Rình rập - Chương 13

Rình rập - Chương 13

Rình rập
Chương 13

Ngày đăng
Tổng cộng 31 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 26444 lượt xem

Tiếng phành phạch từng hồi của trực thăng, đó là thứ âm thanh mà y rất khoái nghe. Thứ âm thanh đó làm y nhớ lại cái ngày ấy, khi mọi người đổ xô lùng sục quanh khu đại học để tìm kiếm hai đứa bé. Đứng bên cửa sổ, y nhìn xuống vịnh. Tuyết đã đóng băng trên mặt nước xám xịt, gần con đê chắn sóng. Sáng sớm nay, đài đã thông báo khả năng có những đợt gió mạnh và tuyết tan. Một lần nữa, tin khí tượng đã tỏ ra chính xác. Gió làm sôi sục những con sóng bạc đầu trong vịnh. Y dõi mắt trông theo một cánh hải âu vụng về đương đầu với những loạt gió.
Y chăm chú nhìn nhiệt kế. Hai độ âm - như vậy là đã giảm mất tám độ kể từ sáng. Với thời tiết như thế này, trực thăng và máy bay trinh sát sẽ không thể hoạt động lâu. Những nhóm người tìm kiếm rồi cũng sẽ rút lui.
Con nước sẽ lên vào bảy giờ chiều. Lúc đó y sẽ dẫn hai đứa bé lên tầng trên cùng của ngôi nhà, đưa chúng ra cái ban công nhỏ mà cư dân ở đây gọi là cây cầu nhỏ của góa phụ. Khi thủy triều lên, nước phủ kín bãi biển, ngay phía dưới ban công, đập vào bức tường chắn sóng, trước khi giật ngược ra biển, bị hút mạnh bởi giòng nước ngược. Đó là lúc thuận tiện để đẩy hai đứa bé... qua ban công... xuống dưới đó... Phải nhiều tuần sau, xác chúng mới dạt vào bờ... Nhưng, nếu chỉ trong vài ngày người ta tìm thấy xác chúng, thì y cũng chẳng có gì để lo sợ. Y đã tính toán kỹ rồi. Y chỉ cho hai đứa bé uống sữa và ăn bánh ngọt khô. Y không dại cho chúng ăn uống bất cứ một thứ gì khác để sau này khi giải phẫu tử thi, người ta sẽ nêu lên nghi vấn về một ai đó đã nuôi giữ chúng chứ không phải Nancy. Dẫu sao, nếu tìm thấy xác chúng thì giải phẫu tử thi sẽ chẳng cho biết điều gì.
Y bật cười nho nhỏ. Y biết rằng y còn năm tiếng đồng hồ nữa: năm tiếng để nhìn các đèn chiếu mà người ta đang lắp đặt ở gần nhà Nancy và bên hồ, năm tiếng để ở cạnh hai đứa bé. Y thầm nghĩ, chẳng kể đứa bé gái, nguy cả thằng bé trai cũng đẹp... với làn da mịn màng và một tấm thân toàn hảo.
Con bé gái thì khỏi nói. Nó giống Nancy như đúc... với mái tóc óng mượt, hai tai nhỏ nhắn, xinh xắn... Y bất thần rời mắt khỏi ô kính. Nằm dài trên đi-văng, hai đứa bé đang ngủ say dưới tác dụng của thuốc ngủ mà y đã cho vào sữa. Thằng bé trai đang ôm ngang đứa em nó bằng một cánh tay che chở, tuy vậy nó vẫn say ngủ khi y nhấc đứa bé gái lên. Con bé vẫn ngủ say như chết khi y ẵm nó vào phòng và đặt xuống giường. Rồi y vào phòng tắm, mở nước, kiểm tra độ ấm của nước trong bồn tắm, cho đến khi đạt được độ ấm thích hợp. Khi nước đã đầy bồn, y dùng cùi chỏ kiểm tra nước thêm một lần nữa. Y thấy nước có nóng đôi chút nhưng không hề gì vì nó sẽ chóng nguội thôi.
Y nín thở, nghĩ rằng đã mất nhiều thời gian. Y vội vã mở tủ thuốc, lấy hộp phấn talc mà sáng nay y đã nhanh tay nhét vào túi khi đi mua thực phẩm ở siêu thị Wiggins. Trước khi khép tủ thuốc lại, y trông thấy con vịt nhỏ bằng cao su giấu phía sau hũ kem cạo râu. Y thắc mắc, chẳng nhớ. À, phải rồi, y đã dùng nó trong lần trước đây... Đúng là thứ y cần. Với tiếng cười nghèn nghẹn, y cầm lấy con vịt, rửa nó dưới vòi nước lạnh rồi vứt vào bồn tắm. Y thầm nghĩ, thỉnh thoảng cũng nên cho bọn nhỏ giải trí.
Cầm lấy hộp phấn talc, y vội vã trở vào phòng ngủ. Y cởi áo veste của bé Missy, kéo chiếc áo thun cổ cuốn ra khỏi mình con bé, rồi chiếc sơ-mi bên trong. Y to tiếng thở dài và nhấc đứa bé lên, ôm chặt nó trong vòng tay. Ba tuổi. Cái tuổi dễ thương. Con bé cựa mình, mở mắt ra và thốt lên nho nhỏ “Mẹ.. mẹ ơi...” - một thứ tiếng mà y thấy rất quen thuộc, gần gũi và quý báu.
Chuông điện thoại reo.
Bực tức, y siết chặt hơn vòng tay ôm khiến con bé nức nở khóc, một thứ tiếng than vãn, ngái ngủ.
Y để mặc điện thoại reo. Y không nhận bất cứ một cú điện thoại nào. Không bao giờ. Y thầm nghĩ, ai mà gọi vào lúc này nhỉ? Đôi mắt y cau lại. Có lẽ người ta gọi y để yêu cầu tham gia vào việc tìm kiếm hai đứa bé; vậy thì tốt hơn y nên trả lời. Nếu không trả lời, y có thể làm ngươi ta nghi ngờ. Nghĩ đến đó, y bỏ Missy trên giường, cẩn thận khép cánh cửa phía sau lại, rồi ra phòng khách để nhấc điện thoại. “Vâng, tôi nghe đây”. Y cố giữ một giọng lạnh và trịnh trọng.
Ở đầu bên kia là giọng nói:
“Thưa ông Parrish, xin lỗi đã làm phiền ông. Tôi là Dorothy Presntiss của văn phòng địa ốc Eldredge. Trong hai mươi phút nữa tôi sẽ đưa một người khách đến xem nhà. Tôi rất tiếc không thông báo cho ông sớm hơn.. Ông có đó không hay tôi phải sử dụng chìa khóa riêng để vào nhà?”

Chương trước Chương sau