Rình rập - Chương 22

Rình rập - Chương 22

Rình rập
Chương 22

Ngày đăng
Tổng cộng 31 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 26441 lượt xem

Ngoài những thông tin về tình hình căng thẳng ở Trung Đông, nạn lạm phát và sự đe dọa đình công của các công nhân trong ngành công nghiệp ô-tô, bản tin truyền hình lúc bảy giờ chiều dành ra hơn nửa tiếng đồng hồ để nói về vụ mất tích hai đứa bé con gia đình Kldredge và chiếu lại cuốn phim về vụ án Harmon.
Những bức ảnh đăng trên tờ Cape Cod Community cũng được công bố. Phát thanh viên lưu ý khán giả truyền hình đến cảnh Rob Legler và giáo sư Harmon rời khỏi pháp đình sau khi tòa tuyên án Nancy về tội cố ý giết hại những đứa con của nàng.
Cùng lúc hình của Rob Legler xuất hiện trên màn ảnh truyền hình là thông báo: “Theo tin cho biết thì sáng nay Rob Legler đã xuất hiện trong khu vực kề cận nhà gia đình Eldredge. Nếu trông thấy người này, xin quý vị báo ngay cho số KL 53800. Mạng sống của hai cháu bé con ông bà Eldredge có thể đang lâm nguy. Nếu quý vị biết một thông tin nào có thể giúp cho cuộc tìm kiếm hai cháu được nhanh chóng, hãy gọi ngay số KL 53800. Xin nhắc lại: KL 53800”.
Ngồi trước truyền hình, bà Wiggins nói :
- Cái ông đó trông giống một người.
- Bà thì lúc nào cũng nói kiểu đó. - Ông Wiggins làu bàu.
- Thật mà. Có một điều gì đó... cái cách mà ông ta khom người về phía trước.. Dầu sao, chẳng thấy đẹp trai tí nào.
Jack Wiggins nhìn vợ :
- Theo tôi nghĩ thì hắn có thể làm các cô gái mê mệt.
- Ông ta ư? Ồ! Nãy giờ ông quan tâm đến gã trai trẻ. Tôi thì nói về ông giáo sư.
- Giờ này mà bà còn nhắc đến ông giáo sư đó nữa ư? Ông chết lâu rồi. Bây giờ, thiên hạ bàn đến Legler.
Bà Wiggins cắn môi :
- Ồ! Tôi hiểu. Nhưng tôi muốn ông hiểu cho chỉ vì... Ồ!...
Ông Wiggins nặng nề đứng dậy :
- Ông cảm phiền chờ chút. Thật khó lòng mà nấu nướng khi đầu óc cứ nghĩ đến hai đứa bé Michael và Missy... Chỉ có Trời mới biết hiện chúng đang ở đâu... Phải chi ta có thể giúp họ... Tôi chẳng tin những gì thiên hạ nói về Nancy Eldredge. Cô ấy ít khi đến siêu thị, nhưng mỗi lần cô xuất hiện là tôi mải mê nhìn cô với hai con. Cô luôn tỏ ra nhã nhặn, tử tế, không khi nào cáu kỉnh, càu quạu như bao bà mẹ trẻ khác, ông biết không, so với những khổ đau đó thì những chuyện bực mình nho nhỏ của chúng ta chẳng đáng gì.
- Bực mình nho nhỏ gì chứ? - Ông Wiggins thắc mắc hỏi.
- Thì là... - Bà Wiggins cắn môi, không nói nữa.
Mùa hè qua, vợ chồng họ đã nhiều phen bực mình vì mất mát một số hàng hóa ở quầy. Bà Wiggins biết chỉ nói ra điều này thôi là cũng đủ làm ông chồng gắt gỏng, bực tức. Chính vì vậy, mà không muốn kể ông nghe bà biết chắc sáng nay ông Parrish đã lấy cắp hộp phấn talc trên quầy.

Chương trước Chương sau