Rình rập - Chương 09

Rình rập - Chương 09

Rình rập
Chương 09

Ngày đăng
Tổng cộng 31 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 26499 lượt xem

Bản tin buổi trưa đã phát đi những bài tường thuật đầu tiên. Đói tin giựt gân, đại diện của các hãng truyền hình vồ ngay cơ hội và gởi các phóng viên đi khắp nơi để lùng sục những tài liệu liên quan đến vụ án Nancy Harmon.
Giới báo chí đưa ngay các ký giả chuyên về phóng sự điều tra ra sân bay để kịp thời đến Cape Cod.
Tại San Francisco, sau khi nghe bản tin buổi trưa, một trong hai trợ lý của ngài biện lý nói với người kia :
- Từ lâu, tôi đã báo rằng, thủ phạm chính là con điếm đó. Tôi tin chắc như vậy, chẳng khác nào tôi đã tận mắt trông thấy ả đó giết chết hai đứa bé. Tin tôi đi, lần này nếu mụ đó không lãnh án thì tôi sẽ xin nghỉ việc để đi tìm gã Legler và đưa hắn về đây để làm nhân chứng buộc tội mụ ta.
Tại Boston, bác sĩ Lendon Miles đang trong giờ nghỉ trưa. Bà Markley đã hiểu rõ hơn đôi chút về chính mình. Chỉ vài phút trước đây, bà đã nêu lên một ghi nhận khá lạ lùng. “Thưa bác sĩ, bác sĩ có biết rằng nhờ bác sĩ mà tôi đã thay đổi cuộc sống, bằng cách ôn lại thời kỳ niên thiếu của tôi? Điều đó quả thực rất hữu ích cho tôi về nhiều mặt!” Chỉ mấy tháng trước đây, bà ta bị kềm hãm trong chứng trầm uất, chẳng thể nói một câu đùa bỡn.
Bác sĩ Lendon là người say mê nghề nghiệp. Đối với ông, đời sống tâm thần là một tổng hợp của những hiện tượng tinh tế và phức tạp, một tiến trình bí ẩn chỉ tỏ rõ sau những tiết lộ nhỏ nhặt... và mỗi tiết lộ sẽ từ tốn dẫn dắt đến một tiết lộ khác. Bác sĩ Lendon thở dài. Con bệnh mà ông chữa trị lúc mười giờ đã tỏ ra cực kỳ hung hãn và ông đã bắt đầu bằng giai đoạn phân tích tâm lý.
Ông đưa tay bấm nút cái radio, đặt gần bàn giấy để nghe những bản tin cuối của buổi trưa. Đài đang phát đi bản tin đặc biệt.
Một kỷ niệm buồn xa xưa bỗng trở về, làm khuôn mặt ông tối xầm lại. Nancy Harmon... người con gái của Priscilla. Đã mười bốn năm trôi qua và giờ đây, hình ảnh Priscilla hiện rõ trong tâm trí ông, cứ như thể nàng đang đứng đó, dáng người thon thả, quý phái, nụ cười thoảng qua, như một ánh lửa.
Priscilla đã vào làm việc với ông sau khi chồng nàng qua đời. Dạo đó, nàng ba mươi tám tuổi, nhỏ hơn ông hai tuổi. Chẳng bao lâu sau, họ thường đi ăn tối sau những buổi làm việc muộn và, lần đầu tiên trong đời, bỗng chốc ông thấy chuyện hôn nhân là điều cần thiết và chủ yếu. Trước khi gặp Priscilla, ông không hề nghĩ đến chuyện hôn nhân, vì cho rằng đời mình như thế là quá đủ, với nghề nghiệp, bạn bè và tự do. Có lẽ hồi đó ông chưa gặp được người đàn bà nào đủ quyến rũ để làm ông rời bỏ cuộc sống độc thân.
Dần dà, Priscilla đã tâm sự với ông về đời nàng. Sau năm đầu đại học, nàng kết hôn với hoa tiêu của một hãng hàng không và sanh một bé gái. Theo lẽ thì nàng đã được hưởng hạnh phúc bên chồng. Nhưng rồi, trở về từ Ấn Độ sau một chuyến bay, chàng đã bị viêm phổi do nhiễm trùng và qua đời sau một ngày lâm bệnh.
Priscilla đã nói, “Em tưởng rằng mình không tài nào chịu đựng nổi. Dave có hàng ngàn giờ bay, từng đưa chiếc Boeing 707 vượt qua những trận bão tồi tệ nhất, vậy mà... thật là bất ngờ. Thật không thể tin rằng vào thời đại ngày nay mà có thể chết vì chứng viêm phổi...”
Lendon chưa hề gặp cô con gái của Priscilla. Cô ấy đã về San Francisco để theo học sau khi mẹ cô vào làm việc với Lendon. Priscilla đã giải thích về lý do khiến con nàng phải đi học xa nhà như sau: “Nancy quá khắng khít với em. Cái chết của Dave ảnh hưởng rất sâu đậm đến Nancy. Em muốn thấy con bé được hạnh phúc, vô tư và xa hẳn cái không khí u buồn đó. Bản thân em cũng một thời học ở Auberley, và cũng ở đó mà em đã gặp Dave. Nancy thường theo em về đó tham dự các buổi họp mặt cựu sinh viên vì thế con bé không xa lạ gì với trường đại học này”.
Vào tháng mười một, Priscilla xin nghỉ hai ngày để về San Francisco thăm Nancy. Lendon đã lái xe đưa nàng ra sân bay, và họ đã đứng một lúc trong hành lang phi trường, chờ giờ bay.
Lendon đã nói :
- Sẽ bằng thừa để nói với em rằng anh sẽ nhớ em nhiều lắm.
Hôm ấy, Priscilla khoác một chiếc áo choàng màu nâu sẫm, rất hợp với mái tóc vàng và vẻ đẹp thanh tú của nàng.
- Em ước mong điều đó - Nàng đáp, ánh mắt bỗng chốc nhạt nhòa - Anh ạ, em cảm thấy rất lo sợ. Qua những lá thư gần đây, Nancy xem chừng không vui. Em bỗng dưng thấy sợ. Có khi nào anh linh cảm bị đe dọa bởi một điều gì đó?
Ông chăm chú nhìn nàng và cả hai cùng cười.
Rồi nàng nói :
- Chính vì thế mà trước đây em không dám nói với anh. Em biết rằng anh sẽ nghĩ em nực cười.
- Không đâu. Kinh nghiệm cho anh biết không nên xem thường những linh cảm. Có điều anh không gọi đó là linh cảm mà gọi là trực giác. Đã lo sợ thế đó mà sao không nói với anh? Có lẽ anh nên tháp tùng em thôi. Anh tiếc là chưa được gặp Nancy.
- Ồ! Không sao đâu anh. Có lẽ em đã quá lo lắng cho con gái của em. Dẫu sao, em sẽ rất cần sự dìu dắt của anh khi em trở về.
Những ngón tay của họ đan vào nhau.
Bác sĩ Lendon nói :
- Em không nên lo lắng thái quá. Bọn trẻ thường có khả năng để vượt qua khó khăn. Trong trường hợp có chuyện không ổn, vào cuối tuần anh sẽ đáp máy bay đến, nếu em cần có sự trợ giúp của anh.
- Thôi, em không muốn làm phiền anh...
Có giọng nói lạnh lùng cất lên từ loa phát thanh: “Yêu cầu các hành khách đáp chuyến bay số 569 đi San Francisco hãy nhanh chóng ra...”
Bác sĩ Lendon vội vã :
- Này Priscilla, bộ em không biết rằng anh yêu em hay sao?
- Vâng, em biết... Em tin... Em đang hạnh phúc. Và em cũng yêu anh.
Đó là khoảnh khắc sau cùng họ ở bên nhau. Bước khởi đầu... của những kẻ đang yêu.
Chiều hôm sau đó, Priscilla gọi cho Lendon để nói rằng nàng lo sợ. Không có Lendon ở đầu dây, nàng nhắn lại rằng nàng đi ăn tối với Nancy và sẽ gọi ngay khi nàng về khách sạn, vì nàng cần nói chuyện với ông.
Suốt đêm hôm đó, Lendon đã chờ nàng gọi. Biệt vô âm tín. Priscilla sẽ chẳng bao giờ trở về khách sạn nữa. Ngày hôm sau, ông được tin Priscilla lâm nạn. Chiếc ô-tô nàng thuê mướn bị gãy trục lái, lệch khỏi đường và rơi xuống hố.
Theo lẽ ông đã bay về San Francisco để gặp Nancy nhưng rồi khi gọi điện cho cô ta, ông đã gặp Carl Harmon ở đầu bên kia. Anh này cho biết sẽ tiến đến hôn nhân với Nancy. Qua câu chuyện, Carl tỏ ra là một người vững chãi và có trách nhiệm. Nancy không trở về Ohio. Trước đây, cô và Carl đã cho mẹ biết cái ý định này của họ, hơn nữa dòng họ của Nancy đã lập nghiệp từ ba đời nay tại California. Dạo đó, Lendon đã nghĩ rằng Nancy sẽ vượt qua khó khăn vì cô đã có Carl bên cạnh, vả lại, ông đâu thể làm gì hơn? Không lẽ nói cho Nancy biết rằng mẹ cô và ông đã có thời yêu nhau? Chẳng khác gì làm cho cô thêm tổn thương. Anh chàng giáo sư đại học Carl Harmon đó có vẻ là người chân thật. Nỗi lo sợ của Priscilla có lẽ đã xuất phát từ việc Nancy mới có mười tám tuổi mà đã sớm quyết định chuyện hôn nhân. Dẫu sao, Lendon cũng chẳng có quyền hạn gì để can thiệp vào quyết định đó.
Vì chẳng còn Priscilla nên Lendon đã vội vã nhận lời mời sang dạy ở trường đại học London. Và chính vì xa xứ nên ông chỉ nghe nói về vụ án Harmon khi nó đã kết thúc.
Tại trường đại học London, ông đã gặp Allison. Nàng là giảng viên của trường, chính vì đã yêu thương Priscilla và hiểu được sự dịu ngọt khi cùng nhau chia sẻ vui buồn, nên bác sĩ Lendon đã thấy khó khăn khi phải trở lại với cuộc sống độc thân nghiêm túc và ích kỷ. Ông đã quyết định kết hôn với Allison và kể cho nàng nghe về chuyện tình của ông với Priscilla. Thỉnh thoảng, ông thắc mác không hiểu Nancy Harmon bây giờ đi về đâu. Giờ đây, khi biết rằng cô ta đang ở Boston, cách ông một tiếng rưỡi giờ xe, thì ông mới thực sự không ngờ. Ông thầm nghĩ: có lẽ hôm nay ta sẽ tìm cách chuộc lại cái lỗi lầm là đã vội quên Priscilla.
Có tiếng chuông điện thoại. Ngay sau đó, đèn hiệu của máy nội đàm nhấp nháy. Lendon nhấc ống nghe.
- Thưa bác sĩ, có điện thoại của bà nhà. - Cô thư ký nói.
Và giọng Allison lo lắng :
- Chẳng hay anh có nghe tin về Nancy Harmon?
- Có.
- Anh có tính gì không?
Câu hỏi của Alison củng cố thêm cái quyết định mà Lendon đã hình thành trong vô thức, ông nói :
- Anh tính thực hiện điều mà theo lẽ anh đã làm từ nhiều năm qua. Anh sẽ giúp đỡ cô ấy. Anh sẽ gọi cho em sau.
- Cầu Trời phù hộ anh.
Lendon nhấc máy nội đàm và lệnh cho cô thư ký :
- Nhờ cô nói với bác sĩ Marcus thay tôi chữa trị cho số bệnh nhân có hẹn vào chiều nay. Báo với ông rằng tôi phải vắng mặt vì có chuyện khẩn. Sau đó, cô hãy gọi cho trường đại học để hoãn buổi lên lớp lúc 16 giờ của tôi. Tôi phải đi Cape Cod ngay bay giờ.

Chương trước Chương sau