Một Hai Ba Những cái chết bí ẩn - Chương 06

Một Hai Ba Những cái chết bí ẩn - Chương 06

MƯỜI MỘT, MƯỜI HAI, MỌI NGƯỜI ĐỀU PHẢI ĐÀO XỚI…

Ngày đăng
Tổng cộng 10 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 12114 lượt xem

Sau một đêm ngủ không yên, Hercule Poirot dậy sớm.
Thời tiết tuyệt đẹp, ông ra đi ngay.
Theo đúng hành trình tối hôm trước, ông đi khắp các lối đi của đám vườn thứ nhất, nơi toàn trồng hoa, nhưng vẻ đẹp các khóm cây được bố trí khác sự ham thích của ông. Vườn hồng, trái lại làm cho ông rất thích. Ở đây tất cả đều đối xứng, kẻ vạch rõ ràng và đều đặn. Ông kết thúc cuộc đi dạo ở tại vườn cây núi cao, có bức tường cao mà ở phía bên kia là vườn rau.
Poirot dừng lại một lúc để nhìn một người đàn bà đang hướng dẫn cho một người đàn ông mà ông dễ đoán ra là xếp làm vườn. Người đàn bà mặc quần áo vải tuýt, có thân hình đẹp, cân đối một cách rất khoẻ khoắn. Bà có mái tóc và bộ lông mày rất đen và nói thong thả bằng một giọng đặc Xcotlen. Poirot tin là người xếp làm vườn ít thích cách nói chuyện của cô Helene Montressor. Ông tiếp tục di theo một hướng khác.
Khi ông tới gần, một người làm vườn - mà Poirot đoán chắc là đã ngồi nghỉ từ lâu - bắt đầu đào xới rất hăng. Poirot quan sát anh ta từ sau lưng rồi thốt ra một lời chào thân tình. Anh ta đáp lại mà không ngừng công việc. Điều đó làm cho Poirot ngạc nhiên, ông liền dừng lại. Dù có tỏ rõ lòng hăng hái đến đâu, người làm vườn nào cũng tranh thủ đặt dụng cụ xuống để thở một chút và nói chuyện, khi có người gọi anh ta, Poirot đã thường xuyên làm thí nghiệm để chứng minh điều này. Phải chăng anh kia là người loạn trí, thoát ra khỏi luật lệ, vả chăng anh ta hình như rất trẻ?
Poirot nhìn anh ta trong nhiều phút. Đôi vai này, hình như ông đã trông thấy chúng ở đâu đó. Ông nhầm chăng? Phải chăng ông đang mắc một tật tai hại là ở đâu cũng phát hiện những đôi vai và những giọng nói hình như quen thuộc với ông, trong khi ông không bao giờ thấy hoặc nghe cả? Vậy thì, có phải là ông đã bắt đầu già đi như ông đã sợ tối hôm qua?
Poirot rời vườn rau, bước mấy bước vào vườn cây ăn quả rồi một lúc sau, tới liếc nhìn một cách kín đáo vườn rau qua bức tường. Người làm vườn trẻ đã đứng dậy. Anh ta lấy tay quệt mồ hôi trên mặt. Poirot rời ngay trạm quan sát của mình.
- Thật lạ lùng và thú vị - ông nói khe khẽ, vừa lấy tay phủi những mẩu rêu dính vào mép lật của áo vettông.
Đúng. Thực sự là lạ lùng và thú vị về Frank Cater. Với chức vụ thư ký ở đâu đó, phụ thuộc ít hoặc nhiều vào chính phủ, lại đến làm việc như người làm vườn của Alistair Blunt.
Một hồi chuông vang lên từ xa. Hercule Poirot trở về nhà. Trên đường về, ông thấy chủ nhà đang to tiếng với cô Montressor, vừa ra khỏi vườn rau.
- Anh rất tốt, anh Alistair - cô nói - nhưng em không muốn nhận lời mời của anh tuần này vì đang có mấy người bà con ở Mỹ đến chơi.
Blunt thử nói có lý có lẽ với cô ta.
- Julia thiếu tế nhị, anh không chối cãi điều đó, nhưng điều đó không có nghĩa là...
Giọng đầy quyền uy, cô Montressor cắt lời ông.
- Em cho rằng thái độ của bà ta đối với em như vậy là không thể chấp nhận được. Phải chăng vì bà ta là người Mỹ mà em phải chịu đựng những lời hỗn láo của bà ấy.
Nói xong, cô ta đi sâu vào vườn rau, Poirot kín đáo đứng ở xa, đi lại gần. Alistair Blunt có vẻ tiu nghỉu và ngượng ngùng, như trường hợp thường xảy ra đối với một người đàn ông sau khi tranh luận với một trong những bà họ hàng.
- Các mụ đàn bà thực sự là những con quỷ! - Ông hét lên - Chào ông, ông Poirot. Ngày đẹp, phải không?
Họ cùng đi về nhà.
Blunt thở dài và nói:
- A! Tại tôi thiếu bà vợ!
Ngồi vào bàn, ông ta chạm trán với bà Olivera đáng sợ.
- Julia, tôi rất sợ là bà đã xúc phạm Helene đáng thương!
Bà to béo trả lời cụt lủn:
- Người Xcốtlen luôn luôn rất dễ tự ái.
Blunt nhìn Poirot một cách tuyệt vọng.
- Tôi tin rằng - Poirot nói - ông có một người làm vườn trẻ mới đến không lâu?
- Đúng đấy - Blunt đáp lại - Burton, người làm vườn thứ ba đã từ biệt chúng tôi cách đây khoảng ba tuần và chính chàng trai này đã thay anh ấy.
- Ông có biết anh này từ đâu đến không?
- Thực thà mà nói, tôi không biết. Chính là Mac Alister đã thuê anh ta... tôi nhớ lại rằng người nào đó đã yêu cầu tôi thuê thử. Người ta đã sốt sắng giới thiệu anh ta với tôi... và điều đó hơi làm cho tôi ngạc nhiên. Vì Mac Alister nói với tôi rằng anh ta không ra gì cả và ông ta rất muốn tống khứ hắn đi.
- Anh ta tên là gì?
- Dunning... Sunbury... cái gì giống như thế!
- Có phải là rất lố nếu hỏi ông rằng anh ta thu nhập bao nhiêu không?
- Chả có bao nhiêu - Blunt đáp lại, pha trò - Hai livre mười lăm, tôi nghĩ là thế.
- Không hơn thế à?
- Chắc chắn không... và hẳn là còn ít hơn!
- Này, thật là lạ nhỉ? - Poirot kết luận.
Alistair Blunt ngạc nhiên, sắp hỏi tại sao, nhưng Jane Olivera, vừa đọc nhanh xong tờ báo hàng ngày, chuyển hướng câu chuyện.
- Chú này - cô ta nói to - người ta bảo rằng sẽ còn có sự phản đối tập thể chống chú đấy?
Alistair Blunt mỉm cười.
- Cháu đọc bản tường thuật cuộc tranh luận ở Hạ nghị viện phải không? Cháu an tâm, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là vấn đề Archerton! Ông ta thích đánh nhau với cối xay gió. Đấy là một anh chàng kỳ dị, có những ý nghĩ ngộ nghĩnh về mặt tài chính, nếu người ta để cho anh ta làm, thì trong tám ngày, nước Anh sẽ vỡ nợ!
- Nhưng chú ơi, chú không hao giờ muốn thử một cái gì mới phải không?
- Không, cháu thân mến ạ. Nếu cái mới đó không tiến bộ hơn cái cũ.
- Nhưng, chú cũng không chấp thuận ngay cả ý nghĩ cho rằng cái mới đó có thể đánh dấu một sự tiến bộ?
- Chú nói: điều đó sẽ không ổn đâu!...
- Và chú cũng không thử nữa kia!
- Có những kinh nghiệm đã phải trả giá rất đắt.
- Đúng đấy! Nhưng làm thế nào mà chú có thể bằng lòng được với những sự việc như chúng tiến triển? Sự bất bình đắng về các điều kiện xã hội không làm cho chú phẫn nộ sao? Chú không tin rằng cần phải làm một việc gì đó hay sao?
- Trời ơi, cháu Jane thân mến, sau khi cân nhắc mọi lẽ thì ở cái xứ sở này, cái sự việc tiến triển rất tồi như người ta nói.
Với sự tự tin vốn có, Jane đáp lại:
- Điều mà chúng cháu muốn, đấy là một lý tưởng mới, một xã hội mới. Còn chú, chú yên lặng ngồi ở đấy, trước những quả bầu dục nướng của chú.
Cô ta đứng dậy và bước nhanh ra vườn.
Alistair nhìn cô đi ra hơi ngạc nhiên và khá khó chịu.
- Jane đã thay đổi nhiều trong thời gian gần đây - ông nhận xét - Nó đã đi tìm những tư tưởng ấy ở đâu?
- Chú đừng chú ý đến những điều mà cháu nó nói - bà Olivera trả lời - Jane là một con bé dại dột. Chú có biết con con gái bây giờ như thế nào không? Chúng đến những phòng khách kỳ cục, ở đấy chúng gặp bọn con trai thắt những chiếc ca vát kỳ cục, và khi chúng về nhà, chúng kể một đống chuyện bậy bạ.
- Tôi biết. Nhưng cho đến lúc này, Jane không thiếu lương tri...
- Đấy là một cái kiểu, một cái mốt Alistair ạ. Những tư tưởng ấy đều là bâng quơ.
- Tôi biết...
Bà Olivera đứng dậy. Poirot mở cửa cho bà. Bà ta không có vẻ nhận thấy điều đó, và đi qua trước mặt ông mà không có lấy một lời.
- Tất cả những điều đó cuối cùng bắt tôi phải phẫn nộ - Alistair Blunt kêu lên - Tất cả những câu chuyện ấy, mọi người đều nói, tôi biết hết sức rõ điều đó! Chúng không còn hợp lẽ nữa! Đấy là những điều phi lý... suốt ngày tôi đều nghe nói một lý tưởng mới và một xã hội mới. Điều đó nghĩa là gì? Chính chúng cũng không biết nữa. Chúng say sưa với những từ ngữ ấy, chỉ có thế thôi.
Ông ta mỉm cười buồn bã.
- Nếu ông đã bị... gạt bỏ, thì đã xảy ra điều gì? - Poirot hỏi.
Nét mặt của Alistair Blunt có một sự nghiêm trọng đột ngột.
- Ồ! - Ông ta trả lời - Rất đơn giản thôi. Một bọn điên rồ sẽ chiếm quyền và sẽ thử làm một loạt thí nghiệm phải trả giá đắt. Và thế là hết sự ổn định tài chính, những cách làm kinh tế đúng đắn và cả lương tri đơn giản. Thực tế, thế là hết nước Anh mà chúng ta yêu mến.
Poirot gật đầu đồng ý. Ông hoàn toàn đồng ý với nhà tài chính. Những nguyên tắc mà ông ta bảo vệ, cũng chính là những nguyên tắc rất cần thiết với ông và ông bắt đầu hiểu hơn cái mà Alistair Blunt đại diện một cách chính xác và chiến đấu vì nó. Ông Barnes đã nói với ông điều mà chính đến bây giờ, ông mới nhận thấy.
Và đột nhiên, ông cảm thấy băn khoăn...
II
Trong buổi sáng, muộn hơn một chút sau đó, Blunt rời khỏi bàn giấy đến gặp Poirot.
- Tôi đã xong công việc rồi, giờ tôi mời ông đi xem vườn.
Hai người cùng đi ra. Blunt nhiệt tình nói về sự ham mê quý báu của ông và họ dừng lại một lúc lâu ở vườn cây núi cao, ở đây ông ta đã thành công trong việc thuần hóa một số loại hiếm quý mà ông ta rất tự hào. Hercule Poirot, mà đôi bàn chân hoàn toàn vừa với đôi giày da hảo hạng, kiên nhẫn nghe ông ta nói. Ông đổi chân liên tục, thỉnh thoảng nhăn nhó vì ánh nắng nóng và ông có cảm giác rằng bàn chân ông bị sưng lên như những cái bánh pudding to tướng.
Họ tiếp tục cuộc dạo chơi. Các con ong bay qua vù vù. Có tiếng kéo cắt cây lách cách ở hàng rào cây thẳng. Tất cả đều yên tĩnh và giống như thiu thiu ngủ.
Blunt dừng lại và ngoái ra sau lưng. Tiếng kéo cắt cây bây giờ nghe rất gần mặc dầu người ta chưa thấy người cầm kéo.
- Ông nên đồng ý rằng cảnh bao quát là đẹp - nhà tài chính nói - Những quả lê này sẽ đẹp lộng lẫy. Tôi không nhớ có những quả đẹp đến thế vào mùa này trong năm. Và những cây đậu luôn đẹp mê hồn. Chúng không phải có màu sắc tuyệt đẹp hay sao?
Đột nhiên, tiếng súng nổ phá tan sự yên ắng của buổi sáng bình yên này.
Có tiếng gì đó rít lên tận không trung. Alistair Blunt ngơ ngác thấy ở không xa có một làn khói nhỏ bốc lên sau cái bình phong các cây thẳng. Rồi có tiếng cãi cọ, tiếng kêu và hàng rào cây hé mở dưới sức nặng của hai người đang vật nhau:
- Tao tóm được mày rồi, tên vô lại! - Một tiếng nói giọng Mỹ rất rõ, thét lên - Buông vũ khí ra!
Bây giờ hai người đánh nhau trước hàng rào. Poirot nhận ra người làm vườn trẻ đã đào xới rất hăng say khi ông quan sát anh ta và cả kẻ địch thủ của anh ta, một chàng trai to lớn cao hơn anh kia một cái đầu, và nhà thám tử, ngay trước khi chưa thấy anh này, đã nhận dạng được anh ta nhờ vào giọng nói của anh ta.
- Buông tôi ra - Frank Carter gào lên - Bởi vì tôi đã nói với ông là không phải tôi.
- Có thật thế không? - Howard Raikes đáp lại - Chẳng lẽ mày bắn chim sẻ?
Không buông người tù của mình, ông ta ngoảnh về phía Alistair Blunt và Poirot đang đi lại gần.
- Ông Alistair Blunt? Tên này vừa mới bắn vào ông. Tôi bắt được hắn quả tang.
- Không đúng! - Frank Carter kêu lên - Tôi đang tỉa hàng rào, tôi nghe tiếng một phát súng và một khẩu súng lục đã rơi xuống chân tôi. Tôi đã nhặt nó lên gần như một cái máy và ngay sau đó cái ông này đã xông vào tôi.
Howard Raikes nhún vai.
- Anh cầm khẩu súng lục ở đây, một điều chắc chắn là anh vừa dùng nó để bắn.
Anh ta đưa khẩu súng cho Poirot.
- Chứng ta sẽ chờ xem nhà thám tử nghĩ như thế nào về việc này! May sao là tôi vừa đến đúng lúc, vì anh ta phải có những viên đạn khác trong cái nạp đạn!
- Đúng dấy - Poirot nói.
Blunt chau mày, hỏi Carter.
- Chính xác thì anh tên là gì? Dumon? Dunbury?
Poirot trả lời thay cho người bị hỏi:
- Anh này gọi là Frank Carter.
Người kia ngoảnh về phía ông, điên tiết.
- Ông đi tìm tôi đã khá lâu rồi! Tôi hiểu điều đó, ngày chủ nhật trước, khi ông muốn làm cho tôi phải nói! Dù thế nào đi nữa, tôi xin lặp lại với ông điều này, không đúng đâu! Không phải tôi đã bắn!
- Thế thì ai? - Poirot nói với giọng dễ chịu - Anh hiểu rằng chúng ta ở đây chỉ có bốn người, không còn ai khác. Thế thì?
Tóc bay trước gió, mặt mở to vì sợ hãi, Jane Olivera chạy tới.
- Howard? - Cô ta nói, dừng lại, hết hơi.
- Jane - anh này trả lời với thái độ vui vẻ - tôi lấy làm sung sướng báo cho cô biết rằng tôi vừa cứu mạng chú cô.
- Anh? - Cô ta nói, sửng sốt.
- Chắc chắn rằng ông đã đến đúng lúc, ông ... ông?... - Blunt nói...
Jane nói xen vào:
- Thưa chú, cháu xin giới thiệu với chú Howard Raikes, một người bạn trai của cháu.
Blunt nhìn Raikes và mỉm cười, ra vẻ hiểu thấu đáo.
- A! A! Ông là người đang đeo đuổi Jane!... Tôi phải cảm ơn ông.
Julia Olivera xuất hiện ngay trước khi có một tiếng ồn làm cho người ta nghĩ tới tiếng phì phò của đầu máy xe lửa dưới áp suất.
- Tôi đã nghe một tiếng súng - bà ta giải thích, vừa thở hổn hển - có phải...
Phần còn lại nằm trong họng bà. Bà ta vừa thấy Howard Raikes. Trước hết bà sững sờ, rồi bà bình tĩnh lại để gọi anh này.
- A, anh? Nhưng anh làm gì ở đây? Làm thế nào mà anh dám…
- Mẹ - Jane nói với giọng lạnh lùng - Howard vừa cứu mạng cho chú con!
- Thế nào?
- Đúng thế. Khi người này đã bắn vào chú con, thì Howard đã nhảy xổ vào anh ta và tước lấy vũ khí.
- Cô nói dối! - Frank Carter la lên mạnh mẽ.
Bà Olivera không biết nói gì nữa. Bà ta đứng một lúc, không nói gì, miệng há hốc. Rồi bà ta ngoảnh về phía Blunt.
- May quá, chú Alistair thân mến, không hề gì! Nhưng đấy là một biến cố ghê gớm và chú đã phải cảm thấy một sự xúc phạm kinh khủng. Đối với tôi, tôi vẫn còn hết sức kinh ngạc. Chỉ một tí nữa, thì tôi choáng váng. Tôi tự hỏi xem có nên uống một li nhỏ cô nhắc không…
- Ý kiến tuyệt diệu - Blunt nói - chúng ta về đi...
Bà ta cầm lấy cánh tay Blunt và sức nặng của bà đã đè trĩu cánh tay. Blunt bắt đầu đi, vừa ngoảnh lại ra hiệu cho Poirot và Howard Raikes, hai người này đã sửa soạn bước theo.
- Dẫn nó đi! - ông ta nói - Chúng ta sẽ gọi cảnh sát và trao hắn cho họ.
Frank Carter mở miệng để đáp lại, nhưng ngắc ngứ không nói ra lời. Anh ta tái mét và đôi chân anh nhũn ra. Howard Raikes nắm lấy cùi tay anh ta một cách thô bạo.
- Đi, mày!
Frank Carter vẫn phản kháng yếu ớt.
- Tôi không làm gì cả!
Howard Raikes nhìn Poirot.
- Đối với một nhà thám tử hảo hạng, thực sự ông nói ít quá - anh ta nhận xét - Tại sao ông không làm cho anh này hiểu rằng anh ta chỉ mất thì giờ để chối thôi?
- Bởi vì tôi đang suy nghĩ, ông Raikes ạ.
- Ông cần suy nghĩ điều đó, bởi vì, theo logic đúng, thì ông phải xin từ chức. Nếu Alistair Blunt đang còn sống được, thực tế là không phải nhờ ông.
- Thế thì nhờ vào ông, vào kỳ công thứ hai của ông?
- Ông muốn nói cái gì?
- Đúng là ông, có phải không, cách đây vài ngày đã bắt giữ một người vừa bắn vào ông Blunt và ngài Thủ tướng?
Howard Raikes ngập ngừng vài giây trước khi đáp lại với sự vui vẻ giả tạo.
- Thực thế, thì người ta sẽ nói rằng điều đó đã trở thành một thói quen ở tôi.
- Đúng - Poirot nói - Chỉ có một sự khác nhau. Hôm kia, người mà ông bắt giữ không phải là người đã bắn... Ông nhầm rồi.
- Hôm nay, ông ta cũng nhầm nữa - Frank Carter càu nhàu.
- Đấy là điều mà tôi còn do dự, khiến cho không ai hiểu cả - Poirot lẩm bẩm.
IV
Đứng trước tấm gương soi, tập trung tư tưởng vào thao tác tinh tế để đảm bảo sự cân xứng hoàn hảo của hai cánh nơ cavát, Hercule Poirot mặc quần áo để đi ăn tối.
Ông không bằng lòng, nhưng sẽ lúng túng nếu phải nói tại sao.
Vụ này, ông buộc phải đồng ý, đã là rất rõ. Frank Carter bị bắt quả tang.
Poirot không có một chút thiện cảm nào đối với Carter và không có một tí tin tưởng nào vào anh ta cả. Ông xét đoán không thiên kiến anh này và xem anh ta như là "một gã ít thú vị", một trong những tên vô lại ấy luôn luôn tìm được những người, nhất là phụ nữ để biện hộ cho vụ kiện của họ, ngay cả khi họ không thể bênh vực được.
Mánh khóe bảo vệ của hắn ta là yếu ớt thảm hại. Hắn ta kể rằng đã được các nhân viên Sở Tình báo Anh tiếp cận và yêu cầu hắn thu lượm "tình hình".
Hắn ta phải tới làm vườn cho Blunt và mang lại cho họ những sự việc và cử chỉ của các bạn đồng nghiệp của Blunt. Câu chuyện không dựa lên cái gì cả, và sự việc đã được chứng minh một cách dễ dàng. Vả chăng, đó là một sự nghèo nàn thảm hại trong sáng tạo. Đấy đúng là loại ngụ ngôn mà người ta chờ đợi ở Carter, Poirot nghĩ.
Về vụ ám sát, Carter đã lặp lại rằng không phải hắn đã bắn, rằng hắn là nạn nhân của một cuộc mai phục, một mưu mô mà hắn không hiểu gì cả. Thực sự người ta không biết nói gì để bênh vực hắn.
Không có gì, ngoại trừ một điều cũng lạ là hai lần, cách nhau vài ngày, Howard Raikes đã tới chính xác vào lúc mà những phát súng lục bắn vào Alistair Blunt.
Nhưng khó thấy đấy không phải là một sự trùng hợp. Vụ ám sát ở đường phố Downing, chắn chắn không phải Raikes là thủ phạm, và sự có mặt của anh ta ở Exsham không có gì là khác thường. Anh ta đến để được gần người mà anh ta yêu, và câu chuyện của anh ta đứng vững hoàn toàn, phải đồng ý là như vậy.
Sự kiện hẳn là đã phục vụ anh ta một cách như trời giúp. Khi một người vừa cứu mạng anh, anh không thể cấm ông ta vào nhà mình được và điều ít nhất mà anh có thể làm là chứng tỏ tình bạn với người ấy và đón tiếp ân cần ông ta. Alistair Blunt đã không thiếu điều đó. Sự việc ít làm vui lòng bà Olivera, nhưng bà ta nhận thức được rằng không thể ngăn trở điều đó, và dù vui lòng hay miễn cưỡng, cũng cần phải chịu đựng cái anh chàng không ai muốn dung nạp ấy, một khi đã đặt chân vào nhà, là muốn ở lì lại đó.
Poirot ngẫm nghĩ về bài toán của mình, quan sát Howard Raikes suốt cả ngày. Diễn khéo vai trò của mình, người thanh niên hết sức tránh trình bày những tư tưởng cách mạng của mình và nói chính trị. Anh ta kẻ những câu chuyện vui về du lịch, những kỷ niệm về các cuộc đi chơi xa bằng đi bộ ở những xứ hẻo lánh.
“Con chó sói đã đội lốt cừu, Poirot nghĩ. Ta sẽ tò mò để biết xem cái gì ở dưới cái lốt ấy!".
Khi Poirot đang sửa soạn đi ngủ, thì có người gõ cửa. Ông trả lời: "Mời vào!" và thấy xuất hiện Howard Raikes, rất thoải mái và hình như rất vui về sự ngạc nhiên mà anh ta gây ra.
- Ông không chờ để gặp tôi sao? - Người thanh niên nói - Tôi đã nhìn ông nhiều, tối nay, và ông đã làm cho tôi buồn. Ông có vẻ suy tư, lo lắng...
- Có lẽ thế, nhưng tại sao điều đó đã làm cho anh băn khoăn?
- Tôi không biết, nhưng có điều là nó đã làm cho tôi buồn phiền. Tôi tự bảo rằng ông phải có những việc gì đó hơi khó chịu đựng?
- Và đấy là lúc nào?
- Do đó, tôi nghĩ rằng tốt nhất là nói tất cả sự thật với ông. Về câu chuyện ngày hôm kia. Thực tế, là ông đã đoán ra, ngày hôm đó, tôi đã khá coi thường cảnh sát. Vả chăng, không có chú ý. Tôi nhìn thấy khi ngài Thủ tướng đi ra khỏi nhà số 10 phố Downing, thì tôi thấy Ram Lai bắn vào ông ta. Ram Lai, tôi biết hắn. Đây là cháng trai rất tốt, hơi dễ nổi nóng, nhưng đã chỉ huy cuộc chiến đấu tốt để giải phóng Ấn Độ. Việc ám sát đã bất thành, viên đạn đã sướt qua những cái bụng quý giá của hai nhân vật vĩ đại hàng ki-lô-mét như ông biết; vậy thì tôi đã quyết định diễn một vở kịch ngắn tạo cho Ram Lai một cơ hội để trốn thoát. Tôi đã tóm lấy cổ áo của một cậu bé đứng gần tôi và tôi đã gào lên rằng tôi đã bắt được người bắn súng. Tôi hy vọng Ram Lai lợi dụng cơ hội đó chuồn đi, nhưng cảnh sát đã tóm cổ anh ta. Mọi sự việc đã xảy ra đúng như vậy.
- Còn sáng nay?
- Sáng hôm nay, đấy là việc hoàn toàn khác: Không có Ram Lai ở trong vùng đó và đúng là Carter đã bắn. Hắn ta còn cầm súng lục ở tay khi tôi nhảy xổ vào hắn. Tôi tưởng tượng rằng hắn ta sẽ bắn phát thứ hai...
Poirot nghe, hoài nghi rõ ràng.
- Anh quá lo lắng để bảo vệ bản thân ông Blunt?
Raikes mỉm cười:
- Theo điều mà tôi đã kể cho ông ngày hôm kia thì điều này theo ông là kỳ cục chăng? Tôi hiểu điều đó. Tôi cho rằng, vì quyền lợi của nhân loại, Blunt là một người cần phải thủ tiêu. Nhưng chúng ta phải hiểu nhau. Không phải tôi căm giận cá nhân ông ta. Trong giới ông ta, tôi thấy ông ta là người khá thiện cảm. Những tư tưởng của tôi cũng vẫn như hôm qua... ấy thế mà khi tôi thấy một anh chàng coi ông ta như một cái bia, tôi đã nhảy vào để chuyển hướng phát đạn... Điều đó chỉ chứng tỏ rằng người ta là một động vật mà mọi hành vi không do một logic chặt chẽ chi phối.
- Có một cái hố rộng ngăn cách lý thuyết và thực hành - Poirot nói với vẻ trịnh trọng.
- Đấy đúng là ý kiến của tôi.
Raikes đang ngồi trên giường, đứng dậy. Anh ta luôn luôn mỉm cười.
- Dù sao chăng nữa, tôi nghĩ rằng đấy là một điểm mà tôi phải giải thích cho ông - anh ta kết luận - Xong rồi. Tôi xin rút lui. Chúc ông ngủ ngon, ông Poirot!
Anh ta đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại ở phía sau mình.
V
“Chúa ơi, cứu chúng con ra khỏi những kẻ độc ác”. Bà Olivera hát không đúng lắm, nhưng trong giọng bà ta có một mềm tin chỉ rõ ràng ."Kẻ độc ác" đối với bà sáng hôm ấy có một bộ mặt đã được xác định rõ: bộ mặt của Howard Raikes.
Đấy ít ra cũng là ý kiến của Poirot, đứng bên cạnh ông chủ nhà, tham dự vào ngày lễ chủ nhật ở giáo đường nhỏ ở trong làng. Khi thấy họ chuẩn bị ra đi, Howard Raikes đã mỉm cười hơi khinh khỉnh và đã hỏi ông Blunt xem ông ta có đi lễ nhà thờ đều đặn không? Alistair đã lầm rầm một câu trả lời, mập mờ rằng ở nhà quê có những sự bắt buộc khó mà tránh được và người ta không thể "bỏ rơi" cha xứ. Một tình cảm điển hình Anh đã làm ngạc nhiên người thanh niên Mỹ, nhưng Poirot đã hoàn toàn thấu hiểu những giọng trẻ con rất cao hát:
Luật của chúng nhọn như lưỡi con rắn,
Và cái nọc độc ẩn nấp dưới môi chúng...
Giọng nam cao và giọng nam trầm lại hát:
Chúa ơi, bảo vệ cho con khỏi bọn dị giáo hèn nhát,
Và những sự quyến rũ của bọn độc ác...
Hercule Poirot không nhúc nhích. Dù vẫn đứng thẳng, nhìn trước mặt ông nhưng không thấy, như một người bị thôi miên. Những người khác thì điềm tĩnh, không phải không có tiếng ồn, nhưng ông không nhận thấy, và để gọi ông trở lại thực tại, cần phải có một cú nhỏ kín đáo mà Jane Olivera hích vào cánh tay ông.
Linh mục chủ lễ bắt đầu đọc:
- Ở đây bắt đầu chương thứ mười lăm của cuốn sách thứ nhất của Samuel...
Poirot nghe không chú ý.
Bộ óc của ông làm việc: những sự kiện cho đến lúc này không có quan hệ bề ngoài với nhau, bây giờ đã sắp xếp thành một kết cấu lôgic. Mỗi một,cái đều tìm thấy chỗ của nó, mỗi một cái đều được giải thích. Poirot nghĩ tới những cái vòng của giầy, một đôi tất, một cái mặt bị nghiền nát, những khiếu thưởng thức văn học thảm hại của Alfred - anh nhân viên phục vụ, sự hoạt động của ông Amberrotis, vai trò của ông Morley và lần đầu tiên ông đã xem xét vụ này như thực trạng của nó.
Bài đọc kết thúc:
- Vì cuộc nổi loạn là tội lỗi do quỷ sứ mong muốn. Bởi vì anh đã vứt bỏ lời Chúa, Chúa đã tước mất của anh chế độ quân chủ. Ở đấy chấm dứt cuốn sách thứ nhất.
Đầu óc luôn luôn ở chỗ khác, Hercule Poirot đứng dậy để cùng các người khác cất tiếng hát bài thánh ca tụng Chúa.

Chương trước Chương sau