phải chuyển thế đánh. Chàng lừa hắn a tới sửa soạn lấy thịt đè người hích cùi chỏ vào yết hầu; Thän thể mập mạp của hắn đã vô tình hại hắn vì cổ hắn bạnh ra, yết hầu to tướng như trái banh tơ nít. Không cần nhắm Văn Bình cũng đánh trúng. Và chàng chỉ cần một đòn là giải quyết được tình thế. Khối thịt một tạ ngót nghét bị xô bắn vào giường. Gã hộ pháp giãy đành đạch rồi nằm im.
Bạch Liên nhìn Văn Bình suýt soa :
-Trời ơi, anh giỏi võ quá. Em không ngờ.
Văn Bình nhìn đảo quanh phòng :
-Ồ, đàn ông giỏi võ là thường. Anh đã gặp hàng trăm người giỏi võ hơn nhiều. Cám ơn lòng tốt của em. Nhờ em, anh được thoát chết.
Bạch Liên thở dài :
-Nếu em biết anh quan tâm đến thỏi kẹo cao su vàng thì em đã dẫn anh tới lấy ngay. Dè đâu bọn Hoàng Ngọc tìm anh để điều tra về thỏi kẹo.
-Em cất ở đâu ?
-Bảo em cất không đúng, vì thú thật với anh, em chưa bao giờ cầm nó trong tay.
-Trần Phương đưa cho em phải không ?
-Không. Chiêu Lai. Trước khi chết, Chiêu Lai dặn em giấu kín hộ. Chiêu Lai nói rằng Trần Phương thiệt mạng vì thỏi kẹo đựng tài liệu. Em hỏi là tài liệu gì thì Chiêu Lai đáp không biết. Chị ấy chỉ nói là Trần Phương giao lại, thế thôi.
Văn Bình lập lại câu hỏi :
-Em cất ở đâu ?
Bạch Liên đáp, giọng run run :
-Trên sòng bạc.
-Sòng bạc của Tư Mạnh ?
-Vâng.
-Em vừa nói rằng Chiêu Lai là tình nhân của Tư Mạnh. Nhưng theo chỗ anh biết thì nàng là tình nhân của Trần Phương.
-Tư Mạnh có tiền, có phương tiện, lại có thế lực, ra lệnh là ai cũng phải nghe, nếu không nghe thì rục xương. Chúng em sống ở vũ trường bắt buộc phải tuân lời Tư Mạnh, vì hắn là chủ. Đúng ra, hắn là chủ của nhiều cơ sở giải trí và thương mãi ở Cao Miên, chứ không riêng gì vũ trường Dạ Lạc. Tư Mạnh vung tiền ra để hái hoa. Vì vậy Chiêu Lai phải kết thân với hắn. Không hiểu sao chị ấy lại có thiện cảm với Trần Phương.
-Em chỉ cách cho anh lên sòng bạc. Thỏi kẹo cao su này rất quan trọng. Anh cần đoạt lại nội đêm nay, nếu lọt vào tay người khác thì chết.
Bạch Liên ngần ngừ một phút rồi nói :
-Đường lên sòng nhiều máy móc bí hiểm lắm. Để em dẫn anh lên thì hơn. Dầu sao bọn vệ sĩ cũng quen mặt em, và tin cậy em.
Văn Bình ôm vai nàng, giọng cảm động :
-Lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy có duyên nợ nặng nề với em. Vì thế anh không muốn em đi cùng. Anh có linh tính là Tư Mạnh đang rình rập chúng mình đến để giết.
Bạch Liên thở dài :
-Em không thể mặc anh đi một mình, dầu em biết anh là người tài trí, võ nghệ siêu quần. Vì em cũng có linh tính là Tư Mạnh đang rình rập anh. Thôi anh bằng lòng đi. Em sẽ giúp một tay, và em tin tưởng là anh sẽ thành công. Chúng mình sẽ không chết. Và vạn nhất em chết , em cũng không oán thán. Từ nhỏ đến giờ, em chưa hề yêu ai. Người đàn ông thứ nhất trong đời chiếm được lòng em là anh. Là anh…anh biết không ?
Văn Bình kéo nàng vào lòng.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Gian phòng im lặng lạ thường.
***
Tư Mạnh bâng khuâng nhìn qua cửa sổ xuống con đường nhựa láng bóng vì nước mưa. Mưa từ trưa kéo luôn đến tối không chịu ngớt hột.
Tuy mới 9 giờ, châu thành Nam vang đã im lặng. Im lặng bên trong những căn nhà đóng kín mít. Im lặng trên những sàn nhảy vắng tanh. Ngoại trừ tiếng mưa rơi đều đều dấm dẳn, người ta không còn nghe âm thanh nào khác.
Tư Mạnh không phải nhà thơ, mỗi đêm đứng yên trong bóng tối để tìm thi tứ. Hắn cũng không phải là kẻ vô công rỗi nghề có quá nhiều thời giờ trống rỗng nên nhẩn nha đếm xe hơi chạy qua đường, và nghe cái đồng hồ quả lắc cứ gõ mỗi 15 phút.
Thật ra, Tư Mạnh thuộc vào hạng người bận bịu nhất trên trái đất. Dân chúng Nam vang không biết hắn từ đâu đến và làm nghề nghiệp gì . Chỉ biết hắn là người Việt, nói tiếng Miên như người Miên, nói tiếng Lào như người Lào. Tuy nhiên hắn rất hà tiện lời nói. Hắn là chủ nhân vũ trường Dạ Lạc song ít khi ra mặt. Mỗi khi đến vũ trường, hắn đều dùng cửa sau, trèo cầu thang riêng lên lầu. Nhân viên vũ trường không biết mặt ông chủ và ông chủ cũng không biết mặt nhân viên.
Nói cho đúng, hắn biết rõ từng người, nhưng chỉ nghiên cứu trên ảnh và hồ sơ lý lịch chú không bao giờ diện kiến. Nhất là đàn bà, Tư Mạnh lại biết rõ hơn nữa vì hầu hết các bông hoa mơn mởn của tiệm nhảy thanh lịch này đều phải qua tay ông chủ.
Tư Mạnh tỏ tình với phái yếu một cách hoàn toàn độc đáo. Nhìn an bom ảnh, thấy người nào đẹp, hắn chỉ ngoắt tay ra lệnh bằng cử chỉ cho vệ sĩ, rồi lấy bút viết vào cuốn sổ giấy trắng trước mặt. Viết 2 con số : số giờ và số phòng. Đúng giờ đã định, vệ sĩ áp giải giai nhân lên phòng, ngồi đợi ông chủ.
Nhiều đêm hắn về đúng giờ. Tuy nhiên, nhiều đêm hắn bắt chờ đến sáng. Và nhiều đêm, hắn không về. Nhân viên nam nữ sợ Tư Mạnh hơn sợ cọp dữ vì trong cơn thịnh nộ hắn thường giết người như ngóe. Giết xong, hắn sai vệ sĩ ném xác xuống sông.
Vũ trường Dạ Lạc chiếm tầng dưới của một bin đinh đồ sộ mà sở hữu chủ là Tư Mạnh. Nếu chỉ làm chủ vũ trường mà thôi thì Tư Mạnh không thể tiêu tiền như ông hoàng xứ ngàn một đêm lẻ. Mặc dầu hắn còn làm chủ sòng bạc trên lầu, số tiền lời hàng tháng cũng chưa tương xứng với mức sống lạ lùng của hắn vì trong thành phố, Tư Mạnh có hàng chục tòa biệt thự lộng lẫy, với hàng chục người đàn bà khác đẹp như tiên sa. Hắn lại có hàng chục xe hơi đắt tiền, từ chiếc Rolls Royce kiểu mới nhất qua Mercedes 300 SE tự động đến những báu vật Ferrari sơn đỏ chói của kỹ nghệ xe đua thượng thặng, mỗi chiếc trị giá từ 10 đến 15 ngàn đô la.
Tư Mạnh không khi nào buồn rầu và không khi nào lo âu. Nhưng đêm nay hắn lại buồn rầu và lo âu, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào khoảng không ướt nhèm nước mưa.
Đột nhiên hắn thở dài.
Ném điếu xì gà cháy dở qua cửa sổ, hắn quay lại bàn giấy. Dưới đèn, một hồ sơ bìa vàng được đặt ngay ngắn, ở góc trái phía trên có ngôi sao đỏ 5 cánh. Ở chính giữa là một giòng chữ lớn, cũng màu đỏ : tối mật, chỉ dành riêng cho A-2, ngoài ra không ai được đọc.
A-2 là bí danh của nhân vật thứ hai trong Trung ương Cục miền Nam, đặc trách Cao Miên và biên giới Miên Việt.
Và A-2 là Tư Mạnh.
A-1 là thiếu tướng Nguyễn Hoàng.
Tên thật của A-2 không phải là Tư Mạnh. Hắn từ Hà nôi đáp phi cơ tới Nam vang với một va li bạc riel và đô la Mỹ. Với số tiền khổng lồ này, hắn mua sắm bất động sản, thiết lập cơ sở, và sau cùng đặt tổng hành doanh tại vũ trường Dạ Lạc.
Thở dài lần nữa, Tư Mạnh mở hồ sơ vàng. Bên dưới chỉ có một tờ giấy, một tờ giấy màu vàng duy nhất, với bản báo cáo ngắn ngủi đánh bằng máy chữ điện Electress. Nội dung như sau :
Kính trình A-2.
Hoàng Ngọc đã bị Z.28 hạ sát trong phòng riêng của vũ nữ Bạch Liên. Cả Bạch Liên lẫn Z.28 đều biến mất. Tuân lệnh A-2, đội công tác đặc biệt đã tìm kiếm khắp thành phố.
Xin A-2 lưu ý.
Bí thư.
Tư Mạnh gác chân lên bàn, sửa soạn châm điếu xì gà thứ hai. Chuông điện thoại reo vang. Cầm lên, hắn nhăn mặt. Một giọng nói quen thuộc vọng ra :
-A-2 phải không ?
Tư Mạnh chắt lưỡi :
-Phải.
-Đây là đại tá …
-Biết rồi. Mỗi lúc nói chuyện điện thoại mà khai tên cúng cơm ra thế này thì chẳng sớm thì muộn cũng bại lộ và chết không kịp ngáp.
-Anh Tư yên tâm, đường giây này hoàn toàn an ninh.
-Vâng. Tôi biết rõ hệ thống an ninh của các ông rồi. Lại chuyện Hoàng Ngọc và Z.28 phải không ?
-Thưa anh vâng.
-Anh tìm ra họ chưa ?
-Rồi.
-May lắm. Nếu không chúng mình sẽ bị chôn chung một hố. Họ đang ở đâu ?
-Tình cờ nhân viên của tôi phăng ra Bạch Liên. Chắc anh biết nàng có chiếc Porsche sơn đỏ, chiếc xe đua độc đáo nhất Nam vang ?
-Dĩ nhiên tôi phải biết vì tôi bỏ tiền ra mua. 6 ngàn đô la, chưa kể chi phí chuyên chở.
-Anh muốn tôi đối phó ra sao ?
-Hà, hà, tôi tin là Bạch Liên sẽ dẫn thằng Z.28 đến gặp tôi tại sòng bạc. Anh chỉ cần cho nhân viên theo sát mà thôi, đừng động dụng gì hết trừ phi họ không tới đây…Tôi sửa soạn chu đáo để nghênh tiếp họ. Còn anh…anh nên sửa soạn giấy tờ để xuất ngoại một thời gian. Có lẽ vai trò của anh đã bị lộ.
-Bị lộ ?
-Đồ ngu như bò. Bạch Liên không lạ gì anh. Z.28 vốn thông minh và xảo quyệt thế nào cũng tìm ra. Thôi, chúc anh ngủ ngon. Đêm nay tôi sẽ cho cả hai về chầu Diêm chúa.
-Đa tạ anh Tư.
Không thèm chào trả, Tư Mạnh gác ống nói.
Vẻ mặt hắn đột nhiên buồn rầu và lo âu hơn bao giờ hết. Hắn lại bâng khuâng tựa cửa, nhìn xuống con đường láng bóng nước mưa. Cơn mưa dai dẳng từ trưa kéo luôn đến tối không chịu ngớt hột.
Trên con đường láng bóng nước mưa, chiếc Porsche sơn đỏ phóng như tên bắn. Porsche là báu vật của kỹ nghệ xe đua quốc tế. Con thiên lý mã tối tân của Đức quốc này chạy trên 200 cây số một giờ. Chỉ những tay tỉ phú mới sắm nổi. Là hoa tiêu xe đua, từng tham dự nhiều cuộc thách đố với Tử thần trên các vòng chảo xa lộ Tây phương, Văn Bình cũng không ngăn được thán phục trước tài điều khiển xe của Bạch Liên, người vũ nữ ẻo lả như cây liễu.
Nàng lái xe một cách thoải mái, không khác gì người ngồi trong xa lông để xem vô tuyến truyền hình. Tốc lực tăng lên vun vút, trong chớp mắt cây kim đã vượt con số 140. Văn Bình nhìn kính chiếu hậu và hiểu ngay lý do. Chàng quay nhìn phía sau và cất tiếng hỏi :
-Có xe rượt theo phải không ?
Bạch Liên lặng lẽ gật đầu. Văn Bình đặt bàn tay lên vô lăng :
-Em để anh lái cho.
Nàng lắc đầu :
-Em lái rất khá, anh yên tâm. Cách đây hai năm, em đã tốt nghiệp lớp dạy lái xe đua của Carol Shelby bên Hoa Kỳ. Vì vậy, Tư Mạnh mới mua chiếc Porsche này tặng em. Này anh, xe rượt theo mình là một chiếc DS 19. Em chạy loanh quanh nhiều lần mà nó vẫn bám sát, điều này chứng tỏ là nó cố ý, không phải ngẫu nhiên.
-Em đừng sợ.
-Không, em không sợ đâu.Tuy mới quen anh và có cảm tình với anh, em thấy vững tâm hơn bao giờ hết. Đường phố châu thành Nam vang em thuộc lòng như cháo. Nếu anh muốn họ ăn bụi, em sẽ tăng thêm tốc độ. Dầu tài xế xe sau lái giỏi đến đâu cũng không hy vọng theo kịp. Anh tính, tốc độ tối đa của DS 19 chỉ được 170, 180 là cùng. Còn chiếc Porsche của em có thể chạy hơn 200.
-Em nên hãm bớt thì hơn. Mục đích của anh là cho họ theo sát. Dọc con đường này có cái hẻm nào không ?
-Ít ra là một chục hẻm.
-Vậy em lái vào, và đậu bên lề.
Bạch Liên ngoan ngoãn tuân lời.
Một phút sau, chiếc Porsche vòng vào một ngõ tối hun hút và ngừng lại. Văn Bình tông cửa nhảy xuống. Xe sau đang phóng nhanh phải thắng gấp, bốn bánh xe nghiến mặt đường nhựa kêu ken két. Núp sau thân cây, Văn Bình nhìn vào xe. Hai người đàn ông mặc sơ mi trắng đang chửi rủa om sòm.
Văn Bình mỉm cười. Chàng biết đối phương là ai. Phải là kẻ tự tin mới dám mặc đồ trắng ban đêm, và chửi rủa trong xe. Người ngồi cạnh tài xế mở cửa. Có lẽ hắn sốt ruột khi thấy chiếc Porsche nằm chết bên đường. Nhanh như cắt, Văn Bình tiến lại vung tay ra chẹt cuống họng. Nạn nhân bị chế ngự một cách dễ dàng. Hắn tắt thở sau khi rú lên một tiếng khắc khoải. Nghe tiếng kêu, tài xế vội nhoài người khỏi vô lăng, hườm miệng súng lên cửa xe. Văn Bình chỉ cần hạ một phát atémi êm ái, khẩu súng rơi tõm xuống rãnh nước.
Văn Bình ra lệnh bằng tiếng Pháp :
-Xuống ngay.
Gã tài xế tuân lệnh ngay, không đợi chàng nhắc lại lần thứ hai. Nhìn thân hình khẳng khiu, ốm nhách của gã tài xế, Văn Bình biết ngay là hạng giá áo túi cơm, học mót được vài ba thế quật sơ đẳng của nhu đạo, đi đâu cũng kè kè chó lửa bên hông. Trước uy thế lẫm liệt của Văn Bình, hắn run như chiếc lá, không còn can đảm và gân sức để rút súng ra nữa.
Chàng đặt 5 ngón tay lên vai hắn. Hắn rú lên đau đớn dưới sức ấn ghê gớm của trảo mã tấn. Chàng cười nhạt :
-Ồ, mới có thế mà đã kêu ư ? Tôi còn có cách làm anh đau gấp chục, gấp trăm lần như vậy nữa.
Gã tài xế xuống nước tức khắc :
-Thưa ông, tôi chỉ là thuộc viên, cấp trên sai tôi rượt theo xe ông, tôi phải tuân lệnh.
-Cấp trên của anh là ai ?
Gã tài xế trù trừ một giây. Văn Bình ấn 5 ngón tay xuống. Hắn khựng người, giọng đút quãng :
-Thưa…tôi… xin nói. Cấp trên là đại tá Sibath.
Văn Bình dằn giọng :
-Tôi biết rồi. Anh theo tôi bắt đầu từ đâu ?
-Thưa, tình cờ…Tình cờ một đội tuần tiễu thấy chiếc xe đua hiệu Porsche của cô Bạch Liên nên gọi điện thoại về báo cáo với đại tá.
-Sibath ra lệnh cho các anh ra sao ?
-Thưa, chỉ rượt theo mà không ra mặt, và bất cứ trong trường hợp nào cũng không nổ súng. Hễ thấy ông vào vũ trường Dạ Lạc thì núp bên ngoài và phúc trình về trụ sở.
-Sibath đang chờ anh ở đâu ?
-Thưa…
Gã tài xế lại ngập ngừng lần nữa. Xuống xe từ nãy để theo dõi cuộc so tài quá chênh lệch giữa Văn Bình và hai thuộc viên của Phản Gián Miên, Bạch Liên xen vào :
-Anh không cần hỏi hắn nữa. Em biết rồi.
Quay lại gã tài xế, nàng hỏi :
-Đại tá vẫn ở Nhà Lục phải không ?
Gã tài xế trợn tròn mắt, sửng sốt :
-Vâng.
Văn Bình cười thầm trong bụng. Đại tá Sibath phải là một tay tổ trong làng hoa nguyệt. Thế kỷ trước, giới tình báo Đức quốc đã lập căn nhà màu lục tại Bá linh làm nơi chiêu đãi các yếu nhân, với mọi thứ tiêu khiển xác thịt và cờ bạc thượng thặng. Đêm đêm, trên giường đệm êm ái, trong bóng tối yêu đương, người đẹp thủ thỉ moi móc bí mật quốc sự bên gối tướng lãnh và chính khách Âu châu.
Nhà độc tài thép Sít ta lin cũng đặt ra xóm bình khang để tiến hành công tác do thám. Sau đại chiến thứ hai, chiến thuật “nhà lục” được KGB và Smerch Sô viết áp dụng triệt để trên khắp thế giới.
Bạch Liên nói vào tai Văn Bình :
-Còn của nợ này, anh định xử trí ra sao ?
Văn Bình đã quyết định số mạng của gã tài xế từ khi Bạch Liên lái chiếc Porsche vào lề. Chàng không thể nhân nhượng, tuy biết hắn chỉ là thuộc viên tầm thường, vô dụng và vô tội.
Chàng bèn phóng atémi vào huyệt murasamê trên cổ phía trái của nạn nhân. Huyệt này là huyệt chết, chàng đã dụng tâm giết hắn thì không sức mạnh nào trên cõi đất này có thể cứu được nữa. Bạch Liên a tới song không kịp nữa.
Cây thịt gày đét đã rụp xuống vỉa hè. Không một tiếng kêu hoặc một tiếng nấc nhỏ được phát ra. Văn Bình kết liễu tính mạng gã tài xế một cách nhẹ nhõm và khoan thai khiến Bạch Liên rợn tóc gáy.
Một lát sau, nàng mới buột ra tiếng thở dài :
-Ghê quá…em không ngờ.
Văn Bình an ủi nàng :
-Cực chẳng đã anh mới giết hắn. Thà anh giết hắn còn hơn để hắn giết anh.
Hai người trở lại xe hơi. Dọc đường, Văn Bình hỏi Bạch Liên :
-Anh tin rằng Tư Mạnh đang chờ chúng mình. Vì nhiệm vụ anh phải tới nơi, dầu nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng còn em…em không liên quan đến vụ này, em lại là đàn bà yếu đuối…anh không muốn em bị hy sinh một cách oan uổng.
Bạch Liên ngước mắt nhìn chàng bằng cặp mắt trách móc :
-Nghe anh nói, em càng buồn thêm. Chiêu Lai chết không nhắm mắt, em là bạn thân, em phải báo thù. Vả lại, không có em một bên, anh sẽ không lấy được tài liệu. Đường vào sòng bạc rất quanh co, và gồm nhiều cạm bẫy nguy hiểm. Mặt khác, chính vì Tư Mạnh đang chờ mà em phải dẫn anh đến vì hắn đinh ninh em đưa anh vào bằng cửa riêng, cửa này chỉ một số người được biết. Anh còn nhớ truyện Hoa dung tiểu lộ không ?
-Ồ, anh mê Tam quốc như điếu đổ. Hồi còn đi học, không đêm nào anh không nghiền ngẫm Tam quốc. Anh cho rằng mọi việc xảy ra trong đời đều được ghi lại đầy đủ trong Tam quốc. Các trường huấn luyện điệp báo của CIA cũng đã mang chước thuật của Gia cát Lượng và Tào Tháo ra giảng dạy cho khóa sinh…
-Thật là đồng bệnh tương lân, em cũng thú Tam quốc kinh khủng. Tư Mạnh là kẻ đa nghi, cũng đa nghi như Tào Tháo, thế tất phải phòng bị cửa sau. Vì vậy, em sẽ đàng hoàng vào cửa trước.
-Cửa trước ?
-Vâng, cửa vào vũ trường.
Xe phóng qua một trụ sở cảnh sát, đèn thắp sáng trưng. Văn Bình hỏi :
-Gần đến nơi chưa em ?
Bạch Liên đáp :
-Gần rồi. Còn độ nửa cây số nữa.
-Vậy chúng mình xuống xe, đi bộ thì hơn.
-Anh sợ người ta nhận ra xe hơi của em phải không ? Em cũng vừa nghĩ vậy. Nhưng em ghét đi bộ lắm, nếu có thể chúng mình nên mượn chiếc xe của ông tham vụ sứ quán Bắc Cao. Hắn theo em dai như đỉa đói, và nhiều lần lái xe chở em về nhà. Xe hơi của hắn luôn luôn đậu ngoài đường. Đây này, cái Cobra mui sắt màu trắng anh thấy chưa ? Hắn cũng như em, là đệ tử của tốc độ. Cái Cobra này ngốn đường gần 300 cây số giờ… Hắn nói chuyện sặc mùi lý thuyết mác xít, nhưng lại thích đàn bà đẹp của thế giới tư bản. Không có chìa khóa công tắc, anh có thể cho máy chạy được không ?
-Dễ ợt. Anh “mượn” xe của thiên hạ giỏi không kém dân chuyên môn ở Âu châu. Lâu lắm là một phút.
Hai người đã tới gần chiếc Cobra 7L thấp lè tè và nhỏ xíu. Bạch Liên dặn dò :
-Anh nên thận trọng vì trong xe có dụng cụ báo động. Người lạ đụng vào đề ma rơ thì kèn rú vang lên. Loại kèn đặc biệt này còn lớn hơn kèn cứu hỏa, có thể đánh thức cả châu thành Nam vang dậy. Dường như dưới táp lô có cái khóa cúp hơi bình điện, còn nút kèn được giấu dưới ghế, gần cái thắng tay.
-Ái chà, em tài ghê…Nghe em nói, ai cũng tưởng là xe của em.
-Chẳng có gì lạ cả, anh ạ. Mỗi lần lái xe đưa em về, hắn đều khoe khoang tường tận với em.
Trong chớp mắt, Văn Bình đã mở tung cửa xe bằng một sợi thép nhỏ. Đúng như lời Bạch Liên, trong xe có hệ thống báo động bằng kèn đặc biệt. Chàng nối hai đầu giây, động cơ nổ tròn trịa, êm tai. Chàng ngồi ngay ngắn trước vô lăng, gần 200 mã lực tống chiếc Cobra xinh xắn về phía trước, nhanh như viên đạn bắn ra khỏi nòng.
Vũ trường Dạ Lạc rực rỡ dưới rừng ánh sáng nê ông muôn màu. Trước cửa, xe hơi đậu thành hàng dài. Toàn xe hơi đắt tiền kèm theo tài xế chứng tỏ chủ nhân là triệu phú hoặc là nhân vật cao cấp trong chính quyền. Văn Bình luồn xe vào khoảng trống nhỏ xíu giữa hai chiếc Mercedes to lớn, đài các và kênh kiệu.
Chàng chìa tay cho Bạch Liên khoác :
-Mình vào bằng lối nào ?
Nàng đáp :
-Anh cứ đi thẳng vào cửa chính.
-Gặp nhân viên của Tư Mạnh thì sao ?
-Không sợ. Tư Mạnh chỉ đặt một người thân tín tại vũ trường : đó là gã quản lý, ngoài ra toàn là nhân viên không quen thuộc. Dầu họ nhận ra em cũng chẳng sao, em có cách đối phó.
Văn Bình mỉm cười : từ phút này, Bạch Liên đóng vai chỉ huy, còn chàng là thuộc cấp. Chàng cảm thấy thú vị được hoạt động dưới quyền một người đàn bà đẹp và dịu dàng như nàng.
Vũ trường được gắn máy điều hòa khí hậu nên không có cửa sổ. Ra vào chỉ có một cửa nhỏ, bọc cao su mút. Tường bên ngoài được sơn màu đỏ, hợp với màu đỏ của đèn nê ông, tạo ra một quang cảnh khích động cực độ. Gã bồi đứng sẵn trên thềm để đón khách cũng mặc đồng phục màu đỏ. Gạch hoa, thảm trải chân, riềm cửa, tất cả đều màu đỏ khêu gợi.
Gã bồi chào vui vẻ khi thấy Bạch Liên. Nàng nhoẻn miệng cười chào lại.
Bên trong, màu sắc lại hoàn toàn trái ngược. Người ta không thể tìm thấy một dụng cụ trang trí nào màu đỏ. Toàn thể đều chìm trong màu xanh, màu xanh nhẹ nhàng và thanh nhã như nước nhuộm xanh trong hồ bơi.
Ghế, bàn, quầy rượu, đèn trên tường, ly chén, nền nhà đều xanh. Chiêu đãi viên mặc quần áo xanh. Cuối phòng, sau cái pít bằng gỗ tếch bóng loáng có thể soi gương, Văn Bình nhận thấy một sân khấu nhỏ, còn buông màn màu xanh.
Văn Bình thừa biết đó là nơi biểu diễn thoát y vũ, môn giải trí quốc tế ban đêm vừa du nhập vào Nam vang, song vẫn giả vờ hỏi Bạch Liên. Nàng véo mạnh vào hông chàng :
-Hừ, anh đóng kịch tài thật…Nhưng anh đừng hòng qua mặt em. Em dẫn anh tới đây để lấy tài liệu, không phải để thưởng thức thoát y vũ.
Tấm màn xanh mát được kéo dạt ra, đèn trong vũ trường thi nhau tắt phụt. Tiệm nhảy trở thành âm u, huyền bí. Bầu không khí mờ ào này rất thuận lợi cho Văn Bình.
Dường như không ai quan tâm đến chàng vì màn vũ lõa thể vừa bắt đầu và đã gay cấn ngay từ phút ra mắt. Nếu đi một mình, chàng đã kéo ghế ngồi xuống, gác chân lên bàn, ly huýt ky châm đá vụn trong tay, nhìn thẳng lên bục gỗ, bất cần công việc quan trọng. Chàng thường có thói quen kỳ khôi như vậy, song lần này chàng đành nuốt nước miếng ừng ực vì bên chàng đã có nữ vệ sĩ nghiêm khắc. Tuy nhiên, chàng cũng liếc đảo một vòng. Tư Mạnh phải tốn một món tiền kếch sù mới nhập nội được một báu vật về đường cong hỏa diệm sơn và múa thoát y như cô gái đang uốn éo theo nhạc măm bô trên sân khấu bỏ túi. Da nàng trắng như sữa, tương phản với làn tóc đen dài man dại - chứng tỏ nàng là kiều nữ phương đông - với đôi môi cong cớn đỏ chót và … Văn Bình không dám nhìn thêm và nghĩ thêm nữa vì sợ nổ tròng con mắt, và vỡ toang bộ óc bị dồn ép cực độ.
Chàng vặn nắm cửa. Cửa đóng. Bạch Liên gõ nhè nhẹ : hai dài, hai ngắn. Như có phép quỷ thuật, cánh cửa mở ra êm ái rồi đóng lại ngay. Người mở cửa mặc đồ âu phục ngắn, sơ mi dét xanh, quần sọt xanh. Cánh tay hắn đầy lông lá như khỉ song vẫn không che khuất được những vết xâm dữ dằn. Thấy Bạch Liên, mặt hắn cau lại. Hắn án ngữ hai người lại, giọng khô khan, đượm vẻ hăm dọa :
-Đêm nay, ông chủ không cho mở sòng. Phiền cô đưa khách ra ngoài.
Bạch Liên cười mỉm :
-Buồn cười thật, anh Sáu. Cả tôi mà anh cũng ngăn cấm nữa ư ? Anh dư biết là tôi được ông chủ cho toàn quyền, muốn lên giờ nào, muốn làm việc gì cũng được.
Giọng gã lông lá được gọi là “anh Sáu “ bớt dữ dằn :
-Tôi biết cô được ông chủ nuông chiều, nhưng cô ơi, ông chủ vừa ra lệnh hẳn hòi cho tôi : cấm không ai lên sòng.
-Dĩ nhiên phải trừ tôi.
-Ông chủ không dặn như vậy.
-Và ông chủ cũng không dặn tôi phải nghe lời anh.
-Cô Bạch Liên, tôi chỉ làm tròn phận sự vệ sĩ. Cô đừng phản đối thì hơn, ông chủ nghiêm lắm, cho cô lên sòng, tôi có thể mất mạng như chơi.
Bạch Liên nắm tay Văn Bình :
-Kệ họ, chúng mình cứ lên lấu.
Gã lông lá khuỳnh tay, gằn giọng :
-Tôi cảnh cáo lần cuối cùng. Nhân viên trong vũ trường này đã nghe danh tôi…
Văn Bình vỗ vai gã lông lá :
-Hừ, chú em có bộ mã lực sĩ ghê…
Cái vỗ vai khoan thai của Văn Bình như chứa một mãnh lực vô song khiến gã lông lá bủn rủn tay chân. Hắn há miệng tròn xoe, lùi lại một bước. Văn Bình bước theo tạt atémi vào mặt hắn. Hắn ngã nhào vào cầu thang đá rửa màu xanh, và nằm thẳng đơ như khúc gỗ vô tri vô giác.
Bạch Liên buột ra lời khen :
-Trời, anh có sức mạnh như thiên thần. Gã vệ sĩ này được coi là nhân viên thượng thặng của Tư Mạnh. Hắn rất giỏi võ, ngoài ra lại giỏi cả gồng, dao chém không đứt. Không ngờ anh chỉ vỗ vai nhẹ là té lăn cù. Anh có quỷ thuật phải không ?
Văn Bình lắc đầu :
-Không. Em mới là người có quỷ thuật. Bằng chứng là anh ngất ngây vì em.
Bạch Liên cau mày :
-Lạ nhỉ, em chưa gặp người đàn ông nào như anh. Vào hang cọp, cái chết gần kề mà vẫn đùa được.
Văn Bình định đáp lời bằng chuỗi cười ròn rã song vội khựng lại. Chàng sực nhớ đang ở trong sào huyệt chứa đầy cạm bẫy của Tư Mạnh. Chàng lại vừa nghe tiếng giầy nện trên cầu thang.
Chàng kéo Bạch Liên nép vào tường. Nhìn đối phương khệnh khạng bước xuống, chàng cảm thấy thất vọng. Đó là một gã mập ú, thân thể toàn mỡ và nước, chàng chỉ thoi nhẹ là thùng nước lèo vỡ nát. Vì vậy chàng không thèm lẩn trốn nữa. Hắn xuống đến bậc thang cuối cùng thì Văn Bình ló mặt ra. Và thái độ khinh thường này đã bắt chàng trả bằng giá rất đắt.
Đã lăn lộn trong làng võ thuật thế giới, Văn Bình quên bẵng rằng thân thể phì nộn chỉ là trở ngại đối với những kẻ chưa trèo tới bận đàn anh hoặc bậc thầy. Tại Nhật Bản, nhiều võ sư vô địch đều mang cái bụng ễnh ương, thượng đài với cử chỉ chậm chạp và hớ hênh. Thật ra, những khối thịt ứ mỡ này có thể quật tan xương hàng chục võ sĩ quyền Anh trong chớp mắt.
Gã vệ sĩ mập ú của Tư Mạnh là một bằng chứng cụ thể khiến Văn Bình phải trổ tài nghệ tuyệt luân mới thoát khỏI đòn chết. Nhác thấy chàng, hắn co giò phóng ngọn độc cước vào mặt.
Tuy tay chân nặng nề, lừng khừng, lúc lâm sự hắn lại nhanh và gọn như nhái bén. Văn Bình cũng lẹ làng né đòn thần tốc song gót giầy đối phương chạm vào vai chàng làm chàng mất quân bình đập đầu vào tường. Gã mập ú phóng tiếp chân trái với ý định kết thúc trận so tài. Văn Bình vất vả lắm mới ngoẹo được cổ sang bên, vung tay ra gạt đòn.
Cuộc chiến trở lại đồng đều. Gã mập ú lặng lẽ tiến lên một bộ, dùng quyền Thiếu lâm để móc mắt chàng. Nhưng đến khi Văn Bình sửa soạn né tránh thì hắn lại chuyển thế, và lần này lại xử dụng một thế tuyệt ảo nhu đạo.
Văn Bình nhảy tréo sang bên tả, vận dụng nhu đạo đánh trả. Hai đòn chạm nhau, Văn Bình mạnh hơn nên gã mập ú nhăn mặt. Văn Bình bồi thêm cú đánh quyết định. Noi gương đồng nghiệp, gã mập ú trượt chân ngã sóng soài trên nền gạch trơn bóng. Không trù trừ một giây, Văn Bình hạ sống bàn tay vào giữa huyết quản trên cổ nạn nhân, đưa hắn sang thế giới bên kia.
Bạch Liên rú lên :
-Trời ơi, anh lại giết người nữa.
Không đáp, Văn Bình lôi nàng lên lầu. Bên trên không có một ai. Đèn nê ông tỏa xuống một vùng ánh sáng xanh mát. Bạch Liên níu cánh tay Văn Bình :
-Lên sòng chỉ có một lối độc nhất : quẹo sang phải, vượt qua hai cánh cửa sắt rồi mới đến nơi. Em có chìa khóa riêng, anh có thể mở cửa sắt dễ dàng. Duy có điều này…Tư Mạnh vừa gắn hệ thống canh phòng điện tử, em không biết máy móc ở đâu.
Văn Bình nói :
-Tư Mạnh đóng sòng bạc rồi, thiết tưởng lên đó vô ích. Theo anh, lên văn phòng của hắn tiện hơn.
-Nhưng tài liệu lại được giấu trên sòng, dưới ghế. Cái ghế màu vàng ở sòng ru lét. Em dán bằng băng keo. Hay là…
-Nếu vậy, chúng mình cứ lên sòng. Đến đâu hay đến đấy. Em biết đại khai hệ thống canh phòng điện tử ra sao không ?
-Em chưa được thấy bao giờ. Chỉ nghe nói mang máng là máy này chụp hình người lạ rồi chuyển lên phòng Tư Mạnh, vào khung kính vô tuyến truyền hình đặc biệt.
Văn Bình tái mặt. Những sự kiện vừa xảy ra cho chàng biết là Tư Mạnh đang chờ sẵn hai người. Giờ đây, hắn lại có máy vô tuyến truyền hình riêng…nghĩa là hắn đã điềm nhiên theo dõi mọi hành động của hai người từ khi đặt chân lên cầu thang.
Phản ứng tất nhiên trong trường hợp này là tìm cách thoát thân. Song le thoát thân cũng vô ích. Vả lại, thoát thân bằng lối nào ? Chắc chắn cửa dưới nhà đã khóa chặt.
Chỉ còn giải pháp duy nhất : giả vờ ngây thơ lên thẳng sòng bạc. Nếu Tư Mạnh đã chụp được hình thế tất hắn cũng đã nghe được những mẩu đối thoại kín giữa hai người.
Chàng bèn nhún vai :
-Hừ, Tư Mạnh bịp em đấy. Từ nãy đến giờ, anh chưa thấy ống kính thu hình nào cả. Anh lại không tin là Tư Mạnh sắm nổi loại máy truyền hình đặc biệt. Em yên tâm. Nào chúng mình tiếp tục.
Bạch Liên ra hiệu cho chàng rẽ sang tay phải. Trước mặt chàng, hành lang chạy dài như ngõ ống. Cuối hành lang, tấm cửa sắt đứng sừng sững. Bạch Liên rút chìa khóa, lúi húi mở. Lại một cửa sắt thứ hai. Bạch Liên bảo Văn Bình :
-Sau cửa này là sòng bạc. Anh…
Văn Bình vội bịt miệng Bạch Liên rồi xua tay ngụ ý ra lệnh cho nàng im. Chàng kéo nàng đứng sát tường để tránh ống kính vô tuyến truyền hình tọc mạch, ngụy trang trên trần nhà, thoạt trông ai cũng tưởng là nơi phát hơi lạnh.
Chàng rút bút hí hoáy viết lên bàn tay và chìa cho nàng coi. Nhẩm đọc xong, nàng lặng người, mặt xanh mét như tàu lá. Nàng bắt đầu cảm thấy nguy hiểm ghê gớm gần kề.
Văn Bình chỉ viết 4 chữ : tài liệu giấu đâu ? Bạch Liên đáp, cũng bằng bút đàm:
-Ghế vàng, sòng ru lét.
Văn Bình lắc đầu rồi viết :
-Biết rồi. Nhưng sòng ru lét ở đâu ? Giữa phòng, hay góc phòng ?
-Ở góc.
-Được rồi. Xuống đường lối nào ?
-Phải trở về đường cũ.
-Lên nóc được không ?
Mắt Bạch Liên vụt sáng :
-Được.
Văn Bình viết nhanh :
-Đọc kỹ những gì anh viết, và đừng phản đối.
Bạch Liên gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý chàng. Cánh cửa thứ hai được mở ra dễ dàng. Đó là một cánh cửa bọc tôn khá dầy, đạn trung liên bắn cũng không thủng. Tư Mạnh đã biến sòng bạc của hắn thành pháo đài bất khả xâm phạm.
Văn Bình suýt ồ một tiếng thán phục trước cách thức trang trí tân tiến và thẩm mỹ của sòng bạc. Căn phòng rộng thênh thang, gấp bốn rạp chiếu bóng Rex ở Sàigòn, trần nhà lại thấp lè tè tưởng như người cao quá khổ ngển lên là đụng đầu. Tất cả đều bằng màu đỏ, một màu đỏ thúc giục, khiêu khích dữ dội.
Mắt Văn Bình đảo một vòng.
Đúng như Bạch Liên mô tả, sòng ru lét được đặt ở góc. Chàng thấy rõ cái ghế vàng cao lêu nghêu ở giữa dãy ghế đỏ trung bình. Hàng chục cái bàn, chữ nhật, bầu dục, được kê rải rác, ngăn nắp và sạch sẽ. Tuy nhiên, Văn Bình không có thời giờ quan sát các món đổ bác sang trọng vì chàng đang phải đối phó với con mắt thần của máy thu hình.
Bạch Liên từ từ bước bên chàng. Hai người chỉ còn cách cái ghế vàng một bước. Nhanh như được đẩy bằng động cơ máy bay phản lực, Văn Bình xoay người nửa vòng. Đoàng, đoàng…hai tiếng súng nổ tiếp nhau. Trong nháy mắt, chàng đã triệt hạ được dụng cụ liên lạc cuối cùng của Tư Mạnh với sòng bạc.
Đồng thời Văn Bình đạp ngã cái ghế, rồi nhảy tới giật miếng băng keo bên dưới. Thỏi kẹo cao su quý giá rơi gọn vào tay chàng. Theo sự tính toán của chàng, trong vòng một hai phút nữa. Tư Mạnh sẽ xuất hiện. Và khi ấy hai người sẽ khó hy vọng tẩu thoát.
Đoàng…Phát súng thứ ba nổ vang. Tiếp theo tiếng súng là tiếng kính vỡ loảng xoảng. Văn Bình vừa bắn vào một khung cửa kính lớn bằng nửa cái chiếu gắn vào tường, sát trần. Bạch Liên đang lúng túng với đôi giày cao gót thì Văn Bình đã bế bổng nàng lên rồi nhún chân nhảy vọt qua lỗ hổng.
Chỉ chậm một phút đồng hồ nữa là Văn Bình chạm trán Tư Mạnh.
Do cửa hông, Tư Mạnh chạy nhanh như gió vào sòng bạc. Kịp thấy hai người thoát ra bao lơn, hắn thét to :
-Mau lên, bắt lấy…
Một tên vệ sĩ chĩa súng, sửa soạn lảy cò. Tư Mạnh giật lấy, giọng gắt gỏng :
-Đồ ngu. Tao muốn bắt sống, nghe chưa ?
Núp ngoài bao lơn, Văn Bình nghe rõ mồn một. Run như cầy sấy, Bạch Liên áp mặt vào ngực chàng. Bên dưới bao lơn là khoảng sâu thăm thẳm, trừ phi là chim hai người mới có hy vọng đáp xuống mặt đường mà không bị trọng thương. Nếu không vướng Bạch Liên, chàng vẫn có thể bám lan can, tuột xuống.
Vì vậy, chàng phải tìm sinh lộ khác.
Nếu trèo được lên mái nhà, chàng có thể truyền nóc, bỏ rơi bọn đàn em của Tư Mạnh. Với tài bắn bá phát bá trúng, chàng có thể dư sức hạ một tiểu đôi võ trang tiểu liên.
Chàng thò cổ ra khỏi bao lơn, nhìn lên trên. Một bóng đen ló mặt ở cuối hành lang. Rồi đèn vụt sáng. Chàng thét :
-Em níu chặt lấy vai anh.
Chàng đu người vào ống máng bằng một tay, tay kia ôm ngang lưng Bạch Liên. Một phút sau, chàng đã thót được lên nóc nhà, chân đạp lạo xạo trên ngói. Đám đông hỗn độn đã hè nhau trèo lên theo. Văn Bình dắt Bạch Liên chạy men theo ống máng. Phía dưới, Tư Mạnh quát lớn :
-Đứng ngay lại, không bắn.
Văn Bình vẫn không đứng lại. Một loạt đạn rền vang. Chàng nghe Bạch Liên hự một tiếng rồi ngã ngồi xuống. Chàng cúi theo để đỡ nàng nhưng đã muộn. Thân nàng cuộn tròn trên mái nhà đầy rêu trơn trượt và lăn xuống sân bên dưới. Bịch một tiếng… Văn Bình bàng hoàng như bị ai đánh vào gáy. Chàng vội buông tay, nhảy xuống bao lơn rồi từ bao lơn tuột máng xối xuống tầng dưới.
Đèn điện trong sân đã được bật hết. Văn Bình xốc Bạch Liên lên vai, chạy biến vào một khung cửa để trống. May thay bên trong không có ai. Chàng gài cửa lại, dựng Bạch Liên vào tường. Một tia máu chảy ri rỉ bên mép nàng. Mắt nàng trợn trừng. Tuy nhiên nàng còn thều thào :
-Anh ơi…em chết rồi…vĩnh biệt…
Văn Bình đứng lên, lòng đau như cắt. Trong đời, chàng đã chứng kiến nhiều cảnh lâm chung, nhưng chưa bao giờ chàng ôm vào lòng một người đàn bà đẹp chết vì xảy chân từ mái nhà ba tầng xuống đất. Nàng chết vì chàng. Nàng chết vì dẫn chàng tới lấy tài liệu. Nàng chết một cách oan uổng và thê thảm.
Bạch Liên ngoẹo đầu, thở hắt lần cuối. Da mặt hồng hào của nàng, từng làm hàng trăm đàn ông rệu nước miếng thèm khát, đã xám xịt. Chàng lùi lại một bước, một giọt nước mắt từ từ lăn trên má.
Rồi mắt chàng đỏ tía như pha máu. Chàng quay lưng lại, không để ý tới miệng súng lục kề bên hông và tiếng quát nặng chình chịch :
-Đứng yên.
Kẻ ra lệnh cho chàng là một gã Miên, mặt mũi phục phịch, thô lỗ và hiểm ác. Hắn chưa kịp nhìn rõ mặt Văn Bình thì chàng đã giáng atémi vào cườm tay cầm súng. Còn chân chàng – bàn chân nổi tiếng trên hoàn vũ nhờ ngọn cước cừ khôi, giết người trong chớp mắt – đã tung lên, đá lộn đối phương vào góc phòng.
Tên thứ hai xông tới. Văn Bình cũng nhanh chóng hất ngã. Rồi tên thứ ba, tên thứ tư. Văn Bình tả xung hữu đột, mỗi cú tấn công của chàng là một khối thịt biến thành xác không hồn. Căn phòng chật hẹp không cho phép đàn em của Tư Mạnh dùng súng nên Văn Bình chiến thắng thần tốc dễ dàng.
Kẻ nguy hiểm nhất dĩ nhiên là Tư Mạnh.
Từ thân hình đến dáng điệu, hắn tỏ ra am hiểu tường tận nghê thuật quyền vũ. Người hắn choắt lại nhưng không gầy, xương vai cũng không nhô ra, có lẽ vì dầy công luyện tập để gạn hết mỡ thừa và thu nhỏ bắp thịt, rèn cứng khớp xương như sắt nguội. Hắn có những cử chỉ chậm chạp mà nhanh nhẹn, vụng về mà khôn ngoan, khờ khạo mà xảo quyệt. Người lạ gặp hắn sẽ tưởng lầm là tay ma trong làng võ thuật, giỏi lắm thì biết múa vài ba quyền Thiếu lâm, đánh dăm bảy miếng karaté, và ti toe một vài thành tích hạ cấp trên võ đài tỉnh nhỏ.
Thật ra, Tư Mạnh là một trong những tinh hoa võ thuật của Trung ương Cục miền Nam. Xuất thân trong đám giang hồ, hắn trôi giạt khắp các cửa biển, coi đồng tiền cũng như mạng người như cỏ rác. Nhờ những biến động bất ngờ, hắn được kết nạp trong hàng ngũ MVD, để rồi thời gian qua, được đặc phái về Việt Nam, hoạt động trên đất Chùa Tháp.
Quan sát thế võ của Văn Bình, hắn không dám khinh thường nữa. Kể ra từ nhiều tháng nay, hắn đã nghe uy danh của Văn Bình Z.28, song vẫn đinh ninh là sự thật được phóng đại. Theo hắn, Văn Bình là võ sĩ tài giỏi nhưng chưa thể liệt vào hàng siêu quần bạt chúng. Mãi đến đêm nay, hắn mới mục kích tận mắt thì đã muộn. Nếu biết trước, hắn đã ra lệnh cho bọn vệ sĩ xả đạn trước. Tuy nhiên, hắn không phải là hạng người chịu xuống nước dễ dàng. Dầu sao, hắn cũng là hòn ngọc quý trong võ lâm. Dầu sao hắn cũng là nhân vật thứ hai của cơ sở điệp báo Bắc Việt taị miền Nam. Hắn phải cho gã xấc láo Văn Bình một bài học đáng đồng tiền bát gạo.
Nghĩ vậy, hắn bèn nghiêng đầu :
-Đàn em của tôi đã lãnh giáo anh rồi, giờ hãy đến lượt tôi. Tôi là Tư Mạnh.
Văn Bình cười nhạt :
-Chắc anh biết tôi là Z.28.
-Vâng, tôi biết anh từ lâu, nhưng đây là lần thứ nhất tôi được vinh hạnh thù tiếp anh tại tệ xá. Xin anh đừng cười vì chẳng qua tôi chỉ là kẻ múa rìu qua mắt thợ. Nào, xin mời anh. Tiên khách, hậu chủ.
-Tôi đâu dám vô lễ. Mời anh xuống tay trước.
-Đã vậy thì tôi bái tiếp tôn ý. Anh muốn chúng ta xử dụng môn võ nào ?
-Ồ, thượng vàng hạ cám, cái gì tôi cũng am hiểu qua loa. Anh cho gì tôi cũng nhận. Không lẽ một người như anh lại dùng quyền Anh hoặc nhu đạo thông thường. Đề nghị anh biểu diễn một thứ quyền độc đáo và hiếm lạ.
-Vâng, mời anh đón đỡ.
Tư Mạnh xòe hai bàn tay ra. Dưới đèn, Văn Bình hơi chột dạ khi thấy 10 ngón tay của đối phương. Ngón tay hắn vuông vắn như được rèn bằng sắt, chứng tỏ hắn đã tập luyện lâu năm về môn karaté. Tuy nhiên, hắn không tấn công chàng bằng karaté mà bằng phương pháp thủ trảo lạ lùng của quyền thuật bí truyền Ấn Độ. Tư Mạnh bước xéo một bộ, phóng hai bàn tay xòe rộng vào mặt Văn Bình. Hắn không dùng cả 10 ngón hoặc 2 ngón như quyền Thiếu lâm mà chỉ độc một ngón cái. Phép đánh này hoàn toàn khác cả với nhu đạo, môn võ thường dùng ngón tay nhất.
Ngang dọc trong võ lâm quốc tế, Văn Bình đã được coi là kiện tướng về môn xử dụng ngón tay. Với thế oni–ken đánh bằng đốt xương của ngón thứ ba quặp lại, chàng đã hạ hàng chục đối thủ ghê gớm. Bằng ba ngón tay chĩa ra và chụm sát vào nhau trong thế shi–hon-nukitê của nhu đạo, chàng đã chọc thủng những yết hầu cứng như đá. Thế nishi–ken được đánh bằng hai đầu ngon trỏ và ngón giữa, hoặc ngón giữa và ngón đeo nhẫn. Chưa bao giờ chàng dùng duy nhất ngón cái.
Miếng đòn sơ kiến sạt qua mũi chàng. Nghe tiếng gió the thé, Văn Bình biết ngay sức đánh phi thường của Tư Mạnh. Thì ra với ngón cái, hắn định thọc mũi, móc mắt chàng. Chàng chưa kịp phản ứng thì miếng đòn thứ hai lại vèo tới. Lần này vào cuống họng. Chàng nghiêng mình tránh : ngón tay cái của Tư Mạnh chỉ sớt qua bả vai thế mà xương quai sanh của chàng đau điếng như bị ai đóng dùi sắt đến tận tủy xương. Nếu trúng đòn, chàng đã thành con ma không hồn.
Chàng không thể tạo điều kiện cho Tư Mạnh tới gần nữa. Muốn chế ngự ngón tay cái thần thông của hắn, chàng phải áp dụng lối viễn chiến : đứng xa và xử dụng song cước. Hai ngọn cước của chàng cùng bốc ra một lúc nhưng Tư Mạnh đã ưỡn bụng, né tránh nhẹ nhàng. Chàng vung ra bốn ngọn cước kế tiếp khiến Tư Mạnh phải rít lên :
-Giỏi, giỏi lắm.
Phàm trong khi giao đấu, chân khí phải được giữ chặt trong tạng phủ. Cất tiếng nói là làm sức lực giảm bớt. Đối với một võ sư thượng thặng như Văn Bình, mỗi sơ hở cỏn con của địch thủ đã được khai thác triệt để thành sở đoản quyết định. Tư Mạnh chưa nói hết, Văn Bình đã lao luôn vào người hắn, hai tay chân cùng tỏa ra như gọng kềm bóp cứng lấy đối phương. Hắn nhoài người để tránh đòn, nhưng bàn tay của Văn Bình đã kịp thời quạt giữa hông hắn một atémi thần sầu quỉ khốc. Hắn loạng choạng một giây giúp cơ hội ngàn năm một thuở cho Văn Bình tấn công tới tấp.
Tuy nhiên chàng không thể giải quyết được trận đấu dứt khoát vì cửa phòng đã mở toang, một hình thù đen sì như trôn chảo lao vút vào, trên tay lăm lăm khẩu tiểu liên Trung cộng. Chàng chỉ có đủ thời giờ húc vào ngực hắn cho ngã chổng kềnh rồi phi thân ra sân rộng.
Khi ấy có lẽ chiếc Ferrari Superfast phóng nhanh 300 cây số giờ cũng không theo kịp chàng vì chỉ loáng một cái chàng đã biến mất trong khu nhà rộng rãi.
Chàng xô ngã luôn tên vệ sĩ gác cửa rồi lồng ra đường cái. Rồi cứ thế chàng chạy hết tốc lực.
Tư Mạnh lồm cồm bò dậy, thét thuộc viên rượt theo. Nhưng đến lúc cả bọn trèo lên xe hơi đậu ngoài đường, bắt đầu nổ máy thì Văn Bình đã ung dung ngồi trên xe Porsche của Bạch Liên. Lái xe thường, chàng có thể cho nhiều người ăn bụi, huống hồ đây là xe Porsche, anh cả của làng xe đua quốc tế.
Đô thành Nam vang vẫn ngủ say. Không ai để ý tới chiếc Porsche sơn đỏ nhỏ xíu đang bay trên những đường phố chật hẹp. Và cũng không ai để ý đến nụ cười đắc thắng của tài xế xe Porsche và những tiếng chửi rủa tức tối của Tư Mạnh.
***
Nửa giờ sau, Văn Bình đã về đến phòng Huyền Phượng.
Với đức tính thận trọng cố hữu, chàng đã đậu xe Porsche ở xa, và bách bộ lại.
Bầu trời và khí hậu cũng như đêm qua, đêm chàng gặp Huyền Phượng. Mới 24 giờ đồng hồ mà chàng tưởng như từ một vài năm trước. Giã từ Huyền Phượng hồi sáng, chàng hẹn trưa sẽ về. Công việc bận bịu làm chàng đi biền biệt.
Trong khoảnh khắc, Văn Bình quên bẵng những cuộc đấu trí so tài võ thuật, thảm sát và rượt bắt hiểm nghèo, rùng rợn vừa diễn ra mà chàng là vai chánh. Chàng chỉ nghĩ đến Huyền Phượng, đến đường cong ngon lành, đến những giây phút thần tiên.
Phòng Huyền Phượng còn sáng đèn nghĩa là nàng vẫn thức đợi chàng tuy trời đã khuya lắm. Chàng gõ nhè nhẹ. Tiếng Huyền Phượng vọng ra :
-Ai đấy ? Anh phải không ?
Không đủ kiên nhẫn chờ chàng trả lời, nàng mở toang cửa, và ngã vào cánh tay rắn chắc của chàng. Nàng sung sướng đến trào nước mắt.
Văn Bình hôn nàng xong, bâng khuâng nhìn căn phòng. Chàng giật mình khi thấy trên bàn còn nguyên khăn ăn, dao nĩa, lọ hoa hồng khoe tươi bên giỏ bánh mì cắt khoanh. Huyền Phượng nhất quyết chờ chàng cùng ăn cơm tối.
Giọng Huyền Phượng nũng nịu :
-Lạ thật, em đói cồn cào ruột gan, thế mà gặp anh lại no ứ. Nếu được sống với anh, có lẽ em khỏi cần ăn.
Chàng kéo nàng lần nữa vào lòng :
-Anh cũng vậy. Từ trứ đến giờ, anh chưa được hột cơm vào bao tử…
-Để em hâm xúp anh ăn.
-Không. Sáng sớm, ăn ngon hơn. Nếu em không phản đối, anh xin đề nghị cất thức ăn vào tủ lạnh.
-Rồi sao nữa ?
-Rồi anh yêu cầu em tắt đèn.
-Vậy, em buồn ngủ quá rồi, không còn hơi sức dọn dẹp bàn ăn nữa. Anh tắt giùm em đi.
Văn Bình cởi giầy, ném vào góc. Huýt sáo miệng; chàng tiến lại chỗ tắt đèn. Bỗng Huyền Phượng nhỏm dậy :
-Anh đi sáng mai phải không ?
Văn Bình lắc đầu :
-Không. Anh ở luôn với em đến tối mịt. Xong việc, có lẽ anh xin phép ở lại Nam vang một thời gian.
Huyền Phượng rúc đầu vào người chàng. Như thường lệ, khi đèn tắt phụt, Văn Bình nghĩ đến cặp mắt nghiêm khắc của nữ bí thư Nguyên Hương và luồng nhỡn tuyến lạ lùng của ông Hoàng.

Chương trước Chương sau