Phái Viên Mật - Chương 17 (hết)

Phái Viên Mật - Chương 17 (hết)

Phái Viên Mật
Chương 17 (hết)

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 13902 lượt xem

Phiên xử dự thẩm mở một tuần sau đó. D đã hồi phục. Anh biết rằng các đồng chí ở bên ngoài đang thu xếp cứu anh.
Anh bình tĩnh bước vào phòng xử. Anh thoáng thấy những gương mặt quen thuộc: Ông khách Ấn Độ Muckerji, giáo sư Entrenationo Bellows, bà thư ký mặc săng-đai xám, hôm nay vẫn mắc săng-đai xám. Anh không mong Rose có mặt ở đây. Đúng vậy. Cô gái thông minh tế nhị này đâu có dại dột tới tòa án.
Ông dự thẩm ngồi giữa. Ông có mái tóc bạc mà thưa, đeo mục kính, những nếp nhăn quanh miệng. Ông có vẻ phúc hậu, luôn gõ bút máy xuống lập hồ sơ.
Thủ tục chậm chạp nặng nề làm anh phát mệt. Anh phải trả lời liên lục, đứng xuôi tay, quay lưng về phía cử tọa. Thình thoảng một ông già có cái mũi khoằm đứng lên chất vấn viên lục sự. Ông ta thẳng thắn ngắt lời ông công tố. Chắc đó là luật sư Hillman.
Lâu lắm, lâu lắm, rồi ông luật sư Hillman đứng lên nói rằng thân chủ của ông chưa được cho phép đi thu thập thêm chứng cứ. Những người làm chứng chưa có thì giờ cung cấp hết dữ kiện. Ông nói về phía cảnh sát, những luận điểm buộc tội chưa đủ minh bạch. Ông đề nghị tòa cho thân chủ của ông được tại ngoại hầu tra.
D buồn rầu nghĩ, nếu phải đợi tòa xử thì đợi trong phòng giam dễ chịu hơn đợi ở một phòng ngủ khách sạn.
Hội đồng thẩm phán phản bác, nói rằng tội trạng của D đã rõ. Tòa án chưa cần phán xử tội giết người, nhưng các tội khác thì đã đủ chứng cứ để tuyên án.
- Tôi cực lực phản đối ý kiến của Hội đồng thám phán - Luật sư Hillman nói - Quý ông chưa chứng minh được những tội trạng buộc cho thân chủ của tôi...
- Tôi chưa thêm tội hô hào dùng bạo lực ở mỏ than Benditch.
Đại diện thấm phán nói.
- Luật pháp không xử những hành vi chính trị, thưa ông! Tôi phản đối kiểu làm của cảnh sát. Bắt giam người vì một tội vi cảnh nào đó, rồi đi tìm thêm chứng cứ để ghép người ta vào trọng tội. Còn người bị bắt thì không có hy vọng hội đủ chứng cứ bào chữa cho mình.
Ông dự thẩm từ tốn nói:
- Ngài Hillman nói có lý. Trong hồ sơ luận tội hiện nay tôi thấy chưa có gì cần thiết buộc phải xử giam. Tôi cho rằng có thể tạm thời trả tự do cho ông D với một khoản nộp phạt.
Phiên tòa tạm đình đề nghị án, rồi ông dự thẩm trở ra rung chuông công bố:
- Phiên xử dự thẩm được lùi lại một tuần. D được tạm tha sau khi nộp hai khoản phạt vạ mỗi khoản một nghìn livres.
D không khỏi mỉm cười...Hai nghìn livres!
Một viên cảnh vệ mở cánh cửa thấp sau lưng D nói:
- Đi về phía này!
D bước ra khỏi phòng xử. Viên trạng sư chờ ở đó. Ông mỉm cười nói với anh:
- Ngài Hillman đã dành cho họ một sự bất ngờ nho nhỏ!
- Tôi chẳng có xu nào, lấy gì nộp phạt, với lại nằm trong trại giam tôi thấy dễ chịu hơn ở ngoài.
- Mọi việc đã được lo liệu.
- Ai lo?
- Ông Forbes. Ông ta đang đợi ông ngoài kia.
- Như vậy là tôi được tự do.
- Như khí trời. Trong vòng một tuần. Hoặc ngắn hơn nếu họ tìm thêm được chứng cứ để bắt lại ông.
- Thiên hạ lo cho tôi nhiều quá...
- Ông Forbes quả là một người bạn tốt.
D bước xuống những bậc thang rộng của tòa lâu đài. Forbes mặc chiếc quần thể thao màu loè loẹt đứng tựa bên chiếc Packard. Họ hơi bối rối nhìn nhau, quên bắt tay.
- Tôi nghĩ phải tỏ lời cảm tạ ông và ngài Hillman về khoản nộp phạt... Thật ra quả là vô ích vì tôi...
- Thôi, ta không nên nhắc chuyện đó. Forbes nhìn D rất lâu rất buồn rầu, như thể ông tìm cách đọc ra điều gì.
- Mời ông lên xe. Tôi không đem tài xế theo.
- Tôi phải tìm một chỗ ngủ, rồi phải tới đằng cảnh sát đòi tiền lại.
- Không cần phải bận tâm ông ạ.
Họ lên xe và Forbes rồ máy.
- Ta đi đâu? D hỏi.
- Về chỗ một người bạn.
Xe chạy về phía chợ Sheperd, vòng qua công viên Trafargar. Forbes dừng xe bên hè một khu nhà khá sang trọng. Ông nhấn hai tiếng còi. Một cô gái xuất hiện trên lầu, gương mặt trẻ trung xinh đẹp. Cô vẫy tay. Forbes bảo D:
- Ông chờ tôi một chút. Và Forbes bước vào trong sân.
Một con mèo to đi dọc lề đường, tới đánh hơi một cái đầu cá khô. Nó dùng chân nhặt lên rồi lại bỏ xuống: chưa đến nỗi đói lắm để xơi cái đó.
Forbes đã trở ra, lên xe.
Ỏng cho xe lùi và rẽ qua đường. Ông thận trọng liếc nhìn D và nói:
- Cô bé tốt lắm.
- Thế ư?
- Tôi nghĩ là cô ấy quyến luyến tôi lắm.
- Hẳn thế.
Forbes hắng giọng. Họ đi dọc đại lộ Knightsbridge.
- Ông là người nước ngoài - Forbes nói - Hẳn ông không lạ gì khi thấy tôi... lui tới với Sally, cô gái vừa rồi đấy, mà vẫn cứ yêu Rose.
- Tôi không để ý chuyện đó.
- Tôi phải tìm mọi cách giúp ông. Cả tuần nay, giờ mới gọi là có kết quả bước đầu.
Xe chạy một lúc mà họ vẫn lặng thinh. Tới đại lộ Western, Forbes nói:
- Hẳn là ông ngạc nhiên lắm nhi.
- Đôi chút.
- Thế này. Chắc ông cũng đã thấy là cần phải thoát khỏi nước Anh trước khi cảnh sát hội đủ chứng cứ để buộc tội ông. Chỉ riêng khẩu súng ngắn...
- Họ không thể tìm ra khẩu súng ấy.
- Không nên phiêu lưu. -Ông cũng biết, về pháp lý mà nói thì đó là một vụ mưu sát, dù ông có bắn trúng K hay không. Chắc không đến nỗi lãnh án treo cổ, nhưng ít ra cũng phải mười lăm năm tù,
- Tôi chắc thế, nhưng còn khoản tiền phạt vạ.
- Tôi sẽ thanh toán khoản đó. Bằng mọi cách, ngay đêm nay, ông phải thoát khỏi nước Anh. Đã có người lo cho ông chuyện đó. Người của phe ông. Rose nữa, chưa biết chừng...
- Ông tốt quá, ông vất vả vì tôỉ quá.
- Không phải vì ông đâu. Rose đã bảo tôi phải làm tất cả những gì tôi làm được.
Giọng Forbes nghèn nghẹn, nước mắt lưng tròng. Chiếc xe hướng về phương Nam. Ông ta bỗng dằn giọng nói như để trả lời một câu buộc tội:
- Tất nhỉên là tôi đã ra những điều kiện của tôi.
- Thế ư?
- Tôi đã đề nghị cô ta không được tới thăm ông. Tôi cấm không cho tới dự phiên tòa.,
- Cô ấy đã hứa là sẽ lấy ông... mặc dù có Salỉy...
- Đúng, nhưng sao ông biết.
- Cô ấy đã nói với tôi.
Càng hay, D nghĩ. Mình đâu còn bụng dạ nào để làm một người tình. Một ngày nào đó, nàng sẽ chợt nhận ra rằng... Forbes hợp với nàng hơn. Xưa nay, thiên hạ không lấy nhau vì tình. Người ta thực hiện các bàn giao ước hôn nhân. Cô ấy và Forbes đã giao ước. Đau khổ làm gì. Phải thấy mình hạnh phúc... hạnh phúc lại quay trở về với một nấm mồ, không hề bội ước.
- Tôi sẽ đưa ông tới một khách sạn ở gần Southcrawl. Những người khác sẽ tiếp nối chương trình... Forbes nói và họ lại trầm ngâm im lặng. Chiếc xe chạy về phía Tây - Nam chở theo người chồng tướng lai và người tình... (Nếu quả thật anh có yêu).
Trời đã xế chiều khi chiếc xe bon trên những đụn cát cao vùng Dorset, Forbes lại nói:
- Kể ra ông cũng đã khá thành công đấy. Nhưng về tới nước nhà, liệu ông có... gặp chuyện gì nguy hại không.
- Có đấy. Tôi chờ chuyện đó.
- Vụ nổ ở mỏ Benditch đã làm tiêu tan hợp đồng của L, ông đã biết chưa? Vụ nổ, cộng thêm cái chết của K.
- Tôi chưa hiểu.
- Ông không mua được than đá, nhưng L cũng chẳng mua được viên nào. Công ty chúng tôi vừa họp sáng sóm nay. Chúng tôi đã hủy hợp đồng. Chuyện mua bán đó nguy hiểm quá.
- Nguy hiểm?
- Một khi mỏ mở trở lại, chính phủ sẽ cấm khai thác. Làm sao mua nổi trọn trang đầu của tờ Daily Mail để trấn an dư luận? Đã có nhiều tờ báo nói tới lũ côn đồ chính trị, nói tới một cuộc nội chiến sẽ xảy ra trên đất Anh. Vậy, hoặc là chúng tôi phải khởi tố sự vu cáo của các tờ báo kia hoặc là hủy hợp đồng, nại lý do là chúng tôi tưởng rằng than được bán sang Hà Lan. Thế là chúng tôi hủy hợp đồng cho xong chuyện.
Đúng thật. Chiến thắng một nửa, D sầu thảm nghĩ rằng cái chết của mình được tạm hoãn. Chắc người ta để mặc cho bom đạn kẻ thù tiêu diệt anh hơn là đẩy anh vào góc tường nghĩa trang mà xử bắn.
Từ đỉnh đồi, họ đã nhìn thấy biển. D chưa gặp lại biển lần nào từ cái buổi chiều mù sương hôm ấy với tiếng kêu của lũ hải âu trên bầu trời Douvres, những cột mốc của chuyến công vụ. Bên mé phải, ở đằng xa đã trông thấy những dãy biệt thự mọc như nấm. Thầnh phố đã lên đèn, một chiếc cầu cảng vươn xa ra khơi giống như một con rết mang ánh sáng trên lưng.
- Kia là Southcrawl. Forbes nói.
Mặt biển Manche mênh mông xám xịt đang mờ dần. Không thấy ánh đèn tàu nào ngoài khơi.
- Muộn rồi. Forbes nói, có chút bồn chồn.
- Tôi sẽ tới nơi nào?
- Ông nhìn khu khách sạn kia, mé trái, cách Southcrawl hai dặm.
Xe từ từ xuống dốc. Khách sạn không giống khách sạn thông thường mà giống một khu làng, đúng hơn một cái sân gồm những khu nhà xếp thành hình tròn cửa mạ kền chung quanh một cái tháp sáng đèn... Đồng trống, rồi những khu nhà nối tiếp...
- Khách sạn này có tên là Lido - Forbes nói - một kiểu khách sạn bình dân do tôi nghĩ ra. Một ngàn phòng, sân thể thao, bể bơi... Tôi giao cho một tay có kinh nghiệm tổ chức hàng quán dọc đường quản lý.
Đi một đỗi nữa, Forbes dừng xe.
- Phòng của ông đã được giữ. Ông sẽ không phải là người khách đầu tiên lủi đi không trả tiền trọ. Tất nhiên khi ông đi rồi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi nghĩ thêm một tội nhỏ nữa thêm vào sổ tội lệ của ông chắc cũng không làm ông băn khoăn gì lắm phải không? Phòng ông số 105 X.
- Nghe như số xà lim.
- Người ta sẽ tới tìm ông tại căn phòng ấy đêm nay. Tôi thấy dường như mọi sự đều thuận lợi. Thôi tôi phải đừng lại ở đây. Ông lấy chìa khóa đằng quầy tiếp tân.
- Tôi biết nói lời cảm tạ đối với ông bây giờ thì thật là lố bịch, nhưng mà...
Đứng cạnh chiếc xe, D từ tốn tìm lời thích hợp.

Chương trước