Người trong ảnh - Chương 32

Người trong ảnh - Chương 32

Evans

Ngày đăng
Tổng cộng 35 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 29018 lượt xem

Frankie sững sờ.
- Bây giờ thì cô hiểu chứ! - Bobby như bị kích động kêu lên - Câu hỏi của cô rất giống câu hỏi của ông Alan Carstairs. Tại sao không là bà hầu phòng? Tại sao không là Evans?
- Ồ! Bobby, chúng ta thành công rồi!
- Cái điều nghịch thường ấy cũng đã xuất hiện trong tâm trí của ông Alan Carstairs và thế là ông ấy đi tìm nhưng chuyện khác thường trong bản di chúc. Theo tôi, ông ấy đến Wales cũng vì lý do ấy. Gladys Evans là cái tên thường thấy ở Wales và chắc hẳn bà Evans là người vùng này. Ông Carstairs về Marchbolt tìm bà Evans nhưng bị một kẻ nào đó theo dõi... và ông ta không gặp được bà này.
- Nhưng tại sao người ta không gọi bà Evans đến ký vào bản di chúc? - Frankie nhắc lại - Chắc chắn có lý do, mà là lý do quan trọng. Đã có hai bà giúp việc trong nhà, tại sao lại đi gọi ông làm vườn?
- Thế này: Rose Cludleigh và Albert Mere là những kẻ ngốc nghếch, còn Evans là một phụ nữ thông minh.
- Còn vấn đề nữa. Ông Elford lúc ấy cũng có mặt tại đấy, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra những chuyện gian dối nếu có. Bobby, đây là cái nút phải gỡ cho ra: Tại sao người ta dùng bà Cludleigh và ông Mere làm nhân chứng chứ không dùng bà Evans? Mọi điều bí mật là ở đấy... Khoan đã! Có phải do...
Frankie đứng yên, nhìn thẳng phía trước nhưng hình như không trông thấy gì cả, sau đó lại nhìn Bobby, mắt sáng lên một cách khác thường.
- Bobby, khi anh được mời đến nghỉ tại một ngôi nhà có hai bà hầu thì anh cho ai tiền thưởng trước?
- Cho bà hầu phòng. Người ta không thưởng bà nấu bếp vì đơn giản là người ta không nhìn thấy bà này bao giờ.
- Không thường xuyên nhìn thấy thôi. Nếu anh ở lâu ở nhà bạn và hay đi lại thì đôi khi anh cũng nhìn thấy bà nấu bếp. Còn bà hầu phòng thì hàng ngày mang bữa ăn sáng vào phòng cho anh, phục vụ bàn ăn cho anh...
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu đây, Frankie?
- Người ta không gọi bà Evans đến ký tên vào bản di chúc vì bà ta sẽ nhận ra người để lại di chúc không phải là ông Savage.
- Frankie, vậy người đó là ai?
- Roger Bassington-ffrench! Hắn đóng giả và thế chân ông Savage. Tôi cũng khẳng định là chính Roger đã đi khám bác sĩ và đã sáng tác ra câu chuyện ung thư. Sau đó hắn cho người đi mời ông chưởng khế, người chưa bao giờ biết mặt ông Savage nhưng lại sẵn sàng thề đã chứng kiến ông này ký tên vào bản di chúc trước hai nhân chứng mà một người lần đầu tiên nhìn thấy “ông Savaga” còn người kia thì mắt kém và chưa chắc gặp người ký di chúc lần nào. Anh hiểu chứ?...
- Nhưng lúc ấy ông Savage thật ở đâu?
- Ông ta ở Londres. Nhưng tôi giả thiết rằng ông ta đã bị nhốt ở kho đồ cũ trước đó để Roger Bassington-ffrench có đủ thời gian làm trò lừa đảo của mình. Sau đó hắn giết ông bằng clô-rô-phoóc và đặt ông lên giường để bà Evans thấy ông đã chết vào sáng hôm sau.
- Frankie, tôi công nhận ý kiến cô là đúng, nhưng làm thế nào để chứng minh được?
- Tôi không biết... ít nhất là đưa cho bà Rose Cludleigh, tức là bà Pratt, xem một bức ảnh của ông Savage. Có thể bà này sẽ nói: “Đày không phải là người ký bản di chúc!”
- Tôi không tin vì bà ta quá ngu dại.
- Chính vì thế nên người ta mới chọn bà ấy. Nhưng nếu có một nhà chuyên môn có thể biết chữ ký giả thì sao?
- Nhưng tòa án đã không làm được việc này.
- Vì không ai nêu vấn đề này lên. Cho đến lúc này không ai nghĩ đây là một bản di chúc giả. Bây giờ thì khác rồi.
- Trước hết - Bobby nói - Chúng ta phải tìm cho ra Gladys Evans. Chắc chắn bà này biết nhiều chuyện. Xin nhớ là bà ấy đã làm việc cho nhà Templeton trong sáu tháng.
- Tìm bà ta ở đâu?
- Chúng ta thử hỏi trạm bưu điện xem. - Bobby gợi ý.
Hai người cùng tới trạm bưu điện.
Frankie bước vào và bắt chuyện.
Trong trạm chỉ có một nhân viên nhận và phát thư, một cô gái mũi dài một cách kỳ cục.
Frankie mua vài con tem, nói chuyện thời tiết rồi cuối cùng nói thêm :
- Ở đây thời tiết dễ chịu hơn địa phương chúng tôi. Tôi ở Wales... tại làng Marchbolt. Cô không biết ở vùng chúng tôi trời mưa như thế nào đâu.
Cô gái mũi dài nói ở đây cũng đang trong mùa mưa và Chủ nhật trước trời mưa tầm tã suốt ngày.
Frankie nói :
- Ở làng Marchobolt tôi đã có dịp gặp một người sinh trưởng tại đây. Bà ta tên là Evans... Gladys Evans. Có thể cô biết bà này, đúng không?
Người thu phát thư trả lời không chút nghi ngờ :
- Đúng thế. Tôi biết bà này. Bà ấy làm việc ở Tudor Cottage. Bà ấy không phải là người ở đây mà từ Wales tới. Bà ấy đã trở lại đấy để lấy chồng. Bây giờ bà ấy là bà Roberts.
- Cô có biết chính xác bà ta đang ở đâu không? Tôi mượn của bà ta chiếc áo đi mưa nhưng quên chưa trả lại. Nếu biết địa chỉ tôi sẽ gửi trả theo đường bưu điện.
- Dễ thôi. Thỉnh thoảng bà ấy có gửi cho tôi một tấm bưu ảnh. Vợ chồng bà ấy làm việc cùng một nơi. Xin đợi một phút.
Cô gái lục trong đống giấy tờ. Sau đó cô đặt một tờ giấy lên quầy.
- Đây.
Bobby và Frankie cùng cúi xuống đọc. Họ không đợi một sự bất ngờ như vậy: “Bà Roberts, nhà xứ làng Marchbolt, Wales”.

Chương trước Chương sau