Rượu độc lóng lánh - Chương 04

Rượu độc lóng lánh - Chương 04

George Barton

Ngày đăng
Tổng cộng 26 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 26362 lượt xem

Rosemary…
George Barton hạ bàn tay cầm cốc xuống và lơ đãng nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi. Anh ta đã uống vừa đủ để lòng mình dịu lại.
Nàng thật đáng yêu làm sao, Rosemary! Anh luôn say mê nàng mãnh liệt. Nàng biết điều đó. Nhưng anh luôn nghĩ là nàng sẽ chế nhạo anh nếu anh thổ lộ với nàng…
Và thế là một ngày, tuy không tự tin lắm, anh quyết định cầu hôn nàng…
Hôm đó, anh thấy mình đứng trước nàng, rất ngây ngô vụng về và lúng túng.
- Vậy là… Cô chỉ cần nói một lời… Tôi biết rằng cô sẽ không nói và tôi không dám hy vọng. Tôi biết tôi không phải là một con đại bàng và tôi bắt đầu có bụng. Nhưng tôi muốn cô biết những tình cảm của tôi… Cô biết à? Vậy thì tôi ở đây.: cơ may của tôi rất ít nhưng tôi cần phải nói với cô điều đó…
Rosemary cười và hôn vào trán anh, nói:
- Anh thật tốt bụng. George, và tôi sẽ nhớ lời đề nghị chân thật này. Nhưng hiện nay tôi chưa muốn lấy chồng.
Anh trả lời nghiêm trang:
- Cô nói đúng. Rosemary: Cứ thong thả và ngắm nhìn xung quanh cô? Cô chỉ cần chọn lựa thôi.
Và anh không dám tin vào vận may của mình, bởi vậy anh đã rất sửng sốt khi một hôm nàng nói là đã sẵn sàng làm vợ anh.
- Đừng yêu cầu ở em một tình yêu nồng nàn, nhưng cái mà em muốn, nàng giải thích cho anh rất chân thành là một ngôi nhà nơi em có thể cảm thấy yên tĩnh, dịu êm và hạnh phúc. Anh là người duy nhất có thể cho em cái đó… Anh thấy đấy em đã chán ghét các cuộc phiêu lưu? Nó luôn đỗ vỡ và kết thúc tồi tệ? Anh rất tốt bụng, dịu dàng và em thấy anh là một người tuyệt vời! Vậy thì nếu anh đồng ý.
Anh trả lời nồng nhiệt:
- Đồng ý! Chúng ta sẽ hạnh phúc như các ông hoàng Anh đã không nhầm lẫn lắm. Họ đã hạnh phúc. Anh cũng không đòi hỏi điều không tưởng là biết rõ ngay từ đầu về cuộc sống riêng tư của nàng. Anh biết rằng nàng sẽ không thoả mãn với một người bình thường thậm chí tầm thường như anh. Đôi khi nàng vẫn còn say mê người nọ hoặc người kia. Điều đó là không tránh khỏi và anh tự lý giải cho mình để chịu đựng, chỉ hy vọng rằng những cuộc phiêu lưu đó sẽ không kéo dài quá và cuối cùng thì Rosemary lại trở lại với anh. Nếu chấp nhận như vậy thì không gì ngăn cản được họ hạnh phúc. Hơn nữa nàng thật sự quý mến anh, một tình cảm chân thành và sâu sắc mà những kẻ tán tỉnh và những cuộc phiêu lưu không làm sứt mẻ được.
Cưới một phụ nữ đẹp hiếm thấy, yêu tự do và đầy sức sống thì anh phải nhẫn nhục, đó là điều tất nhiên. Thế nhưng anh đã sớm nhận thấy rằng anh không biết hết những phản ứng của mình.
Những cuộc lăng nhăng của Rosemary với các chàng trai trẻ thì không có gì quan trọng. Nhưng ngay khi George hiểu rằng có một cái gì đấy nghiêm túc thì anh đã nhận thấy có "cái gì đấy" khá nhanh.
Rosemary có vẻ như thay đổi, bồng bột hơn. xinh đẹp hơn và rực rỡ hơn. Nhưng gì mà anh cảm nhận thấy theo bản năng đã được hiện thực xác nhận sau đó.
Một hôm bước vào phòng khách nhỏ của Rosemary, anh thấy nàng lấy tay che vội lá thư đang viết. Anh hiểu nàng viết thư cho nhân tình.
Khi nàng đi ra mang theo lá thư, anh đã xem xét cái giấy thấm! Soi nó trước gương để đọc, anh thấy những từ, được viết bằng nét chữ to và vuông của nàng: Anh thương yêu của em…
Sự thật đó làm anh bức xúc, anh cảm thấy đang dâng lên trong mình một cơn ghen của Othello. Cách giải quyết khôn ngoan nhất là chấp nhận, chịu đựng. Nhưng người đàn ông vẫn là người đàn ông, không thể khác được. Anh đã ước gì được bóp cổ nàng! Còn về gã đàn ông thì anh muốn giết từ từ, từng tí một! Nhưng hắn là ai?
Có hai người thường hay ngắm nàng với những cặp mắt, phải, mắt của con cá rán! Gã Browne không biết từ đâu đến và gã Farraday cao như con sào?
Anh nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương. Nó xung huyết đến nỗi anh tự hỏi liệu mình có bị đột quỵ không.
Khi anh nhớ lại giây phút đó, anh làm rơi cái cốc đang cầm ở tay. Anh lại cảm thấy cái cảm giác xuất hiện lúc đó: Máu chảy giần giật trong tai, ngực co thắt đến ngạt thở… Bây giờ cũng thế!
Anh gắng sức xua đuổi kỷ niệm ra khỏi tâm trí. Hết cả rồi. Anh không muốn đau khổ nữa.
Rosemary chết rồi. Nàng yên nghỉ trong hoà bình. Và anh cũng vậy, anh cảm thấy bình yên.
Anh không đau khổ nữa.
Thật lạ lùng khi nghĩ, cái chết của Rosemary đối với anh là một sự bình yên.
Điều đó anh sẽ không bao giờ nói với Ruth.
Ruth là một cô gái tốt, một cái đầu cứng rắn. Thực sự anh không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu cô.
Cô làm việc thật tốt, hiểu anh và một ưu điểm nữa là cô có vẻ không có ham muốn tình dục. Đàn ông không thích phụ nữ như thế. Không như Rosemary.
Rosemary, anh lại thấy cô bên bàn tại khách sạn. Khuôn mặt vẫn còn gầy vì trận ốm, hơi mệt nhưng đẹp. Rất đẹp… Và rồi một giờ sau… Nhưng không, anh không muốn nghĩ đến cái đó! Không phải bây giờ. Anh cần phải tập trung vào dự định của anh. Vào kế hoạch của anh…
Để bắt đầu, anh sẽ nói chuyện với Race và cho ông xem những lá thư. Ông ta sẽ nói gì nhỉ? Iris đã rất sửng sốt. Hiển nhiên là cô ta không nghi ngờ gì cả.
Sau đó, rồi sau đó anh sẽ bắt tay vào việc và đưa nó đến tận cùng.
Kế hoạch của anh đã sẵn sàng, ngày tháng, địa điểm đã được chọn.
Ngày mồng 2 tháng mười một, "ngày của người chết" là thích hợp. Còn địa điểm vẫn là Luxembourg, tất nhiên rồi. Anh sẽ tự đặt vẫn cái bàn ấy. Còn về khách mời, vẫn vậy: Anthony Browne, Stephen Farraday và vợ anh ta. Và tất nhiên Ruth, Iris và chính anh. Để có số lẻ sẽ mời Race nữa.
Race - người đáng nhẽ phải dự sinh nhật Rosemary.
Một chỗ ngồi sẽ để trống.
Thật tuyệt và bi thương!
Tội ác được nhắc lại hoặc gần như thế!
Dù không muốn, anh lại nhớ về buổi tối sinh nhật hôm đó.
Anh lại thấy Rosemary…
Rosemary gục trên bàn và chết…

Chương trước Chương sau