Nhân chứng câm - Chương 23

Nhân chứng câm - Chương 23

Bác sĩ Tanios đến gặp chúng tôi

Ngày đăng
Tổng cộng 29 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 33833 lượt xem

Chúng tôi vừa mới rời khỏi nhà, thì Poirot đã nói với tôi bằng một giọng nghiêm trang :
- Nhanh lên, Hastings. Chúng ta phải trở lại ngay Luân Đôn càng nhanh càng tốt.
- Tôi rất muốn vậy. - Tôi vừa nói vừa rảo bước.
Tôi nhìn vào bộ mặt nghiêm trang của anh và hỏi anh :
- Anh nghi cho ai vậy, Poirot? Tôi muốn biết điều đó. Anh có tin là chính Theresa Arundell ở trên cầu thang?
Đáng lẽ trả lời câu hỏi của tôi, thì chính anh ta lại đặt ra cho tôi một câu hỏi :
- Anh có nhận thấy có điều gì đó sai lầm trong câu chuyện của bà Lawson không? Hãy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời.
- Anh muốn nói gì thế, Poirot? Có điều gì đó không đúng trong lời khai của bà ấy ư? Cái gì vậy?
- Nếu tôi biết đích xác về nó, thì tôi đã không hỏi anh!
- Tất nhiên! Điều gì đó không đúng... Theo hướng nào?
- Tôi không thể xác định được. Nhưng trong khi bà ta nói tôi có cảm giác là có điều gì đó báo cho biết là không đúng.
- Bà ta có vẻ quả quyết về điều liên quan tới Theresa!
- Phải, phải. - Poirot nói, vẻ lo lắng.
- Nhưng ánh sáng có lẽ không đủ tốt. Tôi không biết tại sao bà ta có thể tỏ ra quả quyết đến thế.
- Không, Hastings, không phải là chuyện ấy. Chính là điều gì đó trong phòng của bà Lawson...
- Trong phòng của bà? - Tôi lặp lại, cố nhớ cách bố trí của gian buồng - Không, tôi không trông thấy gì.
Poirot buồn rầu lắc đầu.
- Tại sao anh dẫn dắt vấn đề thuyết thông linh đó làm đầu đề câu chuyện? - Tôi hỏi anh.
- Bởi vì vấn đề ấy rất quan trọng.
- Anh thấy dải phát sáng mà bà Lawson trông thấy là quan trọng hả?
- Anh có nhớ câu chuyện kể lại của các cô Tripp không?
- Tôi nhớ rằng họ trông thấy một vầng hào quang xung quanh đầu tiểu thư Arundell - Tôi vừa đáp vừa cười một cách bất đắc dĩ - Tôi không biết bà ta là một bà thánh! Bà làm cho u Lawson khiếp sợ và tôi thương hại cho bà tỳ nữ tội nghiệp đã phải mất ngủ khi nghĩ cảnh bà chủ bắt bẻ bà vì đã đặt mua một món thịt bò quay quá nhỏ.
- Phải chi tiết này rất quan trọng.
- Ta sẽ làm gì một khi đến Luân Đôn? - Tôi hỏi khi chúng tôi trở lại khách sạn lúc Poirot yêu cầu xem bản thanh toán.
- Chúng ta sẽ đi gặp Theresa Arundell ngay lập tức.
- Để phát hiện sự thật ư? Cô ta sẽ chối tuốt, hãy tin chắc như thế!
- Anh ơi, đâu đã phải là một trọng tội khi quỳ xuống một cầu thang! Cô ta có thể đã cúi xuống để nhặt một cái kim gài hay vật gì khác!
- Còn mùi véc ni?
Trên đường trở về chúng tôi cứ ngồi im lặng, không nói gì.
Chúng tôi về tới căn hộ của Poirot vào lúc hai giờ kém hai mươi. George, anh gia nhân, nghiêm chỉnh và rất Ảnglê của bạn tôi ra mở cửa cho chúng tôi.
- Một ông bác sĩ Tanios nào đó đang chờ ông thưa ông. Ông ta đến đây đã được nửa giờ.
- Bác sĩ Tanios? Ông ấy đâu?
- Trong phòng khách, thưa ông. Một bà cũng đã đến gặp ông. Bà ta có vẻ đau khổ khi biết ông đi vắng.
- Bà ấy thế nào?
- Khá cao lớn, thưa ông, tóc đen và mắt xanh, rất sáng. Bà mặc một chiếc áo choàng xám, đội một chiếc mũ lệch về sau đầu, đáng lẽ nghiêng sang bên mắt phải.
- Bà Tanios. - Tôi nói nhỏ.
- Bà ta có vẻ rất kích động, thưa ông. Bà ấy nói rằng có việc rất quan trọng nên bà muốn gặp ông ngay lập tức.
- Bà đến lúc mấy giờ?
- Khoảng mười giờ rưỡi, thưa ông.
Poirot lắc đầu.
- Lần thứ hai, định mệnh muốn rằng tôi không được nghe điều bà Tanios muốn phó thác cho tôi. Anh nghĩ gì về điều đó, Hastings?
- Lần thứ ba anh sẽ gặp nhiều may mắn. - Tôi nói với anh, như để an ủi.
- Sẽ có lần thứ ba ư? Tôi tự hỏi như vậy đấy. Nào ta đi nghe ông chồng nói gì nào!
Chúng tôi đi vào phòng khách thấy ông thầy thuốc ngồi trong một chiếc ghế bành đang đọc một cuốn sách nói về tâm lý học của Poirot. Ông đưng lên chào chúng tôi.
- Xin ông tha lỗi cho sự đường đột của tôi. Chắc ông không muốn thấy tôi đã đợi ông như thế này?
- Không sao, không sao. Mời ông cứ ngồi. Ông cho phép tôi mời ông một cốc vang xêrét chứ?
- Cảm ơn ông Poirot. Tôi sẽ nói với ông rằng tôi là một người đàn ông rất buồn phiền. Vợ tôi luôn quấy rầy tôi.
- Vợ ông? - Tôi ái ngại cùng ông - Điều gì xảy ra vậy?
- Ông có lẽ đã gặp cô ấy?
Câu hỏi này khá tự nhiên, nhưng cái liếc mắt sắc sảo kèm theo nó lại kém tự nhiên. Bằng một giọng thờ ơ, Poirot đáp :
- Không, chưa gặp, từ lúc tôi đã gặp bà ấy cùng với ông hôm qua.
- A!... Tôi tưởng cô ấy đã đến. - Poirot rót đầy ba cốc rượu nho.
- Không - Anh nói - Bà ấy có một lý do đặc biệt muốn nói chuyện với tôi ư?
- Không, không. Cám ơn - Ông thầy thuốc nói khi nâng cốc rượu - Không, không có lý do nào đặc biệt cả; nhưng phải nói thẳng với ông là, tôi sợ cho sức khỏe của cô ấy.
- A! Vậy là sức khỏe của bà nhà không tốt à?
- Về mặt thể chất, cô ấy khỏe mạnh - Ông thầy thuốc nói - Tôi muốn nói nhiều về tình trạng tinh thần của cô ấy.
- A! Thế đấy!
- Thưa ông Poirot, vợ tôi đang bị giày vò bởi một chứng kiệt quệ tinh thần.
- Tôi chia sẻ nỗi buồn ấy với ông, thưa bác sĩ.
- Từ hai tháng nay cô ấy có nhiều thay đổi trong cách đối xử với tôi. Cô ấy luôn luôn bị kích động và bị giày vò bởi những điều tưởng tượng... Tôi cho rằng, cô ấy có những biểu hiện của chứng rối loạn tâm thần.
- Thật ư?
- Vàng. Cô ấy mắc phải chứng mà người ta gọi chung là chứng hưng cảm bị truy hại. Ông hiểu cho nỗi lo âu của tôi.
- Tất nhiên là thế! - Poirot nói - Tuy vậy, tôi không hiểu tại sao ông lại nói điều ấy với tôi. Tôi có thể giúp gì được cho ông?
Bác sĩ Tanios hơi bối rối, đáp :
- Tôi nghĩ rằng vợ tôi đã có thể và sẽ còn có thể đến kể với ông một số chuyện bịa đặt, nói với ông là cô ấy bị một mối nguy hiểm đe dọa khi ở bên tôi... hoặc điều gì thuộc loại đó.
- Nhưng vì sao bà ấy lại đến gặp tôi?
Bác sĩ Tanios mỉm cười, một nụ cười tươi tắn, ngây thơ nhưng đầy thông minh.
- Ông là một thám tử nổi tiếng, thưa ông Poirot. Tôi đã biết ngay rằng ông đã gây ấn tượng mạnh đến vợ tôi, khi ông đến gặp cô ấy hôm qua. Trong trạng thái hiện nay của cô ấy, thì việc duy nhất là tìm gặp một thám tử có thể giúp cô ấy Theo tôi, rất có thể cô ấy đến tìm ông và thổ lộ với ông những lời kêu ca của mình. Những người mắc phải chứng tâm thần này đều có xu hướng oán giận những người thân của mình, những người yêu quý họ.
- Thật là bất hạnh!
- Vâng đúng thế. Tôi yêu quý vợ tôi - Ông bác sĩ nói bằng giọng nói ấm áp, dịu dàng - Tôi rất biết ơn cô ấy vì đã kết hôn với tôi mặc dầu khác nòi giống; và vì đã theo tôi đến một đất nước xa xôi, bỏ lại sau lưng mình gia đình và xứ sở. Từ mấy hôm nay, tôi thật sự lo sợ và tôi chỉ thấy một giải pháp duy nhất.
- A?
- Nghỉ ngơi là một liệu pháp tâm lý thích hợp với tình trạng của cô ấy. Tôi biết ở Norfolk có một nhà an dưỡng rất tốt do một bác sĩ đầu ngành lãnh đạo. Tôi muốn đưa vợ tôi đến đấy ngay lập tức. Một sự yên tĩnh hoàn toàn, xa mọi tác động bên ngoài, đấy là điều cô ấy cần phải như thế. Tôi tin chắc rằng, nếu cô ấy điều dưỡng ở đấy một hoặc hai tháng, thì cô ấy sẽ phục hồi lại sự cân bằng.
- Tôi hiểu. - Poirot nói.
Tanios liếc nhìn anh.
- Chính vì thế, nếu cô ấy đến gặp ông, tôi xin ông vui lòng báo cho tôi biết ngay.
- Tất nhiên là thế, - Bạn tôi đáp - tôi sẽ phôn cho ông. Ông vẫn ở khách sạn Durham chứ?
- Vâng. Tôi đến đấy khi ra khỏi nhà ông.
- Và vợ ông không có ở đấy à?
- Không. Cô ấy đã ra đi ngay sau bữa ăn sáng.
- Không nói với ông là bà ấy đi đâu à?
- Không nói một lời nào! Điều đó khác với thói quen của cô ấy.
- Còn lũ trẻ?
- Cô ấy mang chúng đi cùng cô ấy.
- Ủa! - Poirot kêu lên, kinh ngạc.
Tanios đứng lên.
- Cám ơn, thưa ông Poirot. Sẽ là vô ích để nhắc ông rằng nếu cô ấy kể cho ông nghe những chuyện về sự hăm dọa và về bị truy hại, thì đừng nên để tâm đến. Buồn thay, đó là một trong các thể bệnh của cô ấy.
- Thật đáng thương. - Poirot nói, giọng ái ngại.
- Thực thế. Về mặt y học mà nói, đó là một biểu hiện của một chứng rối loạn tinh thần, người ta không thể ngăn cản được đau khổ khi nhìn thấy tình cảm của một người yêu quý của ta biến thành hận thù.
- Ông bạn ơi, tôi động lòng trắc ẩn với nỗi khổ của ông - Poirot nói với ông ta, khi bắt tay ông - A nhân tiện, - Poirot nói khi vị khách sắp bước qua ngưỡng cửa - có phải ông đã kê đơn dùng Chloral cho vợ ông?
Tanios giật mình.
- Tôi? Không... Có lẽ... nhưng không phải trong những ngày gần đây. Cô ấy có vẻ đã chán ngấy mọi loại thuốc ngủ.
- A! Tất nhiên bởi vì bà ấy thiếu tin tưởng ở ông.
- Ông Poirot!
Tanios, giận dữ bước lên một bước.
- Đấy không chỉ là một biểu hiện của bệnh của bà ấy. - Poirot nói coi bộ hòa giải.
Tanios dừng lại.
- Dĩ nhiên.
- Bà ấy có thể nghi ngờ tất cả những gì ông cho bà ấy uống hoặc ăn. Bà ấy nghi ông có thể muốn đầu độc bà ấy?
- Ông Poirot, ông có lý. Ông có biết những trường hợp khác giống như trường hợp của cô ấy không?
- Trong nghề của mình thỉnh thoảng chúng tôi cũng có gặp. Nhưng tôi xin lỗi ông vì đã giữ ông lại. Vợ ông có lẽ đang đợi ông ở khách sạn của ông.
- Tôi hy vọng như thế. Dù thế nào đi nữa, tôi lo lắng vô cùng.
Ông ta vội vã rời khỏi phòng. Poirot chạy đến máy điện thoại. Anh lật các trang sách niên giám tìm một con số.
- Alô... Alô... Khách sạn Durham phải không? Làm ơn cho tôi biết bà Tanios đã về chưa? Sao? Tanios. Vâng, đúng thế. A! Được!
Anh lại treo ống nghe lên và quay về chỗ tôi.
- Bà Tanios đã rời khỏi khách sạn sáng nay từ rất sớm. Bà đã quay lại lúc mười một giờ và đã đợi trong xe tắc xi, bảo người chuyển hành lý của mình xuống, rồi bà đã lại ra đi.
- Bác sĩ Tanios có biết bà đã mang hành lý đi không?
- Chắc hẳn chưa biết.
- Bà ấy đi đâu?
- Không thể biết được.
- Anh có tin là bà ấy sẽ lại đến đây không?
- Có thể! Tôi không thể bảo đảm điều đó.
- Chúng ta có thể làm gì bây giờ?
Poirot lắc đầu vẻ lo lắng và chán chường.
- Trong lúc này thì không. Chúng ta đi ăn trưa thật nhanh chóng rồi ta đi gặp Theresa Arundell.
- Anh tin là chính là cô ta mà bà Lawson đã nhìn thấy ở cầu thang à?
- Tôi biết thế nào được. Có điều chắc chắn, Hastings ạ, đó là bà Lawson không thể phân biệt nổi khuôn mặt cô ta. Bà ấy đơn giản chỉ nhìn thấy một phụ nữ cao lớn mạc một bộ áo ngủ màu xẫm mà thôi.
- Còn chiếc ghim cài áo.
- Bạn thân mến ơi, chiếc kim cài không thuộc về giải phẫu học của một người! Người ta có thể lấy nó, mượn nó, hoặc đánh cắp nó từ chủ của nó.
- Nói cách khác, anh không công nhận tội lỗi của Theresa Arundell?
- Tôi muốn nghe cô ấy giải thích.
- Nhưng nếu bà Tanios lại đến?
- Tôi sẽ dàn xếp việc này.
Anh đầy tớ của Poirot, George, mang cho chúng tôi món ốplết.
- Này George, - Poirot bảo anh ta - nếu bà ban sáng lại đến, hãy yêu cầu bà ta đợi tôi. Nếu bác sĩ Tanios xuất hiện trong lúc bà ta ở đây thì đừng để cho ông ấy vào dưới bất kỳ lý do nào. Và nếu ông ta hỏi có vợ ông ta ở nhà tôi không, thì bảo ông ta rằng không.
- Xin tuân lệnh, thưa ông.
Poirot bắt đầu ăn món trứng ốplết.
- Công việc sẽ phức tạp - Anh bảo - Hãy thận trọng... nếu không, tên giết người sẽ tấn công một lần nữa.
- Và như vậy anh sẽ tóm được hắn.
- Có thể lắm, nhưng tôi thích tính mạng của người lương thiện hơn là buộc tội thủ phạm. Hết sức cẩn thận, Hastings, phải hết sức cẩn thận!

Chương trước Chương sau